CHAP 44:
Công ty Glycine của Chu Tử Đằng vẫn hoạt động bình thường dù cô ít khi lên công ty, có thể thấy khả năng xử lí công việc của Chu Tử Đằng rất nhanh và hiệu quả, cô chỉ cần ở nhà, một cái laptop và một ly cafe đã hoàn thành 60 % công việc. Lần ra mắt sản phẩm trước đã thành công, tất nhiên chuyện cô bị bắt cóc đã không công bố, Nhà thiết kế Wisteria vì lí do sức khỏe đã phải về sớm , đó là tất cả những gì mọi người được biết. Dĩ nhiên là công chúng sẽ thắc mắc tại sao Chu Tử Đằng lại lắm bệnh để vắng mặt đến thế, nhưng nghĩ tới việc trước kia cô đã mất một đứa con, không chừng để lại di chứng nên cũng không tò mò nhiều. Còn về phần Chu Khuynh Cơ, cứ như đã bốc hơi khỏi làng giải trí vậy.
Chu Tử Đằng đang ngồi ở trên phòng, cặm cụi vẽ một bản thiết kế, bận rộn chuẩn bị tổ chức một Chủ đề mới. Sắp tới Giáng sinh rồi, cô cũng nên làm cái gì đó hoành tráng một chút. Chu Tử Đằng sau ba tiếng nghiêm túc làm việc, mới cho mình chút thời gian thư giãn, cô lấy điện thoại ra, lướt lướt xem bảng tin. Đập vào mắt cô là tin tức chấn động: Chu Cảnh Điềm, vị tổng tài của tập đoàn Chu gia, bị tai nạn xe nghiêm trọng, hiện đang nằm ở phòng hồi sức.
Chu Tử Đằng thực không tin nổi, đây là trang báo uy tín số một, không thể có chuyện đăng tin nhảm nhí. Chu Cảnh Điềm, ông ta đang sống yên lành, lại tự dưng bị tai nạn xe, thực sự chỉ là tai nạn? Cảm thấy có chuyện gì đó không đúng ở đây, Chu Tử Đằng vội vã gọi điện thoại cho Từ Lục Giai, hiện lúc này, Từ Lục Giai là người có thể xác định tin tức chuẩn xác nhất:
-- Hey? Nhớ tôi rồi sao?
-- Từ Lục Giai! Tin tức Chu Cảnh Điềm bị tai nạn xe là thế nào?
-- Tin tức đó là đúng đấy. Nhưng độ thật giả là không chắc chắn được.
-- Ý anh là?
-- Đó hoàn toàn không phải tai nạn. Theo những video trên mạng quay lại hiện trường ngày hôm đó, có nhiều điểm rất khả nghi. Xe của Chu Cảnh Điềm bị một chiếc xe tải lao dốc đâm mạnh. Chiếc xe tải đó bị cho là mất thắng nhưng đã làm trong tổ điều tra lâu năm, tôi cam đoan với cô chuyện này có chủ đích.
-- Có chủ đích? - Ai lại muốn lấy mạng Chu Cảnh Điềm, có thể nói ông ta hoàn toàn vô hại.
-- Chiếc xe đó mất thắng, nhưng con dốc đó lại rất dài, chúng ta thường khi lao dốc sẽ thắng xe chạy từ từ xuống. Với con dốc dài như thế, nhận ra thắng mình không ăn mà dừng lại vẫn kịp, vả lại tài xế lái một chiếc xe to như thế, trừ khi đạp phanh lao xuống, khối lượng lớn như vậy không thể nào mất kiểm soát tuột dốc được. Còn nữa, chiếc xe này như thể dùng hết đà lao đến vậy, nhưng lại không lao trúng chiếc xe đi trước khác, mà như thể đang cố ý điều khiển chờ xe Chu Cảnh Điềm tới mới mất lái tông vào vậy. Nhìn hình dạng cái xe bị đâm trúng nát bét là sẽ hiểu được lực lớn như thế nào.
-- Cảnh sát nói sao về vụ này?
-- Người tài xế lái xe đã chết, chiếc xe tải truy ra là do ăn trộm, giả thiết đặt ra là kẻ trộm đang cố chạy cho thoát nào ngờ bị tai nạn. Video này mới bị xóa 24 giờ trước đó.
-- Anh nghĩ sao về vụ này?
-- Khả năng tôi chỉ đến đây thôi. Hiện giờ tôi không có thân phận thích hợp để tham gia điều tra vụ việc này. Nhưng cô có thể, lấy thân phận là một người con đi thăm cha, có thể sẽ tìm ra được gì đó.
Chu Tử Đằng nghe nói vậy, lòng có chút hoang mang, thú thực với người như Chu Cảnh Điềm, ông ta như vậy là báo ứng thôi. Nhưng cô hiện đang mang thân xác con gái ruột ông ta, cha mình như thế mà không thăm lấy một lần, ít nhiều gì cũng sẽ bị dèm pha, gây hình tượng xấu đối với công chúng. Đối với cô, như thế thực sự không phải đạo. Tuy nhiên, ai biết được đó không phải là một cái bẫy.
-- Chu Tử Đằng?
-- Từ Lục Giai, tôi càng nghĩ càng thấy không đúng. Tôi như vậy là vào hang cọp, chắc chắn mẹ con Chu Khuynh Cơ sẽ ở đó, anh cũng biết tới chuyện cô ta đã làm với tôi rồi mà.
-- Tôi đương nhiên nghĩ tới chuyện này. Chu Khuynh Cơ đương nhiên hận cô thấu xương, nhưng tôi nghĩ cô ta không dám làm gì đâu.
-- Sao anh chắc chắn thế? Lỡ tôi làm gì đụng chạm, cô ta nổi điên lên thì chết.
-- Thứ nhất, tòa án hành chính nằm ngay đối diện bệnh viện trung tâm. Trụ sở cảnh sát lại sát ngay bên bệnh viện, nói cô ta muốn động thủ, tức đồng qui vô tận.
Chu Tử Đằng lúc đầu nghe tin liền hối hả gọi cho Từ Lục Giai, đã quên xem xét kỹ lưỡng nơi điều dưỡng hiện tại của Chu Cảnh Điềm. Cô lại thấy không đúng, đưa Chu Cảnh Điềm vào bệnh viện trung tâm lại có vị trí khá đặc biệt như vậy, là có mục đích gì? Nếu muốn ám sát hay làm gì đó, chẳng phải càng khó hơn sao?
