“Thùng”, tiếng trống vang lên, tỷ võ bắt đầu.
Trên đài, vị công tử mặc áo hoa hòe lòe loẹt, Hoa thiếu, chống hông nhìn Phong Thạc đang đứng trước mắt, nhìn trái, nhìn phải cuối cùng vẫn không động thủ.
“Có phải các ngươi cố ý sắp xếp không?” Hoa thiếu quay đầu lại hỏi các bình phán.
“Đối thủ là do ngươi rút thăm trúng được, cho nên không có chuyện này xảy ra.” Ân Chấn Phương bác bỏ nghi vấn của hắn.
“Là ý gì? Ta thấy bình phán các ngươi thật đáng ngờ, nếu không sao chừa lại hai chỗ trống kia làm gì? Công tử Tương đâu? Còn có cô nàng gì đó của Ngạo Long sơn trang nữa? Song túc song phi rồi phải không?” Hoa thiếu bĩu môi.
“Ít nói thừa đi, rốt cuộc ngươi có muốn đấu hay không?” Tề Minh bực mình quát.
Cũng không thể trách hắn nổi khí được, Tề Hải Phong được Tề gia phái ra ứng chiến hôm qua đã bị Hoa thiếu ném ra khỏi võ đài. Đại hội lần này Tề gia đã hết hi vọng.
Hôm qua tiến hành đấu loại từ mười còn năm người, danh sách gồm có Diệp Thần Hiên của Diệp gia ở Hoài Lăng, Phong Thạc của Phong gia ở Lũng Tây, Mạch Ly của Thính Phong lâu, Quỷ Kiếm Môn Ngô Thử, người cuối cùng chính là vị Hoa thiếu này.
“Ta muốn đấu một trận với Diệp Thần Hiên kia kìa, cớ sao lại xếp ta đấu cùng Phong Thạc chứ?” Hoa thiếu kháng nghị.
“Nếu ngươi có thể thắng Phong Thạc mới có thể giao đấu với Thần Hiên.” Diệp Vấn Thiên giải thích.
“Vậy cũng không được, nếu ta thắng Diệp Thần Hiên rồi, vậy thì ta phải đương đầu với tên minh chủ võ lâm gì đó. Ôi chao, đáng sợ quá, ta không muốn nữa.”
“Ngươi. . .”
“Coi như xong, hơn nữa ta đây cũng chơi đủ rồi. Ngày tháng còn dài, các vị, lần sau gặp lại.” Hoa thiếu chắp tay, xoay người nhảy xuống khỏi đài tỷ võ.
“Này. . .”
“Bỏ đi, hắn vốn không thích hợp, đi tốt hơn!” Ân Chấn Phương phất tay.
Một tiếng “thùng” vang lên, Phong Thạc không chiến mà thắng!
Trận tỉ thí tiếp theo giữa Diệp Thần Hiên với Ngô Thử.
Khi bắt đầu trận tỉ võ, Diệp Thần Hiên có chút nao núng, dường như đang rất kích động.
“Diệp Tam thiếu, trạng thái đó không tốt lắm đâu.” Ngô Thử cười nói.
“Hèn hạ.” Diệp Thần Hiên lên tiếng mắng.
“Xin mời.” Ngô Thử hết sức đắc ý.
Hai người nhanh chóng xuất thủ. Võ công của Diệp Thần Hiên hiện giờ bỗng nhiên không xuất sắc như mọi hôm, còn võ công của Ngô Thử vốn cũng không thấp nhưng dựa vào tí gian xảo mà mới lọt vào bảng năm.
Vì vậy, xét theo tình huống này thì hai người hiện đang ngang cơ nhau.
“Thần Hiên, ngươi đang làm gì đấy, còn lằng nhằng gì nữa? Mau xuất thủ đi!” Diệp Vấn Thiên tức giận đập bàn.
