Bạch Dĩ Hiên cùng Chu Tử Đằng cứ đi dạo quanh hoa viên đến quá nửa đêm mà vẫn chưa dứt chuyện trò. Thực ra, không phải là Chu Tử Đằng mãi thao thao bất tuyệt, mà là chính Bạch Dĩ Hiên muốn kéo dài đêm nay.
Anh hỏi cô đủ thứ chuyện trên trời, những chuyện vặt vãnh nhất của cô lại là những chuyện vui vẻ nhất của anh. Từ chuyện gia đình cô trước ra sao, học tập thế nào, cuộc sống lúc đó là gì,... Ban đầu Chu Tử Đằng vô cùng khó hiểu tại sao hôm nay anh hỏi nhiều như vậy, nhưng thấy anh quan tâm mình thế kia, cô cũng chiều anh trả lời tất cả. Đêm đó vui lắm!
Cho đến khi một chiếc trực thăng từ đầu bay đến, lơ lửng trên vòm trời và thả một cái thang thật dài xuống, cô biết cuối cùng cuộc trò chuyện phải kết thúc.
Nhìn kí hiệu đầu sói khắc trên thân máy bay, cô biết đó là trực thăng của Hội Mafia La Nostre. Bình thường, nếu làm việc gì âm thầm trong bóng tối, anh sẽ đi cùng Ám đoàn, nhưng nếu là chuyện hệ trọng cần công khai trước Hắc đạo, anh sẽ đi cùng băng Mafia La Nostre.
-- Anh phải đi rồi sao? -- Chu Tử Đằng ôm lấy anh, áp mặt vào lồng ngực nơi trái tim của hai người đang đập cùng một nhịp.
-- Ừ. -- Bạch Dĩ Hiên quyến luyến vuốt tóc cô, trong mắt anh chứa đầy những bịn rịn. -- Một chuyến đi dài...
-- Anh sẽ trở về chứ?
Anh thấy nỗi xót xa dâng lên trong đôi mắt vốn đã uốm nét ưu buồn, anh biết câu hỏi của cô, nó đúng hơn là một là hứa hẹn.
Không phải là Khi nào anh trở về? Mà lại là Anh sẽ trở về chứ?
Ai chắc chắn được khi anh rời đi vào hôm nay, anh còn có thể trở lại vào hôm sau?
Cô cũng hiểu điều đó.
Không trả lời câu hỏi của cô, anh cúi người xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nồng đậm. Nó chứa những lưu luyến cùng yêu thương mà hi vọng bỏ lại. Lát sau, anh rời đôi môi cô, rồi nhất quyết quay người bước đi. Cô nhìn anh leo lên chiếc trực thăng cao vút, gió mùa thu quật mạnh những tán cây làm nó rung lên từng đợt, mái tóc cô phất phơ trong ngọn gió lạnh buốt. Anh đứng trên chiếc trực thăng, nhìn người con gái ở dưới kia, nói lớn:
-- Chờ anh.
Đương theo làn gió Bắc giá rét, chiếc trực thăng đóng sầm cửa rồi quay đầu bay vụt đi. Chu Tử Đằng ngước nhìn bóng nó đi xa dần rồi mất hút. Cô thấy lòng chùng xuống, bước chân trở nên trĩu nặng. Nhưng cô quen rồi. Hoặc là, rồi cô cũng sẽ quen thôi.
Dưới ánh sao vắt vẻo lưng chừng trời, có cô gái lại cùng trăng song hành trên lối về.
Sáng hôm sau, vẫn là cái tất bật vốn có của ngày mới, nhưng có thêm phần lạo xạo. Bởi vì vụ kiện ngày hôm nay. Ai chẳng biết chị em nhà họ Chu chẳng mấy khi thân thiết gặp nhau, nay lại có cơ hội thân thương chạm mặt, trên pháp trường.
Chu Tử Đằng đã tới từ rất sớm, cô cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết, chỉ ít phút nữa thôi phiên tòa sẽ bắt đầu. Ở phía bên Chu Quân Dạ -- với tư cách là người đâm đơn kiện -- đang rất hồ hởi khi đắc ý có trong tay vị Luật sư đắt giá nhất hiện nay - Lý Đại Thống. Người xem ở ngoài cũng đã yên vị trên ghế ngồi chờ phiên xét xử, cứ thấy dàn người hùng hậu của Chu Quân Dạ, họ cũng thấy căng thẳng thay cho cô gái trẻ Chu Tử Đằng.
Còn Chu Tử Đằng, ắt nhiên không có một chút nao núng, Chu Quân Dạ, kẻ đối diện cậu không ngu đâu! Cứ chờ xem phản ứng của mọi người khi thấy Ngũ Tần bước vào. Anh ta hiện đang ở trong phòng chờ tranh thủ nhâm nhi một tách Robusta nóng hổi với Từ Lục Giai, chứng cớ rành rành trong tay, phen này thiếu gia họ Chu kia giăng cái bẫy trong cái bẫy.
Cô và hắn ta được gọi vào, xem ra phiên tòa đã chính thức bắt đầu. Bồi thẩm đoàn từng người nghiêm túc vào vị trí, hôm nay sẽ là một ngày dài đấy. Chu Quân Dạ đi vào ghế, Lý Đại Thống cũng hào hứng bước vào bục của phía người kiện tụng. Sau đó Chu Tử Đằng bước vào ghế bị cáo, người người phía dưới liền kháo tai nhau rầm rì. Giả Tư Lộ cùng Mạc Lưu Ly ngồi tít ở phía hàng ghế cuối lặng lẽ theo dõi vụ kiện.
Chu Quân Dạ ném cho cô cái nhìn coi thường, hắn vô cùng đắc thắng, bằng chứng mà hắn có trong tay là tuyệt đối hoàn hảo, ai sẽ đem lòng đi tin cô ả kia chứ!? Nhưng nụ cười của hắn chợt tắt ngấm khi thấy ánh mắt khiêu khích rẻ rúng của cô, sau đó, Ngũ Tần điềm thản bước vào.
Cả sảnh Ồ lên không ngớt, họ vô cùng bất ngờ khi thấy sự hiện diện của Tần Ngũ Đại luật sư , một chuyện quá kinh ngạc để bàn tán. Ai nấy cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên tột độ khi thấy vị Đệ nhất Luật sư đã không thấy tăm hơi hai năm gần đây nay lại có mặt trong vụ kiện gia đình tầm phào này. Tiếng xì xào rầm rộ lên, buộc vị Thẩm phán phải cau mày gõ búa mấy cái.
-- Phiên tòa xin phép được bắt đầu. -- Cô thư kí ghi chép nghiêm giọng.
Mặt Chu Quân Dạ tái đi trông thấy, hắn không tin cô thế mà lại mời được vị luật sư được mệnh danh là Bất bại Pháp trường trong giới Luật sư. Một nỗi hoang mang cơ hồ dấy lên, Lý Đại Thống khi thấy sự xuất hiện của Tần Ngũ liền biết ngày hôm nay, mọi sự tự tin về tài năng biện hộ của anh ta đều sẽ trở thành cãi cùn cãi lí trước mặt vị vua ngành Luật này.
Sảnh vẫn chưa hoàn toàn tắt được tiếng thì thào nhưng xem ra không khí căng thẳng này dường như lấn át mọi tiếng nói to nhỏ. Lý Đại Thống phút chốc thấy mồ hôi ướt đẫm trán, nhìn Tần Ngũ chỉ vẽ một nụ cười khẽ như vậy khiến hắn chợt thấy thua kém. Nhưng anh ta đã nhận tiền của Chu Quân Dạ, vả lại bằng chứng cũng rõ ràng vậy, Tần Ngũ có thể đổi trắng thay đen đến mức nào?
-- Thưa quý tòa, -- Anh ta cố bình tĩnh nói dõng dạc -- Lí do thân chủ của tôi đâm đơn kiện tiểu thư Chu Tử Đằng, là bởi bên phía công ty Glycine đã ăn cắp bản quyền mẫu sản phẩm thời trang của công ty Chu thị.
Nói rồi Lý Đại Thống đưa bằng chứng vật chứng lên, là hai mẫu sản phẩm mới nhất gây rùm beng của hai công ty. Một là bộ sưu tập thời trang của Chu thị, cái kia là bộ sưu tập thời trang của công ty Glycine, ra sau Chu thị một ngày. Và nếu tinh mắt sẽ nhận ra mẫu thiết kế của công ty Glycine là một sự nâng cấp đẹp hơn từ mẫu gốc của Chu thị.
-- Mẫu thiết kế này của Chu thị đã công bố với giới thời trang trước Glycine. Hơn nữa, Chu thị cũng đã giới thiệu trước về bộ sưu tập sắp ra mắt của mình, cũng đã tiến hành quảng bá trước một vài mẫu thiết kế trong bộ sưu tập. -- Lý Đại Thống càng nói càng hăng -- Còn công ty Glycine bỗng dưng lại cho ra mắt một sản phẩm thời trang có nét tương đồng với Chu thị.
