Nhìn ngắm thế giới bên ngoài, đi khắp non sông vạn dặm là một việc thú vị biết bao!
Thiên Chỉ Diên nhìn thẳng vào mắt Thẩm Vân Tương, thấu qua đôi mắt sâu thăm thẳm ấy là cả một con đường mênh mông, núi sao sông dài.
“Ta không có dự định gì hết, ta sẽ không đi theo ngươi.”
Lời nàng vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây người. Trong mắt Thẩm Vân Tương thoáng nỗi thất vọng cùng sự khó hiểu không giải thích được.
“Vì sao?”
Thiên Chỉ Diên ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: “Đây là nhà ta.”
Trong mắt Thẩm Vân Tương thoáng nhẹ qua một sự kinh ngạc, nhưng ngay lập tức y lấy lại được nụ cười, đứng lên, đáp với Thiên Tinh Hàn: “Nếu Cửu Công chúa không muốn rời đi cùng Vân Tương, Vân Tương sẽ không cưỡng ép. Nhưng nếu tìm được phương pháp điều trị, nhất định Vân Tương sẽ tiếp tục chữa bệnh cho công chúa.”
“Chỉ Diên, con nghĩ kĩ chưa?” Thiên Tinh Hàn thấy hơi kì lạ, nhưng ông cũng không giấu diếm sự vui mừng trong mắt.
Thiên Chỉ Diên gật đầu.
Rời đi cùng Thẩm Vân tương, có thể trông thấy thế giới bên ngoài, có thể tự do tự tại thật sự là điều rất thú vị. Nhưng lựa chọn rời khỏi cũng đồng nghĩa với việc không xác định được con đường phía trước sẽ như thế nào.
Kiếp trước, nàng phiêu bạt thế đã đủ rồi, cho dù lựa chọn kết hôn hay ở lại hoàng cung, chung quy tất cả nàng chỉ muốn một mái nhà, hượng thụ một cuộc sống bình thường cùng những người nàng thương yêu mà thôi.
Vì vậy, nàng sẽ không rời đi.
Huống gì với tình trạng hiện giờ, thân thế của nàng đang từ từ được vạch trần, những kẻ có mưu đồ xấu với nàng cũng đang dần lộ diện ra. Nàng không phải là dạng người yếu đuối nên sẽ không trốn tránh, lại không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nàng muốn bảo vệ mái nhà khó khăn lắm nàng mới có được, trong nhà còn có phụ thân, có các ca ca. Nàng…đã rất thỏa mãn rồi!
Thấy Thiên Chỉ Diên gật đầu, Thiên Hoài Hạo ôm chầm lấy nàng, hôn nhẹ nhàng lên bầu má.
Thiên Chỉ Diên kinh ngạc, sau đó là sung sướng. Mặc dù là ca ca nhưng mà người ta cũng là mỹ nam đó!
“Phụ hoàng, nếu Chỉ Diên đã muốn ở lại, nhi thần cho rằng là hoàng muội không thể ở trong Cảnh Dật cung của Thục phi được nữa. Hi vọng phụ hoàng có thể đồng ý để nhi thần chăm sóc cho Chỉ Diên.” Thiên Hoài Hạo bổ sung: “Chỉ Diên không thể không có ai quản thúc.”
Thiên tinh Hàn lại thở dài, gật đầu nhẹ, ông trả lời: “Tùy ý con, từ nay về sau để Chỉ Diên ở trong cung của con vậy!”
“Dạ, phụ hoàng!”
“Hoàng thượng, Tam điện hạ, nếu đã định thế thì Vân Tương xin phép ngày mai sẽ rời khỏi đây!” Thẩm Vân Tương lên tiếng cắt ngang.
“Cái gì? Mỹ nhân, ngươi muốn đi sao?” Vừa nghe tin sét đánh này, Thiên Chỉ Diên lập tức kích động nhảy dựng lên mè nheo: “Không muốn, không cho đâu, mỹ nhân không được đi!”
“Chỉ Diên, không được làm càn!” Thiên Tinh Hàn bèn hỏi: “Vì sao lại gấp như vậy? Công tử ở lại đây thêm vài ngày không được sao?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thật không giấu gì người, nếu không phải Vân tương có chuyện quan trọng thì đã không vội vàng muốn mang theo Cửu công chúa, còn để Hoàng thượng trông thấy.”
