Bạch Dĩ Hiên vốn đã gửi Andrew và Audrey cho Bạch Sở Viên với lí do dinh thự Bạch gia chưa đủ an toàn, kẻ xấu có thể lợi dụng hai đứa trẻ này bắt cóc làm con tin uy hiếp. Chưa đủ an toàn cái b**p!!! Dinh thự Bạch gia mà còn chưa đủ an toàn thế cái biệt thự tách biệt ngoài đảo của tôi an toàn à? - Bạch Sở Viên oán đất than trời, người ta làm Lão đại, mình làm nông nô thì chịu thôi. Bạch Sở Viên từ khi nhận giữ hai tiểu quỷ này mặt bơ phờ đi trông thấy, còn hai tiểu quỷ kia lại rất vui vẻ và thích thú, lon ton chạy đi phá phách, thủ hạ của anh ai cũng được cột hai nhúm tóc vểnh lên hai bên, áo sơmi trắng của anh tụi nó quậy lấy vẽ đủ thứ trên đó. Mấy cái quần tây dài của anh hai thằng nhóc này đứa thì cắt thành quần short, đứa thì rạch vài phát cho giống mấy cái quần jean có vết rách modern nó thấy ngoài đường. Hai nhóc tì này nhất định là kì phùng địch thủ , nhất định là đại cao thủ Bạch Dĩ Hiên phái tới huấn luyện cho anh! Rõ ràng là rất tức tối khi thấy cảnh này, gặp kẻ khác chắc đã nằm trên bàn phẫu thuật của anh từ lâu rồi. Nhưng anh thật không hiểu tụi nó đã mê hoặc, đã quyến rũ anh như thế nào mà anh cuối cùng vẫn không xuống tay được. Thế quái nào anh lại chấp nhận mặc cái áo sơmi trắng chi chít những trái tim hồng , kiệt tác của lũ quỷ đó?
Như thế thật mất hình tượng, vì vậy, lần đầu tiên trong đời, anh làm một việc cực kỳ hệ trọng, một bước đột phá mới trong cuộc đời mà anh chưa bao giờ làm: Gọi điện thoại cho Bạch Dĩ Hiên. Sh*t!
Điện thoại quay số vang lên, Bạch Dĩ Hiên vẫn đang trên đường về Dinh thự Bạch gia. Đang nhắm mắt nghỉ một chút liền nghe tiếng điện thoại vang lên, Tử Đằng vừa mới gọi anh, là ai? Nhấc điện thoại lên, Bạch Sở Viên? Chẳng phải mấy năm nay hai anh em tuyên bố tương kín như tân sao?
-- Có chuyện gì?
-- Anh trai...
-- Cậu là ai? Tôi không có em.
-- ...
Bạch Sở Viên thực sự rất nghẹn lời, cái tên sống trong hầm trong hú kia quả nhiên không biết văn minh tối thiểu.
-- Được rồi, Bạch Dĩ Hiên! Mau phái người tới đón hai thằng nhóc này về đi!
-- Có chuyện gì?
-- Tôi không chịu nổi nữa! Nghĩ đi nhé, Chu Tử Đằng, cô ta nhất định sẽ cáu lên cho mà xem!
-- Tại sao cô ấy phải cáu? - Bạch Dĩ Hiên thờ ơ hỏi.
-- Anh cứ nghĩ đi. Cô ấy với hai thằng nhóc này là chị em thân thiết, mà anh lại tách họ ra như vậy. Ví dụ này, tôi với anh là anh em song sinh, cứ như vậy tôi đi xa khỏi anh, anh nhất định sẽ thấy trống vắng đúng không? Rồi lỡ có chuyện gì không hay xảy ra, sao mà xoay xở cứu kịp!!!
Mặt Bạch Dĩ Hiên đã đen lại, anh lạnh lùng lên giọng:
-- Cậu có đi thì đi quách đi, tại sao tôi phải quan tâm? Còn nữa, gặp chuyện không hay, tự mà giải quyết, chết luôn càng tốt, giảm thiểu dân số, hề hấn gì mà tôi phải xoay xở đến cứu cậu?
Sh*t!!! Anh em thế đấy! Anh em thế đấy! Biết chi ngày ấy tôi để anh chết rũ trong ngục, để xem giờ anh có cơ hội để mà lớn giọng thế không!!!
-- ĐEM - CHÚNG - NÓ - VỀ!!!
-- Không.
Nói rồi Bạch Dĩ Hiên hờ hững tắt mày, hiếm lắm mới có dịp ở bên Chu Tử Đằng, nào để hai thằng nhóc ấy phá đám. Anh đâu có ngu đến mức mở đường cho giặc, cái cảm giác có con là như thế sao? Bạch Dĩ Hiên nói trắng ra là không ưa Andrew và Audrey , bởi vì lần đầu gặp mặt, lúc ấy anh phải đích thân đón hai đứa trẻ đó về nơi an toàn sau khi giải cứu cô từ tay E.f, lúc ấy cũng có Từ Lục Giai.
Bọn chúng rất to gan lớn mật, cái mặt u ám, lạnh ngắt lườm nhìn anh, còn thì thầm to nhỏ với nhau. Ấy mà vừa thấy Từ Lục Giai chúng đồng loạt liền nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ đến mức gạt bỏ anh sang một bên.
