Tự tại

Chương 3

/3


Chương 3

Khi Kỳ Hàn đến, máy bay đã cất cánh, anh thẫn thờ nhìn theo hồi lâu mà đầu óc trống rỗng. Anh thật sự không biết phải làm gì bây giờ, không hiểu tại sao mình lại ngu ngốc như vậy nữa.

Đường Đường vừa ngậm kẹo vừa liếc xéo, tiếc chết anh đi, cái tội không biết quý trọng, bây giờ Mật Mật của cô sẽ đi tìm “niềm vui mới”, còn anh ta phải ở đây ôm hận trăm năm. Thật là hả giận quá đi mà, Đường Đường sung sướng quay lưng rời đi.

Tiếng bước chân của Đường Đường khiến Kỳ Hàn giật mình tỉnh lại. Anh tức tối đấm vào đầu mình một cái, mày có còn là đàn ông không Kỳ Hàn, chỉ mỗi chuyện thú nhận tình cảm thôi mà cũng trốn trốn tránh tránh, đến khi hoàn toàn vuột mất rồi mới nhận ra. Làm sao bây giờ, ngay cả người cũng đi mất tiêu rồi, anh biết thú nhận với ai đây chứ?

Kỳ Hàn đi tới đi lui, không được, cô đang theo đuổi anh mà, sao lại bỏ đi như thế được? Anh có cho cô đi sao, mới có ba năm, nói dứt là dứt ngay, đồ vô lương tâm! Kỳ Hàn tức tối giậm chân. Được lắm, cùng lắm thì… anh theo đuổi lại, ít nhất cũng phải qua đó cho cô biết rằng anh không muốn chỉ chấm dứt đơn giản như vậy!

~

“Này, em đứng lại đó cho anh!”

Dương Mật ngừng chân, buồn phiền bứt tóc, một bóng người từ sau lưng vọt lên chắn trước mặt cô, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi: “Tai em có vấn đề sao, anh gọi ba lần bốn lượt mới chịu ngừng!”

Dương Mật liếc anh một cái, lách người qua muốn bỏ đi.

Kỳ Hàn sao để cô đi dễ dàng như vậy được, anh bước sang chặn lại, tức tối nhìn cô: “Đi đi đi, đi cái gì mà đi, anh có phải rắn rết đâu mà em tránh!”

“Anh muốn gì đây hả, Kỳ Hàn?” Dương Mật nhíu mày, giọng cũng cất cao lên. Cô thật tình không hiểu anh bị chập phải dây thần kinh nào nữa, bỗng dưng một tuần trước anh xuất hiện ở trường cô, rồi cứ bám riết cô không buông, lần nào cũng bắt cô đứng lại mà cứ ấp úng mãi không chịu nói gì. Cô thật sự hao hết kiên nhẫn với anh rồi, cô còn đang trong thời gian chữa thương được không, anh đừng có liên tục tra tấn tinh thần cô thế chứ!

“Anh…” Kỳ Hàn đỏ mặt, không biết bị nghẹn hay bị tức, nhưng nói chung là lại tiếp tục màn ấp a ấp úng không thốt nổi chữ nào. Dương Mật thật sự không còn gì để nói, cô gạt anh ra, tay lập tức bị anh túm lấy.

“Em… Sao em lại thiếu kiên nhẫn như thế chứ? Anh vẫn chưa nói…”

“Anh muốn nói gì?” Dương Mật bực bội quay lại, “Cả tuần nay rồi anh vẫn nói mãi không xong, còn cứ lẽo đẽo đi theo em là có ý gì? Sao đang yên lành anh lại chạy qua đây chứ? Anh muốn phiền chết em phải không!”

“Phiền chết em…” Lần này Kỳ Hàn nghẹn thật, “Cái gì gọi là phiền chết em. Em theo đuôi anh ba năm anh không phiền chết thì thôi, em lại…”

“Em đi theo anh ba năm đó, thì sao?” Dương Mật giậm chân, “Bây giờ em đã không theo anh nữa rồi, ngược lại đổi thành anh theo em. Anh muốn gì? Anh muốn gì hả? Hay anh muốn chọc em tức chết? Em sắp tức chết thật rồi!”

“Em… em…” Nhìn Dương Mật nổi đóa, Kỳ Hàn thật không biết phải làm sao, khí thế vốn đã không có nay lại teo tóp gần như mất sạch. Sao chỉ thổ lộ thôi lại khó vậy chứ? Rốt cục cô lấy đâu ra can đảm bày tỏ với anh suốt ba năm nay vậy?

Kỳ Hàn gãi đầu, còn chưa suy nghĩ xong thì Dương Mật đã bỏ đi. Anh nhíu mày, cuối cùng quyết định liều một lần. Anh là đàn ông mà, muốn ra tay thì phải dứt khoát, cứ dây dây dưa dưa thật sự quá mất mặt!

Tự bơm hơi cho mình, Kỳ Hàn rốt cục cũng hành động. Anh tiến lên hai ba bước đuổi kịp Dương Mật, túm tay xoay người cô lại, áp đầu xuống, thực hiện một nụ hôn màn ảnh tiêu chuẩn không chê vào đâu được.

