Edit: Hồng Beta: Tuyết Y Loan Loan ngày nào cũng khó chịu, khẩu vị thì không tốt, thường ăn xong rồi nôn, nôn ra rồi lại ăn, rất khó chịu.
Bách Thủ vì để cho nàng có khẩu vị tốt, mỗi ngày đều nghĩ cách làm các món ăn khác nhau. Trong nhà chỉ có mỗi rau, nên hằng ngày hắn vội vàng đánh xe trâu đi chợ mua đồ ăn tươi vào sáng sớm, còn mua một chút hoa quả vừa tươi vừa rẻ về cho nàng ăn.
Mà Lai Sinh mỗi ngày đi theo thế nào cũng có thể có được đồ ăn ngon, còn thường xuyên mang mứt quả về ăn.
Loan Loan thấy hắn ăn quá nhiều, bèn kín đáo nhắc nhở Bách Thủ: “. . . . . . Chàng đừng mua những món đồ ngọt kia cho đệ ấy mãi, ngày ăn, đêm cũng còn ăn, răng sẽ hỏng mất.”
“Ta cũng chỉ mua cho đệ ấy một lần, những thứ kia hình như là người khác mua cho đệ ấy.”
Loan Loan nghe vậy thì sửng sốt: “Không phải chàng mua? Vậy là ai?”
Bách Thủ lắc đầu: “Ta cũng không biết, nghe đệ ấy nói là một ông lão mua, ta hỏi đệ ấy ông lão kia là ai thì đệ ấy lại không nói được.”
Ngày thường thỉnh thoảng có người mua đồ cho Lai Sinh ăn thật, nhưng mà từ khi nào lại có người cứ gặp là mua cho như thế?
Hôm sau nàng bèn hỏi Lai Sinh.
Lai Sinh ngây ngô cười: “Là một ông lão.”
“Vậy tại sao ông ấy muốn mua đồ cho đệ ăn vậy?” Loan Loan cười hỏi.
Lai Sinh nghiêng đầu suy nghĩ, cười hì hì nói: “Ông ấy hỏi đệ có thuộc thơ hay không, nên đệ đọc, sau đó ông ấy liền mua mứt quả cho đệ. . . . . .”
Loan Loan hơi giật mình, không nghĩ tới đệ ấy còn có thể đọc thuộc thơ, nói: “Đệ thuộc thơ gì?”
Lai Sinh đắc ý nâng đầu lên, cao giọng nói: “Trước giường ánh trăng sáng.”
Sau đó Loan Loan đợi hồi lâu cũng nghe thấy âm thanh gì tiếp theo.
“Hết rồi à?”
“Hết rồi .” Lai Sinh thật thà gật đầu.
Loan Loan chép miệng, có thể đọc thuộc một câu này cũng coi như là giỏi rồi.
Nhưng mà hỏi tới hỏi lui Lai Sinh cũng không nói ra được nguyên nhân, nhưng rõ ràng là Lai Sinh chắc chắn không quen ông lão này. Người không quen biết làm sao lại vô duyên vô cớ mua đồ cho Lai Sinh?
Vấn đề này Loan Loan và Bách Thủ đều không nghĩ ra được.
Cả ngày Loan Loan đều làm ổ trên giường qua ngày. Người trong thôn ai ai cũng đều bận rộn. Mai Tử cũng thường xuyên tới đây nói chuyện với nàng, mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu thỉnh thoảng cũng tới.
Mà Hương Tú thì kể từ sau hôm đó, mỗi ngày đều lên thôn trang làm việc từ rất sớm, Mạch Thảo ở nhà một mình rất ít ra ngoài, Loan Loan chỉ gặp cô bé hai lần. Có một lần vẫn là chính nàng tự mình chiên bánh đưa tới đó, dù cô bé không biết nói chuyện nhưng nụ cười nhẹ nhàng của cô bé khiến người ta rất thích.
Sau lại có một ngày Bách Thủ từ chợ về, lại nhìn thấy Hương Tú ngồi xe trâu với một người nam nhân trở về, đến cửa thôn Hương Tú xuống xe trâu. Người nam nhân đánh xe trâu đứng trước thôn, mà sau đó Hương Tú mới từ từ đi vào thôn.
Nhưng ngày thứ hai Bách Thủ mới biết được nam nhân đánh xe trâu kia là Lý Tứ.