Diệp Thần Hiên dường như không thể nghe lời cha mình được, vẫn tiếp tục giằng co cùng Ngô Thử.
“Diệp Tam thiếu, ngươi nhìn sang bên kia.” Ngô Thử cười bí hiểm.
Ánh mắt của Diệp Thần Hiên thuận theo hướng lão già Ngô Thử chỉ, trong một góc chỗ ngồi của người đến xem, đó là một góc khuất mà các bình phán không thấy, nhưng ngay vị trí của Thần Hiên đang đứng thì có thể nhìn thấy rõ: Một đệ tử của Quỷ Kiếm Môn đang vuốt ve một cô bé, cô bé dường như đang ngủ say giống đang sắp chết gục trên vai kẻ đó, mặt không quan sát được
“Diên nhi. . .” Diệp Thần Hiên nhăn mày, hắn thấy kẻ nọ đang cầm một thanh đao nhỏ, đang kề sát cổ cô bé. Đáng tiếc tiểu cô nương kia đã ngất xỉu, căn bản không cách nào phản kháng.
“Thấy rõ ràng chưa? Chắc ngươi cũng biết là nên làm thế nào, muốn mạng của tiểu nha đầu đó hay chức vị minh chủ đây, ngươi chọn xem.” Ngô Thử cười gian tà.
“Các ngươi là bọn hèn hạ vô sỉ.”
“Vậy thì sao? Để đạt được mục đích, bọn ta sẽ không từ thủ đoạn. Người cười cuối cùng mới là người thắng.” Ngô Thử vừa nói, vừa tung chiêu đánh lên người Diệp Thần Hiên.
Diệp Thần Hiên xoay người tránh được.
“Ngươi tránh hay lắm, nhưng ngươi tránh một lần, nha đầu kia sẽ chịu nhận một dao.”
Diệp Thần Hiên quay đầu nhìn về phía tên đệ tử, một dòng máu nhỏ chảy xuống từ cổ của tiểu cô nương khiến tim hắn đau đớn theo, hắn cắn răng đứng yên chịu trận.
Một chưởng tiếp tục tập kích, Diệp Thần Hiên đã ngã nhào trên võ đài.
“Thần Hiên, ngươi đang làm gì thế này!” Diệp Vấn Thiên suýt nữa đã nhảy dựng lên.
“Bình tĩnh chớ nóng. . .” Phong Bá cười nhẹ nhàng, bảo: “Tiểu tử Thần Hiên này có võ công cao cường, nếu hắn làm vậy tất có sự cân nhắc. ngươi không nên quá lo lắng.”
“Không lo lắng? Nếu nó thua, nghĩa là không ai đấu cùng Phong Thạc nữa, này không phải là hợp ý ngươi sao?” Diệp Vấn Thiên cười lạnh.
“Thành bại tùy bọn chúng, không liên quan đến chúng ta. Chúng ta kích động cũng không hữu dụng gì.” Phong Bá sảng khoái cười to.
“Nghịch tử này rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Một tiếng “bốp” nữa vang lên, thêm một chưởng tung tới Diệp Thần Hiên, ánh mặt trời chiếu rõ làm nổi bật khuôn mặt nhợt nhạt của hắn. Đến khi gục ngã trên đài, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi tiểu cô nương kia.
“Diên nhi, ngươi không thể có chuyện được.” Diệp Thần Hiên nôn ra một ngụm máu tươi.
“Ngươi còn sức chống cự được à, đánh lâu vậy cũng không chịu thua, muốn kéo thời gian sao?” Giọng nói của Ngô Thử vang lên từ sau lưng.
“Nếu ta không chịu thua thì sao?”
“Không gì hết, muốn mạng của tiểu nha đầu kia hay chức minh chủ là tùy ngươi chọn thôi. Bất quá, ngươi đã thích thế này thì ta sẽ không nương tay nữa, ta sẽ chơi đùa theo ý ta.” Lão già vừa nói vừa nhếch miệng rất chướng mắt.