-- Andrew ( Thì thầm rất nhỏ ): Giai Giai ca thật dễ thương nhỉ!!!
-- Audrey ( Thì thầm cực kì nhỏ ): Nghe nói lần trước chị Wisteria thơ thẩn ngồi ngắt mấy nhánh bông hồng, miệng còn lẩm bẩm gì đó! Cái này em thấy trên phim, người nữ chắc chắn ngắt cánh hoa, một cánh là love , cánh kìa là not love đấy!!!
-- Andrew ( Reo lên ): A!!! Anh cũng nhớ trong mấy cái phim như thế, cô gái và chàng trai hay sống hạnh phúc đến cuối đời lắm! Vậy ra chị Wisteria tìm được bạch mã hoàng tử rồi sao?
-- Audrey ( Hí hửng ): Đúng vậy! Vui quá đi, Giai Giai ca!
Hai tên nhóc hôm ấy giả vờ như không thấy ai đó đã tối sầm mặt cứ ngây thơ reo lên. Chết tiệt! Có biết đang ngồi trên xe của ai không hả? Là em trai của Chu Tử Đằng, sau này sẽ là em vợ, anh phải nhịn. Hai đứa nhóc ngây ngô thấy Bạch Dĩ Hiên từ đầu đến cuối lãnh đạm không nói gì liền thấy chán, thế là cũng ngồi im chơi. Nhưng có lẽ anh sẽ không gây khó dễ bắt Bạch Sở Viên trông nom hai tiểu quỷ này, nếu như:
-- Andrew ( Tròn mắt, bất chợt quay qua hỏi Bạch Dĩ Hiên ) : Chú đẹp trai con không biết tên có đôi mắt màu xanh lam nhưng không đẹp trai bằng Giai Giai ca ơi!?
-- Bạch Dĩ Hiên ( Rất kìm nén, anh chỉ hơn tên Từ Lục Giai có 2 tuổi, mà hắn thì được gọi bằng anh , còn anh thì lại bị gọi là chú ? ) : Có chuyện gì?
-- Chú có rất nhiều bạn gái phải không? - Andrew trên trường cũng có nhiều bạn gái lắm.
-- Tại sao lại hỏi vậy? Còn nữa, gọi là anh !
-- À.. - Audrey nhanh nhảu tiếp lời - Hồi nãy có một anh tên Sở Viên, giống chú... à giống anh y hệt luôn!
-- Thì sao?
-- Anh ấy bảo bạn gái của anh có rất nhiều, toàn là những người có tầm cỡ. Là chị Du Thần, chị Lạc Nghiêm, chị Dịch Khiêm, có cả chị Kỷ Khiên nữa! Anh như thế, đừng hòng có thêm chị Wisteria!!!
Bạch Dĩ Hiên nghe đến đây thì mặt lạnh lẽo đi, trời nổ sấm chớp đùng đùng. Hà hà, Bạch Sở Viên. Được lắm!
Vì vậy, Bạch Sở Viên có ngày hôm nay, cũng do quả báo thôi.
Bạch Dĩ Hiên trở về Dinh thự, cảm thấy căn nhà ấm áp hơn, chưa bao giờ anh có cảm giác mong muốn về nhà như hôm nay, bởi vì có sự hiện diện của một người. Đám gia nhân nhanh chóng cất đồ đạc của anh rồi lui xuống, nhường không khí cho Bạch gia chủ và Bạch phu nhân tương lai .
Bàn ăn mỹ vị hương thơm nghi ngút đã bày sẵn ra, thật mong chờ có một bữa tối cùng cô.
-- Cô ấy đâu rồi?
-- A? Dạ đang ở trên phòng, hình như là đang tắm. Để tôi lên gọi...
-- Không cần. Tôi sẽ lên gọi.
Bạch Dĩ Hiên đôi chân hướng tới phòng, trong phòng có cô ở đây, mùi Tử đinh hương nhè nhẹ liền thoang thoảng như xoa dịu hồn người. Từ trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Bạch Dĩ Hiên cũng không vội, nhìn quần áo cô để ở trên giường, cô hay có cái tật để quên quần áo ở ngoài chứ không mang vào trong, anh cười nhẹ một cái rồi cũng ngồi trên giường chờ cô, a... tật xấu cần phải bỏ đúng không?
Chu Tử Đằng đang xả mình dưới vòi sen, từng dòng nước trong chầm chậm chảy xuống ôm lấy cơ thể nuột nà, từng đường cong nóng bỏng dưới làn hơi nước mờ ảo càng thập phần quyến rũ, ngâm nước đã lâu liền quấn khăn đi ra. Cái khăn nhỏ tất nhiên chỉ đủ che ngang người, bộ ngực căng tròn lấp ló, nơi địa phương mê hoặc thoắt ẩn thoắt hiện dưới tấm khăn mỏng. Chu Tử Đằng làu bàu:
-- Aizz, lại quên đem đồ!
Cô bước ra khỏi cửa rất tự nhiên với một mảnh khăn tắm cũn cỡn đủ che những bộ phận cần che, mới ngước mặt lên, cô đã phải giật mình hét lên:
-- Á!!!!!!! Sao anh vào được đây?????
