Hắn mở bước vào phòng, nằm kềnh xuống giường!
Tình cảm ấy… bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Khi nó băng bó vết thương cho hắn?
Khi nó bước ra với chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc mượt xoăn nhẹ xõa xuống… như 1 thiên thần từ trên trời lạc xuống trần gian, làm cho trái tim hắn lạc nhịp?
Khi những ngón tay dịu dàng ấy khẽ víu lấy áo hắn trong cuộc kiểm tra lòng can đảm của trường?
Khi bàn tay ấy ôm lấy hắn… hay những giọt nước mắt ấy lăn dài trên má… làm ướt chiếc áo sơ mi của hắn?
Hắn không rõ… Nhưng giờ đây con tim hắn đã rõ ràng 1 điều: Hắn muốn người con gái ấy được vui vẻ!
Là tình yêu sao?... Có lẽ!
Haizz! Hắn khẽ thở dài! Thật là rối quá đi! Hắn đặt tay lên trán. Xem ra đêm nay sẽ dài đây.
…………………
6.30 A.M, biệt thự FAMILY
Nó đã thức dậy từ sớm. Thật sự thì nó chẳng ngủ được chút nào. Vì ngày hôm nay! Cái ngày định mệnh đã thay đổi toàn bộ cuộc đời của nó. Mặc vào một chiếc váy chiếc eo màu thiên thanh, buộc cao mái tóc dài lên. Nhìn khung ảnh trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, nó mỉm cười bước ra khỏi phòng. Bác quản gia đã đứng chờ sẵn cùng các cô hầu gái, trên tay là 1 giỏ hoa quả.
_ Cô chủ đi cẩn thận!
_ Vâng.
Nó mỉm cười nhận lấy giỏ hoa quả rồi bước lên xe, lái đi. Đến ngã tư, nó dừng lại tại một tiệm hoa, mua một bó hoa ly rất đẹp. Chiếc xe nhanh chóng vun vút trên đường, chạy theo hướng ra ngoại ô. Không bao lấu sau, một hoa viên dần dần hiện ra trước mặt nó. Hoa viên rất đẹp được bao bọc bởi hàng rào màu trắng, những con đường mòn lát sỏi trắng tinh. Ở đây trồng đủ các loại hoa, thi nhau khoe sắc. Những bụi hoa hồng đỏ nổi bật hay những bông ly tinh khiết, tỏa hương thơm ngát. Nó mở cửa dần theo lối mòn đi vào trong. Đằng xa xa kia, bên cạnh cái cây to, tàn lá che rợp bóng mát kia là 1 ngôi mộ có một cây thánh giá bên trên – MARIA TRỊNH KHẢ HÂN.
Đặt bó hoa và giỏ trái cây lên mộ, nó quỳ xuống, khoanh hai tay lại, cúi đầu:
_ Mẹ! – Nó tha thiết gọi – Con gái bất hiếu, không đến thăm mẹ. Xin mẹ đừng giận con!
Đúng vậy! Đây chính là mộ của mẹ nó – Người yêu thương nó nhất trên đời! Vào ngày này, mẹ nó đã ra đi mãi mãi, bỏ nó ở tại nơi này cô đơn 1 mình! Nó ngẩng đầu lên, mở mắt ra thì thấy trên mộ đã có thêm 3 bó hoa khác nữa. Nó đứng dậy, quay người lại thì thấy 3 đứa bạn của nó đã đứng đằng sau, trầm lặng nhìn mẹ nó.
_ Các cậu tới rồi à? Tớ không ngờ là các cậu nhớ ngày này đấy nhé! – Nó mỉm cười
_ Ukm. Lúc còn sống, mẹ cậu đối xử rất tốt với bọn tớ! Ngày hôm nay quan trọng như vậy, sao bọn tớ có thể quên được chứ! – Boo nói – Huống hồ gì bọn mình cũng lâu rồi không đến thăm mẹ cậu.