-- Còn cái thứ hai?
-- Thứ hai là, tôi thấy cứ như kiểu họ phô trương ra để cho bàn dân thiên hạ thấy vậy. Bệnh viện tốt nhất để chữa trị cho Chu Cảnh Điềm là bệnh viện S.S.C - Scudo Stipendio Century của Lương Kỷ Khiên, có khi độ an toàn còn cao hơn, nhưng người nhà lại chọn bệnh viện đặc biệt như vậy, e là có ý đồ. Nếu đã cất công chọn ví trị bất lợi như vậy, Chu Khuynh Cơ chắc cũng sẽ không ra tay đi?
Lời lẽ của Từ Lục Giai rất có lí, nhưng cô vẫn thấy không ổn, mà lại không biết bất ổn chỗ nào. Cô còn đang suy tư, đã nghe anh nói tiếp:
-- Tôi sẽ đi với cô.
-- Hả?
-- Chẳng phải vẫn là người yêu sao? Cứ coi như ra mắt gia đình đi. Muốn bắt được cọp phải vào hang cọp, chúng ta đang ở thế tiến thoái lưỡng nan , đành phải tiên hạ thủ vi cường thôi!
Chu Tử Đằng suy nghĩ lại, luận về kĩ năng hay tài nghệ, cô không thể đấu lại Chu Khuynh Cơ, muốn giữ lấy an toàn cho bản thân, cô phải đấu trí với cô ta. Cô ta chắc chắn sẽ không nguôi hận thù, sẽ còn hãm hại cô nhiều, nhưng cô cũng muốn cho cô ta biết, Chu Tử Đằng cô không dễ bị ức hiếp như vậy, lần trước cô ta cho cô bao nhiêu, cô sẽ trả đủ lại bấy nhiêu.
-- Cứ quyết định vậy đi!
-- Được, ngày mai, tôi sẽ chờ cô trước Tòa án.
Bàn hẹn xong xuôi, Chu Tử Đằng cúp máy, cô day day huyệt thái dương, dòng sông chỉ chảy xuôi không bao giờ chảy ngược, tiến lên phía trước là tất cả những việc cô có thể làm bây giờ. Đây sẽ là ván cược lớn nhất đời cô, Chu Khuynh Cơ, người cười cuối cùng mới là người thắng cuộc.
Từ Lục Giai tắt điện thoại, thôi điệu bộ thoải mái khi nói chuyện với Chu Tử Đằng, anh nghiêm túc quay trở lại bàn làm việc. Đây mới chính là con người thật của anh, vẻ ngoài phong trần ăn hại này, ai lại nghĩ kiếp trước anh là Thiếu tá cấp cao của đất nước chứ? Cất điện thoại vào trong túi áo, Từ Lục Giai tay đan vào nhau cười nhìn người ngồi đối diện:
-- Chẳng mấy khi thân phận cao quí như ngài lại tìm đến công ty nhỏ bé của tôi? Bạch tổng?
Bạch Dĩ Hiên ánh mắt lạnh lẽo đi vài phần, giọng nói thập phần lạnh lùng:
-- Tại sao khi có chuyện, cô ấy lại gọi cho cậu trước?
-- Cái đó, anh phải hỏi cô ấy, tại sao lại hỏi tôi? - Từ Lục Giai vẫn tự nhiên nhìn thẳng vào Bạch Dĩ Hiên, bình thản trả lời.
Căn phòng khí lạnh như xuống mức số âm, từ người Bạch Dĩ Hiên hàn khí lành lạnh tỏa ra. Nhưng cái người Từ Lục Giai kia lại chẳng có một chút hề hấn. Chẳng mấy ai dám nhìn thẳng vào mắt anh với thái độ điềm nhiên như vậy, kẻ ngoài thấy anh lườm mắt thôi mà cũng đã khiếp sợ chứ đừng nói đến anh đang trong trạng thái không vui như thế này. Bạch Dĩ Hiên phải nói, bề ngoài Từ Lục Giai cũng chỉ là một công tử khôi ngô bình thường, nhưng cái khí chất mà hắn toát ra, không tầm thường, chẳng phải mới chỉ là một lãng tử 26 tuổi chưa nếm trải cái tàn khốc của thế giới sao, lại khiến anh có cảm giác như hắn hiểu rõ tất thảy vậy. Anh, ghét cảm giác này.
-- Ngài đã hủy hợp đồng với công ty tôi, nếu ngài muốn bàn giao việc gì, hãy chờ anh tôi họp cổ đông xong sẽ tiếp. Ngài đến đường đột quá rồi. - Từ Lục Giai trên môi chung quy vẫn nở nụ cười, nhưng Bạch Dĩ Hiên lại thấy thật không vừa mắt.
-- Giữa cậu và cô ấy là thế nào?
-- Bạch tổng? Ngài không lộng ngôn đấy chứ?
-- Cậu biết rõ tôi đang nói gì. Tôi nhắc lại, giữa hai người, có LIÊN KẾT gì?
Người ngoài có lẽ sẽ không để ý, nhưng anh để ý, tất cả những vết thương dù lớn hay nhỏ trên người Chu Tử Đằng, đều nằm cùng đúng một chỗ với Từ Lục Giai. Cái đêm mà cô bị bắt cóc, Từ Lục Giai cũng đã đi theo. Không phải Giả gia gửi tọa độ địa điểm bởi người của Giả gia chỉ gửi đúng mỗi vĩ độ, không thể xác định được. Mà ngạc nhiên thay, chính Từ Lục Giai chưa đầy hai phút đã vạch ra chuẩn xác tọa độ nơi Chu Tử Đằng bị bắt cóc. Kỹ thuật tính toán cùng tốc độ nhập thần như thế, là kỹ năng mà một cậu ấm chỉ thạo kinh doanh có sao?
