Sáng sớm, tiếng chim hót ríu rít. Thiên Chỉ Diên đánh cái ngáp rồi duỗi tay, nghĩ thầm: chăn mềm thật.
Ơ?
Thiên Chỉ Diên trở dậy mạnh, quan sát khắp bốn phía tìm kiếm bóng dáng của Tương mỹ nhân nhưng không thấy đâu. Nhưng mà không sao cả, Tương mỹ nhân không thể nào trốn thoát khỏi lòng bàn tay nàng được.
Nàng lồm cồm bò dậy, sau khi để Lưu Hà hầu hạ nàng rửa mặt, ngồi bàn dùng bữa ăn sáng xong thì chợt suy nghĩ: hay là nàng đến thăm chỗ ở của Tương mỹ nhân?
Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nghĩ tới Tương mỹ nhân liền sáng bừng hẳn lên, nàng cảm thấy thật sự rất vui vẻ.
Lưu Hà dọn dẹp chén đũa, thuận tiện dặn dò: “Công chúa, hôm nay người đừng chạy lung tung. Tam hoàng tử nói có chuyện quan trọng, sẽ đến tìm gặp người đó.”
Không nghe được câu trả lời, Lưu Hà ngẩng đầu lên thì chiếc ghế đã trống rỗng, người nào đó đã chạy biến đi đâu mất rồi. Nàng ngẩn cả người, hồi lâu sau mới bỏ mặc đống chén dĩa trên bàn rồi tất tả chạy đi tìm.
Nhưng thị không biết Thiên Chỉ Diên đi đâu, vất vả chạy khắp nơi thì tìm được sao chứ!
Lúc này, Thiên Chỉ Diên đang đeo chiếc túi nhỏ bên hông, ngâm nga vài câu hát, vừa bước vừa nhảy chân sáo về phía Trọng Hạ uyển.
Hơ?
Thiên Chỉ Diên cảm thấy có gì đó không ổn, hôm nay có phải hoàng cung đã quá yên tĩnh rồi? Điểm đáng chú ý là nàng bước qua chỗ nào thì nơi đấy không xuất hiện bóng dáng ai hết.
Thật bất bình thường!
Thiên Chỉ Diên rất nghi ngờ, nàng không nhảy chân sáo nữa mà chọn một nơi núp vào. Quả nhiên, nàng vừa mới biến đi thì lát sau trên đường bắt đầu có bóng người.
“Thật là nguy hiểm, nguy hiểm quá! Đi qua rồi!”
“Cẩn thật chút đi. Đến công tử Tương mà công chúa còn dám chọc ghẹo, còn chuyện gì mà người không dám làm?!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Công tử Tương cũng chẳng trách móc một câu.”
“Cũng gì chứ? Chẳng qua là do công tử Tương rộng lượng không thèm chấp công chúa! Mà công chúa thật là , đưa một muốn mười!”
“Người chính là Hỗn Thế Ma Vương mà, thấy người liền trêu chọc!”
“Không phải đâu, ta nghe nói là do người đố kị với công tử Tương vì công tử được chào đón hơn!”
“A? Sao ta lại nghe nói là vì đùa giỡn công tử Tương mà bị cự tuyệt nên công chúa mới sinh hận!?”
“Không đúng đây, rõ ràng là người nhìn lén công tử Tương tắm, bị đuổi ra ngoài nên mới thù hận!?”
. . . . . .
Những cung nhân đó không ngừng xôn xao bàn tán mà không ngờ rằng đằng sau bức tường, khóe miệng Thiên Chỉ Diên giật giật không ngừng, sức mạnh của lời đồn thật là đáng sợ!
Nàng sâu hít một hơi, bỗng nhiên từ sau tường hét to lên: “Bàn tán bậy bạ kéo ra ngoài cắt lưỡi hết!”
“A. . .”
Đám cung nhân kia vừa nghe dọa lập tức sợ hãi giải tán ngay.
“Tối nay đóng chặt cửa phòng, nếu không sẽ cho cắt lưỡi hầu hạ!” Thiên Chỉ Diên lớn tiếng lần nữa.
Lời vừa chấm dứt thì tất cả đã bỏ chạy không còn một mống.
Thiên Chỉ Diên nhếch môi cười, đối phó với bọn cung nhân rãnh rỗi bàn chuyện của chủ nhân thì cách tốt nhất là dọa nạt nhiều vào, khiến họ ngủ cũng phải mơ thấy. Hơn nữa nàng vừa mới giở trò ma quỷ, cho dù bọn chúng nhiều chuyện nữa thì chắc cũng có chừng có mực lại.
