Hôm sau, vừa hé mở hai mắt, Thiên Chỉ Diên đã thấy được bầu trời xanh ngắt, không gợn chút mây. Nghĩ về chuyện đêm qua, nàng sẽ không bỏ quên đâu, nhưng mà chuyện trước mắt bây giờ là cứ làm một đứa trẻ năm tuổi trước mặt người khác cái đã. Sau khi Lưu Hà hầu hạ nàng rửa mặt sạch sẽ, nàng lại thực hiện cuộc đào tẩu lần nữa, chuẩn bị chuồn đi chơi.
Nhưng hôm nay thật kì lạ! Bình thường Lưu Hà sẽ đứng canh giữ ngay cửa, phòng khi nàng trốn thoát ra ngoài, không ngờ từ cửa phòng cho đến đại môn vẫn không thấy bóng dáng của thị đâu.
Thiên Chỉ Diên xoa xoa cằm, việc này không hợp lí, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra rồi?
Mà thôi, nàng vẫn mở đại môn, chạy ra ngoài chơi như thường. Trên đường đi, những người mà nàng bắt gặp đều có khuôn mặt vui vẻ đến kì lạ. Nếu là cung nữ thì hai má hồng hào hơn, nếu là thái giám thì trong mắt họ đầy sự chờ mong.
Tình huống gì thế này?
Thiên Chỉ Diên thấy mấy cung nữ đó đang vui vẻ bàn tán gì đó, nàng muốn lẻn lại gần để nghe trộm một chút. Không ngờ nàng vừa tiến đến gần, họ lập tức dừng cười to, thi lễ với nàng.
“Nô tỳ tham kiến Cửu công chúa.”
Thiên Chỉ Diên sững sờ nhìn chúng cung nữ. Trước kia, bọn chúng luôn nhìn nàng bắng ánh mắt coi thường mà, sao hôm nay lại có phần sợ hãi thế kia?
Nếu nàng đứng nghe thì chắc bọn họ sẽ không bán tán nữa. Nghĩ vậy, nàng vẫy vẫy tay ý bảo là cho lui, mấy cung nữ đó thấy thế liền thi lễ, sau đó liền chạy biến đi nhanh lẹ vô cùng.
Thiên Chỉ Diên cảm thấy tò mò, thế nào mà sau một đêm, thái độ của đám cung nữ đối với nàng lại có sự thay đổi lớn đến thế? Mà họ đang bàn tán về chuyện gì thế nhỉ?
Nàng bước thêm đoạn đường nữa, vẫn thấy rất nhiều cung nữ vẻ mặt đang vui vẻ phơi phới, sau khi thấy nàng lại hoàn toàn biến mất.
Nghi ngờ quá!
Đôi mắt thông minh lại đảo một vòng, nàng bèn chạy nhẹ nhàng đứng núp sau hòn non bộ, im lặng nghe những cung nữ đang quét dọn nơi đó xì xào.
“Các ngươi có thấy qua công tử Tương chưa? Nghe nói ngày hôm qua công tử đã đến hoàng cung, nghỉ ngơi một đêm, tối nay hoàng thượng sẽ tổ chức yến tiệc chiêu đãi đó.” Một cung nữ hào hứng tiết lộ, má phiếm hồng.
“Đời này mà ta có cơ hội được gặp công tử Tương, có chết cũng đáng!” Một cung nữ khác e thẹn thốt lời.
Thiên Chỉ Diên trừng lớn hai mắt, có phải không đó? Con gái gì mà mê trai dữ thế? Thiên Chỉ Diên bĩu môi khinh thường chuẩn bị quay đầu đi, bọn họ lại bàn tàn tiếp, chân nàng cũng dừng bước.
“Công tử Tương phong hoa tuyệt thế, danh tiếng lừng lẫy cửu châu. Nghe đồn công tử có dung mạo kinh động thiên nhân, học thức lại uyên bác cao thâm, hơn nữa quyết đoán mưu lược, được lòng cả thiên hả này. Người bình thường thấp hèn như chúng ta sao có thể tự tiện gặp công tử được!”
Thiên Chỉ Diên xoa xoa cằm, phong hoa tuyệt thế, danh mãn cửu châu? Có vẻ hơi khoa trương quá? Nàng không tin, chỉ là tin đồn sao có thể chắc chắn được!