Bạch Dĩ Hiên nhìn thân hình gợi cảm còn thấm nước chảy từng giọt mà thật thấy nóng người:
-- Đâu phải phòng của riêng em.
Chu Tử Đằng tột độ lúng túng, cô vội nhanh lao đến với lấy bộ quần áo, nhưng Bạch Dĩ Hiên động tác còn nhanh hơn, đã nắm lấy tay cô kéo ngược về. Anh xoay người đè cô ở dưới, mỉm cười thật gian:
-- Có đầu tư. Anh rất thích!
-- Anh... anh đừng hoang tưởng! - Chu Tử Đằng mặt hồng lên một mảng quay đi.
Bạch Dĩ Hiên thấy vậy liền nhoẻn miệng cười, anh lấy tay dịu dàng xoay mặt cô lại. Đôi mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau, đôi mắt cô chứa cả rừng lá phong thu buồn man mác, đôi mắt anh ẩn cả đại dương sâu thẳm sóng trùng trùng. Thời gian như ngừng lại giây phút đó, tích tắc, tích tắc, rõ ràng là đồng hồ vẫn chạy, nhưng chưa có một giây phút nào có thể lướt qua họ cả.
Đắm chìm trong đôi mắt của cô, Bạch Dĩ Hiên cúi người xuống, nhẹ đặt môi mình lên môi cô, hòa quyện. Anh khẽ mút hai cánh môi mềm, hương vị ngọt ngào đã nếm bao lần nhưng vẫn làm anh mê luyến, anh dịu dàng lướt nhẹ lên bờ môi mỏng, môi lưỡi giao nhau quấn quýt. Chu Tử Đằng, lần này đáp lại anh, cô khẽ nhắm đôi mắt, để giác quan cảm nhận từng cái chạm. Tay cô ôm vòng lên cổ của anh, cũng nhẹ nhàng đáp trả từng cái hôn ôn nhu đến vậy. Bạch Dĩ Hiên cảm thấy cô phối hợp với mình thì vô cùng kinh ngạc, anh chưa bao giờ vui đến thế này, trong mắt chất chứa từng yêu thương, anh siết chặt cô lại, hôn cuồng nhiệt hơn nữa. Anh vừa cắn vừa mút đôi môi đỏ mọng của cô, như muốn hút hết tất cả mật ngọt đến chết người như độc dược của cô.
Chu Tử Đằng cảm thấy hơi đau, nhưng động tác anh vuốt ve dịu nhẹ đã làm cô không thể suy nghĩ gì cả. Tay anh lướt dọc cơ thể cô, chuyển đến bầu ngực căng tròn, xoa nắn
-- A!
Tiếng kêu mỹ miều phát ra từ miệng cô kích thích anh, cứ thấy cô trước mắt mà kìm chế không chạm vào, thực là một loại tra tấn. Anh vẫn muốn được chạm vào cô, muốn cùng cô đồng điệu về thể xác lẫn tâm hồn thực sự, một cách tự nguyện. Bạch Dĩ Hiên đã phải kiên nhẫn chờ rất lâu, hiện tại anh muốn hơn nữa, muốn cô thuộc về anh.
Anh dời đôi môi xuống cái cổ trắng mịn, hôn dọc xuống hõm vai, mang hơi nóng luồn qua mọi ngóc ngách cơ thể. Chu Tử Đằng cảm thấy cơ thể đã nóng phừng phừng, khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng một mảng càng thêm diễm lệ. Chu Tử Đằng ngước đầu thở dốc, cô thấy mọi thứ xung quanh như mờ đi, tay cô vấu chặt lưng áo anh, cô chẳng thể cảm nhận được gì nữa.
-- Tử Đằng... Tử Đằng... Gọi tên đi. Gọi tên anh. - Anh muốn cô gọi tên anh một cách thân mật, để chắc chắn rằng cô nhận rõ người trước mắt cô là ai, để chắc chắn rằng trong tâm trí cô hiện giờ, ngoài anh ra, không chấp chứa thêm người đàn ông nào khác.
-- Hiên...
Bạch Dĩ Hiên cảm thấy như bị hỏa thiêu, anh khẽ cởi ra từng cúc áo, ham muốn được ôm lấy cô, được hòa quyện vào cô một thêm mãnh liệt. Anh nhẹ kéo xuống mảnh khăn độc nhất trên người cô, Chu Tử Đằng cảm thấy trống trải liền giật mình, cô liền xấu hổ giật tấm khăn che người lại. Cô bắt gặp ánh mắt của anh, nó đang tha thiết nói: Anh không thể chờ thêm được nữa. , Bạch Dĩ Hiên mồ hôi rơi xuống, anh đã phải khắc chế bản thân rất nhiều, vì sợ cô đau, vì sợ cô sẽ... sợ anh. Chu Tử Đằng mặt đã đỏ đến tận mang tai, cô cúi mặt xuống, ngượng ngùng cởi lỏng chiếc khăn ngăn cách hai người.