“Công tử lo cho thiên hạ, đương nhiên là bề bộn nhiều việc. Đã như vậy, trẫm cũng không phiền ngươi nữa, trẫm sẽ sai người chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ.”
“Đa tạ hoàng thượng, Vân Tương một mình đã quen, hết thảy đều đơn giản là tốt nhất.”
“À này, lần này công tử vào cung, có ưng ý vị công chúa nào của ta không?” Đột nhiên Thiên Tinh Hàn lại đề cập đến vấn đề này.
Đôi mắt lanh lợi đảo quanh, thì ra là như thế. Hoàng đế phụ thân muốn giữ Tương mỹ nhân lại nên mới mở buổi đại yến hôm đó! Bây giờ ông vẫn muốn y ở trong hoàng cung.
“Có!”
“Là ai?”
“Con!” Thiên Chỉ Diên ưỡn ngực đắc ý, tiện thể nháy mắt đưa tình với Thẩm Vân Tương.
‘Phụt’ Cả ba người đều bật cười khanh khách trước lời đùa đáng yêu của nàng.
“Mỹ nhân, vừa nãy hoàng huynh đã “thơm” bên má trái của ta rồi, ngươi bên má phải nha?” Thiên Chỉ Diên kê má phải lại gần Thẩm Vân Tương chờ đợi.
“Được, nhưng không phải là bây giờ.”
“Vậy thì chừng nào?”
“Hoài Hạo, tối nay ngươi đưa Cửu công chúa đi theo đến Trọng Ha uyển, ta còn có một số chuyện cần bàn với ngươi.” Thẩm Vân Tương đề nghị.
“Được.”
Trọng Hạ uyển
Sau bữa cơm no nê, Thiên Hoài Hạo, Thiên Chỉ Diên và Thẩm Vân Tương cùng uống rượu trước sân.”
“Mới chỉ gặp gỡ nửa tháng mà hôm nay lại phải rời đi rồi.” Thiên Hoài Hạo cầm chén rượu lên, có chút buồn bã.
“Tiệc nào mà không tàn, sau này nhất định sẽ có cơ hội gặp lại.”
“Sau này? Sau này là khi nào?” Thiên Hoài Hạo nói: “Vân Tương, thật sự đôi lúc ta rất khâm phục ngươi, được tự do tự tại giữa trời đất này.”
“Sao lại khâm phục ta? Trờ đất này rộng lớn vô cùng, con đường phía trước còn rất dài.” Trong mắt thoáng một nỗi cô đơn, Thẩm Vân Tương nâng chén rượu kề miệng.
“Thiên hạ rộng lớn, đường rộng thênh thang, có gì mà không tốt?” Thiên Hoài Hạo lại hỏi.
“Chính là không thấy được điểm dừng đó!”
Thẩm Vân tương và Thiên Hoài Hạo đều kinh ngạc, không chớp mắt nhìn về phía Thiên Chỉ Diên.
“Chỉ Diên, muội vừa nói gì?”
Phát hiện mình vừa lỡ lời, Thiên Chỉ Diên ngậm khư khư chén rượu, càu nhàu đòi uống. Nàng chưa nói gì hết, nàng không thừa nhận đâu. Thẩm Vân Tương nhìn nàng đầy ẩn ý, con ngươi sâu thẳm kia không hiểu là đang nghĩ gì.
Thiên Chỉ Diên thầm hận mình lắm mồm, lời nói kia đâu phù hợp với một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi. Nhưng nàng kìm chế không được! Thiên Hoài là hoàng tử, hưởng cuộc sống sung sướng ngay từ nhỏ, cẩm y ngọc thực. Đương nhiên hắn không thể nào thấu hiểu nỗi khổ của Thẩm Vân Tương.
Trời đất rộng lớn đến nỗi không thấy bến bờ, đường dài thênh thang đến nỗi không thấy điểm dừng. Một người nếu phiêu bạt quá lâu ắt sẽ mệt mỏi.
Cho nên nàng không muốn phiêu du nữa, không muốn mỗi ngày đối diện với tương lai mờ mịt. Nàng chỉ muốn được ăn ngon rồi ngủ, ngồi ăn rồi chờ chết, không đi học, không làm viêc, không lo nghĩ. Dù sao phụ thân cũng có tiền, khỏi lo cái ăn mặc.
