Edit: Hồng Beta: Tuyết Y Ba người trở lại thôn, xe trâu dừng ở cửa ra vào. Khi nhận được thông báo, những người gửi mua đồ đạc lập tức tới lấy đồ, sau đó đưa bạc cho Bách Thủ. Chờ mấy người lấy đồ rời đi, lúc này trên xe trâu còn thừa lại túi bột mì, đó là đồ Vương Thanh Sơn nhờ mua. Vì thế hai người lại bảo Lai Sinh đưa đến nhà Vương Thanh Sơn.
Lúc này Hương Tú cũng đi chợ về đến, vừa vào thôn nàng gặp người nào cũng nhiệt tình chào hỏi, Hương Tú là người biết ăn nói, mặc dù mấy năm nàng không trở về thôn, nhưng mà chỉ bằng biểu hiện này, nàng đã lập tức tạo được mối quan hệ tốt với mọi người.
Ngày mùa, nhà nàng không trồng trọt, mọi người bận bịu ngoài ruộng, thỉnh thoảng nàng đi chợ về sẽ mua một chút thức ăn, thấy người nào cũng nhiệt tình đưa thức ăn cho người ta lót dạ, ai cần giúp đỡ nàng cũng chủ động đến giúp mà không hề từ chối. Hiển nhiên một thời gian sau, mọi người đều cảm thấy con người của nàng không tệ.
Hôm nay chuyện với Cát Đại ở trên đường chợ bị Loan Loan và Bách Thủ nhìn thấy, lúc này về nhìn thấy Loan Loan nàng lại cười hì hì, giống như đã quên chuyện buổi sáng vậy.
Cách hai bước dài nàng đã chào hỏi Loan Loan: “Nhị muội các người cũng mới về à?”
“Đúng vậy.” Loan Loan cười nói, mắt nhìn tay trống không của nàng, lại nói: “Hai người đi phía sau mà bọn muội cũng không nhìn thấy nữa!”
Hương Tú đi tới đứng lại bên cạnh xe trâu, Mạch Thảo cũng đến gần rồi đứng yên lặng ở phía sau nàng.
” Ngược lại ta lại nhìn thấy mấy người phía trước nha.” Đôi mắt phượng của Hương Tú cười híp lại thành một đường thẳng, hiển nhiên dáng vẻ vô cùng cao hứng.
Dừng một chút, rồi nói với Loan Loan: “Thật ra hôm nay ta đi chợ cũng không phải để mua đồ. Ta nhờ người quen biết tìm giúp việc làm, đến mai phải bắt đầu đi làm rồi.”
Loan Loan sửng sốt: “Tẩu tìm việc làm sao? Là việc gì thế?”
Hương Tú khẽ mỉm cười: “Cụ thể thì ta cũng không rõ lắm, sáng mai đi qua mới biết được, có điều là làm việc trên thôn trang của một gia đình giàu có ấy mà.”
Hai người đứng nói chuyện ở bên cạnh nghe vậy lập tức đi tới: “Ơ! Hương Tú tẩu tìm được việc làm ở gia đình giàu có à? Vậy một tháng được bao nhiêu bạc vậy!”
“Cũng không nhiều, dù sao đủ để hai mẹ con chúng ta sinh sống là được rồi.” Hương Tú không tự chủ nhướng mày, vô cùng cao hứng còn có chút đắc ý.
Nghe nói làm việc cho gia đình giàu có không phải là người hầu sinh sống trong gia đình, thì là mua bên ngoài.
“Không biết tẩu có phải ký khế ước không?” Loan Loan bèn hỏi.
Hương Tú cười tủm tỉm nhìn nhìn nàng một cái: “Có chứ, sao không phải ký được! Nhưng mà, ta không có ý định ký văn tự bán đứt, tuy nói ký văn tự bán đứt sau này được chủ tử đối đãi khác. Nhưng như thế thì cả đời phải làm nô tài rồi, cho nên, ta ký văn khế bán đợ (*), năm năm đấy!”
văn khế bán đợ (*): khế ước bán thân có thể chuộc lại
Nông dân mặc dù nghèo, nhưng rất nhiều người vẫn không muốn đi làm người hầu cho người ta, hai người khác nghe cũng phụ họa hai câu: “Đúng đấy, đúng đấy.”
