“Ha ha ha. . .” Ngay khắc sau đó, một đám hắc y nhân xuất hiện, bao vây lấy hai người.
“Ta đã đưa đồ đệ của công tử đến rồi. Cho nên bây giờ các ngươi có thể cho ta biết, vì sao các ngươi lại biến thành đệ tử của Quỷ Kiếm Môn đứng trên võ đài vậy?” Vệ Tiên Liễu hỏi.
Thiên Chỉ Diên đang rất bốc hỏa, thật muốn bóp chết ả Vệ Tiên Liễu nàng. Hai mắt nàng đảo quanh một lượt, không dưới mười tên hắc y nhân, muốn chạy trốn cũng không dễ dàng gì.
“Ha ha ha, tiểu cô nương, ngươi muốn biết để làm gì?”
“Gì hả? Ngươi muốn lật quẻ? Rõ ràng ngươi đã nói là ngươi đang nắm manh mối, không muốn tiết lộ cho ta mà muốn để đồ đệ của công tử biết, thông báo lại với công tử để công tử tin tưởng mà?” Vệ Tiên Liễu vội la lên.
Nếu Thiên Chỉ Diên có thể an toàn thoát thân được, nàng nhất định sẽ nhấn đầu của cô nàng não tàn này xuống nước. rửa sạch sẽ một phen! Sao trên đời lại có người ngu ngốc đến thế!
“Ta sẽ cho ngươi biết.” Hắc y nhân kia đến gần Vệ Tiên Liễu, đánh nàng ta bất tỉnh nhân sự.
“Tiểu nữ oa, ngoan ngoãn theo chúng ta một chuyến.” Một tên khác lập tức lên tiếng.
Thiên Chỉ Diên lườm lườm hắc, chầm chậm bước lùi, nhưng phía sau cũng có nhiều tên đang bao vây.
“Nếu ngươi biết điều, chúng ta sẽ không làm khó ngươi, nhưng nếu ngươi không phối hợp, ta đây có thể không khách khí.” Ngữ khí nhuộm đầy mùi đe dọa.
Thiên Chỉ Diên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý đi cùng bọn chúng.
“Vậy ả này làm thế nào? Có muốn. . . ?” Tên đó vừa nói, vừa làm động tác cắt cổ.
Nếu không phải vì tình huống chết tiệt này, Thiên Chỉ Diên nhất định sẽ gắng sức gật đầu, rồi hết lời biểu dương hắn cho xem.
“Không cần, có người báo tin cho công tử Tương cũng tốt, để bọn họ biết chúng ta đang nắm giữ con tin trong tay. Hơn nữa, ả ngu xuẩn này dễ dàng bị lừa như thế, nói không chừng sẽ còn cơ hội lợi dụng lần nữa.”
“Đúng.”
“Đi thôi.”
Thiên Chỉ Diên thầm cắn răng, cúi đầu xuống, yên lặng đi theo đám hắc y nhân. Nếu như bọn chúng bắt nàng để uy hiếp Thẩm Vân Tương, vậy thì còn đỡ đỡ tí, nàng chưa cần phải lo đến tính mạng của mình.
Nhưng sao nàng có thể nào ngu xuẩn như vậy, ngốc đến nỗi mà tin tưởng Vệ Tiên Liễu, đi theo nàng ta chỉ vì đi ăn? Thiên Chỉ Diên thầm hận mình quá không cẩn thận, cũng giận lây Vệ Tiên Liễu, bình thường là đã là não tàn không biết suy nghĩ, hơn nữa ngưỡng mộ Thẩm Vân Tương, để nàng không sinh nghi ngờ gì cả.
Lại để mỹ nhân sư phụ lo lắng rồi! Thiên Chỉ Diên thở dài một hơi, nàng nghĩ, chuyện đã như vậy thì không có gì phải sợ, đành phải tự xoay sở thôi.
Nàng vừa bước chầm chậm sau đám hắc y nhân vừa cẩn thận suy tính.
Theo những tên đó hồi lâu, Thiên Chỉ Diên đến một nơi nào đó phía sau núi, nàng nhìn thấy có mấy người đột ngột xuất hiện đẩy theo một chiếc xe nhập bọn với đám bên này.