“Công chúa đừng uống nhiều quá, chút nữa lại say khướt.” Thẩm Vân Tương cầm lấy chén rượu trong tay Chỉ Diên.
Lần trước, nàng say khi nào chứ, không phải là do y hạ được à? Nhưng nàng không thể oán trách được, chỉ có thể nuốt sạch vào bụng. Ai bảo người hạ dược trước chính là nàng làm chi?!
“Sắc trời không còn sớm, ta đưa Chỉ Diên về trước. Vân Tương, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi để ngày mai còn phải lên đường.” Thiên Hoài Hạo vươn tay ôm tiểu công chúa.
Nhưng Thiên Chỉ Diên lại gạt phắt ra, nàng bò lên đùi Thẩm Vân Tương, nắm chặt cổ áo y, nàng thì thào: “Trước khi mỹ nhân đi, ta muốn ở cùng mỹ nhân.”
“Chỉ Diên, đừng loạn nữa, ngày mai Vân Tương phải gấp rút lên đường rồi.”
“Không đi không đi, ta không đi.”
“Không sao, Cửu công chúa đã muốn thì cứ ở lại.”
“Vân Tương ngươi lại vậy nữa, dung túng muội ấy quá mức, sau này hoàng muội ta sẽ vô pháp vô thiên đấy.”
“Nếu có thể cho ta cơ hội dung túng công chúa khi đã trưởng thành, ta nghĩ ta sẽ rất vui.”
Thân thể co rúc trong lòng Thẩm Vân Tương bỗng cứng đờ lại. Sao lời này lại ngọt ngào, yêu thương đến thế? Dáng vẻ này của Tương mỹ nhân sẽ khiến nàng càng lúc càng không nỡ.
“Đã phiền Vân Tương ngươi chăm sóc cho muội muội của ta. Không biết tại sao sau khi trải qua biến cố kia, nó lại trở nên hư hỏng như thế này.”
“Hư hỏng chưa hẳn không tốt.”
“Tính tình ngươi là tốt nhất rồi, không trách được nó luôn bắt nạt ngươi. Trễ rồi, ta về trước đây.”
Thẩm Vân Tương gật đầu, cùng lúc Thiên Hoài Hạo cũng rời khỏi Trọng Hạ uyển.
Thiên Chỉ Diên nhìn thẳng vào mắt Thẩm Vân Tương, thấu qua đôi mắt sâu thăm thẳm ấy là cả một con đường mênh mông, núi sao sông dài.
“Ta không có dự định gì hết, ta sẽ không đi theo ngươi.”
Lời nàng vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây người. Trong mắt Thẩm Vân Tương thoáng nỗi thất vọng cùng sự khó hiểu không giải thích được.
“Vì sao?”
Thiên Chỉ Diên ngẫm nghĩ một chút rồi trả lời: “Đây là nhà ta.”
Trong mắt Thẩm Vân Tương thoáng nhẹ qua một sự kinh ngạc, nhưng ngay lập tức y lấy lại được nụ cười, đứng lên, đáp với Thiên Tinh Hàn: “Nếu Cửu Công chúa không muốn rời đi cùng Vân Tương, Vân Tương sẽ không cưỡng ép. Nhưng nếu tìm được phương pháp điều trị, nhất định Vân Tương sẽ tiếp tục chữa bệnh cho công chúa.”
“Chỉ Diên, con nghĩ kĩ chưa?” Thiên Tinh Hàn thấy hơi kì lạ, nhưng ông cũng không giấu diếm sự vui mừng trong mắt.
Thiên Chỉ Diên gật đầu.
Rời đi cùng Thẩm Vân tương, có thể trông thấy thế giới bên ngoài, có thể tự do tự tại thật sự là điều rất thú vị. Nhưng lựa chọn rời khỏi cũng đồng nghĩa với việc không xác định được con đường phía trước sẽ như thế nào.
Kiếp trước, nàng phiêu bạt thế đã đủ rồi, cho dù lựa chọn kết hôn hay ở lại hoàng cung, chung quy tất cả nàng chỉ muốn một mái nhà, hượng thụ một cuộc sống bình thường cùng những người nàng thương yêu mà thôi.
Vì vậy, nàng sẽ không rời đi.
