Đêm nay trăng sáng, Thiên Chỉ Diên nằm vắt tay lên trán, suy nghĩ lại mọi việc xảy ra ngày hôm nay.
Theo như những biểu hiện đó, Tương mỹ nhân đúng thực là hoàn hảo hơn cả hoàn hảo.
Lúc mới gặp, Thiên Chỉ Diên bị tiếng đàn của y hấp dẫn, sau đó lại bị vẻ đẹp của y mê hoặc. Tối nay, y còn để lộ thân thủ cao cường khiến nàng vừa kinh ngạc vừa phải ôm lòng thở dài.
Tương mỹ nhân vừa tốt bụng lại vừa có tài, quan trọng hơn nữa y không phải là ca ca của nàng. Người như thế nếu không đẩy ngã lên giường, dùng để ăn, dùng để chơi, lại vừa dùng để chưng diện sao nàng có thể cam tâm?
Nàng lăn lộn vài vòng trên giường, tại sao cơ thể lại không như nàng muốn chứ? Thân thể quá nhỏ! Chỉ có thể xem không thể ăn, khó chịu quá đi, bực bội quá đi!
Thiên Chỉ Diên thở dài một hơi, nhắm mắt lại chuẩn bị chìm vào trong giấc ngủ. Bỗng nhiên, nàng chợt hé mắt vì bên trong gian phòng có tiếng động nhỏ.
Cảm giác có người lặng lẽ nhích tới gần, Thiên Chỉ Diên quay người, bàn tay nhỏ bé mò mẫm vật gì đó dưới gối.
Động tác, hơi thở của hai tên đó rất nhẹ, quả nhiên là cao thủ. Thiên Chỉ Diên thì quá nhỏ bé, một lần chống trả cả hai thật có chút khó khăn rồi. Nàng tập trung tinh thần, cố gắng nghĩ kế sách đối phó.
Một tên trấn đầu giường, một tên giữ cuối giường, chỉ cần chuyển động một chút thôi sẽ bị phát hiện ngay. Cũng có thể hai tên sẽ ra tay cùng một lúc, giữa nàng và bọn chúng không còn khoảng cách nào nữa.
Thiên Chỉ Diên lần mò tới đống vũ khí mà nàng chuẩn bị sẵn trước cho những tình huống như thế này: kim châm tẩm độc.
Cảm thấy tên đầu giường đang vươn tay chuẩn bị điểm huyệt trên người nàng, ngay tức khắc, bàn tay rút ra từ dưới gối hai mũi kim độc, phóng trúng cả hai tên hắc y nhân.
“Ai?” Một trong bọn chúng bỗng lên tiếng.
“Hai vị đêm khuya đến thăm, không mời mà đến, chưa khai báo tên họ sai lại hỏi thăm danh tính người khác như thế?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong căn phòng, trong lòng Thiên Chỉ Diên kinh ngạc, là Tương mỹ nhân! Nàng hé mở hai mắt, âm thầm quan sát tình huống đang diễn ra.
Theo như nàng quan sát, hai kim châm tẩm thuốc độc phóng ra chỉ có một mũi là dính vào đùi của một tên. Sao lại phóng hụt như thế chứ, không chuyên nghiệp gì hết! Nàng còn phát hiện trên lưng hai tên hắc y nhân đó bị mấy lá cây cắm lên. Nếu như không nhầm thì đó chính là lá cây của chậu hoa trong phòng nàng.
Vậy thì chỉ có khả năng: bọn chúng muốn ra tay với nàng; trong bóng tối, Tương mỹ nhân thuận tay phóng mấy lá vào lưng chúng. Bọn chúng xoay người khiến đích ngắm bị lệch nên mấy mũi kim độc mới không ghim trúng.
Sao Tương mỹ nhân lại có mặt trong phòng nàng? Y ra tay mà nàng cũng không cảm nhận được sự hiện diện của y? Những lá cây mỏng manh đó mà y cũng dùng làm ám khí được? Trong lòng Thiên Chỉ Diên thực sự thán phục.
Hai tên hắc y nhân nhìn y kinh ngạc, bọn chúng đưa mắt ra hiệu mau rời khỏi đây, lập tức phối hợp xoay người muốn nhảy ra ngoài song cửa chạy thoát.
“Hai vị nếu đã đến đây rồi thì không cần rời khỏi gấp như vậy, chi bằng chúng ta thử đàm luận một đêm xem nào.”
Không biết từ khi nào mà Thẩm Vân Tương đã đứng chắn trước song cửa. Cánh hoa rơi trong đêm trăng đáp xuống vai y, mái tóc dài đung đưa trong làn gió thoảng tạo nên một bức họa tuyệt mỹ, khiến người ta có cảm giác vừa gần vừa xa xôi.
