Thiên Hoài Hạo rời khỏi, Thiên Chỉ Diên lập tức trở dậy. ‘Cây đèn dầu’ biến đi rồi, kế hoạch lần trước không thành công gì cả, vả lại còn chưa kịp ăn đủ đậu hủ của mỹ nhân, hơn nữa ngày mai người ta đã phải lên đường, cơ hội này nàng nhất định sẽ không bỏ qua đâu!
Đại chiến mỹ nhân lần hai bắt đầu!
“Mỹ nhân. . .”
Bàn tay nhỏ bé lành lạnh bắt đầu sờ sờ nắn nắn, lướt một đường dài trên lồng ngực của ai kia, sau đó bị ai kia nhanh chóng nắm lại.
“Công chúa còn nhớ hôm qua ta đã đồng ý hôn má phải của người không?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu như đảo tỏi, sao nàng có thể không nhớ chứ? Mỹ nhân lại còn quan tâm đến điều này, phải chăng y đang rất mong đợi? Thiên Chỉ Diên càng nghĩ càng sung sướng, càng nghĩ càng trở nên hưng phấn, vô số cảnh xuân nóng bỏng lướt qua đầu nàng khiến nàng cười đến chảy cả nước miếng.
“Hôn thì được thôi, nhưng ta có điều kiện.”
Nụ cười trên mặt Thiên Chỉ Diên bỗng cứng đờ,thì ra còn quan trọng “Điều kiện”!
“Ta, ta không có tiền. . .” Thiên Chỉ Diên im lặng thắt chặt cái túi nhỏ của mình lại.
Khóe miệng Thẩm Vân Tương méo xệch một bên, ngay tức khắc khuôn mặt y trở lại dịu dàng bình thường, ra điều kiện: “Tối nay, ta có thứ muốn dạy cho công chúa. Nếu công chúa học được thì ta sẽ thực hiện yêu cầu của người, thế nào?”
“Dạy ta cái gì?”
Thiên Chỉ Diên thầm đắc ý, nàng thông minh như thế sao lại không học nổi chứ? Bảo đảm sẽ học được một cách xuất sắc là đằng khác!
“Đi thôi!”
Thẩm Vân Tương ôm lấy Thiên Chỉ Diên, xoay người phát, nâng nhẹ mũi chân một cái đã lập tức phi thân lên cành cây. Thiên Chỉ Diên chớp chớp mắt không tin nổi, đây là lần đầu tiên nàng không cần leo trèo mà vẫn lên được cây. Chẳng lẽ đây chính là thứ mà nhân gian hay lưu truyền. . . Khinh công?
Vậy là Thẩm Vân Tương muốn dạy cho nàng khinh công?
“Tối nay, ta sẽ dạy công chúa một số điều cơ bản của khinh công.”
“Tại sao?” Thiên Chỉ Diên không tài nào giải thích được.
“Ta sợ sau này công chúa còn bị ức hiếp, học được khinh công mới. . .” Thẩm Vân Tương còn chưa dứt câu, nàng đã vội vàng cắt ngang.
“Dễ dàng đối phó sao?”
Thẩm Vân Tương nhẹ nhàng cười một tiếng, y tiếp tục: “Mới dễ dàng chạy trốn. Công chúa thích gây chuyện như vậy, đâu chịu an phận. Nếu ngày nào đó không đánh lại được người ta, không chạy thoát thân thì phải làm thế nào đây?”
Thiên Chỉ Diên im lặng suy nghĩ những lời Thẩm Vân Tương nói. Không đánh được bỏ chạy là đúng, nhưng học khinh công để sau này chạy trốn. . . Cái này có vẻ hèn nhát quá chăng?
Bỗng phát hiện ra, trong lòng nàng đau thương vô cùng. Nàng bị xem thường rồi, nàng bị Tương mỹ nhân yêu quý xem thường rồi.
“Thế nào? Nếu công chúa không đồng ý học thì ta cũng không ép buộc. Ta đưa người về với Thiên Hoài Hạo.”
“Học!” Thiên Chỉ Diên quả quyết gật đầu.
Học, sao lại không học? Học không những để dễ đánh nhau còn có thể thân thiết được với mỹ nhân, không phải là quá tốt ư? Học càng nhanh, lên giường càng mau.
