Vách núi dốc hẻm găm lác đác những xác trực thăng, ngọn lửa vẫn còn phập phừng thiêu rụi tất cả mọi thứ còn sót lại. Khói đen lập lờ trên bầu trời, cuồn cuộn như tà áo của thần Chết vừa mới vút qua.
Phải sau đó mười mấy phút, mới có một chiếc trực thăng khác lạnh lùng bay tới từ từ, điệu bộ rất thong thả như đi thưởng ngoạn. Nhìn chiếc trực thăng kia hừng hực cháy trong ngọn lửa, mùi xăng dầu hăng hắc cùng mùi thịt người cháy khét bốc lên ngùn ngụt, khiến Lương Kỷ Khiên cũng không muốn tới gần.
-- Lương thượng chủ, với tốc độ như vậy cùng ngọn lửa lớn thế kia, chắc chắn người trên trực thăng ấy cũng không sống sót nổi. Chỉ sợ lúc nguy cấp nhất đã nhảy xuống biển thoát thân được.
Người thủ hạ sau khi sai cấp dưới cho người xuống tìm xác để chắc chắn thì quay sang nói với Lương Kỷ Khiên. Vách núi dốc lại lồi lõm, hầu hết các xác người mới nãy bị những cành gai góc lưng chừng núi đâm vào, treo lơ lửng trên vách núi, số khác rơi thẳng xuống thì thịt nát xương tan nằm lăn lóc trên nhưng mõm đá. Lương Kỷ Khiên thờ ơ giương đôi mắt nhìn quanh, cuối cùng chỉ hừ lạnh:
-- Rơi xuống biển cũng khó sống. Khu vực quanh đây lởm chởm những tảng đá ngầm, nước biển lại sâu, có cố bơi cũng chẳng cầm cự nổi. Ấy là chưa kể đến vùng biển này đồn đãi nhiều thủy quái, chẳng có ai dám đi ngang qua để mà cứu. Vậy nên thôi đi, cứ dựng một tai nạn giả như vậy là được, tiếp xúc nhiều quá sẽ để lại dấu vết.
-- Vậy thượng chủ...
-- Về lại Bạch gia, thông báo với hội đồng Đàm phán Hắc đạo Bạch lão đại bị tập kích, không thoát nổi. Ngày phán xét coi như không diễn ra.
-- Độc triệt chiến thư ... Thượng chủ... Dù cho Bạch lão đại có chết đi thù Độc triệt chiến thư vẫn có tác dụng, Bạch gia phải tự lo liệu lấy mà đối đầu với Chương gia. Không có Bạch lão đại, nếu như Chương Du Thần tuyên bố khai chiến, vậy ai sẽ là người lãnh đạo Bạch gia?
-- Tôi sẽ lo liệu nói với Chương Du Thần. Đích thân hắn sẽ xin rút tham gia khiêu chiến, như vậy người của Bạch gia, gia sản của Bạch gia, hết thảy của Bạch gia đều sẽ không bị trận chiến ngu xuẩn này mà mất tất.
Nói đoạn Lương Kỷ Khiên buông ánh nhìn hờ hững vào chiếc trực thăng vẫn đang bấp bùng cháy. Rồi sau đó anh lạnh lùng sai người lái trực thăng bình thản rời khỏi đây, điểm đến là Sydney gặp Chương Du Thần.
Bạch Dĩ Hiên, uổng công tôi đã luôn tận tụy cống hiến sức mình cho Bạch gia, chỉ hi vọng cậu khiến nó lớn mạnh và trường tồn như hào quang xưa kia nó đã có. Vậy mà cậu thật khiến tôi thất vọng, vì một ả đàn bà, ngông cuồng đẩy Bạch gia vào cuộc chiến túng quẫn này. Cậu không xứng đáng.
Mặt biển thì vẫn lặng yên như bình thường.
Cà phê đắng nóng hổi mang hương vị đậm đà lảng vảng trong gió. Chu Tử Đằng lơ đãng khuấy khuấy li cà phê, mắt vẫn bần thần nhìn cái menu thức ăn trưa. Mạc Lưu Ly nhấp một ngụm sữa Caramel, liếc liếc Chu Tử Đằng nãy giờ vẫn im lặng như thế, Lưu Ly không nhịn được mà kêu lên:
-- Chu Tử Đằng, menu đồ ăn chỉ có sáu món và chị nhìn chằm chằm vào nó 15' rồi! Nãy giờ chị đã uống tận hai tách cà phê đấy! Chị stress sao?
-- Có chuyện gì không ổn đến với cô sao? -- Giả Tư Lộ nhấp một hớp nước chanh, nhíu mày. -- Đừng nói cô bị ảnh hưởng bởi lời nói ban nãy của tôi đấy!
Chu Tử Đằng lúc này mới thở dài một tiếng não nuột, cô chán nản gấp cuốn menu lại, ủ ê nói:
-- Tôi thực sự... rất không ổn. Tôi cảm thấy... có gì đó mà tôi không nắm bắt được... nó mơ hồ làm tôi lo lắng.
Hoặc cũng có thể đây là tâm lí chung của các bà mẹ trẻ mới có con lần đầu, cô không biết nữa. Nhưng nỗi thấp thỏm đang cuồn cuộn như một điềm báo chẳng lành này không khiến cô lờ đi được.
-- Chị đừng nên gồng mình quá... Không tốt cho ai cả. Thời điểm này chị không được phép bị gì đâu đấy! -- Lưu Ly nói khẽ, ngầm nhắc nhở Chu Tử Đằng nên giữ tâm trạng thoải mái tránh ảnh hưởng tới đứa trẻ trong bụng.
-- Cô nên chuẩn bị tinh thần thật tốt, đã đến nước này mà vỡ lở thì thật uổng phí. Chẳng phải cô cũng muốn lật mặt Chu gia đấy sao? Lúc này cô cần chính mình kiên cường hơn bao giờ hết. -- Hiểu sai ý nghĩa câu khuyên của Lưu Ly, Giả Tư Lộ cứ tưởng Chu Tử Đằng đang căng thẳng về vụ kiện, có chút thất vọng vì cô không đủ mạnh mẽ mà khích lệ đôi câu.
-- Ừm. Tôi biết rồi...
