Xem ra tạm thời Phong Ảnh không thể trở về bởi vì nàng đã uống say rồi.
Hà Lệ lười biếng nằm trong bồn tắm, sau khi cúp điện thoại nàng bỗng nghĩ: Mỗi người đều có một câu chuyện xưa của bản thân, chỉ có điều câu chuyện của một số người thì rất đẹp đẽ, còn có người thì câu chuyện của khá đơn giản, vài người công bố khắp nơi về những chuyện vui mừng và thành tựu lớn lao của mình, mà cũng có vài người chôn sâu câu chuyện của mình trong đáy lòng, vĩnh viễn trở thành bí mật không ai khác có thể hay biết…
Phong Ảnh là người nên cũng có một câu chuyện, chẳng qua là nàng đem quá khứ của mình chôn sâu tận đáy lòng, và nàng cũng không thích chia sẻ cùng người khác.
Như vậy, còn bản thân mình thì sao?
Đối với Hà Lệ, khi trước mặt nam nhân thì nàng có những quá khứ khác nhau, những câu chuyện đó khác nhau một trời một vực. Khi gặp được người giàu có, đồng cảm, nàng sẽ vừa khóc vừa kể về những bất hạnh của bản thân lúc nhỏ, sau khi trưởng thành nhiều lần khốn khổ gặp phải những cảnh ngộ bi thảm; Khi gặp được người thích sĩ diện, có lòng hư vinh rất lờn, nàng sẽ lập tức biến thành một tài nữ trời sinh, thuở nhỏ thông minh hơn người, mỗi một con đường phát triển đã trải qua đều tràn ngập hoa tươi và tiếng vỗ tay của những người ngưỡng mộ… Hà Lệ đã quen với những thay đổi như vậy, thành thạo đùa bỡn những người nghe ngu ngốc trong lòng bàn tay, từ đầu đến cuối không hề xảy ra bất cứ chỗ sơ suất nào, đây cũng là một trong những “Công tích vĩ đại” mà nàng vẫn lấy làm tự hào.
Nhưng đối với bản thân Hà Lệ, chuyện xưa của nàng chỉ có một. Đó chính là một thiếu nữ từ nhỏ kiên trì tin tưởng rằng chỉ cần cố gắng sẽ có hồi báo, sau khi trải qua nhiều bài học kinh nghiệm từ những lần thất bại đau đớn, cuối cùng phát hiện ra lực sát thương của vóc dáng và khuôn mặt nên dần dần trở thành một người phụ nữ chuyên sinh tồn dựa vào hai thứ này.
Trong tất cả những chuyện xưa trong quá khứ của nàng, chỉ có câu chuyện này là chân thật, cũng là câu chuyện mà nàng chôn dấu sâu nhất, cho đến bây giờ vẫn không muốn người khác dòm ngó. Mà người nghe câu chuyện này nhất định chỉ có một, đó chính là nàng…
Đêm dài người vắng, một người yên tĩnh ngâm mình trong bồn tắm sữa bò ấm áp, nàng cũng sẽ ngẫu nhiên suy nghĩ, suy nghĩ về nhân sinh của mình, suy nghĩ về cái được cái mất của bản thân, suy nghĩ nếu ngày kia tuổi xuân của mình trôi đi, nên đến nơi nào.
Nhưng cuối mỗi lần suy nghĩ, nàng sẽ lại chán ghét những suy nghĩ của bản thân – sáng nay có rượu sáng nay say, hà cớ gì phải hao tâm tốn sức vì những thứ mờ ảo kia? Sau đó, nàng sẽ từ từ thiếp đi trong sự dễ chịu của sữa tắm hoa hồng, sau khi đi tắm thay quần áo, Hà Lệ rời khỏi phòng tắm liền quay trở lại thành một Hà Lệ siêu cấp người mẫu có đủ thứ quá khứ hoàn toàn khác nhau, tâm kế hơn người và xinh đẹp như hoa…
Thời gian Hà Lệ dùng để suy nghĩ hôm nay còn ngắn hơn so với trước kia, bởi vì nàng tưởng tượng về sự việc của Phong Ảnh. Người phụ nữ thần bí này đến tột cùng là có những trải nghiệm như thế nào mới khiến nàng trở nên lạnh lùng như thế… Sau khi tưởng tượng về những thăng trầm tuyệt vời về Phong Ảnh, nàng cảm thấy mệt mỏi. Nàng quyết định theo thói quen trước đây, chợp mắt một giấc thật ngon.