Lý Tứ này quanh năm ở bên ngoài, chỉ có một mình vợ hắn ở nhà, hắn còn có một nhi tử mười chín tuổi vào làm gã sai vặt cho một gia đình giàu có, tuy bị người trước người sau sai bảo làm này nọ, nhưng đi ra ngoài so với người bình thường cũng nở mày nở mặt hơn, cho nên hai vợ chồng Lý Tứ đối với chuyện nhi tử làm người hầu cho gia đình giàu có thì coi đây là vinh quang.
Vợ của Lý Tứ là một người đanh đá. Lý Tứ và Hương Tú trở về hai lần đều bị người ta nhìn thấy, thế nhưng những chuyện này vợ của Lý Tứ cũng không biết. Về sau dần dần trong thôn nổi lên vài lời đồn đãi, nói hai người trong thôn thỉnh thoảng gặp cũng đều mắt đi mày lại.
Loan Loan không có thời gian đi ra ngoài, đương nhiên cũng không trông thấy, những điều này nàng đều nghe đám người Mai tử nói, nhưng nàng không biết thật hay giả, mà nàng cũng không xem vào làm gì. Hương Tú có diện mạo yêu mị, thấy nàng ngày thường nói chuyện làm việc cũng giống một người đoan chính, nhưng mà biết người biết mặt không biết lòng, đây cũng là chuyện thường thấy.
Thời gian qua đi từng ngày, triệu chứng nôn mửa của Loan Loan có hơi giảm đi một chút. Lập tức cũng bước vào tháng mười, thời tiết đã lạnh hơn. Loan Loan không chỉ có thêm chăn dày ban đêm, mà quần áo mặc vào ban ngày cũng dày hơn.
Hôm nay Bách Thủ vừa từ chợ về, nhà trưởng thôn cũng có mấy người đến. Qua không bao lâu, Dương Khai Thạch lại tới nói là trưởng thôn có chuyện tìm hắn. Nửa canh giờ sau Bách Thủ đã trở lại, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, vừa về đến nhà thì lập tức mở hòm bắt đầu tìm quần áo, khiến cho Loan Loan không hiểu ra sao.
“. . . . . . Mấy ngày trước đây có mấy người đi vào vùng núi Bối Sơn, bị sói tấn công bị thương, khiến cho trong lòng dân chúng chung quanh đều bàng hoàng, huyện nha đã tổ chức người đi Thanh Sơn. Nhưng thiếu mấy người kỹ thuật săn bắn tốt, cho nên huyện nha mới đến mấy thôn xóm để tìm một số người có tiễn thuật tốt cùng nhau lên núi, thôn chúng ta có ta và Dương đại ca tiễn thuật tốt. Cho nên một lát nữa ta và Dương đại ca phải đến nha môn.”
Vùng núi Bối Sơn chính là một vùng núi sâu, còn sâu hơn cả chỗ lần đó Bách Thủ săn heo rừng.
Loan Loan nghe xong thì sững sờ thật lâu, nói: “Trên núi có sói sao?” Sao trước kia không nghe nói.
Bách Thủ gật đầu: “Thường ngày ta cũng chỉ đi ven bìa rừng, chứ không đi vào chỗ sâu hơn, những con sói kia thì ở chỗ sâu trong đó.”
“Nếu như ở trong chỗ sâu kia, trước kia cũng không có ai đi vào, sao lần này lại có người vào trong đó?” Loan Loan nghi ngờ nói.
Vả lại đây là đi đánh sói, nhưng những con sói kia lại rất hung ác, nên nàng không khỏi lo lắng hỏi thăm Bách Thủ.
Bách Thủ cười an ủi nàng: “Lần này người đi hẳn là không ít, lại còn có nha dịch nữa, nàng cứ yên tâm đi, ta và Dương đại ca sẽ chăm sóc lẫn nhau.”
“Nhưng mà sói là loài động vật hung mãnh động tác lại nhanh, cắn ai thì người đó có thể phải mất mạng, hơn nữa chắc chắn không phải chỉ có một hai con sói.”
Thấy nàng nhíu chặt mày, Bách Thủ cầm tay nàng nhẹ nhàng nói: “Nàng yên tâm đi, không có việc gì đâu, sói nhiều lắm cũng chỉ hai ba con thôi. . . . . .”