Chỉ đáp gỏn lọn có vậy, Chu Tử Đằng chỉ đáp có thế thôi. Cả Mạc Lưu Ly và Giả Tư Lộ chẳng hiểu được đâu, cảm giác bứt rứt không yên này trong người. Cô cần phải mạnh mẽ? Mạnh mẽ? So với ai?
-- Xin lỗi, tôi thấy khó chịu trong người, nên về thôi.
Chu Tử Đằng xoa xoa mi tâm, não nề buông một lời rồi đứng dậy định rời đi. Giả Tư Lộ cũng thấy sự mệt mỏi của cô nên chẳng buồn gặng hỏi làm chi. Mạc Lưu Ly thấy cô có vẻ khó chịu thì cũng đứng lên toan níu tay cô lại:
-- Nếu thấy không ổn trong người chị nên đi khám sức khỏe! Đợi em với, em có chuyện muốn nói, Chương Y Dao mới sáng nay có gửi em lá thư...
Bất chợt Mạc Lưu Ly ho lên dữ dội đến khuỵu cả người xuống. Chu Tử Đằng hốt hoảng tới đỡ cô bé, thân hình mảnh mai run lên từng đợt.
-- Lưu Ly! Em sao thế này!? Máu!!! Lưu Ly? Em ho ra máu? -- Chu Tử Đằng thảnh thốt kêu lên. -- Giả Tư Lộ, cô mau đi lấy xe đi!
Giả Tư Lộ nghe vậy thì gật đầu, vội vã nâng gót ra ngoài quán.
Chu Tử Đằng vỗ vỗ lưng Lưu Ly cô bé mới dịu bớt cơn ho, nhìn lại đôi bàn tay nhỏ nhắn bết một bụm máu đỏ đặc. Lại trúng tụi cô chọn quán sở hữu riêng tư nên ít có ai xung quanh để mà kịp thời giúp.
-- Em sao rồi!? Em đã uống thuốc chưa mà lại ho nặng thế này?
-- Chị à... bình thường thôi... nó dĩ nhiên phải vậy...
Mạc Lưu Ly chỉ cười khẩy một cái như chẳng hề hấn gì với trận ho rát cổ rát họng này, cô bé là người hiểu hơn ai hết cái gọi là dĩ nhiên phải xảy tới với mình. Chu Tử Đằng nhăn mặt nhìn cô bé lúc nào cũng nhoẻn miệng cười, sao cô không nhận ra, Lưu Ly trang điểm rất đậm. Ấy vậy mà nhìn qua cũng chỉ giống hình ảnh thường ngày của cô bé, hẳn vẻ mặt ấy phải xanh xao và tiều tụy đến chừng nào mà phải phủ một lớp trang điểm dày lên mới có thể yếu ớt níu lại chút ít ỏi của tươi sắc ngày xưa?
Chu Tử Đằng cảm thấy mọi lời muốn nói, muốn trách móc đều đã tắc nghẹn ở họng không thể thốt nên lời, chỉ có thể câm lặng dùng hết sức dìu cô bé đo ra, xe Giả Tư Lộ đã sẵn ở ngoài. Còn nửa năm, cô còn có chưa đến nửa năm để ở bên Mạc Lưu Ly. Nhẽ ra...
Ai nấy trong bệnh viện cũng bận túi bụi, dạo gần đây có rất nhiều tai nạn trong các nơi vắng vẻ, thường là phạm vi hoạt động của xã hội đen. Số nạn nhân cứ liên tục gửi đến bệnh viện làm y tá, bác sĩ cũng quýnh hết cả lên. Tất nhiên có bệnh viện S.S.C của Lương Kỷ Khiên là vẫn thản nhiên hoạt động, chẳng túi bụi gì sất nhưng cô đã mất tin tưởng từ lâu.
Vẫn như cũ. Bác sĩ vẫn thở dài rồi bảo người nhà bệnh nhân nên chuẩn bị tâm lí với bệnh tình của Lưu Ly. Còn Lưu Ly, cô bé nằm trên giường bệnh, vẻ mặt bình thản say giấc nồng sau cơn mệt mỏi. Cô bé nằm trong đó, tựa như một thiên thần thanh thuần bị ruồng rẫy khỏi địa đàng và ngay cả trần tục cũng quay lưng. Mà Lưu Ly, cũng như một đóa hoa trắng tinh khiết sống trong nơi địa ngục tăm tối, chờ đến một ngày được vươn ra để khoe với ánh sáng vẻ tươi thắm của nó, chợt héo tàn trong độ nở hoa.
Cả đời khoe sắc dâng hương, người tấm tắc say mê.
Một đêm rã cành tàn nhụy, người thờ ơ quay bước.
Để lại cho hoa ba chữ... lẽ dĩ nhiên ...
Chu Tử Đằng bi ai nhìn Lưu Ly mà không tan nổi xót xa, Giả Tư Lộ đứng kế bên thì lại bất giác buông một tiếng thở dài. Lại là thở dài...
-- Tôi có đề án lịch sử phải nghiên cứu, không thể nấn ná lại lâu. Cô chịu khó ở lại đây vậy.
Chẳng thể mong chờ gì hơn ở Giả Tư Lộ, nó nằm ngoài phạm vi tình cảm của cô. Chu Tử Đằng hiểu điều đó nên cũng chẳng trách cứ gì, chỉ nhẹ giọng Ừ một cái cho có thôi. Cô đi vào phòng bệnh, mặc dù không rộng rãi nhưng lại thoáng mát, vì hành lang này nằm trên tầng cao nhất mà mỗi phòng chỉ cho riêng một bệnh nhân nên không khí khá yên tĩnh, không cuống cuồng như ở tầng dưới.
Chu Tử Đằng tựa vào ghế, cố duỗi tay chân cho thoải mái. Chưa gì mà đã gần xế chiều, loay hoay qua lại đã chợt hết một ngày. Trưa nay gọi người đem đồ ăn tới xong xuôi, cô lại chẳng có tâm trạng để nuốt. Chẳng biết sao nữa... chỉ là không có tâm trạng...
Nhưng nghĩ đến con mình sẽ đói, nên cũng cầm đũa ăn cho đủ dinh dưỡng. Sau cùng để dành một bát cháo cho Lưu Ly khi tỉnh dậy sẽ ăn cho lại sức.