Theo thói quen thò tay sờ soạng kệ để đồ bên tay phải, nàng muốn tìm “thuốc nhỏ mắt quyến rũ” của mình để làm dịu đôi mắt mệt nhọc, lại khiến đôi mắt càng sáng hơn. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của con người, đối với phụ nữ mà nói, tác dụng của một đôi mắt thông minh, quyến rũ càng quan trọng, trước mỗi lần nghỉ ngơi, nàng đều nhỏ một giọt theo thói quen, sau khi tỉnh ngủ sẽ cảm thấy khoan khoái không nên lời.
Chai này được xếp theo thói quen từ lâu, đếm từ đầu đến chai thứ ba, hả? Sao chai này như thế nào lại lớn hơn nhiều so với chai bình thường nhỉ? Không đúng, đây là sữa tắm…
Á!
Xem ra cái chai này được đặt quá gần mép rồi, nàng nhẹ nhàng chạm một cái, cái chai liền rơi xuống từ trên kệ, càng không thể tưởng tượng được chính là không biết nắp chai đã bị lỏng từ lúc nào, vừa mới rơi vào trong bồn tắm, sữa tắm bên trong lập tức chậm rãi chảy ra.
Hà Lệ lúng túng đậy nắp sữa tắm, lần nữa đặt trở lại kệ. Sữa tắm chảy khỏi bình ra bên ngoài mặc dù rất ít nhưng đã bắt đầu tan vào trong sữa bò, bắt đầu xuất hiện bong bóng.
Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ đêm qua lúc làm lẫn lộn thứ tự những cái chai này, ta còn quên đậy kín nắp?
Cũng chẳng biết sao nữa? Hà Lệ nhìn bong bóng trắng như tuyết bay lên từ trong sữa bò, cau mày suy nghĩ. Ta rõ ràng còn nhớ đã đậy kín nắp rồi mà… Được rồi, dù sao thì bong bóng cũng không quá nhiều, cứ như vậy đi…
Nàng lấy chai thuốc nhỏ mắt một lần nữa, nhẹ nhàng nhỏ một giọt từng mắt của mình, sau đó thoải mái nhắm mắt lại. Một cảm giác mát lạnh, thoải mái từ đôi mắt truyền đến nhanh chóng làm nàng vứt những việc nhỏ xen vào giữa này lên đến chin tầng mây…
Cơn buồn ngủ đến vô cùng nhanh, nàng nhanh chóng tiến vào trạng thái mơ màng. Chiếc đèn chùm xa hoa trên đầu tỏa ra ánh sáng êm dịu làm nàng trong chớp mắt tưởng tượng: Nào là biển rộng, nào là trời cao, chính bản thân Hà Lệ đang nằm trên bờ biển yên tĩnh, xa xa là những con chim hải âu khẽ kêu, trên không trung là những đám mây trắng đủ hình đủ dạng… Trong cơn mơ, dường như nàng nghe được âm thanh “Lụp bụp” từ vật nào đó phát ra.
"Âm thanh gì vậy?" Lòng hiếu kì nói với nàng, muốn nàng mở to mắt tìm kiếm nơi phát ra âm thanh này, đáng tiếc cơn buồn ngủ lại níu lấy nàng, nói cho nàng biết quản âm thanh khỉ gió đấy làm gì, trong phòng tắm khép kín này, ngoại trừ âm thanh bong bóng sữa bò vỡ tan ra còn có thể có âm thanh gì nữa… Ngay khi hai loại tư tưởng không ngừng tranh đấu với nhau, bỗng nhiên truyền đến một tiếng “Bụp”, âm thanh này to hơn rất nhiều so với âm thanh vỡ tan kia, hơn nữa phương hướng phát ra rất rõ ràng – đến từ phía trên đỉnh đầu! Nàng không khỏi khẽ giật mình, cơn buồn ngủ lập tức tản đi hơn một nữa, nàng đột nhiên mở mắt! Nhưng sau đó…
“Bụp!"
Cùng với âm thanh càng lúc càng lớn, chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ trên đầu bỗng nhiên rơi xuống, không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước!
Hà Lệ chỉ cảm thấy hoa mắt. Ngay sau đó, chiếc đèn chùm nặng hơn hai mươi ký không hề trì hoãn mà đập thẳng vào đầu nàng!