Diệp Thần Hiên gắng gượng đứng dậy, phụt ra thêm một ngụm máu nữa, dáng đứng đã bắt đầu xiêu vẹo.
“Nghịch tử, ngươi rốt cuộc đang sợ gì hả? Không lo tập trung mà nhìn đi đâu đấy?” Diệp Vấn Thiên đã mất kiên nhẫn lớn tiếng, còn Diệp Thần Hiên thì cố hít thở sâu, yên ổn thân thể mình.
“Mau lên, ta không có nhiều thời gian chơi đùa với ngươi.” Lão cười khinh thường.
Lão già vươn một chân ra muốn đá vào người Diệp Thần Hiên, may mắn là hắn tránh được. Nhưng khi hắn đưa mắt nhìn về đứa trẻ đó, thấy máu ướt đẫm hết cả áo của nha đầu kia thì chợt sững người lại. Ngô Thử lợi dụng cơ hội này tấn công từ phía sau Diệp Thần Hiên, dẫm một chân lên người hắn.
“Đường đường là Diệp gia Tam thiếu, ứng viên tốt nhất cho chức minh chủ võ lâm, hôm nay lại bị ta dẫm dưới chân, tiểu tử ngươi thật không bằng con chó.” Ngô Thử cười to.
Diệp Thần Hiên không còn để ý lão ta ngông cuồng gì nữa, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn đứa bé kia.
Đến khi Thiên Chỉ Diên chạy đến được võ đài, nàng chứng kiến ngay cảnh tượng này. Thuận theo ánh mắt của Diệp Thần Hiên, nàng quay người sang phát hiện được tên đang vuốt ve tiểu hài tử.
Thiên Chỉ Diên thấy Diệp Thần Hiên khắp mình toàn là màu tươi, cảm thấy đau lòng giống như bị dao cắt. Nếu không phải vì nàng, Diệp thúc thúc sẽ không bị kẻ khác hành hạ ra nông nỗi này.
Nhưng giờ này không phải lúc để khóc lóc, Thiên Chỉ Diên gạt nước mắt đi, nàng hét to lên: “Diệp thúc thúc, cẩn thận dưới đài có thuốc nổ!”
Tiếng thét này lập tức kéo được sự chú ý của Diệp Thần Hiên, hắn ngước nhìn lên, tận mắt trông thấy một tiểu Chỉ Diên không thương tổn gì đứng ngay cửa ra vào đài tỷ võ, trên trán ướt mồ hôi.
Hắn liền ngay tức khắc vùng dậy, không chế Ngô Thử.
Đúng lúc này, một tiếng “ầm” vang lên động trời, đài tỷ võ bỗng dưng bị nổ tung. Thiên Chỉ Diên chỉ có thể trợn to mắt, chứng kiến cảnh tượng tung tóe, khói trắng mờ mịt bay tứ tán, che mất tầm nhìn của nàng.
“Á. . .” Cả hội trường ồn ào đại loạn, trừ giữa võ đài, toàn bộ bốn phía đều có thuốc nổ sắp đặt.
“Cứu mạng a. . .”
“Oái. . .”
Tiếng la, tiếng khóc lấp đầy xung quanh, các giang hồ nhân sĩ hoảng loạn, chạy tứ tung. Bị làn khói phủ che mất, Thiên Chỉ Diên không tài nào thấy rõ tình huống hiện giờ giữa võ đài ra sao được.
Nàng vẫn đến chậm ư? Nàng không cứu kịp được thúc thúc sao?
“Diệp thúc thúc!” Thiên Chỉ Diên hét to một tiếng, muốn chạy ngay đến đài tỷ võ.
Tuy nhiên, chân mới chỉ nhấc được vài bước thì nàng đã bị một cánh tay ôm chặn ngang hông.
Thiên Chỉ Diên quay đầu lại, trông thấy khuôn mặt đang cười của Hoa thiếu.