Cô ngả người, suy nghĩ vẩn vơ. Bỗng thấy lo cho anh quá chừng. Bất giác, bỗng thấy có chút gì đó cay cay... Hôm qua... hôm nay... mai sau thì sao? Liệu cô có chờ nổi không? Chờ một người không biết có thể trở về hay không?
Rồi bất chợt nhớ đến tập thư anh đưa tối hôm qua, cô liền mở giỏ xách lấy ra xem.
Phong thư mà anh viết 8 năm trước.
Chất liệu giấy bì mềm và êm, loại giấy đắt tiền thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng. Bì thư ở ngoài, là nét chữ của anh, nét nắn nót mà vẫn đủ cương nghị:
Gửi cho em.
Một thoáng ngạc nhiên dâng lên trong cô. Gửi cho cô? Từ 8 năm trước? Sự tò mò càng làm cô hồi hộp, cô nới sợ dây nơ buộc quanh bì thư ra, lần tìm lá thư bên trong.
Một lá thư tay dài, lá thư đầu tiên mà anh viết, gửi cho một người nào đó xa xôi:
Hai mươi tuổi, là lúc tôi viết lá thư này gửi cho em.
Khi em đang cầm bức thư này và đọc nó, vậy thì hãy nhớ rằng, đối với tôi, em rất quan trọng.
Vì lá thư này, chỉ gửi cho người phụ nữ của tôi. Ngoài em ra, nó sẽ không đến tay ai khác nữa, ngoài em ra.
Có thể là một năm, hai năm, ba năm, mười năm, hay thậm chí là cả đời, có thể nó sẽ không được gửi tới ai.
Cho nên, em hãy nhớ rằng đối với tôi, em rất quan trọng.
Tôi lúc này còn chưa biết đến em, nhưng tôi hi vọng tôi lúc đó, đủ để khiến em hiểu rằng, tôi chỉ biết đến em.
Tôi có viết ba lá thư, một lá thư gửi cho em yêu tôi, lá còn lại gửi cho em không yêu tôi.
Nhưng lá thư em đang đọc đây là một lá khác nữa, gửi cho em, người cùng tôi đến cuối đời. Cả ba lá thư này, chỉ có duy nhất một lá thư trong ba lá thư đó được gửi đi, và chỉ gửi tới một người duy nhất. Gửi cho em.
Cho nên, tôi không thể cho em tất cả mọi thứ trên đời này, nhưng xin em biết rằng, tôi có thể cho em tất cả mọi thứ của tôi.
Cho nên, tôi cần em đủ cứng rắn, để có thể bỏ ngoài tai những lời dị nghị từ những người ngoài kia mà ta phải đối mặt.
Cho nên, tôi cần em đủ tin tưởng, để có thể không bị lung lay trước những lời đàm tiếu từ những tình nhân khi xưa em chưa đến.
Cho nên, tôi cần em đủ mạnh mẽ, để có thể sống cùng tôi trong thế giới tàn nhẫn này, và cả khi chúng buộc em phải tàn nhẫn.
Cho nên, tôi cần em vẫn là em, để có thể không đổi thay vì những thứ hào nhoáng mà thế giới xa xỉ này đem lại.
Cho nên, tôi cần em đủ cảm thông, để có thể hiểu cho sự tàn độc mà tôi đã vấy máu, ngay cả khi tôi sẽ vấy bẩn em.
Và hơn nữa, tôi không cần ở em điều này. Tôi xin em hãy đủ dũng cảm, để có thể rời khỏi tôi bất cứ lúc nào.
Tôi không biết rằng em mà tôi đã gửi lá thư này, tôi đã khiến em tự nguyện ở bên tôi hay là đã ép buộc em ở bên tôi, nhưng em hãy nhớ kĩ rằng, em rất quan trọng. Tôi không thể bảo đảm sẽ cho em một cuộc sống yên ổn ở trong thế giới tối tăm này, nhưng tôi có thể bảo đảm tôi nhất định sẽ trả em về lại thế giới màu sắc ngoài kia một ngày nào đó.
Em có thể là người đi đến cuối đời của tôi, nhưng tôi có thể là người không thể đi đến cuối đời của em.
Vì vậy nên nếu tôi chết đi, sau ba năm, em hãy tái giá, lấy một người khác, nhưng nhất định phải là người có thể sống cùng em đến già. Nếu tôi và em đã có con với nhau, vậy thì em nhất định phải tái giá. Thay tôi cho nó một gia đình tốt nhất có thể.
Hãy rời khỏi nơi này nếu tôi không trở về, như tôi đã hứa, trả em về lại thế giới màu sắc ngoài kia một ngày nào đó. Tôi sẽ không giam cầm em, vì vậy nên em đừng tự giam cầm chính mình.
Xin lỗi nếu tôi lúc đó không thể xỏ vào tay em chiếc nhẫn cưới mà em mơ ước, xin lỗi nếu tôi lúc đó đã đưa lá thư này tới em một ngày quá muộn, một ngày mà em không còn được gặp tôi để buông lời trách móc.
Nếu tôi đã qua và em đã đi một cuộc đời mới, thì tôi chúc em sẽ hạnh phúc đến cuối đời.
Tôi không viết lá thư này để nói lời từ biệt với em, tôi viết nó để cầu xin ở em sự chấp thuận, nếu tôi không trở về.
Bởi vì nếu em là người phụ nữ mà tôi đã chọn, tôi biết chắc chắn, em cứng đầu, em cố chấp và em sẽ làm ngược lại. Điều đó làm em trở nên quan trọng với tôi hơn bao giờ hết, cho nên tôi không muốn em sẽ buồn bã và tuyệt vọng một ngày nào đó.
Chính vì vậy, Chu Tử Đằng, chờ anh. Anh nhất định sẽ trở về.
Dòng thư cuối cùng hãy còn mới, nét mực nhòa trong nước mắt cô. Cô không biết mình đã khóc.
Chu Tử Đằng, em rất quan trọng.
Chu Tử Đằng, anh lúc đó chưa biết đến em, nhưng anh lúc này chỉ biết đến em.
Chu Tử Đằng, anh nhất định trả em về lại ánh sáng ngoài kia một ngày nào đó.
Chu Tử Đằng, ngoài em ra, lá thư này, không gửi tới ai khác.
Chu Tử Đằng, hãy tái giá, nếu anh chết.
