Khi Mộc Tử thu thập xong hộp dụng cụ rồi rời khỏi phòng tắm, cũng là lúc Hà Lệ xem xong tập phim truyền hình thứ ba. Thấy Mộc Tử chuẩn bị rời đi, nàng liền tiến lên nói khách sáo: “Thật sự rất xin lỗi, làm phiền anh vất vả như vậy.”
Mộc Tử vừa đi vừa nói: “Không có gì, đây là trách nhiệm của tôi.”
Nói xong, hắn đã đi đến trước mặt Hà Lệ, nhưng Hà Lệ lại không có ý tránh ra để nhường đường.
“Xin lỗi… Anh thợ, anh có thể giúp tôi nhìn một chút xem có chuyện gì xảy ra với cái kia hay không?” Hà Lệ chần chừ một chút, hơi ngại ngùng chỉ ngón tay về phía một căn phòng bên cạnh.
Mộc Tử nhìn về hướng nàng chỉ, phát hiện đó chính là phòng ngủ của Phong Ảnh, cửa phòng được mở ra, một chiếc màn hình máy tính đối diện cửa ra vào, màn hình đang sáng, hiển nhiên là đang trong tình trạng làm việc. Đương nhiên Mộc Tử biết rõ đó là cái gì, đó chính là thiết bị đầu cuối của toàn bộ camera trong biệt thự! Mỗi ngày, Phong Ảnh đều dựa vào nó để quan sát tình hình của biệt thự.
Tuy nhiên, giờ phút này cái màn hình kia lại nhấp nháy như hoa tuyết, không có bất cứ hình ảnh gì.
“Vừa rồi trong lúc vô tình tôi phát hiện ra nó đã như vậy, không biết tại sao chỉ toàn là những chấm trắng như bông tuyết nữa? Anh có thể xem giúp không?” Hà Lệ buồn bực nói, “Thường ngày rất tốt.”
“Cái này.” Mộc Tử khó xử gãi gãi đầu, xấu hổ cười ngây ngô, nói: “Cái này tôi thực sự không biết… Rất xin lỗi, ngay cả máy tính tôi cũng chưa chạm qua nữa.”
“À, không có việc gì, không có việc gì. Chờ cô ta trở lại sẽ giải quyết.” Hà Lệ cười rất hào sảng, xoay người nhường đường. Sau đó nàng lịch sự tiễn Mộc Tử ra ngoài cổng…
Nếu sau khi lên lầu nàng đưa mắt nhìn lại cái màn hình giám sát và điều khiển kia, khẳng định sẽ phát hiện nó đã trở lại bình thường. Mộc Tử đứng trong bóng tối ngoài cổng, mỉm cười thả một vật lớn cỡ cục pin vào trong túi áo. Đây là một trong những bảo bối công nghệ cao mà hắn mua được trong đoạn thời gian trước – thiết bị làm nhiễu tín hiệu, có thể tùy ý bản thân ngăn cản và làm nhiễu phần lớn các loại tín hiệu.
Hà Lệ, thật xin lỗi. Nhưng cô phải trả một giá lớn cho sự hư vinh và tham lam của mình.
Mộc Tử ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng TV ở lầu hai một lần nữa rồi quay người biến mất trong đêm tối…
Lúc mới bắt đầu, Phong Ảnh nhìn Âu Dương Lục Sắc uống rượu.
Tiếp đó, Phong Ảnh cố gắng ngăn cản Âu Dương Lục Sắc uống rượu.
Về sau, Phong Ảnh và Âu Dương Lục Sắc cùng một chỗ điên cuồng uống rượu.