“Tốt lắm, công chúa nghe kĩ những lời ta nói, sau đó ta sẽ dạy khẩu quyết. . .”
Sau thời gian ngắn, Thiên Chỉ Diên đã có thể ở cự ly không quá xa phi thân về đích đặt trên cành cây.
Khinh công quả nhiên hữu dụng! Một lần đã làm được, thân hình của nàng linh hoạt hơn, tốc độ cũng nâng cao đáng kể. Nhưng mà, mặc dù khinh công này là cơ bản, nếu muốn giỏi hơn nữa thì phải có nội công trợ giúp.
Người có nội công cao cường mới có thể sử dụng khinh công trong thời gian dài. Việc này đối với Thiên Chỉ Diên còn rất xa lạ, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với thể loại võ học cổ đại uyên thâm này. Nếu so sánh với khả năng chiến đấu và giết người ở hiện đại của nàng thì võ công cổ đại cần tập trung nhiều hơn thế.
Thiên Chỉ Diên bỗng cảm thấy rất hứng thú.
Nhìn động tác của nàng tuy còn chưa dứt khoát nhưng đã phần nào nắm vững, Thẩm Vân Tương cười cười: “Mặc dù vẫn biết công chúa rất thông minh, nhưng ta lại không muốn người thông minh như vậy, tiếp thu nhanh đến thế.”
“Mỹ nhân, ta tiếp thu nhanh vậy có được thưởng không?” Chuyện quan trọng này sao có thể quên chứ!
“Nếu muốn thưởng thì còn hơi sớm.”
“A?”
“Nếu công chúa tự tin đến vậy thì cứ thử đuổi theo ta xem. Bắt được ta rồi thì ta sẽ thực hiện yêu cầu của người.” Thẩm Vân Tương vừa nói vừa nhéo khuôn mặt nho nhỏ tròn vo của ai kia.
Đùa giỡn, bị đùa giỡn trắng trợn rồi! Thiên Chỉ Diên cực không thích, nàng chỉ muốn mình là người chủ động chứ chẳng thích ở thế bị động. Khác nhau rất lớn nha!
Mặc dù chỉ mới học khinh công nhưng với lòng háo thắng thì Thiên Chỉ Diên lập tức vận sức, phi thân lên đuổi theo Thẩm Vân Tương.
Trái ngược với nhận định của Thiên Chỉ Diên, trình độ của Thẩm Vân Tương không phải thuộc dạng ‘gà mờ’ như nàng nghĩ. Thiên Chỉ Diên đuổi theo lâu đến thế mà y vẫn giữ thái độ ung dung, lởn vởn khiêu khích trước mặt nàng.
Nàng đuổi theo lâu vậy cũng sắp đuối sức, mồ hôi chảy nhễ nhại. Làm sao bây giờ?
Làm gì tiếp đây? Vốn dĩ là nàng không đủ khả năng bắt kịp y rồi!
Tự dưng đêm hôm không ngủ lại khiến mình vừa bực vừa mệt thế này, nàng đúng là ngu!
Bỗng đôi mắt lanh lợi đảo quanh một vòng, thể lực ta có thể kém ngươi nhưng về trí thông minh chưa chắc ngươi đã hơn ta. Thiên Chỉ Diên nhếch mép cười, đang lơ lững giữa không trung, nàng cố ý buông mình, để thân thể rơi xuống.
“A. . .”
Thiên Chỉ Diên hét lớn lên, cơ thể bé nhỏ rơi vù vù xuống. Ngươi dám không đến cứu ta không? Cứu ta rồi thì ngươi còn chạy đi đâu được nữa?
‘Vèo’
Một cánh cây bỗng từ đâu xuất hiện nhắm thẳng đến phía nàng. Theo bản năng, nàng muốn né đi, nhưng phát hiện mình đang rơi tự do, làm sao mà tránh?
‘Phập’
Một tiếng động gì đó vang lên bên tai Thiên Chỉ Diên, đồng thời nàng cũng dừng rơi xuống, nhưng nàng không cảm thấy vui mừng tí nào cả. Tại sao cành cây này lại thông minh đến nỗi biết bay xuyên qua cổ áo nàng, ghim nàng dính lên cây chứ?
Hay nói cách khác, nhờ cành cây này ghim nàng lủng lẳng trên thân mà nàng mới thoát chết.
