"Chết tiệt." Hải hoàng Ba Tái Đông lập tức tỉnh ngộ nói: "Không sai, rất giống như phong cách Athena, đáng giận thật, nhất định là bọn họ. Phụ thân ngươi có nói định làm gì không?"
"Hắn bảo ta mang đến cho ngài một phong thơ." Hỏa thần Hách Tư Thác nói xong liền giao huyết thư của s cho Ba Tái Đông.
Hải hoàng Ba Tái Đông nhận lấy đọc thật kỹ, sau đó ném qua một bên, bất mãn nói: "Hắn là cái tên ngu ngốc, đến bây giờ còn lo lắng chuyện lương thực, nhịn đói một bữa có thể chết người hay sao? Hừ, dù sao chỗ của ta thành bộ dáng gì ngươi cũng đã thấy, ta đây không có lương thực cho hắn, ngươi đi về bảo tự hắn nghĩ biện pháp đi."
"Vâng, ta về trước." Hỏa thần Hách Tư Thác cũng biết bây giờ Ba Tái Đông đang gặp khó khăn, cho nên hắn dứt khoát xin phép rời đi.
“Đợi một chút." Hải hoàng Ba Tái Đông suy nghĩ hồi lâu, nói: "Ta và ngươi cùng quay trở về, mẹ kiếp, lần này ta cũng tiêu rồi. Tất cả quân đội bên ta cũng còn nước đi bắt cá sống ăn qua ngày. Đáng giận, đây không phải là kế hoạch lâu dài, ta phải thương lượng với s bước kế tiếp mới được."
"Vâng." Hỏa thần Hách Tư Thác đáp ứng.
Sau đó Hải hoàng Ba Tái Đông dặn dò thuộc hạ vài chuyện, rồi cùng Hỏa thần Hách Tư Thác quay về s Thần Sơn.
Vừa tới Thần Sơn, Hải hoàng Ba Tái Đông đã nhìn thấy quang cảnh tiêu điều nơi này, phía tây vốn là một dãy cung điện đã biến thành hố to. Lại nghĩ đến tình cảnh của mình, hắn bất chợt sinh ra cảm giác thỏ chết cáo khóc.
Đến khi thấy s, Ba Tái Đông kinh ngạc phát hiện Hades cũng ở đó. Hơn nữa bộ dáng hai người này cũng không khá hơn Hải hoàng Ba Tái Đông bao nhiêu. s bây giờ chỉ có thể nằm trên giường, toàn thân quấn đầy bông băng, thoạt nhìn y như xác ướp vậy. Về phần Minh thần Hades còn thê thảm hơn nữa, ngay cả trạng thái bình thường cũng không thể duy trì, chỉ có một đoàn sương khói ẩn hiện ở trong phòng, so sánh xuống Hải hoàng Ba Tái Đông bị đánh thành đầu heo coi như quá nhẹ rồi.
Nhìn thấy Hải hoàng Ba Tái Đông vác mặt heo đi vào, s và Minh thần Hades cũng rất kinh ngạc, vội vàng hỏi thăm lẫn nhau một hồi ba người mới rõ ràng mọi chuyện. Thì ra sau khi Tam Hại đến ‘thăm hỏi’ địa bàn Hải hoàng Ba Tái Đông liền đi với hang ổ Minh thần Hades. Không cần phải nói nhiều nữa, chỉ đơn giản mấy chữ đánh đập, xét nhà và cướp của đã diễn tả rõ ràng lắm rồi. Bất đắc dĩ, lúc này Hades mới chạy đến chỗ s mượn viện binh, nhưng không ngờ s bị đánh thành bán thân bất toại nằm liệt giường còn thảm hơn cả hắn.
Trải qua thảo luận rất lâu, ba huynh đệ đều biết người tấn công bọn họ là ai, vì thế cả ba bắt đầu thương nghị đối sách.
Không quản ba người bọn hắn dự định như thế nào, ba người bần đạo thu thập xong hang ổ Minh thần Hades thì thu hoạch toàn thắng trở về. Mở tiệc rượu ở trong Thế Giới Thụ Thần Cung ăn mừng. Vong Ưu và bần đạo cuối cùng đã trút được cơn giận, sau này không có ý định làm khó mấy tên kia nữa.