Thiên Chỉ Diên vỗ vỗ tay, không nơi nào là không có lời đồn, miễn ở chỗ ấy có cái lưỡi của con người. Kiếp trước, người thầm căm hận nàng có rất nhiều, bây giờ chỉ có mỗi mấy lời đồn cỏn con sao nàng lại phải sợ? Với lại, nàng không hơi đâu quan tâm tới những chuyện như vậy, nàng không thích mình bị dòm ngó nhiều quá. Nhưng mà cái danh Hỗn Thế Ma Vương cũng khá là oai đó chứ, ít nhất không ai dám tùy tiện đụng chạm tới nàng, thấy nàng thì tìm con đường khác mà đi.
Giờ thì đi tìm Tương mỹ nhân vẫn quan trọng hơn.
Đi vào giữa Trọng Hạ uyển,Thiên Chỉ Diên tìm một vòng, phát hiện Tương mỹ nhân không có ở đây! Y đi đâu rồi? Suy nghĩ đầu tiên của Thiên Chỉ Diên: không phải y lại bị những nàng công chúa khác hay mấy bà phi tần dụ dỗ đấy chứ?
Tương mỹ nhân đối với ai cũng tốt như thế, y nhất định sẽ không cự tuyệt! Bỗng trong lòng nàng cảm thấy một mối nguy cơ sắp đến gần — có người muốn nhúng chàm Tương mỹ nhân.
Thiên Chỉ Diên quay đầu, chuẩn bị tìm lại lần nữa.
Vừa mới bước chân ra khỏi Trọng Hạ uyển không xa thì đã có người ngăn cản bước chân của nàng.
“Tứ hoàng tỷ!” Nàng cất giọng nói mềm mại nhất có thể.
Thiên Chỉ Diên hơi sững sờ, tức giận trên khuôn mặt đã biến mất một nửa, nhưng ngữ khí của nàng ta thì vẫn hống hách: “Chỉ Diên, ngươi nghịch ngợm, hoàng tỷ mặc kệ, ngươi vui vẻ chọc ghẹo người, hoàng tỷ cũng không quản, nhưng ngươi không thể đi tìm công tử Tương, biết không?”
“Vì sao?” Thiên Chỉ Diên mở mắt thật to, khuôn mặt vờ tủi thân.
“Không được hỏi vì sao, nếu như ngươi không nghe lời, hoàng tỷ sẽ đánh mông của ngươi, rất rất là đau đấy, hiểu chưa?” Thiên Chỉ Ngọc lớn tiếng hù dọa.
Nghe thấy lời đó, miệng nàng chu chu, hốc mắt đầy nước, lộ vẻ đáng thương đến sắp khóc.
“Ngươi, ngươi đừng khóc.” Thiên Chỉ Ngọc không hề nghĩ rằng Hỗn Thế Ma Vương – Thiên Chỉ Diên lại dễ khóc như vậy, nàng ta không biết dỗ dành trẻ nhỏ, lúng túng không biết xử trí như thế nào nhưng nàng nhanh chóng lấy lại vẻ đanh đá: “Khóc cũng vô dụng thôi. Nếu ngươi không nghe lời thì hoàng tỷ vẫn sẽ đánh mông.”
Chợt đôi mắt Thiên Chỉ Diên thoáng nhìn đằng sau lưng Thiên Chỉ Ngọc, sau đó gương mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn nhó lại khiến người khác nhìn mà đau lòng.
Thiên Chỉ Ngọc nghĩ có phải nên qua dỗ dành một chút không? Nàng đến gần Thiên Chỉ Diên, vươn tay muốn lau giọt lệ đọng ngay khóe mắt cho tiểu công chúa.
“A. . .”
Không hiểu như thế nào mà đùi bỗng tê rần, Thiên Chỉ Ngọc mất thăng bằng té xuống đất.
“Oa. . .”
Thiên Chỉ Diên bị hành động đó dọa đến phát khóc, “oa” một tiếng xong nức nở chạy mất.
“Chỉ Diên, sao vậy? Đừng khóc nữa.” Thiên Hoài Hạo lập tức ôm lấy Thiên Chỉ Diên.
“Tứ hoàng tỷ muốn đánh ta, tỷ ấy muốn đánh ta, hoàng tỷ muốn mông của ta nở hoa luôn.” Nàng khóc to hơn.
“Đừng sợ, không ai dám đánh muội đâu, không có đâu.” Thiên Hoài Hạo đau lòng dỗ dành Thiên Chỉ Diên.
