“Nơi đó rất nguy hiểm, hơn nữa còn có độc phấn, không nên tới gần.”
“Buông ta ra!” Thiên Chỉ Diên hét to vùng vẫy.
“Thật cứng đầu.” Hoa thiếu cười nói: “Dắt theo hài tử quả nhiên không dễ chút nào.”
“Ngươi buông ta ra!” Thiên Chỉ Diên nắm lấy tay Hoa thiếu, cúi đầu xuống cắn mạnh một phát.
“Còn dám cắn người.” Hắn nhăn mày, điểm ngay huyệt đạo của nàng.
Thiên Chỉ Diên lập tức đứng yên, không nhúc nhích được gì.
“Ngươi buông ta ra!”
“Nếu ngươi thông minh thì đi theo ta một chuyến đi.” Hoa thiếu nói xong liền ôm Thiên Chỉ Diên bước nhanh.
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Ngươi nghĩ sao? Ta với ngươi không oán không thù, vậy thì sẽ làm gì ngươi nào?” Hoa thiếu cười nói.
“Vì sao ngươi bắt ta?”
“Ta được người khác nhờ vả mà thôi. Đám người kia quá bất tài, một hài tử cũng bắt không được, không cách nào khác là để ta tự mình xuất thủ. Bất quá cũng không trách được bọn chúng, ngươi thông minh, giảo hoạt thế này.” Hoa thiếu cười gian: “Rơi vào tay ta, chắc chắn ngươi sẽ không thoát nổi.”
“Bọn chúng? Là người Quỷ Kiếm Môn?”
“Chính xác. Ta càng lúc càng thích ngươi.” Hắn vẫn giữ giọng cười đáng ghét thế.
“Ngươi và bọn chúng đã sớm biết nhau? Vậy ngươi đến thi đấu là có mục đích!”
“Chà, biết quá nhiều dễ bị người khác giết người diệt khẩu đấy.” Hoa thiếu duỗi ngón tay chặn trên miệng Chỉ Diên, ý bảo nàng không nên nói thêm.
“Nghe lời đi, đem ngươi giao cho bọn chúng là xong chuyện của ta rồi, ngoan ngoãn mà phối hợp.” Hắn bỗng dưng trịnh trọng lại: “Chúng ta đi.”
Hoa thiếu dẫn Thiên Chỉ Diên rời khỏi hội trường võ lâm càng lúc càng xa. Cả nơi đây đều đã bị khói bụi mù mịt nhấn chìm. Hình ảnh Diệp Thần Hiên ngã xuống với máu tươi ướt đẫm trong tiếng nổ đì đùng không thể nào vơi đi trong đầu của Thiên Chỉ Diên.
Mi mắt dần dần nặng trĩu, Thiên Chỉ Diên cảm thấy rất khổ sở, trước nay chưa từng trải qua cảm giác như thế, giống như là mất đi một người nào đó rất là quan trọng vậy. Có thật hay không Thiên Chỉ Diên cũng không biết nữa.
Nàng nhớ dáng vẻ thúc thúc xắn tay áo làm cơm cho nàng trong nhà bếp, nàng nhớ bàn tay đã rót rượu cho nàng thưởng thức trên nóc nhà, nàng nhớ bước chân lặng lẽ của thúc thúc âm thầm theo dõi nàng trên cầu, nàng nhớ thúc thúc kiên cường như thế nào để bảo vệ “nàng” trên võ đài.
Hốc mắt bị lệ lấp đầy nhạt nhòa. Đợi nàng hé mở hai mắt lần nữa, nàng đã bị đưa đến chỗ sau núi nhà Diệp gia.
Hoa thiếu ôm nàng xông thẳng vào mật đạo không đắn đo. Đi vào trong hồi lâu, vòng vèo mấy khúc thì tiến vào một mật thất, một vài kẻ đứng đó dường như đã chờ lâu lắm rồi.
