Thiên Tinh Hàn ôm Thiên Chỉ Diên vào phòng đã thấy nàng ngủ say, liền đặt nàng lên giường, đắp kín chăn.
Ngồi trước giường, ông bỗng thở dài: “Chỉ Diên, trẫm nên bảo vệ con như thế nào đây? Cảm giác dốc hết toàn lực mà vẫn không thể bảo vệ được một người, trẫm không muốn trải qua nữa.”
Thiên Tinh Hàn xoay người dặn dò Lưu Hà chắm sóc Thiên Chỉ Diên xong sau liền rời khỏi phòng.
Người đi đèn tắt, hai mắt tinh nghịch bỗng hé mở.
Thân thể của nàng có bệnh gì khó chữa trị sao? Nàng quý trọng cái mạng nhỏ của mình nhất, phải điều tra ra được rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra. Nếu hoàng đế và Thiên Hoài Hạo không muốn kể cho nàng biết, vậy thì nàng phải tự thân vận động đi thăm dò thôi.
Thiên Chỉ Diên cột nghiêng chiếc túi nhỏ bên thân, lộn người mò mẫm trong bóng đêm lẻn ra ngoài. Từ sáng đến giờ được dưỡng sức và ăn uống no nê, hiện giờ nàng đang sung sức gấp mười lần bình thường.
Thoáng chốc, nàng đã đến Thục Phương cung, nơi mà Ân hoàng hậu từng sinh sống. Chỗ này vô cùng hoang lương, dưới ánh trăng mờ ảo chỉ còn thấy toàn là cỏ dại cây khô, không vết tích con người, hết sức tiêu điều. Gió đêm thổi qua khiến người ta phải nổi cả da gà.
Thiên Chỉ Diên thở dài thườn thượt, cho dù khi còn sống có huy hoàng đến cỡ nào, bây giờ chỉ là đống hoang tàn.
Vì thế, nàng cũng không cần biết sau khi mình chết đi sẽ như thế nào, nàng muốn mình sống để được hưởng thụ, làm tất cả mọi chuyện bản thân mong ước, sống một cách tốt nhất!
Thiên Chỉ Diên từ từ bước vào tẩm điện lớn nhất trong Thục Phương cung. Nếu như nàng đoán không nhầm, trong tẩm điện của Ân hoàng hậu, mẫu thân của nàng, sẽ có một ít manh mối nào đó.
Nàng tiến vào tẩm điện, vừa muốn bắt đầu điều tra thì nhờ ánh trăng sáng mờ, bỗng vô tình phát hiện trên chiếc hoa đặt trên bàn có dấu vân tay.
Dấu vết rõ ràng như thế này chứng tỏ chủ nhân của nó mới để lại gần đây, nơi này hoang tàn tất nhiên sẽ không bao giờ có người lui tới. Chẳng lẽ chỗ này ngoại trừ nàng, còn có người khác đột nhập? Là ai chứ?
Ngay lúc đó, Thiên Chỉ Diên nghe tiếng bước chân đang tới gần. Nàng nhanh chóng xoay người, trốn dưới cái bàn ngay góc phòng. Nàng cố gắng tập trung tinh thần, quan sát kỉ lưỡng mọi tình huống đang xảy ra.
Mấy giây sau, trước mắt nàng xuất hiện một đôi giày màu đen. Người đó đi ra từ phía sau tấm bình phong, chuyển từ chiếc giường đến vách tường bên này.
Thiên Chỉ Diên suy đoán dấu vân tay trên chiếc bình hoa ấy ắt do hắn để lại, chắc chắn là hắn đã kiểm tra chiếc giường, không có manh mối gì mới lần mò đến vách tường bên này.
Đây là người nào? Đang tìm kiếm thứ gì? Từ động tác cực kỳ thành thạo, Thiên Chỉ Diên khẳng định rằng hắn đến nơi này không dưới một lần.
Đôi mắt lanh lợi đảo một vòng, nàng mò mẫm chiếc túi, cẩn thận lấy ra con dao mà Thiên Hoài Sở đã đưa, chuẩn bị tập kích sau lưng hắc y nhân kia.
Thân thể vừa mới động đậy một chút, bỗng nhiên có người đưa tay đè vai nàng xuống. Trong lòng nàng run lên, chẳng lẽ mình đã bị phát hiện?