“Vả lại trên thôn trang chỉ có quản sự. Chỉ cần tạo quan hệ tốt với quản sự, thì sau này cũng được thoải mái, không có chủ tử lại không có ai quản. Trong đó có ăn có ở, nếu không có tiêu xài cái gì khác, có thể để dành được hết số bạc kiếm được.” Thấy hai người dường như không có hâm mộ như lúc trước. Hương Tú lại nói.
Hai người khác nghe thế lại lập tức bắt đầu có chút hâm mộ, ai mà không biết làm công cho gia đình giàu có được trả nhiều bạc, không vất vả như làm ruộng, nếu có thể để dành được bạc như thế, hết năm năm khế ước là có thể về xây nhà, còn không cần phải phơi nắng phơi gió.
Nhưng mà những người này không đi làm bao giờ nên không biết, làm công cho gia đình giàu có thì có ăn có ở, nhưng quy củ cũng nhiều, muốn sống thoải mái còn phải tặng đồ cho cấp trên. Giống như xã hội hiện đại, muốn sống thoải mái nhất định phải bỏ bao lì xì tặng cho cấp trên.
Loan Loan đưa mắt nhìn Mạch Thảo vẫn an tĩnh đứng bên cạnh, hỏi nàng: ” Mạch Thảo nhà tẩu cũng đi sao?”
Hương Tú sờ sờ đầu nữ nhi, giọng nói mềm mại đi một chút: “Mạch Thảo không đi, ta không muốn cho con bé đi.” Sau đó nhìn về phía ba người cười nói: “Nhưng mà. Đã nói rõ với họ rồi, mỗi ngày ta vẫn có thể trở về, may là cũng không xa, nhưng mà sau này có thể phải phiền mọi người ngày thường chiếu cố Mạch Thảo nhà ta nhiều hơn một chút rồi. Chờ sau này nhà ai có công việc nhẹ ta sẽ giới thiệu cho mọi người, trên thôn trang cũng cần nhiều nam công.”
Hai người vừa nghe lập tức cao hứng đồng ý: “Chuyện này có gì đâu, đều cùng thôn với nhau cả, bình thường có chuyện gì cứ nói một tiếng là được.”
Loan Loan cũng cười nói.
Hương Tú rất vui mừng, đồng ý sau này có công việc tốt một chút nhất định chiếu cố thôn mình trước, sau đó vỗ vỗ đầu Mạch Thảo, nõi khẽ: “Phải cám ơn mấy thẩm. . . . . .”
Mạch Thảo ngẩng đầu ngượng ngùng nhìn về phía ba người cười cười, sau đó lại cúi đầu.
Một bộ dáng nhỏ bé xinh đẹp xấu hổ cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ thích, lúc này mới mười mấy tuổi đã ưa nhìn như vậy, chờ sau này lớn lên sợ rằng còn có thể điên đảo nam nhân hơn cả Hương Tú nữa.
Hai nữ nhân vừa cười khen ngợi vừa đưa mắt nhìn nhau.
Chờ hai người vừa đi, Hương Tú nhìn Loan Loan, vẻ mặt có chút nghiêm túc lại mang theo khẩn cầu: “Nhị muội, sau này nếu lúc ta không có ở đây, mong là muội có thể giúp ta trông nom Mạch Thảo nhà ta một chút, nhà ta chỉ có hai nữ nhân, bản thân ta thì không sao cả, nhưng con bé vẫn còn nhỏ. Đứa nhỏ này tính tình thuần khiết, trung thực, từ nhỏ lại có tật bẩm sinh. . . . . .”
Loan Loan hơi kinh ngạc, trước kia nàng cũng nghe qua một chút chuyện liên quan đến Mạch Thảo, nghe nói có chút bệnh, nhưng không nghĩ đến lúc này Hương Tú lại nói cho nàng biết.
” Có lẽ muội cũng chú ý tới đứa nhỏ này cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện. . .” Vừa nói Hương Tú vẻ mặt lộ ra sự thương cảm: “Chính là bởi vì như thế, bản thân ta sinh con bé ra, lại không được cha con bé yêu thương.”
Mạch Thảo lẳng lặng cúi đầu đứng bên cạnh Hương Tú, chỉ một động tác nhỏ như thế đã khiến cho người ta cảm thấy nội tâm của cô bé cô đơn như thế nào, chính bởi vì cô bé không nói được, nên từ nhỏ đến lớn cô bé không có một người bạn nào.