Tiếng va chạm dữ dội qua đi, vô số mảnh thủy tinh lớn nhỏ đủ hình dạng gần như đâm đầy trên mặt, trên người Hà Lệ, bản năng sinh tồn bộc phát hoàn toàn tiềm lực trong cơ thể nàng, đầu óc Hà Lệ trở nên mơ màng vì bị thương nghiêm trọng nhưng lại không hề bị hôn mê, nàng chỉ cần chống hai tay lên cạnh của bồn tắm lớn, leo ra khỏi bồn tắm đầy mảnh thủy tinh, nhuộm đỏ bởi máu tươi, xiu vẹo đi về phía bên ngoài phòng tắm, đáng tiếc… Đáng tiếc là hôm nay tấm thảm lại đối đầu với nàng, chân nàng vừa giẫm lên, tấm thảm với nhãn hiệu được quảng cáo là: “Có thể bám vững mặt đất như chân thạch sùng” lại đột ngột di chuyển!
Vì tấm thảm bất thình lình trợt về phía trước nên cơ thể Hà Lệ theo quán tính bật về phía sau.
"Không tốt!" Hà Lệ kêu lên một tiếng sợ hãi, hai tay luống cuống quơ về phía hai bên, cố gắng có thể chụp được đồ vật gì đó có thể giữ thăng bằng cho cơ thể, thế nhưng động tác của nàng đã quá chậm, tay vừa mới đụng phải cạnh của chiếc kệ thì thân thể đã té xuống.
Một tiếng “Ầm!” vang lên, ót nàng đập thật mạnh lên trên cạnh của bồn tắm. Ngay sau đó, vì chiếc kệ chết tiệt kia vừa bị nàng kéo một cái nên kêu ken két một tiếng rồi nghiêng hẳn sang một bên, đè vào trên người nàng…
Tuy nhiên, Hà Lệ đã không còn cảm thấy đau đớn trên người khi bị chiếc kệ đập vào bởi vì trước đó, nàng đã chìm vào hôn mê. Nếu như cái đèn chùm kia rớt xuống lúc trước còn có thể làm nàng có bản năng sinh tồn mà nói, vậy thì cái đập đầu này quả thực chính là trí mạng đấy…
Tóc tai của Hà Lệ bù xù, mặt mũi lại găm đầy mảnh thủy tinh, thân thể trần truồng nằm ngửa trên mặt đất hỗn loạn, cái kệ đè trên bụng, ót nàng bị thương rất nghiêm trọng, máu tươi từ trên thành bồn tắm trắng lan ra... Khi Phong Ảnh vội vã chạy về biệt thự và mở cửa phòng tắm thì nhìn thấy Hà Lệ đang ở trong cảnh tượng như vậy…
Hà Lệ lười biếng nằm trong bồn tắm, sau khi cúp điện thoại nàng bỗng nghĩ: Mỗi người đều có một câu chuyện xưa của bản thân, chỉ có điều câu chuyện của một số người thì rất đẹp đẽ, còn có người thì câu chuyện của khá đơn giản, vài người công bố khắp nơi về những chuyện vui mừng và thành tựu lớn lao của mình, mà cũng có vài người chôn sâu câu chuyện của mình trong đáy lòng, vĩnh viễn trở thành bí mật không ai khác có thể hay biết…
Phong Ảnh là người nên cũng có một câu chuyện, chẳng qua là nàng đem quá khứ của mình chôn sâu tận đáy lòng, và nàng cũng không thích chia sẻ cùng người khác.
Như vậy, còn bản thân mình thì sao?
Đối với Hà Lệ, khi trước mặt nam nhân thì nàng có những quá khứ khác nhau, những câu chuyện đó khác nhau một trời một vực. Khi gặp được người giàu có, đồng cảm, nàng sẽ vừa khóc vừa kể về những bất hạnh của bản thân lúc nhỏ, sau khi trưởng thành nhiều lần khốn khổ gặp phải những cảnh ngộ bi thảm; Khi gặp được người thích sĩ diện, có lòng hư vinh rất lờn, nàng sẽ lập tức biến thành một tài nữ trời sinh, thuở nhỏ thông minh hơn người, mỗi một con đường phát triển đã trải qua đều tràn ngập hoa tươi và tiếng vỗ tay của những người ngưỡng mộ… Hà Lệ đã quen với những thay đổi như vậy, thành thạo đùa bỡn những người nghe ngu ngốc trong lòng bàn tay, từ đầu đến cuối không hề xảy ra bất cứ chỗ sơ suất nào, đây cũng là một trong những “Công tích vĩ đại” mà nàng vẫn lấy làm tự hào.
Nhưng đối với bản thân Hà Lệ, chuyện xưa của nàng chỉ có một. Đó chính là một thiếu nữ từ nhỏ kiên trì tin tưởng rằng chỉ cần cố gắng sẽ có hồi báo, sau khi trải qua nhiều bài học kinh nghiệm từ những lần thất bại đau đớn, cuối cùng phát hiện ra lực sát thương của vóc dáng và khuôn mặt nên dần dần trở thành một người phụ nữ chuyên sinh tồn dựa vào hai thứ này.
