Một đêm dài không mộng mị, Thiên Chỉ Diên ngủ rất ngon, đã lâu rồi nàng không có giấc ngủ sâu đến thế.
Nàng từ từ hé mi mắt, cong người lại rồi dùng hết sức dãn ra, lăn vài vòng trên giường rồi nhắm mắt định đánh giấc nữa. Bỗng phát hiện gì đó, đôi mắt mở to, lập tức nhảy xuống giường.
Quan sát khắp phòng, đây chính là phòng của Tương mỹ nhân mà, đâu phải của nàng. Vậy thì y đâu rồi?
Nàng lật đật chạy đi mở cửa phòng, ánh nắng chen chúc nhau ùa vào, mặt trời đã lên cao thế rồi, nắng đến chói chang.
Tương mỹ nhân, ngươi đi rồi sao?
Chợt Thiên Chỉ Diên có cảm giác mất mát, pha lẫn với chút cô đơn.
“Công chúa, người tỉnh rồi?” Lưu Hà từ ngoài tiến vào, dắt tay nàng kéo vào phòng trong để giúp nàng rửa mặt.
“Công chúa mau rửa mặt nào, y phục của người đều mang về Ngự Hiên cung rồi. Lưu Hà giúp công chúa rửa mặt sạch sẽ sau đó đi ăn sáng nhé.”
“Lưu Hà, mỹ nhân đâu?”
“Ai cơ?”
“Thẩm Vân Tương ấy!”
“Nghe nói công tử đã rời khỏi hoàng cung từ sáng sớm, còn được hoàng thượng đích thân đưa tiễn nữa! Tam hoàng tử, Đức phi, Lệ phi, Thục phi. . . cũng đưa cùng theo. À, rất nhiều cung nữ và thái giám ẩn núp để nhìn trộm công tử lần cuối nữa! Nếu không phải đợi công chúa, Lưu Hà cũng ra theo rồi. . .”
Những lời Lưu Hà than thở, càu nhàu chuyện gì đó, Thiên Chỉ Diên cũng không còn tâm trí lắng nghe nữa. Mặc dù nàng đã biết trước sau gì y cũng phải rời khỏi nhưng thật sự nàng vẫn rất buồn.
Suy xét kĩ thì Tương mỹ nhân đối xử với nàng vô cùng tốt, rất rất tốt. Không những y bỏ qua mấy trò quấy phá của nàng mà còn bênh vực nàng, quan tâm nàng, y sợ nàng bị ức hiếp mà dành cả đêm dạy thêm khinh công cho nàng nữa.
Nhưng đây là lựa chọn của nàng, nàng không hối hận. Nàng có thể tạm thời bị sắc đẹp của Tương mỹ nhân làm mụ mị nhưng cũng không phải vì thế mà nàng để ảnh hưởng đến những nguyên tắc của mình. Có thể nàng sẽ chơi, đùa giỡn rất điên loạn nhưng không bao giờ nàng để xảy ra lỗi lầm nghiêm trọng nào.
Chẳng qua là. . .
Chẳng qua là tiếc nuối mà thôi! Nàng cố gắng đến mức này, trừ đêm kia thừa dịp mỹ nhân không chú ý hôn trộm y một cái, còn lại thì nàng chẳng chiếm được điểm tiện nghi nào hết!
Sao lại thế được? Căn phòng trống rỗng đã ngầm báo cho nàng biết rằng cuộc đại chiến lần hai với Tương mỹ nhân đã thất bại. Thiên Chỉ Diên không cam lòng, sao lại thất bại nữa rồi? Ở trước mặt Tương mỹ nhân, nàng chưa bao giờ có cảm giác chiến thắng.
Lúc này nàng cũng không biết, thất bại lần này của nàng chỉ là việc cỏn con trong vô số thất bại khác trên hành trình trường kỳ kháng chiến về sau.
Rửa mặt xong xuôi, Thiên Chỉ Diên được đưa đến Ngự Hiên cung, nàng được chuyển đến một căn phòng khác. Căn phòng này so với góc vườn Thục phi phân cho nàng vừa lớn vừa nguy nga hơn nhiều.