Huống gì với tình trạng hiện giờ, thân thế của nàng đang từ từ được vạch trần, những kẻ có mưu đồ xấu với nàng cũng đang dần lộ diện ra. Nàng không phải là dạng người yếu đuối nên sẽ không trốn tránh, lại không dễ dàng bỏ qua như vậy. Nàng muốn bảo vệ mái nhà khó khăn lắm nàng mới có được, trong nhà còn có phụ thân, có các ca ca. Nàng…đã rất thỏa mãn rồi!
Thấy Thiên Chỉ Diên gật đầu, Thiên Hoài Hạo ôm chầm lấy nàng, hôn nhẹ nhàng lên bầu má.
Thiên Chỉ Diên kinh ngạc, sau đó là sung sướng. Mặc dù là ca ca nhưng mà người ta cũng là mỹ nam đó!
“Phụ hoàng, nếu Chỉ Diên đã muốn ở lại, nhi thần cho rằng là hoàng muội không thể ở trong Cảnh Dật cung của Thục phi được nữa. Hi vọng phụ hoàng có thể đồng ý để nhi thần chăm sóc cho Chỉ Diên.” Thiên Hoài Hạo bổ sung: “Chỉ Diên không thể không có ai quản thúc.”
Thiên tinh Hàn lại thở dài, gật đầu nhẹ, ông trả lời: “Tùy ý con, từ nay về sau để Chỉ Diên ở trong cung của con vậy!”
“Dạ, phụ hoàng!”
“Hoàng thượng, Tam điện hạ, nếu đã định thế thì Vân Tương xin phép ngày mai sẽ rời khỏi đây!” Thẩm Vân Tương lên tiếng cắt ngang.
“Cái gì? Mỹ nhân, ngươi muốn đi sao?” Vừa nghe tin sét đánh này, Thiên Chỉ Diên lập tức kích động nhảy dựng lên mè nheo: “Không muốn, không cho đâu, mỹ nhân không được đi!”
“Chỉ Diên, không được làm càn!” Thiên Tinh Hàn bèn hỏi: “Vì sao lại gấp như vậy? Công tử ở lại đây thêm vài ngày không được sao?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, thật không giấu gì người, nếu không phải Vân tương có chuyện quan trọng thì đã không vội vàng muốn mang theo Cửu công chúa, còn để Hoàng thượng trông thấy.”
“Công tử lo cho thiên hạ, đương nhiên là bề bộn nhiều việc. Đã như vậy, trẫm cũng không phiền ngươi nữa, trẫm sẽ sai người chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ.”
“Đa tạ hoàng thượng, Vân Tương một mình đã quen, hết thảy đều đơn giản là tốt nhất.”
“À này, lần này công tử vào cung, có ưng ý vị công chúa nào của ta không?” Đột nhiên Thiên Tinh Hàn lại đề cập đến vấn đề này.
Đôi mắt lanh lợi đảo quanh, thì ra là như thế. Hoàng đế phụ thân muốn giữ Tương mỹ nhân lại nên mới mở buổi đại yến hôm đó! Bây giờ ông vẫn muốn y ở trong hoàng cung.
“Có!”
“Là ai?”
“Con!” Thiên Chỉ Diên ưỡn ngực đắc ý, tiện thể nháy mắt đưa tình với Thẩm Vân Tương.
‘Phụt’ Cả ba người đều bật cười khanh khách trước lời đùa đáng yêu của nàng.
“Mỹ nhân, vừa nãy hoàng huynh đã “thơm” bên má trái của ta rồi, ngươi bên má phải nha?” Thiên Chỉ Diên kê má phải lại gần Thẩm Vân Tương chờ đợi.
“Được, nhưng không phải là bây giờ.”
“Vậy thì chừng nào?”
“Hoài Hạo, tối nay ngươi đưa Cửu công chúa đi theo đến Trọng Ha uyển, ta còn có một số chuyện cần bàn với ngươi.” Thẩm Vân Tương đề nghị.
“Được.”
Trọng Hạ uyển
Sau bữa cơm no nê, Thiên Hoài Hạo, Thiên Chỉ Diên và Thẩm Vân Tương cùng uống rượu trước sân.”
“Mới chỉ gặp gỡ nửa tháng mà hôm nay lại phải rời đi rồi.” Thiên Hoài Hạo cầm chén rượu lên, có chút buồn bã.
“Tiệc nào mà không tàn, sau này nhất định sẽ có cơ hội gặp lại.”
“Sau này? Sau này là khi nào?” Thiên Hoài Hạo nói: “Vân Tương, thật sự đôi lúc ta rất khâm phục ngươi, được tự do tự tại giữa trời đất này.”