Anh ta dứt lời một chút để mọi người có thời gian nghiền ngẫm, lát sau lại đường hoàng nói tiếp:
-- Phía công ty Chu thị có nói sẽ ra mắt bộ sưu tập này vào cuối tháng. Nhưng vì một số vấn đề trong tiêu thụ sản phẩm mà mới cho ra mắt vào giữa tháng một cách bất ngờ không báo trước. Có lẽ công ty Glycine không ngờ tới điều này, muốn quảng bá sản phẩm ăn cắp của mình trước nhưng lại không thành.
Lời Lý Đại Thống vừa dứt khiến ai nấy bên hàng ghế đối diện, nói nôm na là phe của Chu Tử Đằng, rất bất bình. Mãi khi Thẩm phán gõ búa mấy cái họ mới thôi ồn ào.
-- Phía bị cáo có bào chữa gì không?
Lúc này, Ngũ Tần mới nhếch môi cười một cái, anh tiến lên phía trước một bước, một cách đầy chuyên nghiệp, anh cất lời:
-- Phía kiện tụng, thân chủ của anh thật sự tin rằng thân chủ của tôi ăn cắp bản quyền ?
-- Phải... Là vậy. -- Lý Đại Thống phập phồng mở miệng. -- Nhân viên công ty Chu thị cùng nhà đầu tư quảng cáo đã xác nhận rằng sản phẩm này là dự án mà Chu thị dồn tâm huyết nhất. Có sự chuẩn bị lâu dài, có khả năng bị rò rỉ mẫu thiết kế nên mới xảy ra sự giống nhau đáng ngờ này.
Ngũ Tần gật đầu, anh nở một nụ cười xán lạn đủ để làm xốn xang bao cô gái. Anh cất tiếng, tay dâng cho Thẩm phán một tập giấy. Chu Quân Da liếng thoắng nhìn nụ cười chế giễu của Chu Tử Đằng, bỗng có dự cảm chẳng lành.
-- Hai sản phẩm thời trang mới đây của Chu thị và Glycine đều có chung phong cách cổ điển là kiểu vintage những năm 80. Của công ty Chu thị là đơn thuần thiết kế váy áo vintage, nhưng của Glycine, nó còn mang hơi hướng Retro hoài cổ, kểt hợp giữa cái chất vintage cũ và cách tân cái mới.
Dừng một chút, anh nói tiếp, mọi người ai nấy cũng nín thở theo từng lời nói của anh. Vị Thẩm phán mở xem tập giấy mà Ngũ Tần đưa, vẻ sửng sốt mờ nhạt hiện lên trên khuôn mặt ông khiến Chu Quân Dạ bồn chồn.
-- Tuy nhiên, điều đó không phải là trọng điểm. -- Ngũ Tần cười nhẹ nhìn bên mang tiếng kiện tụng mà vẻ bất an lại hơn phía bị cáo . -- Theo lời khai của nhân viên Glycine, bộ sưu tập này, đúng như phong cách nó thể hiện, có tên gọi là Hoài cổ . Thực chất sản phẩm thời trang mà quý vị thấy của công ty Glycine bây giờ, là sự cách tân, 'inspired' từ hình dáng đồ vintage, của mẫu sưu tập mà công ty Glycine thuở trước ra mắt vào đúng năm 1985.
Vừa dứt lời, cả sảnh tòa bỗng rộ lên, vẻ hoang mang điểm trên khuôn mặt mỗi người. Chu Quân Dạ mặt mày không còn vẻ ngạo nghễ ban nãy, hắn chết trân giương mắt nhìn vị Thẩm phán đang xem xét giữa mẫu thiết kế của công ty Glycine mới đây và tập giấy mà Ngũ Tần đưa, vẻ đồng tình không che giấu hiện lên trong mắt ông ta.
-- Thưa quí tòa, danh tiếng công ty Glycine không phải thành lập mới đây mà đã có từ lâu đời. Tuy nhiên, mặt hàng trước kia mà công ty Glycine kinh doanh chủ yếu là nước hoa. Mặc dù vậy, để đánh bóng nhãn hiệu của mình, công ty Glycine đời trước đó vẫn thường hay thiết kế những bộ trang phục. Là trang phục cho những người mẫu thực hiện các pô ảnh quảng cáo nước hoa. Công ty Glycine có một thời gian khó khăn phải phá sản, sau này được thân chủ tôi khôi phục lại. Nhà thiết kế Wisteria đã chọn một bộ sưu tập được công bố ở khoảng thời gian khá lâu trước đây, thời điểm năm 1985, và thiết kế lại như một hoài niệm. Kiểu dáng vintage từng là mốt, phong cách retro nổi nhất hiện nay, nếu so sánh giữa mẫu thiết kế giữa năm 1985 và năm này, sẽ thấy đây là một sự nâng cấp cho hợp mốt bây giờ.
Lời Ngũ Tần nói khiến mọi chuyện dần được sáng tỏ, Chu Quân Dạ lòng thì rối bời. Giờ hắn đã hiểu ý cười chế nhạo của Chu Tử Đằng. Cô ta gài bẫy hắn! Bức tường lửa đó quả là khó để đột nhập, nhưng với thủ thuật hack điêu luyện như hắn thì cũng chỉ tốn vài ngày, hắn còn dương dương tự đắc vì đã lấy trót lọt bản thiết kế của Chu Tử Đằng. Thì ra, cô ta chính là để cho hắn lấy.
-- Công ty Glycine chính là dựa trên sản phẩm cũ của mình mà đổi mới. -- Ngũ Tần đầy bình thản cất lời. -- Quay trở lại vấn đề chính, cứ cho là công ty Glycine ăn cắp bản quyền của công ty Chu thị, vậy chẳng phải công ty Chu thị đã ăn cắp bản quyền của công ty Glycine 1985 ư? Hơn nữa, sản phẩm này rõ rành rành là chính công ty Glycine lấy cảm hứng từ công ty Glycine, vậy sao lại có chuyện ăn cắp bản quyền ?
Lời Ngũ Tần vừa dứt đã thành công gây dao động tất cả mọi người. Người ở phía hàng ghế bên Chu Quân Dạ thì mang vẻ mặt hoảng loạn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn người bên hàng ghế Chu Tử Đằng vẻ ngạc nhiên thể hiện rõ trên gương mặt nhưng lại nhanh chóng thay bằng vẻ tán dương. Giám đốc của họ thật cao tay, cô chưa từng đề cập đến chuyện mượn ý tưởng Glycine năm 1985, họ chỉ đơn giản thực hiện bộ sưu tập này thôi. Càng nghĩ lại càng thấy sáng tỏ. Giám đốc Chu có công khai đặt mua một thiết bị bảo mật tiên tiến nhất hiện nay, ấy thế mà bộ sưu tập vẫn bị Chu thị đánh cắp khiến nhân viên ai nấy cũng hoài nghi về uy tín hãng bảo mật. Hóa ra giám đốc không dùng mã bảo mật đó cho bộ sưu tập mới đây, mà dùng cho bộ sưu tập 1985.
Thảo nào khi tra cứu họ chẳng thấy thông tin gì về mẫu thiết kế vintage năm 1985, cứ đinh ninh rằng đây là thiết kế retro kiểu mới. Mà mẫu thiết kế đó chỉ có những người sành xem thời trang của công ty Glycine thuở đó, từ 1985 đến nay, họ cũng đã khá già, chỉ có họ mới nhớ được sự kiện năm đó để mà làm chứng thôi chứ giới trẻ hiện nay hơi đâu đi lục lại!? Hóa ra, Chu thị quả là bị sập bẫy rồi, đáng đời kẻ cắp!
Vị thẩm phán dày dạn gật gù giở xem từng trang, quả đúng là như vậy. Chính ông ta cũng nhớ mang máng, hồi còn trẻ vợ ông ta vẫn thường chưng diện phong cách này. Ngũ Tần nói xong thì xin kết thúc, nhìn sang Lý Đại Thống mặt mày hoảng loạn thấy rõ. Chu Quân Dạ cũng chẳng khấm khá hơn, hắn căm tức siết chặt đôi bàn tay, cô ta gài hắn! Con ả kia gài hắn! Khốn nạn, cô ta không thể nào tinh ý đến mức chặn hết đường lùi của hắn!? Ngồi ở ghế Giám đốc chưa bao lâu, sao cô ta có thể lường trước đoán sau được mà vạch sẵn cả một kế hoạch như thế này? Cô ta cố ý dụ hắn ăn cắp mẫu thiết kế đó, cô ta... con khốn!!! Tần Ngũ đại luật sư chỉ biện hộ cho phe đúng, mẫu thiết kế của công ty Glycine năm 1985, sự chấp nhận vụ kiện tụng không một chút phản đối, sự im lặng đầy bình tĩnh khi dư luận dậy sóng vụ bản quyền ,... giờ thì Chu Quân Dạ đã hiểu sự điềm nhiên đó đến từ đâu.