Thiên Chỉ Diên cũng biết Thiên Hoài Hạo thương yêu nàng, lo lắng cho nàng, cho nên cuộc sống sau này chắc hẳn không đến nỗi tệ lắm. Nghĩ đến điều này, nàng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Nhưng sau vài ngày yên lành trong Ngự Hiên cung, Thiên Chỉ Diên phát hiện ra một vấn đề: đãi ngộ rất rất tốt, duy chỉ có nàng không thể tự do đi lại. Thực ra thì Thiên Chỉ Diên chỉ chạy loạn trước đại môn có vài lần thôi, Thiên Hoài Hạo thấy vậy lại càng quản nàng chặt hơn.
Thiên Hoài Hạo không giống Lưu Hà, thị thi thoảng lơ đễnh một chút nên nàng có thể tận dụng cơ hội được. Còn Thiên Hoài Hạo không dễ đối phó nha!
Bây giờ, Thiên Chỉ Diên đang đứng một mình trong vườn, nàng không chuồn đi chơi được đâu hết. Cành cây đang cầm trong tay bỗng bị ném xuống đất, nàng phủi phủi tay, trên có chính sách, dưới có đối sách, nàng không tin là không tìm ra được cách nào.
Thiên Chỉ Diên chạy đến hậu viện của Ngự Hiên cung, nàng đang muốn chờ đến khi gã thị vệ canh gữ kia đổi ca thì hành động, bỗng phát hiện một nữ nhân có trang phục khác với các cung nữ, trên tay còn cắp thêm chiếc rổ đang đi về hướng nam hoàng cung.
Đôi mắt tinh ranh đảo một vòng, nhìn trang phục của nữ nhân đó cho thấy địa vị xem ra không tầm thường, nhưng ở trong cung lâu như vậy, Thiên Chỉ Diên chưa từng thấy thị bao giờ, hơn nữa hành vi của thị lại có vẻ lén lút khác thường, nàng bèn bám theo quan sát.
Đi theo sau nữ nhân đó, Thiên Chỉ Diên thấy một từ đường, núp trong một góc ngó vào bên trong thì giữa từ đường để linh vị có để hàng chữ: Tuệ Trinh hoàng hậu Thượng Quan Ninh.
Tuệ Trinh hoàng hậu Thượng Quan Ninh ư? Thiên Chỉ Diên nhớ rõ mẫu thân của nàng là Văn Dận hoàng hậu Ân Mộc Tâm mà, sao lại có thêm vị Tuệ Trinh hoàng hậu Thượng Quan Ninh này nữa? Vả lại, sao linh vị của bà ta còn đặt trong Ngự Hiên cung?
Nữ nhân kia sau khi lấy giấy tiền cúng bái trong rổ ra liền tới đứng trước linh vị, dập đầu ba lần.
“Tiểu thư, nô tỳ đến thăm người đây.” Người đó vừa nói vừa lấy từng tờ vàng mã đưa vào chậu than, vừa lẩm bẩm: “Tiểu thư nếu có linh thiên, người hãy mở to mắt mà chứng kiến. Năm năm rồi, người đi năm năm rồi, hoàng cung cũng lâm vào tình trạng này lâu đến như thế.”
Người đó lấy tay gạt đi giọt lệ đọng ngay khóe mắt, tiếp tục: “Người toàn tâm toàn ý yêu Hoàng thượng, còn vì Hoàng thượng dốc sức lo liệu hậu cung, lại sinh hạ thêm Tam hoàng tử, bao nhiêu khổ nhục cũng lặng lẽ cam chịu. Thế nhưng, cuối cùng người lại ra đi không rõ ràng, Hoàng thượng cũng không minh oan cho người. Tam hoàng tử là con trai trưởng, nhưng hôm nay vẫn chưa được sắc phong làm thái tử, thật khiến người khác oán giận.
Người hãy mở mắt to ra mà xem. Năm đó, người vừa qua đời không lâu, Hoàng thượng đã đưa biểu muội Ân Mộc Tâm của người tiến cung phong hoàng hậy, chiếm vị trí của người, chiếm mất yêu thương dành cho người, chiếm hết tất cả mọi thứ!”