Đúng là đã lâu thật rồi nhỉ! Thực ra, từ khi mẹ mất, số lần nó đến thăm mẹ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đa phần đều là bác quản gia đến. Một phần là vì việc học, một phần là Daddy của nó không cho đi vì sợ sẽ chạm vào những ký ức đau buồn đó. Daddy nó cũng vậy, cũng rất ít khi đến đây. Nhiều khi, nó thấy Daddy của nó ngồi trong thư phòng cầm tấm ảnh của mẹ nó trên tay, ngón tay ông đau buồn vuốt ve tấm ảnh. Lúc đó, nó không biết làm gì, chỉ có thể trốn trong phòng lặng lẽ khóc. Nó đang miên man theo những dòng suy nghĩ thì giọng nói tíu tít của 3 đứa kia làm cho nó bừng tỉnh. Nó nhìn 3 đứa kia, mỉm cười. Thật may vì còn có ba đứa nhí nhố kia làm cho cuộc sống của nó bớt cô độc hơn. Vừa nghĩ, nó vừa cùng mấy đứa kia dọn sạch mộ cho mẹ nó, miệng nó bất giác nở một nụ cười thật tươi. Hí hoái một hồi, cuối cùng bọn nó cũng dọn xong.
_ Cám ơn tụi bây nhak!
_ Ukm. Có gì đâu. – Sery nói
_ Thôi được rồi. Tụi bây về đi. Tớ ở đây thêm một chút nữa.
_ Ukm. Nhớ về sớm nha Yun. Nghe nói hôm nay trời mưa đó!
Nó cười gật đầu nhìn bọn kia xoay người, đi ra. Lần nào về đây thăm mẹ, nó cũng ngồi đi nói chuyện với mẹ thật lâu. Nó cười gượng, ngồi xuống tựa mình vào phần mộ.
………….
Học viện Kstar, nhà ăn
Không khí nhà ăn hôm nay bỗng dưng nhốn nháo cả lên vì các cô nữ sinh. Tại sao ư? Một lý do đơn giản thôi! Vì hôm nay bọn hắn ăn trưa ở nhà ăn. Và còn 1 lý do khác là hôm nay bọn nó không đi học Þ Mấy cô nàng nữ sinh kia có thể nhởn nhơ vui vẻ với mấy hoàng tử của mình mà không sợ bị cho là kẻ phá đám. Đối với nữ sinh toàn trường nói chung và nữ sinh 10A1 nói riêng thì hôm nay là một ngày đẹp trời dù cho trời nắng gắt 36° nhưng còn đối với bọn hắn thì hôm nay là một ngày……… vô cùng u ám.
_ Hừ! Rõ bực! Hôm nay không biết mấy cô nàng kia đi đâu mất tiêu! Chả có thấy đi học gì hết! – Zan cáu gắt
_ Thôi… Chắc là bọn họ có lý do nên mới nghỉ học. Cậu đừng có cáu gắt nữa, Zan àk! – Gin cười cười vỗ vai Zan – Mà cậu có biết gì không Kan?
_ Không. Sery không nói gì hết! – Kan lắc đầu. Nãy giờ cậu đang lo lắng đây. Không biết có chuyện gì không nữa.
_ Lạ nhỉ! – Gin nói rồi nhìn hắn. Người nãy giờ vẫn đang im lặng – Ken! Sao cậu không gọi cho Yun đi, biết đâu biết được gì.
_ Gọi rồi. Không bắt máy. – Hắn lạnh lùng đáp gọn lơ. Tuy vậy, có trời mới biết, giờ đây trong lòng hắn đang nóng như lửa đốt đây.