Sau đó lại nói: “. . . . . . Nàng hãy yên tâm mà ở nhà, phải bảo trọng thân thể, công việc trong nhà cứ để cho Lai Sinh làm. . . . . .”
Nói một tràng, Loan Loan cũng biết Bách Thủ nhất định phải đi, chuyện này cũng là một chuyện vinh quang. Không chỉ là do thôn trưởng đề cử, mà còn là do huyện nha chỉ định.
Ăn xong bữa trưa, nàng thu xếp đồ đạc cho hắn, chuyến đi này phải mất mấy ngày, nàng lại lải nhải dài dòng dặn dò một đống chuyện.
Bách Thủ vừa đi, trong nhà chỉ còn lại Lai Sinh và Loan Loan, đêm đầu tiên, mẹ Nguyên Bảo lo lắng nàng khó chịu nên tới nói chuyện với nàng, bảo nàng có việc gì cứ sang gọi. Loan Loan cũng rất cảm kích.
Bách Thủ không có ở nhà, Lai Sinh cũng không biết nấu cơm, Loan Loan đành phải tự mình xuống bếp xào rau, nhưng mà vừa ngửi thấy mùi dầu mỡ, trong dạ dày nàng lập tức cuộn lên khó chịu, làm thử vài lần, quả thực nàng không chịu nổi cái mùi vị dầu mỡ kia, nên cũng không nấu cơm nữa. Thế là hai người ở nhà bắt đầu ngày ngày luộc khoai lang, ban ngày nàng chỉ nằm trên giường, còn buổi tối rửa mặt cũng chỉ để Lai Sinh đi múc nước.
Nhưng mà bản thân hắn lại rúc trong phòng, chẳng biết đang làm cái gì. Mà ban ngày hắn cũng không thích chạy ra bên ngoài như trước kia nữa, suốt ngày đều ở trong phòng.
Có một hôm, Loan Loan ở ngoài gọi một lúc lâu cũng không thấy hắn đi ra ngoài, Loan Loan bèn tò mò đi vào. Sau đó liền nghe trong phòng thùng thùng hai tiếng, nên nàng đi vào xem xét.
Chỉ thấy đôi giày của hắn bị đá lung tung trong phòng. Cả người nằm nghiêng trên giường, chăn mền trên người chỉ đắp qua loa.
“Đệ làm gì thế?” Loan Loan kỳ quái.
Lai Sinh hắc hắc nhìn về phía nàng cười nịnh nọt: “Đệ ngủ.”
Loan Loan liếc mắt nhìn quần áo chỉnh tề trên người hắn, nàng trừng mắt nói: “Đi ra ngoài múc nước.”
Chờ Loan Loan vừa đi ra ngoài, hắn lập tức đút đồ vật ở sau lưng vào chăn, sau đó hai chạy ba nhảy chạy ra ngoài.
Ngày hôm sau trời nắng hơn, Loan Loan cảm giác tinh thần của mình cũng giống như khí trời tốt hơn nhiều, lấy ra hai bộ quần áo bẩn đã thay bỏ vào chậu ngâm.
Sau đó đổ nước bẩn giặt quần áo vào lỗ thoát nước, lại phát hiện lối thoát nước chảy rất chậm. Nàng nhìn nhìn, thấy lỗ thoát nước cũng không bị tắc, một lát sau, nàng lại phát hiện nước ở lỗ thoát vẫn chưa thoát hết, mà bình thường cũng không phải như vậy.
Nàng bèn mở cửa sân đi ra kiểm tra, lại phát hiện phía ngoài lối thoát nước bị bùn chắn. Không có cách nào, nàng chỉ có thể gọi Lai Sinh ra móc từng chút bùn đất ở lỗ cửa lỗ thoát ra, Lai Sinh bĩu môi rất mất hứng.
Cửa thoát nước được đào thông, nước rốt cục cũng chảy thông thuận. Nhưng ngày hôm sau, lúc nàng đổ nước lại phát hiện nước bị ngăn bên trong, kiểm tra mặt trong mặt ngoài, cũng không thấy bị bùn chặn. Nàng nghĩ nghĩ, bên ngoài lối thoát nước không bị chắn mà nước vẫn chảy chậm, vậy thì bị chặn ở trong rồi? Nhưng mà lối thoát nước này trước kia lúc xây đều dùng đá kè hai đầu nên không thể sập như núi được, nếu như ở giữa thật sự bị sập bùn, vậy thì trên mặt đường này chắc chắn sẽ lõm, nhưng hiện tại mặt đường này vẫn bình thường mà.