Chu Tử Đằng giương ánh nhìn về phía cậu ta, đầy giễu cợt. Chơi bẩn với một kẻ bẩn, Chu Quân Dạ, cậu đáng bị thế! Ai ai cũng là con ếch, chỉ khác nhau cái giếng cao hay thấp, nông hay sâu mà thôi.
-- Phía kiện cáo có bào chữa gì không?
Tập giấy trong tay Lý Đại Thống chợt run run, tất cả những chứng cứ trong đây toàn là giả mạo, ắt sẽ bị phát hiện. Chu Quân Dạ cùng hắn ngụy tạo ra mười chứng cứ giả được cho là hoàn hảo, ấy thế mà một bằng chứng thôi của Ngũ Tần cùng Chu Tử Đằng đã hoàn toàn đem cái sự tự tin hoàn hảo của họ dẫm cho bẹp dí. Sự nghiệp của hắn, của cả Chu Quân Dạ, không phải là chuyện mất - còn mà chỉ là chuyện sớm - muộn.
Đâm lao thì phải theo lao.
Phiên tòa hôm ấy rất căng thẳng.
Lý Đại Thống cố vận dụng hết tài lập luận của mình, phải công nhận hắn rất giỏi ăn nói, hắn có thể tiến xa hơn nữa trong sự nghiệp nếu không bị đồng tiền làm mờ mắt. Phải nói những bằng chứng ngụy tạo mà Chu Quân Dạ làm ra rất tỉ mỉ và khít khao với các sự kiện, Chu Tử Đằng không thể phủ nhận rằng Chu Quân Dạ quả thật có cái đầu mưu mô và lắt léo hơn ai hết. Chỉ trong chừng vài năm nữa, nếu mọi việc diễn ra thuận lợi thì với khả năng ranh ma của hắn, làm mưa làm gió trên thương trường là chuyện dĩ nhiên. Tuy nhiên sự ngông cuồng và dễ coi thường người khiến hắn gặp rắc rối, đối đầu với hắn không phải con ả 20 chưa tốt nghiệp Đại học mà là một vị Giám đốc 30 tốt nghiệp Đại học doanh thương cấp cao với kinh nghiệm hơn hẳn hắn.
Mặt Chu Quân Dạ đanh lại, Lý Đại Thống thì buộc phải tương kế tựu kế mà bào chữa, nhưng hắn dày công nói ba lời thì Ngũ Tần chỉ cần một lời là xóa tan hết mọi hoài nghi. Người ngồi xem ở dưới mà cũng phải bứt rứt không yên mong đến hồi kết, cái không khí đôi bên đang cao trào, mà hắn thì vẫn đang nghiến răng nghiến lợi tương tác với Lý Đại Thống.
Phiên xử kéo dài mấy tiếng đồng hồ, sáng hôm đó cái ánh nắng mặt trời nóng gay gắt làm ai nấy cũng rã rời. Lý Đại Thống cảm thấy mình càng nói càng để lộ sơ hở, tình thế hiện cực kì bất lợi cho phía kiện cáo. Hắn biết, người duy nhất ra về trong nơm nớp lo sợ hôm nay không chỉ có mỗi hắn. Cuối cùng, vật vã hơn ba tiếng đồng hồ, giờ nghỉ ngơi thay thế bằng giờ cãi vả của Chu Quân Dạ, còn Chu Tử Đằng thì vẫn có thể cười nói với Ngũ Tần như thường lệ. Quan tòa thì đang cật lực chứng thực các bằng chứng, những nhà thiết kế đứng tuổi đã rỗi nghề đã được mời đến đâu vào đấy. Họ lần lượt nhận ra bộ sưu tập đầy hoài niệm năm 1985 và đưa ra lời xác thực chính xác rằng đây là sản phẩm của công ty Glycine. Mười người như một, và việc Chu Tử Đằng mượn ý tưởng thiết kế lại từ chính công ty mình sao có thể coi là ăn cắp? Nói trắng ra tình thế đang đảo lộn, kẻ ăn cắp giờ là Chu thị, có cãi chày cãi cối cũng vô dụng. Khốn thay cho cái kẻ vừa ăn cắp vừa la làng! Giờ đây Chu Quân Dạ đang tự đào mồ chôn mình, hắn đã tự tin làm lớn chuyện này, giờ thì lãnh đủ.
Cuối cùng, xem xét một lượt các tang chứng vật chứng , vị Thẩm phán nghiêm nghị cau mày, ông gõ búa mấy cái, trịnh trọng tuyên bố kết thúc cuộc họp ngày hôm nay. Vụ kiện này khá rắc rối, chứng cứ mà Chu Tử Đằng đưa cho lại quá bất ngờ, cần được chứng thực lại. Cũng như muốn cảnh sát nhập cuộc điều tra rõ vụ này, hơi đâu mà Chu Quân Dạ lại tự tin kiện tụng đến vậy. Phiên tòa sẽ mở lại vào hai ngày nữa, đủ để cảnh sát có thể phanh phui mọi sự thật. Phen này thì chết Chu Quân Dạ. Hắn ta tức tối bỏ về ngay khi vừa kết thúc phiên tòa, Chu Tử Đằng biết cậu ta sẽ không im lìm chịu kết tội trong hai ngày tới. Nhất định sẽ lại giở những mưu ma chước quỷ, mẹ con cậu ta nhất định sẽ không từ mọi thủ đoạn.
Ngũ Tần xách chiếc cặp da đen đựng hồ sơ quan trọng, thảnh thơi bước ra.
-- Hai ngày tới tôi sẽ gặp lại cô. Cánh cảnh sát nhất định sẽ tới thăm hỏi , cứ bình tĩnh mà tiếp.
-- Tôi biết rồi. -- Chu Tử Đằng gật đầu nói. -- Xong vụ kiện này, tôi muốn làm một vụ kiện khác.
-- Lần này thì chúng ta ở phe kiện cáo phải không? -- Ngũ Tần cười nhoẻn.
-- Đúng vậy. Kiện về quyền thừa kế của Chu Quân Dạ. Phơi bày tất cả sự thật, khám định ADN xác thực quan hệ huyết thống của Chu Cảnh Điềm cùng Chu Quân Dạ. Tìm những nhân tình của Quách Mộng Thu làm nhân chứng, cũng phải tìm cho bằng được cha đẻ của Chu Quân Dạ về đây. Tôi hoàn toàn khiến họ không ngóc đầu lên được.
-- Chuyện đó dễ thôi. Có lẽ Chu Quân Dạ cũng tờ mờ đoán được sự hoài nghi của ta. Nhờ cái vụ cô sắp đặt cho Quách Mộng Thu làm tình trong bệnh viện. Dư luận cũng đã làm ầm ĩ rồi.
-- Vụ kiện đó là mấu chốt quan trọng. Vạch trần luôn bản chất giả dối của mẹ con Quách Mộng Thu, đào bới lại tội ác giết phu nhân Veronique của bà ta, tôi sẽ tìm những nạn nhân bị Chu Khuynh Cơ hãm hại làm nhân chứng. Ngày hôm đó tôi gặp họ ở phiên tòa, hi vọng ngày hôm sau tôi sẽ gặp lại họ ở tù ngục.
Nói đoạn, Chu Tử Đằng quay sang đưa tay ra, mỉm cười:
-- Rất vui được hợp tác với anh.
-- Rất vui được hợp tác với cô. -- Ngũ Tần niềm nở bắt tay cô xong, liền thấy Từ Lục Giai đã mang xe tới.
Từ Lục Giai có vẻ vẫn đang hậm hực chuyện gì đó, Ngũ Tần vừa bước lên xe xong thì anh phóng đi luôn. Chu Tử Đằng nhìn xe anh vút đi, có lẽ cũng không biết mình vừa buông tiếng thở dài.
Giả Tư Lộ vừa vặn lái xe tới, Mạc Lưu Ly vui vẻ nhường ghế trước xuống ngồi phía sau cho cô. Hôm nay Chu Tử Đằng có mời họ một bữa cafe sáng, mà giờ đã gần trưa rồi. Dạo này hẳn thấy, Giả Tư Lộ nói chuyện rất hợp với Mạc Lưu Ly. Mà Lưu Ly cũng đã quyết không dây dưa với Lãnh Dịch Khiêm nữa, cho nên họ cũng chẳng còn lí do gì để thù ghét nhau. Suy cho cùng Mạc Lưu Ly chỉ còn dưới nửa năm, Giả Tư Lộ cũng không phải kiểu phụ nữ so đo đến vậy. Nói thẳng thì đối với con người lạnh lùng như cậu Lãnh, khó cô gái nào có thể bị người hờ hững vậy mà vẫn đem lòng yêu. Ngay cả Mạc Lưu Ly, sau bấy nhiêu những sầu muộn tương tư, giờ cũng chỉ buông tiếng thở dài. Còn Giả Tư Lộ thì chỉ ưng ý Lãnh Dịch Khiêm với tư cách là chồng tương lai thôi, hôn nhân giao dịch mà, còn phải thấy may vì Giả Tư Lộ còn chút cảm thích Lãnh Dịch Khiêm, như vậy sống chung sẽ không thấy gượng gạo.