Chờ bọn chúng tập hợp xong xuôi, thủ lĩnh đám hắc y nhân ra lệnh cho một tên: “Hai người các ngươi đưa hài tử này vào, coi chừng cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì.”
“Vâng.”
“Những người còn lại đi theo ta.”
“Dạ!”
Tên thủ lĩnh đi được vài bước, suy nghĩ một chút rồi cảm thấy không yên tâm, hắn lấy một sợi dây thừng trói hai tay của Thiên Chỉ Diên lại, siết chặt đến đau cả tay.
“Đi thôi, ta sẽ nhanh chóng quay trở lại, trông chừng cho cẩn thận!”
“Vâng.”
Tên thủ lĩnh dẫn những người khác rời khỏi, còn dư lại hai tên đưa Thiên Chỉ Diên tiến vào trong một mật đạo.
Nàng tỉ mỉ quan sát mật đạo này khắp một lượt, cửa vào được che chắn kĩ lưỡng, bùn đất dính trên đường không nhiều lắm, chứng tỏ mật đạo này vừa mới đào được không lâu.
Những người này rốt cuộc là ai? Người của Quỷ Kiếm Môn? Quỷ Kiếm Môn có ám hại mẫu thân Ân Mộc Tâm của nàng không? Trên thân người của bọn chúng sao lại có hình xăn con chim? Chẳng lẽ hai tên từng xuất hiện trong hoàng cung lại là thuộc hạ của Quỷ Kiếm Môn?
Nhiều câu hỏi trùng trùng điệp điệp cứ liên tiếp xuất hiện trong đầu nhưng chẳng có câu nào đã có lời giải đáp khiến Thiên Chỉ Diên cảm giác có chút bất an.
Đi tới tận cùng bên trong mật đạo, nàng thấy một cái hang lớn. Nàng nghĩ mật đạo này nhất định để chứa thứ đó. Về phần thứ đó là gì thì bọn chúng đã đem ra ngoài mất rồi mới trống huơ thế này, vừa tiện thể giam giữ nàng.
“Ngươi trông chừng tiểu nha đầu này, ta ra ngoài một chút.” Một tên nói.
“Đi nhanh về nhanh!”
“Biết rồi!”
Báo xong, tên đó lâp tức đi ngay.
Thiên Chỉ Diên khẽ nhếch khóe miệng, lúc này còn không hành động thì phải đợi đến khi nào nữa?
“Bánh Trôi, cắn chết hắn!” Thiên Chỉ Diên hét lên.
“Nha đầu ngươi nói gì vậy? Cắn chết ai?” Hắc y nhân kia quay người qua, khó hiểu hỏi.
“Ngươi đừng…” Lời nói còn chưa dứt thì hắn đã phải vĩnh viễn ngậm trôi xuống bụng vì Bánh Trôi hiện giờ đang dẫm lên thi thể của hắn, nhảy tưng tưng.
“Bánh Trôi, nhanh, lấy thanh đao trong túi của ta ra mau.” Thiên Chỉ Diên gấp giọng.
Đang trong khoảnh khắc gấp rút thế này nhưng Bánh Trôi vẫn còn đang hí hửng tận hưởng thành quả nó vừa làm, vừa vui vẻ nhảy nhót vừa lắc mông.
“Bánh Trôi, nếu ngươi không nhanh, ta sẽ cắt phần cơm của ngươi.”
“Chít chít. . .” Bánh Trôi rất không thích, kêu lên kháng nghị.
Sau đó nó nhảy phốc một phát tới tận tay Thiên Chỉ Diên, cúi người xuống cắt đứt sợi dây thừng đang trói chặt tay nàng.
“Được đó Bánh Trôi, may là ngươi còn hữu dụng, hàm răng tốt đấy.”
Bánh Trôi ngẩng đầu lên, khen mà chẳng có thành ý gì hết, “Chít chít. . .”
“Đi, Bánh Trôi, chúng ta mau trốn ra đằng kia.”
Thiên Chỉ Diên lấy thanh đao ra giữ ngay trước ngực, dựa lưng sát vào tường, đợi tên vừa đi ra ngoài trở về.