Thiên Chỉ Diên nhận ra được y phục của bọn chúng, đó là y phục của Quỷ Kiếm Môn. Giữa đám người mặc áo xám, có một người với y phục khác biệt hẳn. Thiên Chỉ Diên nhìn hắn chằm chằm thì mới phát hiện ra, hắn chính là thủ lĩnh xuất hiện đêm hôm đó.
Hoa thiếu đặt Thiên Chỉ Diên xuống mặt đất rồi bảo: “Bắt được người rồi, đừng để lại sơ sót gì, đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi, còn lại không liên quan đến ta.”
Hắn ta nói xong liền xoay người rời khỏi.
Đợi hoa thiếu đi rồi, Thiên Chỉ Diên mới bắt đầu quan sát chỗ này một phen. Nàng đã bị bắt tới đây một lần rồi. Xem ra bọn chúng đã có âm mưu từ sớm.
Quỷ Kiếm Môn bày mưu tính kế chuyện này vì lí do gì? Muốn đoạt chức minh chủ võ lâm? Vậy thì khi ra thi đấu nên để chưởng môn chứ không phải là trưởng lão chứ nhỉ? Nếu không phải thì còn nguyên nhân gì đây? Hay là khởi xướng huyền mạc thật sự là Quỷ Kiếm Môn?
“Giải huyệt cho nha đầu đó đi, giữ nó khư khư cũng mệt lắm.” Chưởng môn của Quỷ Kiếm Môn ra lệnh.
“Nhưng nó sẽ chạy. . .” Một người trong đó nói.
“Phế vật, nhiều người như thế mà không trông được một đứa trẻ à? Tình huống này cho dù nha đầu có dùng khinh công đi chăng nữa cũng trốn không thoát đi. Đừng phí lời thêm, thời gian không còn nhiều, mau đi!”
“Vâng, chưởng môn!”
Huyệt đạo được giải khai, toàn người Thiên Chỉ Diên nhẹ nhàng hẳn. Nàng theo chân bọn chúng đi sâu vào trong mât đạo, càng đi càng thấy sâu, càng vào trong càng thấy lạnh lẽo. Con đường này sẽ dẫn đến đâu? Vì sao bọn chúng lại muốn bắt mình?
Thiên Chỉ Diên quyết định án binh bất động trước, cứ theo bọn chúng tìm hiểu, có thể sẽ giải đáp được nhiều câu hỏi.
Lâu sau, từ trong mật đạo đó tiến vào một mật thất, vào trong rồi, cánh cửa tự động đóng lại. Thiên Chỉ Diên nhìn thấy bức tường bên trong mật thất có vẽ một bức hình, đó chính là biểu tượng hình con chim sau cổ của đệ tử Quỷ Kiếm Môn.
Thật sự liên quan đến huyền mạc ư? Huyền mạc thật sự là do người của Quỷ Kiếm Môn hạ độc trên cơ thể của Ân Mộc Tâm? Thiên Chỉ Diên hít một hơi thật sâu, chuyện liên quan đến thân thế của nàng, đến mẫu thân của nàng, liên quan đến nỗi khổ sợ mà nàng đã chịu đựng, hôm nay có thể biết được đáp án không?
Đột nhiên, tất cả đệ tử Quỷ Kiếm Môn đều quỳ xuống trước hình vẽ hình còn chim đó. Bọn chúng giơ hai tay lên cao, sau đó nắm hai tay lại rồi áp chặt vào ngực, trong miệng lẩm nhẩm câu từ gì đó. Sau khi đọc xong, bọn chúng dập đầu ba lần, trông hết sức chân thành.
Thiên Chỉ Diên chấn kinh khi nhìn bọn chúng tế bái huyền mạc. Chẳng lẽ đây chính là sự sùng bái mà lão đầu từng nhắc tới? Nhưng lão đầu có nhắc tới huyền mạc rõ ràng là ở Mị Ảnh Quỷ Thành ở Tây Vực mà nhỉ? Vì sao người Quỷ Kiếm Môn cũng sùng bái huyền mạc?