Còn cô thì sao?
-- Bạch thiếu chủ vẫn chưa cầu hôn chị sao? -- Mạc Lưu Ly bất ngờ lên tiếng. Cô bé là người thứ tư biết cô đang mang thai. Tối hôm qua sau khi Bạch Dĩ Hiên rời đi, cô qua ngủ chung với Lưu Ly, đã thủ thỉ kể chuyện.
-- Ừm... chưa phải lúc... -- Chẳng biết lúc nào mới phải...
-- Cô tốt hơn hết đừng quá hi vọng để rồi lại thất vọng. -- Giả Tư Lộ vẫn chăm chú lái xe, hời hợt buông một câu. -- Cô nên đủ dũng cảm, để chờ đợi một người mà không biết anh ta có thể trở về hay không.
Chu Tử Đằng chỉ lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa xe, không khí rơi vào trầm lặng bởi những người phụ nữ ở đây đã nghĩ về nó rất nhiều. Bây giờ, trời đang sáng.
Nhắc mới nhớ, ngày hệ trọng như vậy tại sao không thấy bóng Dahlia?
Còn ở bên kia, trời vẫn tối đen như mực. Bạch Dĩ Hiên ngả người trên ghế trực thăng, mắt nhắm nghiền. Hôm nay là Ngày phán xét , ngày mà Độc triệt chiến thư chính thức phát huy tác dụng. Đích đến là Sydney - Australia, một nơi cách xa nơi ấy hàng vạn dặm. Bên ấy trời đã nắng chan hòa, còn nơi đây trời vẫn tối mù, chỉ nghe tiếng vù vù của gió và tiếng phành phạch của cánh trực thăng.
*Kịch* một tiếng.
Bạch Dĩ Hiên nhíu mày, nghe như có thứ gì đó vừa được phóng ra. Anh lạnh giọng:
-- Kiểm tra bán kính 1km.
-- Tôi biết rồi, đang thực thi.
Tức thì Tiêu Khiết ở vị trí phi công bất thiết bị dò tìm, cách họ ở độ cao 500m là một rừng núi khá dốc giáp biển Thái Bình Dương gần biên giới Sydney. Sắp đến nơi rồi, không thể để xảy ra sai sót. Tiêu Khiết đang yên vị kiểm tra kết quả, bỗng cảm nhận được có họng súng gí vào sau gáy. Tất cả các thành viên trên trực thăng khác cũng thấy khó hiểu trước hành động của Bạch Dĩ Hiên, sao ngài lại dí súng vào chính thủ hạ thân tín của mình?
Bạch Dĩ Hiên ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, cầm chắc khẩu súng đã lên đạn, trầm giọng:
-- Cậu không dùng kính ngữ.
Tiêu Khiết bất kì hoàn cảnh nào đối với Bạch Dĩ Hiên cũng dùng kính ngữ, Thưa ngài , Bạch tôn chủ , Vâng , Thủ hạ biết rồi ,... đó dường như trở thành thói quen của Tiêu Khiết khi nói chuyện với Bạch Dĩ Hiên.
Kẻ trước mắt này... không phải Tiêu Khiết.
Tức thì, Tiêu Khiết nhanh như chớp uốn người lăn qua bảng điều khiển, hắn ấn nút tắt tất cả đèn trên khoang trực thăng không chật hẹp nhưng cũng chẳng đủ rộng lớn. Rồi bỗng một tiếng dao vung lên xẹt qua, còn nghe tiếng một thủ hạ ngã xuống. Trên chiếc trực thăng này, kẻ tập kích không chỉ có mình Tiêu Khiết .
Băng đảng Mafia La Nostre thực lực tốt hơn Ám đoàn nhưng lại thua Ám đoàn ở chỗ, họ không quen chiến đấu ở nơi chật hẹp, trong bóng tối.
Một phát súng nổ lên, nghe tiếng phụ nữ thét lên một cái. Bạch Dĩ Hiên lên lại đạn, một thủ hạ khác lập tức chạy tới buồng lái điều chỉnh trực thăng, công tắc đèn đã hỏng.
Anh đã sống bảy năm trong bóng tối, bọn chúng nghĩ bọn chúng là ai?
Đột nhiên một bóng đen thanh mảnh vút tới, con dao sáng quắc lên trong bóng tối vung về phía anh. Thân thủ cô ta hết sức nhanh nhẹn, anh lách người qua, chân trái dùng lực thật mạnh đạp xuống một cái, nghe tiếng mô chân cô ta răng rắc cùng tiếng hét lên, đôi mắt anh vằn tia nguy hiểm, hai tay anh một khắc cầm lấy hai cánh tay cô ta. Xương chân cô ta bị anh dẫm cho vỡ nát không thể di chuyển được chỉ cố giãy giụa. Anh dùng lực phóng người rồi trong chớp mắt, hai cánh tay cô ta vung lên trên rồi bị bẻ quắp ra đằng sau một vòng, tiếng xương cốt gãy gật vang lên kinh hoàng. Một bóng đen khác lại lao tới bên anh, anh chợt nhận ra đa phần thủ hạ mà anh đem theo đều là nội gián. Anh một tay dùng lực đấm thẳng vào cuống họng hắn, miệng hắn nuốt trọn bàn tay anh, hai mắt trợn trừng phụt máu, anh rút bàn tay đầy máu me ra, ánh mắt quét trong bóng tối thấy thủ hạ của mình đang cật lực đánh trả.
Khả năng dịch dung cao siêu như vậy đến anh cũng không thể nhận ra, chỉ có duy nhất một người. Lương Kỷ Khiên. Anh ta là người biết hết tất cả về anh, cũng biết hết tất cả thủ hạ của anh, không ngờ lại ra tay hèn hạ đến thế. Tiêu Khiết? Lúc này Tiêu Khiết ở đâu? Rồi một phát súng vang lên, chết tiệt, bắn súng trong trực thăng, thủ hạ của Lương Kỷ Khiên quả muốn hi sinh mình để giết anh. Viên đạn găm vào bảng điều khiển, sau đó nó tí tách nổ những tia điện rồi bốc khỏi. Viên phi công thì mồ hôi nhễ nhại, anh ta không thể điều khiển được, bèn hét lên:
-- Tôn chủ! Máy bay đang đâm xuống vực núi! Ngài mau nhảy xuống biển đi!!!
Máy bay chợt chao đảo dữ dội, các thùng hàng vũ khí dịch chuyển trong trực thăng cũng vì thế mà rầm rập đổ xuống. Một kiện hàng toan bổ xuống phía Bạch Dĩ Hiên, anh nhanh chóng lách mình. Cửa trực thăng bất chợt mở tung làm anh mất đà lăn ra khỏi trực thăng, phía dưới là mặt biển giờ chỉ cách 200m, anh nhanh tay túm được thanh cửa trực thăng. Cả người anh lơ lửng, gió quất vào mặt anh đau rát.
Phía trước, dốc núi gồ ghề sừng sững hiện trước mặt, trực thăng đang mất lái sắp đâm vào đó. Viên phi công vẫn cầm cự điều chỉnh tay lái rồi hét lên:
-- Tôn chủ!!! Nhảy đi!!!
Anh dồn trọng lực về phần thân dưới rồi thả tay, cả người anh lao xuống. Gió tát vào mặt anh, anh cảm thấy khó thở, cố buông lỏng người để chánh lực va chạm. Thứ cuối cùng anh thấy là một đám lửa ngùn ngụt bốc lên ở vách núi với tiếng động rầm trời, xác trực thăng rơi lả tả trong làn lửa. Rồi sau đó anh cảm thấy cơ thể mình như tảng đá rơi tõm xuống làn nước sâu. Anh cảm thấy tức ngực, còn mình thì quả thật như tảng đá cứ chìm dần xuống. Anh thấy khó thở, cố ngoi lên nhưng nhận ra cơ thể mình đau rát, tứ chi như tê cứng lại.
Anh thấy tất cả mọi thứ trước mặt tối đen...
Chu Tử Đằng...
Cô đang thẫn thờ ngồi khuấy khuấy tách cà phê sáng. Đâu đó lại vang lên câu nói của Giả Tư Lộ ban nãy.