Tiếng huýt sáo xung quanh vang lên, mấy sinh viên đứng gần đó tỏ vẻ cổ vũ, chuyện hôn nhau nơi công cộng thật sự không phải hiếm thấy, họ cũng chỉ cười cười rồi tiếp tục làm việc của mình, để lại một nam một nữ đang môi kề môi, mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

Dương Mật: Cái gì đang xảy ra vậy?

Kỳ Hàn: Cái này có phải là hôn không?

Nửa phút trôi qua (đối với đương sự là nửa giờ), hai người rốt cục cũng tách ra. Dương Mật sững sờ há hốc mồm, Kỳ Hàn lại đưa tay xoa xoa môi, nhìn có vẻ cực kì vô sỉ. Ừm, không tệ, mềm mềm, thơm thơm.

“Anh… anh…” Dương Mật run rẩy nói không ra lời.

“Chính là vậy đó, em hiểu chưa?” Tập kích thành công, lá gan Kỳ Hàn lại mập lên, hùng hùng hổ hổ xác nhận. Anh thật sự rất thích dáng vẻ cô lúc này, mắt mở to, vừa kinh ngạc vừa thẹn thùng, toàn thân run run. Quá đáng yêu! Thật muốn hôn một cái nữa!

“Anh, vô sỉ!” Dương Mật giận dữ đẩy mạnh anh một cái, xoay người chạy đi. Kỳ Hàn ngẩn ngơ bị bỏ lại, hoàn toàn không hiểu đầu đuôi ra sao.

Không phải cô thích anh ư? Lúc này anh đáp lại cô, còn tỏ tình bằng hành động nữa, sao cô không những không phản ứng mà còn mắng anh? Lại còn chạy đi?

Chẳng lẽ, cô không còn tình cảm với anh? Hoàn toàn chặt đứt thật rồi?

Kỳ Hàn khổ sở, thì ra cảm giác bị cự tuyệt là như thế này, rất khó chịu, rất buồn bã. Điều này khiến anh lại đau lòng hiểu ra cảm giác của cô ba năm qua là như thế nào…

~

Dương Mật xoa xoa hai tay vào nhau, thở ra một hơi khói trắng, chỉ tiếc bao tay quá dày, cô hoàn toàn không cảm nhận được chút ấm áp nào.

Mùa đông nói tới là tới, ngủ một giấc, sáng hôm sau tuyết đã phủ trắng hiên nhà. Vẫn chưa quá thích ứng với thời tiết ở đây khiến Dương Mật tay chân cứng ngắc, lạnh run người, đã bao kín thành quả cầu mà hoạt động vẫn còn khó khăn.

Một cô gái bước tới đứng cạnh cô trong trạm xe bus, ban đầu cô không để ý, nhưng dần dần cũng bị cô ta khơi dậy lòng hiếu kỳ. Trời đã lạnh thì thôi, cô gái này còn mặc váy ngắn, lớp vớ tới đầu gối kia lại có vẻ rất mỏng manh, áo khoác cũng không dày bao nhiêu. Cô gái đeo kính đen che gần nửa khuôn mặt, đứng giữa trời tuyết mà vẫn rất nhàn nhã thích ý.

Thật hâm mộ, chắc là người bản xứ đây mà, quả thật thời tiết này vẫn chưa phải là lạnh lắm, người đi đường cũng không ai mặc dày như Dương Mật, so ra thì cô mới đúng là có chút quái dị. Dương Mật cũng mặc kệ, lạnh thì bọc mình lại, sao phải vì sợ bị người khác để ý mà chịu khổ chứ, nhớ đến mấy cô bạn trong ký túc xá cắn răng không chịu mặc dày ra ngoài, cô thật sự rất khâm phục bọn họ, chỉ mong bọn họ không bị đông chết.

“Em là Dương Mật phải không?”

Trời lạnh khiến dây thần kinh vốn thô của Dương Mật hoạt động chậm nửa nhịp, cô lại thở ra một hơi, sau đó mới quay sang nhìn người bên cạnh. Cô gái này là ai, sao lại biết tên cô?

Người bên cạnh cũng quay sang, cô ta tháo kính đen xuống, mỉm cười thân thiện, “Chào em, chị là Kỳ Mẫn.”

Tuy thần kinh Dương Mật rất thô, nhưng cô vẫn nhận ra đây chính là “bạn gái” của Kỳ Hàn.

“Haizz, chắc em cũng đoán được rồi đó, chị là chị ruột của Kỳ Hàn, lớn hơn nó hai tuổi, vẫn luôn định cư bên đây, thời gian trước mới về thăm nhà được vài tuần. Em yên tâm đi, chị không phải bạn gái Kỳ Hàn, ai mà thèm tên nhóc quái dị đó chứ. Nếu em vẫn còn lo lắng, tiết lộ với em luôn, chị đã có chồng rồi. Chồng chị rất là tuyệt vời, chị đảm bảo sẽ không có ngày đột nhiên mất tỉnh táo quay sang thích tên Kỳ Hàn kia đâu…” Kỳ Mẫn cười híp mắt, thích thú nhìn “cô em dâu” đang trợn trừng đối diện. Thật quá thú vị! Kỳ Hàn vậy mà lại thua dưới tay cô bé (có vẻ) ngây thơ này!