Chu Tử Đằng, chờ anh. Anh nhất định sẽ trở về.
Đầy ắp trong tâm trí cô là lời nói của anh, từ một nơi xa xăm lắm. Nghe như có tiếng nói trầm ấm của anh thủ thỉ bên tai cô, cô có thể cảm nhận được ánh nhìn anh dành cho cô trong đôi mắt xanh thăm thẳm đó ấm áp và sâu nặng đến dường nào. Chu Tử Đằng cầm lá thư trong tay, nước mắt cô lã chã rơi, cô nghẹn ngào đến mọi lời nói ứ đọng trong cuống họng.
Mạc Lưu Ly chợt tỉnh, cô bé thấy cô nước mắt chảy dọc gò má rồi thấm vào tờ giấy trên tay thì lo âu hỏi:
-- Chị? Chị bị sao thế? Có chuyện gì sao?
-- Không... Không có chuyện gì đâu! Chị xin lỗi, chị đi vệ sinh một lát... Em ăn cháo đi...
-- Ưm... Chị cẩn thận...
Chu Tử Đằng lấy tay chặn khẽ giọt lệ lưng tròng, cô lúi húi đứng dậy rồi vụng về ra khỏi phòng bệnh. Còn nghe tiếng giày cao gót vội vã nện lên sàm đá, Mạc Lưu Ly sốt ruột lắm, nhưng cô bé không dám gặng hỏi gì thêm. Từ sáng nay cô đã rất lạ rồi, có lẽ có chuyện thầm kín gì đó. Cứ thế này chị ấy sẽ suy sụp mất thôi!
Đột nhiên có tiếng ồn ào ở đầu dãy hành lang, Mạc Lưu Ly tò mò toan đứng dậy ra xem thử thì bất chợt cửa phòng bệnh đã bị đẩy mở toang. Cô bé ngạc nhiên vô cùng trước sự có mặt bất ngờ của hai người:
-- Bạch Sở Viên? Từ Lục Giai? Sao hai anh lại ở đây?
-- Có chuyện lớn rồi! Chu Tử Đằng ở đâu? -- Bạch Sở Viên sốt sắng hỏi.
-- Chị ấy? Đi vệ sinh ở cuối dãy hành lang.
Từ Lục Giai nghe vậy lập tức quay chân chạy theo hướng mà Lưu Ly đã nói. Bạch Sở Viên thấy thế cũng chỉ bảo cô ngồi yên ở đây rồi cũng vội vàng chạy theo. Mạc Lưu Ly khó hiểu nhìn hai người họ đi mà trong lòng không nén nỗi thấp thỏm. Cuối cùng cô đứng dậy nhoài ra cửa xem thử họ hối hả đến vậy tìm Chu Tử Đằng là có chuyện cấp bách gì.
Chu Tử Đằng sau khi rửa mặt rời khỏi phòng vệ sinh, đôi mắt còn hoe hoe đỏ, tay vẫn còn cầm chặt lá thư.
-- Cô đây rồi! Chu Tử Đằng, cô không bị sao chứ?
Một tiếng nói đột ngột vang lên khiến cô quay đầu lại. Cô thực sự kinh ngạc khi thấy Từ Lục Giai và Bạch Sở Viên bộ dáng hớt hải chạy đến.
-- Sao hai người...
-- Chu Tử Đằng, lúc này rất nguy hiểm. Cô nhất định phải tìm nơi an toàn mà lánh tạm ở đó ngay! -- Bạch Sở Viên tiến đến ngắt lời cô.
-- Bạch Sở Viên, anh nói cái gì vậy? -- Chu Tử Đằng cảm thấy rối tung rối mù hỏi.
-- Chu Tử Đằng, cô bây giờ phải thận trọng với tính mạng mình hơn bao giờ hết. -- Từ Lục Giai ngập ngừng nói. -- Chu Tử Đằng, Bạch Dĩ Hiên... anh ấy đã tử nạn ở bìa núi Sydney. Xác không tìm thấy, cả đoàn người trên chuyến trực thăng đó cũng chết mất xác cả rồi. Cô cần phải bình tĩnh, hiện giờ, Chương Du Thần nắm quyền Lão đại rồi.
Lời nói của Từ Lục Giai chậm rãi nghiêm túc không nửa điểm trêu đùa, từng lời một đánh thật mạnh vào đầu Chu Tử Đầu. Cô chết trân tại chỗ, tim như ngừng đập, thời gian lững lờ trôi xé cô ra làm hai mảnh. Cô bàng hoàng đến đờ người, cú sốc quá mạnh làm cô điêu đứng.
-- Anh nói dối... anh đùa tôi... -- Chu Tử Đằng khó khăn nói, nhìn ánh mắt của Bạch Sở Viên, sao lại tang thương đến vậy? Bạch Dĩ Hiên, anh ấy sao có thể?
-- Chu Tử Đằng... tôi rất tiếc... -- Từ Lục Giai cúi gằm đầu xuống, thời gian như chết lặng tại đó.
-- Anh lừa tôi... -- Chu Tử Đằng cả người run lên, cô lảo đảo khuỵu người xuống, bất chợt ôm lấy bụng. Nét đau đớn thể hiện rõ trên khuôn mặt cô. -- Á... bụng tôi... đau quá...
-- Chu Tử Đằng... cô sao vậy!? Chu Tử Đằng!!!
Từ Lục Giai hốt hoảng đỡ cô, mặt cô huyết sắc nhợt nhạt, cả người run lên bần bật:
-- Bụng tôi... Đau quá... Con tôi...!
Bạch Sở Viên nghe vậy thì hoảng loạn tột độ, vội chạy đi tìm bác sĩ, Từ Lục Giai thì vẫn gắt gao siết chặt cô. Mặc cho cô đau đớn lấy tay cấu vào anh:
-- Chu Tử Đằng! Cố một chút! Bác sĩ sắp tới rồi!
-- Từ Lục Giai... -- Cô thều thào, mồ hôi chảy dọc trên khuôn mặt vặn vẹo. -- Lãnh gia... Nếu Chương Du Thần lên ngôi Lão đại... Hắn nhất định sẽ tiêu trừ Lãnh gia... Mau đi báo...
-- Chu Tử Đằng! Chu Tử Đằng!!!
Nói rồi, Chu Tử Đằng ngất lịm đi, tiếng hét lay lay cô của Từ Lục Giai vang lên không dứt.