Cô nên đủ dũng cảm, để chờ đợi một người mà không biết anh ta có thể trở về hay không.
Anh hỏi cô đủ thứ chuyện trên trời, những chuyện vặt vãnh nhất của cô lại là những chuyện vui vẻ nhất của anh. Từ chuyện gia đình cô trước ra sao, học tập thế nào, cuộc sống lúc đó là gì,... Ban đầu Chu Tử Đằng vô cùng khó hiểu tại sao hôm nay anh hỏi nhiều như vậy, nhưng thấy anh quan tâm mình thế kia, cô cũng chiều anh trả lời tất cả. Đêm đó vui lắm!
Cho đến khi một chiếc trực thăng từ đầu bay đến, lơ lửng trên vòm trời và thả một cái thang thật dài xuống, cô biết cuối cùng cuộc trò chuyện phải kết thúc.
Nhìn kí hiệu đầu sói khắc trên thân máy bay, cô biết đó là trực thăng của Hội Mafia La Nostre. Bình thường, nếu làm việc gì âm thầm trong bóng tối, anh sẽ đi cùng Ám đoàn, nhưng nếu là chuyện hệ trọng cần công khai trước Hắc đạo, anh sẽ đi cùng băng Mafia La Nostre.
-- Anh phải đi rồi sao? -- Chu Tử Đằng ôm lấy anh, áp mặt vào lồng ngực nơi trái tim của hai người đang đập cùng một nhịp.
-- Ừ. -- Bạch Dĩ Hiên quyến luyến vuốt tóc cô, trong mắt anh chứa đầy những bịn rịn. -- Một chuyến đi dài...
-- Anh sẽ trở về chứ?
Anh thấy nỗi xót xa dâng lên trong đôi mắt vốn đã uốm nét ưu buồn, anh biết câu hỏi của cô, nó đúng hơn là một là hứa hẹn.
Không phải là Khi nào anh trở về? Mà lại là Anh sẽ trở về chứ?
Ai chắc chắn được khi anh rời đi vào hôm nay, anh còn có thể trở lại vào hôm sau?
Cô cũng hiểu điều đó.
Không trả lời câu hỏi của cô, anh cúi người xuống đặt lên môi cô một nụ hôn nồng đậm. Nó chứa những lưu luyến cùng yêu thương mà hi vọng bỏ lại. Lát sau, anh rời đôi môi cô, rồi nhất quyết quay người bước đi. Cô nhìn anh leo lên chiếc trực thăng cao vút, gió mùa thu quật mạnh những tán cây làm nó rung lên từng đợt, mái tóc cô phất phơ trong ngọn gió lạnh buốt. Anh đứng trên chiếc trực thăng, nhìn người con gái ở dưới kia, nói lớn:
-- Chờ anh.
Đương theo làn gió Bắc giá rét, chiếc trực thăng đóng sầm cửa rồi quay đầu bay vụt đi. Chu Tử Đằng ngước nhìn bóng nó đi xa dần rồi mất hút. Cô thấy lòng chùng xuống, bước chân trở nên trĩu nặng. Nhưng cô quen rồi. Hoặc là, rồi cô cũng sẽ quen thôi.
Dưới ánh sao vắt vẻo lưng chừng trời, có cô gái lại cùng trăng song hành trên lối về.
Sáng hôm sau, vẫn là cái tất bật vốn có của ngày mới, nhưng có thêm phần lạo xạo. Bởi vì vụ kiện ngày hôm nay. Ai chẳng biết chị em nhà họ Chu chẳng mấy khi thân thiết gặp nhau, nay lại có cơ hội thân thương chạm mặt, trên pháp trường.
Chu Tử Đằng đã tới từ rất sớm, cô cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết, chỉ ít phút nữa thôi phiên tòa sẽ bắt đầu. Ở phía bên Chu Quân Dạ -- với tư cách là người đâm đơn kiện -- đang rất hồ hởi khi đắc ý có trong tay vị Luật sư đắt giá nhất hiện nay - Lý Đại Thống. Người xem ở ngoài cũng đã yên vị trên ghế ngồi chờ phiên xét xử, cứ thấy dàn người hùng hậu của Chu Quân Dạ, họ cũng thấy căng thẳng thay cho cô gái trẻ Chu Tử Đằng.
Còn Chu Tử Đằng, ắt nhiên không có một chút nao núng, Chu Quân Dạ, kẻ đối diện cậu không ngu đâu! Cứ chờ xem phản ứng của mọi người khi thấy Ngũ Tần bước vào. Anh ta hiện đang ở trong phòng chờ tranh thủ nhâm nhi một tách Robusta nóng hổi với Từ Lục Giai, chứng cớ rành rành trong tay, phen này thiếu gia họ Chu kia giăng cái bẫy trong cái bẫy.
Cô và hắn ta được gọi vào, xem ra phiên tòa đã chính thức bắt đầu. Bồi thẩm đoàn từng người nghiêm túc vào vị trí, hôm nay sẽ là một ngày dài đấy. Chu Quân Dạ đi vào ghế, Lý Đại Thống cũng hào hứng bước vào bục của phía người kiện tụng. Sau đó Chu Tử Đằng bước vào ghế bị cáo, người người phía dưới liền kháo tai nhau rầm rì. Giả Tư Lộ cùng Mạc Lưu Ly ngồi tít ở phía hàng ghế cuối lặng lẽ theo dõi vụ kiện.
Chu Quân Dạ ném cho cô cái nhìn coi thường, hắn vô cùng đắc thắng, bằng chứng mà hắn có trong tay là tuyệt đối hoàn hảo, ai sẽ đem lòng đi tin cô ả kia chứ!? Nhưng nụ cười của hắn chợt tắt ngấm khi thấy ánh mắt khiêu khích rẻ rúng của cô, sau đó, Ngũ Tần điềm thản bước vào.
Cả sảnh Ồ lên không ngớt, họ vô cùng bất ngờ khi thấy sự hiện diện của Tần Ngũ Đại luật sư , một chuyện quá kinh ngạc để bàn tán. Ai nấy cũng không giấu nổi vẻ ngạc nhiên tột độ khi thấy vị Đệ nhất Luật sư đã không thấy tăm hơi hai năm gần đây nay lại có mặt trong vụ kiện gia đình tầm phào này. Tiếng xì xào rầm rộ lên, buộc vị Thẩm phán phải cau mày gõ búa mấy cái.
-- Phiên tòa xin phép được bắt đầu. -- Cô thư kí ghi chép nghiêm giọng.
Mặt Chu Quân Dạ tái đi trông thấy, hắn không tin cô thế mà lại mời được vị luật sư được mệnh danh là Bất bại Pháp trường trong giới Luật sư. Một nỗi hoang mang cơ hồ dấy lên, Lý Đại Thống khi thấy sự xuất hiện của Tần Ngũ liền biết ngày hôm nay, mọi sự tự tin về tài năng biện hộ của anh ta đều sẽ trở thành cãi cùn cãi lí trước mặt vị vua ngành Luật này.
Sảnh vẫn chưa hoàn toàn tắt được tiếng thì thào nhưng xem ra không khí căng thẳng này dường như lấn át mọi tiếng nói to nhỏ. Lý Đại Thống phút chốc thấy mồ hôi ướt đẫm trán, nhìn Tần Ngũ chỉ vẽ một nụ cười khẽ như vậy khiến hắn chợt thấy thua kém. Nhưng anh ta đã nhận tiền của Chu Quân Dạ, vả lại bằng chứng cũng rõ ràng vậy, Tần Ngũ có thể đổi trắng thay đen đến mức nào?
-- Thưa quý tòa, -- Anh ta cố bình tĩnh nói dõng dạc -- Lí do thân chủ của tôi đâm đơn kiện tiểu thư Chu Tử Đằng, là bởi bên phía công ty Glycine đã ăn cắp bản quyền mẫu sản phẩm thời trang của công ty Chu thị.
Nói rồi Lý Đại Thống đưa bằng chứng vật chứng lên, là hai mẫu sản phẩm mới nhất gây rùm beng của hai công ty. Một là bộ sưu tập thời trang của Chu thị, cái kia là bộ sưu tập thời trang của công ty Glycine, ra sau Chu thị một ngày. Và nếu tinh mắt sẽ nhận ra mẫu thiết kế của công ty Glycine là một sự nâng cấp đẹp hơn từ mẫu gốc của Chu thị.
-- Mẫu thiết kế này của Chu thị đã công bố với giới thời trang trước Glycine. Hơn nữa, Chu thị cũng đã giới thiệu trước về bộ sưu tập sắp ra mắt của mình, cũng đã tiến hành quảng bá trước một vài mẫu thiết kế trong bộ sưu tập. -- Lý Đại Thống càng nói càng hăng -- Còn công ty Glycine bỗng dưng lại cho ra mắt một sản phẩm thời trang có nét tương đồng với Chu thị.