Loan Loan lập tức có chút đồng tình với cô bé.
“Ta tin tưởng muội và Bách Thủ huynh đệ, cho nên, sau này xin các muội quan tâm nhiều hơn. Nhưng mà, nếu như các muội có chuyện gì, chỉ cần ta có thể làm được thì ta nhất định cố gắng hết sức.” Hương Tú lại vội vàng nói.
Loan Loan thu hồi ánh mắt, nhìn Hương Tú rồi mỉm cười nói: “Thật ra muội rất thích đứa nhỏ Mạch Thảo này, muội thấy con bé hiểu chuyện hơn mấy đứa trẻ khác. Không sao, chúng ta là hàng xóm, có chuyện gì tẩu cứ nói một tiếng là được.”
Có được câu nói này của Loan Loan, Hương Tú rốt cục cũng yên lòng.
Hai người đang nói chuyện, Cát Kim Lan đã đi tới, Loan Loan ôm bột mì đưa cho nàng, cười nói: “Nếu muội không tới lấy, ta lấy về ăn hết rồi đấy.”
Cát Kim Lan cũng cười ha ha nói: “Không sao, các tẩu có ăn hết thì bọn muội cũng không có ý kiến gì.” Sau đó lấy ra bạc đưa cho Loan Loan: “Cám ơn chị dâu nhé, bây giờ muội phải về nhà nấu cơm gấp rồi!”
Chờ Cát Kim Lan đi, Hương Tú cũng dẫn Mạch Thảo trở về, lúc Loan Loan đi vào sân mới phát hiện có cái gì đó không đúng.
Đúng rồi, Cát Kim Lan là người thích nói, Hương Tú cũng là người thích nói, bình thường hai người này thấy ai cũng chào hỏi, nhưng mới vừa rồi hình như Cát Kim Lan không thèm để ý đến Hương Tú, còn Hương Tú cũng không nhìn Cát Kim Lan một cái.
Chuyện này thật kỳ quái!
Ăn xong bữa trưa, Bách Thủ và Lai Sinh đi lên núi, Loan Loan đợi ở nhà vô cùng nhàm chán, nên bèn đi theo, nhưng cô cũng không làm gì mà chỉ đi dạo phía sau. Sau đó lại gặp được cha mẹ Thạch Đầu trên núi, hai người đang cầm một cái rổ, không biết đang tìm gì.
“Hai người đang đào cái gì vậy?” Loan Loan tò mò nhìn nhìn lá cây trong giỏ.
“Đây là cỏ xuyên khung (*).” Mẹ Thạch Đầu nói.
(*) cỏ xuyên khung: là một vị thuốc Đông Y
Cỏ xuyên khung? Đây là một vị thuốc. “Tẩu đào cái này làm gì vậy?”
“Ôi, mấy ngày nay ông nội Thạch Đầu không biết sao mà cứ đau đầu mãi, đi mời Vương đại phu thì ông ấy kê cho một đơn thuốc, nhưng mà trong đó phải có cỏ xuyên khung tươi, may mà tìm được một ít, nhưng vẫn còn phải tìm chút nữa.”
Mấy ngày nay Dương Nghĩa Trí cũng không kêu than, nhưng ban đêm cứ ngủ không được ngon giấc, sau đó bắt đầu đau đầu, Vương đại phu khám thấy không phải bệnh gì nặng, nên đã kê phương thuốc này. Những người lớn tuổi, vừa nằm xuống là bệnh kéo nhau tới rồi.
Chân vừa bị thương lại vừa bị nhức đầu, Dương Nghĩa Trí cũng đã nằm trên giường hai ngày rồi.
Bách Thủ và Loan Loan giúp cha mẹ Thạch Đầu tìm hết số cỏ xuyên khung cuối cùng, rau cho lợn họ cũng cắt đủ rồi, nên sau đó mấy người cùng nhau xuống núi.
Từ thái độ càng ngày càng quan tâm của Bách Thủ, rốt cuộc Loan Loan cũng phát hiện nguyệt sự của mình đã trễ mất vài ngày. Trong lòng dần dần có tính toán, mà lúc này cũng đã đến lúc ngô chín.