“Đúng vậy a đúng vậy a, công tử là đệ tử duy nhất của Thiên Ki lão nhân. Nghe đồn là từ nhỏ công tử đã du tẩu giang hồ, mười một tuổi phá giải trận pháp của U Cốc mà danh chấn thiên hạ, mười ba tuổi lại chặn được nguy cơ quần hùng hỗn chiến Cửu Hoa Sơn, mười lăm tuổi nghĩ ra kế sách đối phó ở Bắc Mục chiến trường để quân ta đại thắng!”
“Ôi chao, mặc dù tin này ta đã nghe không dưới ngàn lần, nhưng bây giờ nghe lại vẫn rất hào hứng. Năm nay, công tử chỉ mới mười lăm tuổi, vừa trở về từ chiến trường Bắc Mục. Nếu có thể được gặp công tử thì đời này xem ra không uổng phi!”
Thiên Chỉ Diên nhớ lại, ngày hôm đó Thiên Hoài Hạo bảo đã mời được công tử Tương đến chữa bệnh cho nàng, y thật sự vạn năng như vậy? Là một cô gái dùng lí trí để suy xét, Thiên Chỉ Diên tuyệt đối sẽ không tin vào những lời đồn đãi dễ dàng.
Nàng bĩu môi xoay người rời khỏi. Trên đường đi, nơi nào có người là nơi đó nghe loáng thoáng đại danh của công tử Tương.
“Nghe gì chưa? Hôm nay, Thục phi, Đức phi, Lệ phi và nhiều phi tần khác mời công tử Tương đến Lăng Tiêu các để thỉnh giáo cầm nghề của công tử đó. Tài cầm nghề của công tử khắp thiên hạ không người nào có thể so sánh được, chúng ta mà ở đó hiện giờ là hạnh phúc rồi!”
“Thật sao? Ta cũng muốn đi xem thử.”
“Bây giờ mà đi được gì nữa? Còn chỗ đứng nào đâu! Bên ngoài Lăng Tiêu các, kể các bụi cỏ đều sớm đầy người hết rồi!”
“Tiếc thật đấy. . .”
Thiên Chỉ Diên tức giận bẻ một cành cây kêu “răng rắc”, sau đó ném xuống đất. Cái gì phong hoa tuyệt thế, danh mãn cửu châu kia chứ, chỉ toàn là người truyền miệng rồi thổi phồng lên cả thôi. Nàng khinh thường, rất khinh thường.
“Cho các ngươi biết thêm một tin kinh thiên, ta vất vả lắm mới hỏi thăm được, không được truyền đi nha.”
“Mau nói, mau nói!”
“Công tử Tương sẽ đến Thường Xuân uyển!”
“Thật sao? Ta nhất định phải đi đến đó mới được!”
“Bây giờ công tử không ở đó, đang truyền thụ cầm nghệ cho các phi tần ở Lăng Tiêu các rồi.”
“Không sao, nhìn chút xíu thôi cũng đủ rồi. Đời Tiểu Lý Tử ta ngoại trừ công tử Tương chưa từng sùng bái ai thế cả.”
“Thôi đi, ngươi tu mười đời chưa chắc giống được người ta.”
“À, đức hạnh đó, Tiểu Quế Tử, ngươi cũng đâu giống?”
Thiên Chỉ Diên thở dài thườn thượt. Cả ngày hôm nay, toàn bộ hoàng cung đều tràn ngập tin tức của công tử Tương. Y thật hấp dẫn cả nam lẫn nữ, nổi tiếng còn hơn cả minh tinh siêu sao nữa!
Thiên Chỉ Diên cuộn tay thành nắm đấm, công tử Tương tài giỏi thật vậy? Nàng không tin! Đến hoàng cung mà chạy đến chỗ đám phi tần tần ấy, công tử Tương có gì tốt chứ? Nhất định là mua danh bán dự rồi còn gì!
Đồ giả tạo, đừng có trách nàng! Nàng muốn thế thiên hành đại, diệt trừ yêu nghiệt. Nàng sẽ dùng chân tướng thật sự dừng những lời đồn đại này lại, phải cống hiến chút sức lực cho thế gian sạch sẽ hơn. Thiên Chỉ Diên nàng đã trừng trị bao nhiêu người rồi, đương nhiên sẽ không bỏ qua hắn ta!
Quyết định xong, đôi mắt lanh lợi đảo một vòng, bây giờ y đang ở Lăng Tiêu các với mấy phi tần? Và chút nữa mới đến Thường Xuân uyển?