Trong tất cả những chuyện xưa trong quá khứ của nàng, chỉ có câu chuyện này là chân thật, cũng là câu chuyện mà nàng chôn dấu sâu nhất, cho đến bây giờ vẫn không muốn người khác dòm ngó. Mà người nghe câu chuyện này nhất định chỉ có một, đó chính là nàng…
Đêm dài người vắng, một người yên tĩnh ngâm mình trong bồn tắm sữa bò ấm áp, nàng cũng sẽ ngẫu nhiên suy nghĩ, suy nghĩ về nhân sinh của mình, suy nghĩ về cái được cái mất của bản thân, suy nghĩ nếu ngày kia tuổi xuân của mình trôi đi, nên đến nơi nào.
Nhưng cuối mỗi lần suy nghĩ, nàng sẽ lại chán ghét những suy nghĩ của bản thân – sáng nay có rượu sáng nay say, hà cớ gì phải hao tâm tốn sức vì những thứ mờ ảo kia? Sau đó, nàng sẽ từ từ thiếp đi trong sự dễ chịu của sữa tắm hoa hồng, sau khi đi tắm thay quần áo, Hà Lệ rời khỏi phòng tắm liền quay trở lại thành một Hà Lệ siêu cấp người mẫu có đủ thứ quá khứ hoàn toàn khác nhau, tâm kế hơn người và xinh đẹp như hoa…
Thời gian Hà Lệ dùng để suy nghĩ hôm nay còn ngắn hơn so với trước kia, bởi vì nàng tưởng tượng về sự việc của Phong Ảnh. Người phụ nữ thần bí này đến tột cùng là có những trải nghiệm như thế nào mới khiến nàng trở nên lạnh lùng như thế… Sau khi tưởng tượng về những thăng trầm tuyệt vời về Phong Ảnh, nàng cảm thấy mệt mỏi. Nàng quyết định theo thói quen trước đây, chợp mắt một giấc thật ngon.
Theo thói quen thò tay sờ soạng kệ để đồ bên tay phải, nàng muốn tìm “thuốc nhỏ mắt quyến rũ” của mình để làm dịu đôi mắt mệt nhọc, lại khiến đôi mắt càng sáng hơn. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của con người, đối với phụ nữ mà nói, tác dụng của một đôi mắt thông minh, quyến rũ càng quan trọng, trước mỗi lần nghỉ ngơi, nàng đều nhỏ một giọt theo thói quen, sau khi tỉnh ngủ sẽ cảm thấy khoan khoái không nên lời.
Chai này được xếp theo thói quen từ lâu, đếm từ đầu đến chai thứ ba, hả? Sao chai này như thế nào lại lớn hơn nhiều so với chai bình thường nhỉ? Không đúng, đây là sữa tắm…
Á!
Xem ra cái chai này được đặt quá gần mép rồi, nàng nhẹ nhàng chạm một cái, cái chai liền rơi xuống từ trên kệ, càng không thể tưởng tượng được chính là không biết nắp chai đã bị lỏng từ lúc nào, vừa mới rơi vào trong bồn tắm, sữa tắm bên trong lập tức chậm rãi chảy ra.
Hà Lệ lúng túng đậy nắp sữa tắm, lần nữa đặt trở lại kệ. Sữa tắm chảy khỏi bình ra bên ngoài mặc dù rất ít nhưng đã bắt đầu tan vào trong sữa bò, bắt đầu xuất hiện bong bóng.
Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ đêm qua lúc làm lẫn lộn thứ tự những cái chai này, ta còn quên đậy kín nắp?
Cũng chẳng biết sao nữa? Hà Lệ nhìn bong bóng trắng như tuyết bay lên từ trong sữa bò, cau mày suy nghĩ. Ta rõ ràng còn nhớ đã đậy kín nắp rồi mà… Được rồi, dù sao thì bong bóng cũng không quá nhiều, cứ như vậy đi…
Nàng lấy chai thuốc nhỏ mắt một lần nữa, nhẹ nhàng nhỏ một giọt từng mắt của mình, sau đó thoải mái nhắm mắt lại. Một cảm giác mát lạnh, thoải mái từ đôi mắt truyền đến nhanh chóng làm nàng vứt những việc nhỏ xen vào giữa này lên đến chin tầng mây…
Cơn buồn ngủ đến vô cùng nhanh, nàng nhanh chóng tiến vào trạng thái mơ màng. Chiếc đèn chùm xa hoa trên đầu tỏa ra ánh sáng êm dịu làm nàng trong chớp mắt tưởng tượng: Nào là biển rộng, nào là trời cao, chính bản thân Hà Lệ đang nằm trên bờ biển yên tĩnh, xa xa là những con chim hải âu khẽ kêu, trên không trung là những đám mây trắng đủ hình đủ dạng… Trong cơn mơ, dường như nàng nghe được âm thanh “Lụp bụp” từ vật nào đó phát ra.