Đó không phải vấn đề, vấn đề là Từ Lục Giai rõ ràng chẳng bị ai đả thương ngay trên phi cơ riêng của anh, lại tự dưng xuất hiện rành rạch những vết thương. Nó khá nặng, Từ Lục Giai đã phải ráng cầm cự và tiếp tục suy nghĩ xác định tọa độ, chuẩn xác thời điểm giải cứu, tiến hành đánh phá mỏ quặng kim cương sao cho không gây hại đến nhà dân dưới chân núi. Và rồi sau đó, anh ta lịm đi vì quá gắng gượng, đành phải đưa vào phòng Lương Kỷ Khiên hồi sức. Tình thế rối rắm như vậy, anh cũng nhắm mắt gạt qua một bên, nhưng anh lại chọn tin tưởng Từ Lục Giai, dựa theo tọa độ của hắn mà tìm cô. Điều khiến anh kinh ngạc lúc đó, Chu Tử Đằng xuất hiện những thương tích y hệt cậu ta. Cho đến bây giờ, ngồi trước mặt anh, cái vết thương mới khép miệng trên hõm vai ấy của Từ Lục Giai, Chu Tử Đằng cũng có một cái.
Bạch Dĩ Hiên đôi mắt âm u nhìn Từ Lục Giai, Từ Lục Giai cũng thôi điệu bộ cười cợt, ánh mắt không một chút sợ sệt nhìn anh.
-- Tại sao tôi phải trả lời cho anh?
-- Cậu đã làm gì cô ấy? - Bạch Dĩ Hiên hằn giọng.
-- Cứu mạng cô ấy, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu với cô ấy, chia sẻ... một nửa sinh mạng với cô ấy.
Bạch Dĩ Hiên càng nghe càng thấy lửa giận hừng hực chảy trong máu, nhưng đây mới là cái đáng sợ của anh, che giấu rất sâu, vẻ ngoài vẫn bình thường lãnh đạm không thể đoán được tâm tư. Từ Lục Giai biết rõ tình trạng của mình hiện giờ nên không dại gì chọc tức hắn.
-- Tôi và Chu Tử Đằng tâm linh tương thông, có một sự liên kết kì lạ về thể xác, cô ấy bị thương, tôi bị thương, tôi chết, cô ấy cũng không sống nổi. Còn tại sao tôi và cô ấy lại có sự liên kết này, nếu như chúng tôi đủ tin tưởng anh, chúng tôi sẽ nói.
Bạch Dĩ Hiên sâu trong đôi mắt là sóng ngầm đang cuồn cuộn, anh rất ghét từ miệng Từ Lục Giai một tiếnh là chúng ta , hai tiếng là tâm linh tương thông , càng minh chứng giữa họ có mối tương liên sâu sắc. Anh không thích điều đó, hắn cứ như vậy mọi nỗi đau đều được san sẻ cùng cô, còn cô mở miệng ra đầu tiên vẫn là Từ Lục Giai , anh thực thấy khó chịu.
-- Làm cách nào để phá bỏ?
-- Không biết. Vẫn đang nghiên cứu.
Bạch Dĩ Hiên nghe vậy thì trầm ngâm, chẳng lẽ cả đời không thể xóa bỏ được?
-- Tôi một mình thì không thể, nhưng Bạch Sở Viên thì có thể. - Từ Lục Giai tao nhã nhấp một ngụm trà, cái tên khoa học điên đó thừa sức. Chỉ là -- Nhưng anh ta sẽ không đời nào nhận giúp.
-- Cậu biết em trai tôi? - Bạch Dĩ Hiên nghe vậy thì gằn từng tiếng, thân thế cùng hành tung của Bạch Sở Viên người ngoài muốn tra cũng khó, vậy mà Từ Lục Giai lại như thể hiểu rõ đến vậy. Còn biết được Bạch Sở Viên đang làm gì, rốt cuộc cậu ta là ai?
-- Cùng là của Hạ Nhược Tuyết sinh ra, cùng mang dòng máu của Bạch Kỳ Sơ thôi.
Từ Lục Giai nhàn nhã nói đến đây, không khí bỗng im lặng đến đáng sợ. Anh chỉ nhoẻn miệng cười, nhìn cây súng đang chĩa thẳng vào trán mình.
-- Rút súng từ vị trí cách xa tôi như thế cùng lên đạn trong 2 giây, tốc độ không tồi.
-- Cậu là ai? Không phải người bình thường, biết được bí mật của Bạch gia, cậu không nên tồn tại. - Bạch Dĩ Hiên sát khi tứ phía ngổn ngang, đôi mắt sâu hun hút như hố đen của địa ngục.
-- Đồng quy vu tận. - Từ Lục Giai nụ cười chung quy vẫn không tắt. Cây súng mà cậu đang cầm, vẫn không nhúc nhích chĩa thẳng vào cổ Bạch Dĩ Hiên. Tốc độ rút súng của Từ Lục Giai không tin được lại ngang bằng tốc độ rút súng của Bạch Dĩ Hiên.
Bạch Dĩ Hiên lúc này thập phần khiến người ta khiếp sợ như Thần Chết, Từ Lục Giai lại dùng ánh mắt bất phục trước anh, đến bây giờ Bạch Dĩ Hiên mới nhận ra, Chương Du Thần không phải là địch thủ duy nhất.
-- Tại sao cậu lại khích bác cô ấy đi thăm Chu Cảnh Điềm?
-- Đó là việc cần thiết thôi mà! Không vào hang cọp, sao bắt được cọp. - Từ Lục Giai thu súng về trước tiên.
Bạch Dĩ Hiên không nói thêm một lời nào nữa, cũng thu súng về. Từ Lục Giai thật không tầm thường. Anh quay người bước đi, bỗng Từ Lục Giai lên tiếng.
-- Chu Tử Đằng đi với tôi, không cần anh lo. Anh đi theo chính là dễ gây chú ý, hay lại muốn thăm tình nhân cũ? Còn nữa, nhắn lại với người bạn thân của anh, trong tổ chức Ám sát của cậu ta có nội gián. Kế hoạch #14Z89 của Chương gia - làm tổ chức Geranium mất đoàn kết. Thân là bạn thân, Bạch lão đại sẽ giúp chứ?
Từ Lục Giai đưa Bạch Dĩ Hiên từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cậu ta hiểu rất rõ thế giới ngầm. Lại biết được những kế hoạch tối mật của Chương gia, lần trước cũng là Từ Lục Giai gửi cho anh mã ngân hàng đen lấy lại tài khoản tiền. Tiêu Khiết đã tra nhưng hồ sơ của Từ Lục Giai, nhưng thật khó hiểu, lý lịch cá nhân hoàn toàn sạch sẽ. Rốt cuộc, hắn tột cùng biết những gì?