Tại đây, trong đại sảnh của quán đồ nướng Thúy Trúc Lâm, rất nhiều khách hàng được chứng kiến một cảnh tượng thế này: hai cô gái xinh đẹp toàn thân màu tím giống nhau, trông có vẻ tao nhã, tuy nhiên lại khiến cho người ta mở to mắt nhìn chính là vì cách uống rượu còn hào sảng hơn cả đàn ông của họ. Các nàng không kiêng nể gì cả, cứ cười, khóc, la hét, nói với nhau những lời mà người ngoài nghe không hiểu, những chai rượu nhanh chóng xếp thành một đống ngổn ngang dưới chân của các nàng…
Âu Dương Lục Sắc như là chính bản thân mình năm sáu năm trước. Nàng không vui, nàng cần uống rượu, vậy thì ta cũng chỉ có thể cùng nàng…
Mãi cho đến khi khách hàng trong tiệm dần dần thưa thớt, cho đến lúc chuông điện thoại trong túi áo không ngừng vang lên, Phong Ảnh mắt say lờ đờ mới chợt nhớ ra mình đã ra ngoài chơi trong thời gian quá dài rồi! Sau khi nói cho Hà Lệ biết bản thân sẽ lập tức trở lại trong điện thoại, nàng dìu Âu Dương Lục Sắc đang lảo đảo, thất tha thất thểu rời khỏi Thúy Trúc Lâm.
Những cơn gió đêm lạnh buốt thổi tới khiến cho đầu óc Phong Ảnh tỉnh táo trở lại không ít. Xem đồng hồ, đã là 10:30pm tối, Hà Lệ chắc đang còn ngâm mình trong bồn tắm rồi, ta sẽ lập tức trở lại. Thế nhưng mà…
Đúng lúc này, Âu Dương Lục Sắc bỗng nhiên bất chấp xoay người bắt đầu ói lên ói xuống.
Thế nhưng mà, làm gì với Âu Dương Lục Sắc bây giờ? Nàng say thành bộ dạng như thế này, làm sao có thể về nhà? Hơn nữa, Phong Ảnh chợt nhớ ra, Âu Dương Lục Sắc kể cho nàng nghe gần như tất cả những câu chuyện của cô từ nhỏ đến lớn, duy chỉ có không nói cho nàng biết địa chỉ hiện tại ở nơi nào, mà mình cũng quên hỏi nàng!
Xem ra, trước hết đành phải thu xếp đưa nàng đến nhà trọ rồi…
Nghĩ như vậy, Phong Ảnh dìu Âu Dương Lục Sắc nhanh chóng đi thẳng về phía trước.
Tuy nhiên, đôi khi người ta càng nóng lòng muốn đi làm một việc gì đó, lại càng không thể nào thuận lợi hoàn thành.
Ngay khi Phong Ảnh dìu Âu Dương Lục Sắc không thể di chuyển đi qua con hẻm nhỏ vắng lặng thứ nhất, trong ánh sáng lờ mờ, có ba người lặng lẽ xúm lại phía các nàng.
Ba người này mặc quần áo có hình thù kỳ quái, trong bóng đêm, khuôn mặt non nớt vì hưng phấn trở nên méo mó. Trong ba đôi mắt tóe ra ngọn lửa tà ác, dường như có thể nuốt trọn hai mỹ nữ say rượu này.
Hai cô nàng xinh đẹp đi trên đường lúc đêm khuya, lại còn uống đến mức lảo đảo xiêu vẹo.
Cảnh tượng này khiến bọn hắn tràn ngập những suy nghĩ viễn vông cực kỳ kích thích, sau đó, dường như không hẹn mà ăn ý phối hợp với nhau, muốn đem những ảo tưởng đó trở thành thực tế.
Rất nhanh chóng, ba tên liền vây lại, dồn hai mỹ nữ này vào trong góc tường.
Một thanh niên trong bọn chúng xách theo túi du dịch, trên mũi xuyên một vòng kim loại, bật đèn pin trên điện thoại di động rồi chiếu về phía khuôn mặt của hai con mồi xinh đẹp này.
Sau đó, ba người không hẹn mà cùng nuốt nước miếng một cái.
Thật là quá may mắn! Không ngờ là một cặp siêu cấp mỹ nữ quốc sắc thiên hương như vậy!
Ngay khi Khâu Sắt đang say mê nhìn chằm chằm vào Phong Ảnh, tự hỏi nên dùng lời mở đầu như thế nào để bắt đầu trò chơi này, Phong Ảnh bỗng nhiên mở miệng.
Nàng giận giữ đưa tay ngăn cản ánh sáng đang chiếu trên mặt mình, thản nhiên nói: “Chuẩn bị cho tốt đi.”
