Quách Uyển Tây ngại ngùng, giơ chân ra đá vào chân Trần Tuấn Long, mọi người đều hiểu, chỉ còn Khương Hồng Đào vẫn xoa đầu mình, cảm thấy có gì đó rất mơ hồ.
- Vậy lão đại, thêm Dương Hân nữa vậy không phải chúng ta có hai vị Long tẩu sao?
Mọi người nghe đến đấy bèn phá lên cười, về sau, Khương Hồng Đào cũng dần dần hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, hắn cười ngại ngùng. Còn Dương Hân và Quách Uyển Tây cũng rất xấu hổ, các cô chỉ muốn kiếm lỗ nào để chui xuống đất.
Bữa cơm đông đủ tối nay cũng đã chính thức khẳng định vị trí “Long tẩu” của Dương Hân và Quách Uyển Tây, bọn Dương Hiểu Nhân đều rất ngưỡng mộ về lão đại của mình. Nhưng Trần Tuấn Long lại cảm thấy chẳng có gì là thú vị, ăn cơm xong bèn đưa hai người về, Quách Uyển Tây sống chết thế nào cũng không đồng ý cho hắn quay trở về Hải Đào Hiên, đuổi hắn về ký túc xá để tự kiểm điểm mình, Dương Hân cũng muốn như vậy.
Trần Tuấn Long bỗng dưng hiểu ra một điều rằng, cả ba người cần phải có thời gian để quen với môi trường mới, hắn cũng không hề vội vàng lo lắng, chúc hai người ngủ ngon xong rồi cũng nói lời cáo biệt để quay về căn phòng ký túc đã lâu không về, đêm nay hắn đành phải ngủ lại ở đấy một mình.
Trong khoảng thời gian lên lớp ngày thứ hai, Trần Tuấn Long đã gọi điện thoại cho Quách Uyển Tây mới biết bệnh của Dương Hân đã đỡ nhiều rồi, nhưng vì hôm qua nên sức khỏe cần phải điều chỉnh một chút. Quách Uyển Tây khuyên cô hãy cứ ở lại Hải Đào Hiên nghỉ ngơi, ở đấy yên tĩnh, lại cũng khá rộng rãi, không khí cũng tốt. Dương Hân hơi ngại một chút nhưng rồi cũng chấp nhận.
Trần Tuấn Long lại ấn gọi cho Dương Hân nhưng cô cũng không nghe máy. Trần Tuấn Long lắc đầu cười trong đau khổ, cô gái này sao mà giận lâu quá, nhưng mà mình thích, hắn thầm nghĩ.
Trần Tuấn Long ngoài buổi học ban sáng ra thì cũng chẳng còn việc gì. Đến trưa thì Gà Rừng gọi điện lại, nói Ngân Xà muốn gặp một hắn một chút, hai bên hẹn gặp nhau ở quán cà phê Na Khả trên đường Vân Hải.
Khi Trần Tuấn Long đến quán cà phê Na Khả xong, Nam Lang, Gà Rừng và Ngân Xà đều đang ngồi đợi từ lâu. Khi trông thấy Trần Tuấn Long đi vào mọi người đều răm rắp đứng dậy.
Sau khi chào hỏi xong Trần Tuấn Long bảo mọi người ngồi xuống. Đêm đó Trần Tuấn Long tự mình chỉ huy, dùng thủ đoạn lôi đình để thu phục Ngũ Hổ Bang, mọi người đều biết được Trần Tuấn Long đã lên tiếp một tầng nữa.
Ban đầu Trần Tuấn Long chỉ muốn chống lại cho bõ hận, lần đầu tấn công hắn cũng có mặt ở đấy, hơn nữa còn tự mình động thủ, dựa vào sức mạnh của bản thân đánh bại mấy người Ngũ Hổ Bang, mấy tên Đồng Hổ kia bây giờ đã nghe theo lời vị lão đại này.
Một lần khác, Trần Tuấn Long cũng thật lợi hại, cứ xem chuyện toàn gia Phạm Tăng Hổ bị diệt môn, phải thật liều lĩnh mới dám làm điều đó, thủ đoạn lợi hại này cũng là thứ mà Nam Lang và Cọp Dữ không bao giờ học được.
Chính vì vậy mà bây giờ ánh mắt mọi người nhìn Trần Tuấn Long ngoài sự kính nể vẫn là sự kính nể, không dám lơ là.
- Sao cơ?
Trần Tuấn Long ngồi xuống hỏi Ngân Xà:
- Có phải là có tin gì vui cần thông báo với ta không?
Trước khi hắn đến đã gọi điện cho Lý Thế Bằng, Lý Thế Bằng bảo với hắn rằng trong hai ngày nay bang Ngũ Hổ vẫn chưa hề có động tĩnh gì cả, dường như bọn chúng vẫn chưa tỉnh lại sau lần công kích, điều này đương nhiên là tin tốt lành đối với Trần Tuấn Long, Ngũ Long Bang cũng đã suy yếu rồi, có thể độ nhạy cảm đối với thế giới bên ngoài của họ không đủ, tòa nhà được xây dựng, còn không biết trốn tránh hiểm nguy.
Nhưng thế này cũng tốt, Trần Tuấn Long nghĩ, chỉ cần bọn chúng còn lơ là thì thì việc thanh toán Ngũ Hổ Bang cũng sẽ rất đơn giản, Trần Tuấn Long vô cùng tự tin.
Quả nhiên, Ngân Xà đã có tin tức tình báo, Ngũ Hổ Bang trên dưới đều vẫn đang hồn xiêu phách lạc về chuyện xảy ra buổi tối hôm nọ, lại thêm ngày thứ hai sở công an đã bắt đầu tấn công vào Ngũ Hổ Bang, mọi người đều không để ý đến.
Nhưng cậu ba Phạm Tăng Báo kia vẫn không đưa ra được biện pháp đối phó nào phù hợp, một số tên thông minh hơn đã rời khỏi Bắc Kinh để tránh bão, nếu không cũng đã bị người của Lý Thế Bằng đuổi bắt rồi, dù có không làm gì cũng bị giữ từ tám đến mười ngày.
Cũng có một số bang phái đi theo Ngũ Hổ Bang, bọn chúng có rất nhiều đồng bọn bị dắt vào đồn tra hỏi nhưng sau đó cung không ra được, khiến cho cả Ngũ Hổ Bang trở thành một đám loạn, cậu ba Phạm Tăng Báo cũng vì chuyện đại ca của hắn mà bị tấn công.
Trong bang giờ chỉ còn một mình cậu năm Lưu Đức Vĩ đang ôm hận báo thù, la hét ầm lên rằng quyết sẽ tìm cho ra hắc thủ. Nhưng mọi người đều không hề biết đối thủ là ai, có người đã bắt đầu nghi ngờ rằng không biết có phải là Tân Nghĩa Minh đã làm trò quái quỷ gì sau lưng không.
Cậu ba Phạm Tăng Báo cũng đã tự mình gọi điện cho Hứa Viễn Giang của Tân Nghĩa Minh, hắn bây giờ đã danh chính ngôn thuận là hắc đạo đại ngôn nhân, những chuyện này phát sinh hắn đều biết cách giải quyết.
Dù có xảy ra chuyện gì thì hắn cũng phải phối hợp giúp đỡ. Còn Hứa Viễn Giang lại thề rằng hắn tuyệt đối không hề tham gia công kích Ngũ Hổ Bang, còn nhắc nhở hắn phải luôn luôn cẩn thận và đồng ý rằng có chuyện gì sẽ phản ánh lên trên. Nghe Hứa Viễn Giang nói vậy Phạm Tăng Báo cũng không hề để ý đến nữa, hắn và Hứa Viễn Giang đã quá quen rồi, hầu hết nguồn hàng ma túy cho Tân Nghĩa Minh đều là do bọn chúng cung cấp, thêm nữa còn cung cấp cho bọn chúng với giá ưu đãi nhất.
Năm đấy, khi Tân Nghĩa Minh vừa mới phất lên, tên đại ca đã chết kia vẫn còn làm hợp đông bằng miệng với Hứa Viễn Giang rằng sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau, xem ra những chuyện như thế này đều không thể do Tân Nghĩa Minh làm được, vậy suy cho cùng thì chuyện này do ai gây ra chứ, hắn rất đau đầu.
Ngân Xà báo cáo về tình hình của Ngũ Hổ Bang xong, Trần Tuấn Long gật đầu lia lịa, trông thấy bộ dạng của Ngân Xà rất sành sỏi kể lại, hắn nhíu mày hỏi:
- Xà ca, anh còn muốn kể thêm điều gì nữa?
- Ừm …
Ngân Xà nghĩ suy một lúc rồi cuối cùng cũng mở miệng:
- Đúng vậy, Long ca. Chuyện là thế này, Ngũ Hổ Bang còn gọi người của Thông về nữa.
- Thông về rồi sao?
Không đợi cho Trần Tuấn Long nói hết, Nam Lang đứng bên cạnh cũng mở miệng trước, hình như hắn cũng hiểu khá rõ về tên Thông kia, bộ dạng của hắn rất kinh ngạc.
- Thông là ai kia?
Trần Tuấn Long ngoảnh đầu lại hỏi Ngân Xà.
- Có thể nói Thông là quân sư của Ngũ Hổ Bang.
Ngân Xà giải thích thêm với Trần Tuấn Long:
- Việc buôn bán ma túy trong bang hội từ trước đến giờ đều do hắn phụ trách tiếp cận. Nhưng hắn cũng ít khi xuất hiện trong bang hội, thường xuyên đi ra ngoài để liên hệ nguồn hàng, tất cả lượng hàng bán ra trên cả nước của Ngũ Hổ Bang đều do một mình hắn đi đến tận Tam Giác Vàng đưa về. Năm nay lượng hàng chuyển về bằng đường biển từ Tam Giác Vàng không ổn, nửa năm trước hắn phải chuyển hàng đi Nam Mỹ, tuyến đường ở đó đã câu thông tốt rồi. Em cũng không ngờ rằng hắn có thể quay về lúc này.