-- Không cần cậu bận tâm.
Nói rồi Bạch Dĩ Hiên dứt khoát bước đi, Từ Lục Giai, ngu dốt chết mà thông minh cũng chết, nhưng biết thì sống.
Bạch Dĩ Hiên rời đi rồi, Từ Lục Giai mới nhẹ nhõm ngồi xuống, uy áp thật là lớn. Lại liếc nhìn khẩu súng trong tay, anh phì cười, cái bật lửa trá hình này cũng tiện lợi quá, lúc nãy trông anh cũng oai phết nhỉ!
Từ Lục Giai ngả người ra ghế tựa, suy nghĩ. Chu Tử Đằng, tôi với em, chính là cơ duyên kỳ ngộ. Kiếp trước đã hữu duyên vô phận, kiếp này liệu có nên phận nên duyên không? Chu Tử Đằng, còn nhớ tôi không? Mối tình đầu đơn phương?
Bạch Dĩ Hiên tâm trạng thực khó chịu trở về, Tiêu Khiết hộ tống đằng sau cũng biết mà không dám hó hé.
-- Tiêu Khiết, ngày mai phái một phần năm Ám đoàn cải trang bảo vệ cô ấy gần đó. Mọi thứ đều phải chắc chắn trong tầm kiểm soát.
-- Vâng.
-- À, cha của cậu, chừng nào sẽ về, tôi muốn thăm bác ấy.
-- A, Tôn chủ, cha tôi cuối tháng sẽ về.
Tiêu Bách- cha của Tiêu Khiết khi trước là cận vệ của Bạch Kỳ Sơ. Sau khi cha anh mất, ông ấy có chút ác cảm với anh, bởi vì ngày anh ra mắt với Bạch Kỳ Sơ, cũng là ngày ông ta chết. Tuy nhiên, Tiêu Bách, ngài ấy vẫn huấn luyện, dạy bảo anh như thường, là người thầy đầu tiên của anh, lời nói lạnh nhạt, nhưng anh hiểu, thực chất Tiêu Bách đối với anh đã nguôi ngoai chuyện cũ, toàn tâm toàn ý tập luyện anh trở thành kẻ mạnh nhất, anh đối với ông ấy, vô cùng kính trọng, bất luận địa vị.
-- Cuối tháng sao? Được rồi. - Tiêu Bách là người phò tá cha anh lâu năm, về chuyện đời trước, ông ta là người biết rõ nhất.
Bạch Dĩ Hiên thở dài, nhìn tuyết rơi trắng xóa sắc thiên thanh. Ai đã chở mùa đông về vậy? Anh còn đang suy nghĩ, chợt nghe điện thoại đổ chuông, rất ít người biết số anh, và cũng không mấy người dám gọi cho anh. Liếc nhìn số trên điện thoại, Chu Tử Đằng? Lần đầu gọi điện cho anh?
-- Có chuyện gì sao?
-- Bạch Dĩ Hiên. - Giọng rất là tồi tệ.
-- Ừ?
-- Tôi sực nhớ ra... hai thằng em của tôi đâu? - Giọng cực kì tồi tệ. Sao cô lại quên được chứ? Trời ạ, hậu quả của việc bơ vơ không con trẻ lâu năm đây mà!!! Chết cô rồi, Bạch Dĩ Hiên, hãy nói là anh biết chúng ở đâu đi? Nói đi, nói đi!!!
-- Em? Em có em trai sao?
Chu Tử Đằng nghe vậy thì hóa đá, Bạch Dĩ Hiên thấy cô không còn lời nào để nói như vậy thì khì cười, cảm thấy buồn bực như vơi bớt đi.
-- Anh giao chúng cho Sở Viên rồi. Đừng lo, Sở Viên rất thích trẻ con.
-- Thật không?
-- Thật.
-- A, vậy may quá, Andrew cùng Audrey bị sao thì chết tôi.
-- Tử Đằng...
-- Gì vậy?
-- ... Không có gì cả, chỉ là chăm sóc bản thân thật tốt. - Bởi nếu em bị thương, anh không thể chia sẻ nỗi đau cùng em như anh ta. Những lời này anh vĩnh viễn không nói thành lời.
-- ... Tôi biết rồi, cảm ơn.
Sau hai mươi năm, đây là lần đầu anh bình thản ngắm tuyết rơi như vậy, tuyết thật trắng, không như ngày xưa, nhuộm đỏ máu. Tất cả mọi thứ đều vô sắc, trước khi em đến.
Cùng lúc đó, tại biệt thự thí nghiệm riêng của Bạch Sở Viên:
-- Chết tiệt! Tiểu quỷ kia, mau đặt cái đầu mô hình con khủng long kia xuống.
Tức thì nghe một tiếng oành, không khí đột ngột lâm vào trầm lặng vài phút. Bạch Sở Viên sau mấy phút đơ người, đau khổ hét lên:
-- Ta bảo ngươi đặt xuống, không phải bảo ngươi đập xuống! Ta giết ngươi!
-- Andrew, anh nhìn này, cái lọ màu đẹp quá! - Audrey thích thú hét lên.
-- Đâu? Cho anh xem với! - Andrew từ hành lang trượt từ cầu thang xuống lon ton chạy đến. Vì trượt mất đà mà lao té đến Audrey, cái lọ thủy tinh trong tay của cậu nhóc bất ngờ bật khỏi.
Bạch Sở Viên hốt hoảng đến thót tim, dùng tốc độ ánh sáng lao đến, hai tay bắt chộp hai cậu bé suýt té cầu thang, một chân trụ, chân kia đỡ trụ cái lọ lắc lư trước mũi chân. Đây là tinh chế cực hiếm anh chiết xuất trong một tháng, nhỏ mà không nhỏ đây. Chợt Audrey giãy người hắt xì một cái, cái lọ lúc nãy đung đưa trước mũi chân Bạch Sở Viên nghiêng ngả mấy cái rồi rớt vỡ tan tành. Khoảnh khoắc ấy, trái tim Bạch Sở Viên như bị bóp nghẹn, anh ngửa cổ hét toáng lên:
-- BẠCH DĨ HIÊN!!!!!!!