Vì có một gương mặt trẻ con nên Kỳ Hàn vẫn luôn thường xuyên dùng chị mình để cản bớt lượng fan theo đuổi, giành chút thời gian an tĩnh (dù chẳng có hiệu quả bao nhiêu), anh còn thường xuyên giả vờ thân thiết với Kỳ Mẫn, khiến các thiếu nữ thương tâm muốn chết (rồi sau đó lại quật cường đứng lên). Tuy vậy, trong suốt ba năm Dương Mật theo đuổi anh, anh lại không hề lôi tấm bia chị gái mình ra. Điều này được anh giải thích là anh thấy Dương Mật còn có tác dụng hơn cả bà chị không đáng tin kia, lại còn rất an tĩnh, sẽ không ríu rít quấy rầy anh suốt ngày. Nhưng sau này dưới uy lực của Dương Mật, anh phải thút thít thừa nhận rằng do anh không muốn cô thương tâm, nên đã vô thức che giấu chuyện này.

Việc thừa nhận ở sân điền kinh chỉ là anh nhất thời nóng đầu thôi. (Anh hối hận ngàn lần vạn lần rồi mà bà xã ToT)

Còn Dương Mật, cô là một người rất có nguyên tắc đạo đức, tuyệt đối sẽ không nhúng chàm người đã có chủ, nên khi bị Kỳ Hàn hôn, cô cho rằng anh là tên vô sỉ lăng nhăng, đã có bạn gái rồi còn động tay động chân với cô, khiến cô vô cùng tức giận!

Vì vậy, mới dẫn thành hiểu lầm hiện tại.

Kỳ Hàn tuy không có thần kinh thô nhưng đích thực là con nai con trong chuyện tình cảm. Tối đó, anh về khóc bù lu bù loa với chị mình, nói rằng mình bị thất tình, thương tâm quá độ, sắp không sống nổi nữa. Đừng nhìn Kỳ Mẫn baby mà lầm, ít nhất cô cũng không ngốc nghếch giống cậu em trai này, chỉ cần động não một chút là đã hiểu ra rồi, cho nên mới có màn giới thiệu hôm nay.

Dương Mật nghe đầu đuôi câu chuyện, cô trầm tư nhìn theo tay chỉ của Kỳ Mẫn, Kỳ Hàn đang đứng bên kia đường, cũng bọc kín như cái bánh chưng, nói trung thực hơn chút nữa là còn sụt sịt nước mũi, buồn bã nhìn sang cô như cún con bị lạc mẹ.

Anh dần bước qua, Dương Mật cúi đầu nhìn mũi chân mình, cuối cùng cũng thấy đôi giầy thể thao màu xanh đen dừng lại trước mặt.

“Mật Mật…” Anh lên tiếng, hít mũi một cái, “Anh biết lỗi rồi, em tha thứ cho anh đi.”

Dương Mật liếc anh một cái, “Anh lừa gạt em.”

“Anh biết lỗi rồi. Anh hối hận lắm rồi. Em đừng giận nữa có được không?”

Dương Mật không nói lời nào.

Kỳ Hàn rối rắm liếc qua chị mình, thấy chị mình đang nháy mắt liên tục như bị rút gân, phải một hồi lâu anh mới giải mã được tín hiệu, thật khiến Kỳ Mẫn sắp tức chết mà.

Kỳ Hàn tiến lên dang tay ôm chầm lấy Dương Mật, dụi dụi đầu vào vai cô, đáng thương sụt sịt: “Em xem, anh vì đợi em mà bị cảm rồi, anh sợ lạnh lắm đó em biết không? Đừng giận nữa, mình tìm chỗ nào âm ấm tâm sự đi nha. Ví dụ như em thích anh bao nhiêu, còn anh thì thích em rất nhiều rất nhiều...”

Kỳ Mẫn vỗ trán, trời ơi đây thật sự là em trai mình sao, mình không quen nó, không quen nó…

Nhưng Dương Mật thần kinh thô lại thích như vậy, cô là người thẳng thắn, không hiểu quanh co vòng vèo, nếu anh nói thế ngay từ đầu mà không làm ra mấy hành động thần kinh, họ đã chẳng tốn thời gian thế rồi.

Dương Mật vòng tay ôm lại Kỳ Hàn, thẹn thùng gật gật đầu trong lòng anh.

Vậy là, hạnh phúc viên mãn.

HẾT

__

Muốn viết 1 soái ca lạnh lùng mà k hiểu sao cuối cùng lại biến thành thế này, thật... lực bất tòng tâm (chấm chấm nước mắt)

Bộ đầu tay đã hoàn thành. Thanks mọi người ủng hộ. Dù k nhiều độc giả nhưng Kẹo vẫn rất vui. ^.^ Kỉ niệm bằng tự lấy tên mình ra viết truyện, ahihi.  :))

Hẹn mn ở những bộ khác  :iou:

/3

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status