Chỉ là hiện tại, mặc kệ Mặc Vân Hiên nhấn chuông bao nhiêu lần thì bên trong biệt thự cũng không có phản ứng. Thậm chí, ngay cả bảo mẫu đuổi cậu lúc trước cũng chẳng thấy ra nữa.
Mặc Vân Hiên vẫn chưa từ bỏ ý định, vừa nhấn chuông vừa gọi tên Nhạc Du. Đáng tiếc, từ đầu đến cuối đáp lại cậu chỉ có từng đợt tiếng vọng lại ở trong không khí. Căn nhà kia vẫn yên tĩnh đến khủng bố như cũ.
Sở Niệm nhíu mày nhìn mặt trời dần lặn xuống, đi đến bên cạnh Mặc Vân Hiên, khuyên: Thôi, chúng ta về đi, ngày mai lại đến.
Mặc Vân Hiên không nói, cúi đầu im lặng một hồi.
Hai người đi trước đi, tôi đợi ở đây một lát rồi về sau.
Không phải đã nói là cùng nhau đi về à? Vừa khéo thầy Thương có thể lái xe đưa cậu về. Ý thức được mình nói sai, Sở Niệm vội vàng cười ngây ngô với cậu.
Ngày mai chúng ta lại đến, nếu như vẫn không liên lạc được với Nhạc Du, chúng ta sẽ báo cảnh sát. Cậu đừng nghĩ lung tung, nhanh đi về nghỉ ngơi, buổi sáng ngày mai chờ điện thoại của tôi.
Mặc Vân Hiên ngẩng đầu, nhìn nhìn Sở Niệm, lại nhìn Thương Sùng đứng bên cạnh, nói: Hai người đi trước đi, lát nữa tôi sẽ về. Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm loạn.
Sở Niệm biết cậu không tin cô sẽ rời đi, nhưng thấy cậu lo lắng cho Nhạc Du như vậy, vẫn vỗ vai cậu một cái. Xoay người đi đến bên cạnh Thương Sùng, dùng đuôi mắt xác định Mặc Vân Hiên không có nhìn qua đây, dùng ngón tay chọc chọc Thương Sùng đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: Cậu ta không đi, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Lên xe, chúng ta đi vòng đến phía sau biệt thự. Thương Sùng nhấn mở khóa xe, liếc Mặc Vân Hiên một cái liền đi vào trong xe ngồi.
Sở Niệm cũng đi theo, ngồi ở trong xe phất phất tay làm bộ chào tạm biệt Mặc Vân Hiên, hai nguời liền lái xe rời đi.
Phải biết nhà Nhạc Du ở trong khu biệt thự là rất lớn, mặc dù chỉ là đi vòng ra mặt sau biệt thự cô và Thương Sùng cũng phải chạy qua nửa sườn núi. Đợi đến nơi, thì trời đã tối rồi.
Sở Niệm ra khỏi xe trước, nhìn bức tường cao khoảng hai mét ở trước mặt, liếc Thương Sùng một cái, nói: Tôi nhảy vào từ đây còn anh vào thế nào thì tự nghĩ cách nhé.
Cô chỉ đồng ý để Thương Sùng đi theo mình, nhưng cô đâu có nói là giúp anh ta leo tường vào đâu nhỉ? Dù sao độ cao này cũng chẳng làm khó được cô, còn Thương Sùng có thể vào được không thì chẳng liên quan đến cô nữa.
Được. Thương Sùng cười cười.
Sở Niệm hừ lạnh, ở trong mắt cô, lúc này Thương Sùng mỉm
Mặc Vân Hiên vẫn chưa từ bỏ ý định, vừa nhấn chuông vừa gọi tên Nhạc Du. Đáng tiếc, từ đầu đến cuối đáp lại cậu chỉ có từng đợt tiếng vọng lại ở trong không khí. Căn nhà kia vẫn yên tĩnh đến khủng bố như cũ.
Sở Niệm nhíu mày nhìn mặt trời dần lặn xuống, đi đến bên cạnh Mặc Vân Hiên, khuyên: Thôi, chúng ta về đi, ngày mai lại đến.
Mặc Vân Hiên không nói, cúi đầu im lặng một hồi.
Hai người đi trước đi, tôi đợi ở đây một lát rồi về sau.
Không phải đã nói là cùng nhau đi về à? Vừa khéo thầy Thương có thể lái xe đưa cậu về. Ý thức được mình nói sai, Sở Niệm vội vàng cười ngây ngô với cậu.
Ngày mai chúng ta lại đến, nếu như vẫn không liên lạc được với Nhạc Du, chúng ta sẽ báo cảnh sát. Cậu đừng nghĩ lung tung, nhanh đi về nghỉ ngơi, buổi sáng ngày mai chờ điện thoại của tôi.
Mặc Vân Hiên ngẩng đầu, nhìn nhìn Sở Niệm, lại nhìn Thương Sùng đứng bên cạnh, nói: Hai người đi trước đi, lát nữa tôi sẽ về. Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm loạn.
Sở Niệm biết cậu không tin cô sẽ rời đi, nhưng thấy cậu lo lắng cho Nhạc Du như vậy, vẫn vỗ vai cậu một cái. Xoay người đi đến bên cạnh Thương Sùng, dùng đuôi mắt xác định Mặc Vân Hiên không có nhìn qua đây, dùng ngón tay chọc chọc Thương Sùng đứng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: Cậu ta không đi, chúng ta phải làm sao bây giờ?
Lên xe, chúng ta đi vòng đến phía sau biệt thự. Thương Sùng nhấn mở khóa xe, liếc Mặc Vân Hiên một cái liền đi vào trong xe ngồi.
Sở Niệm cũng đi theo, ngồi ở trong xe phất phất tay làm bộ chào tạm biệt Mặc Vân Hiên, hai nguời liền lái xe rời đi.
Phải biết nhà Nhạc Du ở trong khu biệt thự là rất lớn, mặc dù chỉ là đi vòng ra mặt sau biệt thự cô và Thương Sùng cũng phải chạy qua nửa sườn núi. Đợi đến nơi, thì trời đã tối rồi.
Sở Niệm ra khỏi xe trước, nhìn bức tường cao khoảng hai mét ở trước mặt, liếc Thương Sùng một cái, nói: Tôi nhảy vào từ đây còn anh vào thế nào thì tự nghĩ cách nhé.
Cô chỉ đồng ý để Thương Sùng đi theo mình, nhưng cô đâu có nói là giúp anh ta leo tường vào đâu nhỉ? Dù sao độ cao này cũng chẳng làm khó được cô, còn Thương Sùng có thể vào được không thì chẳng liên quan đến cô nữa.
Được. Thương Sùng cười cười.
Sở Niệm hừ lạnh, ở trong mắt cô, lúc này Thương Sùng mỉm
/535
|