Năm nay mưa to, tất cả cây trồng đều bị ảnh hưởng đến thu hoạch, thế nên mọi người đều lên núi bẻ ngô sau đó mang đi bán, lúc này chính Loan Loan cũng cẩn thận, không làm việc nặng nhọc mà chỉ làm chút ít công việc nhẹ nhàng. Chờ khi vừa thu ngô xong, mọi người lại phơi khô thân ngô rồi cột lại ôm về nhà làm củi đốt
Nhưng Loan Loan lại có một biện pháp khác, thân ngô tươi này nếu cắt nhuyễn rồi nấu lên không phải sẽ thành cám lợn sao? Thế là hai con lợn nhà cô lại có cám lợn ăn rồi.
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã qua nửa tháng, lúc này Loan Loan xác định bản thân có lẽ đã mang thai rồi. Trong nhà đã giết gà hai lần để nàng bồi bổ thân thể, nhưng trong nhà chỉ nuôi có mấy con gà ăn mấy lần cũng hết, nên sau đó mỗi ngày Bách Thủ đều lên núi vào lúc sáng sớm, mỗi lần bắt hai con gà rừng, mà gà rừng thì phải hầm rất lâu, nhưng bù lại canh cũng có dinh dưỡng hơn.
Lúc này vừa thu hoạch lúa ngoài ruộng, ngô cũng vừa thu xong, lại đến lúc gieo mạ, gieo mạ có thể nói là thuận lợi hơn trồng lúa nhiều. Mỗi ngày Bách Thủ và Lai Sinh đều ra đồng, Loan Loan kiên nhẫn giải thích, sau khi giải thích xong thì rốt cục cô có thể ở nhà giúp nấu cơm.
Chờ ngày mùa vừa qua, trời cũng bắt đầu lạnh hơn.
Tính toán thời gian thì bụng nàng đã được hai tháng, mà đại tỷ Vương Lý của nàng cũng đã sinh, nghe nói Loan Loan mang thai, bỗng có một việc chưa từng thấy từ trước đến nay xảy ra, chính là mẹ nàng bắt một con gà mái mang tới, mà mấy người mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu lúc rảnh rỗi cũng tới thăm nàng. Bụng của Mai Tử đã lộ rõ, cũng hơn ba tháng nên đã ổn định rồi, cho nên bình thường cũng có thể một mình đi dạo bên ngoài một chút, hai phụ nữ có thai lúc không có chuyện gì thì ở nhà trò chuyện, nhưng ngược lại họ không hề thấy khó chịu.
Dần dần khẩu vị của nàng càng lúc càng vô vị, ngửi thấy thức ăn dầu mỡ là nàng lập tức buồn nôn, giống như Mai Tử đã nói, ngày thường thích ăn cái gì thì lúc này cũng không thích nữa, suốt ngày cảm thấy khó chịu, đặc biệt là còn rất hay nôn vào buổi tối, thật không biết đứa con trong bụng này không thích ban đêm hay sao nữa, nhưng vô cùng may mắn là mặc dù trong người khó chịu nhưng mà vẫn còn có thể nuốt trôi thức ăn.
Chờ đến lúc thêm một tháng nữa thì Loan Loan lại càng nôn dữ dội, trời còn chưa trở lạnh hẳn mà nàng đã mặc áo bông, cũng không chịu được gió, gặp gió là nàng lại nhức đầu, đầu vừa đau là bắt đầu bị nhiễm phong hàn, mà chỉ cần bị nhiễm phong hàn thì xong rồi.
Loan Loan ăn gì là ói nấy, thịt gà vừa tươi vừa thơm ngày thường bây giờ ăn vào miệng lại giống như đang nhai thịt khô. Lúc người ta mặc hai lớp áo mỏng thì nàng sẽ mặc áo bông, còn lúc người ta bắt đầu mặc áo bông, là nàng sẽ mặc hai lớp áo bông, cả ngày chỉ rúc trong nhà không dám ra đi, vừa gặp gió là bị cảm lạnh, sau đó nhức đầu, nôn mửa không ngừng, bị hành hạ đến nỗi người gầy không ít!