Theo phản xạ, nàng nắm chặt con dao trong tay, định quay đầu dùng tốc độ nhanh nhất để chống trả. Vừa quay đầu, nàng liền bị bịt miệng lấy, con dao đang giấu chặt vừa mới giơ lên lại bị rớt xuống. Cánh tay của nàng vô tình va phải cạnh bàn.
“Cạch”
“Ai?” Hắc y nhân đó cảnh giác quay đầu, từ từ tiến về cái bàn bên phía này.
“Ngươi làm gì đấy?” Ở sau tấm bình phong, một tên hắc y nhân nữa lại xuất hiện, đối diện với người đó.
“Ta vừa mới nghe thấy tiếng động.”
“Chúng ta đã kiểm tra kĩ rồi, không có ai cả. Phòng này đã lâu không có ai ở, không chừng là do con chuột quậy phá, sợ làm gì, mau tìm tiếp đi.”
“Tìm kiếm năm năm rồi mà có kết quả gì đâu, ta cũng không còn nóng ruột nữa. Dù sao vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Vừa dứt lên, hắc y nhân kia nắm thanh trường kiếm, chầm chậm tiến về phía bàn góc tường.
Trong lòng Thiên Chỉ Diên bỗng hốt hoảng lần nữa. Nếu hắn tới đây kiểm tra thì chắc chắn sẽ phát hiện ra nàng. Đôi mắt sang rực đảo quanh, nàng nhếch khóe miệng, cứ nắm chặt con dao trong tay, đợi hắn vừa thấy nàng, nhất định phải ra tay nhanh gọn cắt cổ hắn.
Tên hắc y nhân thứ nhất từng bước tới gần, tên còn lại vẫn đứng ngay chỗ cũ ngó hắn, không động chân. Thiên Chỉ Diên thầm mừng một chút, hạ một tên trước rảnh tay đối phó tên còn lại, giải quyết từng chút một.
Còn một bước nữa là hắc y nhân thứ nhất sẽ tới ngay chỗ bàn này, Thiên Chỉ Diên cũng đã chuẩn bị kĩ càng để tấn công bất ngờ.
“Các ngươi là ai?”
Giọng nói dịu dàng mà đầy mê hoặc, hai tên hắc y nhân sắc mặt rét lạnh vừa quay đầu lại thì Thiên Hoài Hạo đã bắt đầu tấn công.
Hai tên đó liền rút kiếm đối phó với Thiên Hoài Hạo. Chứng kiến cảnh tượng này, Thiên Chỉ Diên thở dài trong lòng, võ công của Thiên Hoài Hạo đúng thật cao cường, một chọi hai chẳng hề nao núng.
Việc này có phải là anh hùng cứu mỹ nhân không nhỉ? Đôi môi hơi mở tủm tỉm cười.
Hai tên hắc y nhân kia không muốn kéo dài cuộc chiến, phối hợp với nhau, nhắm đến khung cửa sổ nhảy ra ngoài tẩu thoát mất.
Thiên Hoài Hạo thất vậy, vừa mới động thân định theo, thì bỗng nghe một tiếng “cốp”. Hắn quay đầu, tiến tới gần chiếc bàn ngay góc phòng.
Đang chuẩn bị giơ tay, hắn phải đột ngột thu chưởng lại.
“Chỉ Diên?” Thiên Hoài Hạo kinh ngạc ôm nàng đang ngồi trên mặt đất, ân cần hỏi: “Sao muộn thế này muội lại ở đây?”
Thiên Chỉ Diên xoa xoa cái đầu đang u một cục, đối diện với đôi mắt ngạc nhiên của Thiên Hoài Hạo, bỗng miệng chu lên, nước mắt long lanh tạo nên một khuôn mặt đang vô cùng ủy khuất.
“Ta. . .” Thiên Chỉ Diên tiếp tục xoa xoa đầu mình, thút thít nói: “Ta nhớ mẫu hậu. . .”
“Bạn nhỏ ngốc nghếch” Thiên Hoài Hạo lòng mềm nhũn, ôm Thiên Chỉ Diên thật chặt mà dặn dò: “Sau này có nhớ mẫu hậu thì bảo với ta một tiếng, ta sẽ đưa muội đến đây, không nên tự ý đi một mình nữa, chỗ này không an toàn, muội hiểu chưa?”
Thiên Chỉ Diên chớp chớp đôi mắt lóng lánh nước, gật đầu.