Bỗng nhiên, có một giọng nữ vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn hắn
_ Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Cho bọn này tham gia với…
Bọn hắn nhìn về nơi đang phát ra giọng nói thì thấy Boo, Sery và Sansan. Bọn hắn ngạc nhiên nhưng trong 1 phút sau thì sự ngạc nhiên biến thành giận dữ. Sansan nãy giờ đã nhanh chân chạy nhanh đến chỗ Zan ăn ké thức ăn của cậu. Zan lại yêu chiều đút cho Sansan ăn như chưa từng có chuyện Zan cáu nãy giờ. ( Anh này đúng là sợ vợ màk! )
_ Sáng giờ bọn em đi đâu thế? Có biết bọn anh lo lắng lắm không hả? – Kan giận dỗi nhìn Sery
_ À thì… - Sery bối rối nhìn Kan
_ Bọn tui đi công việc. - Sery chưa kịp trả lời thì bị Boo cắt ngang
_ Thật không? – Kan nghi ngờ hỏi lại Sery
_ À thật! Thật mà! Thôi anh đừng giận nữa mà, em hứa từ nay về sau đi đâu cũng sẽ nói cho anh biết nhak!
_ Ukm. Nói là phải nhớ đó nhak!
_ Vâng! – Sery cười tươi
_ Ủa mà sao không thấy Yun đâu vậy? - Hắn hỏi
_ Àk! Yun bị bệnh rồi hôm nay không đi học được! – Boo vừa nháy mắt vừa ra hiệu với Sery và Sansan
_ Đúng đó! Sáng giờ bọn tui đi chăm…..
Sansan chưa nói xong thì hắn đã đứng phắt dậy, chạy về hướng nhà xe của học viện mà không phát hiện ra mình bị Boo, Sery và Sansan lừa.( Thật uổng công anh có chỉ số IQ cao nhất đám. =o=).
……………………..
_ Mẹ ơi! Mẹ khỏe không ạ? Mẹ ở đây có buồn không? Con vẫn khỏe. Daddy cũng vậy. Lần này về VN vui lắm mẹ ạ! Bọn con gặp được rất nhiều chuyện vui. Sansan và Sery đã có bạn trai rồi đấy ạ. Còn con thì chưa. Chắc cũng không có ai thích con đâu. Hihi…( Có đấy chị à!)…..Con nhớ mẹ quá! Và cũng thèm những món ăn mà mẹ nấu nữa. Ngon lắm mẹ ơi nhưng giờ không còn được ăn nữa rồi…
Nó ngồi bên mộ luyên thuyên mãi mà không để ý mây đen đã bao phủ đen kịt cả bầu trời. Từng hạt mưa tí tách rơi xuống, nó vẫn ngồi đó, từng giọt nước mắt hòa cùng với những giọt mưa buốt giá.
Rào…rào…rào…
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, hạt mưa to đúng bằng hạt đậu táp xuống người nó. Bỗng nó cảm thấy mưa đã ngớt đi phần nào, một giọng nói vang lên
_ Thưa cô chủ…Mưa to lắm. Cô nên về nhà đi ạ nếu không để bị cảm lạnh thì bác quản gia lại trách tôi nữa đấy ạ! – Bác lái xe cầm dù che cho nó, kính cẩn nói
_ Cảm ơn! – Nó gật đầu đứng dậy – Tạm biệt mẹ! Con đi đây khi nào có thời gian con sẽ đến thăm mẹ nhé!
Nói rồi nó cầm lấy cây dù đi ra xe. Bác lái xe quay lại cúi đầu chào mẹ nó rồi cũng đi theo sau. Nó không biết cho đến khi nào mới có thời gian để quay trở lại đây một lần nữa. Có thể là vài tuần, vài tháng hoặc là rất lâu sau nữa… Nhưng nó tin chắc rằng mẹ nó vẫn ở đây, chờ nó một lần nữa quay trở lại. Nó luyến tiếc nhìn hoa viên một lần nữa rồi bước lên xe. Chiếc xe nhanh chóng chạy vào trong cơn mưa trắnng xóa
Tình cảm ấy… bắt đầu từ khi nào nhỉ?
