Tự tại

Chương 2

/3



Chương 2

Tin đồn Kỳ Hàn có bạn gái còn chưa lắng xuống, thì một tin đồn khác đã dâng lên.

Nói chính xác thì không phải tin đồn, mà là tin đúng!

“Em gái Dương, sao dạo này không thấy em qua lớp tụi anh nữa thế?” (Thực ra tụi anh rất nhớ cơm hộp của em!)

“Không qua nữa.” Dương Mật vùi đầu vào laptop, không thèm ngẩng lên.

“Tại sao tại sao? Em không thể chỉ vì tin đồn thất thiệt đó mà bỏ cuộc được! Anh nói cho em biết, tên Kỳ Hàn đó là có mắt như mù, chưa nhận ra dc nỗi lòng mình. Chỉ cần em kiên trì bền bỉ, thể nào hắn ta cũng sẽ cảm động khóc lu loa nhảy vào vòng tay của em thôi…”

“Anh bị thần kinh à?” Dương Mật bớt chút thời gian liếc anh ta một cái.

Bạn học Trần Trung đã đứng hình trong gió…

“Mật Mật, cậu bỏ cuộc thật sao?” Đường Đường vừa mút kẹo vừa nghi hoặc hỏi. Đường Đường quả không hổ tên là Đường Đường, yêu đường hơn mạng, trong túi lúc nào cũng trữ đồ ngọt, chỉ cần đường không cần soái ca!

“Làm tiểu tam sẽ bị trời đánh!” Dương Mật lại gõ lọc cọc, cuối cùng cô lau mồ hôi trán, nhấn nút Send.

“Cậu vừa gửi cái gì vậy?”

“Thư xin học bổng du học.”

“Du học!” Đường Đường la lên: “Mật Mật, cậu có buồn tình quá thì cũng đừng nghĩ quẩn, trên còn mẹ già dưới còn con nhỏ, sao cậu có thể nhẫn tâm vứt bỏ mọi thứ quay lưng như thế…”

Hậu quả của việc ăn nói lung tung là bị đánh bốp vào trán. Đường Đường ôm đầu lảo đảo, cuối cùng nắm chặt tay tiếp tục xông lên, “Rốt cục là sao cậu lại làm vậy?”

“Không có gì, mình vẫn luôn muốn đi du học, nhưng lại bận tâm Kỳ Hàn nên còn do dự, bây giờ thì không sao nữa rồi.” Dương Mật hít sâu một hơi, đóng laptop lại, cô mỉm cười đứng lên, “Tuyệt đối không phải vì buồn tình gì đâu, cậu đừng lo. Với lại, nếu thật sự vì buồn tình, thì đi du học cũng sẽ tốt cho mình.”

Nhìn Dương Mật dần dần đi xa, Đường Đường cắn cây kẹo, đồ xấu xa, cũng không thèm nói với cô một tiếng, cầu cho thư của cậu bị rơi vào quên lãng ngàn năm không được đếm xỉa tới!

Chỉ tiếc cuộc sống Đường Đường chưa bao giờ ngọt ngào như cái tên cô, thay vì bức email, lời nguyền rủa của cô đã bị ông trời quên lãng, còn bức email của Dương Mật nhanh chóng được chấp nhận.

Là một trường đại học khá có tiếng bên Mỹ.

Khi Đường Đường hay tin, Dương Mật đang bận rộn lục tìm sách tham khảo trong thư viện, tuy tiếng Anh của cô tốt nhưng vẫn chưa đủ, cần phải tăng cường thêm. Đường Đường bất đắc dĩ nhìn cô bạn không tim không phổi của mình, thất tình chẳng những không ủ rũ chán nản nửa tháng mười ngày, mà còn hăng hái đi du học, ngay cả hồ sơ cũng đã chuẩn bị xong. Cô cắn răng, không thể để mọi chuyện chấm dứt thế được, ba năm này Dương Mật không để ý, nhưng không có nghĩa cô cũng giống vậy.

Cô phải kéo người chết chung!

Vì thế, lại một tin đồn nữa ra lò, và xu hướng lan truyền của nó còn đi nhanh hơn cả hai tin đồn trước!

Kỳ Hàn là kẻ phụ tình! Dương Mật quá đau lòng nên quyết định ra nước ngoài chữa trị con tim đau thương!

Thật ra Kỳ Hàn mới là vô tội nhất. Không dưng bị Dương Mật để ý, không dưng bị theo đuổi, không dưng bị tung tin đồn khắp nơi, cuối cùng còn mang danh kẻ phụ bạc!

Mấy ngày trước anh bận rộn đi chơi với “cô gái kia” nên không về trường, nay vừa về thì đã bị đủ thứ tin đồn ập vô mặt, cùng những ánh mắt ai oán của mấy tên tham ăn trong lớp, cùng những ánh mắt đói khát của hội nữ sinh, cũng những ánh mắt trách móc của… bàn dân thiên hạ.

Thế mới biết cô nữ sinh nhỏ nhắn kiên trì theo đuổi suốt ba năm đã làm rung động lòng người bao nhiêu!