Trong khoảnh khắc này, Khâu Sắt nghi ngờ thính giác của mình xuất hiện vấn đề, hắn thoáng kinh ngạc rồi nhìn về phía hai đồng bọn của mình. Ngay trong tích tắc khi hắn chớp mắt, Phong Ảnh đột nhiên bất ngờ ra tay. Khâu Sắt chưa kịp hiểu vấn đề là như thế nào, trên sống mũi lập tức trúng một đấm tàn nhẫn, âm thanh vang lên cho thấy xương mũi của hắn đã bị dập nát. Nếu nói một đấm này đủ xảo trá, ngoan độc, một cú đá nhanh, mãnh liệt tiếp theo càng làm cho ba người đồng thời khiếp sợ! Chỉ nghe một tiếng “Rầm!”, dường như cùng lúc xương mũi Khâu Sắt bị nghiền nát, Phong Ảnh đạp một đạp lên trên bụng của hắn, Khâu Sắt rên lên một tiếng, thân thể như diều đứt dây trực tiếp bay ngược về phía sau, hoàn toàn bay trên không trung bốn, năm mét mới té lăn trên mặt đất.
Hai tên đồng bọn còn lại thấy Khâu Sắt nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ, cả hai sửng sốt tầm bốn, năm giây mới đột nhiên rút dao găm sắt từ bên hông ra, gào lên rồi xông về phía Phong Ảnh.
Phong Ảnh là một vệ sĩ, nhưng không phải là cao thủ võ lâm có thể lấy một địch mười trong truyền thuyết. Một đấm một đá giải quyết Khâu Sắt là dựa vào đánh phủ đầu, nếu trong tình huống vừa bảo vệ Âu Dương Lục Sắc, vừa muốn đối phó hai ngươi cầm vũ khí thì đó lại là một vấn đề không hề đơn giản như vậy.
Trong lòng lo lắng sự an nguy của Hà Lệ cũng khiến sự tấn công của nàng trở nên chậm chạp không ít.
Ngay trong thời điểm nàng toàn lực độc chiến với hai tên côn đồ, hoàn toàn không phát hiện Khâu Sắt đã mất đi năng lực tấn công nằm trên mặt đất đang lặng lẽ kéo chiếc túi du lịch trên người ra, lấy từ bên trong ra một cái nỏ nhỏ.
Khâu Sắt cố sức kéo dây nỏ ra, đem đầu mũi tên của chiếc nỏ nhắm ngay Phong Ảnh…
Mộc Tử vừa đi vừa nói: “Không có gì, đây là trách nhiệm của tôi.”
Nói xong, hắn đã đi đến trước mặt Hà Lệ, nhưng Hà Lệ lại không có ý tránh ra để nhường đường.
“Xin lỗi… Anh thợ, anh có thể giúp tôi nhìn một chút xem có chuyện gì xảy ra với cái kia hay không?” Hà Lệ chần chừ một chút, hơi ngại ngùng chỉ ngón tay về phía một căn phòng bên cạnh.
Mộc Tử nhìn về hướng nàng chỉ, phát hiện đó chính là phòng ngủ của Phong Ảnh, cửa phòng được mở ra, một chiếc màn hình máy tính đối diện cửa ra vào, màn hình đang sáng, hiển nhiên là đang trong tình trạng làm việc. Đương nhiên Mộc Tử biết rõ đó là cái gì, đó chính là thiết bị đầu cuối của toàn bộ camera trong biệt thự! Mỗi ngày, Phong Ảnh đều dựa vào nó để quan sát tình hình của biệt thự.
Tuy nhiên, giờ phút này cái màn hình kia lại nhấp nháy như hoa tuyết, không có bất cứ hình ảnh gì.
“Vừa rồi trong lúc vô tình tôi phát hiện ra nó đã như vậy, không biết tại sao chỉ toàn là những chấm trắng như bông tuyết nữa? Anh có thể xem giúp không?” Hà Lệ buồn bực nói, “Thường ngày rất tốt.”
“Cái này.” Mộc Tử khó xử gãi gãi đầu, xấu hổ cười ngây ngô, nói: “Cái này tôi thực sự không biết… Rất xin lỗi, ngay cả máy tính tôi cũng chưa chạm qua nữa.”