Nói đến đây, nữ nhân đó hừ lạnh mỉa mai: “Nhưng cuối cùng thì như thế nào? Sau khi sinh nữ nhi thì phải bỏ lại vinh hoa phú quý rời khỏi thế gian? Bà ta còn chết không minh bạch, Hoàng thượng còn không cho điều tra rõ ràng mà cứ thế che giấu, đúng là quả báo!”
Tới đây, thị thở dài một hơi, lấy thêm tiền vàng cho vào chậu đốt, van cầu: “Tuy nói vậy nhưng mà tiểu thư à, người cũng đừng oán trách nô tỳ, thù hận Ân Mộc Tâm nữa, chẳng đáng thế đâu. Thật ra bà ta cũng giống như người, đều chỉ được ân sủng nhất thời rồi chịu chết thảm. Bây giờ còn để lại nữ nhi mới năm tuổi lẻ loi hiu quạnh, được hoàng tử quan tâm, chăm sóc.
Thật đáng tiếc, đứa trẻ đó cũng không được yêu thương, càng ngày càng hư hỏng, không ngoan ngoãn cũng chẳng hiểu chuyện. Lần trước, tiểu tử đó còn mò tới Mộ Tuyết cung, nếu không nhờ hoàng tử cất công đi tìm thì không chừng đã bị ám toán rồi.
Nô tỳ đã trông thấy tiểu tử đó, bề ngoài giống tiểu thư Ân Mộc Tâm như đúc. Có lẽ hoàng tử nhớ người, nhớ tiểu thư Ân Mộc Tâm cho nên mới tiếp cận nữ oa. Tiểu thư, người có linh thiên thì phù hộ đứa trẻ ấy khỏe mạnh mà trưởng thành.
Kì thật, nô tỳ cũng thật lòng mong thế. Nhưng thứ tội nô tỳ không thể chăm sóc cho đứa trẻ đó, chỉ cần nhìn thấy thôi thì nô tỳ lại nhớ đến cái chết của người thê thảm thế nào, rồi hoàng thượng lại sắc phong cho người đàn bà kia, thay vị trí của người.”
Nữ nhân đó còn kể lể rất nhiều chuyện, đại khái chính là năm xưa Thượng Quan hoàng hậu đã chết tức tưởi ra sao, công đạo bất công thế nào, rồi chuyện hoàng thượng không hề đả động đến chuyện hai vị hoàng hậu ra đi bất ngờ như thế.
Thiên Chỉ Diên nghe xong hết lặng lẽ rời khỏi từ đường, vừa đi vừa xoa cằm, suy nghĩ lời nói của thị. Thì ra Thiên Hoài Hạo không những là hoàng huynh mà còn là biểu ca của nàng, khó trách sao hắn lại đối xử tốt với nàng như vậy.
Hai vị hoàng hậu lần lượt chết đi, để lại rất nhiều nghi vấn, nhưng hình như mọi người lại tránh nhắc tới chuyện này. Đường đường là hoàng hậu của một nước, thân phận tôn quý như thế thì ai lại ghen ghét nhỉ?
Trong đầu Thiên Chỉ Diên chứa đầy những câu hỏi, nàng vô thức vô giác trở về cung điện. Vừa ngẩng đầu lên, nàng đã thấy Thiên Hoài Hạo đứng trong sân đợi mình.
Thiên Hoài Hạo vươn tay, ôm lấy Thiên Chỉ Diên.
“Vừa đi đâu chơi sao?”
“Chỉ đi lòng vòng thôi mà.” Đôi mắt nàng né tránh tìm câu lấp liếm.
“Muội đừng chạy loạn nữa đấy, biết không?”
“Không biết thì cũng đâu chạy đi được.” Nàng nhỏ giọng trách móc.
“Muội ấy, thật là vô lo. Muội muốn ra khỏi cửa đúng không?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu như đảo tỏi.
“Ngày mai học đường khai khóa rồi, ta đưa muội đi.”