Đẹp quá. Thân thể thanh thoát trắng nõn, làn da mịn màng nổi lên những dấu hôn hồng thập phần xinh đẹp, Bạch Dĩ Hiên cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt, khuôn mặt ngại ngùng ửng đỏ của cô dù quay đi cũng lộng lẫy đến động lòng người. Anh nhẹ cầm tay cô, đặt lên đó một nụ hôn, cảm ơn đôi tay này, đã đưa anh ra khỏi nơi lạnh lẽo đó.
-- Anh sẽ không làm, nếu em chưa cho phép. - Mặc dù đang rất khó chịu trong người, Bạch Dĩ Hiên vẫn gắng hỏi cô, anh muốn sau một đêm triền miên, thứ anh thấy đầu tiên là khuôn mặt yên bình say ngủ của cô, chứ không phải khuôn mặt ướt nhòa nước mắt.
Bạch Dĩ Hiên bất chợt hỏi vậy làm cô cảm thấy bối rối hơn nữa, ánh mắt anh đầy nhu tình nhìn cô, đôi tay vẫn siết chặt lại không buông, còn hơn cả giao hoan xác thịt, cái anh muốn còn hơn thế. Vì vậy anh vẫn đang chịu đựng, anh chờ một lời đồng ý từ cô. Chu Tử Đằng thật sự rất hỗn loạn, cô chẳng có nổi một chút tỉnh táo, một mặt cô rất mong muốn, mặt khác lại vô cùng muốn tránh đi. Mãnh liệt như vậy, rõ đến vậy, cô lạc mất rồi.
Khẽ gật đầu.
Bạch Dĩ Hiên trong lòng cảm thấy thật hạnh phúc, đôi mắt anh chan chứa những chân tình, anh mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô. Chu Tử Đằng nhìn anh mà cảm thấy ứ nghẹn, trái tim không hiểu vì sao co thắt lại, cõi lòng như bị ai đó nỡ xé đi, sự thật phũ phàng khiến cô tỉnh giấc. Trong mắt của anh, phản chiếu Chu Tử Đằng , không phải là cô. Cái anh muốn là gì? Cái em muốn là gì?
Phép màu đã không còn hiệu nghiệm nữa rồi, Lọ Lem, cũng đến lúc phải trở về với cái gác xép nhỏ của mình.
Chu Tử Đằng dùng hết sức đẩy anh ra, trong sự sững sờ của Bạch Dĩ Hiên, cô vội chạy vụt vào nhà tắm. Nước mắt lăn dài che nửa mặt hoa, thời gian chuyển động. Bạch Dĩ Hiên cứng đờ người, nhìn đôi tay trống rỗng, anh chỉ biết lẳng lặng cười khổ:
-- Vẫn chưa sao.... - Vậy sẽ đến khi nào? Cho đến giờ phút này, tại sao vẫn chưa chấp nhận được anh?
Chu Tử Đằng thấy mọi thứ như nhòe đi, cô suy sụp ngồi quỵ xuống. Hóa ra, không phải em chưa chấp nhận được anh, mà là em vẫn chưa chấp nhận được bản thân mình. Tại sao chứ? Rõ ràng chúng tôi , đáng được sống mà?
Chu Tử Đằng , không muốn trao thân cho người khác, không muốn thân mật với người cô ấy không yêu. Vì vậy trái tim mới đau đến thế, mới buồn thầm như thế. Còn cô, cô cũng thật khổ sở. Người con gái mà anh nhìn thấy, không phải là em. Cái nhìn trìu mến của anh, nó không in đậm bóng hình em, nó hằn sâu bóng dáng của Chu Tử Đằng . Không phải tại anh, mà là tại em.
Cơ thể này là một ân huệ, và cũng là một sự trừng phạt.
-- Em có sao không? - Từ ngoài cửa, giọng nói u buồn nhưng vẫn trầm ấm của anh vọng vào.
-- Không... - Là em không sao hay em không phải? Xin đừng dịu dàng với em như vậy, nó làm em khó thở. Em không phải là em, như lúc xưa.
-- ...
Bạch Dĩ Hiên muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, mọi lời nói anh muốn cô hiểu được, đều nghẹn ở cổ họng.
-- Anh sẽ ngủ ở phòng khác. Đừng để bị cảm lạnh.
Nói rồi Bạch Dĩ Hiên xoay người bước đi, có lẽ nên cho nhau thời gian thì hơn. Chu Tử Đằng gục đầu xuống, anh đi rồi, cô liền khóc nức nở, khóc rất to. Giả sử có một ngày bạn bỗng nhận ra mình không tồn tại, bạn sẽ thấy thế nào? Khi mà những người yêu thương bạn vĩnh viễn xa rời bạn, và những người bạn yêu thương mãi mãi không thể ở bên bạn, chỉ bởi bạn không thật sự hiện hữu.