“À, không có việc gì, không có việc gì. Chờ cô ta trở lại sẽ giải quyết.” Hà Lệ cười rất hào sảng, xoay người nhường đường. Sau đó nàng lịch sự tiễn Mộc Tử ra ngoài cổng…
Nếu sau khi lên lầu nàng đưa mắt nhìn lại cái màn hình giám sát và điều khiển kia, khẳng định sẽ phát hiện nó đã trở lại bình thường. Mộc Tử đứng trong bóng tối ngoài cổng, mỉm cười thả một vật lớn cỡ cục pin vào trong túi áo. Đây là một trong những bảo bối công nghệ cao mà hắn mua được trong đoạn thời gian trước – thiết bị làm nhiễu tín hiệu, có thể tùy ý bản thân ngăn cản và làm nhiễu phần lớn các loại tín hiệu.
Hà Lệ, thật xin lỗi. Nhưng cô phải trả một giá lớn cho sự hư vinh và tham lam của mình.
Mộc Tử ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng TV ở lầu hai một lần nữa rồi quay người biến mất trong đêm tối…
Lúc mới bắt đầu, Phong Ảnh nhìn Âu Dương Lục Sắc uống rượu.
Tiếp đó, Phong Ảnh cố gắng ngăn cản Âu Dương Lục Sắc uống rượu.
Về sau, Phong Ảnh và Âu Dương Lục Sắc cùng một chỗ điên cuồng uống rượu.
Tại đây, trong đại sảnh của quán đồ nướng Thúy Trúc Lâm, rất nhiều khách hàng được chứng kiến một cảnh tượng thế này: hai cô gái xinh đẹp toàn thân màu tím giống nhau, trông có vẻ tao nhã, tuy nhiên lại khiến cho người ta mở to mắt nhìn chính là vì cách uống rượu còn hào sảng hơn cả đàn ông của họ. Các nàng không kiêng nể gì cả, cứ cười, khóc, la hét, nói với nhau những lời mà người ngoài nghe không hiểu, những chai rượu nhanh chóng xếp thành một đống ngổn ngang dưới chân của các nàng…
Âu Dương Lục Sắc như là chính bản thân mình năm sáu năm trước. Nàng không vui, nàng cần uống rượu, vậy thì ta cũng chỉ có thể cùng nàng…
Mãi cho đến khi khách hàng trong tiệm dần dần thưa thớt, cho đến lúc chuông điện thoại trong túi áo không ngừng vang lên, Phong Ảnh mắt say lờ đờ mới chợt nhớ ra mình đã ra ngoài chơi trong thời gian quá dài rồi! Sau khi nói cho Hà Lệ biết bản thân sẽ lập tức trở lại trong điện thoại, nàng dìu Âu Dương Lục Sắc đang lảo đảo, thất tha thất thểu rời khỏi Thúy Trúc Lâm.
Những cơn gió đêm lạnh buốt thổi tới khiến cho đầu óc Phong Ảnh tỉnh táo trở lại không ít. Xem đồng hồ, đã là 10:30pm tối, Hà Lệ chắc đang còn ngâm mình trong bồn tắm rồi, ta sẽ lập tức trở lại. Thế nhưng mà…
Đúng lúc này, Âu Dương Lục Sắc bỗng nhiên bất chấp xoay người bắt đầu ói lên ói xuống.
Thế nhưng mà, làm gì với Âu Dương Lục Sắc bây giờ? Nàng say thành bộ dạng như thế này, làm sao có thể về nhà? Hơn nữa, Phong Ảnh chợt nhớ ra, Âu Dương Lục Sắc kể cho nàng nghe gần như tất cả những câu chuyện của cô từ nhỏ đến lớn, duy chỉ có không nói cho nàng biết địa chỉ hiện tại ở nơi nào, mà mình cũng quên hỏi nàng!
Xem ra, trước hết đành phải thu xếp đưa nàng đến nhà trọ rồi…
Nghĩ như vậy, Phong Ảnh dìu Âu Dương Lục Sắc nhanh chóng đi thẳng về phía trước.
Tuy nhiên, đôi khi người ta càng nóng lòng muốn đi làm một việc gì đó, lại càng không thể nào thuận lợi hoàn thành.
Ngay khi Phong Ảnh dìu Âu Dương Lục Sắc không thể di chuyển đi qua con hẻm nhỏ vắng lặng thứ nhất, trong ánh sáng lờ mờ, có ba người lặng lẽ xúm lại phía các nàng.