Bách Thủ vô cùng sốt ruột, còn chạy tới chợ tìm đại phu, nhưng theo như lời đại phu người ta nói thì đây là phản ứng bình thường khi mang thai, thế nhưng hắn lại không muốn nhìn Loan Loan khó chịu, nên cũng lấy quần áo dày của mình đưa cho nàng quấn lại, còn chưa vào đông mà trông Loan Loan đã giống như con chim cánh cụt!
Lúc này Hương Tú cũng đi chợ về đến, vừa vào thôn nàng gặp người nào cũng nhiệt tình chào hỏi, Hương Tú là người biết ăn nói, mặc dù mấy năm nàng không trở về thôn, nhưng mà chỉ bằng biểu hiện này, nàng đã lập tức tạo được mối quan hệ tốt với mọi người.
Ngày mùa, nhà nàng không trồng trọt, mọi người bận bịu ngoài ruộng, thỉnh thoảng nàng đi chợ về sẽ mua một chút thức ăn, thấy người nào cũng nhiệt tình đưa thức ăn cho người ta lót dạ, ai cần giúp đỡ nàng cũng chủ động đến giúp mà không hề từ chối. Hiển nhiên một thời gian sau, mọi người đều cảm thấy con người của nàng không tệ.
Hôm nay chuyện với Cát Đại ở trên đường chợ bị Loan Loan và Bách Thủ nhìn thấy, lúc này về nhìn thấy Loan Loan nàng lại cười hì hì, giống như đã quên chuyện buổi sáng vậy.
Cách hai bước dài nàng đã chào hỏi Loan Loan: “Nhị muội các người cũng mới về à?”
“Đúng vậy.” Loan Loan cười nói, mắt nhìn tay trống không của nàng, lại nói: “Hai người đi phía sau mà bọn muội cũng không nhìn thấy nữa!”
Hương Tú đi tới đứng lại bên cạnh xe trâu, Mạch Thảo cũng đến gần rồi đứng yên lặng ở phía sau nàng.
” Ngược lại ta lại nhìn thấy mấy người phía trước nha.” Đôi mắt phượng của Hương Tú cười híp lại thành một đường thẳng, hiển nhiên dáng vẻ vô cùng cao hứng.
Dừng một chút, rồi nói với Loan Loan: “Thật ra hôm nay ta đi chợ cũng không phải để mua đồ. Ta nhờ người quen biết tìm giúp việc làm, đến mai phải bắt đầu đi làm rồi.”
Loan Loan sửng sốt: “Tẩu tìm việc làm sao? Là việc gì thế?”
Hương Tú khẽ mỉm cười: “Cụ thể thì ta cũng không rõ lắm, sáng mai đi qua mới biết được, có điều là làm việc trên thôn trang của một gia đình giàu có ấy mà.”
Hai người đứng nói chuyện ở bên cạnh nghe vậy lập tức đi tới: “Ơ! Hương Tú tẩu tìm được việc làm ở gia đình giàu có à? Vậy một tháng được bao nhiêu bạc vậy!”
“Cũng không nhiều, dù sao đủ để hai mẹ con chúng ta sinh sống là được rồi.” Hương Tú không tự chủ nhướng mày, vô cùng cao hứng còn có chút đắc ý.
Nghe nói làm việc cho gia đình giàu có không phải là người hầu sinh sống trong gia đình, thì là mua bên ngoài.
“Không biết tẩu có phải ký khế ước không?” Loan Loan bèn hỏi.
Hương Tú cười tủm tỉm nhìn nhìn nàng một cái: “Có chứ, sao không phải ký được! Nhưng mà, ta không có ý định ký văn tự bán đứt, tuy nói ký văn tự bán đứt sau này được chủ tử đối đãi khác. Nhưng như thế thì cả đời phải làm nô tài rồi, cho nên, ta ký văn khế bán đợ (*), năm năm đấy!”
văn khế bán đợ (*): khế ước bán thân có thể chuộc lại
Nông dân mặc dù nghèo, nhưng rất nhiều người vẫn không muốn đi làm người hầu cho người ta, hai người khác nghe cũng phụ họa hai câu: “Đúng đấy, đúng đấy.”
“Vả lại trên thôn trang chỉ có quản sự. Chỉ cần tạo quan hệ tốt với quản sự, thì sau này cũng được thoải mái, không có chủ tử lại không có ai quản. Trong đó có ăn có ở, nếu không có tiêu xài cái gì khác, có thể để dành được hết số bạc kiếm được.” Thấy hai người dường như không có hâm mộ như lúc trước. Hương Tú lại nói.