Bạch Dĩ Hiên nhấc từng bước chân nặng trịch tới phòng làm việc, anh nghe tiếng cô khóc trong kia, tay siết lại thành nắm đấm. Anh đấm mạnh vào tường, trên tường nứt vỡ một mảng, nghe tiếng xương anh kêu răng rắc, đôi tay anh bị rách, rơm rớm máu:
-- Chết tiệt! - Cảm giác thật không dễ chịu, thật đau đớn. Loại khổ hình này thật tàn nhẫn, hơn tất thảy mọi hình phạt tàn bạo trên đời, nó đang dần dầm gặm nhấm cảm xúc của anh, nó đang từ từ ăn mòn lý trí của anh. Anh mệt mỏi tựa lưng vào tường, đôi mắt sâu không thấy đáy nhuốm nét bi thương. Anh vô lực với tay lấy chiếc điện thoại, lặng lẽ châm một điếu thuốc, nhìn ra ngàn đêm vô trùng trải ngàn dặm. Giờ thì anh đã hiểu, vì sao khi có chuyện, cô ấy luôn gọi người khác trước...
-- Từ Lục Giai xin nghe.
-- Tôi sẽ để cho cô ấy đi với cậu vào ngày mai... Bảo vệ cô ấy.
Đáng lẽ không nên...
Như thế thật mất hình tượng, vì vậy, lần đầu tiên trong đời, anh làm một việc cực kỳ hệ trọng, một bước đột phá mới trong cuộc đời mà anh chưa bao giờ làm: Gọi điện thoại cho Bạch Dĩ Hiên. Sh*t!
Điện thoại quay số vang lên, Bạch Dĩ Hiên vẫn đang trên đường về Dinh thự Bạch gia. Đang nhắm mắt nghỉ một chút liền nghe tiếng điện thoại vang lên, Tử Đằng vừa mới gọi anh, là ai? Nhấc điện thoại lên, Bạch Sở Viên? Chẳng phải mấy năm nay hai anh em tuyên bố tương kín như tân sao?
-- Có chuyện gì?
-- Anh trai...
-- Cậu là ai? Tôi không có em.
-- ...
Bạch Sở Viên thực sự rất nghẹn lời, cái tên sống trong hầm trong hú kia quả nhiên không biết văn minh tối thiểu.
-- Được rồi, Bạch Dĩ Hiên! Mau phái người tới đón hai thằng nhóc này về đi!
-- Có chuyện gì?
-- Tôi không chịu nổi nữa! Nghĩ đi nhé, Chu Tử Đằng, cô ta nhất định sẽ cáu lên cho mà xem!
-- Tại sao cô ấy phải cáu? - Bạch Dĩ Hiên thờ ơ hỏi.
-- Anh cứ nghĩ đi. Cô ấy với hai thằng nhóc này là chị em thân thiết, mà anh lại tách họ ra như vậy. Ví dụ này, tôi với anh là anh em song sinh, cứ như vậy tôi đi xa khỏi anh, anh nhất định sẽ thấy trống vắng đúng không? Rồi lỡ có chuyện gì không hay xảy ra, sao mà xoay xở cứu kịp!!!
Mặt Bạch Dĩ Hiên đã đen lại, anh lạnh lùng lên giọng:
-- Cậu có đi thì đi quách đi, tại sao tôi phải quan tâm? Còn nữa, gặp chuyện không hay, tự mà giải quyết, chết luôn càng tốt, giảm thiểu dân số, hề hấn gì mà tôi phải xoay xở đến cứu cậu?
Sh*t!!! Anh em thế đấy! Anh em thế đấy! Biết chi ngày ấy tôi để anh chết rũ trong ngục, để xem giờ anh có cơ hội để mà lớn giọng thế không!!!
-- ĐEM - CHÚNG - NÓ - VỀ!!!
-- Không.
Nói rồi Bạch Dĩ Hiên hờ hững tắt mày, hiếm lắm mới có dịp ở bên Chu Tử Đằng, nào để hai thằng nhóc ấy phá đám. Anh đâu có ngu đến mức mở đường cho giặc, cái cảm giác có con là như thế sao? Bạch Dĩ Hiên nói trắng ra là không ưa Andrew và Audrey , bởi vì lần đầu gặp mặt, lúc ấy anh phải đích thân đón hai đứa trẻ đó về nơi an toàn sau khi giải cứu cô từ tay E.f, lúc ấy cũng có Từ Lục Giai.
Bọn chúng rất to gan lớn mật, cái mặt u ám, lạnh ngắt lườm nhìn anh, còn thì thầm to nhỏ với nhau. Ấy mà vừa thấy Từ Lục Giai chúng đồng loạt liền nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ đến mức gạt bỏ anh sang một bên.
-- Andrew ( Thì thầm rất nhỏ ): Giai Giai ca thật dễ thương nhỉ!!!
-- Audrey ( Thì thầm cực kì nhỏ ): Nghe nói lần trước chị Wisteria thơ thẩn ngồi ngắt mấy nhánh bông hồng, miệng còn lẩm bẩm gì đó! Cái này em thấy trên phim, người nữ chắc chắn ngắt cánh hoa, một cánh là love , cánh kìa là not love đấy!!!
-- Andrew ( Reo lên ): A!!! Anh cũng nhớ trong mấy cái phim như thế, cô gái và chàng trai hay sống hạnh phúc đến cuối đời lắm! Vậy ra chị Wisteria tìm được bạch mã hoàng tử rồi sao?
-- Audrey ( Hí hửng ): Đúng vậy! Vui quá đi, Giai Giai ca!