Hai tên hắc y nhân bị thân thể nhanh nhẹn của y dọa đứng người. Hai tên đó phối hợp vô cùng ăn ý, sau một cái nháy mắt, một tên chặn trước mặt Thẩm Vân Tương, tên còn lại thì quay đầu bắt Thiên Chỉ Diên.
Thiên Chỉ Diên diên đang chuẩn bị tung mình tránh thoát thì bỗng có một cánh tay mạnh mẽ ôm nàng vào lòng. Ngay lúc đó, mùi hương hoa lê thoảng qua mũi nàng trước khi Thẩm Vân Tương kịp ôm nàng bảo vệ.
Bọn chúng thừa dịp sơ xuất này của y, lập tức xoay người nhảy khỏi căn phòng của Thiên Chỉ Diên.
Trước khi bọn chúng trốn thoát, nàng đã kịp chú ý một chi tiết trên người chúng: hình xăm con chim bé tí ngay cổ. Hình xăm nhìn khá đặc biệt, hơn nữa nếu nàng không đoán nhầm thì bọn chúng cũng chính là những tên đột nhập vào tẩm điện của Ân hoàng hậu vào đêm đó.
“Công chúa không sao chứ?”
Câu hòi của Thẩm Vân Tương kéo Thiên Chỉ Diên trở lại hiện tại. Nàng bỗng nhiên ý thức rằng đáng lẽ mình phải giả vờ hoảng hốt, giả vờ sợ hãi mới đúng chứ, đây là chuyện vô cùng kinh khủng đối với một đứa trẻ năm tuổi mà.
“Sợ. . . Ta sợ. . .” Thiên Chỉ Diên ôm chặt lấy Thẩm Vân Tương, thút tha thút thít rồi bỗng nức nỡ, sau đó đột ngột cọ tới cọ lui trong lòng y.
“Không sao rồi, công chúa không cần sợ hãi nữa, đã có tại hạ ở đây.”
Không sợ, không sợ, có Tương mỹ nhân ở đây đương nhiên Thiên Chỉ Diên không còn sợ hãi nữa.
“Mỹ nhân, ngươi không được đi, không được đi. . .” Thiên Chỉ Diên siết chặt lấy tay Thẩm Vân Tương, lì lợm không chịu buông.
“Được, tại hạ không đi.”
Thiên Chỉ Diên òa khóc trong lòng Thẩm Vân tương, cảm giác vô cùng hạnh phúc. Nghĩ đến mấy nàng công chúa táo bạo ở buổi yến tiệc đêm nay, khóe môi nàng cong cong lên.
Xinh đẹp thì làm sao nào? Tương mỹ nhân còn đẹp hơn các ngươi. Đa tài đa nghệ thì làm sao nào? Tương mỹ nhân còn tài giỏi gấp mười lần thế.
Các ngươi cực khổ cả một đêm để làm gì mà tay áo của y còn không chạm tới được, trong khi lúc này nàng đã ôm được cánh tay y? Phong nhã đã lỗi thời rồi, đáng yêu mới là vô địch!
Sau hồi lâu, Thẩm Vân Tương cảm giác tiểu thân thể trong lòng y đã hô hấp ổn định trở lại, y bế lấy Thiên Chỉ Diên định đặt nàng trên giường.
“A. . .” Nàng nhíu chặt lông mày, miệng thốt lên tiếng kêu nhỏ, sợ sệt nắm chặt tay Thẩm Vân Tương không chịu buông.
Y không còn lựa chọn nào khác đành bỏ cuộc, thở dài bất đắc dĩ ôm lại Thiên Chỉ Diên vào lòng.
Thiên Chỉ Diên chớp chớp mi mắt, tiếng khóc thút thít dần chuyển thành âm thanh nũng nịu: “Mỹ nhân không quan tâm ta nữa ư?”
“Sao lại thế được?”
Ố ồ, giọng nói của Tương mỹ nhân thật là dễ nghe quá đi, vừa ấm áp vừa động lòng người! Trái tim nhỏ bé của nàng đập loạn xạ cả lên!
Thiên Chỉ Diên liều lĩnh bò lên người Thẩm Vân Tương.
“Chụt. . .”
Nàng đặt lên má y một nụ hôn.
Thẩm Vân Tương sửng sốt.
Thiên Chỉ Diên thừa dịp Thẩm Vân Tương đang sững sờ bò lại ngồi vào lòng y, sau đó chu miệng cười.
Đường hoàng đùa giỡn với mỹ nhân chẳng qua là bước đầu tiên, sớm muộn gì cũng có một ngày Thiên Chỉ Diên biến y thành mỹ nhân của riêng mình. Nở nụ cười ngọt ngào, bất giác nàng ngủ thiếp đi trong lòng y.
Thiên Chỉ Diên không hề hay biết rằng lúc này Thẩm Vân Tương vừa nhìn nàng, khóe miệng vừa cong cong một nụ cười bí hiểm.