Chuyện này thật khó hiểu!
Về sau Loan Loan lại bảo Lai Sinh dùng gậy trúc dài nhỏ thọc từ bên trong ra ngoài, nhưng lúc gậy trúc vươn ra ngoài thì lại bị kẹt, rõ ràng cho thấy lối thoát ở bên ngoài bị cái gì đó ngăn rồi, thử lại mấy lần nhưng gậy trúc cũng không nhúc nhích được, nên chắc chắn không phải là bùn chắn.
Loan Loan chỉ Lai Sinh thọc vào bên trong, không ít người đi ngang qua dừng lại xem, rối rít hỏi nàng làm gì.
“Vợ Bách Thủ à, hai người đang làm gì vậy?”
” Lối thoát nước trong nhà muội bị tắc rồi.” Loan Loan nói đúng sự thật.
“A, lối thoát nước này năm nay mới làm mà? Làm sao lại bị tắc được?”
“Hôm qua cửa lỗ thoát bị bùn chặn đã thông xong, nhưng hôm nay lại đến bên trong bị lấp, trước kia chưa từng xảy ra thế này bao giờ cả.”
Mọi người vừa nhìn cũng vừa giúp kiểm tra xem là do nguyên nhân gì, sau đó có người nói: “Bên trong chắc chắn là bị cục đá lớn chặn rồi, nếu không gậy trúc này làm sao không chọc qua được? Phải chọc cục đá kia ra bằng được mới được.”
Bản thân Loan Loan cũng cảm thấy như vậy, sau đó dưới sự giúp đỡ của mọi người, cuối cùng cũng chọc được cục đá bên trong ra, thật đúng là một cục đá không nhỏ, khó trách chắn được cái lỗ thoát lớn khiến nước không thoát được.
Loan Loan cầm lấy cục đá nhìn nhìn, cục đá lớn như vậy bỏ vào cũng không dễ nha, thật không biết là người nào nhọc lòng như vậy, nàng chợt quay đầu đưa mắt nhìn bên cạnh.
Lai Sinh phát hiện lối thoát nước thông rồi, thế là hắn lập tức chạy vội ra.
“Thông rồi, thông rồi, rốt cuộc cũng thông rồi.” Sau đó nhìn thấy Loan Loan cầm một cục đá trên tay: “A, chị dâu, tẩu cầm cục đá làm gì thế?”
Loan Loan nhìn hắn một cái, nói: “Ừ, cho đệ cục đá này.”
Lai Sinh xua tay: “Đệ không cần, cục đá kia lấy làm gì chứ.”
“Đệ bận rộn hơn nửa ngày mới chọc thông được lối thoát nước này, không giữ làm kỷ niệm đi, nó được chọc ra từ cái lỗ thoát nước kia đó.” Loan Loan cười tủm tỉm nhìn hắn nói.
Lai Sinh ngẩn người: “Vì sao trong lối thoát nước của chúng ta có cục đá vậy?”
“Đệ nói xem vì sao nào, chẳng lẽ cục đá kia tự mình nhảy đi vào?”
Lai Sinh trừng mắt: ” Ý của tẩu tử là có người cố ý nhét cục đá kia vào sao?”
Loan Loan gật đầu.
Sau đó chỉ thấy mắt Lai Sinh trợn lên giống như mắt cá vàng, cầm lấy cục đá kia ném mạnh lên mặt đất, giơ chân bắt đầu mắng: “Cái tên trứng thối cháu con rùa nào ăn no rỗi việc, lại để đại gia ta bận rộn ngoài này cả buổi, dám nhét cục đá thối tha này vào. . .”
Loan Loan che miệng cười trộm, người bên cạnh cũng cười ha hả nhìn Lai Sinh la tới la lui giữa đường, dù sao người hắn mắng chửi cũng không phải bọn họ.
Trong sân bên cạnh có một nữ nhân thở phì phì trợn mắt nhìn ra bên ngoài.
Dương Uyển thấy mẹ nàng đứng cả nửa ngày ở giữa sân, lại thấy sắc mặt của bà không tốt, nàng mới khó hiểu hỏi: “Mẹ ạ, mẹ làm sao vậy?”