Hai tên nhóc hôm ấy giả vờ như không thấy ai đó đã tối sầm mặt cứ ngây thơ reo lên. Chết tiệt! Có biết đang ngồi trên xe của ai không hả? Là em trai của Chu Tử Đằng, sau này sẽ là em vợ, anh phải nhịn. Hai đứa nhóc ngây ngô thấy Bạch Dĩ Hiên từ đầu đến cuối lãnh đạm không nói gì liền thấy chán, thế là cũng ngồi im chơi. Nhưng có lẽ anh sẽ không gây khó dễ bắt Bạch Sở Viên trông nom hai tiểu quỷ này, nếu như:
-- Andrew ( Tròn mắt, bất chợt quay qua hỏi Bạch Dĩ Hiên ) : Chú đẹp trai con không biết tên có đôi mắt màu xanh lam nhưng không đẹp trai bằng Giai Giai ca ơi!?
-- Bạch Dĩ Hiên ( Rất kìm nén, anh chỉ hơn tên Từ Lục Giai có 2 tuổi, mà hắn thì được gọi bằng anh , còn anh thì lại bị gọi là chú ? ) : Có chuyện gì?
-- Chú có rất nhiều bạn gái phải không? - Andrew trên trường cũng có nhiều bạn gái lắm.
-- Tại sao lại hỏi vậy? Còn nữa, gọi là anh !
-- À.. - Audrey nhanh nhảu tiếp lời - Hồi nãy có một anh tên Sở Viên, giống chú... à giống anh y hệt luôn!
-- Thì sao?
-- Anh ấy bảo bạn gái của anh có rất nhiều, toàn là những người có tầm cỡ. Là chị Du Thần, chị Lạc Nghiêm, chị Dịch Khiêm, có cả chị Kỷ Khiên nữa! Anh như thế, đừng hòng có thêm chị Wisteria!!!
Bạch Dĩ Hiên nghe đến đây thì mặt lạnh lẽo đi, trời nổ sấm chớp đùng đùng. Hà hà, Bạch Sở Viên. Được lắm!
Vì vậy, Bạch Sở Viên có ngày hôm nay, cũng do quả báo thôi.
Bạch Dĩ Hiên trở về Dinh thự, cảm thấy căn nhà ấm áp hơn, chưa bao giờ anh có cảm giác mong muốn về nhà như hôm nay, bởi vì có sự hiện diện của một người. Đám gia nhân nhanh chóng cất đồ đạc của anh rồi lui xuống, nhường không khí cho Bạch gia chủ và Bạch phu nhân tương lai .
Bàn ăn mỹ vị hương thơm nghi ngút đã bày sẵn ra, thật mong chờ có một bữa tối cùng cô.
-- Cô ấy đâu rồi?
-- A? Dạ đang ở trên phòng, hình như là đang tắm. Để tôi lên gọi...
-- Không cần. Tôi sẽ lên gọi.
Bạch Dĩ Hiên đôi chân hướng tới phòng, trong phòng có cô ở đây, mùi Tử đinh hương nhè nhẹ liền thoang thoảng như xoa dịu hồn người. Từ trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, Bạch Dĩ Hiên cũng không vội, nhìn quần áo cô để ở trên giường, cô hay có cái tật để quên quần áo ở ngoài chứ không mang vào trong, anh cười nhẹ một cái rồi cũng ngồi trên giường chờ cô, a... tật xấu cần phải bỏ đúng không?
Chu Tử Đằng đang xả mình dưới vòi sen, từng dòng nước trong chầm chậm chảy xuống ôm lấy cơ thể nuột nà, từng đường cong nóng bỏng dưới làn hơi nước mờ ảo càng thập phần quyến rũ, ngâm nước đã lâu liền quấn khăn đi ra. Cái khăn nhỏ tất nhiên chỉ đủ che ngang người, bộ ngực căng tròn lấp ló, nơi địa phương mê hoặc thoắt ẩn thoắt hiện dưới tấm khăn mỏng. Chu Tử Đằng làu bàu:
-- Aizz, lại quên đem đồ!
Cô bước ra khỏi cửa rất tự nhiên với một mảnh khăn tắm cũn cỡn đủ che những bộ phận cần che, mới ngước mặt lên, cô đã phải giật mình hét lên:
-- Á!!!!!!! Sao anh vào được đây?????
Bạch Dĩ Hiên nhìn thân hình gợi cảm còn thấm nước chảy từng giọt mà thật thấy nóng người:
-- Đâu phải phòng của riêng em.
Chu Tử Đằng tột độ lúng túng, cô vội nhanh lao đến với lấy bộ quần áo, nhưng Bạch Dĩ Hiên động tác còn nhanh hơn, đã nắm lấy tay cô kéo ngược về. Anh xoay người đè cô ở dưới, mỉm cười thật gian:
-- Có đầu tư. Anh rất thích!
-- Anh... anh đừng hoang tưởng! - Chu Tử Đằng mặt hồng lên một mảng quay đi.