Quá trình ăn mừng dĩ nhiên không thể thiếu chia của, chúng ta đánh cướp rất nhiều vật phẩm. Nhưng giá trị chân thật cũng không có bao nhiêu. Chỉ có con khỉ bây giờ gia nghiệp to lớn mới cần đến lương thực, vũ khí...vân...vân dùng để trang bị cho thiên binh thiên tướng. Vàng bạc châu báu thì con khỉ để cho chúng ta, chúng ta cũng không cần đến những thứ này làm gì, xem như giữ lại làm kỷ niệm vậy.
Về phần pháp bảo quý hiếm do ba tên kia sưu tầm, chúng ta không thấy có món nào vừa mắt, chỉ tùy tiện phân ra coi như xong. Cuối cùng toàn bộ kiến trúc chúng ta để lại cho con khỉ, bởi vì hắn đang muốn mở rộng Thế Giới Thụ Thần Cung, có mấy tòa kiến trúc này cũng đỡ được không ít công phu, nhóm công tượng trên Thiên Đình chỉ việc sửa chữa lại là có thể sử dụng.
Về phần khả năng bị đám người s tìm tới tận cửa đòi nợ thì con khỉ cũng không sợ. Ba huynh đệ s chắc chắn là không có lá gan đi tìm con khỉ gây phiền toái.
Hết thảy xử trí xong xuôi, chúng ta ở lại nhà con khỉ chơi năm ngày. Bần đạo nhận được tin tức ân sư gọi ta trở về tự nhiên không dám chậm trễ, vì thế ta và Vong Ưu cùng nhau cáo từ con khỉ trở lại Đạo môn.
Sau khi về đến nơi bần đạo lập tức đi gặp thấy ân sư, ân sư tiếp kiến ta ở trong phòng dược. Chờ ta thi lễ xong, ân sư cười cười nói: "Tam Hại tái xuất giang hồ, nhất cử hốt sạch hang ổ ba huynh đệ s, uy phong thật to nhỉ?"
"Chuyện này... Đệ tử gây ra phiền toái, kính xin sư phụ thứ tội." Bần đạo vội vàng xin tội, mặc dù ta biết không lừa được người ngoài, nhưng không nghĩ tới người đầu tiên khó dễ lại là sư phụ, trong lòng nhất thời thấp thỏm bất an.
"Ha hả." Sư phụ cười cười nói: "Ài, oan oan tương báo khi nào mới dứt, nói thế nào s cũng là nhạc phụ ngươi. Mặc dù trước kia hắn làm việc quá lỗ mãng, nhưng ngươi ra tay cũng hơi tàn nhẫn. Ngay cả phòng ốc, lương thực cũng tịch thu sạch sẽ, ngươi bảo mấy ngàn vạn con dân của bọn hắn làm sao sống qua ngày đây?"
"Đệ tử biết tội." Bần đạo chỉ biết cười khổ nói: "Lúc ấy chúng ta không có nghĩ nhiều như vậy. Bất kể nói thế nào, thực lực nhóm s cũng không có thương tổn bao nhiêu, không thẻ nào chết đói được mà? Bằng không thì đệ tử trả lại cho bọn hắn chút ít lương thực?"
"Không cần." Sư phụ nói: "Việc đã đến nước này, ngươi đưa đồ trở lại có vẻ rất dối trá, xem như cho bọn hắn một lần giáo huấn cũng tốt. Ngày sau các ngươi không nên tiếp tục quấy rầy bọn hắn nữa."
"Vâng, sau này đệ tử bảo đảm không trêu chọc bọn hắn nữa." Bần đạo đáp ứng.
"Ha hả, như thế là tốt rồi." Sư phụ cười nói: “Tốt lắm, nói chính sự đi. Tam Phong, những pháp bảo ngươi đưa vi sư đã truyền lại cho các sư huynh rồi. Bọn họ rất cảm kích ngươi, ngày sau nếu có cơ hội bọn họ sẽ trả lại khoản nhân tình này cho ngươi."
"Hắc hắc, sư phụ nói đùa." Bần đạo cười cười nói.
"Ha ha." Ân sư cười nói: "Ờ, nhân tình ân nghĩa thì chúng ta cứ để đó, ngày sau tự nhiên ngươi biết nó trọng yếu đến cỡ nào. Vi sư lần này gọi ngươi trở lại là vì chuyện tình quân đoàn Thiên Sứ. Thời gian đã qua khá lâu rồi, chúng ta cũng nên đi đón sư thúc ngươi trở lại. Ngươi chuẩn bị xong chưa?"