Chẳng lẽ người Quỷ Kiếm Môn chính là người Mị Ảnh Quỷ Thành? Nghĩa là Mị Ảnh Quỷ Thành căn bản không tồn tại, tất cả đều do Quỷ Kiếm Môn ngụy tạo ra?
Lúc này, chưởng môn Quỷ Kiếm Môn bước về chậu than trước hình vẽ con chim đó, bỏ thêm chút ít vật lạ vào. Trong nháy mắt, chậu than tỏa ra ánh sáng màu lam trông vô cùng quỷ dị, chiếu vào bức hình vẽ trên tường càng đậm thêm vẻ tà khí.
Ít chốc sau, ngọn lửa màu lam từ từ tắt ngóm, những người này kết thúc tế bái, đứng lên.
Chưởng môn Quỷ Kiếm Môn liếc Thiên Chỉ Diên rồi nói: “Đưa tiểu nha đầu này đi theo, chúng ta nhanh chóng giải quyết.”
“Vâng.”
Một câu ra lệnh này khiến cả mấy người bao quanh nàng, giám sát nàng thật chặt.
Thiên Chỉ Diên bĩu môi, nàng sẽ không chạy trốn, ít nhất là bây giờ. Chân tướng có thể sẽ được tiết lộ ngay lúc này, đây chính là cơ hội để nàng tìm hiểu.
Lúc này, chưởng môn Quỷ Kiếm Môn đứng trước một bức tường, làm nổ tường bằng một ít hỏa dược. Bức tường ầm ầm bể nát vỡ vụn, để lại một lỗ lớn. Hắn ta dẫn đầu đoàn người, kéo tất cả đi xuyên qua đó, Thiên Chỉ Diên cũng yên lặng bước theo.
Đi vào trong, khác với không gian ẩm thấp vừa rồi, mật đạo bên này thẳng lối ngay tắp như đã tồn tại thật lâu, không giống bên kia vội vàng đào thành.
Nương theo mật đạo đi một hồi lâu, họ lại tiến vào trong một mật thất nữa, nội thất bên trong cực kỳ tinh xảo. Vách tường bốn phía đều được phủ bởi những bức tranh lạ lẫm, giống như là một câu chuyện lịch sử của gia tộc vậy.
Hai bên tường còn được vẽ rất nhiều bức tranh khác nữa, đa số là tranh chân dung, bức tranh cuối cùng là chân dung của một người. Thiên Chỉ Diên nhận ra đó chính là Diệp Vấn thiên.
Chỗ này chẳng lẽ là mật thất của Diệp gia? Cho nên những bức chân dung ở đây chính là những người từng làm chủ Diệp gia? Nếu như đây là mật thất của Diệp gia, vậy chưởng môn Quỷ Kiếm Môn lại cho đập tường để lẻn vào, hình như không hợp lý lắm.
Lẻn vào mật thất của Diệp gia, bọn chúng rốt cuộc muốn tìm cái gì? Nghênh ngang đào tường như vậy, chẳng lẽ không sợ người của Diệp gia cảnh giác hay sao?
Thiên Chỉ Diên chợt nhớ tới vụ nổ ngay đài tỷ võ, cả hội truòng đều ngập tràn khói độc, tất cả võ lâm nhân sĩ cũng trúng độc khói, Diệp Thần Hiên chắc đã sớm bỏ mạng tại đó rồi, Diệp gia gặp đại loạn thế này chắc cũng không có thời gian xem xét tới.
Quỷ Kiếm Môn tận dụng cơ hội này, tất cả những gì bọn chúng đã làm đều là để ngụy trang, mục đích là giữ chân Diệp Thần Hiên, tạo ra hỗn loạn để lẻn vào mật thất nhà Diệp gia tìm kiếm thứ gì đó!