Anh ta dứt lời một chút để mọi người có thời gian nghiền ngẫm, lát sau lại đường hoàng nói tiếp:
-- Phía công ty Chu thị có nói sẽ ra mắt bộ sưu tập này vào cuối tháng. Nhưng vì một số vấn đề trong tiêu thụ sản phẩm mà mới cho ra mắt vào giữa tháng một cách bất ngờ không báo trước. Có lẽ công ty Glycine không ngờ tới điều này, muốn quảng bá sản phẩm ăn cắp của mình trước nhưng lại không thành.
Lời Lý Đại Thống vừa dứt khiến ai nấy bên hàng ghế đối diện, nói nôm na là phe của Chu Tử Đằng, rất bất bình. Mãi khi Thẩm phán gõ búa mấy cái họ mới thôi ồn ào.
-- Phía bị cáo có bào chữa gì không?
Lúc này, Ngũ Tần mới nhếch môi cười một cái, anh tiến lên phía trước một bước, một cách đầy chuyên nghiệp, anh cất lời:
-- Phía kiện tụng, thân chủ của anh thật sự tin rằng thân chủ của tôi ăn cắp bản quyền ?
-- Phải... Là vậy. -- Lý Đại Thống phập phồng mở miệng. -- Nhân viên công ty Chu thị cùng nhà đầu tư quảng cáo đã xác nhận rằng sản phẩm này là dự án mà Chu thị dồn tâm huyết nhất. Có sự chuẩn bị lâu dài, có khả năng bị rò rỉ mẫu thiết kế nên mới xảy ra sự giống nhau đáng ngờ này.
Ngũ Tần gật đầu, anh nở một nụ cười xán lạn đủ để làm xốn xang bao cô gái. Anh cất tiếng, tay dâng cho Thẩm phán một tập giấy. Chu Quân Da liếng thoắng nhìn nụ cười chế giễu của Chu Tử Đằng, bỗng có dự cảm chẳng lành.
-- Hai sản phẩm thời trang mới đây của Chu thị và Glycine đều có chung phong cách cổ điển là kiểu vintage những năm 80. Của công ty Chu thị là đơn thuần thiết kế váy áo vintage, nhưng của Glycine, nó còn mang hơi hướng Retro hoài cổ, kểt hợp giữa cái chất vintage cũ và cách tân cái mới.
Dừng một chút, anh nói tiếp, mọi người ai nấy cũng nín thở theo từng lời nói của anh. Vị Thẩm phán mở xem tập giấy mà Ngũ Tần đưa, vẻ sửng sốt mờ nhạt hiện lên trên khuôn mặt ông khiến Chu Quân Dạ bồn chồn.
-- Tuy nhiên, điều đó không phải là trọng điểm. -- Ngũ Tần cười nhẹ nhìn bên mang tiếng kiện tụng mà vẻ bất an lại hơn phía bị cáo . -- Theo lời khai của nhân viên Glycine, bộ sưu tập này, đúng như phong cách nó thể hiện, có tên gọi là Hoài cổ . Thực chất sản phẩm thời trang mà quý vị thấy của công ty Glycine bây giờ, là sự cách tân, 'inspired' từ hình dáng đồ vintage, của mẫu sưu tập mà công ty Glycine thuở trước ra mắt vào đúng năm 1985.
Vừa dứt lời, cả sảnh tòa bỗng rộ lên, vẻ hoang mang điểm trên khuôn mặt mỗi người. Chu Quân Dạ mặt mày không còn vẻ ngạo nghễ ban nãy, hắn chết trân giương mắt nhìn vị Thẩm phán đang xem xét giữa mẫu thiết kế của công ty Glycine mới đây và tập giấy mà Ngũ Tần đưa, vẻ đồng tình không che giấu hiện lên trong mắt ông ta.
-- Thưa quí tòa, danh tiếng công ty Glycine không phải thành lập mới đây mà đã có từ lâu đời. Tuy nhiên, mặt hàng trước kia mà công ty Glycine kinh doanh chủ yếu là nước hoa. Mặc dù vậy, để đánh bóng nhãn hiệu của mình, công ty Glycine đời trước đó vẫn thường hay thiết kế những bộ trang phục. Là trang phục cho những người mẫu thực hiện các pô ảnh quảng cáo nước hoa. Công ty Glycine có một thời gian khó khăn phải phá sản, sau này được thân chủ tôi khôi phục lại. Nhà thiết kế Wisteria đã chọn một bộ sưu tập được công bố ở khoảng thời gian khá lâu trước đây, thời điểm năm 1985, và thiết kế lại như một hoài niệm. Kiểu dáng vintage từng là mốt, phong cách retro nổi nhất hiện nay, nếu so sánh giữa mẫu thiết kế giữa năm 1985 và năm này, sẽ thấy đây là một sự nâng cấp cho hợp mốt bây giờ.
Lời Ngũ Tần nói khiến mọi chuyện dần được sáng tỏ, Chu Quân Dạ lòng thì rối bời. Giờ hắn đã hiểu ý cười chế nhạo của Chu Tử Đằng. Cô ta gài bẫy hắn! Bức tường lửa đó quả là khó để đột nhập, nhưng với thủ thuật hack điêu luyện như hắn thì cũng chỉ tốn vài ngày, hắn còn dương dương tự đắc vì đã lấy trót lọt bản thiết kế của Chu Tử Đằng. Thì ra, cô ta chính là để cho hắn lấy.
-- Công ty Glycine chính là dựa trên sản phẩm cũ của mình mà đổi mới. -- Ngũ Tần đầy bình thản cất lời. -- Quay trở lại vấn đề chính, cứ cho là công ty Glycine ăn cắp bản quyền của công ty Chu thị, vậy chẳng phải công ty Chu thị đã ăn cắp bản quyền của công ty Glycine 1985 ư? Hơn nữa, sản phẩm này rõ rành rành là chính công ty Glycine lấy cảm hứng từ công ty Glycine, vậy sao lại có chuyện ăn cắp bản quyền ?
Lời Ngũ Tần vừa dứt đã thành công gây dao động tất cả mọi người. Người ở phía hàng ghế bên Chu Quân Dạ thì mang vẻ mặt hoảng loạn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Còn người bên hàng ghế Chu Tử Đằng vẻ ngạc nhiên thể hiện rõ trên gương mặt nhưng lại nhanh chóng thay bằng vẻ tán dương. Giám đốc của họ thật cao tay, cô chưa từng đề cập đến chuyện mượn ý tưởng Glycine năm 1985, họ chỉ đơn giản thực hiện bộ sưu tập này thôi. Càng nghĩ lại càng thấy sáng tỏ. Giám đốc Chu có công khai đặt mua một thiết bị bảo mật tiên tiến nhất hiện nay, ấy thế mà bộ sưu tập vẫn bị Chu thị đánh cắp khiến nhân viên ai nấy cũng hoài nghi về uy tín hãng bảo mật. Hóa ra giám đốc không dùng mã bảo mật đó cho bộ sưu tập mới đây, mà dùng cho bộ sưu tập 1985.
Thảo nào khi tra cứu họ chẳng thấy thông tin gì về mẫu thiết kế vintage năm 1985, cứ đinh ninh rằng đây là thiết kế retro kiểu mới. Mà mẫu thiết kế đó chỉ có những người sành xem thời trang của công ty Glycine thuở đó, từ 1985 đến nay, họ cũng đã khá già, chỉ có họ mới nhớ được sự kiện năm đó để mà làm chứng thôi chứ giới trẻ hiện nay hơi đâu đi lục lại!? Hóa ra, Chu thị quả là bị sập bẫy rồi, đáng đời kẻ cắp!
Vị thẩm phán dày dạn gật gù giở xem từng trang, quả đúng là như vậy. Chính ông ta cũng nhớ mang máng, hồi còn trẻ vợ ông ta vẫn thường chưng diện phong cách này. Ngũ Tần nói xong thì xin kết thúc, nhìn sang Lý Đại Thống mặt mày hoảng loạn thấy rõ. Chu Quân Dạ cũng chẳng khấm khá hơn, hắn căm tức siết chặt đôi bàn tay, cô ta gài hắn! Con ả kia gài hắn! Khốn nạn, cô ta không thể nào tinh ý đến mức chặn hết đường lùi của hắn!? Ngồi ở ghế Giám đốc chưa bao lâu, sao cô ta có thể lường trước đoán sau được mà vạch sẵn cả một kế hoạch như thế này? Cô ta cố ý dụ hắn ăn cắp mẫu thiết kế đó, cô ta... con khốn!!! Tần Ngũ đại luật sư chỉ biện hộ cho phe đúng, mẫu thiết kế của công ty Glycine năm 1985, sự chấp nhận vụ kiện tụng không một chút phản đối, sự im lặng đầy bình tĩnh khi dư luận dậy sóng vụ bản quyền ,... giờ thì Chu Quân Dạ đã hiểu sự điềm nhiên đó đến từ đâu.