*** Chúc mừng Hiên thắng vote nhá**
Công ty Glycine của Chu Tử Đằng vẫn hoạt động bình thường dù cô ít khi lên công ty, có thể thấy khả năng xử lí công việc của Chu Tử Đằng rất nhanh và hiệu quả, cô chỉ cần ở nhà, một cái laptop và một ly cafe đã hoàn thành 60 % công việc. Lần ra mắt sản phẩm trước đã thành công, tất nhiên chuyện cô bị bắt cóc đã không công bố, Nhà thiết kế Wisteria vì lí do sức khỏe đã phải về sớm , đó là tất cả những gì mọi người được biết. Dĩ nhiên là công chúng sẽ thắc mắc tại sao Chu Tử Đằng lại lắm bệnh để vắng mặt đến thế, nhưng nghĩ tới việc trước kia cô đã mất một đứa con, không chừng để lại di chứng nên cũng không tò mò nhiều. Còn về phần Chu Khuynh Cơ, cứ như đã bốc hơi khỏi làng giải trí vậy.
Chu Tử Đằng đang ngồi ở trên phòng, cặm cụi vẽ một bản thiết kế, bận rộn chuẩn bị tổ chức một Chủ đề mới. Sắp tới Giáng sinh rồi, cô cũng nên làm cái gì đó hoành tráng một chút. Chu Tử Đằng sau ba tiếng nghiêm túc làm việc, mới cho mình chút thời gian thư giãn, cô lấy điện thoại ra, lướt lướt xem bảng tin. Đập vào mắt cô là tin tức chấn động: Chu Cảnh Điềm, vị tổng tài của tập đoàn Chu gia, bị tai nạn xe nghiêm trọng, hiện đang nằm ở phòng hồi sức.
Chu Tử Đằng thực không tin nổi, đây là trang báo uy tín số một, không thể có chuyện đăng tin nhảm nhí. Chu Cảnh Điềm, ông ta đang sống yên lành, lại tự dưng bị tai nạn xe, thực sự chỉ là tai nạn? Cảm thấy có chuyện gì đó không đúng ở đây, Chu Tử Đằng vội vã gọi điện thoại cho Từ Lục Giai, hiện lúc này, Từ Lục Giai là người có thể xác định tin tức chuẩn xác nhất:
-- Hey? Nhớ tôi rồi sao?
-- Từ Lục Giai! Tin tức Chu Cảnh Điềm bị tai nạn xe là thế nào?
-- Tin tức đó là đúng đấy. Nhưng độ thật giả là không chắc chắn được.
-- Ý anh là?
-- Đó hoàn toàn không phải tai nạn. Theo những video trên mạng quay lại hiện trường ngày hôm đó, có nhiều điểm rất khả nghi. Xe của Chu Cảnh Điềm bị một chiếc xe tải lao dốc đâm mạnh. Chiếc xe tải đó bị cho là mất thắng nhưng đã làm trong tổ điều tra lâu năm, tôi cam đoan với cô chuyện này có chủ đích.
-- Có chủ đích? - Ai lại muốn lấy mạng Chu Cảnh Điềm, có thể nói ông ta hoàn toàn vô hại.
-- Chiếc xe đó mất thắng, nhưng con dốc đó lại rất dài, chúng ta thường khi lao dốc sẽ thắng xe chạy từ từ xuống. Với con dốc dài như thế, nhận ra thắng mình không ăn mà dừng lại vẫn kịp, vả lại tài xế lái một chiếc xe to như thế, trừ khi đạp phanh lao xuống, khối lượng lớn như vậy không thể nào mất kiểm soát tuột dốc được. Còn nữa, chiếc xe này như thể dùng hết đà lao đến vậy, nhưng lại không lao trúng chiếc xe đi trước khác, mà như thể đang cố ý điều khiển chờ xe Chu Cảnh Điềm tới mới mất lái tông vào vậy. Nhìn hình dạng cái xe bị đâm trúng nát bét là sẽ hiểu được lực lớn như thế nào.
-- Cảnh sát nói sao về vụ này?
-- Người tài xế lái xe đã chết, chiếc xe tải truy ra là do ăn trộm, giả thiết đặt ra là kẻ trộm đang cố chạy cho thoát nào ngờ bị tai nạn. Video này mới bị xóa 24 giờ trước đó.
-- Anh nghĩ sao về vụ này?
-- Khả năng tôi chỉ đến đây thôi. Hiện giờ tôi không có thân phận thích hợp để tham gia điều tra vụ việc này. Nhưng cô có thể, lấy thân phận là một người con đi thăm cha, có thể sẽ tìm ra được gì đó.
Chu Tử Đằng nghe nói vậy, lòng có chút hoang mang, thú thực với người như Chu Cảnh Điềm, ông ta như vậy là báo ứng thôi. Nhưng cô hiện đang mang thân xác con gái ruột ông ta, cha mình như thế mà không thăm lấy một lần, ít nhiều gì cũng sẽ bị dèm pha, gây hình tượng xấu đối với công chúng. Đối với cô, như thế thực sự không phải đạo. Tuy nhiên, ai biết được đó không phải là một cái bẫy.
-- Chu Tử Đằng?
-- Từ Lục Giai, tôi càng nghĩ càng thấy không đúng. Tôi như vậy là vào hang cọp, chắc chắn mẹ con Chu Khuynh Cơ sẽ ở đó, anh cũng biết tới chuyện cô ta đã làm với tôi rồi mà.
-- Tôi đương nhiên nghĩ tới chuyện này. Chu Khuynh Cơ đương nhiên hận cô thấu xương, nhưng tôi nghĩ cô ta không dám làm gì đâu.
-- Sao anh chắc chắn thế? Lỡ tôi làm gì đụng chạm, cô ta nổi điên lên thì chết.
-- Thứ nhất, tòa án hành chính nằm ngay đối diện bệnh viện trung tâm. Trụ sở cảnh sát lại sát ngay bên bệnh viện, nói cô ta muốn động thủ, tức đồng qui vô tận.
Chu Tử Đằng lúc đầu nghe tin liền hối hả gọi cho Từ Lục Giai, đã quên xem xét kỹ lưỡng nơi điều dưỡng hiện tại của Chu Cảnh Điềm. Cô lại thấy không đúng, đưa Chu Cảnh Điềm vào bệnh viện trung tâm lại có vị trí khá đặc biệt như vậy, là có mục đích gì? Nếu muốn ám sát hay làm gì đó, chẳng phải càng khó hơn sao?