Ít chốc sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân. Sau khi tên kia vừa vào động, hắn kinh ngạc há mồm khi thấy cảnh tượng trước mặt.
“Gì thế này?”
Tên đó còn đang không hiểu mô tê chuyện gì đang xảy ra, Thiên Chỉ Diên núp phía sau lưng hắn, điểm mũi chân một cái, nhảy cao đến bả vai hắn rồi châm vào huyệt đạo khiến hắn ngã lăn ra đất.
Nàng kề thanh đao sát vào cổ hắn, xuất hiện một vệt máu nhỏ.
“Nói, các ngươi là ai?”
“Sao ngươi có thể. . . ?”
Hắn chưa dứt lời, nàng càng dùng thêm lực đè thanh đao xuống nữa.
“Đừng nói thừa. Ta chỉ muốn biết điều này, nếu ngươi càng nhiều lời thì ta sẽ càng khiến ngươi thống khổ hơn.” Khuôn mặt non nớt khi nào đã biến mất, bây giờ chỉ còn sát khí ngùn ngụt tỏa ra từ người nàng.
“Nói cái gì, ta, ta không biết. . .” Tên kia căn bản là không để ý Thiên Chỉ Diên.
Nàng nhếch miệng, chốt câu cuối: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Thật ra muốn chết rất dễ dàng, nhưng nửa chết nửa sống mới là điều thống khổ nhất đấy.”
Thiên Chỉ Diên không muốn phí thời gian với hắn nữa, lấy một cây kim nhọn ra châm vào huyệt đạo của hắn.
“A. . .” Tên đó đau đến thét lên.
Thiên Chỉ Diên rút về thanh đao đang kể trên cổ hắn, nhưng nàng lại bắt cổ tay hắn, xoẹt một nhát, gân tay của hắn đã bị đứt đoạn.
“Ối. . .” Hắn chỉ còn nước kêu la thảm thiết.
“Kêu gì chứ, đừng vội, chẳng qua là bắt đầu thôi, nếu ngươi không định phối hợp, ta sẽ từ từ chơi đùa với ngươi. Yên tâm, thủ pháp của ta rất chắc, sẽ không giết ngươi nhanh thế đâu.” Nụ cười quỷ mị của Thiên Chỉ Diên thật khiến cho người nhìn thấy phải ớn lạnh.
“Ngươi, ngươi là ma quỷ. . .”
“Cám ơn, ta rất thích từ này, lâu rồi không ai khen ta cả.” Nàng vừa nói vừa kề đao lên ngực hắn.
“Ngươi bảo xem, nhìn thấy ruột của mình có hưng phấn không đây?” Thiên Chỉ Diên chớp chớp mắt hỏi hắn.
“Không, không, ta nói, ta nói!”
“Chà, có chút cốt khí có được hay không, ngươi kiên trì chút nữa để ta chơi đùa thêm nào.” Nàng không vui lắc lắc đầu.
“Chúng ta là người của Quỷ Kiếm Môn, lần này phụng mệnh bắt ngươi.”
“Thứ vừa chuyển ra là gì?”
“Thuốc nổ, trong thuốc nổ có độc phấn.”
“Dùng để làm gì?”
“Chôn dưới đài tỷ võ, ngày mai Diệp Thần Hiên lên đấu võ sẽ. . .”
Nghe đến đây, Thiên Chỉ Diên động đao một cái, tên đó liền tắt thở.
“Thì ra mục tiêu của các ngươi chính là Diệp thúc thúc!”
Không biết vì sao khi biết được Diệp Thần Hiên sắp gặp nguy hiểm, trong lòng nàng thoáng bối rối, xen lẫn là nỗi sợ hãi. Thuốc nổ nhiều như vậy, còn trộn thêm độc phấn chính là muốn đẩy hắn vào chỗ chết mà!
Không trì trệ thêm nữa, Thiên Chỉ Diên lập tức đứng lên, chạy nhanh đi.
“Bánh Trôi, đuổi theo!”
Đến khi chạy đến cửa động, tên hắc y nhân thủ lĩnh bỗng nhiên quay về, thấy Thiên Chỉ Diên từ trong mật đạo chạy ra.