Ba người này mặc quần áo có hình thù kỳ quái, trong bóng đêm, khuôn mặt non nớt vì hưng phấn trở nên méo mó. Trong ba đôi mắt tóe ra ngọn lửa tà ác, dường như có thể nuốt trọn hai mỹ nữ say rượu này.
Hai cô nàng xinh đẹp đi trên đường lúc đêm khuya, lại còn uống đến mức lảo đảo xiêu vẹo.
Cảnh tượng này khiến bọn hắn tràn ngập những suy nghĩ viễn vông cực kỳ kích thích, sau đó, dường như không hẹn mà ăn ý phối hợp với nhau, muốn đem những ảo tưởng đó trở thành thực tế.
Rất nhanh chóng, ba tên liền vây lại, dồn hai mỹ nữ này vào trong góc tường.
Một thanh niên trong bọn chúng xách theo túi du dịch, trên mũi xuyên một vòng kim loại, bật đèn pin trên điện thoại di động rồi chiếu về phía khuôn mặt của hai con mồi xinh đẹp này.
Sau đó, ba người không hẹn mà cùng nuốt nước miếng một cái.
Thật là quá may mắn! Không ngờ là một cặp siêu cấp mỹ nữ quốc sắc thiên hương như vậy!
Ngay khi Khâu Sắt đang say mê nhìn chằm chằm vào Phong Ảnh, tự hỏi nên dùng lời mở đầu như thế nào để bắt đầu trò chơi này, Phong Ảnh bỗng nhiên mở miệng.
Nàng giận giữ đưa tay ngăn cản ánh sáng đang chiếu trên mặt mình, thản nhiên nói: “Chuẩn bị cho tốt đi.”
Trong khoảnh khắc này, Khâu Sắt nghi ngờ thính giác của mình xuất hiện vấn đề, hắn thoáng kinh ngạc rồi nhìn về phía hai đồng bọn của mình. Ngay trong tích tắc khi hắn chớp mắt, Phong Ảnh đột nhiên bất ngờ ra tay. Khâu Sắt chưa kịp hiểu vấn đề là như thế nào, trên sống mũi lập tức trúng một đấm tàn nhẫn, âm thanh vang lên cho thấy xương mũi của hắn đã bị dập nát. Nếu nói một đấm này đủ xảo trá, ngoan độc, một cú đá nhanh, mãnh liệt tiếp theo càng làm cho ba người đồng thời khiếp sợ! Chỉ nghe một tiếng “Rầm!”, dường như cùng lúc xương mũi Khâu Sắt bị nghiền nát, Phong Ảnh đạp một đạp lên trên bụng của hắn, Khâu Sắt rên lên một tiếng, thân thể như diều đứt dây trực tiếp bay ngược về phía sau, hoàn toàn bay trên không trung bốn, năm mét mới té lăn trên mặt đất.
Hai tên đồng bọn còn lại thấy Khâu Sắt nằm trên mặt đất không ngừng rên rỉ, cả hai sửng sốt tầm bốn, năm giây mới đột nhiên rút dao găm sắt từ bên hông ra, gào lên rồi xông về phía Phong Ảnh.
Phong Ảnh là một vệ sĩ, nhưng không phải là cao thủ võ lâm có thể lấy một địch mười trong truyền thuyết. Một đấm một đá giải quyết Khâu Sắt là dựa vào đánh phủ đầu, nếu trong tình huống vừa bảo vệ Âu Dương Lục Sắc, vừa muốn đối phó hai ngươi cầm vũ khí thì đó lại là một vấn đề không hề đơn giản như vậy.
Trong lòng lo lắng sự an nguy của Hà Lệ cũng khiến sự tấn công của nàng trở nên chậm chạp không ít.
Ngay trong thời điểm nàng toàn lực độc chiến với hai tên côn đồ, hoàn toàn không phát hiện Khâu Sắt đã mất đi năng lực tấn công nằm trên mặt đất đang lặng lẽ kéo chiếc túi du lịch trên người ra, lấy từ bên trong ra một cái nỏ nhỏ.
Khâu Sắt cố sức kéo dây nỏ ra, đem đầu mũi tên của chiếc nỏ nhắm ngay Phong Ảnh…
/129
|