Nếu như không nhờ Thiên Chỉ Diên nhìn thấu người của Quỷ Kiếm Môn sử dụng súc cốt thuật, Hư Tâm đã phải bỏ mạng trên đài tỷ võ, một đệ tử khác ở nhóm trung cấp cũng sẽ đi tong. Lúc đó hai môn phái bị mất đi đệ tử nhất định sẽ tìm Diệp gia gây chuyện. Như vậy thì âm mưu đại loạn giang hồ của bọn chúng thành công!
Lí do bọn chúng bắt nàng ngoại trừ nàng phá hỏng kế hoạch, còn muốn dùng nàng làm con tin đắt giá trong tay, để Thẩm Vân Tương và Diệp Thần Hiên phải kiêng dè, không dám hành động lỗ mãng!
Sự thật đúng là như vậy sao? Bọn chúng sùng bái con chim đó, đã vậy khi huyền mạc phát tác trên cơ thể nàng, trên trán cũng xuất hiện hình con chim đó, suy ra điều này có liên quan đến huyền mạc bên trong nàng ư? Thế nhưng sao bọn chúng không biết thân phận của nàng?
Bất luận là vì cái gì, tóm lại theo như tình huống bây giờ thì bọn chúng sắp đạt được mục đích rồi. Nếu tìm được thứ gì đó, bọn chúng sẽ bỏ trốn mất dạng.
Làm thế nào đây?
Trong lúc Thiên Chỉ Diên còn đang sững sờ, chưởng môn của Quỷ Kiếm Môn đã tiến tới trước mặt nàng. Hắn nắm cổ áo nàng rồi dùng sức nâng lên cao, ném ra xa.
“Đi, cầm chiếc hộp đó lại đây.” Hắn ta đứng sau lưng Chỉ Diên mà kề kiếm sát lưng nàng.
Thiên Chỉ Diên thuận theo hướng hắn chỉ ngẩng đầu lên nhìn, thấy một chiếc tủ nhỏ được đặt trên một cái bàn để ngay giữa, cánh tủ bị mở rộng ra, để lộ một chiếc hộp đặt bên trong.
“Buông ta ra!” Thiên Chỉ Diên hét to vùng vẫy.
“Thật cứng đầu.” Hoa thiếu cười nói: “Dắt theo hài tử quả nhiên không dễ chút nào.”
“Ngươi buông ta ra!” Thiên Chỉ Diên nắm lấy tay Hoa thiếu, cúi đầu xuống cắn mạnh một phát.
“Còn dám cắn người.” Hắn nhăn mày, điểm ngay huyệt đạo của nàng.
Thiên Chỉ Diên lập tức đứng yên, không nhúc nhích được gì.
“Ngươi buông ta ra!”
“Nếu ngươi thông minh thì đi theo ta một chuyến đi.” Hoa thiếu nói xong liền ôm Thiên Chỉ Diên bước nhanh.
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
“Ngươi nghĩ sao? Ta với ngươi không oán không thù, vậy thì sẽ làm gì ngươi nào?” Hoa thiếu cười nói.
“Vì sao ngươi bắt ta?”
“Ta được người khác nhờ vả mà thôi. Đám người kia quá bất tài, một hài tử cũng bắt không được, không cách nào khác là để ta tự mình xuất thủ. Bất quá cũng không trách được bọn chúng, ngươi thông minh, giảo hoạt thế này.” Hoa thiếu cười gian: “Rơi vào tay ta, chắc chắn ngươi sẽ không thoát nổi.”
“Bọn chúng? Là người Quỷ Kiếm Môn?”
“Chính xác. Ta càng lúc càng thích ngươi.” Hắn vẫn giữ giọng cười đáng ghét thế.
“Ngươi và bọn chúng đã sớm biết nhau? Vậy ngươi đến thi đấu là có mục đích!”
“Chà, biết quá nhiều dễ bị người khác giết người diệt khẩu đấy.” Hoa thiếu duỗi ngón tay chặn trên miệng Chỉ Diên, ý bảo nàng không nên nói thêm.