Bạch Dĩ Hiên thấy vậy liền nhoẻn miệng cười, anh lấy tay dịu dàng xoay mặt cô lại. Đôi mắt của hai người nhìn thẳng vào nhau, đôi mắt cô chứa cả rừng lá phong thu buồn man mác, đôi mắt anh ẩn cả đại dương sâu thẳm sóng trùng trùng. Thời gian như ngừng lại giây phút đó, tích tắc, tích tắc, rõ ràng là đồng hồ vẫn chạy, nhưng chưa có một giây phút nào có thể lướt qua họ cả.
Đắm chìm trong đôi mắt của cô, Bạch Dĩ Hiên cúi người xuống, nhẹ đặt môi mình lên môi cô, hòa quyện. Anh khẽ mút hai cánh môi mềm, hương vị ngọt ngào đã nếm bao lần nhưng vẫn làm anh mê luyến, anh dịu dàng lướt nhẹ lên bờ môi mỏng, môi lưỡi giao nhau quấn quýt. Chu Tử Đằng, lần này đáp lại anh, cô khẽ nhắm đôi mắt, để giác quan cảm nhận từng cái chạm. Tay cô ôm vòng lên cổ của anh, cũng nhẹ nhàng đáp trả từng cái hôn ôn nhu đến vậy. Bạch Dĩ Hiên cảm thấy cô phối hợp với mình thì vô cùng kinh ngạc, anh chưa bao giờ vui đến thế này, trong mắt chất chứa từng yêu thương, anh siết chặt cô lại, hôn cuồng nhiệt hơn nữa. Anh vừa cắn vừa mút đôi môi đỏ mọng của cô, như muốn hút hết tất cả mật ngọt đến chết người như độc dược của cô.
Chu Tử Đằng cảm thấy hơi đau, nhưng động tác anh vuốt ve dịu nhẹ đã làm cô không thể suy nghĩ gì cả. Tay anh lướt dọc cơ thể cô, chuyển đến bầu ngực căng tròn, xoa nắn
-- A!
Tiếng kêu mỹ miều phát ra từ miệng cô kích thích anh, cứ thấy cô trước mắt mà kìm chế không chạm vào, thực là một loại tra tấn. Anh vẫn muốn được chạm vào cô, muốn cùng cô đồng điệu về thể xác lẫn tâm hồn thực sự, một cách tự nguyện. Bạch Dĩ Hiên đã phải kiên nhẫn chờ rất lâu, hiện tại anh muốn hơn nữa, muốn cô thuộc về anh.
Anh dời đôi môi xuống cái cổ trắng mịn, hôn dọc xuống hõm vai, mang hơi nóng luồn qua mọi ngóc ngách cơ thể. Chu Tử Đằng cảm thấy cơ thể đã nóng phừng phừng, khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng hồng một mảng càng thêm diễm lệ. Chu Tử Đằng ngước đầu thở dốc, cô thấy mọi thứ xung quanh như mờ đi, tay cô vấu chặt lưng áo anh, cô chẳng thể cảm nhận được gì nữa.
-- Tử Đằng... Tử Đằng... Gọi tên đi. Gọi tên anh. - Anh muốn cô gọi tên anh một cách thân mật, để chắc chắn rằng cô nhận rõ người trước mắt cô là ai, để chắc chắn rằng trong tâm trí cô hiện giờ, ngoài anh ra, không chấp chứa thêm người đàn ông nào khác.
-- Hiên...
Bạch Dĩ Hiên cảm thấy như bị hỏa thiêu, anh khẽ cởi ra từng cúc áo, ham muốn được ôm lấy cô, được hòa quyện vào cô một thêm mãnh liệt. Anh nhẹ kéo xuống mảnh khăn độc nhất trên người cô, Chu Tử Đằng cảm thấy trống trải liền giật mình, cô liền xấu hổ giật tấm khăn che người lại. Cô bắt gặp ánh mắt của anh, nó đang tha thiết nói: Anh không thể chờ thêm được nữa. , Bạch Dĩ Hiên mồ hôi rơi xuống, anh đã phải khắc chế bản thân rất nhiều, vì sợ cô đau, vì sợ cô sẽ... sợ anh. Chu Tử Đằng mặt đã đỏ đến tận mang tai, cô cúi mặt xuống, ngượng ngùng cởi lỏng chiếc khăn ngăn cách hai người.
Đẹp quá. Thân thể thanh thoát trắng nõn, làn da mịn màng nổi lên những dấu hôn hồng thập phần xinh đẹp, Bạch Dĩ Hiên cảm thấy toàn thân như bị lửa đốt, khuôn mặt ngại ngùng ửng đỏ của cô dù quay đi cũng lộng lẫy đến động lòng người. Anh nhẹ cầm tay cô, đặt lên đó một nụ hôn, cảm ơn đôi tay này, đã đưa anh ra khỏi nơi lạnh lẽo đó.
-- Anh sẽ không làm, nếu em chưa cho phép. - Mặc dù đang rất khó chịu trong người, Bạch Dĩ Hiên vẫn gắng hỏi cô, anh muốn sau một đêm triền miên, thứ anh thấy đầu tiên là khuôn mặt yên bình say ngủ của cô, chứ không phải khuôn mặt ướt nhòa nước mắt.