Chu Tử Đằng giương ánh nhìn về phía cậu ta, đầy giễu cợt. Chơi bẩn với một kẻ bẩn, Chu Quân Dạ, cậu đáng bị thế! Ai ai cũng là con ếch, chỉ khác nhau cái giếng cao hay thấp, nông hay sâu mà thôi.
-- Phía kiện cáo có bào chữa gì không?
Tập giấy trong tay Lý Đại Thống chợt run run, tất cả những chứng cứ trong đây toàn là giả mạo, ắt sẽ bị phát hiện. Chu Quân Dạ cùng hắn ngụy tạo ra mười chứng cứ giả được cho là hoàn hảo, ấy thế mà một bằng chứng thôi của Ngũ Tần cùng Chu Tử Đằng đã hoàn toàn đem cái sự tự tin hoàn hảo của họ dẫm cho bẹp dí. Sự nghiệp của hắn, của cả Chu Quân Dạ, không phải là chuyện mất - còn mà chỉ là chuyện sớm - muộn.
Đâm lao thì phải theo lao.
Phiên tòa hôm ấy rất căng thẳng.
Lý Đại Thống cố vận dụng hết tài lập luận của mình, phải công nhận hắn rất giỏi ăn nói, hắn có thể tiến xa hơn nữa trong sự nghiệp nếu không bị đồng tiền làm mờ mắt. Phải nói những bằng chứng ngụy tạo mà Chu Quân Dạ làm ra rất tỉ mỉ và khít khao với các sự kiện, Chu Tử Đằng không thể phủ nhận rằng Chu Quân Dạ quả thật có cái đầu mưu mô và lắt léo hơn ai hết. Chỉ trong chừng vài năm nữa, nếu mọi việc diễn ra thuận lợi thì với khả năng ranh ma của hắn, làm mưa làm gió trên thương trường là chuyện dĩ nhiên. Tuy nhiên sự ngông cuồng và dễ coi thường người khiến hắn gặp rắc rối, đối đầu với hắn không phải con ả 20 chưa tốt nghiệp Đại học mà là một vị Giám đốc 30 tốt nghiệp Đại học doanh thương cấp cao với kinh nghiệm hơn hẳn hắn.
Mặt Chu Quân Dạ đanh lại, Lý Đại Thống thì buộc phải tương kế tựu kế mà bào chữa, nhưng hắn dày công nói ba lời thì Ngũ Tần chỉ cần một lời là xóa tan hết mọi hoài nghi. Người ngồi xem ở dưới mà cũng phải bứt rứt không yên mong đến hồi kết, cái không khí đôi bên đang cao trào, mà hắn thì vẫn đang nghiến răng nghiến lợi tương tác với Lý Đại Thống.
Phiên xử kéo dài mấy tiếng đồng hồ, sáng hôm đó cái ánh nắng mặt trời nóng gay gắt làm ai nấy cũng rã rời. Lý Đại Thống cảm thấy mình càng nói càng để lộ sơ hở, tình thế hiện cực kì bất lợi cho phía kiện cáo. Hắn biết, người duy nhất ra về trong nơm nớp lo sợ hôm nay không chỉ có mỗi hắn. Cuối cùng, vật vã hơn ba tiếng đồng hồ, giờ nghỉ ngơi thay thế bằng giờ cãi vả của Chu Quân Dạ, còn Chu Tử Đằng thì vẫn có thể cười nói với Ngũ Tần như thường lệ. Quan tòa thì đang cật lực chứng thực các bằng chứng, những nhà thiết kế đứng tuổi đã rỗi nghề đã được mời đến đâu vào đấy. Họ lần lượt nhận ra bộ sưu tập đầy hoài niệm năm 1985 và đưa ra lời xác thực chính xác rằng đây là sản phẩm của công ty Glycine. Mười người như một, và việc Chu Tử Đằng mượn ý tưởng thiết kế lại từ chính công ty mình sao có thể coi là ăn cắp? Nói trắng ra tình thế đang đảo lộn, kẻ ăn cắp giờ là Chu thị, có cãi chày cãi cối cũng vô dụng. Khốn thay cho cái kẻ vừa ăn cắp vừa la làng! Giờ đây Chu Quân Dạ đang tự đào mồ chôn mình, hắn đã tự tin làm lớn chuyện này, giờ thì lãnh đủ.
Cuối cùng, xem xét một lượt các tang chứng vật chứng , vị Thẩm phán nghiêm nghị cau mày, ông gõ búa mấy cái, trịnh trọng tuyên bố kết thúc cuộc họp ngày hôm nay. Vụ kiện này khá rắc rối, chứng cứ mà Chu Tử Đằng đưa cho lại quá bất ngờ, cần được chứng thực lại. Cũng như muốn cảnh sát nhập cuộc điều tra rõ vụ này, hơi đâu mà Chu Quân Dạ lại tự tin kiện tụng đến vậy. Phiên tòa sẽ mở lại vào hai ngày nữa, đủ để cảnh sát có thể phanh phui mọi sự thật. Phen này thì chết Chu Quân Dạ. Hắn ta tức tối bỏ về ngay khi vừa kết thúc phiên tòa, Chu Tử Đằng biết cậu ta sẽ không im lìm chịu kết tội trong hai ngày tới. Nhất định sẽ lại giở những mưu ma chước quỷ, mẹ con cậu ta nhất định sẽ không từ mọi thủ đoạn.
Ngũ Tần xách chiếc cặp da đen đựng hồ sơ quan trọng, thảnh thơi bước ra.
-- Hai ngày tới tôi sẽ gặp lại cô. Cánh cảnh sát nhất định sẽ tới thăm hỏi , cứ bình tĩnh mà tiếp.
-- Tôi biết rồi. -- Chu Tử Đằng gật đầu nói. -- Xong vụ kiện này, tôi muốn làm một vụ kiện khác.
-- Lần này thì chúng ta ở phe kiện cáo phải không? -- Ngũ Tần cười nhoẻn.
-- Đúng vậy. Kiện về quyền thừa kế của Chu Quân Dạ. Phơi bày tất cả sự thật, khám định ADN xác thực quan hệ huyết thống của Chu Cảnh Điềm cùng Chu Quân Dạ. Tìm những nhân tình của Quách Mộng Thu làm nhân chứng, cũng phải tìm cho bằng được cha đẻ của Chu Quân Dạ về đây. Tôi hoàn toàn khiến họ không ngóc đầu lên được.
-- Chuyện đó dễ thôi. Có lẽ Chu Quân Dạ cũng tờ mờ đoán được sự hoài nghi của ta. Nhờ cái vụ cô sắp đặt cho Quách Mộng Thu làm tình trong bệnh viện. Dư luận cũng đã làm ầm ĩ rồi.
-- Vụ kiện đó là mấu chốt quan trọng. Vạch trần luôn bản chất giả dối của mẹ con Quách Mộng Thu, đào bới lại tội ác giết phu nhân Veronique của bà ta, tôi sẽ tìm những nạn nhân bị Chu Khuynh Cơ hãm hại làm nhân chứng. Ngày hôm đó tôi gặp họ ở phiên tòa, hi vọng ngày hôm sau tôi sẽ gặp lại họ ở tù ngục.
Nói đoạn, Chu Tử Đằng quay sang đưa tay ra, mỉm cười:
-- Rất vui được hợp tác với anh.
-- Rất vui được hợp tác với cô. -- Ngũ Tần niềm nở bắt tay cô xong, liền thấy Từ Lục Giai đã mang xe tới.
Từ Lục Giai có vẻ vẫn đang hậm hực chuyện gì đó, Ngũ Tần vừa bước lên xe xong thì anh phóng đi luôn. Chu Tử Đằng nhìn xe anh vút đi, có lẽ cũng không biết mình vừa buông tiếng thở dài.
Giả Tư Lộ vừa vặn lái xe tới, Mạc Lưu Ly vui vẻ nhường ghế trước xuống ngồi phía sau cho cô. Hôm nay Chu Tử Đằng có mời họ một bữa cafe sáng, mà giờ đã gần trưa rồi. Dạo này hẳn thấy, Giả Tư Lộ nói chuyện rất hợp với Mạc Lưu Ly. Mà Lưu Ly cũng đã quyết không dây dưa với Lãnh Dịch Khiêm nữa, cho nên họ cũng chẳng còn lí do gì để thù ghét nhau. Suy cho cùng Mạc Lưu Ly chỉ còn dưới nửa năm, Giả Tư Lộ cũng không phải kiểu phụ nữ so đo đến vậy. Nói thẳng thì đối với con người lạnh lùng như cậu Lãnh, khó cô gái nào có thể bị người hờ hững vậy mà vẫn đem lòng yêu. Ngay cả Mạc Lưu Ly, sau bấy nhiêu những sầu muộn tương tư, giờ cũng chỉ buông tiếng thở dài. Còn Giả Tư Lộ thì chỉ ưng ý Lãnh Dịch Khiêm với tư cách là chồng tương lai thôi, hôn nhân giao dịch mà, còn phải thấy may vì Giả Tư Lộ còn chút cảm thích Lãnh Dịch Khiêm, như vậy sống chung sẽ không thấy gượng gạo.