“Nghe lời đi, đem ngươi giao cho bọn chúng là xong chuyện của ta rồi, ngoan ngoãn mà phối hợp.” Hắn bỗng dưng trịnh trọng lại: “Chúng ta đi.”
Hoa thiếu dẫn Thiên Chỉ Diên rời khỏi hội trường võ lâm càng lúc càng xa. Cả nơi đây đều đã bị khói bụi mù mịt nhấn chìm. Hình ảnh Diệp Thần Hiên ngã xuống với máu tươi ướt đẫm trong tiếng nổ đì đùng không thể nào vơi đi trong đầu của Thiên Chỉ Diên.
Mi mắt dần dần nặng trĩu, Thiên Chỉ Diên cảm thấy rất khổ sở, trước nay chưa từng trải qua cảm giác như thế, giống như là mất đi một người nào đó rất là quan trọng vậy. Có thật hay không Thiên Chỉ Diên cũng không biết nữa.
Nàng nhớ dáng vẻ thúc thúc xắn tay áo làm cơm cho nàng trong nhà bếp, nàng nhớ bàn tay đã rót rượu cho nàng thưởng thức trên nóc nhà, nàng nhớ bước chân lặng lẽ của thúc thúc âm thầm theo dõi nàng trên cầu, nàng nhớ thúc thúc kiên cường như thế nào để bảo vệ “nàng” trên võ đài.
Hốc mắt bị lệ lấp đầy nhạt nhòa. Đợi nàng hé mở hai mắt lần nữa, nàng đã bị đưa đến chỗ sau núi nhà Diệp gia.
Hoa thiếu ôm nàng xông thẳng vào mật đạo không đắn đo. Đi vào trong hồi lâu, vòng vèo mấy khúc thì tiến vào một mật thất, một vài kẻ đứng đó dường như đã chờ lâu lắm rồi.
Thiên Chỉ Diên nhận ra được y phục của bọn chúng, đó là y phục của Quỷ Kiếm Môn. Giữa đám người mặc áo xám, có một người với y phục khác biệt hẳn. Thiên Chỉ Diên nhìn hắn chằm chằm thì mới phát hiện ra, hắn chính là thủ lĩnh xuất hiện đêm hôm đó.
Hoa thiếu đặt Thiên Chỉ Diên xuống mặt đất rồi bảo: “Bắt được người rồi, đừng để lại sơ sót gì, đây là lần cuối cùng ta giúp ngươi, còn lại không liên quan đến ta.”
Hắn ta nói xong liền xoay người rời khỏi.
Đợi hoa thiếu đi rồi, Thiên Chỉ Diên mới bắt đầu quan sát chỗ này một phen. Nàng đã bị bắt tới đây một lần rồi. Xem ra bọn chúng đã có âm mưu từ sớm.
Quỷ Kiếm Môn bày mưu tính kế chuyện này vì lí do gì? Muốn đoạt chức minh chủ võ lâm? Vậy thì khi ra thi đấu nên để chưởng môn chứ không phải là trưởng lão chứ nhỉ? Nếu không phải thì còn nguyên nhân gì đây? Hay là khởi xướng huyền mạc thật sự là Quỷ Kiếm Môn?
“Giải huyệt cho nha đầu đó đi, giữ nó khư khư cũng mệt lắm.” Chưởng môn của Quỷ Kiếm Môn ra lệnh.
“Nhưng nó sẽ chạy. . .” Một người trong đó nói.
“Phế vật, nhiều người như thế mà không trông được một đứa trẻ à? Tình huống này cho dù nha đầu có dùng khinh công đi chăng nữa cũng trốn không thoát đi. Đừng phí lời thêm, thời gian không còn nhiều, mau đi!”
“Vâng, chưởng môn!”
Huyệt đạo được giải khai, toàn người Thiên Chỉ Diên nhẹ nhàng hẳn. Nàng theo chân bọn chúng đi sâu vào trong mât đạo, càng đi càng thấy sâu, càng vào trong càng thấy lạnh lẽo. Con đường này sẽ dẫn đến đâu? Vì sao bọn chúng lại muốn bắt mình?