Hiện giờ công tử Tương không ở tại Thường Xuân uyển cho nàng thời gian và cơ hội rồi. Nàng vỗ vỗ chiếc túi nhỏ, ung dung hướng đến Thường Xuân uyển.
Quả nhiên, dọc trên đường đến đó, Thiên Chỉ Diên thấy được bao nhiêu là người ẩn ẩn núp trong bụi cỏ, sự nổi tiếng của công tử Tương đã đạt đến đỉnh điểm phẫn nộ trong lòng nàng! Nàng không thể đợi thêm nữa, lương tâm thúc giục nàng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, vạch trần công tử Tương này!
Sau khi bố trí đâu vào đấy trong Thường Xuân uyển, Thiên Chỉ Diên vỗ vỗ tay, nhìn lại cười đắc chí, này không khiến ngươi chết thì cũng làm ngươi rách da! Nàng gật đầu hài lòng, sau đó rời khỏi.
Tối nay sẽ khiến ngươi lộ nguyên hình! Nàng tủm tỉm cười.
Sắp xếp ổn thỏa hết, Thiên Chỉ Diên cảm thấy nhẹ nhõm mà cười khóa trá. Thì ra cảm giác làm chuyện tốt lại tuyệt như thế! Mặc dù kiếp trước nàng giết người, phí phạm tiền, vô tình nhưng không thể mạt sát trái tim lương thiện của nàng nhé!
Từ trước tới giò, nàng chưa hề thấy mình có thành tựu gì cả, xem ra kiếp này nàng đã làm nhiều việc tốt, còn suy nghĩ vì thiên hạ đại sự. Nàng thật sự quá vĩ đại!
Bây giờ có nghe câu nào nhắc đến công tử Tương, nàng không thấy chói tai nữa, ngược lại cảm thấy rất là mong đợi, tâm tình sảng khoái vô cùng! Thiên Chỉ Diên vui sướng ngâm nga vài câu hát, vừa đi vừa nhảy nhót trên đường về.
Bỗng có tiếng đàn cầm du dương từ nơi nào đó lạc đến, trong veo dưới ánh mặt trời như mùa xuân xinh tươi, thấm vào tận tim.
Thiên Chỉ Diên dừng bước chân, cố gắng đi tìm nơi xuất phát tiếng đàn ấy.
Ồ, từ Trọng Hạ uyển sao?
Nàng bước vào cửa, cảnh tượng bên trong khiến nàng ngẩn ngơ không chớp mắt, hồi lâu vẫn chưa định thần lại được.
Nhưng hôm nay thật kì lạ! Bình thường Lưu Hà sẽ đứng canh giữ ngay cửa, phòng khi nàng trốn thoát ra ngoài, không ngờ từ cửa phòng cho đến đại môn vẫn không thấy bóng dáng của thị đâu.
Thiên Chỉ Diên xoa xoa cằm, việc này không hợp lí, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra rồi?
Mà thôi, nàng vẫn mở đại môn, chạy ra ngoài chơi như thường. Trên đường đi, những người mà nàng bắt gặp đều có khuôn mặt vui vẻ đến kì lạ. Nếu là cung nữ thì hai má hồng hào hơn, nếu là thái giám thì trong mắt họ đầy sự chờ mong.
Tình huống gì thế này?
Thiên Chỉ Diên thấy mấy cung nữ đó đang vui vẻ bàn tán gì đó, nàng muốn lẻn lại gần để nghe trộm một chút. Không ngờ nàng vừa tiến đến gần, họ lập tức dừng cười to, thi lễ với nàng.
“Nô tỳ tham kiến Cửu công chúa.”
Thiên Chỉ Diên sững sờ nhìn chúng cung nữ. Trước kia, bọn chúng luôn nhìn nàng bắng ánh mắt coi thường mà, sao hôm nay lại có phần sợ hãi thế kia?
Nếu nàng đứng nghe thì chắc bọn họ sẽ không bán tán nữa. Nghĩ vậy, nàng vẫy vẫy tay ý bảo là cho lui, mấy cung nữ đó thấy thế liền thi lễ, sau đó liền chạy biến đi nhanh lẹ vô cùng.
Thiên Chỉ Diên cảm thấy tò mò, thế nào mà sau một đêm, thái độ của đám cung nữ đối với nàng lại có sự thay đổi lớn đến thế? Mà họ đang bàn tán về chuyện gì thế nhỉ?