"Đệ tử tùy thời là có thể lên đường." Bần đạo vội vàng nói.
"Ừ." Sư phụ gật đầu nói: "Ta nghĩ lần này nên mang theo Vong Ưu mới tốt?"
Chuyện này vốn thuộc về Đạo Môn, chúng ta cũng không nên để người ngoài nhúng tay vào. Thế nhưng tình huống bây giờ có chút khác biệt. Một là có điểm liên quan tới Vong Ưu, mà nàng còn là vợ ta, coi như thuộc thành viên Đạo Môn rồi, tư cách tham dự hẳn là phải có. Mặt khác, sau lưng Vong Ưu có Miểu Miểu làm chỗ dựa, có Miểu Miểu cấp bậc Đại thần thượng cổ trấn giữ, khi chúng ta bàn luận thể diện cũng lớn hơn một chút. Vì thế sư phụ mới trưng cầu ý kiến của ta.
Bần đạo tự nhiên không phản đối, cười nói: “Vâng, một hồi đệ tử nói với nàng một câu là được, không có vấn đề gì đâu."
"Vậy thì tốt." Ân sư gật gật đầu nói: "Vậy thì ngươi đi xuống chuẩn bị sẵn sàng, sáng sớm ngày mai ba người chúng ta lên đường."
"Vâng, đệ tử cáo lui." Bần đạo từ biệt ân sư lui ra ngoài thương nghị cùng Vong Ưu. Vong Ưu tự nhiên đồng ý với quyết định này. Nàng cũng muốn đi xem thần khí Sáng Thế Quang mạnh nhất Thiên sứ tộc.
Trong truyền thuyết đây là siêu cấp thần khí có khả năng xuyên qua Tinh hệ, năm đó Thần Thánh thiên sứ dựa vào nó mới có thể dẫn dắt hai mươi bốn Sứ Đồ từ Tinh hệ xa xôi đi tới hệ ngân hà của chúng ta. Tin tức từ thời thượng cổ lưu lại có ghi rằng Sáng Thế Quang không chỉ là một phương tiện chuyên chở, bản thân nó còn có lực công kích và phòng hộ cực kỳ cường hãn. Lần trước Vô Lượng thiên kiếp xuất hiện, Thần Thánh thiên sứ có thể đẩy lui đối thủ chủ yếu lờ nhờ uy lực của Sáng Thế Quang.
Thần khí Sáng Thế Quang cho tới bây giờ vẫn là chỗ cư trụ của Thần Thánh thiên sứ, bọn họ an trí trên một Vị Diện tên là Quanh Minh tinh cầu. Lần này chúng ta đi tới Quanh Minh tinh cầu gặp mặt Thần Thánh thiên sứ để thương lượng việc ứng phó Vô Lượng thiên kiếp.
Sư phụ ta rất coi trọng chuyến đi này, không những hao phí thời gian nửa năm tiến hành thôi diễn tương lai ra, người còn tiến hành tham thảo với Phật tổ rất lâu. Vốn là hai người dự định cùng nhau đi, cuối cùng suy nghĩ đến hành vi trước giờ của quân đoàn Thiên Sứ, nhất là lần trước phục kích hai nhà Phật Đạo. Phật tổ và sư phụ ta đều sợ bị người ta lợi dụng cơ hội tìm đến cửa. Vì thế bọn họ mới quyết định để sư phụ dùng một phân thân mang ta đi là được. Dù sao sư phụ có hai mươi bảy phân thân, tổn thất một cái cũng không nghiêm trọng gì lắm. Nếu như Quân đoàn Thiên Sứ không có nắm chắc sẽ không ngu ngốc trở mặt với chúng ta.
Huống chi bây giờ đã có Vong Ưu gia nhập liên minh, Miểu Miểu cường đại đứng ở bên phía chúng ta, cho dù Thần Thánh thiên sứ muốn trở mặt, chúng ta cũng có khả năng chạy thoát. Dĩ nhiên là cơ hội trở mặt rất nhỏ. Chúng ta chỉ suy nghĩ trước cho ổn thỏa mà thôi.
Đừng thấy ân sư chỉ xuất động một phân thân, luận về thực lực thật ra không hề kém một vị tổng chỉ huy quân đoàn Thiên Sứ. Thời gian ân sư tu luyện đã quá lâu nên chân thân đã đạt tới trình độ gần như thật thể. Những người khác không thể nào nhận ra được khác thường. Khi ân sư mang chúng ta xuất hiện ở địa bàn quân đoàn Thiên Sứ lập tức dẫn tới oanh động.