Hai người khác nghe thế lại lập tức bắt đầu có chút hâm mộ, ai mà không biết làm công cho gia đình giàu có được trả nhiều bạc, không vất vả như làm ruộng, nếu có thể để dành được bạc như thế, hết năm năm khế ước là có thể về xây nhà, còn không cần phải phơi nắng phơi gió.
Nhưng mà những người này không đi làm bao giờ nên không biết, làm công cho gia đình giàu có thì có ăn có ở, nhưng quy củ cũng nhiều, muốn sống thoải mái còn phải tặng đồ cho cấp trên. Giống như xã hội hiện đại, muốn sống thoải mái nhất định phải bỏ bao lì xì tặng cho cấp trên.
Loan Loan đưa mắt nhìn Mạch Thảo vẫn an tĩnh đứng bên cạnh, hỏi nàng: ” Mạch Thảo nhà tẩu cũng đi sao?”
Hương Tú sờ sờ đầu nữ nhi, giọng nói mềm mại đi một chút: “Mạch Thảo không đi, ta không muốn cho con bé đi.” Sau đó nhìn về phía ba người cười nói: “Nhưng mà. Đã nói rõ với họ rồi, mỗi ngày ta vẫn có thể trở về, may là cũng không xa, nhưng mà sau này có thể phải phiền mọi người ngày thường chiếu cố Mạch Thảo nhà ta nhiều hơn một chút rồi. Chờ sau này nhà ai có công việc nhẹ ta sẽ giới thiệu cho mọi người, trên thôn trang cũng cần nhiều nam công.”
Hai người vừa nghe lập tức cao hứng đồng ý: “Chuyện này có gì đâu, đều cùng thôn với nhau cả, bình thường có chuyện gì cứ nói một tiếng là được.”
Loan Loan cũng cười nói.
Hương Tú rất vui mừng, đồng ý sau này có công việc tốt một chút nhất định chiếu cố thôn mình trước, sau đó vỗ vỗ đầu Mạch Thảo, nõi khẽ: “Phải cám ơn mấy thẩm. . . . . .”
Mạch Thảo ngẩng đầu ngượng ngùng nhìn về phía ba người cười cười, sau đó lại cúi đầu.
Một bộ dáng nhỏ bé xinh đẹp xấu hổ cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ thích, lúc này mới mười mấy tuổi đã ưa nhìn như vậy, chờ sau này lớn lên sợ rằng còn có thể điên đảo nam nhân hơn cả Hương Tú nữa.
Hai nữ nhân vừa cười khen ngợi vừa đưa mắt nhìn nhau.
Chờ hai người vừa đi, Hương Tú nhìn Loan Loan, vẻ mặt có chút nghiêm túc lại mang theo khẩn cầu: “Nhị muội, sau này nếu lúc ta không có ở đây, mong là muội có thể giúp ta trông nom Mạch Thảo nhà ta một chút, nhà ta chỉ có hai nữ nhân, bản thân ta thì không sao cả, nhưng con bé vẫn còn nhỏ. Đứa nhỏ này tính tình thuần khiết, trung thực, từ nhỏ lại có tật bẩm sinh. . . . . .”
Loan Loan hơi kinh ngạc, trước kia nàng cũng nghe qua một chút chuyện liên quan đến Mạch Thảo, nghe nói có chút bệnh, nhưng không nghĩ đến lúc này Hương Tú lại nói cho nàng biết.
” Có lẽ muội cũng chú ý tới đứa nhỏ này cho tới bây giờ chưa từng nói chuyện. . .” Vừa nói Hương Tú vẻ mặt lộ ra sự thương cảm: “Chính là bởi vì như thế, bản thân ta sinh con bé ra, lại không được cha con bé yêu thương.”
Mạch Thảo lẳng lặng cúi đầu đứng bên cạnh Hương Tú, chỉ một động tác nhỏ như thế đã khiến cho người ta cảm thấy nội tâm của cô bé cô đơn như thế nào, chính bởi vì cô bé không nói được, nên từ nhỏ đến lớn cô bé không có một người bạn nào.
Loan Loan lập tức có chút đồng tình với cô bé.