Thiên Chỉ Diên lệ rơi nhạt nhòa. Xấu hổ, xấu hổ quá đi. . .
Nếu để người khác biết đường đường là một sát thủ đứng đầu tập đầu hắc bang của Ý mà giữa đêm bị treo lủng lẳng trên cây thế này thì nàng còn mặt mũi nào nữa, ai mà tin được chứ?
‘Xoạt’ một tiếng, cái cổ áo từ từ bị xé toạt ra, nàng từ từ rớt xuống. Nhưng cũng may mắn là khoảng cách từ nàng đến mặt đất không nhiều lắm, tốc độn rơi lại rất chậm cho nên thân thể Thiên Chỉ Diên không bị xây xát gì nhiều, ừ thì không nhiều lắm.
Thẩm Vân Tương đang cách đó không xa nhanh chóng chạy tới gần, y ngồi xổm xuống hỏi: “Công chúa có bị thương chỗ nào không?”
Thiên Chỉ Diên cúi đầu giả chết, không thèm để ý. Nàng đang rất đau thương, rất đau thương!
“Sao lại không nói? Bị thương rồi sao?” Thẩm Vân Tương lo lắng hỏi: “Vừa rồi nguy hiểm quá nên ta mới phải dùng đến cách này. Công chúa bị thương chỗ nào không?”
Nghe mỹ nhân giải thích kìa, sao mà nghe có vẻ vô tội thế nhỉ, trong sạch thế nhỉ? Nhưng nàng không dễ dàng chấp nhận đâu, bị thiệt thòi quá mà! Đậu hũ chưa ăn được lại còn làm thêm chuyện mất mặt thế này!
Chung quy cũng do Thẩm Vân Tương hết. Kể từ khi gặp y, nàng thường xuyên làm những chuyện xấu hổ mất cả thể diện, chỉ biết nuốt cục tức vào bụng!
Cái miệng nhỏ mím lại ấm ức bỗng ‘oa’ òa khóc lớn lên.
“Đừng khóc, đừng khóc! Không luyện tập nữa, ta đưa công chùa về nghỉ ngơi được không nào?”
“Oa. . . oa. . .”
Thẩm Vân Tương ôm Thiên Chỉ Diên đứng dậy, đưa nàng trở về phòng, sai cung nữ chuẩn bị nước tắm cho nàng.
Sau khi Thiên Chỉ Diên tắm rửa sạch sẽ đi ra, Tương mỹ nhân cũng tắm táp xong xuôi, nàng vuốt vuốt mi mắt đang sưng đỏ. Cơ thể Tương mỹ nhân sau khi tắm ẩn hiện dưới lớp áo choàng, để lộ lồng ngực săn chắc mê hoặc người.
Thiên Chỉ Diên nuốt nước miếng, liếm liếm môi. Chẳng lẽ ông trời đã thấu hiểu tình cảnh của nàng mà thưởng cho nàng một niềm vui nhỏ nhoi hằng mơ ước như thế này?
“Công chúa, tới đây!” Thẩm Vân Tương ở bên giường vẫy tay.
Thiên Chỉ Diên hớn ha hớn hở chạy tới, bò lên chiếc giường dường như đã quen thuộc từ lâu, còn tiến sâu vào bên trong, nháy mắt đợi mỹ nhân lên cùng.
Thẩm Vân Tương đắp chân cẩn thận cho nàng, dặn dò: “Công chúa phải nhớ kĩ những gì ta đã dạy, sau này bị người khác ức hiếp còn biết cách đối phó, biết chưa?”
Thiên Chỉ Diên gật lia lịa. Biết, ta biết rồi! Mà việc này đâu cần thiết, quan trọng là. . . Mỹ nhân, ngươi mau lên đi mà!
“Ngoan ngoãn ngủ đi, công chúa đã mệt rồi!”
“Ta không mệt. . .” Vừa nói xong nàng liền ngáp một cái thật lớn, đúng là nàng đã mệt rồi, nhưng nàng không thể để Tương mỹ nhân cô đơn thế được.
“Ngủ đi!”
Ý thức của Thiên Chỉ Diên bắt đầu mơ hồ, trước khi chìm vào trong giấc mộng, nàng còn nghe loáng thoáng: “Thêm chút trầm hương, nàng sẽ ngủ rất ngon.”