---o0o---
"Hắn bảo ta mang đến cho ngài một phong thơ." Hỏa thần Hách Tư Thác nói xong liền giao huyết thư của s cho Ba Tái Đông.
Hải hoàng Ba Tái Đông nhận lấy đọc thật kỹ, sau đó ném qua một bên, bất mãn nói: "Hắn là cái tên ngu ngốc, đến bây giờ còn lo lắng chuyện lương thực, nhịn đói một bữa có thể chết người hay sao? Hừ, dù sao chỗ của ta thành bộ dáng gì ngươi cũng đã thấy, ta đây không có lương thực cho hắn, ngươi đi về bảo tự hắn nghĩ biện pháp đi."
"Vâng, ta về trước." Hỏa thần Hách Tư Thác cũng biết bây giờ Ba Tái Đông đang gặp khó khăn, cho nên hắn dứt khoát xin phép rời đi.
“Đợi một chút." Hải hoàng Ba Tái Đông suy nghĩ hồi lâu, nói: "Ta và ngươi cùng quay trở về, mẹ kiếp, lần này ta cũng tiêu rồi. Tất cả quân đội bên ta cũng còn nước đi bắt cá sống ăn qua ngày. Đáng giận, đây không phải là kế hoạch lâu dài, ta phải thương lượng với s bước kế tiếp mới được."
"Vâng." Hỏa thần Hách Tư Thác đáp ứng.
Sau đó Hải hoàng Ba Tái Đông dặn dò thuộc hạ vài chuyện, rồi cùng Hỏa thần Hách Tư Thác quay về s Thần Sơn.
Vừa tới Thần Sơn, Hải hoàng Ba Tái Đông đã nhìn thấy quang cảnh tiêu điều nơi này, phía tây vốn là một dãy cung điện đã biến thành hố to. Lại nghĩ đến tình cảnh của mình, hắn bất chợt sinh ra cảm giác thỏ chết cáo khóc.
Đến khi thấy s, Ba Tái Đông kinh ngạc phát hiện Hades cũng ở đó. Hơn nữa bộ dáng hai người này cũng không khá hơn Hải hoàng Ba Tái Đông bao nhiêu. s bây giờ chỉ có thể nằm trên giường, toàn thân quấn đầy bông băng, thoạt nhìn y như xác ướp vậy. Về phần Minh thần Hades còn thê thảm hơn nữa, ngay cả trạng thái bình thường cũng không thể duy trì, chỉ có một đoàn sương khói ẩn hiện ở trong phòng, so sánh xuống Hải hoàng Ba Tái Đông bị đánh thành đầu heo coi như quá nhẹ rồi.
Nhìn thấy Hải hoàng Ba Tái Đông vác mặt heo đi vào, s và Minh thần Hades cũng rất kinh ngạc, vội vàng hỏi thăm lẫn nhau một hồi ba người mới rõ ràng mọi chuyện. Thì ra sau khi Tam Hại đến ‘thăm hỏi’ địa bàn Hải hoàng Ba Tái Đông liền đi với hang ổ Minh thần Hades. Không cần phải nói nhiều nữa, chỉ đơn giản mấy chữ đánh đập, xét nhà và cướp của đã diễn tả rõ ràng lắm rồi. Bất đắc dĩ, lúc này Hades mới chạy đến chỗ s mượn viện binh, nhưng không ngờ s bị đánh thành bán thân bất toại nằm liệt giường còn thảm hơn cả hắn.
Trải qua thảo luận rất lâu, ba huynh đệ đều biết người tấn công bọn họ là ai, vì thế cả ba bắt đầu thương nghị đối sách.
Không quản ba người bọn hắn dự định như thế nào, ba người bần đạo thu thập xong hang ổ Minh thần Hades thì thu hoạch toàn thắng trở về. Mở tiệc rượu ở trong Thế Giới Thụ Thần Cung ăn mừng. Vong Ưu và bần đạo cuối cùng đã trút được cơn giận, sau này không có ý định làm khó mấy tên kia nữa.
Quá trình ăn mừng dĩ nhiên không thể thiếu chia của, chúng ta đánh cướp rất nhiều vật phẩm. Nhưng giá trị chân thật cũng không có bao nhiêu. Chỉ có con khỉ bây giờ gia nghiệp to lớn mới cần đến lương thực, vũ khí...vân...vân dùng để trang bị cho thiên binh thiên tướng. Vàng bạc châu báu thì con khỉ để cho chúng ta, chúng ta cũng không cần đến những thứ này làm gì, xem như giữ lại làm kỷ niệm vậy.