“Hai tên phế vật, có một tiểu nha đầu mà cũng để thoát! Đuổi theo mau, không được để nó trốn thoát!” Tên cầm đầu lập tức ra lệnh, toàn bộ đám còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo nàng.
Thiên Chỉ Diên thấy không ổn, liền vận khinh công cho nhanh hơn.
Đám hắc y nhân phía sau đuổi theo không thôi, tốc độ cũng không chậm. Nhưng khinh công được Thiên Chỉ Diên tập trung luyện suốt một năm, rồi còn được lão đầu chỉ bảo, tất nhiên là không tệ.
Vì vậy, mặc dù rất nhiều người đuổi theo nàng một hồi lâu, rốt cuộc cũng để nàng thoát thân.
Thiên Chỉ Diên chạy thật lâu, nàng cũng không biết mình chạy đến đâu, cũng không tâm bọn hắc y nhân phía sau có động thủ hay không, nhìn sắc trời dần dần sáng lên, trong lòng nàng hết sức lo lắng.
Nếu nàng đến trễ, nếu nàng không kịp báo cho Diệp thúc thúc, nếu thuốc nổ phát tác ngay trận đấu thì. . .
Thiên Chỉ Diên không dám nghĩ nhiều nữa, nàng chỉ muốn mau chóng tìm được đường, ra khỏi ngọn núi ngày đến trường đấu ngay.
Không biết lòng vòng bao lâu, tia nắng mặt trời đầu tiên đã ló dạng, Thiên Chỉ Diên gạt tay lau mồ hôi trên trán, nhìn thấy chút phương hướng, rốt cuộc nàng cũng về đến Diệp gia.
Tâm tình thoáng buông lỏng nhưng thân lại không dám dừng lại, nàng liền vọt đến đài tỷ võ của Diệp gia ngay lập tức. Hiện sức lực gần cạn kiệt nhưng nàng không định dừng lại. Diệp Thần Hiên là một người rất rất quan trọng, nàng không thể trơ mắt để hắn lâm vào nguy hiểm.
“Ta đã đưa đồ đệ của công tử đến rồi. Cho nên bây giờ các ngươi có thể cho ta biết, vì sao các ngươi lại biến thành đệ tử của Quỷ Kiếm Môn đứng trên võ đài vậy?” Vệ Tiên Liễu hỏi.
Thiên Chỉ Diên đang rất bốc hỏa, thật muốn bóp chết ả Vệ Tiên Liễu nàng. Hai mắt nàng đảo quanh một lượt, không dưới mười tên hắc y nhân, muốn chạy trốn cũng không dễ dàng gì.
“Ha ha ha, tiểu cô nương, ngươi muốn biết để làm gì?”
“Gì hả? Ngươi muốn lật quẻ? Rõ ràng ngươi đã nói là ngươi đang nắm manh mối, không muốn tiết lộ cho ta mà muốn để đồ đệ của công tử biết, thông báo lại với công tử để công tử tin tưởng mà?” Vệ Tiên Liễu vội la lên.
Nếu Thiên Chỉ Diên có thể an toàn thoát thân được, nàng nhất định sẽ nhấn đầu của cô nàng não tàn này xuống nước. rửa sạch sẽ một phen! Sao trên đời lại có người ngu ngốc đến thế!
“Ta sẽ cho ngươi biết.” Hắc y nhân kia đến gần Vệ Tiên Liễu, đánh nàng ta bất tỉnh nhân sự.
“Tiểu nữ oa, ngoan ngoãn theo chúng ta một chuyến.” Một tên khác lập tức lên tiếng.
Thiên Chỉ Diên lườm lườm hắc, chầm chậm bước lùi, nhưng phía sau cũng có nhiều tên đang bao vây.
“Nếu ngươi biết điều, chúng ta sẽ không làm khó ngươi, nhưng nếu ngươi không phối hợp, ta đây có thể không khách khí.” Ngữ khí nhuộm đầy mùi đe dọa.
Thiên Chỉ Diên gật đầu, tỏ vẻ đồng ý đi cùng bọn chúng.