Trên khuôn mặt bỗng có cảm giác vừa ấm vừa mềm. . . Vài giây sau, nàng hoàn toàn say giấc.
Đại chiến mỹ nhân lần hai bắt đầu!
“Mỹ nhân. . .”
Bàn tay nhỏ bé lành lạnh bắt đầu sờ sờ nắn nắn, lướt một đường dài trên lồng ngực của ai kia, sau đó bị ai kia nhanh chóng nắm lại.
“Công chúa còn nhớ hôm qua ta đã đồng ý hôn má phải của người không?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu như đảo tỏi, sao nàng có thể không nhớ chứ? Mỹ nhân lại còn quan tâm đến điều này, phải chăng y đang rất mong đợi? Thiên Chỉ Diên càng nghĩ càng sung sướng, càng nghĩ càng trở nên hưng phấn, vô số cảnh xuân nóng bỏng lướt qua đầu nàng khiến nàng cười đến chảy cả nước miếng.
“Hôn thì được thôi, nhưng ta có điều kiện.”
Nụ cười trên mặt Thiên Chỉ Diên bỗng cứng đờ,thì ra còn quan trọng “Điều kiện”!
“Ta, ta không có tiền. . .” Thiên Chỉ Diên im lặng thắt chặt cái túi nhỏ của mình lại.
Khóe miệng Thẩm Vân Tương méo xệch một bên, ngay tức khắc khuôn mặt y trở lại dịu dàng bình thường, ra điều kiện: “Tối nay, ta có thứ muốn dạy cho công chúa. Nếu công chúa học được thì ta sẽ thực hiện yêu cầu của người, thế nào?”
“Dạy ta cái gì?”
Thiên Chỉ Diên thầm đắc ý, nàng thông minh như thế sao lại không học nổi chứ? Bảo đảm sẽ học được một cách xuất sắc là đằng khác!
“Đi thôi!”
Thẩm Vân Tương ôm lấy Thiên Chỉ Diên, xoay người phát, nâng nhẹ mũi chân một cái đã lập tức phi thân lên cành cây. Thiên Chỉ Diên chớp chớp mắt không tin nổi, đây là lần đầu tiên nàng không cần leo trèo mà vẫn lên được cây. Chẳng lẽ đây chính là thứ mà nhân gian hay lưu truyền. . . Khinh công?
Vậy là Thẩm Vân Tương muốn dạy cho nàng khinh công?
“Tối nay, ta sẽ dạy công chúa một số điều cơ bản của khinh công.”
“Tại sao?” Thiên Chỉ Diên không tài nào giải thích được.
“Ta sợ sau này công chúa còn bị ức hiếp, học được khinh công mới. . .” Thẩm Vân Tương còn chưa dứt câu, nàng đã vội vàng cắt ngang.
“Dễ dàng đối phó sao?”
Thẩm Vân Tương nhẹ nhàng cười một tiếng, y tiếp tục: “Mới dễ dàng chạy trốn. Công chúa thích gây chuyện như vậy, đâu chịu an phận. Nếu ngày nào đó không đánh lại được người ta, không chạy thoát thân thì phải làm thế nào đây?”
Thiên Chỉ Diên im lặng suy nghĩ những lời Thẩm Vân Tương nói. Không đánh được bỏ chạy là đúng, nhưng học khinh công để sau này chạy trốn. . . Cái này có vẻ hèn nhát quá chăng?
Bỗng phát hiện ra, trong lòng nàng đau thương vô cùng. Nàng bị xem thường rồi, nàng bị Tương mỹ nhân yêu quý xem thường rồi.
“Thế nào? Nếu công chúa không đồng ý học thì ta cũng không ép buộc. Ta đưa người về với Thiên Hoài Hạo.”
“Học!” Thiên Chỉ Diên quả quyết gật đầu.
Học, sao lại không học? Học không những để dễ đánh nhau còn có thể thân thiết được với mỹ nhân, không phải là quá tốt ư? Học càng nhanh, lên giường càng mau.
“Tốt lắm, công chúa nghe kĩ những lời ta nói, sau đó ta sẽ dạy khẩu quyết. . .”
Sau thời gian ngắn, Thiên Chỉ Diên đã có thể ở cự ly không quá xa phi thân về đích đặt trên cành cây.