Bạch Dĩ Hiên, em chờ anh trở về...
Phải sau đó mười mấy phút, mới có một chiếc trực thăng khác lạnh lùng bay tới từ từ, điệu bộ rất thong thả như đi thưởng ngoạn. Nhìn chiếc trực thăng kia hừng hực cháy trong ngọn lửa, mùi xăng dầu hăng hắc cùng mùi thịt người cháy khét bốc lên ngùn ngụt, khiến Lương Kỷ Khiên cũng không muốn tới gần.
-- Lương thượng chủ, với tốc độ như vậy cùng ngọn lửa lớn thế kia, chắc chắn người trên trực thăng ấy cũng không sống sót nổi. Chỉ sợ lúc nguy cấp nhất đã nhảy xuống biển thoát thân được.
Người thủ hạ sau khi sai cấp dưới cho người xuống tìm xác để chắc chắn thì quay sang nói với Lương Kỷ Khiên. Vách núi dốc lại lồi lõm, hầu hết các xác người mới nãy bị những cành gai góc lưng chừng núi đâm vào, treo lơ lửng trên vách núi, số khác rơi thẳng xuống thì thịt nát xương tan nằm lăn lóc trên nhưng mõm đá. Lương Kỷ Khiên thờ ơ giương đôi mắt nhìn quanh, cuối cùng chỉ hừ lạnh:
-- Rơi xuống biển cũng khó sống. Khu vực quanh đây lởm chởm những tảng đá ngầm, nước biển lại sâu, có cố bơi cũng chẳng cầm cự nổi. Ấy là chưa kể đến vùng biển này đồn đãi nhiều thủy quái, chẳng có ai dám đi ngang qua để mà cứu. Vậy nên thôi đi, cứ dựng một tai nạn giả như vậy là được, tiếp xúc nhiều quá sẽ để lại dấu vết.
-- Vậy thượng chủ...
-- Về lại Bạch gia, thông báo với hội đồng Đàm phán Hắc đạo Bạch lão đại bị tập kích, không thoát nổi. Ngày phán xét coi như không diễn ra.
-- Độc triệt chiến thư ... Thượng chủ... Dù cho Bạch lão đại có chết đi thù Độc triệt chiến thư vẫn có tác dụng, Bạch gia phải tự lo liệu lấy mà đối đầu với Chương gia. Không có Bạch lão đại, nếu như Chương Du Thần tuyên bố khai chiến, vậy ai sẽ là người lãnh đạo Bạch gia?
-- Tôi sẽ lo liệu nói với Chương Du Thần. Đích thân hắn sẽ xin rút tham gia khiêu chiến, như vậy người của Bạch gia, gia sản của Bạch gia, hết thảy của Bạch gia đều sẽ không bị trận chiến ngu xuẩn này mà mất tất.
Nói đoạn Lương Kỷ Khiên buông ánh nhìn hờ hững vào chiếc trực thăng vẫn đang bấp bùng cháy. Rồi sau đó anh lạnh lùng sai người lái trực thăng bình thản rời khỏi đây, điểm đến là Sydney gặp Chương Du Thần.
Bạch Dĩ Hiên, uổng công tôi đã luôn tận tụy cống hiến sức mình cho Bạch gia, chỉ hi vọng cậu khiến nó lớn mạnh và trường tồn như hào quang xưa kia nó đã có. Vậy mà cậu thật khiến tôi thất vọng, vì một ả đàn bà, ngông cuồng đẩy Bạch gia vào cuộc chiến túng quẫn này. Cậu không xứng đáng.
Mặt biển thì vẫn lặng yên như bình thường.
Cà phê đắng nóng hổi mang hương vị đậm đà lảng vảng trong gió. Chu Tử Đằng lơ đãng khuấy khuấy li cà phê, mắt vẫn bần thần nhìn cái menu thức ăn trưa. Mạc Lưu Ly nhấp một ngụm sữa Caramel, liếc liếc Chu Tử Đằng nãy giờ vẫn im lặng như thế, Lưu Ly không nhịn được mà kêu lên:
-- Chu Tử Đằng, menu đồ ăn chỉ có sáu món và chị nhìn chằm chằm vào nó 15' rồi! Nãy giờ chị đã uống tận hai tách cà phê đấy! Chị stress sao?
-- Có chuyện gì không ổn đến với cô sao? -- Giả Tư Lộ nhấp một hớp nước chanh, nhíu mày. -- Đừng nói cô bị ảnh hưởng bởi lời nói ban nãy của tôi đấy!
Chu Tử Đằng lúc này mới thở dài một tiếng não nuột, cô chán nản gấp cuốn menu lại, ủ ê nói:
-- Tôi thực sự... rất không ổn. Tôi cảm thấy... có gì đó mà tôi không nắm bắt được... nó mơ hồ làm tôi lo lắng.
Hoặc cũng có thể đây là tâm lí chung của các bà mẹ trẻ mới có con lần đầu, cô không biết nữa. Nhưng nỗi thấp thỏm đang cuồn cuộn như một điềm báo chẳng lành này không khiến cô lờ đi được.
-- Chị đừng nên gồng mình quá... Không tốt cho ai cả. Thời điểm này chị không được phép bị gì đâu đấy! -- Lưu Ly nói khẽ, ngầm nhắc nhở Chu Tử Đằng nên giữ tâm trạng thoải mái tránh ảnh hưởng tới đứa trẻ trong bụng.
-- Cô nên chuẩn bị tinh thần thật tốt, đã đến nước này mà vỡ lở thì thật uổng phí. Chẳng phải cô cũng muốn lật mặt Chu gia đấy sao? Lúc này cô cần chính mình kiên cường hơn bao giờ hết. -- Hiểu sai ý nghĩa câu khuyên của Lưu Ly, Giả Tư Lộ cứ tưởng Chu Tử Đằng đang căng thẳng về vụ kiện, có chút thất vọng vì cô không đủ mạnh mẽ mà khích lệ đôi câu.
-- Ừm. Tôi biết rồi...
Chỉ đáp gỏn lọn có vậy, Chu Tử Đằng chỉ đáp có thế thôi. Cả Mạc Lưu Ly và Giả Tư Lộ chẳng hiểu được đâu, cảm giác bứt rứt không yên này trong người. Cô cần phải mạnh mẽ? Mạnh mẽ? So với ai?