Trên đài, vị công tử mặc áo hoa hòe lòe loẹt, Hoa thiếu, chống hông nhìn Phong Thạc đang đứng trước mắt, nhìn trái, nhìn phải cuối cùng vẫn không động thủ.
“Có phải các ngươi cố ý sắp xếp không?” Hoa thiếu quay đầu lại hỏi các bình phán.
“Đối thủ là do ngươi rút thăm trúng được, cho nên không có chuyện này xảy ra.” Ân Chấn Phương bác bỏ nghi vấn của hắn.
“Là ý gì? Ta thấy bình phán các ngươi thật đáng ngờ, nếu không sao chừa lại hai chỗ trống kia làm gì? Công tử Tương đâu? Còn có cô nàng gì đó của Ngạo Long sơn trang nữa? Song túc song phi rồi phải không?” Hoa thiếu bĩu môi.
“Ít nói thừa đi, rốt cuộc ngươi có muốn đấu hay không?” Tề Minh bực mình quát.
Cũng không thể trách hắn nổi khí được, Tề Hải Phong được Tề gia phái ra ứng chiến hôm qua đã bị Hoa thiếu ném ra khỏi võ đài. Đại hội lần này Tề gia đã hết hi vọng.
Hôm qua tiến hành đấu loại từ mười còn năm người, danh sách gồm có Diệp Thần Hiên của Diệp gia ở Hoài Lăng, Phong Thạc của Phong gia ở Lũng Tây, Mạch Ly của Thính Phong lâu, Quỷ Kiếm Môn Ngô Thử, người cuối cùng chính là vị Hoa thiếu này.
“Ta muốn đấu một trận với Diệp Thần Hiên kia kìa, cớ sao lại xếp ta đấu cùng Phong Thạc chứ?” Hoa thiếu kháng nghị.
“Nếu ngươi có thể thắng Phong Thạc mới có thể giao đấu với Thần Hiên.” Diệp Vấn Thiên giải thích.
“Vậy cũng không được, nếu ta thắng Diệp Thần Hiên rồi, vậy thì ta phải đương đầu với tên minh chủ võ lâm gì đó. Ôi chao, đáng sợ quá, ta không muốn nữa.”
“Ngươi. . .”
“Coi như xong, hơn nữa ta đây cũng chơi đủ rồi. Ngày tháng còn dài, các vị, lần sau gặp lại.” Hoa thiếu chắp tay, xoay người nhảy xuống khỏi đài tỷ võ.
“Này. . .”
“Bỏ đi, hắn vốn không thích hợp, đi tốt hơn!” Ân Chấn Phương phất tay.
Một tiếng “thùng” vang lên, Phong Thạc không chiến mà thắng!
Trận tỉ thí tiếp theo giữa Diệp Thần Hiên với Ngô Thử.
Khi bắt đầu trận tỉ võ, Diệp Thần Hiên có chút nao núng, dường như đang rất kích động.
“Diệp Tam thiếu, trạng thái đó không tốt lắm đâu.” Ngô Thử cười nói.
“Hèn hạ.” Diệp Thần Hiên lên tiếng mắng.
“Xin mời.” Ngô Thử hết sức đắc ý.
Hai người nhanh chóng xuất thủ. Võ công của Diệp Thần Hiên hiện giờ bỗng nhiên không xuất sắc như mọi hôm, còn võ công của Ngô Thử vốn cũng không thấp nhưng dựa vào tí gian xảo mà mới lọt vào bảng năm.
Vì vậy, xét theo tình huống này thì hai người hiện đang ngang cơ nhau.
“Thần Hiên, ngươi đang làm gì đấy, còn lằng nhằng gì nữa? Mau xuất thủ đi!” Diệp Vấn Thiên tức giận đập bàn.
Diệp Thần Hiên dường như không thể nghe lời cha mình được, vẫn tiếp tục giằng co cùng Ngô Thử.