Theo như những biểu hiện đó, Tương mỹ nhân đúng thực là hoàn hảo hơn cả hoàn hảo.
Lúc mới gặp, Thiên Chỉ Diên bị tiếng đàn của y hấp dẫn, sau đó lại bị vẻ đẹp của y mê hoặc. Tối nay, y còn để lộ thân thủ cao cường khiến nàng vừa kinh ngạc vừa phải ôm lòng thở dài.
Tương mỹ nhân vừa tốt bụng lại vừa có tài, quan trọng hơn nữa y không phải là ca ca của nàng. Người như thế nếu không đẩy ngã lên giường, dùng để ăn, dùng để chơi, lại vừa dùng để chưng diện sao nàng có thể cam tâm?
Nàng lăn lộn vài vòng trên giường, tại sao cơ thể lại không như nàng muốn chứ? Thân thể quá nhỏ! Chỉ có thể xem không thể ăn, khó chịu quá đi, bực bội quá đi!
Thiên Chỉ Diên thở dài một hơi, nhắm mắt lại chuẩn bị chìm vào trong giấc ngủ. Bỗng nhiên, nàng chợt hé mắt vì bên trong gian phòng có tiếng động nhỏ.
Cảm giác có người lặng lẽ nhích tới gần, Thiên Chỉ Diên quay người, bàn tay nhỏ bé mò mẫm vật gì đó dưới gối.
Động tác, hơi thở của hai tên đó rất nhẹ, quả nhiên là cao thủ. Thiên Chỉ Diên thì quá nhỏ bé, một lần chống trả cả hai thật có chút khó khăn rồi. Nàng tập trung tinh thần, cố gắng nghĩ kế sách đối phó.
Một tên trấn đầu giường, một tên giữ cuối giường, chỉ cần chuyển động một chút thôi sẽ bị phát hiện ngay. Cũng có thể hai tên sẽ ra tay cùng một lúc, giữa nàng và bọn chúng không còn khoảng cách nào nữa.
Thiên Chỉ Diên lần mò tới đống vũ khí mà nàng chuẩn bị sẵn trước cho những tình huống như thế này: kim châm tẩm độc.
Cảm thấy tên đầu giường đang vươn tay chuẩn bị điểm huyệt trên người nàng, ngay tức khắc, bàn tay rút ra từ dưới gối hai mũi kim độc, phóng trúng cả hai tên hắc y nhân.
“Ai?” Một trong bọn chúng bỗng lên tiếng.
“Hai vị đêm khuya đến thăm, không mời mà đến, chưa khai báo tên họ sai lại hỏi thăm danh tính người khác như thế?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong căn phòng, trong lòng Thiên Chỉ Diên kinh ngạc, là Tương mỹ nhân! Nàng hé mở hai mắt, âm thầm quan sát tình huống đang diễn ra.
Theo như nàng quan sát, hai kim châm tẩm thuốc độc phóng ra chỉ có một mũi là dính vào đùi của một tên. Sao lại phóng hụt như thế chứ, không chuyên nghiệp gì hết! Nàng còn phát hiện trên lưng hai tên hắc y nhân đó bị mấy lá cây cắm lên. Nếu như không nhầm thì đó chính là lá cây của chậu hoa trong phòng nàng.
Vậy thì chỉ có khả năng: bọn chúng muốn ra tay với nàng; trong bóng tối, Tương mỹ nhân thuận tay phóng mấy lá vào lưng chúng. Bọn chúng xoay người khiến đích ngắm bị lệch nên mấy mũi kim độc mới không ghim trúng.
Sao Tương mỹ nhân lại có mặt trong phòng nàng? Y ra tay mà nàng cũng không cảm nhận được sự hiện diện của y? Những lá cây mỏng manh đó mà y cũng dùng làm ám khí được? Trong lòng Thiên Chỉ Diên thực sự thán phục.
Hai tên hắc y nhân nhìn y kinh ngạc, bọn chúng đưa mắt ra hiệu mau rời khỏi đây, lập tức phối hợp xoay người muốn nhảy ra ngoài song cửa chạy thoát.
“Hai vị nếu đã đến đây rồi thì không cần rời khỏi gấp như vậy, chi bằng chúng ta thử đàm luận một đêm xem nào.”
Không biết từ khi nào mà Thẩm Vân Tương đã đứng chắn trước song cửa. Cánh hoa rơi trong đêm trăng đáp xuống vai y, mái tóc dài đung đưa trong làn gió thoảng tạo nên một bức họa tuyệt mỹ, khiến người ta có cảm giác vừa gần vừa xa xôi.