Thiên Chỉ Diên quyết định án binh bất động trước, cứ theo bọn chúng tìm hiểu, có thể sẽ giải đáp được nhiều câu hỏi.
Lâu sau, từ trong mật đạo đó tiến vào một mật thất, vào trong rồi, cánh cửa tự động đóng lại. Thiên Chỉ Diên nhìn thấy bức tường bên trong mật thất có vẽ một bức hình, đó chính là biểu tượng hình con chim sau cổ của đệ tử Quỷ Kiếm Môn.
Thật sự liên quan đến huyền mạc ư? Huyền mạc thật sự là do người của Quỷ Kiếm Môn hạ độc trên cơ thể của Ân Mộc Tâm? Thiên Chỉ Diên hít một hơi thật sâu, chuyện liên quan đến thân thế của nàng, đến mẫu thân của nàng, liên quan đến nỗi khổ sợ mà nàng đã chịu đựng, hôm nay có thể biết được đáp án không?
Đột nhiên, tất cả đệ tử Quỷ Kiếm Môn đều quỳ xuống trước hình vẽ hình còn chim đó. Bọn chúng giơ hai tay lên cao, sau đó nắm hai tay lại rồi áp chặt vào ngực, trong miệng lẩm nhẩm câu từ gì đó. Sau khi đọc xong, bọn chúng dập đầu ba lần, trông hết sức chân thành.
Thiên Chỉ Diên chấn kinh khi nhìn bọn chúng tế bái huyền mạc. Chẳng lẽ đây chính là sự sùng bái mà lão đầu từng nhắc tới? Nhưng lão đầu có nhắc tới huyền mạc rõ ràng là ở Mị Ảnh Quỷ Thành ở Tây Vực mà nhỉ? Vì sao người Quỷ Kiếm Môn cũng sùng bái huyền mạc?
Chẳng lẽ người Quỷ Kiếm Môn chính là người Mị Ảnh Quỷ Thành? Nghĩa là Mị Ảnh Quỷ Thành căn bản không tồn tại, tất cả đều do Quỷ Kiếm Môn ngụy tạo ra?
Lúc này, chưởng môn Quỷ Kiếm Môn bước về chậu than trước hình vẽ con chim đó, bỏ thêm chút ít vật lạ vào. Trong nháy mắt, chậu than tỏa ra ánh sáng màu lam trông vô cùng quỷ dị, chiếu vào bức hình vẽ trên tường càng đậm thêm vẻ tà khí.
Ít chốc sau, ngọn lửa màu lam từ từ tắt ngóm, những người này kết thúc tế bái, đứng lên.
Chưởng môn Quỷ Kiếm Môn liếc Thiên Chỉ Diên rồi nói: “Đưa tiểu nha đầu này đi theo, chúng ta nhanh chóng giải quyết.”
“Vâng.”
Một câu ra lệnh này khiến cả mấy người bao quanh nàng, giám sát nàng thật chặt.
Thiên Chỉ Diên bĩu môi, nàng sẽ không chạy trốn, ít nhất là bây giờ. Chân tướng có thể sẽ được tiết lộ ngay lúc này, đây chính là cơ hội để nàng tìm hiểu.
Lúc này, chưởng môn Quỷ Kiếm Môn đứng trước một bức tường, làm nổ tường bằng một ít hỏa dược. Bức tường ầm ầm bể nát vỡ vụn, để lại một lỗ lớn. Hắn ta dẫn đầu đoàn người, kéo tất cả đi xuyên qua đó, Thiên Chỉ Diên cũng yên lặng bước theo.
Đi vào trong, khác với không gian ẩm thấp vừa rồi, mật đạo bên này thẳng lối ngay tắp như đã tồn tại thật lâu, không giống bên kia vội vàng đào thành.