“Vậy ả này làm thế nào? Có muốn. . . ?” Tên đó vừa nói, vừa làm động tác cắt cổ.
Nếu không phải vì tình huống chết tiệt này, Thiên Chỉ Diên nhất định sẽ gắng sức gật đầu, rồi hết lời biểu dương hắn cho xem.
“Không cần, có người báo tin cho công tử Tương cũng tốt, để bọn họ biết chúng ta đang nắm giữ con tin trong tay. Hơn nữa, ả ngu xuẩn này dễ dàng bị lừa như thế, nói không chừng sẽ còn cơ hội lợi dụng lần nữa.”
“Đúng.”
“Đi thôi.”
Thiên Chỉ Diên thầm cắn răng, cúi đầu xuống, yên lặng đi theo đám hắc y nhân. Nếu như bọn chúng bắt nàng để uy hiếp Thẩm Vân Tương, vậy thì còn đỡ đỡ tí, nàng chưa cần phải lo đến tính mạng của mình.
Nhưng sao nàng có thể nào ngu xuẩn như vậy, ngốc đến nỗi mà tin tưởng Vệ Tiên Liễu, đi theo nàng ta chỉ vì đi ăn? Thiên Chỉ Diên thầm hận mình quá không cẩn thận, cũng giận lây Vệ Tiên Liễu, bình thường là đã là não tàn không biết suy nghĩ, hơn nữa ngưỡng mộ Thẩm Vân Tương, để nàng không sinh nghi ngờ gì cả.
Lại để mỹ nhân sư phụ lo lắng rồi! Thiên Chỉ Diên thở dài một hơi, nàng nghĩ, chuyện đã như vậy thì không có gì phải sợ, đành phải tự xoay sở thôi.
Nàng vừa bước chầm chậm sau đám hắc y nhân vừa cẩn thận suy tính.
Theo những tên đó hồi lâu, Thiên Chỉ Diên đến một nơi nào đó phía sau núi, nàng nhìn thấy có mấy người đột ngột xuất hiện đẩy theo một chiếc xe nhập bọn với đám bên này.
Chờ bọn chúng tập hợp xong xuôi, thủ lĩnh đám hắc y nhân ra lệnh cho một tên: “Hai người các ngươi đưa hài tử này vào, coi chừng cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì.”
“Vâng.”
“Những người còn lại đi theo ta.”
“Dạ!”
Tên thủ lĩnh đi được vài bước, suy nghĩ một chút rồi cảm thấy không yên tâm, hắn lấy một sợi dây thừng trói hai tay của Thiên Chỉ Diên lại, siết chặt đến đau cả tay.
“Đi thôi, ta sẽ nhanh chóng quay trở lại, trông chừng cho cẩn thận!”
“Vâng.”
Tên thủ lĩnh dẫn những người khác rời khỏi, còn dư lại hai tên đưa Thiên Chỉ Diên tiến vào trong một mật đạo.
Nàng tỉ mỉ quan sát mật đạo này khắp một lượt, cửa vào được che chắn kĩ lưỡng, bùn đất dính trên đường không nhiều lắm, chứng tỏ mật đạo này vừa mới đào được không lâu.
Những người này rốt cuộc là ai? Người của Quỷ Kiếm Môn? Quỷ Kiếm Môn có ám hại mẫu thân Ân Mộc Tâm của nàng không? Trên thân người của bọn chúng sao lại có hình xăn con chim? Chẳng lẽ hai tên từng xuất hiện trong hoàng cung lại là thuộc hạ của Quỷ Kiếm Môn?
Nhiều câu hỏi trùng trùng điệp điệp cứ liên tiếp xuất hiện trong đầu nhưng chẳng có câu nào đã có lời giải đáp khiến Thiên Chỉ Diên cảm giác có chút bất an.
Đi tới tận cùng bên trong mật đạo, nàng thấy một cái hang lớn. Nàng nghĩ mật đạo này nhất định để chứa thứ đó. Về phần thứ đó là gì thì bọn chúng đã đem ra ngoài mất rồi mới trống huơ thế này, vừa tiện thể giam giữ nàng.
“Ngươi trông chừng tiểu nha đầu này, ta ra ngoài một chút.” Một tên nói.