Ngân Xà nói đến đấy bèn thở dài, Nam Lang đang ngồi bên cạnh cũng gật đầu theo, Trần Tuấn Long đã nắm được tình hình, nói tiếp:
- Ngân Xà, hình như trong lời nói của cậu còn đang muốn giấu tôi điều gì đó. Nam Lang, nói đi, cậu biết điều gì nữa?
Khẩu khí của hắn rất nặng nề, cứ như là nắm được thóp của Ngân Xà vậy, ngay cả Xà Ca cũng không gọi đến tên, cứ ép như thế, Ngân Xà cũng không dám giấu giếm thêm nữa:
- Vâng, Long ca, tên Thông này thực ra là huynh đệ của em với Nam Lang từ nhỏ đến lớn, bình thường mọi người vẫn hay giữ liên lạc với nhau.
Nam Lang phụ thêm vào:
- Vâng, đúng vậy.
Hoá ra trước đây Ngân Xà, Nam Lang và cả tên Thông đều ở trong cùng một khu phố, bọn chúng từ nhỏ đến giờ đều là một lũ trộm gà bắt chó, chính vì vậy mà cũng có chút tình cảm bạn bè.
Trần Tuấn Long sau khi nghe xong những lời giải thích thêm của Ngân Xà và Nam Lang bèn nhíu mày:
- Theo lời của các cậu nói, tên Thông này có địa vị trong Ngũ Hổ Bang, tại sao trước đây chưa thấy các cậu nhắc đến hắn ta bao giờ, có phải các cậu cố ý giấu tôi không? Phải vậy không? Hừ hừ….
Trần Tuấn Long nói xong giọng không còn một chút thiện chí nào nữa.
- Ôi…Không phải như vậy đâu Long Ca.
Ngân Xà nhìn thấy thần sắc không tốt của Trần Tuấn Long bèn vội vàng giải thích:
- Tên Thông kia mặc dù là quân sư cho Ngũ Hổ Bang nhưng thực chất cậu Ba Phạm Tăng Báo từ trước đến giờ luôn tỏ ra ganh ghét với năng lực và tài cán của hắn.Tên Thông trước đây là do Hổ gia đưa về, bởi vì tên Thông kia thông minh và có tài, sau này cho hắn nắm quyền phụ trách buôn bán ma túy của Ngũ Hổ Bang, có thể nói con đường phát tài của Ngũ Hổ Bang đều do hắn mang lại.
- Ồ.
Trần Tuấn Long trầm tư.
- Có chuyện như vậy sao?
Ngân Xà gật đầu.
- Vậy thì tên Thông này, chúng ta có thể mua được hắn không?
Trần Tuấn Long hỏi.
Ngân Xà suy nghĩ một lát rồi lắc đầu sau đấy trả lời:
- Tên Thông này là người có vẻ rất trung thành, ở Ngũ Hổ Bang quan hệ của hắn với Hổ gia trước đây rất tốt, chính vì thế hắn luôn chuyên tâm mặc dù mấy năm nay cậu Ba kia đối xử với hắn rất lạnh nhạt, và cố gắng xóa bỏ những quyền lực của hắn, nhưng hắn lúc nào cũng tỏ ra rất mực trung thành với những chuyện của Ngũ Hổ Bang. Anh nghĩ xem trong tay hắn có biết bao nhiêu nguồn ma túy từ Tam Giác Vàng đấy cũng là một con đường tiền tài vô tận nhưng chưa bao giờ thấy hắn vơ vét gì trong đó cả.
- Trung thành sao?
Trần Tuấn Long cười.
- Vậy để anh đi thử hắn xem thế nào, anh tin rằng bất kỳ một kẻ nào đều có cái giá của mình, chỉ cần trả đủ tiền, chẳng có gì là không thể mua được. Ha ha…
Trần Tuấn Long vô cùng tự tin.
- Được thôi, bây giờ nói cho tôi biết tên Thông này có nhược điểm gì, ví dụ như hắn có vợ, tình nhân, con riêng, đại loại là như thế?
Trần Tuấn Long hỏi Ngân Xà.
- Hu…
Ngân Xà bổng dưng không nói được gì thêm nữa, ngại ngùng nhìn sang phía Nam Lang.
- Khà khà…
Trần Tuấn Long cười.
- Nói đi, các cậu không phải là bạn bè sao, không nói làm sao tôi biết được.
Xem ra hai người này còn tính đến chút nghĩa khí, nhưng nghĩa khí có đáng bao nhiêu tiền đâu. Trần Tuấn Long thầm cười nhạt trong bụng.
- Uhm... Cái này.
Sau khi Nam lang do dự một lúc rồi mở miệng nói:
- Con người tiểu tử A thông này rất bảo thủ, bình thường cũng không có sở thích gì khác. Phải nói là, thực ra hắn rất hiếu thuận với mẹ mình, bởi vì hắn từ nhỏ bố hắn đã chết rồi, một tay mẹ hắn rất khổ cực mới nuôi được hắn lớn khôn. Có điều sau khi mẹ hắn biết hắn lăn lộn trong xã hội đen, cũng rất tức giận, đã lâu lắm rồi không liên lạc với hắn nữa. Mẹ hắn vẫn luôn khuyên hắn sớm rửa tay, đừng làm hắc đạo nữa. Nhưng bà ta đâu có biết được, đã vào Ngũ Hổ Bang, muốn rút lui là điều không có khả năng, hơn nữa làm cái nghề buôn bán thuốc phiện này, gách vác nguy hiểm rất lớn, a Thông hắn cũng sợ làm liên lụy đến mẹ hắn.
- Oh, là vậy sao, từ xưa trung hiếu không thể lưỡng toàn, ha ha, bây giờ tôi lại muốn xem thử, tên a Thông này của các ngươi, là trung thành với Ngũ Hổ Bang của hắn, hay là trung thành với mẹ hắn. Hắc hắc... Hắc hắc...
Trần Tuấn Long cuối cùng cũng bật cười sảng khoái, Ngân Xà cùng Nam Lang bốn mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng.
- Các ngươi yên tâm đi, ta tự có biện pháp, sẽ không gây khó khăn cho các ngươi đâu.
Trần tuấn long cuối cùng nói.
- Tốt lắm, bây giờ nói cho ta biết, huynh đệ tên a Thông của các ngươi, mẹ hắn tên là gì, đang ở đâu?
Trần Tuấn Long đem theo giỏ trái cây bước xuống xe, lúc này, mặt trời lặn đang khuất dần sau lưng hắn, hắn quan sát cẩn thận con hẻm cũ kĩ này, cái cổng bằng gỗ cũ kĩ, cái tường đá bể dâu, tứ hợp viện cũ kĩ rách nát, còn có con đường nhỏ uốn éo...Dưới mái hiên của một căn nhà lớn nhô lên, có một tổ chim sẻ màu sắc sặc sỡ, lại nhìn thấy mấy con mèo cuộn tròn ở góc tường, đang híp mắt miễn cưỡng phơi ánh nắng mặt trời, Trần Tuấn Long đột nhiên có một cảm giác yên tĩnh mà trên con đường ngựa chạy không hề cảm nhận được. Giữa trần thế náo nhiệt, cuộc sống khắc nghiệt và bất hạnh như thế này, chẳng lẽ không phải mỗi một người đều theo đuổi sao?
Nhưng Trần Tuấn Long thì không phải, hôm nay tới đây, là có mục đích của chính hắn, chuyển qua góc tường, bất ngờ có một cái vườn lớn, Trần Tuấn Long nhìn thấy ba đứa trẻ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất chơi bắn đá, dưới gốc cây đại thu bên cạnh có mấy cụ già chính ngồi hóng mát ở đó, thế là mỉm cười bước qua, thỉnh giáo một cụ già nói:
- Ông ơi, ông có biết nhà của Chương Nguyên Thông ở đâu không ạ?
- Cậu hỏi ai hả?
Vị cụ già đó run run lớn giọng hỏi.
- Là Chương Nguyên Thông ạ.
Trần Tuấn Long vẫn mang theo nụ cười mỉm.
- Oh... Cậu nói Tiểu Thông hả, tiểu tử nghịch ngợm này đã nhiều năm tôi không thấy hắn rồi.
Cụ già đó dường như bắt đầu hồi ức lại hắn.
- Khi còn bé...
Trần Tuấn Long có chút ngượng ngùng ngồi bên cạnh nghe, hắn lúc này tới đây là muốn tìm mẹ của vị A Thông của Ngũ Hổ Bang kia, chuẩn bị ra tay từ bà ta. Nam Lang và Ngân Xà không dam đi theo, Nam Lang nói bà ta rất hung dữ, thấy bọn họ một lần là mắng bọn họ một lần, hắn đều sợ rồi. Việc A Thông lăn lộn vào xã hội đen, mẹ hắn đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu bọn họ, nói là bọn họ xử hư a Thông. Trần Tuấn Long đứng như vậy, nghe cụ già kia lẩm bẩm, cũng may mấy đứa trẻ chơi bắn đá đó đã giải thoát cho hắn.
- Đại ca ca, anh tìm Thím Lưu nhà chú Thông đi, đi, anh đi theo em, em dẫn anh đi.
Trong đó có một cậu bé rất đáng yêu nói với Trần Tuấn Long.
- Vậy thật tốt quá, cám ơn em.
Trần Tuấn Long gật đầu ra hiệu, cậu bé đó sau khi chia tay cùng đám bạn thì nhảy chân sáo dẫn Trần Tuấn Long đi thẳng về tứ hợp viện ở phía trước.
- Thím Lưu... Thím Lưu...
Nó vừa vào sân đã hô toáng lên.
- Có vị đại ca ca tới tìm thím.
- Ây... đến đây...
Bên trong giọng của một cô gái trong trẻo trả lời, rất nhanh đã thấy một cô gái thanh tú xốc rèm cửa lên, đi ra:
- Xin hỏi vị nào muốn tìm Thím Lưu?
Trần Tuấn Long lại không ngờ tới ở trong một cái viện lạt hậu cũ nát này vẫn có một cô nương thanh tú như vậy, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người. Cô gái đó cũng kỳ quái nhìn chăm chú Trần Tuấn Long.