“Muội biết không, vừa rồi vô cùng nguy hiểm. Nếu bị bọn chúng phát hiện, ta không đến kịp nữa thì bây giờ rất có thể muội đã mất mạng rồi!” Thiên Hoài Hạo thở dài nặng nề.
Thiên Chỉ Diên chỉ tựa vào lòng hắn không nói lời nào, nàng có thể cảm giác được ngữ khí của hắn mang đầy ưu tư và sợ hãi.
“Sau này muội không được tùy tiện như vậy, không được chạy lung tung nữa, được không?” Thiên Hoài Hạo căn dặn, có vẻ là cầu xin nhưng vô cùng thành khẩn.
“Vâng, Chỉ Diên nghe theo.” Vẻ mặt ai kia tỏ vẻ rất vâng lời.
“Đầu đụng phải bàn rồi à? Còn đau không?”
“Đau lắm. . . Thổi cho nó bay đi. . .” Thiên Chỉ Diên nhận ra là tuy hắn là ca ca của mình nhưng nàng vẫn được tùy ý chiếm tiện nghi của hắn.
“Được, thổi nó bay đi cho muội, chúng ta trở về thôi.”
Lúc Thiên Hoài Hạo ôm Thiên Chỉ Diên rời khỏi tẩm điện, trong khi đang tựa vào lòng hắn, nàng đưa mắt quan sát dưới gầm bàn, nơi đó đã trống rỗng.
Lão Thất, sao hắn lại trốn ở đây kia chứ? Khi ấy, hắn đè nàng lại là vì biết bên trong tấm bình phong còn một tên hắc y nhân nữa, cho nên hắn không muốn nàng lộ diện với chúng.
Nhưng vì sao, lúc Thiên Hoài Hạo đuổi theo đám hắc y nhân đó, hắn lại đẩy nàng để nàng đập đầu vào chân bàn, sau đó tự thân thoát khỏi?
Và còn nữa, tại sao đêm hôm khuya khoắt, Thiên Hoài Hạo lại ở nơi này?
Quá nhiều câu hỏi nhưng hàng mi Chỉ Diên đã rũ xuống, nàng ngọ nguậy trong lòng Thiên Hoài Hạo mấy cái liền nhắm hai mặt lại.
Ngồi trước giường, ông bỗng thở dài: “Chỉ Diên, trẫm nên bảo vệ con như thế nào đây? Cảm giác dốc hết toàn lực mà vẫn không thể bảo vệ được một người, trẫm không muốn trải qua nữa.”
Thiên Tinh Hàn xoay người dặn dò Lưu Hà chắm sóc Thiên Chỉ Diên xong sau liền rời khỏi phòng.
Người đi đèn tắt, hai mắt tinh nghịch bỗng hé mở.
Thân thể của nàng có bệnh gì khó chữa trị sao? Nàng quý trọng cái mạng nhỏ của mình nhất, phải điều tra ra được rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra. Nếu hoàng đế và Thiên Hoài Hạo không muốn kể cho nàng biết, vậy thì nàng phải tự thân vận động đi thăm dò thôi.
Thiên Chỉ Diên cột nghiêng chiếc túi nhỏ bên thân, lộn người mò mẫm trong bóng đêm lẻn ra ngoài. Từ sáng đến giờ được dưỡng sức và ăn uống no nê, hiện giờ nàng đang sung sức gấp mười lần bình thường.
Thoáng chốc, nàng đã đến Thục Phương cung, nơi mà Ân hoàng hậu từng sinh sống. Chỗ này vô cùng hoang lương, dưới ánh trăng mờ ảo chỉ còn thấy toàn là cỏ dại cây khô, không vết tích con người, hết sức tiêu điều. Gió đêm thổi qua khiến người ta phải nổi cả da gà.
Thiên Chỉ Diên thở dài thườn thượt, cho dù khi còn sống có huy hoàng đến cỡ nào, bây giờ chỉ là đống hoang tàn.
Vì thế, nàng cũng không cần biết sau khi mình chết đi sẽ như thế nào, nàng muốn mình sống để được hưởng thụ, làm tất cả mọi chuyện bản thân mong ước, sống một cách tốt nhất!
Thiên Chỉ Diên từ từ bước vào tẩm điện lớn nhất trong Thục Phương cung. Nếu như nàng đoán không nhầm, trong tẩm điện của Ân hoàng hậu, mẫu thân của nàng, sẽ có một ít manh mối nào đó.