“Không sao.” Nói xong thì xụ mặt đi vào phòng.
Bách Thủ vì để cho nàng có khẩu vị tốt, mỗi ngày đều nghĩ cách làm các món ăn khác nhau. Trong nhà chỉ có mỗi rau, nên hằng ngày hắn vội vàng đánh xe trâu đi chợ mua đồ ăn tươi vào sáng sớm, còn mua một chút hoa quả vừa tươi vừa rẻ về cho nàng ăn.
Mà Lai Sinh mỗi ngày đi theo thế nào cũng có thể có được đồ ăn ngon, còn thường xuyên mang mứt quả về ăn.
Loan Loan thấy hắn ăn quá nhiều, bèn kín đáo nhắc nhở Bách Thủ: “. . . . . . Chàng đừng mua những món đồ ngọt kia cho đệ ấy mãi, ngày ăn, đêm cũng còn ăn, răng sẽ hỏng mất.”
“Ta cũng chỉ mua cho đệ ấy một lần, những thứ kia hình như là người khác mua cho đệ ấy.”
Loan Loan nghe vậy thì sửng sốt: “Không phải chàng mua? Vậy là ai?”
Bách Thủ lắc đầu: “Ta cũng không biết, nghe đệ ấy nói là một ông lão mua, ta hỏi đệ ấy ông lão kia là ai thì đệ ấy lại không nói được.”
Ngày thường thỉnh thoảng có người mua đồ cho Lai Sinh ăn thật, nhưng mà từ khi nào lại có người cứ gặp là mua cho như thế?
Hôm sau nàng bèn hỏi Lai Sinh.
Lai Sinh ngây ngô cười: “Là một ông lão.”
“Vậy tại sao ông ấy muốn mua đồ cho đệ ăn vậy?” Loan Loan cười hỏi.
Lai Sinh nghiêng đầu suy nghĩ, cười hì hì nói: “Ông ấy hỏi đệ có thuộc thơ hay không, nên đệ đọc, sau đó ông ấy liền mua mứt quả cho đệ. . . . . .”
Loan Loan hơi giật mình, không nghĩ tới đệ ấy còn có thể đọc thuộc thơ, nói: “Đệ thuộc thơ gì?”
Lai Sinh đắc ý nâng đầu lên, cao giọng nói: “Trước giường ánh trăng sáng.”
Sau đó Loan Loan đợi hồi lâu cũng nghe thấy âm thanh gì tiếp theo.
“Hết rồi à?”
“Hết rồi .” Lai Sinh thật thà gật đầu.
Loan Loan chép miệng, có thể đọc thuộc một câu này cũng coi như là giỏi rồi.
Nhưng mà hỏi tới hỏi lui Lai Sinh cũng không nói ra được nguyên nhân, nhưng rõ ràng là Lai Sinh chắc chắn không quen ông lão này. Người không quen biết làm sao lại vô duyên vô cớ mua đồ cho Lai Sinh?
Vấn đề này Loan Loan và Bách Thủ đều không nghĩ ra được.
Cả ngày Loan Loan đều làm ổ trên giường qua ngày. Người trong thôn ai ai cũng đều bận rộn. Mai Tử cũng thường xuyên tới đây nói chuyện với nàng, mẹ Nguyên Bảo và mẹ Thạch Đầu thỉnh thoảng cũng tới.
Mà Hương Tú thì kể từ sau hôm đó, mỗi ngày đều lên thôn trang làm việc từ rất sớm, Mạch Thảo ở nhà một mình rất ít ra ngoài, Loan Loan chỉ gặp cô bé hai lần. Có một lần vẫn là chính nàng tự mình chiên bánh đưa tới đó, dù cô bé không biết nói chuyện nhưng nụ cười nhẹ nhàng của cô bé khiến người ta rất thích.
Sau lại có một ngày Bách Thủ từ chợ về, lại nhìn thấy Hương Tú ngồi xe trâu với một người nam nhân trở về, đến cửa thôn Hương Tú xuống xe trâu. Người nam nhân đánh xe trâu đứng trước thôn, mà sau đó Hương Tú mới từ từ đi vào thôn.
Nhưng ngày thứ hai Bách Thủ mới biết được nam nhân đánh xe trâu kia là Lý Tứ.