- Thím Lưu không có ở nhà sao?
Vẫn là cậu bé dẫn Trần Tuấn Long tới đánh vỡ sự giằng co.
- Yến tỷ tỷ, em cứ tưởng rằng thím ấy đã về rồi.
- Không sao, tôi có thể đợi thím ấy một lát.
Trần Tuấn Long cười, xoa xoa cái đầu của cậu bé đó, sau đó lấy ra một nải chuối trong giỏ trái cây đưa cho cậu bé.
- Nè, cậu bạn nhỏ, cám ơn của em đã dẫn đường.
Cậu bé đó được thưởng nhất thời vui quá cầm nải chuối chạy đi. Chỉ còn lại Trần Tuấn Long và cô gái đó ở trong sân.
- Anh đến tìm Thím Lưu?
Cô gái đó mang chút ngượng ngùng hỏi.
Trần Tuấn Long mỉm cười đưa giỏ trái cây qua.
- Một chút lòng, biểu thị tấm lòng tôn kính, cô là gì của Lưu đại thẩm?
Cô gái đó vội vàng nhận lấy.
- Vậy anh vào trong sân ngồi trước đã, Thím Lưu đi họp ủy viên xóm phố rồi, lập tức sẽ về ngay.
Cô gái đó dẫn Trần Tuấn Long đi tới cái bàn đá được đặt dưới cây nho, mời hắn ngồi xuống, thuận tay cũng đặt luôn giở trái cây lên bàn.
- Đúng vậy, tôi tên Trần Tuấn Long, hôm nay đặc biệt đến thăm thím ấy.
- Ừm... Tôi tên Trịnh Hải Yến, vốn là khách trọ của Thím Lưu, ha ha, anh chờ một chút, tôi còn đang nấu dỡ cơm bên trong, sắp xong rồi.
Trần Tuấn Long mỉm cười gật đầu, cô gái đó xoay người trở vào trong nhà, chỉ để lại Trần Tuấn Long một mình ngồi bên ngoài.
Trần Tuấn Long quan sát một chút cái sân nhỏ này, mặc dù cũ kĩ rách nát, nhưng cũng được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp. Bên trong nhìn thấy một căn nhà lớn bốn gian, nhưng có hai gian đã khóa sắt ngang lại rồi, có thể đã lâu không có người ở.
Chỉ ngồi một lúc, cô gái lúc nãy lại đi ra, chỉ thấy cô thổi xách một rổ đậu phộng mang ra.
- Chào anh, trong nhà cũng không có gì để tiếp đãi cả, mời ăn chút đậu phộng.
Trần Tuấn Long mỉm cười nhận lấy, thuận tay đặt lên bàn, cô bé kia vốn cũng muốn nói chuyện với Trần Tuấn Long, nhưng bất đắc dĩ hai người đều rất xa lạ, cô cũng thấy thẹn, ngượng ngùng đứng một hồi, vẫn là Trần Tuấn Long da mặt dày, hắn mỉm cười với cô gái kia rồi nói:
- Hải yến cô nương nếu còn có việc, cô có thể đi bận việc của cô trước đi, tôi ở đây chờ cũng được.
Nghe Trần Tuấn Long nói vậy, cô bé Trịnh Hải Yến kia cười một tiếng, ngược lại ngồi xuống:
- Cơm đều đã nấu xong xuôi hết rồi, hay đợi lát nữa anh ở lại đây cùng ăn cơm vậy.
Hoá ra cô xem Trần Tuấn Long là khách, trong nhà cũng không có cái gì chiêu đãi cả, cho nên đặc biệt đưa ra lời mời này với Trần Tuấn Long.
- Ha ha...
Trần Tuấn Long cười.
- Cảm ơn hảo ý của Hải Yến cô nương, ừ, tôi vẫn phải đợi Thím Lưu về trước đã.
Thật khéo, hai người hàn huyên một hồi, Trần Tuấn Long liền nhìn thấy một đại thẩm khoảng hơn năm mươi tuổi, đầu đã là đầy tóc bạc đi về, Trịnh Hải Yến vội vàng nghênh đón:
- Thím Lưu, thím đã về, trong nhà đang có khách.
Trần Tuấn Long cũng đứng lên, mặt mang nụ cười mỉm. Thím Lưu kỳ quái nhìn Trần Tuấn Long.
- Cậu là?
- Xin chào, Thím Lưu! Cháu là Trần Tuấn Long, là sinh viên của đại học bưu điện, lần này đặc biệt tới là người nhà thím và Thông ca, xin hỏi Thông ca có ở nhà không thím?
Thím Lưu vốn đã tươi cười đón chào, nhưng vừa nghe đến tên Thông ca này, lập tức liền xị mặt xuống:
- Cậu tìm tên khốn Chương Nguyên Thông kia để làm gì, hắn không sống ở đây!
Giọng điệu đã rất không hữu hảo.
Cũng may có bọn Ngân Xà nhắc nhở, Trần Tuấn Long sớm đã có chuẩn bị tâm lý, xem ra mụ già này không phải mạnh mẽ bình thường đâu, Trần Tuấn Long đầu tiên là làm bộ như sửng sốt, sau đó nói:
- Chương Nguyên Thông chương đại ca không ở sao? Lần này cháu đến đây là đặc biệt muốn cảm tạ anh ấy?
Thím Lưu hồ nghi nhìn Trần Tuấn Long.
- Cảm tạ hắn? Tôi còn chưa thấy qua tiểu tử này đã làm chuyện tốt gì, có cái gì đáng để cảm tạ chứ ?
Trần Tuấn Long cố ý làm bộ như rất ngạc nhiên.
- Không có làm qua chuyện tốt? Thông ca anh ấy quả thực chính là cha mẹ tái tạo của cháu, anh ấy chính là đại ân nhân của cháu.
Lúc này đến lượt lão mụ kia kì quái.
Kế tiếp Trần Tuấn Long bắt đầu biểu diễn thiên tài của hắn:
- Suốt ba năm, thông ca vẫn luôn thông qua công trình hy vọng quyên giúp cháu học tập, cháu... cháu thật sự không biết nên nói thế nào nữa?
Trần Tuấn Long với bộ dáng dường như có chút nghẹn ngào:
- Cháu quá kích động , nếu không phải có Thông ca giúp đỡ cháu, có khả năng cháu đã sớm bỏ học, làm sao còn có thể đến Bắc Kinh học tập được nữa. Cháu thật sự rất cảm tạ anh ấy, chính là sự vô tư quyên giúp của anh ấy, đã cho cháu thấy được hy vọng.
Vị Thím Lưu kia còn không kịp phản ứng:
- Cậu là nói? Con trai tôi, Chương Nguyên Thông hắn vẫn luôn giúp đỡ tiền cho cậu đi học?
Trần Tuấn Long gật đầu, sau đó liền đem những lời nói dối đã biên từ sớm ra, hắn lừa Thím Lưu, nói hắn là một học sinh ở một thị trấn nghèo dưới Ba Ma Quảng Tây, là Chương Nguyên Thông ba năm này luôn luôn giúp đỡ tiền cho hắn học tập, còn thỉnh thoảng viết thư khích lệ hắn, khiến hắn có động lực tích cực hướng về phía trước. Lần này thi đậu vào đại học Bắc Kinh, Trần Tuấn Long đặc biệt đến đây để tạ ơn .v.v...
Trong phút chốc đã nói đến nổi khiến cho Thím Lưu kia mơ hồ, và Trịnh Hải Yến ở bên cạnh lại kính nể vô cùng:
- Thím Lưu, thím vẫn luôn nói thông ca hư như thế này như thế kia, thím xem, cháu đã nói Thông ca không phải người như thế. Thím ngẫm lại thử, anh ấy trước kia tuy rằng không ở Bắc Kinh, nhưng mỗi tháng đều phái người mua nhiều đồ như vậy mang đến đây, cháu thật không hiểu nổi, anh ấy có lòng hiếu thuận như vậy, sao thím lại không nhận sự hiếu thuận của anh ấy?
- Khụ, đừng nói đến tiểu tử hư hỏng này nữa.
Sau khi Thím Lưu nghe xong "Tự thuật" của Trần Tuấn Long cũng có chút cảm khái, bà cũng không ngờ con mình còn có hành động vì nghĩa như vậy, trên mặt ít nhiều cũng có chút quang vinh.
Lập tức Thím Lưu cười nói với Trần Tuấn Long:
- Vậy cũng làm khó cậu có tâm, con trai à, tối nay ở nhà thím ăn bữa cơm đi. Đến một chuyến cũng không dễ dàng gì.
Bà nào đâu biết rằng, Trần Tuấn Long lần này tới đây chính là muốn ra tay với bà, để dễ dàng thu mua đứa con Chương Nguyên Thông của bà, nếu Chương Nguyên Thông có hiếu tâm như vậy, vậy thì tạo mối quan hệ tốt đẹp với nhân vật mấu chốt “Thím Lưu” này là điều tất yếu rồi.
Trần Tuấn Long giả bộ chối từ một chút, mà Thím Lưu nói sao cũng là muốn giữ hắn lại, Trịnh Hải Yến ở bên cạnh cũng giữ lại, cuối cùng cũng đã đồng ý. Sau đó Trịnh Hải Yến mang bát đũa lên ở bên ngoài, bưng đồ ăn lên, Thím Lưu mời Trần Tuấn Long, ba người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.
Trên bàn cơm, Thím Lưu luôn gắp đồ ăn cho Trần Tuấn Long, còn hỏi hang một số tình hình trước kia của hắn, Trần Tuấn Long vẫn tùy tiện nói bậy, khi hỏi đến cuộc sống thời đại học, Trịnh Hải Yến ở bên cạnh đã chú ý lắng nghe, Trần Tuấn Long đành phải kể một ít chuyện lý thú của mình ở Bắc Đại ra, có khả năng trước kia Thím Lưu và Trịnh Hải Yến chưa từng biết qua, nói đến một số việc còn làm cho họ cảm thấy rất mới mẻ. Đặc biệt là Trịnh Hải Yến kia, cuối cùng cảm khái nói:
- Nếu tôi cũng có thể học đại học thì tốt biết mấy.
