- Nhạc Thành hơi biến sắc, từ đó hắn đã nhìn ra một số ẩn tình, xem ra Vũ Văn gia cần phải phá bỏ một số quy định mới cho Yến Hiểu Kỳ quy tông, cái này cũng là bởi vì huyết mạch của Yến Hiểu Kỳ.
Bây giờ Yến Hiểu Kỳ muốn dẫn mẫu thân của mình đi, Vũ Văn gia dĩ nhiên là không đồng ý, có một số việc là quy củ trong tộc, quy định này đã hơn nghìn năm, thời gian này rất khó bị phá bỏ.
- Hiểu Kỳ, trong tộc có quy của, Vũ Văn gia tộc không thể thông hôn với ngoại giới.
Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói.
Nhạc Thành hơi biến sắc mà nói:
-Nói như vậy Hiểu Kỳ cũng là người của Vũ Văn gia, cũng không thể kết hôn với người bên ngoài, nếu như vậy thì ta là người đầu tiên phản đối.
- Hiểu Kỳ, chuyện này không giống như vậy, Hiểu Kỳ không tính là toàn bộ người của Vũ Văn gia, hơn nữa các con đã đính hôn, điều này không thể so sánh.
Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói.
- Con mặc kệ, con phải dẫn mẫu thân đi, con đã đáp ứng cha con.
Yến Hiểu Kỳ tràn đầy kiên định trong mắt.
- Hiểu Kỳ, phụ thân con vẫn khỏe chứ?
Vũ Văn Minh Châu cất tiếng hỏi Yến Hiểu Kỳ.
- Mẫu thân, cha con rất tốt, ông ấy nói với mẹ rằng ông ấy rất nhớ mẹ.
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói.
- Cha, mẫu thân, con muốn mọi người để cho con rời Vũ Văn gia.
Vũ Văn Minh Châu quỳ hai gối xuống mặt đất nói với Vũ Văn Hạo Nguyên và Vũ Văn Quyên, trên mặt hiện ra một khát vọng.
- Minh Châu tại sao con vẫn chưa rõ, hiện tại ở lại là tốt nhất.
Vũ Văn Hạo Nguyên khẽ thở dài mà nói.
- Cha, con van cha, cho con rời khỏi Vũ Văn gia đi.
Vũ Văn Minh Châu cất tiếng nói.
- Aizzz, đây là chuyện không thể được Minh Châu.
Vũ Văn Quyên thở dài, nếu để cho Vũ Văn Minh Châu rời khỏi gia tộc, lão tổ nhất định sẽ không đồng ý, chuyện này đã là kết cục tốt nhất.
- Mẫu thân con van người.
Vũ Văn Minh Quang van cầu dưới đất.
- Ông ngoại, bà ngoại con van hai người hãy để mẫu thân trở về.
Yến Hiểu Kỳ quỳ gối trên mặt đất mà nói.
Nhạc Thành khẽ biến sắc mặt, tựa hồ như không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy.
- Aizzz.
Nhìn thấy đôi mẹ con quỳ trên mặt đất, Vũ Văn Quyên liền đau nhói.
- Hiểu Kỳ, nếu như con thật sự mong mẹ con có thể trở về thì con nhất định phải đáp ứng ta một chuyện, nếu như lão tổ đồng ý, chỉ cần lão tổ đồng ý thì người trong tộc sẽ không nói gì.
Một lát sau Vũ Văn Quyên cất tiếng nói.
- Bà ngoại, người cứ nói đi.
Yến Hiểu Kỳ kiên nghị trả lời.
- Thứ nhất, ba ngày sau con nhất định phải chiến thắng kỳ tỷ thí trong gia tộc, đại biểu cho gia tộc thiết đấu với người của Tứ Đại Nhân Tộc và Tứ Đại Thú Tộc, và ít nhất phải tiến vào vị trí thứ ba, nếu làm được ta sẽ đi cầu xin lão tổ.
