CHƯƠNG 1073: HỨA BÍCH HOÀI HÔN MÊ
Kinh Đô, tại nhà họ Lâm.
Trong phòng của Hứa Bích Hoài.
Lâm Thanh Diện hai mắt đỏ hoe chăm chú nhìn Hứa Bích Hoài đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, chén trà trong tay bị bóp nát vụn, rơi lả tả vào trong không trung.
“Tại sao? Tại sao lại thành thế này? Trước khi tôi đi cô ấy vẫn còn rất khỏe mạnh, tại sao bây giờ lại hôn mê mãi không tỉnh?”
Vẻ mặt Lâm Thanh Diện có chút kích động, Tô Thành Hải và ông Độ ngồi bên cạnh lo lắng nhìn anh, sợ anh sẽ kích động quá độ mà gây nên những chuyện không thể khống chế nổi.
“Lâm Thanh Diện, cậu bình tĩnh đi đã, bây giờ Bích Hoài chỉ đang hôn mê thôi, không có gì nguy hiểm đến tính mang, rồi chúng ta cùng nghĩ cách, con bé sẽ tỉnh lại thôi mà.” Tô Thành Hải an ủi.
Lâm Thanh Diện hít một hơi sâu, đi đến bên giường, ngồi xuống, một tay đưa lên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hứa Bích Hoài.
Hứa Bích Hoài lúc này đang nhắm chặt hai mắt, trên trán xuất hiện đường nhỏ màu đen trông giống như mạch máu, môi cô cũng tím ngắt, nhìn qua đã biết là bị trúng độc.
Nhưng vừa rồi Tô Thành Hải đã nói với anh, bọn họ đã mời bác sĩ giỏi nhất thế giới đến kiểm tra cho Hứa Bích Hoài, mặc dù cô bị trúng độc nhưng loại độc này không nguy hiểm đến tính mạng mà chỉ khiến cô chìm vào giấc ngủ sâu, không thể nào tỉnh dậy mà thôi.
Mà cùng với giấc ngủ của Hứa Bích Hoài, chất độc cũng sẽ càng lúc càng ngấm sâu vào trong cơ thể cô, cuối cùng sẽ cướp đi mạng sống của cô, nhưng quá trình này vô cùng chậm, theo dự đoán của bác sĩ, để những chất độc ấy đủ mạnh khiến cô tử vong thì ít nhất cũng mất 10 năm.
Ông Độ cũng đã nói với Lâm Thanh Diện, qua điều tra, bọn họ phát hiện ra chuyện này là do hai anh em Tiêu Phong và Tiêu Vân làm ra.
Còn về lý do tại sao họ lại làm vậy thì người nhà họ Lâm luôn không hiểu nổi, nhưng Lâm Thanh Diện sau khi nghe được chuyện này cho Tiêu Phong, Tiêu Vân làm thì trong lòng đã hiểu rõ.
Cho dù thế nào, Lâm Thanh Diện cũng không ngờ rằng Tần Trường Sinh cho Tiêu Phong, Tiêu Vân đến bảo vệ an nguy cho nhà họ Lâm, thực chất là muốn hai người bọn họ giám sát nhà họ Lâm.
Tần Trường Sinh vừa xảy ra chuyện, hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân liền lập tức có hành động.
Hơn nữa hai người họ lại không ra tay với ai khác trong nhà họ Lâm, mà chỉ cho Hứa Bích Hoài ăn một viên thuốc độc, từ đó có thể thấy được, Tần Trường Sinh biết rõ điểm yếu của Lâm Thanh Diện là gì, ông ta biết cách làm thế nào để khiến Lâm Thanh Diện đau khổ.
Làm vậy còn làm Lâm Thanh Diện đau đớn hơn giết người nhà họ Lâm rất nhiều.
“Đã điều tra ra tung tích hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân chưa?” Giọng nói của Lâm Thanh Diện lạnh băng, từ trong âm thanh như phóng ra sát khí vô hạn.
“Sau hôm đó, chúng tôi đã điều tra camera trong toàn thành phố, biết được hai người bọn họ đã đi ra phía ngoại ô, còn vị trí sau đó thì không tra ra được nữa.” Ông Độ nói.
Lâm Thanh Diện gật đầu, anh biết hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân sau khi làm ra chuyện này không thể ở lại trong Kinh Đô được nữa, bọn họ nhất định sẽ trốn đi để chờ cơ hội báo thù Lâm Thanh Diện lần nữa.
“Giúp tôi thường xuyên chú ý đến hành tung của bọn họ, một khi phát hiện được vị trí của họ thì lập tức báo cho tôi, cho dù bọn họ có chạy trốn đến chân trời góc biển thì tôi cũng nhất định phải tìm ra họ!”
Tất cả người nhà họ Lâm có mặt trong phòng đều gật đầu, họ biết bây giờ Lâm Thanh Diện đang vô cùng tức giận, anh đã coi hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân là kẻ thù của mình.
Anh ngồi bên giường nhìn Hứa Bích Hoài hồi lâu, sau khi thử qua đủ cách để gọi cô dậy nhưng không có kết quả, Lâm Thanh Diện chỉ đành bất lực thở dài, rồi đứng dậy.
“Nặc Nặc đâu?” Lâm Thanh Diện hỏi.
“Hai ngày nay cô Tôn luôn ở cạnh Nặc Nặc, cô bé cũng rất nhớ mẹ, cứ làm loạn không ngừng.” Tô Thành Hải đáp lời.
Lâm Thanh Diện gật đầu, sau đó liền đi đến chỗ cô Tôn thăm Nặc Nặc.