Nàng bước thêm đoạn đường nữa, vẫn thấy rất nhiều cung nữ vẻ mặt đang vui vẻ phơi phới, sau khi thấy nàng lại hoàn toàn biến mất.
Nghi ngờ quá!
Đôi mắt thông minh lại đảo một vòng, nàng bèn chạy nhẹ nhàng đứng núp sau hòn non bộ, im lặng nghe những cung nữ đang quét dọn nơi đó xì xào.
“Các ngươi có thấy qua công tử Tương chưa? Nghe nói ngày hôm qua công tử đã đến hoàng cung, nghỉ ngơi một đêm, tối nay hoàng thượng sẽ tổ chức yến tiệc chiêu đãi đó.” Một cung nữ hào hứng tiết lộ, má phiếm hồng.
“Đời này mà ta có cơ hội được gặp công tử Tương, có chết cũng đáng!” Một cung nữ khác e thẹn thốt lời.
Thiên Chỉ Diên trừng lớn hai mắt, có phải không đó? Con gái gì mà mê trai dữ thế? Thiên Chỉ Diên bĩu môi khinh thường chuẩn bị quay đầu đi, bọn họ lại bàn tàn tiếp, chân nàng cũng dừng bước.
“Công tử Tương phong hoa tuyệt thế, danh tiếng lừng lẫy cửu châu. Nghe đồn công tử có dung mạo kinh động thiên nhân, học thức lại uyên bác cao thâm, hơn nữa quyết đoán mưu lược, được lòng cả thiên hả này. Người bình thường thấp hèn như chúng ta sao có thể tự tiện gặp công tử được!”
Thiên Chỉ Diên xoa xoa cằm, phong hoa tuyệt thế, danh mãn cửu châu? Có vẻ hơi khoa trương quá? Nàng không tin, chỉ là tin đồn sao có thể chắc chắn được!
“Đúng vậy a đúng vậy a, công tử là đệ tử duy nhất của Thiên Ki lão nhân. Nghe đồn là từ nhỏ công tử đã du tẩu giang hồ, mười một tuổi phá giải trận pháp của U Cốc mà danh chấn thiên hạ, mười ba tuổi lại chặn được nguy cơ quần hùng hỗn chiến Cửu Hoa Sơn, mười lăm tuổi nghĩ ra kế sách đối phó ở Bắc Mục chiến trường để quân ta đại thắng!”
“Ôi chao, mặc dù tin này ta đã nghe không dưới ngàn lần, nhưng bây giờ nghe lại vẫn rất hào hứng. Năm nay, công tử chỉ mới mười lăm tuổi, vừa trở về từ chiến trường Bắc Mục. Nếu có thể được gặp công tử thì đời này xem ra không uổng phi!”
Thiên Chỉ Diên nhớ lại, ngày hôm đó Thiên Hoài Hạo bảo đã mời được công tử Tương đến chữa bệnh cho nàng, y thật sự vạn năng như vậy? Là một cô gái dùng lí trí để suy xét, Thiên Chỉ Diên tuyệt đối sẽ không tin vào những lời đồn đãi dễ dàng.
Nàng bĩu môi xoay người rời khỏi. Trên đường đi, nơi nào có người là nơi đó nghe loáng thoáng đại danh của công tử Tương.
“Nghe gì chưa? Hôm nay, Thục phi, Đức phi, Lệ phi và nhiều phi tần khác mời công tử Tương đến Lăng Tiêu các để thỉnh giáo cầm nghề của công tử đó. Tài cầm nghề của công tử khắp thiên hạ không người nào có thể so sánh được, chúng ta mà ở đó hiện giờ là hạnh phúc rồi!”
“Thật sao? Ta cũng muốn đi xem thử.”
“Bây giờ mà đi được gì nữa? Còn chỗ đứng nào đâu! Bên ngoài Lăng Tiêu các, kể các bụi cỏ đều sớm đầy người hết rồi!”
“Tiếc thật đấy. . .”
Thiên Chỉ Diên tức giận bẻ một cành cây kêu “răng rắc”, sau đó ném xuống đất. Cái gì phong hoa tuyệt thế, danh mãn cửu châu kia chứ, chỉ toàn là người truyền miệng rồi thổi phồng lên cả thôi. Nàng khinh thường, rất khinh thường.
“Cho các ngươi biết thêm một tin kinh thiên, ta vất vả lắm mới hỏi thăm được, không được truyền đi nha.”
“Mau nói, mau nói!”