-- Xin lỗi, tôi thấy khó chịu trong người, nên về thôi.
Chu Tử Đằng xoa xoa mi tâm, não nề buông một lời rồi đứng dậy định rời đi. Giả Tư Lộ cũng thấy sự mệt mỏi của cô nên chẳng buồn gặng hỏi làm chi. Mạc Lưu Ly thấy cô có vẻ khó chịu thì cũng đứng lên toan níu tay cô lại:
-- Nếu thấy không ổn trong người chị nên đi khám sức khỏe! Đợi em với, em có chuyện muốn nói, Chương Y Dao mới sáng nay có gửi em lá thư...
Bất chợt Mạc Lưu Ly ho lên dữ dội đến khuỵu cả người xuống. Chu Tử Đằng hốt hoảng tới đỡ cô bé, thân hình mảnh mai run lên từng đợt.
-- Lưu Ly! Em sao thế này!? Máu!!! Lưu Ly? Em ho ra máu? -- Chu Tử Đằng thảnh thốt kêu lên. -- Giả Tư Lộ, cô mau đi lấy xe đi!
Giả Tư Lộ nghe vậy thì gật đầu, vội vã nâng gót ra ngoài quán.
Chu Tử Đằng vỗ vỗ lưng Lưu Ly cô bé mới dịu bớt cơn ho, nhìn lại đôi bàn tay nhỏ nhắn bết một bụm máu đỏ đặc. Lại trúng tụi cô chọn quán sở hữu riêng tư nên ít có ai xung quanh để mà kịp thời giúp.
-- Em sao rồi!? Em đã uống thuốc chưa mà lại ho nặng thế này?
-- Chị à... bình thường thôi... nó dĩ nhiên phải vậy...
Mạc Lưu Ly chỉ cười khẩy một cái như chẳng hề hấn gì với trận ho rát cổ rát họng này, cô bé là người hiểu hơn ai hết cái gọi là dĩ nhiên phải xảy tới với mình. Chu Tử Đằng nhăn mặt nhìn cô bé lúc nào cũng nhoẻn miệng cười, sao cô không nhận ra, Lưu Ly trang điểm rất đậm. Ấy vậy mà nhìn qua cũng chỉ giống hình ảnh thường ngày của cô bé, hẳn vẻ mặt ấy phải xanh xao và tiều tụy đến chừng nào mà phải phủ một lớp trang điểm dày lên mới có thể yếu ớt níu lại chút ít ỏi của tươi sắc ngày xưa?
Chu Tử Đằng cảm thấy mọi lời muốn nói, muốn trách móc đều đã tắc nghẹn ở họng không thể thốt nên lời, chỉ có thể câm lặng dùng hết sức dìu cô bé đo ra, xe Giả Tư Lộ đã sẵn ở ngoài. Còn nửa năm, cô còn có chưa đến nửa năm để ở bên Mạc Lưu Ly. Nhẽ ra...
Ai nấy trong bệnh viện cũng bận túi bụi, dạo gần đây có rất nhiều tai nạn trong các nơi vắng vẻ, thường là phạm vi hoạt động của xã hội đen. Số nạn nhân cứ liên tục gửi đến bệnh viện làm y tá, bác sĩ cũng quýnh hết cả lên. Tất nhiên có bệnh viện S.S.C của Lương Kỷ Khiên là vẫn thản nhiên hoạt động, chẳng túi bụi gì sất nhưng cô đã mất tin tưởng từ lâu.
Vẫn như cũ. Bác sĩ vẫn thở dài rồi bảo người nhà bệnh nhân nên chuẩn bị tâm lí với bệnh tình của Lưu Ly. Còn Lưu Ly, cô bé nằm trên giường bệnh, vẻ mặt bình thản say giấc nồng sau cơn mệt mỏi. Cô bé nằm trong đó, tựa như một thiên thần thanh thuần bị ruồng rẫy khỏi địa đàng và ngay cả trần tục cũng quay lưng. Mà Lưu Ly, cũng như một đóa hoa trắng tinh khiết sống trong nơi địa ngục tăm tối, chờ đến một ngày được vươn ra để khoe với ánh sáng vẻ tươi thắm của nó, chợt héo tàn trong độ nở hoa.
Cả đời khoe sắc dâng hương, người tấm tắc say mê.
Một đêm rã cành tàn nhụy, người thờ ơ quay bước.
Để lại cho hoa ba chữ... lẽ dĩ nhiên ...
Chu Tử Đằng bi ai nhìn Lưu Ly mà không tan nổi xót xa, Giả Tư Lộ đứng kế bên thì lại bất giác buông một tiếng thở dài. Lại là thở dài...
-- Tôi có đề án lịch sử phải nghiên cứu, không thể nấn ná lại lâu. Cô chịu khó ở lại đây vậy.
Chẳng thể mong chờ gì hơn ở Giả Tư Lộ, nó nằm ngoài phạm vi tình cảm của cô. Chu Tử Đằng hiểu điều đó nên cũng chẳng trách cứ gì, chỉ nhẹ giọng Ừ một cái cho có thôi. Cô đi vào phòng bệnh, mặc dù không rộng rãi nhưng lại thoáng mát, vì hành lang này nằm trên tầng cao nhất mà mỗi phòng chỉ cho riêng một bệnh nhân nên không khí khá yên tĩnh, không cuống cuồng như ở tầng dưới.
Chu Tử Đằng tựa vào ghế, cố duỗi tay chân cho thoải mái. Chưa gì mà đã gần xế chiều, loay hoay qua lại đã chợt hết một ngày. Trưa nay gọi người đem đồ ăn tới xong xuôi, cô lại chẳng có tâm trạng để nuốt. Chẳng biết sao nữa... chỉ là không có tâm trạng...
Nhưng nghĩ đến con mình sẽ đói, nên cũng cầm đũa ăn cho đủ dinh dưỡng. Sau cùng để dành một bát cháo cho Lưu Ly khi tỉnh dậy sẽ ăn cho lại sức.
Cô ngả người, suy nghĩ vẩn vơ. Bỗng thấy lo cho anh quá chừng. Bất giác, bỗng thấy có chút gì đó cay cay... Hôm qua... hôm nay... mai sau thì sao? Liệu cô có chờ nổi không? Chờ một người không biết có thể trở về hay không?