“Đi nhanh về nhanh!”
“Biết rồi!”
Báo xong, tên đó lâp tức đi ngay.
Thiên Chỉ Diên khẽ nhếch khóe miệng, lúc này còn không hành động thì phải đợi đến khi nào nữa?
“Bánh Trôi, cắn chết hắn!” Thiên Chỉ Diên hét lên.
“Nha đầu ngươi nói gì vậy? Cắn chết ai?” Hắc y nhân kia quay người qua, khó hiểu hỏi.
“Ngươi đừng…” Lời nói còn chưa dứt thì hắn đã phải vĩnh viễn ngậm trôi xuống bụng vì Bánh Trôi hiện giờ đang dẫm lên thi thể của hắn, nhảy tưng tưng.
“Bánh Trôi, nhanh, lấy thanh đao trong túi của ta ra mau.” Thiên Chỉ Diên gấp giọng.
Đang trong khoảnh khắc gấp rút thế này nhưng Bánh Trôi vẫn còn đang hí hửng tận hưởng thành quả nó vừa làm, vừa vui vẻ nhảy nhót vừa lắc mông.
“Bánh Trôi, nếu ngươi không nhanh, ta sẽ cắt phần cơm của ngươi.”
“Chít chít. . .” Bánh Trôi rất không thích, kêu lên kháng nghị.
Sau đó nó nhảy phốc một phát tới tận tay Thiên Chỉ Diên, cúi người xuống cắt đứt sợi dây thừng đang trói chặt tay nàng.
“Được đó Bánh Trôi, may là ngươi còn hữu dụng, hàm răng tốt đấy.”
Bánh Trôi ngẩng đầu lên, khen mà chẳng có thành ý gì hết, “Chít chít. . .”
“Đi, Bánh Trôi, chúng ta mau trốn ra đằng kia.”
Thiên Chỉ Diên lấy thanh đao ra giữ ngay trước ngực, dựa lưng sát vào tường, đợi tên vừa đi ra ngoài trở về.
Ít chốc sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân. Sau khi tên kia vừa vào động, hắn kinh ngạc há mồm khi thấy cảnh tượng trước mặt.
“Gì thế này?”
Tên đó còn đang không hiểu mô tê chuyện gì đang xảy ra, Thiên Chỉ Diên núp phía sau lưng hắn, điểm mũi chân một cái, nhảy cao đến bả vai hắn rồi châm vào huyệt đạo khiến hắn ngã lăn ra đất.
Nàng kề thanh đao sát vào cổ hắn, xuất hiện một vệt máu nhỏ.
“Nói, các ngươi là ai?”
“Sao ngươi có thể. . . ?”
Hắn chưa dứt lời, nàng càng dùng thêm lực đè thanh đao xuống nữa.
“Đừng nói thừa. Ta chỉ muốn biết điều này, nếu ngươi càng nhiều lời thì ta sẽ càng khiến ngươi thống khổ hơn.” Khuôn mặt non nớt khi nào đã biến mất, bây giờ chỉ còn sát khí ngùn ngụt tỏa ra từ người nàng.
“Nói cái gì, ta, ta không biết. . .” Tên kia căn bản là không để ý Thiên Chỉ Diên.
Nàng nhếch miệng, chốt câu cuối: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đúng không? Thật ra muốn chết rất dễ dàng, nhưng nửa chết nửa sống mới là điều thống khổ nhất đấy.”
Thiên Chỉ Diên không muốn phí thời gian với hắn nữa, lấy một cây kim nhọn ra châm vào huyệt đạo của hắn.
“A. . .” Tên đó đau đến thét lên.
Thiên Chỉ Diên rút về thanh đao đang kể trên cổ hắn, nhưng nàng lại bắt cổ tay hắn, xoẹt một nhát, gân tay của hắn đã bị đứt đoạn.
“Ối. . .” Hắn chỉ còn nước kêu la thảm thiết.