-- Còn cái thứ hai?
-- Thứ hai là, tôi thấy cứ như kiểu họ phô trương ra để cho bàn dân thiên hạ thấy vậy. Bệnh viện tốt nhất để chữa trị cho Chu Cảnh Điềm là bệnh viện S.S.C - Scudo Stipendio Century của Lương Kỷ Khiên, có khi độ an toàn còn cao hơn, nhưng người nhà lại chọn bệnh viện đặc biệt như vậy, e là có ý đồ. Nếu đã cất công chọn ví trị bất lợi như vậy, Chu Khuynh Cơ chắc cũng sẽ không ra tay đi?
Lời lẽ của Từ Lục Giai rất có lí, nhưng cô vẫn thấy không ổn, mà lại không biết bất ổn chỗ nào. Cô còn đang suy tư, đã nghe anh nói tiếp:
-- Tôi sẽ đi với cô.
-- Hả?
-- Chẳng phải vẫn là người yêu sao? Cứ coi như ra mắt gia đình đi. Muốn bắt được cọp phải vào hang cọp, chúng ta đang ở thế tiến thoái lưỡng nan , đành phải tiên hạ thủ vi cường thôi!
Chu Tử Đằng suy nghĩ lại, luận về kĩ năng hay tài nghệ, cô không thể đấu lại Chu Khuynh Cơ, muốn giữ lấy an toàn cho bản thân, cô phải đấu trí với cô ta. Cô ta chắc chắn sẽ không nguôi hận thù, sẽ còn hãm hại cô nhiều, nhưng cô cũng muốn cho cô ta biết, Chu Tử Đằng cô không dễ bị ức hiếp như vậy, lần trước cô ta cho cô bao nhiêu, cô sẽ trả đủ lại bấy nhiêu.
-- Cứ quyết định vậy đi!
-- Được, ngày mai, tôi sẽ chờ cô trước Tòa án.
Bàn hẹn xong xuôi, Chu Tử Đằng cúp máy, cô day day huyệt thái dương, dòng sông chỉ chảy xuôi không bao giờ chảy ngược, tiến lên phía trước là tất cả những việc cô có thể làm bây giờ. Đây sẽ là ván cược lớn nhất đời cô, Chu Khuynh Cơ, người cười cuối cùng mới là người thắng cuộc.
Từ Lục Giai tắt điện thoại, thôi điệu bộ thoải mái khi nói chuyện với Chu Tử Đằng, anh nghiêm túc quay trở lại bàn làm việc. Đây mới chính là con người thật của anh, vẻ ngoài phong trần ăn hại này, ai lại nghĩ kiếp trước anh là Thiếu tá cấp cao của đất nước chứ? Cất điện thoại vào trong túi áo, Từ Lục Giai tay đan vào nhau cười nhìn người ngồi đối diện:
-- Chẳng mấy khi thân phận cao quí như ngài lại tìm đến công ty nhỏ bé của tôi? Bạch tổng?
Bạch Dĩ Hiên ánh mắt lạnh lẽo đi vài phần, giọng nói thập phần lạnh lùng:
-- Tại sao khi có chuyện, cô ấy lại gọi cho cậu trước?
-- Cái đó, anh phải hỏi cô ấy, tại sao lại hỏi tôi? - Từ Lục Giai vẫn tự nhiên nhìn thẳng vào Bạch Dĩ Hiên, bình thản trả lời.
Căn phòng khí lạnh như xuống mức số âm, từ người Bạch Dĩ Hiên hàn khí lành lạnh tỏa ra. Nhưng cái người Từ Lục Giai kia lại chẳng có một chút hề hấn. Chẳng mấy ai dám nhìn thẳng vào mắt anh với thái độ điềm nhiên như vậy, kẻ ngoài thấy anh lườm mắt thôi mà cũng đã khiếp sợ chứ đừng nói đến anh đang trong trạng thái không vui như thế này. Bạch Dĩ Hiên phải nói, bề ngoài Từ Lục Giai cũng chỉ là một công tử khôi ngô bình thường, nhưng cái khí chất mà hắn toát ra, không tầm thường, chẳng phải mới chỉ là một lãng tử 26 tuổi chưa nếm trải cái tàn khốc của thế giới sao, lại khiến anh có cảm giác như hắn hiểu rõ tất thảy vậy. Anh, ghét cảm giác này.
-- Ngài đã hủy hợp đồng với công ty tôi, nếu ngài muốn bàn giao việc gì, hãy chờ anh tôi họp cổ đông xong sẽ tiếp. Ngài đến đường đột quá rồi. - Từ Lục Giai trên môi chung quy vẫn nở nụ cười, nhưng Bạch Dĩ Hiên lại thấy thật không vừa mắt.
-- Giữa cậu và cô ấy là thế nào?
-- Bạch tổng? Ngài không lộng ngôn đấy chứ?
-- Cậu biết rõ tôi đang nói gì. Tôi nhắc lại, giữa hai người, có LIÊN KẾT gì?
Người ngoài có lẽ sẽ không để ý, nhưng anh để ý, tất cả những vết thương dù lớn hay nhỏ trên người Chu Tử Đằng, đều nằm cùng đúng một chỗ với Từ Lục Giai. Cái đêm mà cô bị bắt cóc, Từ Lục Giai cũng đã đi theo. Không phải Giả gia gửi tọa độ địa điểm bởi người của Giả gia chỉ gửi đúng mỗi vĩ độ, không thể xác định được. Mà ngạc nhiên thay, chính Từ Lục Giai chưa đầy hai phút đã vạch ra chuẩn xác tọa độ nơi Chu Tử Đằng bị bắt cóc. Kỹ thuật tính toán cùng tốc độ nhập thần như thế, là kỹ năng mà một cậu ấm chỉ thạo kinh doanh có sao?