Một tiếng sấm nổ vang trong đầu nàng, nàng phải đi học sao trời?
Nàng từ từ hé mi mắt, cong người lại rồi dùng hết sức dãn ra, lăn vài vòng trên giường rồi nhắm mắt định đánh giấc nữa. Bỗng phát hiện gì đó, đôi mắt mở to, lập tức nhảy xuống giường.
Quan sát khắp phòng, đây chính là phòng của Tương mỹ nhân mà, đâu phải của nàng. Vậy thì y đâu rồi?
Nàng lật đật chạy đi mở cửa phòng, ánh nắng chen chúc nhau ùa vào, mặt trời đã lên cao thế rồi, nắng đến chói chang.
Tương mỹ nhân, ngươi đi rồi sao?
Chợt Thiên Chỉ Diên có cảm giác mất mát, pha lẫn với chút cô đơn.
“Công chúa, người tỉnh rồi?” Lưu Hà từ ngoài tiến vào, dắt tay nàng kéo vào phòng trong để giúp nàng rửa mặt.
“Công chúa mau rửa mặt nào, y phục của người đều mang về Ngự Hiên cung rồi. Lưu Hà giúp công chúa rửa mặt sạch sẽ sau đó đi ăn sáng nhé.”
“Lưu Hà, mỹ nhân đâu?”
“Ai cơ?”
“Thẩm Vân Tương ấy!”
“Nghe nói công tử đã rời khỏi hoàng cung từ sáng sớm, còn được hoàng thượng đích thân đưa tiễn nữa! Tam hoàng tử, Đức phi, Lệ phi, Thục phi. . . cũng đưa cùng theo. À, rất nhiều cung nữ và thái giám ẩn núp để nhìn trộm công tử lần cuối nữa! Nếu không phải đợi công chúa, Lưu Hà cũng ra theo rồi. . .”
Những lời Lưu Hà than thở, càu nhàu chuyện gì đó, Thiên Chỉ Diên cũng không còn tâm trí lắng nghe nữa. Mặc dù nàng đã biết trước sau gì y cũng phải rời khỏi nhưng thật sự nàng vẫn rất buồn.
Suy xét kĩ thì Tương mỹ nhân đối xử với nàng vô cùng tốt, rất rất tốt. Không những y bỏ qua mấy trò quấy phá của nàng mà còn bênh vực nàng, quan tâm nàng, y sợ nàng bị ức hiếp mà dành cả đêm dạy thêm khinh công cho nàng nữa.
Nhưng đây là lựa chọn của nàng, nàng không hối hận. Nàng có thể tạm thời bị sắc đẹp của Tương mỹ nhân làm mụ mị nhưng cũng không phải vì thế mà nàng để ảnh hưởng đến những nguyên tắc của mình. Có thể nàng sẽ chơi, đùa giỡn rất điên loạn nhưng không bao giờ nàng để xảy ra lỗi lầm nghiêm trọng nào.
Chẳng qua là. . .
Chẳng qua là tiếc nuối mà thôi! Nàng cố gắng đến mức này, trừ đêm kia thừa dịp mỹ nhân không chú ý hôn trộm y một cái, còn lại thì nàng chẳng chiếm được điểm tiện nghi nào hết!
Sao lại thế được? Căn phòng trống rỗng đã ngầm báo cho nàng biết rằng cuộc đại chiến lần hai với Tương mỹ nhân đã thất bại. Thiên Chỉ Diên không cam lòng, sao lại thất bại nữa rồi? Ở trước mặt Tương mỹ nhân, nàng chưa bao giờ có cảm giác chiến thắng.
Lúc này nàng cũng không biết, thất bại lần này của nàng chỉ là việc cỏn con trong vô số thất bại khác trên hành trình trường kỳ kháng chiến về sau.
Rửa mặt xong xuôi, Thiên Chỉ Diên được đưa đến Ngự Hiên cung, nàng được chuyển đến một căn phòng khác. Căn phòng này so với góc vườn Thục phi phân cho nàng vừa lớn vừa nguy nga hơn nhiều.