Chỉ duy mình Kỳ Hàn là không có lương tâm!

Thật ra, nói rằng anh vô tâm cũng không đúng, ít nhất anh biết mình cũng bị ảnh hưởng trước những chuyện này, nhất là khi anh nghe tin cô chuẩn bị đi du học. Ban đầu, anh cứ mong đó là tin đồn thất thiệt, nhưng đáng tiếc không phải, kể cả tin cô không theo đuổi anh nữa cũng không phải. Anh trở về trường, vẫn duy trì những hoạt động thường ngày, nhưng đến thư viện không còn ai giữ chỗ, đi đánh bóng rổ không còn ai lấy nước cho, bữa trưa không còn ai đứng đợi trước cửa lớp… (thật ra có rất nhiều nhưng Kỳ Hàn quyết định làm như không thấy) Cứ qua mấy ngày như vậy, anh chợt phát hiện, thì ra cảm xúc của mình tên là hụt hẫng. Anh rất buồn bực, buồn bực vì cô gái kia sao lại tạo thói quen cho anh, để anh hưởng nhiều “dịch vụ” ưu đãi như vậy rồi đột nhiên cắt mất khiến anh không thích ứng được, oán niệm của anh với cô lại tăng thêm một phần.

Nhưng rồi anh lại chợt nhận ra, khi những thói quen kia dần dần rút đi, trong anh chỉ còn lại nỗi trống rỗng.

Anh bắt đầu thấy nhớ bóng dáng nhỏ nhắn cứ tung tẩy đi sau lưng mình, anh nhớ đôi mắt mở to vô tội của cô khi lại nói lời ương bướng nào đó, thấy nhớ những hộp cơm tinh xảo, vừa nhìn đã biết chứa đựng bao nhiêu tâm sức của người làm, thấy nhớ những ngày mưa dầm hay bệnh tật, luôn có một bàn tay chìa ra giúp đỡ…

Vì vậy, anh nhốt mình trong phòng ký túc xá nhiều ngày không ra, từ từ gặm nhấm tâm tình của mình.

Cứ lăn lộn qua lại mấy ngày như vậy, cuối cùng, ngày Dương Mật lên máy bay đã cận kề.

Tối đó, cô từ chối hết các cuộc gặp mặt và tiệc chia tay của bạn bè, một mình thả bộ dọc theo bờ sông.

Cô còn nhớ, lần đầu tiên cô gặp Kỳ Hàn là ở đây, khi đó trời đang mưa, cô lại vội vàng sợ trễ chuyến xe, cuối cùng còn bị chiếc taxi phóng nhanh hắt nước bẩn lên khắp người, đồ đạc cũng ướt sũng. Cô chỉ còn biết mếu, đó là ngày đầu tiên cô đến báo danh ở trường đại học, xách hai vali đầy, bây giờ ướt hết nhìn chật vật vô cùng.

Không ai có thể giúp cô, ở thành phố này cô một thân một mình, trời đang mưa, người đi đường vội vã, ai muốn dừng lại vì một người không quen biết chứ. Tuy nhìn Dương Mật thần kinh thô như vậy, nhưng thật ra cô cũng có những góc yếu đuối của riêng mình, và duyên phận đã đúng lúc gõ vào đó, khiến nó rung lên.

“Cầm lấy đi.”

Một gói khăn giấy chìa ra trước mặt, nằm trong một bàn tay rám nắng hơi thô ráp. Dương Mật ngẩng đầu, Kỳ Hàn lúc đó nhìn rất sạch sẽ, quả thật đối lập với cô như một trời một vực. Anh chỉ đưa khăn giấy rồi lập tức quay người rời đi, hại Dương Mật sau khi hoàn hồn đã phải tìm anh vất vả bao nhiêu. Cũng may bọn họ học cùng trường, cũng may duyên phận của họ cô vẫn có thể kéo dài dây dưa thêm.

Tuy gói khăn giấy của anh chẳng thấm vào đâu so với thân thể ướt sũng của cô, thậm chí chỉ đủ để cô lau mặt, nhưng sự giúp đỡ đúng lúc đó khiến cô rất cảm đông, từ đó hạ quyết tâm theo đuổi. Chuyện gì Dương Mật đã nhận định, thì không chướng ngại nào có thể khiến cô dừng lại!

Nhưng cô không hề biết anh đã có bạn gái, nếu biết, cô tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Dương Mật thở dài, miễn cưỡng dây dưa, cuối cùng duyên phận của họ đã hết thật rồi. Nhưng dù sao cô cũng đã thử, tuy kết quả không được như mong muốn nhưng cũng không có gì phải tiếc nuối. Cầm được thì buông được, Dương Mật cô sẽ không thương tâm quá lâu.

Rồi ngày mai, khi máy bay cất cánh, cô sẽ để lại những ký ức của ba năm nay, chỉ mang theo một Dương Mật cứng cỏi, kiên cường, tiếp tục bước tiếp trên con đường tìm kiếm hạnh phúc của mình.

Tạm biệt, Kỳ Hàn.

/3

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status