- Nha đầu, đừng lo lắng, chẳng phải cháu đang làm việc rất tốt ở một công ty Tinh Nghệ gì gì đó sao, đợi sau này kiếm đủ tiền, tiếp tục đi học cũng không muộn mà. Nghe nói các trường học bây giờ, chỉ cần có tiền là bọn họ nhận liền.
- Đúng thế.
Trần Tuấn Long cũng phụ họa theo.
- Trường học của chúng tôi cũng có rất nhiều bạn học như vậy, học nghề hai năm, liền có được bằng loại đó.
- Đi học vẫn luôn là tâm nguyện của tôi. Ừm... Trần Tuấn Long, sau này tôi có tiền, cũng sẽ đăng kí trường đại học bưu điện cách anh, anh xem có được không?
- Có gì không được chứ.
Trần Tuấn Long thầm nghĩ.
- Chuyện sau này, sau này hãy nói.
Nhưng trên mặt hắn vẫn cười tủm tỉm nói:
- Hoan nghênh, nếu như vậy sau này chúng ta chính là bạn học rồi. Ha ha.
Trịnh Hải Yến sau khi nghe xong cũng rất cao hứng, dường như thấy được một tia hy vọng.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, Trần Tuấn Long lại là cố ý lấy lòng Thím Lưu, có thể dụ dỗ được Thím Lưu hắn mặt mày hớn hở, hắn cũng vừa khớp nghe được chuyện của Chương Nguyên Thông từ chỗ bà ta.
Từ trong lời nói của Thím Lưu Trần Tuấn Long biết được, thật ra bà cũng rất nhớ đứa con trai này của mình, dù sao mẫu tử đã từng sống nương tựa lẫn nhau, nhưng Thím Lưu cũng cố ý dấu Trần Tuấn Long, không để cho hắn biết được chuyện Chương Nguyên Thông chính là xã hội đen.
Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, Trịnh Hải Yến thu dọn bát đũa. Thím Lưu kéo tay Trần Tuấn Long không cho làm việc nhà. Trần Tuấn Long đành cười theo, một bộ dạng của cậu con trai tươi sáng, thật vui vẻ khi dụ dỗ được Thím Lưu. Cuối cùng Trịnh Hải Yến mang táo đã gọt xong lên, đó là táo Trần Tuấn Long mới vừa mua đến. Thím Lưu bảo Trần Tuấn Long lần sau đến cũng đừng có mua nhiều đồ như vậy, bà còn trách Trần Tuấn Long xài tiền bậy bạ, Trần Tuấn Long chỉ có thể cười trừ.
Đến khi trời tối đen Trần Tuấn Long nhìn thời gian đã thấy cũng không còn sớm nữa, mới đứng dậy cáo biệt Thím Lưu. Thím Lưu đem ra một ít đậu phộng đã luột chín rồi sống chết đòi Trần Tuấn Long phải mang về, nói những ai đến đều là khách, Trần Tuấn Long không lay chuyển được bà, cũng chỉ cười cười nhận lấy, sau đó từ biệt. Lần này đến đây Trần Tuấn Long đã có cách để nói chuyện Chương Nguyên Thông với như thế nào rồi, mà con đường thâm nhập từ phía mẹ hắn là tốt nhất, bây giờ chỉ cần đợi Chương Nguyên Thông ngả bài.
Chương Nguyên Thông một mình ngồi ở trong quán ăn, quán ăn cũ nát này không biết đã thay đổi bao nhiêu ông chủ rồi. Nhưng Chương Nguyên Thông vẫn thích tới đây, nơi này chính là nơi mà năm đó đi lăn lộn trong xã hội đen thường xuyên cùng với bọn Nam Lang, Ngân Xà tụ tập. Tối nay không biết Nam Lang hẹn mình ra có chuyện gì.
Đốt một điếu thuốc, Chương Nguyên Thông hút một hơi thật sâu, theo sau phù ra, hương vị lá cây thuốc lá nồng nặc, cay cay kích thích ngực phổi, Chương Nguyên Thông thích loại cảm giác này, suốt hai năm, hắn lăn lộn trườn bò trên con đường tử vong này, người khác nhìn thấy sự vẻ vang của hắn. Nhưng hắn lại biết, mình làm cái nghề buôn lậu thuốc phiện này, sớm hay muộn cũng sẽ gặp chuyện không may. Ngũ Hổ Bang hai năm nay đều đang trên đường xuống dốc, chỉ có heroin này là càng ngày càng bán tốt, rất nhiều bang phái đều đến lấy hàng từ Ngũ Hổ Bang. Tam gia cũng độc bá con đường phát tài này, nhưng còn mình thì sao, lại phải mạo hiểm tính mạng nguy hiểm giúp hắn lấy hàng, bản thân mình lại có thể đạt được ích lợi gì. Người khác cho là hắn có bí quyết, tam gia kiêng kị cũng chính là điểm này của hắn, mấy năm qua này cũng là không ngừng chèn ép hắn.
Chương Nguyên Thông có chút cảm khái, hắn không phải là không có nghĩ tới chỉ có một mình hắn đơn độc làm, nhưng không có mạng lưới tiêu hàng của Ngũ Hổ Bang, chính bản thân hắn vốn không thể làm được. Năm đó lão đại Hổ gia bảo hắn đi cùng tuyến tam giác vàng, hắn đã nghĩ qua, Hổ gia sở dĩ yên tâm phái hắn đi như vậy, thật ra chính là đoán chắc hắn không dám xằng bậy, cho dù hắn có thay lòng đổi dạ muốn làm tay chân xằng bậy, Ngũ Hổ Bang chỉ cần đổi người khác đi, như vậy thì mối quan hệ trước kia của hắn liền phế ngay lập tức.
Chẳng qua tình hình bên Nam Mĩ bất đồng, tam giác vàng nếu như nói là tuyến tốt của Hổ gia trước kia, như vậy con đường bên Nam Mĩ kia chính là tự mình hắn đi ra. Chương Nguyên Thông nghĩ đến đây thật liền không ngừng hưng phấn, phải biết rằng sản lượng ở Nam Mĩ là nhiều gấp ba lần tam giác vàng, toàn bộ thế giới đều phải lấy hàng từ chỗ đó của bọn họ, lần liên hệ thành công với trùm ma túy lớn Steven của hắn đã xem như là thành công được một bước bước rồi, chỉ cần Ngũ Hổ Bang toàn lực giúp đỡ, như vậy hiệp nghị cung cấp hàng tháng sau có thể đàm phán được rồi. Theo Steven nói, đến lúc đó sẽ có người phụ trách của các khu hắc bang sẽ đến cạnh tranh đầu tư, số định mức bao nhiêu, giá cả thế nào đều phải đến lúc đó mới quyết định được. Nhưng chưa kịp nghĩ lại, Ngũ Hổ Bang lại xảy ra chuyện, ngay cả Hổ gia cũng bị người ta diệt cả nhà. Chương Nguyên Thông bất giác cảm thấy được hắc đạo này càng ngày càng khó lăn lộn.
Chương Nguyên Thông nghĩ đến đây, sau khi hút thật sâu một hơi thuốc, vùi cái tàn thuốc vào cái gạt tàn thuốc. Tên Nam Lang sao lại còn chưa tới, hắn xem giờ trên điện thoại di động, đã sắp tám giờ rồi. Tiểu tử này hẹn mình ra đây, hắn lại đến muộn.
Đúng lúc này, ngoài cửa "Két" một tiếng, hai chiếc Audi màu đen chạy tới, phía sau còn một chiếc Buick bám đuôi theo, hiện rõ khí phái phi phàm, cửa xe "Két" một tiếng được mở ra, lục tục đi xuống tám, chín thanh niên mặc đồ đen, lần lượt mở ra, cuối cùng trên xe mới bước xuống một người. Chương Nguyên Thông tập trung nhìn vào, Đó không phải Nam Lang thì là ai chứ, tiểu tử này rạng rỡ như vậy từ khi nào, dường như nghe nói địa bàn hắn cũng chỉ có bán chút thuốc lắc mà thôi, chẳng lẽ bán thuốc lắc cũng có thể phát đại tài, hắn hoài nghi.
Nhưng tên tiểu tử Nam Lang sau khi xuống xe cũng không chịu vào, ngược lại còn cung kính đứng ở cửa, dường như còn đang chờ ai, làm cái trò gì thế này, Chương Nguyên Thông đã nghĩ đi qua gọi hắn, nhưng vào lúc này, có một xe Chevrolet màu vàng kim chạy tới, rất hùng dũng dừng trước mấy chiếc Audi của bọn Nam Lang. Sau đó có một thanh niên trẻ tuổi bước xuống xe. Chỉ thấy Nam Lang và những thủ hạ của hắn đều cung kính cúi đầu hô:
- Chào Lão đại!
Xôn xao, cái cảnh tượng chỉnh tề cung kính còn có khí thế này, cũng thật quá phô trương, có điều Chương Nguyên Thông lại thấy kì quái, tiểu tử còn đang mọc lông này là lão Đại của ai?
Trần Tuấn Long rất hài lòng với biểu hiện của bọn Nam Lang, đây chính là hiệu quả mà hắn cần, lớn tiếng doạ người, hắn tin rằng Chương Nguyên Thông lúc này nhất định sẽ nói thầm, ít nhất mình ở trước mặt hắn cũng đã thể hiện rõ ràng địa vị bất đồng hai bên.
Nam Lang cùng Trần Tuấn Long bước đến, mà thuộc hạ lại xếp đứng xung quanh. Chương Nguyên Thông cũng đứng lên, hắn nhịn không được hỏi:
- Nam Lang, anh đang làm cái gì thế hả?
Nam Lang không trả lời, Trần Tuấn Long nói trước:
- Chào anh Thông ca, tối nay là tôi muốn gặp anh!
Chương Nguyên Thông nhìn chằm chằm Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long mỉm cười, ngồi xuống chỗ ngồi, còn Nam Lang thì đứng ở phía sau hắn, cũng không nói chuyện, gác tay mà đứng, rất cung kính.