Thiên Chỉ Diên cũng biết Thiên Hoài Hạo thương yêu nàng, lo lắng cho nàng, cho nên cuộc sống sau này chắc hẳn không đến nỗi tệ lắm. Nghĩ đến điều này, nàng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Nhưng sau vài ngày yên lành trong Ngự Hiên cung, Thiên Chỉ Diên phát hiện ra một vấn đề: đãi ngộ rất rất tốt, duy chỉ có nàng không thể tự do đi lại. Thực ra thì Thiên Chỉ Diên chỉ chạy loạn trước đại môn có vài lần thôi, Thiên Hoài Hạo thấy vậy lại càng quản nàng chặt hơn.
Thiên Hoài Hạo không giống Lưu Hà, thị thi thoảng lơ đễnh một chút nên nàng có thể tận dụng cơ hội được. Còn Thiên Hoài Hạo không dễ đối phó nha!
Bây giờ, Thiên Chỉ Diên đang đứng một mình trong vườn, nàng không chuồn đi chơi được đâu hết. Cành cây đang cầm trong tay bỗng bị ném xuống đất, nàng phủi phủi tay, trên có chính sách, dưới có đối sách, nàng không tin là không tìm ra được cách nào.
Thiên Chỉ Diên chạy đến hậu viện của Ngự Hiên cung, nàng đang muốn chờ đến khi gã thị vệ canh gữ kia đổi ca thì hành động, bỗng phát hiện một nữ nhân có trang phục khác với các cung nữ, trên tay còn cắp thêm chiếc rổ đang đi về hướng nam hoàng cung.
Đôi mắt tinh ranh đảo một vòng, nhìn trang phục của nữ nhân đó cho thấy địa vị xem ra không tầm thường, nhưng ở trong cung lâu như vậy, Thiên Chỉ Diên chưa từng thấy thị bao giờ, hơn nữa hành vi của thị lại có vẻ lén lút khác thường, nàng bèn bám theo quan sát.
Đi theo sau nữ nhân đó, Thiên Chỉ Diên thấy một từ đường, núp trong một góc ngó vào bên trong thì giữa từ đường để linh vị có để hàng chữ: Tuệ Trinh hoàng hậu Thượng Quan Ninh.
Tuệ Trinh hoàng hậu Thượng Quan Ninh ư? Thiên Chỉ Diên nhớ rõ mẫu thân của nàng là Văn Dận hoàng hậu Ân Mộc Tâm mà, sao lại có thêm vị Tuệ Trinh hoàng hậu Thượng Quan Ninh này nữa? Vả lại, sao linh vị của bà ta còn đặt trong Ngự Hiên cung?
Nữ nhân kia sau khi lấy giấy tiền cúng bái trong rổ ra liền tới đứng trước linh vị, dập đầu ba lần.
“Tiểu thư, nô tỳ đến thăm người đây.” Người đó vừa nói vừa lấy từng tờ vàng mã đưa vào chậu than, vừa lẩm bẩm: “Tiểu thư nếu có linh thiên, người hãy mở to mắt mà chứng kiến. Năm năm rồi, người đi năm năm rồi, hoàng cung cũng lâm vào tình trạng này lâu đến như thế.”
Người đó lấy tay gạt đi giọt lệ đọng ngay khóe mắt, tiếp tục: “Người toàn tâm toàn ý yêu Hoàng thượng, còn vì Hoàng thượng dốc sức lo liệu hậu cung, lại sinh hạ thêm Tam hoàng tử, bao nhiêu khổ nhục cũng lặng lẽ cam chịu. Thế nhưng, cuối cùng người lại ra đi không rõ ràng, Hoàng thượng cũng không minh oan cho người. Tam hoàng tử là con trai trưởng, nhưng hôm nay vẫn chưa được sắc phong làm thái tử, thật khiến người khác oán giận.
Người hãy mở mắt to ra mà xem. Năm đó, người vừa qua đời không lâu, Hoàng thượng đã đưa biểu muội Ân Mộc Tâm của người tiến cung phong hoàng hậy, chiếm vị trí của người, chiếm mất yêu thương dành cho người, chiếm hết tất cả mọi thứ!”