Thiên Chỉ Ngọc lồm cồm bò dậy, đang định lên tiếng phản bác lại thấy Thẩm Vân Tương đến gần.
“Sao vậy?”
“Mỹ nhân, ngươi đừng lại đây, ngươi đừng nhìn ta, hoàng tỷ muốn đánh ta kìa.”
Thiên Chỉ Diên ra sức đuổi Thẩm Vân Tương.
Còn Thiên Chỉ Ngọc thì vẫn đang mù mờ tình hình lúc này.
“Không đâu, muội đừng khóc nữa.”
“Chỉ Ngọc!” Thiên Hoài Hạo vừa xoa má Chỉ Diên vừa trừng mắt với Tứ công chúa.
“Đừng khóc, hoàng tỷ nói đùa đấy, sao hoàng tỷ lại đánh muội được?” Thiên Chỉ Ngọc cố gắng kiềm chế cơn tức giận, ra sức dỗ dành Chỉ Diên.
“Thật không?” Nước mắt của Hỗn Thế Ma Vương vẫn còn đọng vài chỗ trên mặt.
“Thật mà.” Thiên Chỉ Ngọc gắng gượng căng hai má cười.
“Mỹ nhân, ôm ôm. . .” Thiên Chỉ Diên đưa hai bàn tay về phía Thẩm Vân Tương.
Y đón lấy nàng ôm vào lòng.
“Nếu tìm được Chỉ Diên rồi thì chúng ta mau trở về thôi.” Thiên Hoài Hạo trừng mắt với Thiên Chỉ Ngọc xong quay người rời đi.
Thẩm Vân tương gật đầu, vuốt ve Thiên Chỉ Diên bước đi. Nàng gục đầu trên vai y, nhìn thấy Thiên Chỉ Ngọc đang ngẩn người thì bỗng nở một nụ cười sáng rỡ, còn tặng thêm một nụ hôn gió chọc tức ai kia. Tương mỹ nhân đã đứng ra bảo vệ nàng, một thắng lợi tuyệt đối!
Thiên Chỉ Ngọc thấy biểu hiện ấy đương nhiên đã biết mình bị đùa giõn, nét mặt giận dữ đến nhăn nhúm, mắt trừng to nhìn Thiên Chỉ Diên gục đầu lên vai Thẩm Vân Tương khuất xa, thân thể tức tối đến phát run.
Ơ?
Thiên Chỉ Diên trở dậy mạnh, quan sát khắp bốn phía tìm kiếm bóng dáng của Tương mỹ nhân nhưng không thấy đâu. Nhưng mà không sao cả, Tương mỹ nhân không thể nào trốn thoát khỏi lòng bàn tay nàng được.
Nàng lồm cồm bò dậy, sau khi để Lưu Hà hầu hạ nàng rửa mặt, ngồi bàn dùng bữa ăn sáng xong thì chợt suy nghĩ: hay là nàng đến thăm chỗ ở của Tương mỹ nhân?
Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nghĩ tới Tương mỹ nhân liền sáng bừng hẳn lên, nàng cảm thấy thật sự rất vui vẻ.
Lưu Hà dọn dẹp chén đũa, thuận tiện dặn dò: “Công chúa, hôm nay người đừng chạy lung tung. Tam hoàng tử nói có chuyện quan trọng, sẽ đến tìm gặp người đó.”
Không nghe được câu trả lời, Lưu Hà ngẩng đầu lên thì chiếc ghế đã trống rỗng, người nào đó đã chạy biến đi đâu mất rồi. Nàng ngẩn cả người, hồi lâu sau mới bỏ mặc đống chén dĩa trên bàn rồi tất tả chạy đi tìm.
Nhưng thị không biết Thiên Chỉ Diên đi đâu, vất vả chạy khắp nơi thì tìm được sao chứ!
Lúc này, Thiên Chỉ Diên đang đeo chiếc túi nhỏ bên hông, ngâm nga vài câu hát, vừa bước vừa nhảy chân sáo về phía Trọng Hạ uyển.
Hơ?
Thiên Chỉ Diên cảm thấy có gì đó không ổn, hôm nay có phải hoàng cung đã quá yên tĩnh rồi? Điểm đáng chú ý là nàng bước qua chỗ nào thì nơi đấy không xuất hiện bóng dáng ai hết.
Thật bất bình thường!
Thiên Chỉ Diên rất nghi ngờ, nàng không nhảy chân sáo nữa mà chọn một nơi núp vào. Quả nhiên, nàng vừa mới biến đi thì lát sau trên đường bắt đầu có bóng người.