“Công tử Tương sẽ đến Thường Xuân uyển!”
“Thật sao? Ta nhất định phải đi đến đó mới được!”
“Bây giờ công tử không ở đó, đang truyền thụ cầm nghệ cho các phi tần ở Lăng Tiêu các rồi.”
“Không sao, nhìn chút xíu thôi cũng đủ rồi. Đời Tiểu Lý Tử ta ngoại trừ công tử Tương chưa từng sùng bái ai thế cả.”
“Thôi đi, ngươi tu mười đời chưa chắc giống được người ta.”
“À, đức hạnh đó, Tiểu Quế Tử, ngươi cũng đâu giống?”
Thiên Chỉ Diên thở dài thườn thượt. Cả ngày hôm nay, toàn bộ hoàng cung đều tràn ngập tin tức của công tử Tương. Y thật hấp dẫn cả nam lẫn nữ, nổi tiếng còn hơn cả minh tinh siêu sao nữa!
Thiên Chỉ Diên cuộn tay thành nắm đấm, công tử Tương tài giỏi thật vậy? Nàng không tin! Đến hoàng cung mà chạy đến chỗ đám phi tần tần ấy, công tử Tương có gì tốt chứ? Nhất định là mua danh bán dự rồi còn gì!
Đồ giả tạo, đừng có trách nàng! Nàng muốn thế thiên hành đại, diệt trừ yêu nghiệt. Nàng sẽ dùng chân tướng thật sự dừng những lời đồn đại này lại, phải cống hiến chút sức lực cho thế gian sạch sẽ hơn. Thiên Chỉ Diên nàng đã trừng trị bao nhiêu người rồi, đương nhiên sẽ không bỏ qua hắn ta!
Quyết định xong, đôi mắt lanh lợi đảo một vòng, bây giờ y đang ở Lăng Tiêu các với mấy phi tần? Và chút nữa mới đến Thường Xuân uyển?
Hiện giờ công tử Tương không ở tại Thường Xuân uyển cho nàng thời gian và cơ hội rồi. Nàng vỗ vỗ chiếc túi nhỏ, ung dung hướng đến Thường Xuân uyển.
Quả nhiên, dọc trên đường đến đó, Thiên Chỉ Diên thấy được bao nhiêu là người ẩn ẩn núp trong bụi cỏ, sự nổi tiếng của công tử Tương đã đạt đến đỉnh điểm phẫn nộ trong lòng nàng! Nàng không thể đợi thêm nữa, lương tâm thúc giục nàng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, vạch trần công tử Tương này!
Sau khi bố trí đâu vào đấy trong Thường Xuân uyển, Thiên Chỉ Diên vỗ vỗ tay, nhìn lại cười đắc chí, này không khiến ngươi chết thì cũng làm ngươi rách da! Nàng gật đầu hài lòng, sau đó rời khỏi.
Tối nay sẽ khiến ngươi lộ nguyên hình! Nàng tủm tỉm cười.
Sắp xếp ổn thỏa hết, Thiên Chỉ Diên cảm thấy nhẹ nhõm mà cười khóa trá. Thì ra cảm giác làm chuyện tốt lại tuyệt như thế! Mặc dù kiếp trước nàng giết người, phí phạm tiền, vô tình nhưng không thể mạt sát trái tim lương thiện của nàng nhé!
Từ trước tới giò, nàng chưa hề thấy mình có thành tựu gì cả, xem ra kiếp này nàng đã làm nhiều việc tốt, còn suy nghĩ vì thiên hạ đại sự. Nàng thật sự quá vĩ đại!
Bây giờ có nghe câu nào nhắc đến công tử Tương, nàng không thấy chói tai nữa, ngược lại cảm thấy rất là mong đợi, tâm tình sảng khoái vô cùng! Thiên Chỉ Diên vui sướng ngâm nga vài câu hát, vừa đi vừa nhảy nhót trên đường về.
Bỗng có tiếng đàn cầm du dương từ nơi nào đó lạc đến, trong veo dưới ánh mặt trời như mùa xuân xinh tươi, thấm vào tận tim.
Thiên Chỉ Diên dừng bước chân, cố gắng đi tìm nơi xuất phát tiếng đàn ấy.
Ồ, từ Trọng Hạ uyển sao?
Nàng bước vào cửa, cảnh tượng bên trong khiến nàng ngẩn ngơ không chớp mắt, hồi lâu vẫn chưa định thần lại được.
/89
|