Rồi bất chợt nhớ đến tập thư anh đưa tối hôm qua, cô liền mở giỏ xách lấy ra xem.
Phong thư mà anh viết 8 năm trước.
Chất liệu giấy bì mềm và êm, loại giấy đắt tiền thoang thoảng mùi hương nhẹ nhàng. Bì thư ở ngoài, là nét chữ của anh, nét nắn nót mà vẫn đủ cương nghị:
Gửi cho em.
Một thoáng ngạc nhiên dâng lên trong cô. Gửi cho cô? Từ 8 năm trước? Sự tò mò càng làm cô hồi hộp, cô nới sợ dây nơ buộc quanh bì thư ra, lần tìm lá thư bên trong.
Một lá thư tay dài, lá thư đầu tiên mà anh viết, gửi cho một người nào đó xa xôi:
Hai mươi tuổi, là lúc tôi viết lá thư này gửi cho em.
Khi em đang cầm bức thư này và đọc nó, vậy thì hãy nhớ rằng, đối với tôi, em rất quan trọng.
Vì lá thư này, chỉ gửi cho người phụ nữ của tôi. Ngoài em ra, nó sẽ không đến tay ai khác nữa, ngoài em ra.
Có thể là một năm, hai năm, ba năm, mười năm, hay thậm chí là cả đời, có thể nó sẽ không được gửi tới ai.
Cho nên, em hãy nhớ rằng đối với tôi, em rất quan trọng.
Tôi lúc này còn chưa biết đến em, nhưng tôi hi vọng tôi lúc đó, đủ để khiến em hiểu rằng, tôi chỉ biết đến em.
Tôi có viết ba lá thư, một lá thư gửi cho em yêu tôi, lá còn lại gửi cho em không yêu tôi.
Nhưng lá thư em đang đọc đây là một lá khác nữa, gửi cho em, người cùng tôi đến cuối đời. Cả ba lá thư này, chỉ có duy nhất một lá thư trong ba lá thư đó được gửi đi, và chỉ gửi tới một người duy nhất. Gửi cho em.
Cho nên, tôi không thể cho em tất cả mọi thứ trên đời này, nhưng xin em biết rằng, tôi có thể cho em tất cả mọi thứ của tôi.
Cho nên, tôi cần em đủ cứng rắn, để có thể bỏ ngoài tai những lời dị nghị từ những người ngoài kia mà ta phải đối mặt.
Cho nên, tôi cần em đủ tin tưởng, để có thể không bị lung lay trước những lời đàm tiếu từ những tình nhân khi xưa em chưa đến.
Cho nên, tôi cần em đủ mạnh mẽ, để có thể sống cùng tôi trong thế giới tàn nhẫn này, và cả khi chúng buộc em phải tàn nhẫn.
Cho nên, tôi cần em vẫn là em, để có thể không đổi thay vì những thứ hào nhoáng mà thế giới xa xỉ này đem lại.
Cho nên, tôi cần em đủ cảm thông, để có thể hiểu cho sự tàn độc mà tôi đã vấy máu, ngay cả khi tôi sẽ vấy bẩn em.
Và hơn nữa, tôi không cần ở em điều này. Tôi xin em hãy đủ dũng cảm, để có thể rời khỏi tôi bất cứ lúc nào.
Tôi không biết rằng em mà tôi đã gửi lá thư này, tôi đã khiến em tự nguyện ở bên tôi hay là đã ép buộc em ở bên tôi, nhưng em hãy nhớ kĩ rằng, em rất quan trọng. Tôi không thể bảo đảm sẽ cho em một cuộc sống yên ổn ở trong thế giới tối tăm này, nhưng tôi có thể bảo đảm tôi nhất định sẽ trả em về lại thế giới màu sắc ngoài kia một ngày nào đó.
Em có thể là người đi đến cuối đời của tôi, nhưng tôi có thể là người không thể đi đến cuối đời của em.
Vì vậy nên nếu tôi chết đi, sau ba năm, em hãy tái giá, lấy một người khác, nhưng nhất định phải là người có thể sống cùng em đến già. Nếu tôi và em đã có con với nhau, vậy thì em nhất định phải tái giá. Thay tôi cho nó một gia đình tốt nhất có thể.
Hãy rời khỏi nơi này nếu tôi không trở về, như tôi đã hứa, trả em về lại thế giới màu sắc ngoài kia một ngày nào đó. Tôi sẽ không giam cầm em, vì vậy nên em đừng tự giam cầm chính mình.
Xin lỗi nếu tôi lúc đó không thể xỏ vào tay em chiếc nhẫn cưới mà em mơ ước, xin lỗi nếu tôi lúc đó đã đưa lá thư này tới em một ngày quá muộn, một ngày mà em không còn được gặp tôi để buông lời trách móc.
Nếu tôi đã qua và em đã đi một cuộc đời mới, thì tôi chúc em sẽ hạnh phúc đến cuối đời.
Tôi không viết lá thư này để nói lời từ biệt với em, tôi viết nó để cầu xin ở em sự chấp thuận, nếu tôi không trở về.
Bởi vì nếu em là người phụ nữ mà tôi đã chọn, tôi biết chắc chắn, em cứng đầu, em cố chấp và em sẽ làm ngược lại. Điều đó làm em trở nên quan trọng với tôi hơn bao giờ hết, cho nên tôi không muốn em sẽ buồn bã và tuyệt vọng một ngày nào đó.
Chính vì vậy, Chu Tử Đằng, chờ anh. Anh nhất định sẽ trở về.
Dòng thư cuối cùng hãy còn mới, nét mực nhòa trong nước mắt cô. Cô không biết mình đã khóc.
Chu Tử Đằng, em rất quan trọng.
Chu Tử Đằng, anh lúc đó chưa biết đến em, nhưng anh lúc này chỉ biết đến em.
Chu Tử Đằng, anh nhất định trả em về lại ánh sáng ngoài kia một ngày nào đó.
Chu Tử Đằng, ngoài em ra, lá thư này, không gửi tới ai khác.
Chu Tử Đằng, hãy tái giá, nếu anh chết.
Chu Tử Đằng, chờ anh. Anh nhất định sẽ trở về.