“Thật là nguy hiểm, nguy hiểm quá! Đi qua rồi!”
“Cẩn thật chút đi. Đến công tử Tương mà công chúa còn dám chọc ghẹo, còn chuyện gì mà người không dám làm?!”
“Đúng vậy, đúng vậy! Công tử Tương cũng chẳng trách móc một câu.”
“Cũng gì chứ? Chẳng qua là do công tử Tương rộng lượng không thèm chấp công chúa! Mà công chúa thật là , đưa một muốn mười!”
“Người chính là Hỗn Thế Ma Vương mà, thấy người liền trêu chọc!”
“Không phải đâu, ta nghe nói là do người đố kị với công tử Tương vì công tử được chào đón hơn!”
“A? Sao ta lại nghe nói là vì đùa giỡn công tử Tương mà bị cự tuyệt nên công chúa mới sinh hận!?”
“Không đúng đây, rõ ràng là người nhìn lén công tử Tương tắm, bị đuổi ra ngoài nên mới thù hận!?”
. . . . . .
Những cung nhân đó không ngừng xôn xao bàn tán mà không ngờ rằng đằng sau bức tường, khóe miệng Thiên Chỉ Diên giật giật không ngừng, sức mạnh của lời đồn thật là đáng sợ!
Nàng sâu hít một hơi, bỗng nhiên từ sau tường hét to lên: “Bàn tán bậy bạ kéo ra ngoài cắt lưỡi hết!”
“A. . .”
Đám cung nhân kia vừa nghe dọa lập tức sợ hãi giải tán ngay.
“Tối nay đóng chặt cửa phòng, nếu không sẽ cho cắt lưỡi hầu hạ!” Thiên Chỉ Diên lớn tiếng lần nữa.
Lời vừa chấm dứt thì tất cả đã bỏ chạy không còn một mống.
Thiên Chỉ Diên nhếch môi cười, đối phó với bọn cung nhân rãnh rỗi bàn chuyện của chủ nhân thì cách tốt nhất là dọa nạt nhiều vào, khiến họ ngủ cũng phải mơ thấy. Hơn nữa nàng vừa mới giở trò ma quỷ, cho dù bọn chúng nhiều chuyện nữa thì chắc cũng có chừng có mực lại.
Thiên Chỉ Diên vỗ vỗ tay, không nơi nào là không có lời đồn, miễn ở chỗ ấy có cái lưỡi của con người. Kiếp trước, người thầm căm hận nàng có rất nhiều, bây giờ chỉ có mỗi mấy lời đồn cỏn con sao nàng lại phải sợ? Với lại, nàng không hơi đâu quan tâm tới những chuyện như vậy, nàng không thích mình bị dòm ngó nhiều quá. Nhưng mà cái danh Hỗn Thế Ma Vương cũng khá là oai đó chứ, ít nhất không ai dám tùy tiện đụng chạm tới nàng, thấy nàng thì tìm con đường khác mà đi.
Giờ thì đi tìm Tương mỹ nhân vẫn quan trọng hơn.
Đi vào giữa Trọng Hạ uyển,Thiên Chỉ Diên tìm một vòng, phát hiện Tương mỹ nhân không có ở đây! Y đi đâu rồi? Suy nghĩ đầu tiên của Thiên Chỉ Diên: không phải y lại bị những nàng công chúa khác hay mấy bà phi tần dụ dỗ đấy chứ?
Tương mỹ nhân đối với ai cũng tốt như thế, y nhất định sẽ không cự tuyệt! Bỗng trong lòng nàng cảm thấy một mối nguy cơ sắp đến gần — có người muốn nhúng chàm Tương mỹ nhân.
Thiên Chỉ Diên quay đầu, chuẩn bị tìm lại lần nữa.
Vừa mới bước chân ra khỏi Trọng Hạ uyển không xa thì đã có người ngăn cản bước chân của nàng.
“Tứ hoàng tỷ!” Nàng cất giọng nói mềm mại nhất có thể.
Thiên Chỉ Diên hơi sững sờ, tức giận trên khuôn mặt đã biến mất một nửa, nhưng ngữ khí của nàng ta thì vẫn hống hách: “Chỉ Diên, ngươi nghịch ngợm, hoàng tỷ mặc kệ, ngươi vui vẻ chọc ghẹo người, hoàng tỷ cũng không quản, nhưng ngươi không thể đi tìm công tử Tương, biết không?”
“Vì sao?” Thiên Chỉ Diên mở mắt thật to, khuôn mặt vờ tủi thân.