Về phần pháp bảo quý hiếm do ba tên kia sưu tầm, chúng ta không thấy có món nào vừa mắt, chỉ tùy tiện phân ra coi như xong. Cuối cùng toàn bộ kiến trúc chúng ta để lại cho con khỉ, bởi vì hắn đang muốn mở rộng Thế Giới Thụ Thần Cung, có mấy tòa kiến trúc này cũng đỡ được không ít công phu, nhóm công tượng trên Thiên Đình chỉ việc sửa chữa lại là có thể sử dụng.
Về phần khả năng bị đám người s tìm tới tận cửa đòi nợ thì con khỉ cũng không sợ. Ba huynh đệ s chắc chắn là không có lá gan đi tìm con khỉ gây phiền toái.
Hết thảy xử trí xong xuôi, chúng ta ở lại nhà con khỉ chơi năm ngày. Bần đạo nhận được tin tức ân sư gọi ta trở về tự nhiên không dám chậm trễ, vì thế ta và Vong Ưu cùng nhau cáo từ con khỉ trở lại Đạo môn.
Sau khi về đến nơi bần đạo lập tức đi gặp thấy ân sư, ân sư tiếp kiến ta ở trong phòng dược. Chờ ta thi lễ xong, ân sư cười cười nói: "Tam Hại tái xuất giang hồ, nhất cử hốt sạch hang ổ ba huynh đệ s, uy phong thật to nhỉ?"
"Chuyện này... Đệ tử gây ra phiền toái, kính xin sư phụ thứ tội." Bần đạo vội vàng xin tội, mặc dù ta biết không lừa được người ngoài, nhưng không nghĩ tới người đầu tiên khó dễ lại là sư phụ, trong lòng nhất thời thấp thỏm bất an.
"Ha hả." Sư phụ cười cười nói: "Ài, oan oan tương báo khi nào mới dứt, nói thế nào s cũng là nhạc phụ ngươi. Mặc dù trước kia hắn làm việc quá lỗ mãng, nhưng ngươi ra tay cũng hơi tàn nhẫn. Ngay cả phòng ốc, lương thực cũng tịch thu sạch sẽ, ngươi bảo mấy ngàn vạn con dân của bọn hắn làm sao sống qua ngày đây?"
"Đệ tử biết tội." Bần đạo chỉ biết cười khổ nói: "Lúc ấy chúng ta không có nghĩ nhiều như vậy. Bất kể nói thế nào, thực lực nhóm s cũng không có thương tổn bao nhiêu, không thẻ nào chết đói được mà? Bằng không thì đệ tử trả lại cho bọn hắn chút ít lương thực?"
"Không cần." Sư phụ nói: "Việc đã đến nước này, ngươi đưa đồ trở lại có vẻ rất dối trá, xem như cho bọn hắn một lần giáo huấn cũng tốt. Ngày sau các ngươi không nên tiếp tục quấy rầy bọn hắn nữa."
"Vâng, sau này đệ tử bảo đảm không trêu chọc bọn hắn nữa." Bần đạo đáp ứng.
"Ha hả, như thế là tốt rồi." Sư phụ cười nói: “Tốt lắm, nói chính sự đi. Tam Phong, những pháp bảo ngươi đưa vi sư đã truyền lại cho các sư huynh rồi. Bọn họ rất cảm kích ngươi, ngày sau nếu có cơ hội bọn họ sẽ trả lại khoản nhân tình này cho ngươi."
"Hắc hắc, sư phụ nói đùa." Bần đạo cười cười nói.
"Ha ha." Ân sư cười nói: "Ờ, nhân tình ân nghĩa thì chúng ta cứ để đó, ngày sau tự nhiên ngươi biết nó trọng yếu đến cỡ nào. Vi sư lần này gọi ngươi trở lại là vì chuyện tình quân đoàn Thiên Sứ. Thời gian đã qua khá lâu rồi, chúng ta cũng nên đi đón sư thúc ngươi trở lại. Ngươi chuẩn bị xong chưa?"
"Đệ tử tùy thời là có thể lên đường." Bần đạo vội vàng nói.
"Ừ." Sư phụ gật đầu nói: "Ta nghĩ lần này nên mang theo Vong Ưu mới tốt?"