Đầy ắp trong tâm trí cô là lời nói của anh, từ một nơi xa xăm lắm. Nghe như có tiếng nói trầm ấm của anh thủ thỉ bên tai cô, cô có thể cảm nhận được ánh nhìn anh dành cho cô trong đôi mắt xanh thăm thẳm đó ấm áp và sâu nặng đến dường nào. Chu Tử Đằng cầm lá thư trong tay, nước mắt cô lã chã rơi, cô nghẹn ngào đến mọi lời nói ứ đọng trong cuống họng.
Mạc Lưu Ly chợt tỉnh, cô bé thấy cô nước mắt chảy dọc gò má rồi thấm vào tờ giấy trên tay thì lo âu hỏi:
-- Chị? Chị bị sao thế? Có chuyện gì sao?
-- Không... Không có chuyện gì đâu! Chị xin lỗi, chị đi vệ sinh một lát... Em ăn cháo đi...
-- Ưm... Chị cẩn thận...
Chu Tử Đằng lấy tay chặn khẽ giọt lệ lưng tròng, cô lúi húi đứng dậy rồi vụng về ra khỏi phòng bệnh. Còn nghe tiếng giày cao gót vội vã nện lên sàm đá, Mạc Lưu Ly sốt ruột lắm, nhưng cô bé không dám gặng hỏi gì thêm. Từ sáng nay cô đã rất lạ rồi, có lẽ có chuyện thầm kín gì đó. Cứ thế này chị ấy sẽ suy sụp mất thôi!
Đột nhiên có tiếng ồn ào ở đầu dãy hành lang, Mạc Lưu Ly tò mò toan đứng dậy ra xem thử thì bất chợt cửa phòng bệnh đã bị đẩy mở toang. Cô bé ngạc nhiên vô cùng trước sự có mặt bất ngờ của hai người:
-- Bạch Sở Viên? Từ Lục Giai? Sao hai anh lại ở đây?
-- Có chuyện lớn rồi! Chu Tử Đằng ở đâu? -- Bạch Sở Viên sốt sắng hỏi.
-- Chị ấy? Đi vệ sinh ở cuối dãy hành lang.
Từ Lục Giai nghe vậy lập tức quay chân chạy theo hướng mà Lưu Ly đã nói. Bạch Sở Viên thấy thế cũng chỉ bảo cô ngồi yên ở đây rồi cũng vội vàng chạy theo. Mạc Lưu Ly khó hiểu nhìn hai người họ đi mà trong lòng không nén nỗi thấp thỏm. Cuối cùng cô đứng dậy nhoài ra cửa xem thử họ hối hả đến vậy tìm Chu Tử Đằng là có chuyện cấp bách gì.
Chu Tử Đằng sau khi rửa mặt rời khỏi phòng vệ sinh, đôi mắt còn hoe hoe đỏ, tay vẫn còn cầm chặt lá thư.
-- Cô đây rồi! Chu Tử Đằng, cô không bị sao chứ?
Một tiếng nói đột ngột vang lên khiến cô quay đầu lại. Cô thực sự kinh ngạc khi thấy Từ Lục Giai và Bạch Sở Viên bộ dáng hớt hải chạy đến.
-- Sao hai người...
-- Chu Tử Đằng, lúc này rất nguy hiểm. Cô nhất định phải tìm nơi an toàn mà lánh tạm ở đó ngay! -- Bạch Sở Viên tiến đến ngắt lời cô.
-- Bạch Sở Viên, anh nói cái gì vậy? -- Chu Tử Đằng cảm thấy rối tung rối mù hỏi.
-- Chu Tử Đằng, cô bây giờ phải thận trọng với tính mạng mình hơn bao giờ hết. -- Từ Lục Giai ngập ngừng nói. -- Chu Tử Đằng, Bạch Dĩ Hiên... anh ấy đã tử nạn ở bìa núi Sydney. Xác không tìm thấy, cả đoàn người trên chuyến trực thăng đó cũng chết mất xác cả rồi. Cô cần phải bình tĩnh, hiện giờ, Chương Du Thần nắm quyền Lão đại rồi.
Lời nói của Từ Lục Giai chậm rãi nghiêm túc không nửa điểm trêu đùa, từng lời một đánh thật mạnh vào đầu Chu Tử Đầu. Cô chết trân tại chỗ, tim như ngừng đập, thời gian lững lờ trôi xé cô ra làm hai mảnh. Cô bàng hoàng đến đờ người, cú sốc quá mạnh làm cô điêu đứng.
-- Anh nói dối... anh đùa tôi... -- Chu Tử Đằng khó khăn nói, nhìn ánh mắt của Bạch Sở Viên, sao lại tang thương đến vậy? Bạch Dĩ Hiên, anh ấy sao có thể?
-- Chu Tử Đằng... tôi rất tiếc... -- Từ Lục Giai cúi gằm đầu xuống, thời gian như chết lặng tại đó.
-- Anh lừa tôi... -- Chu Tử Đằng cả người run lên, cô lảo đảo khuỵu người xuống, bất chợt ôm lấy bụng. Nét đau đớn thể hiện rõ trên khuôn mặt cô. -- Á... bụng tôi... đau quá...
-- Chu Tử Đằng... cô sao vậy!? Chu Tử Đằng!!!
Từ Lục Giai hốt hoảng đỡ cô, mặt cô huyết sắc nhợt nhạt, cả người run lên bần bật:
-- Bụng tôi... Đau quá... Con tôi...!
Bạch Sở Viên nghe vậy thì hoảng loạn tột độ, vội chạy đi tìm bác sĩ, Từ Lục Giai thì vẫn gắt gao siết chặt cô. Mặc cho cô đau đớn lấy tay cấu vào anh:
-- Chu Tử Đằng! Cố một chút! Bác sĩ sắp tới rồi!
-- Từ Lục Giai... -- Cô thều thào, mồ hôi chảy dọc trên khuôn mặt vặn vẹo. -- Lãnh gia... Nếu Chương Du Thần lên ngôi Lão đại... Hắn nhất định sẽ tiêu trừ Lãnh gia... Mau đi báo...
-- Chu Tử Đằng! Chu Tử Đằng!!!
Nói rồi, Chu Tử Đằng ngất lịm đi, tiếng hét lay lay cô của Từ Lục Giai vang lên không dứt.
Bạch Dĩ Hiên, em chờ anh trở về...
/101
|