Khinh công quả nhiên hữu dụng! Một lần đã làm được, thân hình của nàng linh hoạt hơn, tốc độ cũng nâng cao đáng kể. Nhưng mà, mặc dù khinh công này là cơ bản, nếu muốn giỏi hơn nữa thì phải có nội công trợ giúp.
Người có nội công cao cường mới có thể sử dụng khinh công trong thời gian dài. Việc này đối với Thiên Chỉ Diên còn rất xa lạ, đây là lần đầu tiên nàng tiếp xúc với thể loại võ học cổ đại uyên thâm này. Nếu so sánh với khả năng chiến đấu và giết người ở hiện đại của nàng thì võ công cổ đại cần tập trung nhiều hơn thế.
Thiên Chỉ Diên bỗng cảm thấy rất hứng thú.
Nhìn động tác của nàng tuy còn chưa dứt khoát nhưng đã phần nào nắm vững, Thẩm Vân Tương cười cười: “Mặc dù vẫn biết công chúa rất thông minh, nhưng ta lại không muốn người thông minh như vậy, tiếp thu nhanh đến thế.”
“Mỹ nhân, ta tiếp thu nhanh vậy có được thưởng không?” Chuyện quan trọng này sao có thể quên chứ!
“Nếu muốn thưởng thì còn hơi sớm.”
“A?”
“Nếu công chúa tự tin đến vậy thì cứ thử đuổi theo ta xem. Bắt được ta rồi thì ta sẽ thực hiện yêu cầu của người.” Thẩm Vân Tương vừa nói vừa nhéo khuôn mặt nho nhỏ tròn vo của ai kia.
Đùa giỡn, bị đùa giỡn trắng trợn rồi! Thiên Chỉ Diên cực không thích, nàng chỉ muốn mình là người chủ động chứ chẳng thích ở thế bị động. Khác nhau rất lớn nha!
Mặc dù chỉ mới học khinh công nhưng với lòng háo thắng thì Thiên Chỉ Diên lập tức vận sức, phi thân lên đuổi theo Thẩm Vân Tương.
Trái ngược với nhận định của Thiên Chỉ Diên, trình độ của Thẩm Vân Tương không phải thuộc dạng ‘gà mờ’ như nàng nghĩ. Thiên Chỉ Diên đuổi theo lâu đến thế mà y vẫn giữ thái độ ung dung, lởn vởn khiêu khích trước mặt nàng.
Nàng đuổi theo lâu vậy cũng sắp đuối sức, mồ hôi chảy nhễ nhại. Làm sao bây giờ?
Làm gì tiếp đây? Vốn dĩ là nàng không đủ khả năng bắt kịp y rồi!
Tự dưng đêm hôm không ngủ lại khiến mình vừa bực vừa mệt thế này, nàng đúng là ngu!
Bỗng đôi mắt lanh lợi đảo quanh một vòng, thể lực ta có thể kém ngươi nhưng về trí thông minh chưa chắc ngươi đã hơn ta. Thiên Chỉ Diên nhếch mép cười, đang lơ lững giữa không trung, nàng cố ý buông mình, để thân thể rơi xuống.
“A. . .”
Thiên Chỉ Diên hét lớn lên, cơ thể bé nhỏ rơi vù vù xuống. Ngươi dám không đến cứu ta không? Cứu ta rồi thì ngươi còn chạy đi đâu được nữa?
‘Vèo’
Một cánh cây bỗng từ đâu xuất hiện nhắm thẳng đến phía nàng. Theo bản năng, nàng muốn né đi, nhưng phát hiện mình đang rơi tự do, làm sao mà tránh?
‘Phập’
Một tiếng động gì đó vang lên bên tai Thiên Chỉ Diên, đồng thời nàng cũng dừng rơi xuống, nhưng nàng không cảm thấy vui mừng tí nào cả. Tại sao cành cây này lại thông minh đến nỗi biết bay xuyên qua cổ áo nàng, ghim nàng dính lên cây chứ?
Hay nói cách khác, nhờ cành cây này ghim nàng lủng lẳng trên thân mà nàng mới thoát chết.
Thiên Chỉ Diên lệ rơi nhạt nhòa. Xấu hổ, xấu hổ quá đi. . .