- Vậy lão đại, thêm Dương Hân nữa vậy không phải chúng ta có hai vị Long tẩu sao?
Mọi người nghe đến đấy bèn phá lên cười, về sau, Khương Hồng Đào cũng dần dần hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, hắn cười ngại ngùng. Còn Dương Hân và Quách Uyển Tây cũng rất xấu hổ, các cô chỉ muốn kiếm lỗ nào để chui xuống đất.
Bữa cơm đông đủ tối nay cũng đã chính thức khẳng định vị trí “Long tẩu” của Dương Hân và Quách Uyển Tây, bọn Dương Hiểu Nhân đều rất ngưỡng mộ về lão đại của mình. Nhưng Trần Tuấn Long lại cảm thấy chẳng có gì là thú vị, ăn cơm xong bèn đưa hai người về, Quách Uyển Tây sống chết thế nào cũng không đồng ý cho hắn quay trở về Hải Đào Hiên, đuổi hắn về ký túc xá để tự kiểm điểm mình, Dương Hân cũng muốn như vậy.
Trần Tuấn Long bỗng dưng hiểu ra một điều rằng, cả ba người cần phải có thời gian để quen với môi trường mới, hắn cũng không hề vội vàng lo lắng, chúc hai người ngủ ngon xong rồi cũng nói lời cáo biệt để quay về căn phòng ký túc đã lâu không về, đêm nay hắn đành phải ngủ lại ở đấy một mình.
Trong khoảng thời gian lên lớp ngày thứ hai, Trần Tuấn Long đã gọi điện thoại cho Quách Uyển Tây mới biết bệnh của Dương Hân đã đỡ nhiều rồi, nhưng vì hôm qua nên sức khỏe cần phải điều chỉnh một chút. Quách Uyển Tây khuyên cô hãy cứ ở lại Hải Đào Hiên nghỉ ngơi, ở đấy yên tĩnh, lại cũng khá rộng rãi, không khí cũng tốt. Dương Hân hơi ngại một chút nhưng rồi cũng chấp nhận.
Trần Tuấn Long lại ấn gọi cho Dương Hân nhưng cô cũng không nghe máy. Trần Tuấn Long lắc đầu cười trong đau khổ, cô gái này sao mà giận lâu quá, nhưng mà mình thích, hắn thầm nghĩ.
Trần Tuấn Long ngoài buổi học ban sáng ra thì cũng chẳng còn việc gì. Đến trưa thì Gà Rừng gọi điện lại, nói Ngân Xà muốn gặp một hắn một chút, hai bên hẹn gặp nhau ở quán cà phê Na Khả trên đường Vân Hải.
Khi Trần Tuấn Long đến quán cà phê Na Khả xong, Nam Lang, Gà Rừng và Ngân Xà đều đang ngồi đợi từ lâu. Khi trông thấy Trần Tuấn Long đi vào mọi người đều răm rắp đứng dậy.
Sau khi chào hỏi xong Trần Tuấn Long bảo mọi người ngồi xuống. Đêm đó Trần Tuấn Long tự mình chỉ huy, dùng thủ đoạn lôi đình để thu phục Ngũ Hổ Bang, mọi người đều biết được Trần Tuấn Long đã lên tiếp một tầng nữa.
Ban đầu Trần Tuấn Long chỉ muốn chống lại cho bõ hận, lần đầu tấn công hắn cũng có mặt ở đấy, hơn nữa còn tự mình động thủ, dựa vào sức mạnh của bản thân đánh bại mấy người Ngũ Hổ Bang, mấy tên Đồng Hổ kia bây giờ đã nghe theo lời vị lão đại này.
Một lần khác, Trần Tuấn Long cũng thật lợi hại, cứ xem chuyện toàn gia Phạm Tăng Hổ bị diệt môn, phải thật liều lĩnh mới dám làm điều đó, thủ đoạn lợi hại này cũng là thứ mà Nam Lang và Cọp Dữ không bao giờ học được.
Chính vì vậy mà bây giờ ánh mắt mọi người nhìn Trần Tuấn Long ngoài sự kính nể vẫn là sự kính nể, không dám lơ là.
- Sao cơ?
Trần Tuấn Long ngồi xuống hỏi Ngân Xà:
- Có phải là có tin gì vui cần thông báo với ta không?
Trước khi hắn đến đã gọi điện cho Lý Thế Bằng, Lý Thế Bằng bảo với hắn rằng trong hai ngày nay bang Ngũ Hổ vẫn chưa hề có động tĩnh gì cả, dường như bọn chúng vẫn chưa tỉnh lại sau lần công kích, điều này đương nhiên là tin tốt lành đối với Trần Tuấn Long, Ngũ Long Bang cũng đã suy yếu rồi, có thể độ nhạy cảm đối với thế giới bên ngoài của họ không đủ, tòa nhà được xây dựng, còn không biết trốn tránh hiểm nguy.
Nhưng thế này cũng tốt, Trần Tuấn Long nghĩ, chỉ cần bọn chúng còn lơ là thì thì việc thanh toán Ngũ Hổ Bang cũng sẽ rất đơn giản, Trần Tuấn Long vô cùng tự tin.
Quả nhiên, Ngân Xà đã có tin tức tình báo, Ngũ Hổ Bang trên dưới đều vẫn đang hồn xiêu phách lạc về chuyện xảy ra buổi tối hôm nọ, lại thêm ngày thứ hai sở công an đã bắt đầu tấn công vào Ngũ Hổ Bang, mọi người đều không để ý đến.
Nhưng cậu ba Phạm Tăng Báo kia vẫn không đưa ra được biện pháp đối phó nào phù hợp, một số tên thông minh hơn đã rời khỏi Bắc Kinh để tránh bão, nếu không cũng đã bị người của Lý Thế Bằng đuổi bắt rồi, dù có không làm gì cũng bị giữ từ tám đến mười ngày.
Cũng có một số bang phái đi theo Ngũ Hổ Bang, bọn chúng có rất nhiều đồng bọn bị dắt vào đồn tra hỏi nhưng sau đó cung không ra được, khiến cho cả Ngũ Hổ Bang trở thành một đám loạn, cậu ba Phạm Tăng Báo cũng vì chuyện đại ca của hắn mà bị tấn công.
Trong bang giờ chỉ còn một mình cậu năm Lưu Đức Vĩ đang ôm hận báo thù, la hét ầm lên rằng quyết sẽ tìm cho ra hắc thủ. Nhưng mọi người đều không hề biết đối thủ là ai, có người đã bắt đầu nghi ngờ rằng không biết có phải là Tân Nghĩa Minh đã làm trò quái quỷ gì sau lưng không.
Cậu ba Phạm Tăng Báo cũng đã tự mình gọi điện cho Hứa Viễn Giang của Tân Nghĩa Minh, hắn bây giờ đã danh chính ngôn thuận là hắc đạo đại ngôn nhân, những chuyện này phát sinh hắn đều biết cách giải quyết.
Dù có xảy ra chuyện gì thì hắn cũng phải phối hợp giúp đỡ. Còn Hứa Viễn Giang lại thề rằng hắn tuyệt đối không hề tham gia công kích Ngũ Hổ Bang, còn nhắc nhở hắn phải luôn luôn cẩn thận và đồng ý rằng có chuyện gì sẽ phản ánh lên trên. Nghe Hứa Viễn Giang nói vậy Phạm Tăng Báo cũng không hề để ý đến nữa, hắn và Hứa Viễn Giang đã quá quen rồi, hầu hết nguồn hàng ma túy cho Tân Nghĩa Minh đều là do bọn chúng cung cấp, thêm nữa còn cung cấp cho bọn chúng với giá ưu đãi nhất.
Năm đấy, khi Tân Nghĩa Minh vừa mới phất lên, tên đại ca đã chết kia vẫn còn làm hợp đông bằng miệng với Hứa Viễn Giang rằng sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau, xem ra những chuyện như thế này đều không thể do Tân Nghĩa Minh làm được, vậy suy cho cùng thì chuyện này do ai gây ra chứ, hắn rất đau đầu.
Ngân Xà báo cáo về tình hình của Ngũ Hổ Bang xong, Trần Tuấn Long gật đầu lia lịa, trông thấy bộ dạng của Ngân Xà rất sành sỏi kể lại, hắn nhíu mày hỏi:
- Xà ca, anh còn muốn kể thêm điều gì nữa?
- Ừm …
Ngân Xà nghĩ suy một lúc rồi cuối cùng cũng mở miệng:
- Đúng vậy, Long ca. Chuyện là thế này, Ngũ Hổ Bang còn gọi người của Thông về nữa.
- Thông về rồi sao?
Không đợi cho Trần Tuấn Long nói hết, Nam Lang đứng bên cạnh cũng mở miệng trước, hình như hắn cũng hiểu khá rõ về tên Thông kia, bộ dạng của hắn rất kinh ngạc.
- Thông là ai kia?
Trần Tuấn Long ngoảnh đầu lại hỏi Ngân Xà.
- Có thể nói Thông là quân sư của Ngũ Hổ Bang.
Ngân Xà giải thích thêm với Trần Tuấn Long:
- Việc buôn bán ma túy trong bang hội từ trước đến giờ đều do hắn phụ trách tiếp cận. Nhưng hắn cũng ít khi xuất hiện trong bang hội, thường xuyên đi ra ngoài để liên hệ nguồn hàng, tất cả lượng hàng bán ra trên cả nước của Ngũ Hổ Bang đều do một mình hắn đi đến tận Tam Giác Vàng đưa về. Năm nay lượng hàng chuyển về bằng đường biển từ Tam Giác Vàng không ổn, nửa năm trước hắn phải chuyển hàng đi Nam Mỹ, tuyến đường ở đó đã câu thông tốt rồi. Em cũng không ngờ rằng hắn có thể quay về lúc này.
Ngân Xà nói đến đấy bèn thở dài, Nam Lang đang ngồi bên cạnh cũng gật đầu theo, Trần Tuấn Long đã nắm được tình hình, nói tiếp:
- Ngân Xà, hình như trong lời nói của cậu còn đang muốn giấu tôi điều gì đó. Nam Lang, nói đi, cậu biết điều gì nữa?