Nàng tiến vào tẩm điện, vừa muốn bắt đầu điều tra thì nhờ ánh trăng sáng mờ, bỗng vô tình phát hiện trên chiếc hoa đặt trên bàn có dấu vân tay.
Dấu vết rõ ràng như thế này chứng tỏ chủ nhân của nó mới để lại gần đây, nơi này hoang tàn tất nhiên sẽ không bao giờ có người lui tới. Chẳng lẽ chỗ này ngoại trừ nàng, còn có người khác đột nhập? Là ai chứ?
Ngay lúc đó, Thiên Chỉ Diên nghe tiếng bước chân đang tới gần. Nàng nhanh chóng xoay người, trốn dưới cái bàn ngay góc phòng. Nàng cố gắng tập trung tinh thần, quan sát kỉ lưỡng mọi tình huống đang xảy ra.
Mấy giây sau, trước mắt nàng xuất hiện một đôi giày màu đen. Người đó đi ra từ phía sau tấm bình phong, chuyển từ chiếc giường đến vách tường bên này.
Thiên Chỉ Diên suy đoán dấu vân tay trên chiếc bình hoa ấy ắt do hắn để lại, chắc chắn là hắn đã kiểm tra chiếc giường, không có manh mối gì mới lần mò đến vách tường bên này.
Đây là người nào? Đang tìm kiếm thứ gì? Từ động tác cực kỳ thành thạo, Thiên Chỉ Diên khẳng định rằng hắn đến nơi này không dưới một lần.
Đôi mắt lanh lợi đảo một vòng, nàng mò mẫm chiếc túi, cẩn thận lấy ra con dao mà Thiên Hoài Sở đã đưa, chuẩn bị tập kích sau lưng hắc y nhân kia.
Thân thể vừa mới động đậy một chút, bỗng nhiên có người đưa tay đè vai nàng xuống. Trong lòng nàng run lên, chẳng lẽ mình đã bị phát hiện?
Theo phản xạ, nàng nắm chặt con dao trong tay, định quay đầu dùng tốc độ nhanh nhất để chống trả. Vừa quay đầu, nàng liền bị bịt miệng lấy, con dao đang giấu chặt vừa mới giơ lên lại bị rớt xuống. Cánh tay của nàng vô tình va phải cạnh bàn.
“Cạch”
“Ai?” Hắc y nhân đó cảnh giác quay đầu, từ từ tiến về cái bàn bên phía này.
“Ngươi làm gì đấy?” Ở sau tấm bình phong, một tên hắc y nhân nữa lại xuất hiện, đối diện với người đó.
“Ta vừa mới nghe thấy tiếng động.”
“Chúng ta đã kiểm tra kĩ rồi, không có ai cả. Phòng này đã lâu không có ai ở, không chừng là do con chuột quậy phá, sợ làm gì, mau tìm tiếp đi.”
“Tìm kiếm năm năm rồi mà có kết quả gì đâu, ta cũng không còn nóng ruột nữa. Dù sao vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Vừa dứt lên, hắc y nhân kia nắm thanh trường kiếm, chầm chậm tiến về phía bàn góc tường.
Trong lòng Thiên Chỉ Diên bỗng hốt hoảng lần nữa. Nếu hắn tới đây kiểm tra thì chắc chắn sẽ phát hiện ra nàng. Đôi mắt sang rực đảo quanh, nàng nhếch khóe miệng, cứ nắm chặt con dao trong tay, đợi hắn vừa thấy nàng, nhất định phải ra tay nhanh gọn cắt cổ hắn.
Tên hắc y nhân thứ nhất từng bước tới gần, tên còn lại vẫn đứng ngay chỗ cũ ngó hắn, không động chân. Thiên Chỉ Diên thầm mừng một chút, hạ một tên trước rảnh tay đối phó tên còn lại, giải quyết từng chút một.
Còn một bước nữa là hắc y nhân thứ nhất sẽ tới ngay chỗ bàn này, Thiên Chỉ Diên cũng đã chuẩn bị kĩ càng để tấn công bất ngờ.
“Các ngươi là ai?”
Giọng nói dịu dàng mà đầy mê hoặc, hai tên hắc y nhân sắc mặt rét lạnh vừa quay đầu lại thì Thiên Hoài Hạo đã bắt đầu tấn công.