Nếu để người khác biết đường đường là một sát thủ đứng đầu tập đầu hắc bang của Ý mà giữa đêm bị treo lủng lẳng trên cây thế này thì nàng còn mặt mũi nào nữa, ai mà tin được chứ?
‘Xoạt’ một tiếng, cái cổ áo từ từ bị xé toạt ra, nàng từ từ rớt xuống. Nhưng cũng may mắn là khoảng cách từ nàng đến mặt đất không nhiều lắm, tốc độn rơi lại rất chậm cho nên thân thể Thiên Chỉ Diên không bị xây xát gì nhiều, ừ thì không nhiều lắm.
Thẩm Vân Tương đang cách đó không xa nhanh chóng chạy tới gần, y ngồi xổm xuống hỏi: “Công chúa có bị thương chỗ nào không?”
Thiên Chỉ Diên cúi đầu giả chết, không thèm để ý. Nàng đang rất đau thương, rất đau thương!
“Sao lại không nói? Bị thương rồi sao?” Thẩm Vân Tương lo lắng hỏi: “Vừa rồi nguy hiểm quá nên ta mới phải dùng đến cách này. Công chúa bị thương chỗ nào không?”
Nghe mỹ nhân giải thích kìa, sao mà nghe có vẻ vô tội thế nhỉ, trong sạch thế nhỉ? Nhưng nàng không dễ dàng chấp nhận đâu, bị thiệt thòi quá mà! Đậu hũ chưa ăn được lại còn làm thêm chuyện mất mặt thế này!
Chung quy cũng do Thẩm Vân Tương hết. Kể từ khi gặp y, nàng thường xuyên làm những chuyện xấu hổ mất cả thể diện, chỉ biết nuốt cục tức vào bụng!
Cái miệng nhỏ mím lại ấm ức bỗng ‘oa’ òa khóc lớn lên.
“Đừng khóc, đừng khóc! Không luyện tập nữa, ta đưa công chùa về nghỉ ngơi được không nào?”
“Oa. . . oa. . .”
Thẩm Vân Tương ôm Thiên Chỉ Diên đứng dậy, đưa nàng trở về phòng, sai cung nữ chuẩn bị nước tắm cho nàng.
Sau khi Thiên Chỉ Diên tắm rửa sạch sẽ đi ra, Tương mỹ nhân cũng tắm táp xong xuôi, nàng vuốt vuốt mi mắt đang sưng đỏ. Cơ thể Tương mỹ nhân sau khi tắm ẩn hiện dưới lớp áo choàng, để lộ lồng ngực săn chắc mê hoặc người.
Thiên Chỉ Diên nuốt nước miếng, liếm liếm môi. Chẳng lẽ ông trời đã thấu hiểu tình cảnh của nàng mà thưởng cho nàng một niềm vui nhỏ nhoi hằng mơ ước như thế này?
“Công chúa, tới đây!” Thẩm Vân Tương ở bên giường vẫy tay.
Thiên Chỉ Diên hớn ha hớn hở chạy tới, bò lên chiếc giường dường như đã quen thuộc từ lâu, còn tiến sâu vào bên trong, nháy mắt đợi mỹ nhân lên cùng.
Thẩm Vân Tương đắp chân cẩn thận cho nàng, dặn dò: “Công chúa phải nhớ kĩ những gì ta đã dạy, sau này bị người khác ức hiếp còn biết cách đối phó, biết chưa?”
Thiên Chỉ Diên gật lia lịa. Biết, ta biết rồi! Mà việc này đâu cần thiết, quan trọng là. . . Mỹ nhân, ngươi mau lên đi mà!
“Ngoan ngoãn ngủ đi, công chúa đã mệt rồi!”
“Ta không mệt. . .” Vừa nói xong nàng liền ngáp một cái thật lớn, đúng là nàng đã mệt rồi, nhưng nàng không thể để Tương mỹ nhân cô đơn thế được.
“Ngủ đi!”
Ý thức của Thiên Chỉ Diên bắt đầu mơ hồ, trước khi chìm vào trong giấc mộng, nàng còn nghe loáng thoáng: “Thêm chút trầm hương, nàng sẽ ngủ rất ngon.”
Trên khuôn mặt bỗng có cảm giác vừa ấm vừa mềm. . . Vài giây sau, nàng hoàn toàn say giấc.
/89
|