Đó không phải vấn đề, vấn đề là Từ Lục Giai rõ ràng chẳng bị ai đả thương ngay trên phi cơ riêng của anh, lại tự dưng xuất hiện rành rạch những vết thương. Nó khá nặng, Từ Lục Giai đã phải ráng cầm cự và tiếp tục suy nghĩ xác định tọa độ, chuẩn xác thời điểm giải cứu, tiến hành đánh phá mỏ quặng kim cương sao cho không gây hại đến nhà dân dưới chân núi. Và rồi sau đó, anh ta lịm đi vì quá gắng gượng, đành phải đưa vào phòng Lương Kỷ Khiên hồi sức. Tình thế rối rắm như vậy, anh cũng nhắm mắt gạt qua một bên, nhưng anh lại chọn tin tưởng Từ Lục Giai, dựa theo tọa độ của hắn mà tìm cô. Điều khiến anh kinh ngạc lúc đó, Chu Tử Đằng xuất hiện những thương tích y hệt cậu ta. Cho đến bây giờ, ngồi trước mặt anh, cái vết thương mới khép miệng trên hõm vai ấy của Từ Lục Giai, Chu Tử Đằng cũng có một cái.
Bạch Dĩ Hiên đôi mắt âm u nhìn Từ Lục Giai, Từ Lục Giai cũng thôi điệu bộ cười cợt, ánh mắt không một chút sợ sệt nhìn anh.
-- Tại sao tôi phải trả lời cho anh?
-- Cậu đã làm gì cô ấy? - Bạch Dĩ Hiên hằn giọng.
-- Cứu mạng cô ấy, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu với cô ấy, chia sẻ... một nửa sinh mạng với cô ấy.
Bạch Dĩ Hiên càng nghe càng thấy lửa giận hừng hực chảy trong máu, nhưng đây mới là cái đáng sợ của anh, che giấu rất sâu, vẻ ngoài vẫn bình thường lãnh đạm không thể đoán được tâm tư. Từ Lục Giai biết rõ tình trạng của mình hiện giờ nên không dại gì chọc tức hắn.
-- Tôi và Chu Tử Đằng tâm linh tương thông, có một sự liên kết kì lạ về thể xác, cô ấy bị thương, tôi bị thương, tôi chết, cô ấy cũng không sống nổi. Còn tại sao tôi và cô ấy lại có sự liên kết này, nếu như chúng tôi đủ tin tưởng anh, chúng tôi sẽ nói.
Bạch Dĩ Hiên sâu trong đôi mắt là sóng ngầm đang cuồn cuộn, anh rất ghét từ miệng Từ Lục Giai một tiếnh là chúng ta , hai tiếng là tâm linh tương thông , càng minh chứng giữa họ có mối tương liên sâu sắc. Anh không thích điều đó, hắn cứ như vậy mọi nỗi đau đều được san sẻ cùng cô, còn cô mở miệng ra đầu tiên vẫn là Từ Lục Giai , anh thực thấy khó chịu.
-- Làm cách nào để phá bỏ?
-- Không biết. Vẫn đang nghiên cứu.
Bạch Dĩ Hiên nghe vậy thì trầm ngâm, chẳng lẽ cả đời không thể xóa bỏ được?
-- Tôi một mình thì không thể, nhưng Bạch Sở Viên thì có thể. - Từ Lục Giai tao nhã nhấp một ngụm trà, cái tên khoa học điên đó thừa sức. Chỉ là -- Nhưng anh ta sẽ không đời nào nhận giúp.
-- Cậu biết em trai tôi? - Bạch Dĩ Hiên nghe vậy thì gằn từng tiếng, thân thế cùng hành tung của Bạch Sở Viên người ngoài muốn tra cũng khó, vậy mà Từ Lục Giai lại như thể hiểu rõ đến vậy. Còn biết được Bạch Sở Viên đang làm gì, rốt cuộc cậu ta là ai?
-- Cùng là của Hạ Nhược Tuyết sinh ra, cùng mang dòng máu của Bạch Kỳ Sơ thôi.
Từ Lục Giai nhàn nhã nói đến đây, không khí bỗng im lặng đến đáng sợ. Anh chỉ nhoẻn miệng cười, nhìn cây súng đang chĩa thẳng vào trán mình.
-- Rút súng từ vị trí cách xa tôi như thế cùng lên đạn trong 2 giây, tốc độ không tồi.
-- Cậu là ai? Không phải người bình thường, biết được bí mật của Bạch gia, cậu không nên tồn tại. - Bạch Dĩ Hiên sát khi tứ phía ngổn ngang, đôi mắt sâu hun hút như hố đen của địa ngục.
-- Đồng quy vu tận. - Từ Lục Giai nụ cười chung quy vẫn không tắt. Cây súng mà cậu đang cầm, vẫn không nhúc nhích chĩa thẳng vào cổ Bạch Dĩ Hiên. Tốc độ rút súng của Từ Lục Giai không tin được lại ngang bằng tốc độ rút súng của Bạch Dĩ Hiên.
Bạch Dĩ Hiên lúc này thập phần khiến người ta khiếp sợ như Thần Chết, Từ Lục Giai lại dùng ánh mắt bất phục trước anh, đến bây giờ Bạch Dĩ Hiên mới nhận ra, Chương Du Thần không phải là địch thủ duy nhất.
-- Tại sao cậu lại khích bác cô ấy đi thăm Chu Cảnh Điềm?
-- Đó là việc cần thiết thôi mà! Không vào hang cọp, sao bắt được cọp. - Từ Lục Giai thu súng về trước tiên.
Bạch Dĩ Hiên không nói thêm một lời nào nữa, cũng thu súng về. Từ Lục Giai thật không tầm thường. Anh quay người bước đi, bỗng Từ Lục Giai lên tiếng.
-- Chu Tử Đằng đi với tôi, không cần anh lo. Anh đi theo chính là dễ gây chú ý, hay lại muốn thăm tình nhân cũ? Còn nữa, nhắn lại với người bạn thân của anh, trong tổ chức Ám sát của cậu ta có nội gián. Kế hoạch #14Z89 của Chương gia - làm tổ chức Geranium mất đoàn kết. Thân là bạn thân, Bạch lão đại sẽ giúp chứ?
Từ Lục Giai đưa Bạch Dĩ Hiên từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cậu ta hiểu rất rõ thế giới ngầm. Lại biết được những kế hoạch tối mật của Chương gia, lần trước cũng là Từ Lục Giai gửi cho anh mã ngân hàng đen lấy lại tài khoản tiền. Tiêu Khiết đã tra nhưng hồ sơ của Từ Lục Giai, nhưng thật khó hiểu, lý lịch cá nhân hoàn toàn sạch sẽ. Rốt cuộc, hắn tột cùng biết những gì?