Hai tên đó liền rút kiếm đối phó với Thiên Hoài Hạo. Chứng kiến cảnh tượng này, Thiên Chỉ Diên thở dài trong lòng, võ công của Thiên Hoài Hạo đúng thật cao cường, một chọi hai chẳng hề nao núng.
Việc này có phải là anh hùng cứu mỹ nhân không nhỉ? Đôi môi hơi mở tủm tỉm cười.
Hai tên hắc y nhân kia không muốn kéo dài cuộc chiến, phối hợp với nhau, nhắm đến khung cửa sổ nhảy ra ngoài tẩu thoát mất.
Thiên Hoài Hạo thất vậy, vừa mới động thân định theo, thì bỗng nghe một tiếng “cốp”. Hắn quay đầu, tiến tới gần chiếc bàn ngay góc phòng.
Đang chuẩn bị giơ tay, hắn phải đột ngột thu chưởng lại.
“Chỉ Diên?” Thiên Hoài Hạo kinh ngạc ôm nàng đang ngồi trên mặt đất, ân cần hỏi: “Sao muộn thế này muội lại ở đây?”
Thiên Chỉ Diên xoa xoa cái đầu đang u một cục, đối diện với đôi mắt ngạc nhiên của Thiên Hoài Hạo, bỗng miệng chu lên, nước mắt long lanh tạo nên một khuôn mặt đang vô cùng ủy khuất.
“Ta. . .” Thiên Chỉ Diên tiếp tục xoa xoa đầu mình, thút thít nói: “Ta nhớ mẫu hậu. . .”
“Bạn nhỏ ngốc nghếch” Thiên Hoài Hạo lòng mềm nhũn, ôm Thiên Chỉ Diên thật chặt mà dặn dò: “Sau này có nhớ mẫu hậu thì bảo với ta một tiếng, ta sẽ đưa muội đến đây, không nên tự ý đi một mình nữa, chỗ này không an toàn, muội hiểu chưa?”
Thiên Chỉ Diên chớp chớp đôi mắt lóng lánh nước, gật đầu.
“Muội biết không, vừa rồi vô cùng nguy hiểm. Nếu bị bọn chúng phát hiện, ta không đến kịp nữa thì bây giờ rất có thể muội đã mất mạng rồi!” Thiên Hoài Hạo thở dài nặng nề.
Thiên Chỉ Diên chỉ tựa vào lòng hắn không nói lời nào, nàng có thể cảm giác được ngữ khí của hắn mang đầy ưu tư và sợ hãi.
“Sau này muội không được tùy tiện như vậy, không được chạy lung tung nữa, được không?” Thiên Hoài Hạo căn dặn, có vẻ là cầu xin nhưng vô cùng thành khẩn.
“Vâng, Chỉ Diên nghe theo.” Vẻ mặt ai kia tỏ vẻ rất vâng lời.
“Đầu đụng phải bàn rồi à? Còn đau không?”
“Đau lắm. . . Thổi cho nó bay đi. . .” Thiên Chỉ Diên nhận ra là tuy hắn là ca ca của mình nhưng nàng vẫn được tùy ý chiếm tiện nghi của hắn.
“Được, thổi nó bay đi cho muội, chúng ta trở về thôi.”
Lúc Thiên Hoài Hạo ôm Thiên Chỉ Diên rời khỏi tẩm điện, trong khi đang tựa vào lòng hắn, nàng đưa mắt quan sát dưới gầm bàn, nơi đó đã trống rỗng.
Lão Thất, sao hắn lại trốn ở đây kia chứ? Khi ấy, hắn đè nàng lại là vì biết bên trong tấm bình phong còn một tên hắc y nhân nữa, cho nên hắn không muốn nàng lộ diện với chúng.
Nhưng vì sao, lúc Thiên Hoài Hạo đuổi theo đám hắc y nhân đó, hắn lại đẩy nàng để nàng đập đầu vào chân bàn, sau đó tự thân thoát khỏi?
Và còn nữa, tại sao đêm hôm khuya khoắt, Thiên Hoài Hạo lại ở nơi này?
Quá nhiều câu hỏi nhưng hàng mi Chỉ Diên đã rũ xuống, nàng ngọ nguậy trong lòng Thiên Hoài Hạo mấy cái liền nhắm hai mặt lại.
/89
|