"Âm thanh gì vậy?" Lòng hiếu kì nói với nàng, muốn nàng mở to mắt tìm kiếm nơi phát ra âm thanh này, đáng tiếc cơn buồn ngủ lại níu lấy nàng, nói cho nàng biết quản âm thanh khỉ gió đấy làm gì, trong phòng tắm khép kín này, ngoại trừ âm thanh bong bóng sữa bò vỡ tan ra còn có thể có âm thanh gì nữa… Ngay khi hai loại tư tưởng không ngừng tranh đấu với nhau, bỗng nhiên truyền đến một tiếng “Bụp”, âm thanh này to hơn rất nhiều so với âm thanh vỡ tan kia, hơn nữa phương hướng phát ra rất rõ ràng – đến từ phía trên đỉnh đầu! Nàng không khỏi khẽ giật mình, cơn buồn ngủ lập tức tản đi hơn một nữa, nàng đột nhiên mở mắt! Nhưng sau đó…
“Bụp!"
Cùng với âm thanh càng lúc càng lớn, chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ trên đầu bỗng nhiên rơi xuống, không hề có bất kỳ dấu hiệu báo trước!
Hà Lệ chỉ cảm thấy hoa mắt. Ngay sau đó, chiếc đèn chùm nặng hơn hai mươi ký không hề trì hoãn mà đập thẳng vào đầu nàng!
Tiếng va chạm dữ dội qua đi, vô số mảnh thủy tinh lớn nhỏ đủ hình dạng gần như đâm đầy trên mặt, trên người Hà Lệ, bản năng sinh tồn bộc phát hoàn toàn tiềm lực trong cơ thể nàng, đầu óc Hà Lệ trở nên mơ màng vì bị thương nghiêm trọng nhưng lại không hề bị hôn mê, nàng chỉ cần chống hai tay lên cạnh của bồn tắm lớn, leo ra khỏi bồn tắm đầy mảnh thủy tinh, nhuộm đỏ bởi máu tươi, xiu vẹo đi về phía bên ngoài phòng tắm, đáng tiếc… Đáng tiếc là hôm nay tấm thảm lại đối đầu với nàng, chân nàng vừa giẫm lên, tấm thảm với nhãn hiệu được quảng cáo là: “Có thể bám vững mặt đất như chân thạch sùng” lại đột ngột di chuyển!
Vì tấm thảm bất thình lình trợt về phía trước nên cơ thể Hà Lệ theo quán tính bật về phía sau.
"Không tốt!" Hà Lệ kêu lên một tiếng sợ hãi, hai tay luống cuống quơ về phía hai bên, cố gắng có thể chụp được đồ vật gì đó có thể giữ thăng bằng cho cơ thể, thế nhưng động tác của nàng đã quá chậm, tay vừa mới đụng phải cạnh của chiếc kệ thì thân thể đã té xuống.
Một tiếng “Ầm!” vang lên, ót nàng đập thật mạnh lên trên cạnh của bồn tắm. Ngay sau đó, vì chiếc kệ chết tiệt kia vừa bị nàng kéo một cái nên kêu ken két một tiếng rồi nghiêng hẳn sang một bên, đè vào trên người nàng…
Tuy nhiên, Hà Lệ đã không còn cảm thấy đau đớn trên người khi bị chiếc kệ đập vào bởi vì trước đó, nàng đã chìm vào hôn mê. Nếu như cái đèn chùm kia rớt xuống lúc trước còn có thể làm nàng có bản năng sinh tồn mà nói, vậy thì cái đập đầu này quả thực chính là trí mạng đấy…
Tóc tai của Hà Lệ bù xù, mặt mũi lại găm đầy mảnh thủy tinh, thân thể trần truồng nằm ngửa trên mặt đất hỗn loạn, cái kệ đè trên bụng, ót nàng bị thương rất nghiêm trọng, máu tươi từ trên thành bồn tắm trắng lan ra... Khi Phong Ảnh vội vã chạy về biệt thự và mở cửa phòng tắm thì nhìn thấy Hà Lệ đang ở trong cảnh tượng như vậy…
/129
|