Khẩu khí của hắn rất nặng nề, cứ như là nắm được thóp của Ngân Xà vậy, ngay cả Xà Ca cũng không gọi đến tên, cứ ép như thế, Ngân Xà cũng không dám giấu giếm thêm nữa:
- Vâng, Long ca, tên Thông này thực ra là huynh đệ của em với Nam Lang từ nhỏ đến lớn, bình thường mọi người vẫn hay giữ liên lạc với nhau.
Nam Lang phụ thêm vào:
- Vâng, đúng vậy.
Hoá ra trước đây Ngân Xà, Nam Lang và cả tên Thông đều ở trong cùng một khu phố, bọn chúng từ nhỏ đến giờ đều là một lũ trộm gà bắt chó, chính vì vậy mà cũng có chút tình cảm bạn bè.
Trần Tuấn Long sau khi nghe xong những lời giải thích thêm của Ngân Xà và Nam Lang bèn nhíu mày:
- Theo lời của các cậu nói, tên Thông này có địa vị trong Ngũ Hổ Bang, tại sao trước đây chưa thấy các cậu nhắc đến hắn ta bao giờ, có phải các cậu cố ý giấu tôi không? Phải vậy không? Hừ hừ….
Trần Tuấn Long nói xong giọng không còn một chút thiện chí nào nữa.
- Ôi…Không phải như vậy đâu Long Ca.
Ngân Xà nhìn thấy thần sắc không tốt của Trần Tuấn Long bèn vội vàng giải thích:
- Tên Thông kia mặc dù là quân sư cho Ngũ Hổ Bang nhưng thực chất cậu Ba Phạm Tăng Báo từ trước đến giờ luôn tỏ ra ganh ghét với năng lực và tài cán của hắn.Tên Thông trước đây là do Hổ gia đưa về, bởi vì tên Thông kia thông minh và có tài, sau này cho hắn nắm quyền phụ trách buôn bán ma túy của Ngũ Hổ Bang, có thể nói con đường phát tài của Ngũ Hổ Bang đều do hắn mang lại.
- Ồ.
Trần Tuấn Long trầm tư.
- Có chuyện như vậy sao?
Ngân Xà gật đầu.
- Vậy thì tên Thông này, chúng ta có thể mua được hắn không?
Trần Tuấn Long hỏi.
Ngân Xà suy nghĩ một lát rồi lắc đầu sau đấy trả lời:
- Tên Thông này là người có vẻ rất trung thành, ở Ngũ Hổ Bang quan hệ của hắn với Hổ gia trước đây rất tốt, chính vì thế hắn luôn chuyên tâm mặc dù mấy năm nay cậu Ba kia đối xử với hắn rất lạnh nhạt, và cố gắng xóa bỏ những quyền lực của hắn, nhưng hắn lúc nào cũng tỏ ra rất mực trung thành với những chuyện của Ngũ Hổ Bang. Anh nghĩ xem trong tay hắn có biết bao nhiêu nguồn ma túy từ Tam Giác Vàng đấy cũng là một con đường tiền tài vô tận nhưng chưa bao giờ thấy hắn vơ vét gì trong đó cả.
- Trung thành sao?
Trần Tuấn Long cười.
- Vậy để anh đi thử hắn xem thế nào, anh tin rằng bất kỳ một kẻ nào đều có cái giá của mình, chỉ cần trả đủ tiền, chẳng có gì là không thể mua được. Ha ha…
Trần Tuấn Long vô cùng tự tin.
- Được thôi, bây giờ nói cho tôi biết tên Thông này có nhược điểm gì, ví dụ như hắn có vợ, tình nhân, con riêng, đại loại là như thế?
Trần Tuấn Long hỏi Ngân Xà.
- Hu…
Ngân Xà bổng dưng không nói được gì thêm nữa, ngại ngùng nhìn sang phía Nam Lang.
- Khà khà…
Trần Tuấn Long cười.
- Nói đi, các cậu không phải là bạn bè sao, không nói làm sao tôi biết được.
Xem ra hai người này còn tính đến chút nghĩa khí, nhưng nghĩa khí có đáng bao nhiêu tiền đâu. Trần Tuấn Long thầm cười nhạt trong bụng.
- Uhm... Cái này.
Sau khi Nam lang do dự một lúc rồi mở miệng nói:
- Con người tiểu tử A thông này rất bảo thủ, bình thường cũng không có sở thích gì khác. Phải nói là, thực ra hắn rất hiếu thuận với mẹ mình, bởi vì hắn từ nhỏ bố hắn đã chết rồi, một tay mẹ hắn rất khổ cực mới nuôi được hắn lớn khôn. Có điều sau khi mẹ hắn biết hắn lăn lộn trong xã hội đen, cũng rất tức giận, đã lâu lắm rồi không liên lạc với hắn nữa. Mẹ hắn vẫn luôn khuyên hắn sớm rửa tay, đừng làm hắc đạo nữa. Nhưng bà ta đâu có biết được, đã vào Ngũ Hổ Bang, muốn rút lui là điều không có khả năng, hơn nữa làm cái nghề buôn bán thuốc phiện này, gách vác nguy hiểm rất lớn, a Thông hắn cũng sợ làm liên lụy đến mẹ hắn.
- Oh, là vậy sao, từ xưa trung hiếu không thể lưỡng toàn, ha ha, bây giờ tôi lại muốn xem thử, tên a Thông này của các ngươi, là trung thành với Ngũ Hổ Bang của hắn, hay là trung thành với mẹ hắn. Hắc hắc... Hắc hắc...
Trần Tuấn Long cuối cùng cũng bật cười sảng khoái, Ngân Xà cùng Nam Lang bốn mắt nhìn nhau, không dám lên tiếng.
- Các ngươi yên tâm đi, ta tự có biện pháp, sẽ không gây khó khăn cho các ngươi đâu.
Trần tuấn long cuối cùng nói.
- Tốt lắm, bây giờ nói cho ta biết, huynh đệ tên a Thông của các ngươi, mẹ hắn tên là gì, đang ở đâu?
Trần Tuấn Long đem theo giỏ trái cây bước xuống xe, lúc này, mặt trời lặn đang khuất dần sau lưng hắn, hắn quan sát cẩn thận con hẻm cũ kĩ này, cái cổng bằng gỗ cũ kĩ, cái tường đá bể dâu, tứ hợp viện cũ kĩ rách nát, còn có con đường nhỏ uốn éo...Dưới mái hiên của một căn nhà lớn nhô lên, có một tổ chim sẻ màu sắc sặc sỡ, lại nhìn thấy mấy con mèo cuộn tròn ở góc tường, đang híp mắt miễn cưỡng phơi ánh nắng mặt trời, Trần Tuấn Long đột nhiên có một cảm giác yên tĩnh mà trên con đường ngựa chạy không hề cảm nhận được. Giữa trần thế náo nhiệt, cuộc sống khắc nghiệt và bất hạnh như thế này, chẳng lẽ không phải mỗi một người đều theo đuổi sao?
Nhưng Trần Tuấn Long thì không phải, hôm nay tới đây, là có mục đích của chính hắn, chuyển qua góc tường, bất ngờ có một cái vườn lớn, Trần Tuấn Long nhìn thấy ba đứa trẻ đang ngồi chồm hổm trên mặt đất chơi bắn đá, dưới gốc cây đại thu bên cạnh có mấy cụ già chính ngồi hóng mát ở đó, thế là mỉm cười bước qua, thỉnh giáo một cụ già nói:
- Ông ơi, ông có biết nhà của Chương Nguyên Thông ở đâu không ạ?
- Cậu hỏi ai hả?
Vị cụ già đó run run lớn giọng hỏi.
- Là Chương Nguyên Thông ạ.
Trần Tuấn Long vẫn mang theo nụ cười mỉm.
- Oh... Cậu nói Tiểu Thông hả, tiểu tử nghịch ngợm này đã nhiều năm tôi không thấy hắn rồi.
Cụ già đó dường như bắt đầu hồi ức lại hắn.
- Khi còn bé...
Trần Tuấn Long có chút ngượng ngùng ngồi bên cạnh nghe, hắn lúc này tới đây là muốn tìm mẹ của vị A Thông của Ngũ Hổ Bang kia, chuẩn bị ra tay từ bà ta. Nam Lang và Ngân Xà không dam đi theo, Nam Lang nói bà ta rất hung dữ, thấy bọn họ một lần là mắng bọn họ một lần, hắn đều sợ rồi. Việc A Thông lăn lộn vào xã hội đen, mẹ hắn đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu bọn họ, nói là bọn họ xử hư a Thông. Trần Tuấn Long đứng như vậy, nghe cụ già kia lẩm bẩm, cũng may mấy đứa trẻ chơi bắn đá đó đã giải thoát cho hắn.
- Đại ca ca, anh tìm Thím Lưu nhà chú Thông đi, đi, anh đi theo em, em dẫn anh đi.
Trong đó có một cậu bé rất đáng yêu nói với Trần Tuấn Long.
- Vậy thật tốt quá, cám ơn em.
Trần Tuấn Long gật đầu ra hiệu, cậu bé đó sau khi chia tay cùng đám bạn thì nhảy chân sáo dẫn Trần Tuấn Long đi thẳng về tứ hợp viện ở phía trước.
- Thím Lưu... Thím Lưu...
Nó vừa vào sân đã hô toáng lên.
- Có vị đại ca ca tới tìm thím.
- Ây... đến đây...
Bên trong giọng của một cô gái trong trẻo trả lời, rất nhanh đã thấy một cô gái thanh tú xốc rèm cửa lên, đi ra:
- Xin hỏi vị nào muốn tìm Thím Lưu?
Trần Tuấn Long lại không ngờ tới ở trong một cái viện lạt hậu cũ nát này vẫn có một cô nương thanh tú như vậy, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người. Cô gái đó cũng kỳ quái nhìn chăm chú Trần Tuấn Long.
- Thím Lưu không có ở nhà sao?
Vẫn là cậu bé dẫn Trần Tuấn Long tới đánh vỡ sự giằng co.