“Sao lại khâm phục ta? Trờ đất này rộng lớn vô cùng, con đường phía trước còn rất dài.” Trong mắt thoáng một nỗi cô đơn, Thẩm Vân Tương nâng chén rượu kề miệng.
“Thiên hạ rộng lớn, đường rộng thênh thang, có gì mà không tốt?” Thiên Hoài Hạo lại hỏi.
“Chính là không thấy được điểm dừng đó!”
Thẩm Vân tương và Thiên Hoài Hạo đều kinh ngạc, không chớp mắt nhìn về phía Thiên Chỉ Diên.
“Chỉ Diên, muội vừa nói gì?”
Phát hiện mình vừa lỡ lời, Thiên Chỉ Diên ngậm khư khư chén rượu, càu nhàu đòi uống. Nàng chưa nói gì hết, nàng không thừa nhận đâu. Thẩm Vân Tương nhìn nàng đầy ẩn ý, con ngươi sâu thẳm kia không hiểu là đang nghĩ gì.
Thiên Chỉ Diên thầm hận mình lắm mồm, lời nói kia đâu phù hợp với một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi. Nhưng nàng kìm chế không được! Thiên Hoài là hoàng tử, hưởng cuộc sống sung sướng ngay từ nhỏ, cẩm y ngọc thực. Đương nhiên hắn không thể nào thấu hiểu nỗi khổ của Thẩm Vân Tương.
Trời đất rộng lớn đến nỗi không thấy bến bờ, đường dài thênh thang đến nỗi không thấy điểm dừng. Một người nếu phiêu bạt quá lâu ắt sẽ mệt mỏi.
Cho nên nàng không muốn phiêu du nữa, không muốn mỗi ngày đối diện với tương lai mờ mịt. Nàng chỉ muốn được ăn ngon rồi ngủ, ngồi ăn rồi chờ chết, không đi học, không làm viêc, không lo nghĩ. Dù sao phụ thân cũng có tiền, khỏi lo cái ăn mặc.
“Công chúa đừng uống nhiều quá, chút nữa lại say khướt.” Thẩm Vân Tương cầm lấy chén rượu trong tay Chỉ Diên.
Lần trước, nàng say khi nào chứ, không phải là do y hạ được à? Nhưng nàng không thể oán trách được, chỉ có thể nuốt sạch vào bụng. Ai bảo người hạ dược trước chính là nàng làm chi?!
“Sắc trời không còn sớm, ta đưa Chỉ Diên về trước. Vân Tương, ngươi cũng nên nghỉ ngơi đi để ngày mai còn phải lên đường.” Thiên Hoài Hạo vươn tay ôm tiểu công chúa.
Nhưng Thiên Chỉ Diên lại gạt phắt ra, nàng bò lên đùi Thẩm Vân Tương, nắm chặt cổ áo y, nàng thì thào: “Trước khi mỹ nhân đi, ta muốn ở cùng mỹ nhân.”
“Chỉ Diên, đừng loạn nữa, ngày mai Vân Tương phải gấp rút lên đường rồi.”
“Không đi không đi, ta không đi.”
“Không sao, Cửu công chúa đã muốn thì cứ ở lại.”
“Vân Tương ngươi lại vậy nữa, dung túng muội ấy quá mức, sau này hoàng muội ta sẽ vô pháp vô thiên đấy.”
“Nếu có thể cho ta cơ hội dung túng công chúa khi đã trưởng thành, ta nghĩ ta sẽ rất vui.”
Thân thể co rúc trong lòng Thẩm Vân Tương bỗng cứng đờ lại. Sao lời này lại ngọt ngào, yêu thương đến thế? Dáng vẻ này của Tương mỹ nhân sẽ khiến nàng càng lúc càng không nỡ.
“Đã phiền Vân Tương ngươi chăm sóc cho muội muội của ta. Không biết tại sao sau khi trải qua biến cố kia, nó lại trở nên hư hỏng như thế này.”
“Hư hỏng chưa hẳn không tốt.”
“Tính tình ngươi là tốt nhất rồi, không trách được nó luôn bắt nạt ngươi. Trễ rồi, ta về trước đây.”
Thẩm Vân Tương gật đầu, cùng lúc Thiên Hoài Hạo cũng rời khỏi Trọng Hạ uyển.
/89
|