“Diệp Tam thiếu, ngươi nhìn sang bên kia.” Ngô Thử cười bí hiểm.
Ánh mắt của Diệp Thần Hiên thuận theo hướng lão già Ngô Thử chỉ, trong một góc chỗ ngồi của người đến xem, đó là một góc khuất mà các bình phán không thấy, nhưng ngay vị trí của Thần Hiên đang đứng thì có thể nhìn thấy rõ: Một đệ tử của Quỷ Kiếm Môn đang vuốt ve một cô bé, cô bé dường như đang ngủ say giống đang sắp chết gục trên vai kẻ đó, mặt không quan sát được
“Diên nhi. . .” Diệp Thần Hiên nhăn mày, hắn thấy kẻ nọ đang cầm một thanh đao nhỏ, đang kề sát cổ cô bé. Đáng tiếc tiểu cô nương kia đã ngất xỉu, căn bản không cách nào phản kháng.
“Thấy rõ ràng chưa? Chắc ngươi cũng biết là nên làm thế nào, muốn mạng của tiểu nha đầu đó hay chức vị minh chủ đây, ngươi chọn xem.” Ngô Thử cười gian tà.
“Các ngươi là bọn hèn hạ vô sỉ.”
“Vậy thì sao? Để đạt được mục đích, bọn ta sẽ không từ thủ đoạn. Người cười cuối cùng mới là người thắng.” Ngô Thử vừa nói, vừa tung chiêu đánh lên người Diệp Thần Hiên.
Diệp Thần Hiên xoay người tránh được.
“Ngươi tránh hay lắm, nhưng ngươi tránh một lần, nha đầu kia sẽ chịu nhận một dao.”
Diệp Thần Hiên quay đầu nhìn về phía tên đệ tử, một dòng máu nhỏ chảy xuống từ cổ của tiểu cô nương khiến tim hắn đau đớn theo, hắn cắn răng đứng yên chịu trận.
Một chưởng tiếp tục tập kích, Diệp Thần Hiên đã ngã nhào trên võ đài.
“Thần Hiên, ngươi đang làm gì thế này!” Diệp Vấn Thiên suýt nữa đã nhảy dựng lên.
“Bình tĩnh chớ nóng. . .” Phong Bá cười nhẹ nhàng, bảo: “Tiểu tử Thần Hiên này có võ công cao cường, nếu hắn làm vậy tất có sự cân nhắc. ngươi không nên quá lo lắng.”
“Không lo lắng? Nếu nó thua, nghĩa là không ai đấu cùng Phong Thạc nữa, này không phải là hợp ý ngươi sao?” Diệp Vấn Thiên cười lạnh.
“Thành bại tùy bọn chúng, không liên quan đến chúng ta. Chúng ta kích động cũng không hữu dụng gì.” Phong Bá sảng khoái cười to.
“Nghịch tử này rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Một tiếng “bốp” nữa vang lên, thêm một chưởng tung tới Diệp Thần Hiên, ánh mặt trời chiếu rõ làm nổi bật khuôn mặt nhợt nhạt của hắn. Đến khi gục ngã trên đài, ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi tiểu cô nương kia.
“Diên nhi, ngươi không thể có chuyện được.” Diệp Thần Hiên nôn ra một ngụm máu tươi.
“Ngươi còn sức chống cự được à, đánh lâu vậy cũng không chịu thua, muốn kéo thời gian sao?” Giọng nói của Ngô Thử vang lên từ sau lưng.
“Nếu ta không chịu thua thì sao?”
“Không gì hết, muốn mạng của tiểu nha đầu kia hay chức minh chủ là tùy ngươi chọn thôi. Bất quá, ngươi đã thích thế này thì ta sẽ không nương tay nữa, ta sẽ chơi đùa theo ý ta.” Lão già vừa nói vừa nhếch miệng rất chướng mắt.