Khi nó băng bó vết thương cho hắn?
Khi nó bước ra với chiếc áo sơ mi trắng, mái tóc mượt xoăn nhẹ xõa xuống… như 1 thiên thần từ trên trời lạc xuống trần gian, làm cho trái tim hắn lạc nhịp?
Khi những ngón tay dịu dàng ấy khẽ víu lấy áo hắn trong cuộc kiểm tra lòng can đảm của trường?
Khi bàn tay ấy ôm lấy hắn… hay những giọt nước mắt ấy lăn dài trên má… làm ướt chiếc áo sơ mi của hắn?
Hắn không rõ… Nhưng giờ đây con tim hắn đã rõ ràng 1 điều: Hắn muốn người con gái ấy được vui vẻ!
Là tình yêu sao?... Có lẽ!
Haizz! Hắn khẽ thở dài! Thật là rối quá đi! Hắn đặt tay lên trán. Xem ra đêm nay sẽ dài đây.
…………………
6.30 A.M, biệt thự FAMILY
Nó đã thức dậy từ sớm. Thật sự thì nó chẳng ngủ được chút nào. Vì ngày hôm nay! Cái ngày định mệnh đã thay đổi toàn bộ cuộc đời của nó. Mặc vào một chiếc váy chiếc eo màu thiên thanh, buộc cao mái tóc dài lên. Nhìn khung ảnh trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, nó mỉm cười bước ra khỏi phòng. Bác quản gia đã đứng chờ sẵn cùng các cô hầu gái, trên tay là 1 giỏ hoa quả.
_ Cô chủ đi cẩn thận!
_ Vâng.
Nó mỉm cười nhận lấy giỏ hoa quả rồi bước lên xe, lái đi. Đến ngã tư, nó dừng lại tại một tiệm hoa, mua một bó hoa ly rất đẹp. Chiếc xe nhanh chóng vun vút trên đường, chạy theo hướng ra ngoại ô. Không bao lấu sau, một hoa viên dần dần hiện ra trước mặt nó. Hoa viên rất đẹp được bao bọc bởi hàng rào màu trắng, những con đường mòn lát sỏi trắng tinh. Ở đây trồng đủ các loại hoa, thi nhau khoe sắc. Những bụi hoa hồng đỏ nổi bật hay những bông ly tinh khiết, tỏa hương thơm ngát. Nó mở cửa dần theo lối mòn đi vào trong. Đằng xa xa kia, bên cạnh cái cây to, tàn lá che rợp bóng mát kia là 1 ngôi mộ có một cây thánh giá bên trên – MARIA TRỊNH KHẢ HÂN.
Đặt bó hoa và giỏ trái cây lên mộ, nó quỳ xuống, khoanh hai tay lại, cúi đầu:
_ Mẹ! – Nó tha thiết gọi – Con gái bất hiếu, không đến thăm mẹ. Xin mẹ đừng giận con!
Đúng vậy! Đây chính là mộ của mẹ nó – Người yêu thương nó nhất trên đời! Vào ngày này, mẹ nó đã ra đi mãi mãi, bỏ nó ở tại nơi này cô đơn 1 mình! Nó ngẩng đầu lên, mở mắt ra thì thấy trên mộ đã có thêm 3 bó hoa khác nữa. Nó đứng dậy, quay người lại thì thấy 3 đứa bạn của nó đã đứng đằng sau, trầm lặng nhìn mẹ nó.
_ Các cậu tới rồi à? Tớ không ngờ là các cậu nhớ ngày này đấy nhé! – Nó mỉm cười
_ Ukm. Lúc còn sống, mẹ cậu đối xử rất tốt với bọn tớ! Ngày hôm nay quan trọng như vậy, sao bọn tớ có thể quên được chứ! – Boo nói – Huống hồ gì bọn mình cũng lâu rồi không đến thăm mẹ cậu.