-- Không cần cậu bận tâm.
Nói rồi Bạch Dĩ Hiên dứt khoát bước đi, Từ Lục Giai, ngu dốt chết mà thông minh cũng chết, nhưng biết thì sống.
Bạch Dĩ Hiên rời đi rồi, Từ Lục Giai mới nhẹ nhõm ngồi xuống, uy áp thật là lớn. Lại liếc nhìn khẩu súng trong tay, anh phì cười, cái bật lửa trá hình này cũng tiện lợi quá, lúc nãy trông anh cũng oai phết nhỉ!
Từ Lục Giai ngả người ra ghế tựa, suy nghĩ. Chu Tử Đằng, tôi với em, chính là cơ duyên kỳ ngộ. Kiếp trước đã hữu duyên vô phận, kiếp này liệu có nên phận nên duyên không? Chu Tử Đằng, còn nhớ tôi không? Mối tình đầu đơn phương?
Bạch Dĩ Hiên tâm trạng thực khó chịu trở về, Tiêu Khiết hộ tống đằng sau cũng biết mà không dám hó hé.
-- Tiêu Khiết, ngày mai phái một phần năm Ám đoàn cải trang bảo vệ cô ấy gần đó. Mọi thứ đều phải chắc chắn trong tầm kiểm soát.
-- Vâng.
-- À, cha của cậu, chừng nào sẽ về, tôi muốn thăm bác ấy.
-- A, Tôn chủ, cha tôi cuối tháng sẽ về.
Tiêu Bách- cha của Tiêu Khiết khi trước là cận vệ của Bạch Kỳ Sơ. Sau khi cha anh mất, ông ấy có chút ác cảm với anh, bởi vì ngày anh ra mắt với Bạch Kỳ Sơ, cũng là ngày ông ta chết. Tuy nhiên, Tiêu Bách, ngài ấy vẫn huấn luyện, dạy bảo anh như thường, là người thầy đầu tiên của anh, lời nói lạnh nhạt, nhưng anh hiểu, thực chất Tiêu Bách đối với anh đã nguôi ngoai chuyện cũ, toàn tâm toàn ý tập luyện anh trở thành kẻ mạnh nhất, anh đối với ông ấy, vô cùng kính trọng, bất luận địa vị.
-- Cuối tháng sao? Được rồi. - Tiêu Bách là người phò tá cha anh lâu năm, về chuyện đời trước, ông ta là người biết rõ nhất.
Bạch Dĩ Hiên thở dài, nhìn tuyết rơi trắng xóa sắc thiên thanh. Ai đã chở mùa đông về vậy? Anh còn đang suy nghĩ, chợt nghe điện thoại đổ chuông, rất ít người biết số anh, và cũng không mấy người dám gọi cho anh. Liếc nhìn số trên điện thoại, Chu Tử Đằng? Lần đầu gọi điện cho anh?
-- Có chuyện gì sao?
-- Bạch Dĩ Hiên. - Giọng rất là tồi tệ.
-- Ừ?
-- Tôi sực nhớ ra... hai thằng em của tôi đâu? - Giọng cực kì tồi tệ. Sao cô lại quên được chứ? Trời ạ, hậu quả của việc bơ vơ không con trẻ lâu năm đây mà!!! Chết cô rồi, Bạch Dĩ Hiên, hãy nói là anh biết chúng ở đâu đi? Nói đi, nói đi!!!
-- Em? Em có em trai sao?
Chu Tử Đằng nghe vậy thì hóa đá, Bạch Dĩ Hiên thấy cô không còn lời nào để nói như vậy thì khì cười, cảm thấy buồn bực như vơi bớt đi.
-- Anh giao chúng cho Sở Viên rồi. Đừng lo, Sở Viên rất thích trẻ con.
-- Thật không?
-- Thật.
-- A, vậy may quá, Andrew cùng Audrey bị sao thì chết tôi.
-- Tử Đằng...
-- Gì vậy?
-- ... Không có gì cả, chỉ là chăm sóc bản thân thật tốt. - Bởi nếu em bị thương, anh không thể chia sẻ nỗi đau cùng em như anh ta. Những lời này anh vĩnh viễn không nói thành lời.
-- ... Tôi biết rồi, cảm ơn.
Sau hai mươi năm, đây là lần đầu anh bình thản ngắm tuyết rơi như vậy, tuyết thật trắng, không như ngày xưa, nhuộm đỏ máu. Tất cả mọi thứ đều vô sắc, trước khi em đến.
Cùng lúc đó, tại biệt thự thí nghiệm riêng của Bạch Sở Viên:
-- Chết tiệt! Tiểu quỷ kia, mau đặt cái đầu mô hình con khủng long kia xuống.
Tức thì nghe một tiếng oành, không khí đột ngột lâm vào trầm lặng vài phút. Bạch Sở Viên sau mấy phút đơ người, đau khổ hét lên:
-- Ta bảo ngươi đặt xuống, không phải bảo ngươi đập xuống! Ta giết ngươi!
-- Andrew, anh nhìn này, cái lọ màu đẹp quá! - Audrey thích thú hét lên.
-- Đâu? Cho anh xem với! - Andrew từ hành lang trượt từ cầu thang xuống lon ton chạy đến. Vì trượt mất đà mà lao té đến Audrey, cái lọ thủy tinh trong tay của cậu nhóc bất ngờ bật khỏi.
Bạch Sở Viên hốt hoảng đến thót tim, dùng tốc độ ánh sáng lao đến, hai tay bắt chộp hai cậu bé suýt té cầu thang, một chân trụ, chân kia đỡ trụ cái lọ lắc lư trước mũi chân. Đây là tinh chế cực hiếm anh chiết xuất trong một tháng, nhỏ mà không nhỏ đây. Chợt Audrey giãy người hắt xì một cái, cái lọ lúc nãy đung đưa trước mũi chân Bạch Sở Viên nghiêng ngả mấy cái rồi rớt vỡ tan tành. Khoảnh khoắc ấy, trái tim Bạch Sở Viên như bị bóp nghẹn, anh ngửa cổ hét toáng lên:
-- BẠCH DĨ HIÊN!!!!!!!
*** Chúc mừng Hiên thắng vote nhá**
/101
|