- Bà ngoại, con đáp ứng, con sẽ cố gắng hết sức. Bạn đang đọc truyện tại
Bây giờ Yến Hiểu Kỳ muốn dẫn mẫu thân của mình đi, Vũ Văn gia dĩ nhiên là không đồng ý, có một số việc là quy củ trong tộc, quy định này đã hơn nghìn năm, thời gian này rất khó bị phá bỏ.
- Hiểu Kỳ, trong tộc có quy của, Vũ Văn gia tộc không thể thông hôn với ngoại giới.
Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói.
Nhạc Thành hơi biến sắc mà nói:
-Nói như vậy Hiểu Kỳ cũng là người của Vũ Văn gia, cũng không thể kết hôn với người bên ngoài, nếu như vậy thì ta là người đầu tiên phản đối.
- Hiểu Kỳ, chuyện này không giống như vậy, Hiểu Kỳ không tính là toàn bộ người của Vũ Văn gia, hơn nữa các con đã đính hôn, điều này không thể so sánh.
Vũ Văn Minh Quang cất tiếng nói.
- Con mặc kệ, con phải dẫn mẫu thân đi, con đã đáp ứng cha con.
Yến Hiểu Kỳ tràn đầy kiên định trong mắt.
- Hiểu Kỳ, phụ thân con vẫn khỏe chứ?
Vũ Văn Minh Châu cất tiếng hỏi Yến Hiểu Kỳ.
- Mẫu thân, cha con rất tốt, ông ấy nói với mẹ rằng ông ấy rất nhớ mẹ.
Yến Hiểu Kỳ cất tiếng nói.
- Cha, mẫu thân, con muốn mọi người để cho con rời Vũ Văn gia.
Vũ Văn Minh Châu quỳ hai gối xuống mặt đất nói với Vũ Văn Hạo Nguyên và Vũ Văn Quyên, trên mặt hiện ra một khát vọng.
- Minh Châu tại sao con vẫn chưa rõ, hiện tại ở lại là tốt nhất.
Vũ Văn Hạo Nguyên khẽ thở dài mà nói.
- Cha, con van cha, cho con rời khỏi Vũ Văn gia đi.
Vũ Văn Minh Châu cất tiếng nói.
- Aizzz, đây là chuyện không thể được Minh Châu.
Vũ Văn Quyên thở dài, nếu để cho Vũ Văn Minh Châu rời khỏi gia tộc, lão tổ nhất định sẽ không đồng ý, chuyện này đã là kết cục tốt nhất.
- Mẫu thân con van người.
Vũ Văn Minh Quang van cầu dưới đất.
- Ông ngoại, bà ngoại con van hai người hãy để mẫu thân trở về.
Yến Hiểu Kỳ quỳ gối trên mặt đất mà nói.
Nhạc Thành khẽ biến sắc mặt, tựa hồ như không ngờ lại phát sinh chuyện như vậy.
- Aizzz.
Nhìn thấy đôi mẹ con quỳ trên mặt đất, Vũ Văn Quyên liền đau nhói.
- Hiểu Kỳ, nếu như con thật sự mong mẹ con có thể trở về thì con nhất định phải đáp ứng ta một chuyện, nếu như lão tổ đồng ý, chỉ cần lão tổ đồng ý thì người trong tộc sẽ không nói gì.
Một lát sau Vũ Văn Quyên cất tiếng nói.
- Bà ngoại, người cứ nói đi.
Yến Hiểu Kỳ kiên nghị trả lời.
- Thứ nhất, ba ngày sau con nhất định phải chiến thắng kỳ tỷ thí trong gia tộc, đại biểu cho gia tộc thiết đấu với người của Tứ Đại Nhân Tộc và Tứ Đại Thú Tộc, và ít nhất phải tiến vào vị trí thứ ba, nếu làm được ta sẽ đi cầu xin lão tổ.
- Bà ngoại, con đáp ứng, con sẽ cố gắng hết sức. Bạn đang đọc truyện tại
/1346
|