Nói đến đây, nữ nhân đó hừ lạnh mỉa mai: “Nhưng cuối cùng thì như thế nào? Sau khi sinh nữ nhi thì phải bỏ lại vinh hoa phú quý rời khỏi thế gian? Bà ta còn chết không minh bạch, Hoàng thượng còn không cho điều tra rõ ràng mà cứ thế che giấu, đúng là quả báo!”
Tới đây, thị thở dài một hơi, lấy thêm tiền vàng cho vào chậu đốt, van cầu: “Tuy nói vậy nhưng mà tiểu thư à, người cũng đừng oán trách nô tỳ, thù hận Ân Mộc Tâm nữa, chẳng đáng thế đâu. Thật ra bà ta cũng giống như người, đều chỉ được ân sủng nhất thời rồi chịu chết thảm. Bây giờ còn để lại nữ nhi mới năm tuổi lẻ loi hiu quạnh, được hoàng tử quan tâm, chăm sóc.
Thật đáng tiếc, đứa trẻ đó cũng không được yêu thương, càng ngày càng hư hỏng, không ngoan ngoãn cũng chẳng hiểu chuyện. Lần trước, tiểu tử đó còn mò tới Mộ Tuyết cung, nếu không nhờ hoàng tử cất công đi tìm thì không chừng đã bị ám toán rồi.
Nô tỳ đã trông thấy tiểu tử đó, bề ngoài giống tiểu thư Ân Mộc Tâm như đúc. Có lẽ hoàng tử nhớ người, nhớ tiểu thư Ân Mộc Tâm cho nên mới tiếp cận nữ oa. Tiểu thư, người có linh thiên thì phù hộ đứa trẻ ấy khỏe mạnh mà trưởng thành.
Kì thật, nô tỳ cũng thật lòng mong thế. Nhưng thứ tội nô tỳ không thể chăm sóc cho đứa trẻ đó, chỉ cần nhìn thấy thôi thì nô tỳ lại nhớ đến cái chết của người thê thảm thế nào, rồi hoàng thượng lại sắc phong cho người đàn bà kia, thay vị trí của người.”
Nữ nhân đó còn kể lể rất nhiều chuyện, đại khái chính là năm xưa Thượng Quan hoàng hậu đã chết tức tưởi ra sao, công đạo bất công thế nào, rồi chuyện hoàng thượng không hề đả động đến chuyện hai vị hoàng hậu ra đi bất ngờ như thế.
Thiên Chỉ Diên nghe xong hết lặng lẽ rời khỏi từ đường, vừa đi vừa xoa cằm, suy nghĩ lời nói của thị. Thì ra Thiên Hoài Hạo không những là hoàng huynh mà còn là biểu ca của nàng, khó trách sao hắn lại đối xử tốt với nàng như vậy.
Hai vị hoàng hậu lần lượt chết đi, để lại rất nhiều nghi vấn, nhưng hình như mọi người lại tránh nhắc tới chuyện này. Đường đường là hoàng hậu của một nước, thân phận tôn quý như thế thì ai lại ghen ghét nhỉ?
Trong đầu Thiên Chỉ Diên chứa đầy những câu hỏi, nàng vô thức vô giác trở về cung điện. Vừa ngẩng đầu lên, nàng đã thấy Thiên Hoài Hạo đứng trong sân đợi mình.
Thiên Hoài Hạo vươn tay, ôm lấy Thiên Chỉ Diên.
“Vừa đi đâu chơi sao?”
“Chỉ đi lòng vòng thôi mà.” Đôi mắt nàng né tránh tìm câu lấp liếm.
“Muội đừng chạy loạn nữa đấy, biết không?”
“Không biết thì cũng đâu chạy đi được.” Nàng nhỏ giọng trách móc.
“Muội ấy, thật là vô lo. Muội muốn ra khỏi cửa đúng không?”
Thiên Chỉ Diên gật đầu như đảo tỏi.
“Ngày mai học đường khai khóa rồi, ta đưa muội đi.”
Một tiếng sấm nổ vang trong đầu nàng, nàng phải đi học sao trời?
/89
|