Đúng là đã lâu thật rồi nhỉ! Thực ra, từ khi mẹ mất, số lần nó đến thăm mẹ chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đa phần đều là bác quản gia đến. Một phần là vì việc học, một phần là Daddy của nó không cho đi vì sợ sẽ chạm vào những ký ức đau buồn đó. Daddy nó cũng vậy, cũng rất ít khi đến đây. Nhiều khi, nó thấy Daddy của nó ngồi trong thư phòng cầm tấm ảnh của mẹ nó trên tay, ngón tay ông đau buồn vuốt ve tấm ảnh. Lúc đó, nó không biết làm gì, chỉ có thể trốn trong phòng lặng lẽ khóc. Nó đang miên man theo những dòng suy nghĩ thì giọng nói tíu tít của 3 đứa kia làm cho nó bừng tỉnh. Nó nhìn 3 đứa kia, mỉm cười. Thật may vì còn có ba đứa nhí nhố kia làm cho cuộc sống của nó bớt cô độc hơn. Vừa nghĩ, nó vừa cùng mấy đứa kia dọn sạch mộ cho mẹ nó, miệng nó bất giác nở một nụ cười thật tươi. Hí hoái một hồi, cuối cùng bọn nó cũng dọn xong.
_ Cám ơn tụi bây nhak!
_ Ukm. Có gì đâu. – Sery nói
_ Thôi được rồi. Tụi bây về đi. Tớ ở đây thêm một chút nữa.
_ Ukm. Nhớ về sớm nha Yun. Nghe nói hôm nay trời mưa đó!
Nó cười gật đầu nhìn bọn kia xoay người, đi ra. Lần nào về đây thăm mẹ, nó cũng ngồi đi nói chuyện với mẹ thật lâu. Nó cười gượng, ngồi xuống tựa mình vào phần mộ.
………….
Học viện Kstar, nhà ăn
Không khí nhà ăn hôm nay bỗng dưng nhốn nháo cả lên vì các cô nữ sinh. Tại sao ư? Một lý do đơn giản thôi! Vì hôm nay bọn hắn ăn trưa ở nhà ăn. Và còn 1 lý do khác là hôm nay bọn nó không đi học Þ Mấy cô nàng nữ sinh kia có thể nhởn nhơ vui vẻ với mấy hoàng tử của mình mà không sợ bị cho là kẻ phá đám. Đối với nữ sinh toàn trường nói chung và nữ sinh 10A1 nói riêng thì hôm nay là một ngày đẹp trời dù cho trời nắng gắt 36° nhưng còn đối với bọn hắn thì hôm nay là một ngày……… vô cùng u ám.
_ Hừ! Rõ bực! Hôm nay không biết mấy cô nàng kia đi đâu mất tiêu! Chả có thấy đi học gì hết! – Zan cáu gắt
_ Thôi… Chắc là bọn họ có lý do nên mới nghỉ học. Cậu đừng có cáu gắt nữa, Zan àk! – Gin cười cười vỗ vai Zan – Mà cậu có biết gì không Kan?
_ Không. Sery không nói gì hết! – Kan lắc đầu. Nãy giờ cậu đang lo lắng đây. Không biết có chuyện gì không nữa.
_ Lạ nhỉ! – Gin nói rồi nhìn hắn. Người nãy giờ vẫn đang im lặng – Ken! Sao cậu không gọi cho Yun đi, biết đâu biết được gì.
_ Gọi rồi. Không bắt máy. – Hắn lạnh lùng đáp gọn lơ. Tuy vậy, có trời mới biết, giờ đây trong lòng hắn đang nóng như lửa đốt đây.