Còn cô thì sao?
-- Bạch thiếu chủ vẫn chưa cầu hôn chị sao? -- Mạc Lưu Ly bất ngờ lên tiếng. Cô bé là người thứ tư biết cô đang mang thai. Tối hôm qua sau khi Bạch Dĩ Hiên rời đi, cô qua ngủ chung với Lưu Ly, đã thủ thỉ kể chuyện.
-- Ừm... chưa phải lúc... -- Chẳng biết lúc nào mới phải...
-- Cô tốt hơn hết đừng quá hi vọng để rồi lại thất vọng. -- Giả Tư Lộ vẫn chăm chú lái xe, hời hợt buông một câu. -- Cô nên đủ dũng cảm, để chờ đợi một người mà không biết anh ta có thể trở về hay không.
Chu Tử Đằng chỉ lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa xe, không khí rơi vào trầm lặng bởi những người phụ nữ ở đây đã nghĩ về nó rất nhiều. Bây giờ, trời đang sáng.
Nhắc mới nhớ, ngày hệ trọng như vậy tại sao không thấy bóng Dahlia?
Còn ở bên kia, trời vẫn tối đen như mực. Bạch Dĩ Hiên ngả người trên ghế trực thăng, mắt nhắm nghiền. Hôm nay là Ngày phán xét , ngày mà Độc triệt chiến thư chính thức phát huy tác dụng. Đích đến là Sydney - Australia, một nơi cách xa nơi ấy hàng vạn dặm. Bên ấy trời đã nắng chan hòa, còn nơi đây trời vẫn tối mù, chỉ nghe tiếng vù vù của gió và tiếng phành phạch của cánh trực thăng.
*Kịch* một tiếng.
Bạch Dĩ Hiên nhíu mày, nghe như có thứ gì đó vừa được phóng ra. Anh lạnh giọng:
-- Kiểm tra bán kính 1km.
-- Tôi biết rồi, đang thực thi.
Tức thì Tiêu Khiết ở vị trí phi công bất thiết bị dò tìm, cách họ ở độ cao 500m là một rừng núi khá dốc giáp biển Thái Bình Dương gần biên giới Sydney. Sắp đến nơi rồi, không thể để xảy ra sai sót. Tiêu Khiết đang yên vị kiểm tra kết quả, bỗng cảm nhận được có họng súng gí vào sau gáy. Tất cả các thành viên trên trực thăng khác cũng thấy khó hiểu trước hành động của Bạch Dĩ Hiên, sao ngài lại dí súng vào chính thủ hạ thân tín của mình?
Bạch Dĩ Hiên ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, cầm chắc khẩu súng đã lên đạn, trầm giọng:
-- Cậu không dùng kính ngữ.
Tiêu Khiết bất kì hoàn cảnh nào đối với Bạch Dĩ Hiên cũng dùng kính ngữ, Thưa ngài , Bạch tôn chủ , Vâng , Thủ hạ biết rồi ,... đó dường như trở thành thói quen của Tiêu Khiết khi nói chuyện với Bạch Dĩ Hiên.
Kẻ trước mắt này... không phải Tiêu Khiết.
Tức thì, Tiêu Khiết nhanh như chớp uốn người lăn qua bảng điều khiển, hắn ấn nút tắt tất cả đèn trên khoang trực thăng không chật hẹp nhưng cũng chẳng đủ rộng lớn. Rồi bỗng một tiếng dao vung lên xẹt qua, còn nghe tiếng một thủ hạ ngã xuống. Trên chiếc trực thăng này, kẻ tập kích không chỉ có mình Tiêu Khiết .
Băng đảng Mafia La Nostre thực lực tốt hơn Ám đoàn nhưng lại thua Ám đoàn ở chỗ, họ không quen chiến đấu ở nơi chật hẹp, trong bóng tối.
Một phát súng nổ lên, nghe tiếng phụ nữ thét lên một cái. Bạch Dĩ Hiên lên lại đạn, một thủ hạ khác lập tức chạy tới buồng lái điều chỉnh trực thăng, công tắc đèn đã hỏng.
Anh đã sống bảy năm trong bóng tối, bọn chúng nghĩ bọn chúng là ai?
Đột nhiên một bóng đen thanh mảnh vút tới, con dao sáng quắc lên trong bóng tối vung về phía anh. Thân thủ cô ta hết sức nhanh nhẹn, anh lách người qua, chân trái dùng lực thật mạnh đạp xuống một cái, nghe tiếng mô chân cô ta răng rắc cùng tiếng hét lên, đôi mắt anh vằn tia nguy hiểm, hai tay anh một khắc cầm lấy hai cánh tay cô ta. Xương chân cô ta bị anh dẫm cho vỡ nát không thể di chuyển được chỉ cố giãy giụa. Anh dùng lực phóng người rồi trong chớp mắt, hai cánh tay cô ta vung lên trên rồi bị bẻ quắp ra đằng sau một vòng, tiếng xương cốt gãy gật vang lên kinh hoàng. Một bóng đen khác lại lao tới bên anh, anh chợt nhận ra đa phần thủ hạ mà anh đem theo đều là nội gián. Anh một tay dùng lực đấm thẳng vào cuống họng hắn, miệng hắn nuốt trọn bàn tay anh, hai mắt trợn trừng phụt máu, anh rút bàn tay đầy máu me ra, ánh mắt quét trong bóng tối thấy thủ hạ của mình đang cật lực đánh trả.
Khả năng dịch dung cao siêu như vậy đến anh cũng không thể nhận ra, chỉ có duy nhất một người. Lương Kỷ Khiên. Anh ta là người biết hết tất cả về anh, cũng biết hết tất cả thủ hạ của anh, không ngờ lại ra tay hèn hạ đến thế. Tiêu Khiết? Lúc này Tiêu Khiết ở đâu? Rồi một phát súng vang lên, chết tiệt, bắn súng trong trực thăng, thủ hạ của Lương Kỷ Khiên quả muốn hi sinh mình để giết anh. Viên đạn găm vào bảng điều khiển, sau đó nó tí tách nổ những tia điện rồi bốc khỏi. Viên phi công thì mồ hôi nhễ nhại, anh ta không thể điều khiển được, bèn hét lên:
-- Tôn chủ! Máy bay đang đâm xuống vực núi! Ngài mau nhảy xuống biển đi!!!
Máy bay chợt chao đảo dữ dội, các thùng hàng vũ khí dịch chuyển trong trực thăng cũng vì thế mà rầm rập đổ xuống. Một kiện hàng toan bổ xuống phía Bạch Dĩ Hiên, anh nhanh chóng lách mình. Cửa trực thăng bất chợt mở tung làm anh mất đà lăn ra khỏi trực thăng, phía dưới là mặt biển giờ chỉ cách 200m, anh nhanh tay túm được thanh cửa trực thăng. Cả người anh lơ lửng, gió quất vào mặt anh đau rát.
Phía trước, dốc núi gồ ghề sừng sững hiện trước mặt, trực thăng đang mất lái sắp đâm vào đó. Viên phi công vẫn cầm cự điều chỉnh tay lái rồi hét lên:
-- Tôn chủ!!! Nhảy đi!!!
Anh dồn trọng lực về phần thân dưới rồi thả tay, cả người anh lao xuống. Gió tát vào mặt anh, anh cảm thấy khó thở, cố buông lỏng người để chánh lực va chạm. Thứ cuối cùng anh thấy là một đám lửa ngùn ngụt bốc lên ở vách núi với tiếng động rầm trời, xác trực thăng rơi lả tả trong làn lửa. Rồi sau đó anh cảm thấy cơ thể mình như tảng đá rơi tõm xuống làn nước sâu. Anh cảm thấy tức ngực, còn mình thì quả thật như tảng đá cứ chìm dần xuống. Anh thấy khó thở, cố ngoi lên nhưng nhận ra cơ thể mình đau rát, tứ chi như tê cứng lại.
Anh thấy tất cả mọi thứ trước mặt tối đen...
Chu Tử Đằng...
Cô đang thẫn thờ ngồi khuấy khuấy tách cà phê sáng. Đâu đó lại vang lên câu nói của Giả Tư Lộ ban nãy.
Cô nên đủ dũng cảm, để chờ đợi một người mà không biết anh ta có thể trở về hay không.
/101
|