- Yến tỷ tỷ, em cứ tưởng rằng thím ấy đã về rồi.
- Không sao, tôi có thể đợi thím ấy một lát.
Trần Tuấn Long cười, xoa xoa cái đầu của cậu bé đó, sau đó lấy ra một nải chuối trong giỏ trái cây đưa cho cậu bé.
- Nè, cậu bạn nhỏ, cám ơn của em đã dẫn đường.
Cậu bé đó được thưởng nhất thời vui quá cầm nải chuối chạy đi. Chỉ còn lại Trần Tuấn Long và cô gái đó ở trong sân.
- Anh đến tìm Thím Lưu?
Cô gái đó mang chút ngượng ngùng hỏi.
Trần Tuấn Long mỉm cười đưa giỏ trái cây qua.
- Một chút lòng, biểu thị tấm lòng tôn kính, cô là gì của Lưu đại thẩm?
Cô gái đó vội vàng nhận lấy.
- Vậy anh vào trong sân ngồi trước đã, Thím Lưu đi họp ủy viên xóm phố rồi, lập tức sẽ về ngay.
Cô gái đó dẫn Trần Tuấn Long đi tới cái bàn đá được đặt dưới cây nho, mời hắn ngồi xuống, thuận tay cũng đặt luôn giở trái cây lên bàn.
- Đúng vậy, tôi tên Trần Tuấn Long, hôm nay đặc biệt đến thăm thím ấy.
- Ừm... Tôi tên Trịnh Hải Yến, vốn là khách trọ của Thím Lưu, ha ha, anh chờ một chút, tôi còn đang nấu dỡ cơm bên trong, sắp xong rồi.
Trần Tuấn Long mỉm cười gật đầu, cô gái đó xoay người trở vào trong nhà, chỉ để lại Trần Tuấn Long một mình ngồi bên ngoài.
Trần Tuấn Long quan sát một chút cái sân nhỏ này, mặc dù cũ kĩ rách nát, nhưng cũng được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp. Bên trong nhìn thấy một căn nhà lớn bốn gian, nhưng có hai gian đã khóa sắt ngang lại rồi, có thể đã lâu không có người ở.
Chỉ ngồi một lúc, cô gái lúc nãy lại đi ra, chỉ thấy cô thổi xách một rổ đậu phộng mang ra.
- Chào anh, trong nhà cũng không có gì để tiếp đãi cả, mời ăn chút đậu phộng.
Trần Tuấn Long mỉm cười nhận lấy, thuận tay đặt lên bàn, cô bé kia vốn cũng muốn nói chuyện với Trần Tuấn Long, nhưng bất đắc dĩ hai người đều rất xa lạ, cô cũng thấy thẹn, ngượng ngùng đứng một hồi, vẫn là Trần Tuấn Long da mặt dày, hắn mỉm cười với cô gái kia rồi nói:
- Hải yến cô nương nếu còn có việc, cô có thể đi bận việc của cô trước đi, tôi ở đây chờ cũng được.
Nghe Trần Tuấn Long nói vậy, cô bé Trịnh Hải Yến kia cười một tiếng, ngược lại ngồi xuống:
- Cơm đều đã nấu xong xuôi hết rồi, hay đợi lát nữa anh ở lại đây cùng ăn cơm vậy.
Hoá ra cô xem Trần Tuấn Long là khách, trong nhà cũng không có cái gì chiêu đãi cả, cho nên đặc biệt đưa ra lời mời này với Trần Tuấn Long.
- Ha ha...
Trần Tuấn Long cười.
- Cảm ơn hảo ý của Hải Yến cô nương, ừ, tôi vẫn phải đợi Thím Lưu về trước đã.
Thật khéo, hai người hàn huyên một hồi, Trần Tuấn Long liền nhìn thấy một đại thẩm khoảng hơn năm mươi tuổi, đầu đã là đầy tóc bạc đi về, Trịnh Hải Yến vội vàng nghênh đón:
- Thím Lưu, thím đã về, trong nhà đang có khách.
Trần Tuấn Long cũng đứng lên, mặt mang nụ cười mỉm. Thím Lưu kỳ quái nhìn Trần Tuấn Long.
- Cậu là?
- Xin chào, Thím Lưu! Cháu là Trần Tuấn Long, là sinh viên của đại học bưu điện, lần này đặc biệt tới là người nhà thím và Thông ca, xin hỏi Thông ca có ở nhà không thím?
Thím Lưu vốn đã tươi cười đón chào, nhưng vừa nghe đến tên Thông ca này, lập tức liền xị mặt xuống:
- Cậu tìm tên khốn Chương Nguyên Thông kia để làm gì, hắn không sống ở đây!
Giọng điệu đã rất không hữu hảo.
Cũng may có bọn Ngân Xà nhắc nhở, Trần Tuấn Long sớm đã có chuẩn bị tâm lý, xem ra mụ già này không phải mạnh mẽ bình thường đâu, Trần Tuấn Long đầu tiên là làm bộ như sửng sốt, sau đó nói:
- Chương Nguyên Thông chương đại ca không ở sao? Lần này cháu đến đây là đặc biệt muốn cảm tạ anh ấy?
Thím Lưu hồ nghi nhìn Trần Tuấn Long.
- Cảm tạ hắn? Tôi còn chưa thấy qua tiểu tử này đã làm chuyện tốt gì, có cái gì đáng để cảm tạ chứ ?
Trần Tuấn Long cố ý làm bộ như rất ngạc nhiên.
- Không có làm qua chuyện tốt? Thông ca anh ấy quả thực chính là cha mẹ tái tạo của cháu, anh ấy chính là đại ân nhân của cháu.
Lúc này đến lượt lão mụ kia kì quái.
Kế tiếp Trần Tuấn Long bắt đầu biểu diễn thiên tài của hắn:
- Suốt ba năm, thông ca vẫn luôn thông qua công trình hy vọng quyên giúp cháu học tập, cháu... cháu thật sự không biết nên nói thế nào nữa?
Trần Tuấn Long với bộ dáng dường như có chút nghẹn ngào:
- Cháu quá kích động , nếu không phải có Thông ca giúp đỡ cháu, có khả năng cháu đã sớm bỏ học, làm sao còn có thể đến Bắc Kinh học tập được nữa. Cháu thật sự rất cảm tạ anh ấy, chính là sự vô tư quyên giúp của anh ấy, đã cho cháu thấy được hy vọng.
Vị Thím Lưu kia còn không kịp phản ứng:
- Cậu là nói? Con trai tôi, Chương Nguyên Thông hắn vẫn luôn giúp đỡ tiền cho cậu đi học?
Trần Tuấn Long gật đầu, sau đó liền đem những lời nói dối đã biên từ sớm ra, hắn lừa Thím Lưu, nói hắn là một học sinh ở một thị trấn nghèo dưới Ba Ma Quảng Tây, là Chương Nguyên Thông ba năm này luôn luôn giúp đỡ tiền cho hắn học tập, còn thỉnh thoảng viết thư khích lệ hắn, khiến hắn có động lực tích cực hướng về phía trước. Lần này thi đậu vào đại học Bắc Kinh, Trần Tuấn Long đặc biệt đến đây để tạ ơn .v.v...
Trong phút chốc đã nói đến nổi khiến cho Thím Lưu kia mơ hồ, và Trịnh Hải Yến ở bên cạnh lại kính nể vô cùng:
- Thím Lưu, thím vẫn luôn nói thông ca hư như thế này như thế kia, thím xem, cháu đã nói Thông ca không phải người như thế. Thím ngẫm lại thử, anh ấy trước kia tuy rằng không ở Bắc Kinh, nhưng mỗi tháng đều phái người mua nhiều đồ như vậy mang đến đây, cháu thật không hiểu nổi, anh ấy có lòng hiếu thuận như vậy, sao thím lại không nhận sự hiếu thuận của anh ấy?
- Khụ, đừng nói đến tiểu tử hư hỏng này nữa.
Sau khi Thím Lưu nghe xong "Tự thuật" của Trần Tuấn Long cũng có chút cảm khái, bà cũng không ngờ con mình còn có hành động vì nghĩa như vậy, trên mặt ít nhiều cũng có chút quang vinh.
Lập tức Thím Lưu cười nói với Trần Tuấn Long:
- Vậy cũng làm khó cậu có tâm, con trai à, tối nay ở nhà thím ăn bữa cơm đi. Đến một chuyến cũng không dễ dàng gì.
Bà nào đâu biết rằng, Trần Tuấn Long lần này tới đây chính là muốn ra tay với bà, để dễ dàng thu mua đứa con Chương Nguyên Thông của bà, nếu Chương Nguyên Thông có hiếu tâm như vậy, vậy thì tạo mối quan hệ tốt đẹp với nhân vật mấu chốt “Thím Lưu” này là điều tất yếu rồi.
Trần Tuấn Long giả bộ chối từ một chút, mà Thím Lưu nói sao cũng là muốn giữ hắn lại, Trịnh Hải Yến ở bên cạnh cũng giữ lại, cuối cùng cũng đã đồng ý. Sau đó Trịnh Hải Yến mang bát đũa lên ở bên ngoài, bưng đồ ăn lên, Thím Lưu mời Trần Tuấn Long, ba người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm.
Trên bàn cơm, Thím Lưu luôn gắp đồ ăn cho Trần Tuấn Long, còn hỏi hang một số tình hình trước kia của hắn, Trần Tuấn Long vẫn tùy tiện nói bậy, khi hỏi đến cuộc sống thời đại học, Trịnh Hải Yến ở bên cạnh đã chú ý lắng nghe, Trần Tuấn Long đành phải kể một ít chuyện lý thú của mình ở Bắc Đại ra, có khả năng trước kia Thím Lưu và Trịnh Hải Yến chưa từng biết qua, nói đến một số việc còn làm cho họ cảm thấy rất mới mẻ. Đặc biệt là Trịnh Hải Yến kia, cuối cùng cảm khái nói:
- Nếu tôi cũng có thể học đại học thì tốt biết mấy.