Lần đầu tiên Nặc Nặc nhìn thấy Lâm Thanh Diện đã đưa tay về hướng anh, muốn anh ôm.
Lâm Thanh Diện ôm cô bé vào lòng, cô nhóc lập tức òa lên khóc nức nở.
Lâm Thanh Diện vội vàng an ủi cô bé, đưa tay vỗ nhè nhẹ vào lưng.
“Nặc Nặc ngoan, mẹ sẽ sớm tỉnh lại thôi mà, ba đảm bảo với con, nhất định sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với mẹ con đâu.” Lâm Thanh Diện nói.
Cô bé chẳng hề quan tâm, cứ khóc nức nở đến xé tim gan, Lâm Thanh Diện nghe mà đau lòng.
Đồng thời Lâm Thanh Diện cũng có chút vui mừng, hai anh em Tiêu Phong, Tiêu Vân mặc dù rất đáng hận, nhưng rốt cuộc thì họ vẫn còn chút lương tâm khi đã không ra tay với Nặc Nặc.
Nếu Nặc Nặc cũng bị hai người bọn họ hạ độc thì cho dù Lâm Thanh Diện có phải đào 3 tấc đất thì cũng phải tìm ra giết hai người đó bằng được.
Sau khi dỗ Nặc Nặc một lúc, Lâm Thanh Diện bước ra cổng nhà họ Lâm, gọi Từ Tài đến, xem xem ông ta có cách nào chữa trị cho Hứa Bích Hoài không.
Sau khi Từ Tài khám cho Hứa Bích Hoài, vẻ mặt ông ta như đông cứng lại, ông ta nói với Lâm Thanh Diện rằng trước giờ ông ta chưa từng thấy loại độc nào trên đời lại có thể khiến người ta hôn mê bất tỉnh, nhưng lại không gây nguy hiểm đến tính mạng, thời gian độc phát tác phải cần đến tận 10 năm như thế này.
Về cách chữa trị, Từ Tài không nghĩ ra được gì, ông ta không thể nào nhận biết được chất độc trong người Hứa Bích Hoài rốt cuộc là loại độc gì.
Dựa theo kiến thức của Từ Tài, ông ta chưa từng tiếp xúc với loại độc này, theo cách nói của ông ta thì ông ta đoán rằng loại độc này không hề tồn tại trên Trái Đất.
Trong lòng Lâm Thanh Diện luôn khâm phục y thuật của Từ Tài, nhưng không ngờ ông ta lại phán đoán loại độc này không tồn tại trên Trái Đất.
Lâm Thanh Diện cũng đoán được loại độc này chắc hẳn là do Tần Trường Sinh đem từ Thương Nguyên Giới đến.
Với trình độ y thuật ở Trái Đất, muốn giải được độc thì thực sự vô cùng khó khăn.
Anh tự giễu trong lòng, thứ Tần Trường Sinh muốn thấy, có lẽ chính là thấy dáng vẻ của anh khi vẫn có hy vọng nhưng không thể làm gì được.
Nhưng cho dù Hứa Bích Hoài có trúng độc của Thương Nguyên Giới thì Lâm Thanh Diện cũng nhất định phải tìm ra thuốc giải để cứu cô.
Dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa, Lâm Thanh Diện cũng quyết không chần chừ.
Từ Tài không có cách cứu chữa, Lâm Thanh Diện đành đặt hy vọng vào hai người hiểu nhiều biết rộng, là Quý Trường Thanh và Lý Mộ Bạch.
Ở nhà họ Lâm không được bao lâu, Lâm Thanh Diện liền đưa Hứa Bích Hoài đi lên vùng núi Côn Luân, lý do là vì suy xét đến độ an toàn ở tổng bộ Chúng Thần Điện, nguyên nhân khác là bởi vì muốn để Quý Trường Thanh và Lý Mộ Bạch có thể thấy rõ được tình trạng của Hứa Bích Hoài hiện giờ.
Đương nhiên cả Nặc Nặc cũng được Lâm Thanh Diện đưa đi theo, hiện tại, tổng bộ Chúng Thần Điện mới là nơi anh tin tưởng là an toàn, để Nặc Nặc ở lại Kinh Đô, anh không yên tâm.
Lý Mộ Bạch và Quý Trường Thanh sau khi thấy được tình trạng của Hứa Bích Hoài thì cũng đều cau mày, quả nhiên là không có cách nào để cứu chữa.
Nhưng Lý Mộ Bạch đã nhận thấy được nguồn gốc của loại độc này.
“Nếu tôi đoán không sai thì thứ cô ấy ăn chính là Thiên Độc đan, loại thuốc độc này đến từ Thương Nguyên Giới, thuốc giải cũng chỉ ở Thương Nguyên Giới mới có, nếu cậu muốn giúp cô ấy giải độc, thì sợ là chỉ có thể đi đến Thương Nguyên Giới một chuyến thôi.” Lý Mộ Bạch than thở.
Ông ta nói vậy, chỉ là không muốn nói lời quá tuyệt tình, dù gì ông ta cũng không có cách nào trực tiếp bảo Lâm Thanh Diện bỏ cuộc, mà bản thân Lâm Thanh Diện cũng biết rõ, đến Thương Nguyên Giới là chuyện không thể.
Vẻ mặt Lâm Thanh Diện tràn đầy thất vọng, anh lẩm bẩm: “Chẳng nhẽ, thực sự không còn cách nào khác nữa sao?”
Đúng lúc ấy, Quý Trường Thanh nhìn Lâm Thanh Diện rồi nói: “Tôi biết một người, có lẽ người ấy sẽ biết cách làm thế nào để giải loại độc này.”
/1841
|