Lý Tứ này quanh năm ở bên ngoài, chỉ có một mình vợ hắn ở nhà, hắn còn có một nhi tử mười chín tuổi vào làm gã sai vặt cho một gia đình giàu có, tuy bị người trước người sau sai bảo làm này nọ, nhưng đi ra ngoài so với người bình thường cũng nở mày nở mặt hơn, cho nên hai vợ chồng Lý Tứ đối với chuyện nhi tử làm người hầu cho gia đình giàu có thì coi đây là vinh quang.
Vợ của Lý Tứ là một người đanh đá. Lý Tứ và Hương Tú trở về hai lần đều bị người ta nhìn thấy, thế nhưng những chuyện này vợ của Lý Tứ cũng không biết. Về sau dần dần trong thôn nổi lên vài lời đồn đãi, nói hai người trong thôn thỉnh thoảng gặp cũng đều mắt đi mày lại.
Loan Loan không có thời gian đi ra ngoài, đương nhiên cũng không trông thấy, những điều này nàng đều nghe đám người Mai tử nói, nhưng nàng không biết thật hay giả, mà nàng cũng không xem vào làm gì. Hương Tú có diện mạo yêu mị, thấy nàng ngày thường nói chuyện làm việc cũng giống một người đoan chính, nhưng mà biết người biết mặt không biết lòng, đây cũng là chuyện thường thấy.
Thời gian qua đi từng ngày, triệu chứng nôn mửa của Loan Loan có hơi giảm đi một chút. Lập tức cũng bước vào tháng mười, thời tiết đã lạnh hơn. Loan Loan không chỉ có thêm chăn dày ban đêm, mà quần áo mặc vào ban ngày cũng dày hơn.
Hôm nay Bách Thủ vừa từ chợ về, nhà trưởng thôn cũng có mấy người đến. Qua không bao lâu, Dương Khai Thạch lại tới nói là trưởng thôn có chuyện tìm hắn. Nửa canh giờ sau Bách Thủ đã trở lại, vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, vừa về đến nhà thì lập tức mở hòm bắt đầu tìm quần áo, khiến cho Loan Loan không hiểu ra sao.
“. . . . . . Mấy ngày trước đây có mấy người đi vào vùng núi Bối Sơn, bị sói tấn công bị thương, khiến cho trong lòng dân chúng chung quanh đều bàng hoàng, huyện nha đã tổ chức người đi Thanh Sơn. Nhưng thiếu mấy người kỹ thuật săn bắn tốt, cho nên huyện nha mới đến mấy thôn xóm để tìm một số người có tiễn thuật tốt cùng nhau lên núi, thôn chúng ta có ta và Dương đại ca tiễn thuật tốt. Cho nên một lát nữa ta và Dương đại ca phải đến nha môn.”
Vùng núi Bối Sơn chính là một vùng núi sâu, còn sâu hơn cả chỗ lần đó Bách Thủ săn heo rừng.
Loan Loan nghe xong thì sững sờ thật lâu, nói: “Trên núi có sói sao?” Sao trước kia không nghe nói.
Bách Thủ gật đầu: “Thường ngày ta cũng chỉ đi ven bìa rừng, chứ không đi vào chỗ sâu hơn, những con sói kia thì ở chỗ sâu trong đó.”
“Nếu như ở trong chỗ sâu kia, trước kia cũng không có ai đi vào, sao lần này lại có người vào trong đó?” Loan Loan nghi ngờ nói.
Vả lại đây là đi đánh sói, nhưng những con sói kia lại rất hung ác, nên nàng không khỏi lo lắng hỏi thăm Bách Thủ.
Bách Thủ cười an ủi nàng: “Lần này người đi hẳn là không ít, lại còn có nha dịch nữa, nàng cứ yên tâm đi, ta và Dương đại ca sẽ chăm sóc lẫn nhau.”
“Nhưng mà sói là loài động vật hung mãnh động tác lại nhanh, cắn ai thì người đó có thể phải mất mạng, hơn nữa chắc chắn không phải chỉ có một hai con sói.”
Thấy nàng nhíu chặt mày, Bách Thủ cầm tay nàng nhẹ nhàng nói: “Nàng yên tâm đi, không có việc gì đâu, sói nhiều lắm cũng chỉ hai ba con thôi. . . . . .”
Sau đó lại nói: “. . . . . . Nàng hãy yên tâm mà ở nhà, phải bảo trọng thân thể, công việc trong nhà cứ để cho Lai Sinh làm. . . . . .”