“Kêu gì chứ, đừng vội, chẳng qua là bắt đầu thôi, nếu ngươi không định phối hợp, ta sẽ từ từ chơi đùa với ngươi. Yên tâm, thủ pháp của ta rất chắc, sẽ không giết ngươi nhanh thế đâu.” Nụ cười quỷ mị của Thiên Chỉ Diên thật khiến cho người nhìn thấy phải ớn lạnh.
“Ngươi, ngươi là ma quỷ. . .”
“Cám ơn, ta rất thích từ này, lâu rồi không ai khen ta cả.” Nàng vừa nói vừa kề đao lên ngực hắn.
“Ngươi bảo xem, nhìn thấy ruột của mình có hưng phấn không đây?” Thiên Chỉ Diên chớp chớp mắt hỏi hắn.
“Không, không, ta nói, ta nói!”
“Chà, có chút cốt khí có được hay không, ngươi kiên trì chút nữa để ta chơi đùa thêm nào.” Nàng không vui lắc lắc đầu.
“Chúng ta là người của Quỷ Kiếm Môn, lần này phụng mệnh bắt ngươi.”
“Thứ vừa chuyển ra là gì?”
“Thuốc nổ, trong thuốc nổ có độc phấn.”
“Dùng để làm gì?”
“Chôn dưới đài tỷ võ, ngày mai Diệp Thần Hiên lên đấu võ sẽ. . .”
Nghe đến đây, Thiên Chỉ Diên động đao một cái, tên đó liền tắt thở.
“Thì ra mục tiêu của các ngươi chính là Diệp thúc thúc!”
Không biết vì sao khi biết được Diệp Thần Hiên sắp gặp nguy hiểm, trong lòng nàng thoáng bối rối, xen lẫn là nỗi sợ hãi. Thuốc nổ nhiều như vậy, còn trộn thêm độc phấn chính là muốn đẩy hắn vào chỗ chết mà!
Không trì trệ thêm nữa, Thiên Chỉ Diên lập tức đứng lên, chạy nhanh đi.
“Bánh Trôi, đuổi theo!”
Đến khi chạy đến cửa động, tên hắc y nhân thủ lĩnh bỗng nhiên quay về, thấy Thiên Chỉ Diên từ trong mật đạo chạy ra.
“Hai tên phế vật, có một tiểu nha đầu mà cũng để thoát! Đuổi theo mau, không được để nó trốn thoát!” Tên cầm đầu lập tức ra lệnh, toàn bộ đám còn lại cũng nhanh chóng đuổi theo nàng.
Thiên Chỉ Diên thấy không ổn, liền vận khinh công cho nhanh hơn.
Đám hắc y nhân phía sau đuổi theo không thôi, tốc độ cũng không chậm. Nhưng khinh công được Thiên Chỉ Diên tập trung luyện suốt một năm, rồi còn được lão đầu chỉ bảo, tất nhiên là không tệ.
Vì vậy, mặc dù rất nhiều người đuổi theo nàng một hồi lâu, rốt cuộc cũng để nàng thoát thân.
Thiên Chỉ Diên chạy thật lâu, nàng cũng không biết mình chạy đến đâu, cũng không tâm bọn hắc y nhân phía sau có động thủ hay không, nhìn sắc trời dần dần sáng lên, trong lòng nàng hết sức lo lắng.
Nếu nàng đến trễ, nếu nàng không kịp báo cho Diệp thúc thúc, nếu thuốc nổ phát tác ngay trận đấu thì. . .
Thiên Chỉ Diên không dám nghĩ nhiều nữa, nàng chỉ muốn mau chóng tìm được đường, ra khỏi ngọn núi ngày đến trường đấu ngay.
Không biết lòng vòng bao lâu, tia nắng mặt trời đầu tiên đã ló dạng, Thiên Chỉ Diên gạt tay lau mồ hôi trên trán, nhìn thấy chút phương hướng, rốt cuộc nàng cũng về đến Diệp gia.
Tâm tình thoáng buông lỏng nhưng thân lại không dám dừng lại, nàng liền vọt đến đài tỷ võ của Diệp gia ngay lập tức. Hiện sức lực gần cạn kiệt nhưng nàng không định dừng lại. Diệp Thần Hiên là một người rất rất quan trọng, nàng không thể trơ mắt để hắn lâm vào nguy hiểm.
/89
|