Nương theo mật đạo đi một hồi lâu, họ lại tiến vào trong một mật thất nữa, nội thất bên trong cực kỳ tinh xảo. Vách tường bốn phía đều được phủ bởi những bức tranh lạ lẫm, giống như là một câu chuyện lịch sử của gia tộc vậy.
Hai bên tường còn được vẽ rất nhiều bức tranh khác nữa, đa số là tranh chân dung, bức tranh cuối cùng là chân dung của một người. Thiên Chỉ Diên nhận ra đó chính là Diệp Vấn thiên.
Chỗ này chẳng lẽ là mật thất của Diệp gia? Cho nên những bức chân dung ở đây chính là những người từng làm chủ Diệp gia? Nếu như đây là mật thất của Diệp gia, vậy chưởng môn Quỷ Kiếm Môn lại cho đập tường để lẻn vào, hình như không hợp lý lắm.
Lẻn vào mật thất của Diệp gia, bọn chúng rốt cuộc muốn tìm cái gì? Nghênh ngang đào tường như vậy, chẳng lẽ không sợ người của Diệp gia cảnh giác hay sao?
Thiên Chỉ Diên chợt nhớ tới vụ nổ ngay đài tỷ võ, cả hội truòng đều ngập tràn khói độc, tất cả võ lâm nhân sĩ cũng trúng độc khói, Diệp Thần Hiên chắc đã sớm bỏ mạng tại đó rồi, Diệp gia gặp đại loạn thế này chắc cũng không có thời gian xem xét tới.
Quỷ Kiếm Môn tận dụng cơ hội này, tất cả những gì bọn chúng đã làm đều là để ngụy trang, mục đích là giữ chân Diệp Thần Hiên, tạo ra hỗn loạn để lẻn vào mật thất nhà Diệp gia tìm kiếm thứ gì đó!
Nếu như không nhờ Thiên Chỉ Diên nhìn thấu người của Quỷ Kiếm Môn sử dụng súc cốt thuật, Hư Tâm đã phải bỏ mạng trên đài tỷ võ, một đệ tử khác ở nhóm trung cấp cũng sẽ đi tong. Lúc đó hai môn phái bị mất đi đệ tử nhất định sẽ tìm Diệp gia gây chuyện. Như vậy thì âm mưu đại loạn giang hồ của bọn chúng thành công!
Lí do bọn chúng bắt nàng ngoại trừ nàng phá hỏng kế hoạch, còn muốn dùng nàng làm con tin đắt giá trong tay, để Thẩm Vân Tương và Diệp Thần Hiên phải kiêng dè, không dám hành động lỗ mãng!
Sự thật đúng là như vậy sao? Bọn chúng sùng bái con chim đó, đã vậy khi huyền mạc phát tác trên cơ thể nàng, trên trán cũng xuất hiện hình con chim đó, suy ra điều này có liên quan đến huyền mạc bên trong nàng ư? Thế nhưng sao bọn chúng không biết thân phận của nàng?
Bất luận là vì cái gì, tóm lại theo như tình huống bây giờ thì bọn chúng sắp đạt được mục đích rồi. Nếu tìm được thứ gì đó, bọn chúng sẽ bỏ trốn mất dạng.
Làm thế nào đây?
Trong lúc Thiên Chỉ Diên còn đang sững sờ, chưởng môn của Quỷ Kiếm Môn đã tiến tới trước mặt nàng. Hắn nắm cổ áo nàng rồi dùng sức nâng lên cao, ném ra xa.
“Đi, cầm chiếc hộp đó lại đây.” Hắn ta đứng sau lưng Chỉ Diên mà kề kiếm sát lưng nàng.
Thiên Chỉ Diên thuận theo hướng hắn chỉ ngẩng đầu lên nhìn, thấy một chiếc tủ nhỏ được đặt trên một cái bàn để ngay giữa, cánh tủ bị mở rộng ra, để lộ một chiếc hộp đặt bên trong.
/89
|