Bạch Dĩ Hiên bất chợt hỏi vậy làm cô cảm thấy bối rối hơn nữa, ánh mắt anh đầy nhu tình nhìn cô, đôi tay vẫn siết chặt lại không buông, còn hơn cả giao hoan xác thịt, cái anh muốn còn hơn thế. Vì vậy anh vẫn đang chịu đựng, anh chờ một lời đồng ý từ cô. Chu Tử Đằng thật sự rất hỗn loạn, cô chẳng có nổi một chút tỉnh táo, một mặt cô rất mong muốn, mặt khác lại vô cùng muốn tránh đi. Mãnh liệt như vậy, rõ đến vậy, cô lạc mất rồi.
Khẽ gật đầu.
Bạch Dĩ Hiên trong lòng cảm thấy thật hạnh phúc, đôi mắt anh chan chứa những chân tình, anh mỉm cười hôn nhẹ lên trán cô. Chu Tử Đằng nhìn anh mà cảm thấy ứ nghẹn, trái tim không hiểu vì sao co thắt lại, cõi lòng như bị ai đó nỡ xé đi, sự thật phũ phàng khiến cô tỉnh giấc. Trong mắt của anh, phản chiếu Chu Tử Đằng , không phải là cô. Cái anh muốn là gì? Cái em muốn là gì?
Phép màu đã không còn hiệu nghiệm nữa rồi, Lọ Lem, cũng đến lúc phải trở về với cái gác xép nhỏ của mình.
Chu Tử Đằng dùng hết sức đẩy anh ra, trong sự sững sờ của Bạch Dĩ Hiên, cô vội chạy vụt vào nhà tắm. Nước mắt lăn dài che nửa mặt hoa, thời gian chuyển động. Bạch Dĩ Hiên cứng đờ người, nhìn đôi tay trống rỗng, anh chỉ biết lẳng lặng cười khổ:
-- Vẫn chưa sao.... - Vậy sẽ đến khi nào? Cho đến giờ phút này, tại sao vẫn chưa chấp nhận được anh?
Chu Tử Đằng thấy mọi thứ như nhòe đi, cô suy sụp ngồi quỵ xuống. Hóa ra, không phải em chưa chấp nhận được anh, mà là em vẫn chưa chấp nhận được bản thân mình. Tại sao chứ? Rõ ràng chúng tôi , đáng được sống mà?
Chu Tử Đằng , không muốn trao thân cho người khác, không muốn thân mật với người cô ấy không yêu. Vì vậy trái tim mới đau đến thế, mới buồn thầm như thế. Còn cô, cô cũng thật khổ sở. Người con gái mà anh nhìn thấy, không phải là em. Cái nhìn trìu mến của anh, nó không in đậm bóng hình em, nó hằn sâu bóng dáng của Chu Tử Đằng . Không phải tại anh, mà là tại em.
Cơ thể này là một ân huệ, và cũng là một sự trừng phạt.
-- Em có sao không? - Từ ngoài cửa, giọng nói u buồn nhưng vẫn trầm ấm của anh vọng vào.
-- Không... - Là em không sao hay em không phải? Xin đừng dịu dàng với em như vậy, nó làm em khó thở. Em không phải là em, như lúc xưa.
-- ...
Bạch Dĩ Hiên muốn nói gì đó, nhưng lại thôi, mọi lời nói anh muốn cô hiểu được, đều nghẹn ở cổ họng.
-- Anh sẽ ngủ ở phòng khác. Đừng để bị cảm lạnh.
Nói rồi Bạch Dĩ Hiên xoay người bước đi, có lẽ nên cho nhau thời gian thì hơn. Chu Tử Đằng gục đầu xuống, anh đi rồi, cô liền khóc nức nở, khóc rất to. Giả sử có một ngày bạn bỗng nhận ra mình không tồn tại, bạn sẽ thấy thế nào? Khi mà những người yêu thương bạn vĩnh viễn xa rời bạn, và những người bạn yêu thương mãi mãi không thể ở bên bạn, chỉ bởi bạn không thật sự hiện hữu.
Bạch Dĩ Hiên nhấc từng bước chân nặng trịch tới phòng làm việc, anh nghe tiếng cô khóc trong kia, tay siết lại thành nắm đấm. Anh đấm mạnh vào tường, trên tường nứt vỡ một mảng, nghe tiếng xương anh kêu răng rắc, đôi tay anh bị rách, rơm rớm máu:
-- Chết tiệt! - Cảm giác thật không dễ chịu, thật đau đớn. Loại khổ hình này thật tàn nhẫn, hơn tất thảy mọi hình phạt tàn bạo trên đời, nó đang dần dầm gặm nhấm cảm xúc của anh, nó đang từ từ ăn mòn lý trí của anh. Anh mệt mỏi tựa lưng vào tường, đôi mắt sâu không thấy đáy nhuốm nét bi thương. Anh vô lực với tay lấy chiếc điện thoại, lặng lẽ châm một điếu thuốc, nhìn ra ngàn đêm vô trùng trải ngàn dặm. Giờ thì anh đã hiểu, vì sao khi có chuyện, cô ấy luôn gọi người khác trước...
-- Từ Lục Giai xin nghe.
-- Tôi sẽ để cho cô ấy đi với cậu vào ngày mai... Bảo vệ cô ấy.
Đáng lẽ không nên...
/101
|