- Nha đầu, đừng lo lắng, chẳng phải cháu đang làm việc rất tốt ở một công ty Tinh Nghệ gì gì đó sao, đợi sau này kiếm đủ tiền, tiếp tục đi học cũng không muộn mà. Nghe nói các trường học bây giờ, chỉ cần có tiền là bọn họ nhận liền.
- Đúng thế.
Trần Tuấn Long cũng phụ họa theo.
- Trường học của chúng tôi cũng có rất nhiều bạn học như vậy, học nghề hai năm, liền có được bằng loại đó.
- Đi học vẫn luôn là tâm nguyện của tôi. Ừm... Trần Tuấn Long, sau này tôi có tiền, cũng sẽ đăng kí trường đại học bưu điện cách anh, anh xem có được không?
- Có gì không được chứ.
Trần Tuấn Long thầm nghĩ.
- Chuyện sau này, sau này hãy nói.
Nhưng trên mặt hắn vẫn cười tủm tỉm nói:
- Hoan nghênh, nếu như vậy sau này chúng ta chính là bạn học rồi. Ha ha.
Trịnh Hải Yến sau khi nghe xong cũng rất cao hứng, dường như thấy được một tia hy vọng.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, Trần Tuấn Long lại là cố ý lấy lòng Thím Lưu, có thể dụ dỗ được Thím Lưu hắn mặt mày hớn hở, hắn cũng vừa khớp nghe được chuyện của Chương Nguyên Thông từ chỗ bà ta.
Từ trong lời nói của Thím Lưu Trần Tuấn Long biết được, thật ra bà cũng rất nhớ đứa con trai này của mình, dù sao mẫu tử đã từng sống nương tựa lẫn nhau, nhưng Thím Lưu cũng cố ý dấu Trần Tuấn Long, không để cho hắn biết được chuyện Chương Nguyên Thông chính là xã hội đen.
Sau khi ăn xong bữa cơm chiều, Trịnh Hải Yến thu dọn bát đũa. Thím Lưu kéo tay Trần Tuấn Long không cho làm việc nhà. Trần Tuấn Long đành cười theo, một bộ dạng của cậu con trai tươi sáng, thật vui vẻ khi dụ dỗ được Thím Lưu. Cuối cùng Trịnh Hải Yến mang táo đã gọt xong lên, đó là táo Trần Tuấn Long mới vừa mua đến. Thím Lưu bảo Trần Tuấn Long lần sau đến cũng đừng có mua nhiều đồ như vậy, bà còn trách Trần Tuấn Long xài tiền bậy bạ, Trần Tuấn Long chỉ có thể cười trừ.
Đến khi trời tối đen Trần Tuấn Long nhìn thời gian đã thấy cũng không còn sớm nữa, mới đứng dậy cáo biệt Thím Lưu. Thím Lưu đem ra một ít đậu phộng đã luột chín rồi sống chết đòi Trần Tuấn Long phải mang về, nói những ai đến đều là khách, Trần Tuấn Long không lay chuyển được bà, cũng chỉ cười cười nhận lấy, sau đó từ biệt. Lần này đến đây Trần Tuấn Long đã có cách để nói chuyện Chương Nguyên Thông với như thế nào rồi, mà con đường thâm nhập từ phía mẹ hắn là tốt nhất, bây giờ chỉ cần đợi Chương Nguyên Thông ngả bài.
Chương Nguyên Thông một mình ngồi ở trong quán ăn, quán ăn cũ nát này không biết đã thay đổi bao nhiêu ông chủ rồi. Nhưng Chương Nguyên Thông vẫn thích tới đây, nơi này chính là nơi mà năm đó đi lăn lộn trong xã hội đen thường xuyên cùng với bọn Nam Lang, Ngân Xà tụ tập. Tối nay không biết Nam Lang hẹn mình ra có chuyện gì.
Đốt một điếu thuốc, Chương Nguyên Thông hút một hơi thật sâu, theo sau phù ra, hương vị lá cây thuốc lá nồng nặc, cay cay kích thích ngực phổi, Chương Nguyên Thông thích loại cảm giác này, suốt hai năm, hắn lăn lộn trườn bò trên con đường tử vong này, người khác nhìn thấy sự vẻ vang của hắn. Nhưng hắn lại biết, mình làm cái nghề buôn lậu thuốc phiện này, sớm hay muộn cũng sẽ gặp chuyện không may. Ngũ Hổ Bang hai năm nay đều đang trên đường xuống dốc, chỉ có heroin này là càng ngày càng bán tốt, rất nhiều bang phái đều đến lấy hàng từ Ngũ Hổ Bang. Tam gia cũng độc bá con đường phát tài này, nhưng còn mình thì sao, lại phải mạo hiểm tính mạng nguy hiểm giúp hắn lấy hàng, bản thân mình lại có thể đạt được ích lợi gì. Người khác cho là hắn có bí quyết, tam gia kiêng kị cũng chính là điểm này của hắn, mấy năm qua này cũng là không ngừng chèn ép hắn.
Chương Nguyên Thông có chút cảm khái, hắn không phải là không có nghĩ tới chỉ có một mình hắn đơn độc làm, nhưng không có mạng lưới tiêu hàng của Ngũ Hổ Bang, chính bản thân hắn vốn không thể làm được. Năm đó lão đại Hổ gia bảo hắn đi cùng tuyến tam giác vàng, hắn đã nghĩ qua, Hổ gia sở dĩ yên tâm phái hắn đi như vậy, thật ra chính là đoán chắc hắn không dám xằng bậy, cho dù hắn có thay lòng đổi dạ muốn làm tay chân xằng bậy, Ngũ Hổ Bang chỉ cần đổi người khác đi, như vậy thì mối quan hệ trước kia của hắn liền phế ngay lập tức.
Chẳng qua tình hình bên Nam Mĩ bất đồng, tam giác vàng nếu như nói là tuyến tốt của Hổ gia trước kia, như vậy con đường bên Nam Mĩ kia chính là tự mình hắn đi ra. Chương Nguyên Thông nghĩ đến đây thật liền không ngừng hưng phấn, phải biết rằng sản lượng ở Nam Mĩ là nhiều gấp ba lần tam giác vàng, toàn bộ thế giới đều phải lấy hàng từ chỗ đó của bọn họ, lần liên hệ thành công với trùm ma túy lớn Steven của hắn đã xem như là thành công được một bước bước rồi, chỉ cần Ngũ Hổ Bang toàn lực giúp đỡ, như vậy hiệp nghị cung cấp hàng tháng sau có thể đàm phán được rồi. Theo Steven nói, đến lúc đó sẽ có người phụ trách của các khu hắc bang sẽ đến cạnh tranh đầu tư, số định mức bao nhiêu, giá cả thế nào đều phải đến lúc đó mới quyết định được. Nhưng chưa kịp nghĩ lại, Ngũ Hổ Bang lại xảy ra chuyện, ngay cả Hổ gia cũng bị người ta diệt cả nhà. Chương Nguyên Thông bất giác cảm thấy được hắc đạo này càng ngày càng khó lăn lộn.
Chương Nguyên Thông nghĩ đến đây, sau khi hút thật sâu một hơi thuốc, vùi cái tàn thuốc vào cái gạt tàn thuốc. Tên Nam Lang sao lại còn chưa tới, hắn xem giờ trên điện thoại di động, đã sắp tám giờ rồi. Tiểu tử này hẹn mình ra đây, hắn lại đến muộn.
Đúng lúc này, ngoài cửa "Két" một tiếng, hai chiếc Audi màu đen chạy tới, phía sau còn một chiếc Buick bám đuôi theo, hiện rõ khí phái phi phàm, cửa xe "Két" một tiếng được mở ra, lục tục đi xuống tám, chín thanh niên mặc đồ đen, lần lượt mở ra, cuối cùng trên xe mới bước xuống một người. Chương Nguyên Thông tập trung nhìn vào, Đó không phải Nam Lang thì là ai chứ, tiểu tử này rạng rỡ như vậy từ khi nào, dường như nghe nói địa bàn hắn cũng chỉ có bán chút thuốc lắc mà thôi, chẳng lẽ bán thuốc lắc cũng có thể phát đại tài, hắn hoài nghi.
Nhưng tên tiểu tử Nam Lang sau khi xuống xe cũng không chịu vào, ngược lại còn cung kính đứng ở cửa, dường như còn đang chờ ai, làm cái trò gì thế này, Chương Nguyên Thông đã nghĩ đi qua gọi hắn, nhưng vào lúc này, có một xe Chevrolet màu vàng kim chạy tới, rất hùng dũng dừng trước mấy chiếc Audi của bọn Nam Lang. Sau đó có một thanh niên trẻ tuổi bước xuống xe. Chỉ thấy Nam Lang và những thủ hạ của hắn đều cung kính cúi đầu hô:
- Chào Lão đại!
Xôn xao, cái cảnh tượng chỉnh tề cung kính còn có khí thế này, cũng thật quá phô trương, có điều Chương Nguyên Thông lại thấy kì quái, tiểu tử còn đang mọc lông này là lão Đại của ai?
Trần Tuấn Long rất hài lòng với biểu hiện của bọn Nam Lang, đây chính là hiệu quả mà hắn cần, lớn tiếng doạ người, hắn tin rằng Chương Nguyên Thông lúc này nhất định sẽ nói thầm, ít nhất mình ở trước mặt hắn cũng đã thể hiện rõ ràng địa vị bất đồng hai bên.
Nam Lang cùng Trần Tuấn Long bước đến, mà thuộc hạ lại xếp đứng xung quanh. Chương Nguyên Thông cũng đứng lên, hắn nhịn không được hỏi:
- Nam Lang, anh đang làm cái gì thế hả?
Nam Lang không trả lời, Trần Tuấn Long nói trước:
- Chào anh Thông ca, tối nay là tôi muốn gặp anh!
Chương Nguyên Thông nhìn chằm chằm Trần Tuấn Long, Trần Tuấn Long mỉm cười, ngồi xuống chỗ ngồi, còn Nam Lang thì đứng ở phía sau hắn, cũng không nói chuyện, gác tay mà đứng, rất cung kính.
/98
|