Chuyện này vốn thuộc về Đạo Môn, chúng ta cũng không nên để người ngoài nhúng tay vào. Thế nhưng tình huống bây giờ có chút khác biệt. Một là có điểm liên quan tới Vong Ưu, mà nàng còn là vợ ta, coi như thuộc thành viên Đạo Môn rồi, tư cách tham dự hẳn là phải có. Mặt khác, sau lưng Vong Ưu có Miểu Miểu làm chỗ dựa, có Miểu Miểu cấp bậc Đại thần thượng cổ trấn giữ, khi chúng ta bàn luận thể diện cũng lớn hơn một chút. Vì thế sư phụ mới trưng cầu ý kiến của ta.
Bần đạo tự nhiên không phản đối, cười nói: “Vâng, một hồi đệ tử nói với nàng một câu là được, không có vấn đề gì đâu."
"Vậy thì tốt." Ân sư gật gật đầu nói: "Vậy thì ngươi đi xuống chuẩn bị sẵn sàng, sáng sớm ngày mai ba người chúng ta lên đường."
"Vâng, đệ tử cáo lui." Bần đạo từ biệt ân sư lui ra ngoài thương nghị cùng Vong Ưu. Vong Ưu tự nhiên đồng ý với quyết định này. Nàng cũng muốn đi xem thần khí Sáng Thế Quang mạnh nhất Thiên sứ tộc.
Trong truyền thuyết đây là siêu cấp thần khí có khả năng xuyên qua Tinh hệ, năm đó Thần Thánh thiên sứ dựa vào nó mới có thể dẫn dắt hai mươi bốn Sứ Đồ từ Tinh hệ xa xôi đi tới hệ ngân hà của chúng ta. Tin tức từ thời thượng cổ lưu lại có ghi rằng Sáng Thế Quang không chỉ là một phương tiện chuyên chở, bản thân nó còn có lực công kích và phòng hộ cực kỳ cường hãn. Lần trước Vô Lượng thiên kiếp xuất hiện, Thần Thánh thiên sứ có thể đẩy lui đối thủ chủ yếu lờ nhờ uy lực của Sáng Thế Quang.
Thần khí Sáng Thế Quang cho tới bây giờ vẫn là chỗ cư trụ của Thần Thánh thiên sứ, bọn họ an trí trên một Vị Diện tên là Quanh Minh tinh cầu. Lần này chúng ta đi tới Quanh Minh tinh cầu gặp mặt Thần Thánh thiên sứ để thương lượng việc ứng phó Vô Lượng thiên kiếp.
Sư phụ ta rất coi trọng chuyến đi này, không những hao phí thời gian nửa năm tiến hành thôi diễn tương lai ra, người còn tiến hành tham thảo với Phật tổ rất lâu. Vốn là hai người dự định cùng nhau đi, cuối cùng suy nghĩ đến hành vi trước giờ của quân đoàn Thiên Sứ, nhất là lần trước phục kích hai nhà Phật Đạo. Phật tổ và sư phụ ta đều sợ bị người ta lợi dụng cơ hội tìm đến cửa. Vì thế bọn họ mới quyết định để sư phụ dùng một phân thân mang ta đi là được. Dù sao sư phụ có hai mươi bảy phân thân, tổn thất một cái cũng không nghiêm trọng gì lắm. Nếu như Quân đoàn Thiên Sứ không có nắm chắc sẽ không ngu ngốc trở mặt với chúng ta.
Huống chi bây giờ đã có Vong Ưu gia nhập liên minh, Miểu Miểu cường đại đứng ở bên phía chúng ta, cho dù Thần Thánh thiên sứ muốn trở mặt, chúng ta cũng có khả năng chạy thoát. Dĩ nhiên là cơ hội trở mặt rất nhỏ. Chúng ta chỉ suy nghĩ trước cho ổn thỏa mà thôi.
Đừng thấy ân sư chỉ xuất động một phân thân, luận về thực lực thật ra không hề kém một vị tổng chỉ huy quân đoàn Thiên Sứ. Thời gian ân sư tu luyện đã quá lâu nên chân thân đã đạt tới trình độ gần như thật thể. Những người khác không thể nào nhận ra được khác thường. Khi ân sư mang chúng ta xuất hiện ở địa bàn quân đoàn Thiên Sứ lập tức dẫn tới oanh động.
---o0o---
/897
|