Vừa đi vào trong đại sảnh, Nhạc Thành đã cảm nhận được ánh mắt của mọi người quét qua mình và Yến Hiểu Kỳ.
Mà ở trong đại sảnh, Nhạc Thành cảm nhận được một khí tức lăng lệ chính là do mấy lão nhân phát ra, mấy người này thực lực còn mạnh hơn Vũ Văn Minh Quang.
Cuối cùng Nhạc Thành cũng cảm thấy trong đại sảnh có ba người trong đó có hai lão nhân một nam và một nữ.
ở giữa phòng chính là một mỹ phụ trung niên, có vài phần tương tự với Yến Hiểu Kỳ.
Mà giờ khắc này, đôi môi mọng nước của Yến Hiểu Kỳ đang nhìn về phía mỹ phụ kia.
Nhạc Thành đánh giá trung niên mỹ phụ kia, chỉ thấy trong mắt của trung niên mỹ phụ đã hơi ướt át, thân hình cũng run rẩy.
- Hiểu Kỳ.
Trung niên mỹ phụ cuối cùng cũng không nhịn được, nhanh chóng đánh về phía Yến Hiểu Kỳ.
- Đây là di mẫu sao?
Nhạc Thành thầm nghĩ sau đó buông lỏng Hiểu Kỳ ra mà nói.
- Người, người chính là mẫu thân của con?
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng hỏi đối với mỹ phụ trung niên đó, hai tròng mắt đã hiện ra nước.
- Ta, ta là mẹ của con, hài tử ta là mẹ của con.
Mỹ phụ trung niên ôm Yến Hiểu Kỳ vào trong ngực.
- Mẫu thân con rất nhớ người, con còn tưởng cả đời này không gặp được người nữa.
Yến Hiểu Kỳ cũng không nhịn được mà tuôn ra hai hàng nước mắt.
Nhìn đôi mẹ con trong đại sảnh, ai cũng không dám quấy rầy các nàng.
Ở trong đại sảnh, đầu tiên là Vũ Văn Hạo Nguyên, vũ Văn Quyên hai người cũng hơi run rẩy, đặc biệt là Vũ Văn Quyên trong mắt hiện ra một chút ướt át.
Nhìn thấy đôi mẹ con như vậy, Yêu Huyên ở sau lưng Nhạc Thành cùng với Đại Song, Tiểu Song hai cô gái cũng nhịn không được mà rơi lệ.
Hồi lâu, Vũ Văn Minh Quang tiên tới gần cùng với Vũ Văn Minh Châu và Yến Hiểu Kỳ nói:
- Được rồi muội muội, muội đưa Hiểu Kỳ gặp ông ngoại, bà ngoại cùng với mấy vị trưởng lão đi. Bạn đang đọc truyện tại
Mà ở trong đại sảnh, Nhạc Thành cảm nhận được một khí tức lăng lệ chính là do mấy lão nhân phát ra, mấy người này thực lực còn mạnh hơn Vũ Văn Minh Quang.
Cuối cùng Nhạc Thành cũng cảm thấy trong đại sảnh có ba người trong đó có hai lão nhân một nam và một nữ.
ở giữa phòng chính là một mỹ phụ trung niên, có vài phần tương tự với Yến Hiểu Kỳ.
Mà giờ khắc này, đôi môi mọng nước của Yến Hiểu Kỳ đang nhìn về phía mỹ phụ kia.
Nhạc Thành đánh giá trung niên mỹ phụ kia, chỉ thấy trong mắt của trung niên mỹ phụ đã hơi ướt át, thân hình cũng run rẩy.
- Hiểu Kỳ.
Trung niên mỹ phụ cuối cùng cũng không nhịn được, nhanh chóng đánh về phía Yến Hiểu Kỳ.
- Đây là di mẫu sao?
Nhạc Thành thầm nghĩ sau đó buông lỏng Hiểu Kỳ ra mà nói.
- Người, người chính là mẫu thân của con?
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng hỏi đối với mỹ phụ trung niên đó, hai tròng mắt đã hiện ra nước.
- Ta, ta là mẹ của con, hài tử ta là mẹ của con.
Mỹ phụ trung niên ôm Yến Hiểu Kỳ vào trong ngực.
- Mẫu thân con rất nhớ người, con còn tưởng cả đời này không gặp được người nữa.
Yến Hiểu Kỳ cũng không nhịn được mà tuôn ra hai hàng nước mắt.
Nhìn đôi mẹ con trong đại sảnh, ai cũng không dám quấy rầy các nàng.
Ở trong đại sảnh, đầu tiên là Vũ Văn Hạo Nguyên, vũ Văn Quyên hai người cũng hơi run rẩy, đặc biệt là Vũ Văn Quyên trong mắt hiện ra một chút ướt át.
Nhìn thấy đôi mẹ con như vậy, Yêu Huyên ở sau lưng Nhạc Thành cùng với Đại Song, Tiểu Song hai cô gái cũng nhịn không được mà rơi lệ.
Hồi lâu, Vũ Văn Minh Quang tiên tới gần cùng với Vũ Văn Minh Châu và Yến Hiểu Kỳ nói:
- Được rồi muội muội, muội đưa Hiểu Kỳ gặp ông ngoại, bà ngoại cùng với mấy vị trưởng lão đi. Bạn đang đọc truyện tại
/1346
|