Diệp Thần Hiên gắng gượng đứng dậy, phụt ra thêm một ngụm máu nữa, dáng đứng đã bắt đầu xiêu vẹo.
“Nghịch tử, ngươi rốt cuộc đang sợ gì hả? Không lo tập trung mà nhìn đi đâu đấy?” Diệp Vấn Thiên đã mất kiên nhẫn lớn tiếng, còn Diệp Thần Hiên thì cố hít thở sâu, yên ổn thân thể mình.
“Mau lên, ta không có nhiều thời gian chơi đùa với ngươi.” Lão cười khinh thường.
Lão già vươn một chân ra muốn đá vào người Diệp Thần Hiên, may mắn là hắn tránh được. Nhưng khi hắn đưa mắt nhìn về đứa trẻ đó, thấy máu ướt đẫm hết cả áo của nha đầu kia thì chợt sững người lại. Ngô Thử lợi dụng cơ hội này tấn công từ phía sau Diệp Thần Hiên, dẫm một chân lên người hắn.
“Đường đường là Diệp gia Tam thiếu, ứng viên tốt nhất cho chức minh chủ võ lâm, hôm nay lại bị ta dẫm dưới chân, tiểu tử ngươi thật không bằng con chó.” Ngô Thử cười to.
Diệp Thần Hiên không còn để ý lão ta ngông cuồng gì nữa, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn đứa bé kia.
Đến khi Thiên Chỉ Diên chạy đến được võ đài, nàng chứng kiến ngay cảnh tượng này. Thuận theo ánh mắt của Diệp Thần Hiên, nàng quay người sang phát hiện được tên đang vuốt ve tiểu hài tử.
Thiên Chỉ Diên thấy Diệp Thần Hiên khắp mình toàn là màu tươi, cảm thấy đau lòng giống như bị dao cắt. Nếu không phải vì nàng, Diệp thúc thúc sẽ không bị kẻ khác hành hạ ra nông nỗi này.
Nhưng giờ này không phải lúc để khóc lóc, Thiên Chỉ Diên gạt nước mắt đi, nàng hét to lên: “Diệp thúc thúc, cẩn thận dưới đài có thuốc nổ!”
Tiếng thét này lập tức kéo được sự chú ý của Diệp Thần Hiên, hắn ngước nhìn lên, tận mắt trông thấy một tiểu Chỉ Diên không thương tổn gì đứng ngay cửa ra vào đài tỷ võ, trên trán ướt mồ hôi.
Hắn liền ngay tức khắc vùng dậy, không chế Ngô Thử.
Đúng lúc này, một tiếng “ầm” vang lên động trời, đài tỷ võ bỗng dưng bị nổ tung. Thiên Chỉ Diên chỉ có thể trợn to mắt, chứng kiến cảnh tượng tung tóe, khói trắng mờ mịt bay tứ tán, che mất tầm nhìn của nàng.
“Á. . .” Cả hội trường ồn ào đại loạn, trừ giữa võ đài, toàn bộ bốn phía đều có thuốc nổ sắp đặt.
“Cứu mạng a. . .”
“Oái. . .”
Tiếng la, tiếng khóc lấp đầy xung quanh, các giang hồ nhân sĩ hoảng loạn, chạy tứ tung. Bị làn khói phủ che mất, Thiên Chỉ Diên không tài nào thấy rõ tình huống hiện giờ giữa võ đài ra sao được.
Nàng vẫn đến chậm ư? Nàng không cứu kịp được thúc thúc sao?
“Diệp thúc thúc!” Thiên Chỉ Diên hét to một tiếng, muốn chạy ngay đến đài tỷ võ.
Tuy nhiên, chân mới chỉ nhấc được vài bước thì nàng đã bị một cánh tay ôm chặn ngang hông.
Thiên Chỉ Diên quay đầu lại, trông thấy khuôn mặt đang cười của Hoa thiếu.
/89
|