“Không được hỏi vì sao, nếu như ngươi không nghe lời, hoàng tỷ sẽ đánh mông của ngươi, rất rất là đau đấy, hiểu chưa?” Thiên Chỉ Ngọc lớn tiếng hù dọa.
Nghe thấy lời đó, miệng nàng chu chu, hốc mắt đầy nước, lộ vẻ đáng thương đến sắp khóc.
“Ngươi, ngươi đừng khóc.” Thiên Chỉ Ngọc không hề nghĩ rằng Hỗn Thế Ma Vương – Thiên Chỉ Diên lại dễ khóc như vậy, nàng ta không biết dỗ dành trẻ nhỏ, lúng túng không biết xử trí như thế nào nhưng nàng nhanh chóng lấy lại vẻ đanh đá: “Khóc cũng vô dụng thôi. Nếu ngươi không nghe lời thì hoàng tỷ vẫn sẽ đánh mông.”
Chợt đôi mắt Thiên Chỉ Diên thoáng nhìn đằng sau lưng Thiên Chỉ Ngọc, sau đó gương mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn nhó lại khiến người khác nhìn mà đau lòng.
Thiên Chỉ Ngọc nghĩ có phải nên qua dỗ dành một chút không? Nàng đến gần Thiên Chỉ Diên, vươn tay muốn lau giọt lệ đọng ngay khóe mắt cho tiểu công chúa.
“A. . .”
Không hiểu như thế nào mà đùi bỗng tê rần, Thiên Chỉ Ngọc mất thăng bằng té xuống đất.
“Oa. . .”
Thiên Chỉ Diên bị hành động đó dọa đến phát khóc, “oa” một tiếng xong nức nở chạy mất.
“Chỉ Diên, sao vậy? Đừng khóc nữa.” Thiên Hoài Hạo lập tức ôm lấy Thiên Chỉ Diên.
“Tứ hoàng tỷ muốn đánh ta, tỷ ấy muốn đánh ta, hoàng tỷ muốn mông của ta nở hoa luôn.” Nàng khóc to hơn.
“Đừng sợ, không ai dám đánh muội đâu, không có đâu.” Thiên Hoài Hạo đau lòng dỗ dành Thiên Chỉ Diên.
Thiên Chỉ Ngọc lồm cồm bò dậy, đang định lên tiếng phản bác lại thấy Thẩm Vân Tương đến gần.
“Sao vậy?”
“Mỹ nhân, ngươi đừng lại đây, ngươi đừng nhìn ta, hoàng tỷ muốn đánh ta kìa.”
Thiên Chỉ Diên ra sức đuổi Thẩm Vân Tương.
Còn Thiên Chỉ Ngọc thì vẫn đang mù mờ tình hình lúc này.
“Không đâu, muội đừng khóc nữa.”
“Chỉ Ngọc!” Thiên Hoài Hạo vừa xoa má Chỉ Diên vừa trừng mắt với Tứ công chúa.
“Đừng khóc, hoàng tỷ nói đùa đấy, sao hoàng tỷ lại đánh muội được?” Thiên Chỉ Ngọc cố gắng kiềm chế cơn tức giận, ra sức dỗ dành Chỉ Diên.
“Thật không?” Nước mắt của Hỗn Thế Ma Vương vẫn còn đọng vài chỗ trên mặt.
“Thật mà.” Thiên Chỉ Ngọc gắng gượng căng hai má cười.
“Mỹ nhân, ôm ôm. . .” Thiên Chỉ Diên đưa hai bàn tay về phía Thẩm Vân Tương.
Y đón lấy nàng ôm vào lòng.
“Nếu tìm được Chỉ Diên rồi thì chúng ta mau trở về thôi.” Thiên Hoài Hạo trừng mắt với Thiên Chỉ Ngọc xong quay người rời đi.
Thẩm Vân tương gật đầu, vuốt ve Thiên Chỉ Diên bước đi. Nàng gục đầu trên vai y, nhìn thấy Thiên Chỉ Ngọc đang ngẩn người thì bỗng nở một nụ cười sáng rỡ, còn tặng thêm một nụ hôn gió chọc tức ai kia. Tương mỹ nhân đã đứng ra bảo vệ nàng, một thắng lợi tuyệt đối!
Thiên Chỉ Ngọc thấy biểu hiện ấy đương nhiên đã biết mình bị đùa giõn, nét mặt giận dữ đến nhăn nhúm, mắt trừng to nhìn Thiên Chỉ Diên gục đầu lên vai Thẩm Vân Tương khuất xa, thân thể tức tối đến phát run.
/89
|