Nói một tràng, Loan Loan cũng biết Bách Thủ nhất định phải đi, chuyện này cũng là một chuyện vinh quang. Không chỉ là do thôn trưởng đề cử, mà còn là do huyện nha chỉ định.
Ăn xong bữa trưa, nàng thu xếp đồ đạc cho hắn, chuyến đi này phải mất mấy ngày, nàng lại lải nhải dài dòng dặn dò một đống chuyện.
Bách Thủ vừa đi, trong nhà chỉ còn lại Lai Sinh và Loan Loan, đêm đầu tiên, mẹ Nguyên Bảo lo lắng nàng khó chịu nên tới nói chuyện với nàng, bảo nàng có việc gì cứ sang gọi. Loan Loan cũng rất cảm kích.
Bách Thủ không có ở nhà, Lai Sinh cũng không biết nấu cơm, Loan Loan đành phải tự mình xuống bếp xào rau, nhưng mà vừa ngửi thấy mùi dầu mỡ, trong dạ dày nàng lập tức cuộn lên khó chịu, làm thử vài lần, quả thực nàng không chịu nổi cái mùi vị dầu mỡ kia, nên cũng không nấu cơm nữa. Thế là hai người ở nhà bắt đầu ngày ngày luộc khoai lang, ban ngày nàng chỉ nằm trên giường, còn buổi tối rửa mặt cũng chỉ để Lai Sinh đi múc nước.
Nhưng mà bản thân hắn lại rúc trong phòng, chẳng biết đang làm cái gì. Mà ban ngày hắn cũng không thích chạy ra bên ngoài như trước kia nữa, suốt ngày đều ở trong phòng.
Có một hôm, Loan Loan ở ngoài gọi một lúc lâu cũng không thấy hắn đi ra ngoài, Loan Loan bèn tò mò đi vào. Sau đó liền nghe trong phòng thùng thùng hai tiếng, nên nàng đi vào xem xét.
Chỉ thấy đôi giày của hắn bị đá lung tung trong phòng. Cả người nằm nghiêng trên giường, chăn mền trên người chỉ đắp qua loa.
“Đệ làm gì thế?” Loan Loan kỳ quái.
Lai Sinh hắc hắc nhìn về phía nàng cười nịnh nọt: “Đệ ngủ.”
Loan Loan liếc mắt nhìn quần áo chỉnh tề trên người hắn, nàng trừng mắt nói: “Đi ra ngoài múc nước.”
Chờ Loan Loan vừa đi ra ngoài, hắn lập tức đút đồ vật ở sau lưng vào chăn, sau đó hai chạy ba nhảy chạy ra ngoài.
Ngày hôm sau trời nắng hơn, Loan Loan cảm giác tinh thần của mình cũng giống như khí trời tốt hơn nhiều, lấy ra hai bộ quần áo bẩn đã thay bỏ vào chậu ngâm.
Sau đó đổ nước bẩn giặt quần áo vào lỗ thoát nước, lại phát hiện lối thoát nước chảy rất chậm. Nàng nhìn nhìn, thấy lỗ thoát nước cũng không bị tắc, một lát sau, nàng lại phát hiện nước ở lỗ thoát vẫn chưa thoát hết, mà bình thường cũng không phải như vậy.
Nàng bèn mở cửa sân đi ra kiểm tra, lại phát hiện phía ngoài lối thoát nước bị bùn chắn. Không có cách nào, nàng chỉ có thể gọi Lai Sinh ra móc từng chút bùn đất ở lỗ cửa lỗ thoát ra, Lai Sinh bĩu môi rất mất hứng.
Cửa thoát nước được đào thông, nước rốt cục cũng chảy thông thuận. Nhưng ngày hôm sau, lúc nàng đổ nước lại phát hiện nước bị ngăn bên trong, kiểm tra mặt trong mặt ngoài, cũng không thấy bị bùn chặn. Nàng nghĩ nghĩ, bên ngoài lối thoát nước không bị chắn mà nước vẫn chảy chậm, vậy thì bị chặn ở trong rồi? Nhưng mà lối thoát nước này trước kia lúc xây đều dùng đá kè hai đầu nên không thể sập như núi được, nếu như ở giữa thật sự bị sập bùn, vậy thì trên mặt đường này chắc chắn sẽ lõm, nhưng hiện tại mặt đường này vẫn bình thường mà.