“Ta tin tưởng muội và Bách Thủ huynh đệ, cho nên, sau này xin các muội quan tâm nhiều hơn. Nhưng mà, nếu như các muội có chuyện gì, chỉ cần ta có thể làm được thì ta nhất định cố gắng hết sức.” Hương Tú lại vội vàng nói.
Loan Loan thu hồi ánh mắt, nhìn Hương Tú rồi mỉm cười nói: “Thật ra muội rất thích đứa nhỏ Mạch Thảo này, muội thấy con bé hiểu chuyện hơn mấy đứa trẻ khác. Không sao, chúng ta là hàng xóm, có chuyện gì tẩu cứ nói một tiếng là được.”
Có được câu nói này của Loan Loan, Hương Tú rốt cục cũng yên lòng.
Hai người đang nói chuyện, Cát Kim Lan đã đi tới, Loan Loan ôm bột mì đưa cho nàng, cười nói: “Nếu muội không tới lấy, ta lấy về ăn hết rồi đấy.”
Cát Kim Lan cũng cười ha ha nói: “Không sao, các tẩu có ăn hết thì bọn muội cũng không có ý kiến gì.” Sau đó lấy ra bạc đưa cho Loan Loan: “Cám ơn chị dâu nhé, bây giờ muội phải về nhà nấu cơm gấp rồi!”
Chờ Cát Kim Lan đi, Hương Tú cũng dẫn Mạch Thảo trở về, lúc Loan Loan đi vào sân mới phát hiện có cái gì đó không đúng.
Đúng rồi, Cát Kim Lan là người thích nói, Hương Tú cũng là người thích nói, bình thường hai người này thấy ai cũng chào hỏi, nhưng mới vừa rồi hình như Cát Kim Lan không thèm để ý đến Hương Tú, còn Hương Tú cũng không nhìn Cát Kim Lan một cái.
Chuyện này thật kỳ quái!
Ăn xong bữa trưa, Bách Thủ và Lai Sinh đi lên núi, Loan Loan đợi ở nhà vô cùng nhàm chán, nên bèn đi theo, nhưng cô cũng không làm gì mà chỉ đi dạo phía sau. Sau đó lại gặp được cha mẹ Thạch Đầu trên núi, hai người đang cầm một cái rổ, không biết đang tìm gì.
“Hai người đang đào cái gì vậy?” Loan Loan tò mò nhìn nhìn lá cây trong giỏ.
“Đây là cỏ xuyên khung (*).” Mẹ Thạch Đầu nói.
(*) cỏ xuyên khung: là một vị thuốc Đông Y
Cỏ xuyên khung? Đây là một vị thuốc. “Tẩu đào cái này làm gì vậy?”
“Ôi, mấy ngày nay ông nội Thạch Đầu không biết sao mà cứ đau đầu mãi, đi mời Vương đại phu thì ông ấy kê cho một đơn thuốc, nhưng mà trong đó phải có cỏ xuyên khung tươi, may mà tìm được một ít, nhưng vẫn còn phải tìm chút nữa.”
Mấy ngày nay Dương Nghĩa Trí cũng không kêu than, nhưng ban đêm cứ ngủ không được ngon giấc, sau đó bắt đầu đau đầu, Vương đại phu khám thấy không phải bệnh gì nặng, nên đã kê phương thuốc này. Những người lớn tuổi, vừa nằm xuống là bệnh kéo nhau tới rồi.
Chân vừa bị thương lại vừa bị nhức đầu, Dương Nghĩa Trí cũng đã nằm trên giường hai ngày rồi.
Bách Thủ và Loan Loan giúp cha mẹ Thạch Đầu tìm hết số cỏ xuyên khung cuối cùng, rau cho lợn họ cũng cắt đủ rồi, nên sau đó mấy người cùng nhau xuống núi.
Từ thái độ càng ngày càng quan tâm của Bách Thủ, rốt cuộc Loan Loan cũng phát hiện nguyệt sự của mình đã trễ mất vài ngày. Trong lòng dần dần có tính toán, mà lúc này cũng đã đến lúc ngô chín.