Bỗng nhiên, có một giọng nữ vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn hắn
_ Mọi người đang nói chuyện gì vậy? Cho bọn này tham gia với…
Bọn hắn nhìn về nơi đang phát ra giọng nói thì thấy Boo, Sery và Sansan. Bọn hắn ngạc nhiên nhưng trong 1 phút sau thì sự ngạc nhiên biến thành giận dữ. Sansan nãy giờ đã nhanh chân chạy nhanh đến chỗ Zan ăn ké thức ăn của cậu. Zan lại yêu chiều đút cho Sansan ăn như chưa từng có chuyện Zan cáu nãy giờ. ( Anh này đúng là sợ vợ màk! )
_ Sáng giờ bọn em đi đâu thế? Có biết bọn anh lo lắng lắm không hả? – Kan giận dỗi nhìn Sery
_ À thì… - Sery bối rối nhìn Kan
_ Bọn tui đi công việc. - Sery chưa kịp trả lời thì bị Boo cắt ngang
_ Thật không? – Kan nghi ngờ hỏi lại Sery
_ À thật! Thật mà! Thôi anh đừng giận nữa mà, em hứa từ nay về sau đi đâu cũng sẽ nói cho anh biết nhak!
_ Ukm. Nói là phải nhớ đó nhak!
_ Vâng! – Sery cười tươi
_ Ủa mà sao không thấy Yun đâu vậy? - Hắn hỏi
_ Àk! Yun bị bệnh rồi hôm nay không đi học được! – Boo vừa nháy mắt vừa ra hiệu với Sery và Sansan
_ Đúng đó! Sáng giờ bọn tui đi chăm…..
Sansan chưa nói xong thì hắn đã đứng phắt dậy, chạy về hướng nhà xe của học viện mà không phát hiện ra mình bị Boo, Sery và Sansan lừa.( Thật uổng công anh có chỉ số IQ cao nhất đám. =o=).
……………………..
_ Mẹ ơi! Mẹ khỏe không ạ? Mẹ ở đây có buồn không? Con vẫn khỏe. Daddy cũng vậy. Lần này về VN vui lắm mẹ ạ! Bọn con gặp được rất nhiều chuyện vui. Sansan và Sery đã có bạn trai rồi đấy ạ. Còn con thì chưa. Chắc cũng không có ai thích con đâu. Hihi…( Có đấy chị à!)…..Con nhớ mẹ quá! Và cũng thèm những món ăn mà mẹ nấu nữa. Ngon lắm mẹ ơi nhưng giờ không còn được ăn nữa rồi…
Nó ngồi bên mộ luyên thuyên mãi mà không để ý mây đen đã bao phủ đen kịt cả bầu trời. Từng hạt mưa tí tách rơi xuống, nó vẫn ngồi đó, từng giọt nước mắt hòa cùng với những giọt mưa buốt giá.
Rào…rào…rào…
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, hạt mưa to đúng bằng hạt đậu táp xuống người nó. Bỗng nó cảm thấy mưa đã ngớt đi phần nào, một giọng nói vang lên
_ Thưa cô chủ…Mưa to lắm. Cô nên về nhà đi ạ nếu không để bị cảm lạnh thì bác quản gia lại trách tôi nữa đấy ạ! – Bác lái xe cầm dù che cho nó, kính cẩn nói
_ Cảm ơn! – Nó gật đầu đứng dậy – Tạm biệt mẹ! Con đi đây khi nào có thời gian con sẽ đến thăm mẹ nhé!
Nói rồi nó cầm lấy cây dù đi ra xe. Bác lái xe quay lại cúi đầu chào mẹ nó rồi cũng đi theo sau. Nó không biết cho đến khi nào mới có thời gian để quay trở lại đây một lần nữa. Có thể là vài tuần, vài tháng hoặc là rất lâu sau nữa… Nhưng nó tin chắc rằng mẹ nó vẫn ở đây, chờ nó một lần nữa quay trở lại. Nó luyến tiếc nhìn hoa viên một lần nữa rồi bước lên xe. Chiếc xe nhanh chóng chạy vào trong cơn mưa trắnng xóa
/26
|