Chuyện này thật khó hiểu!
Về sau Loan Loan lại bảo Lai Sinh dùng gậy trúc dài nhỏ thọc từ bên trong ra ngoài, nhưng lúc gậy trúc vươn ra ngoài thì lại bị kẹt, rõ ràng cho thấy lối thoát ở bên ngoài bị cái gì đó ngăn rồi, thử lại mấy lần nhưng gậy trúc cũng không nhúc nhích được, nên chắc chắn không phải là bùn chắn.
Loan Loan chỉ Lai Sinh thọc vào bên trong, không ít người đi ngang qua dừng lại xem, rối rít hỏi nàng làm gì.
“Vợ Bách Thủ à, hai người đang làm gì vậy?”
” Lối thoát nước trong nhà muội bị tắc rồi.” Loan Loan nói đúng sự thật.
“A, lối thoát nước này năm nay mới làm mà? Làm sao lại bị tắc được?”
“Hôm qua cửa lỗ thoát bị bùn chặn đã thông xong, nhưng hôm nay lại đến bên trong bị lấp, trước kia chưa từng xảy ra thế này bao giờ cả.”
Mọi người vừa nhìn cũng vừa giúp kiểm tra xem là do nguyên nhân gì, sau đó có người nói: “Bên trong chắc chắn là bị cục đá lớn chặn rồi, nếu không gậy trúc này làm sao không chọc qua được? Phải chọc cục đá kia ra bằng được mới được.”
Bản thân Loan Loan cũng cảm thấy như vậy, sau đó dưới sự giúp đỡ của mọi người, cuối cùng cũng chọc được cục đá bên trong ra, thật đúng là một cục đá không nhỏ, khó trách chắn được cái lỗ thoát lớn khiến nước không thoát được.
Loan Loan cầm lấy cục đá nhìn nhìn, cục đá lớn như vậy bỏ vào cũng không dễ nha, thật không biết là người nào nhọc lòng như vậy, nàng chợt quay đầu đưa mắt nhìn bên cạnh.
Lai Sinh phát hiện lối thoát nước thông rồi, thế là hắn lập tức chạy vội ra.
“Thông rồi, thông rồi, rốt cuộc cũng thông rồi.” Sau đó nhìn thấy Loan Loan cầm một cục đá trên tay: “A, chị dâu, tẩu cầm cục đá làm gì thế?”
Loan Loan nhìn hắn một cái, nói: “Ừ, cho đệ cục đá này.”
Lai Sinh xua tay: “Đệ không cần, cục đá kia lấy làm gì chứ.”
“Đệ bận rộn hơn nửa ngày mới chọc thông được lối thoát nước này, không giữ làm kỷ niệm đi, nó được chọc ra từ cái lỗ thoát nước kia đó.” Loan Loan cười tủm tỉm nhìn hắn nói.
Lai Sinh ngẩn người: “Vì sao trong lối thoát nước của chúng ta có cục đá vậy?”
“Đệ nói xem vì sao nào, chẳng lẽ cục đá kia tự mình nhảy đi vào?”
Lai Sinh trừng mắt: ” Ý của tẩu tử là có người cố ý nhét cục đá kia vào sao?”
Loan Loan gật đầu.
Sau đó chỉ thấy mắt Lai Sinh trợn lên giống như mắt cá vàng, cầm lấy cục đá kia ném mạnh lên mặt đất, giơ chân bắt đầu mắng: “Cái tên trứng thối cháu con rùa nào ăn no rỗi việc, lại để đại gia ta bận rộn ngoài này cả buổi, dám nhét cục đá thối tha này vào. . .”
Loan Loan che miệng cười trộm, người bên cạnh cũng cười ha hả nhìn Lai Sinh la tới la lui giữa đường, dù sao người hắn mắng chửi cũng không phải bọn họ.
Trong sân bên cạnh có một nữ nhân thở phì phì trợn mắt nhìn ra bên ngoài.
Dương Uyển thấy mẹ nàng đứng cả nửa ngày ở giữa sân, lại thấy sắc mặt của bà không tốt, nàng mới khó hiểu hỏi: “Mẹ ạ, mẹ làm sao vậy?”
“Không sao.” Nói xong thì xụ mặt đi vào phòng.
/266
|