Năm nay mưa to, tất cả cây trồng đều bị ảnh hưởng đến thu hoạch, thế nên mọi người đều lên núi bẻ ngô sau đó mang đi bán, lúc này chính Loan Loan cũng cẩn thận, không làm việc nặng nhọc mà chỉ làm chút ít công việc nhẹ nhàng. Chờ khi vừa thu ngô xong, mọi người lại phơi khô thân ngô rồi cột lại ôm về nhà làm củi đốt
Nhưng Loan Loan lại có một biện pháp khác, thân ngô tươi này nếu cắt nhuyễn rồi nấu lên không phải sẽ thành cám lợn sao? Thế là hai con lợn nhà cô lại có cám lợn ăn rồi.
Thời gian trôi qua, đảo mắt đã qua nửa tháng, lúc này Loan Loan xác định bản thân có lẽ đã mang thai rồi. Trong nhà đã giết gà hai lần để nàng bồi bổ thân thể, nhưng trong nhà chỉ nuôi có mấy con gà ăn mấy lần cũng hết, nên sau đó mỗi ngày Bách Thủ đều lên núi vào lúc sáng sớm, mỗi lần bắt hai con gà rừng, mà gà rừng thì phải hầm rất lâu, nhưng bù lại canh cũng có dinh dưỡng hơn.
Lúc này vừa thu hoạch lúa ngoài ruộng, ngô cũng vừa thu xong, lại đến lúc gieo mạ, gieo mạ có thể nói là thuận lợi hơn trồng lúa nhiều. Mỗi ngày Bách Thủ và Lai Sinh đều ra đồng, Loan Loan kiên nhẫn giải thích, sau khi giải thích xong thì rốt cục cô có thể ở nhà giúp nấu cơm.
Chờ ngày mùa vừa qua, trời cũng bắt đầu lạnh hơn.
Tính toán thời gian thì bụng nàng đã được hai tháng, mà đại tỷ Vương Lý của nàng cũng đã sinh, nghe nói Loan Loan mang thai, bỗng có một việc chưa từng thấy từ trước đến nay xảy ra, chính là mẹ nàng bắt một con gà mái mang tới, mà mấy người mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu lúc rảnh rỗi cũng tới thăm nàng. Bụng của Mai Tử đã lộ rõ, cũng hơn ba tháng nên đã ổn định rồi, cho nên bình thường cũng có thể một mình đi dạo bên ngoài một chút, hai phụ nữ có thai lúc không có chuyện gì thì ở nhà trò chuyện, nhưng ngược lại họ không hề thấy khó chịu.
Dần dần khẩu vị của nàng càng lúc càng vô vị, ngửi thấy thức ăn dầu mỡ là nàng lập tức buồn nôn, giống như Mai Tử đã nói, ngày thường thích ăn cái gì thì lúc này cũng không thích nữa, suốt ngày cảm thấy khó chịu, đặc biệt là còn rất hay nôn vào buổi tối, thật không biết đứa con trong bụng này không thích ban đêm hay sao nữa, nhưng vô cùng may mắn là mặc dù trong người khó chịu nhưng mà vẫn còn có thể nuốt trôi thức ăn.
Chờ đến lúc thêm một tháng nữa thì Loan Loan lại càng nôn dữ dội, trời còn chưa trở lạnh hẳn mà nàng đã mặc áo bông, cũng không chịu được gió, gặp gió là nàng lại nhức đầu, đầu vừa đau là bắt đầu bị nhiễm phong hàn, mà chỉ cần bị nhiễm phong hàn thì xong rồi.
Loan Loan ăn gì là ói nấy, thịt gà vừa tươi vừa thơm ngày thường bây giờ ăn vào miệng lại giống như đang nhai thịt khô. Lúc người ta mặc hai lớp áo mỏng thì nàng sẽ mặc áo bông, còn lúc người ta bắt đầu mặc áo bông, là nàng sẽ mặc hai lớp áo bông, cả ngày chỉ rúc trong nhà không dám ra đi, vừa gặp gió là bị cảm lạnh, sau đó nhức đầu, nôn mửa không ngừng, bị hành hạ đến nỗi người gầy không ít!
Bách Thủ vô cùng sốt ruột, còn chạy tới chợ tìm đại phu, nhưng theo như lời đại phu người ta nói thì đây là phản ứng bình thường khi mang thai, thế nhưng hắn lại không muốn nhìn Loan Loan khó chịu, nên cũng lấy quần áo dày của mình đưa cho nàng quấn lại, còn chưa vào đông mà trông Loan Loan đã giống như con chim cánh cụt!
/266
|