Hai tên hắc y nhân bị thân thể nhanh nhẹn của y dọa đứng người. Hai tên đó phối hợp vô cùng ăn ý, sau một cái nháy mắt, một tên chặn trước mặt Thẩm Vân Tương, tên còn lại thì quay đầu bắt Thiên Chỉ Diên.
Thiên Chỉ Diên diên đang chuẩn bị tung mình tránh thoát thì bỗng có một cánh tay mạnh mẽ ôm nàng vào lòng. Ngay lúc đó, mùi hương hoa lê thoảng qua mũi nàng trước khi Thẩm Vân Tương kịp ôm nàng bảo vệ.
Bọn chúng thừa dịp sơ xuất này của y, lập tức xoay người nhảy khỏi căn phòng của Thiên Chỉ Diên.
Trước khi bọn chúng trốn thoát, nàng đã kịp chú ý một chi tiết trên người chúng: hình xăm con chim bé tí ngay cổ. Hình xăm nhìn khá đặc biệt, hơn nữa nếu nàng không đoán nhầm thì bọn chúng cũng chính là những tên đột nhập vào tẩm điện của Ân hoàng hậu vào đêm đó.
“Công chúa không sao chứ?”
Câu hòi của Thẩm Vân Tương kéo Thiên Chỉ Diên trở lại hiện tại. Nàng bỗng nhiên ý thức rằng đáng lẽ mình phải giả vờ hoảng hốt, giả vờ sợ hãi mới đúng chứ, đây là chuyện vô cùng kinh khủng đối với một đứa trẻ năm tuổi mà.
“Sợ. . . Ta sợ. . .” Thiên Chỉ Diên ôm chặt lấy Thẩm Vân Tương, thút tha thút thít rồi bỗng nức nỡ, sau đó đột ngột cọ tới cọ lui trong lòng y.
“Không sao rồi, công chúa không cần sợ hãi nữa, đã có tại hạ ở đây.”
Không sợ, không sợ, có Tương mỹ nhân ở đây đương nhiên Thiên Chỉ Diên không còn sợ hãi nữa.
“Mỹ nhân, ngươi không được đi, không được đi. . .” Thiên Chỉ Diên siết chặt lấy tay Thẩm Vân Tương, lì lợm không chịu buông.
“Được, tại hạ không đi.”
Thiên Chỉ Diên òa khóc trong lòng Thẩm Vân tương, cảm giác vô cùng hạnh phúc. Nghĩ đến mấy nàng công chúa táo bạo ở buổi yến tiệc đêm nay, khóe môi nàng cong cong lên.
Xinh đẹp thì làm sao nào? Tương mỹ nhân còn đẹp hơn các ngươi. Đa tài đa nghệ thì làm sao nào? Tương mỹ nhân còn tài giỏi gấp mười lần thế.
Các ngươi cực khổ cả một đêm để làm gì mà tay áo của y còn không chạm tới được, trong khi lúc này nàng đã ôm được cánh tay y? Phong nhã đã lỗi thời rồi, đáng yêu mới là vô địch!
Sau hồi lâu, Thẩm Vân Tương cảm giác tiểu thân thể trong lòng y đã hô hấp ổn định trở lại, y bế lấy Thiên Chỉ Diên định đặt nàng trên giường.
“A. . .” Nàng nhíu chặt lông mày, miệng thốt lên tiếng kêu nhỏ, sợ sệt nắm chặt tay Thẩm Vân Tương không chịu buông.
Y không còn lựa chọn nào khác đành bỏ cuộc, thở dài bất đắc dĩ ôm lại Thiên Chỉ Diên vào lòng.
Thiên Chỉ Diên chớp chớp mi mắt, tiếng khóc thút thít dần chuyển thành âm thanh nũng nịu: “Mỹ nhân không quan tâm ta nữa ư?”
“Sao lại thế được?”
Ố ồ, giọng nói của Tương mỹ nhân thật là dễ nghe quá đi, vừa ấm áp vừa động lòng người! Trái tim nhỏ bé của nàng đập loạn xạ cả lên!
Thiên Chỉ Diên liều lĩnh bò lên người Thẩm Vân Tương.
“Chụt. . .”
Nàng đặt lên má y một nụ hôn.
Thẩm Vân Tương sửng sốt.
Thiên Chỉ Diên thừa dịp Thẩm Vân Tương đang sững sờ bò lại ngồi vào lòng y, sau đó chu miệng cười.
Đường hoàng đùa giỡn với mỹ nhân chẳng qua là bước đầu tiên, sớm muộn gì cũng có một ngày Thiên Chỉ Diên biến y thành mỹ nhân của riêng mình. Nở nụ cười ngọt ngào, bất giác nàng ngủ thiếp đi trong lòng y.
Thiên Chỉ Diên không hề hay biết rằng lúc này Thẩm Vân Tương vừa nhìn nàng, khóe miệng vừa cong cong một nụ cười bí hiểm.
/89
|