Chương Nguyên Thông hồ nghi ngồi xuống, bình tĩnh nhìn chăm chú Trần Tuấn Long một hồi, sau đó hỏi:
- Anh rốt cuộc là ai?
Trần Tuấn Long trước mắt hiện rõ khí phách điềm tĩnh, khiến cho Chương Nguyên Thông có chút chịu không thấu hắn.
- Tôi là đại ca của Phi Long Bang - Trần Tuấn Long!
Trần Tuấn Long mỉm cười nói.
- Phi Long Bang?
Trước kia chưa từng nghe nói qua, Chương Nguyên Thông lắc đầu, hắn cũng đã quen với những người có hình thức bên ngoài rất oách, rất nhanh liền từ trong lúc kinh ngạc ban đầu đã tỉnh táo lại, xem ra đêm nay Nam Lang hẹn mình ra không phải là chuyện đơn giản. Chẳng lẽ là có liên quan đến việc xảy ra thời gian gần đây của Ngũ Hổ Bang.
Hắn quyết định đợi Trần Tuấn Long mở miệng trước.
- Đúng vậy, Phi Long Bang!
Trần Tuấn Long mỉm cười.
- Chúng tôi là một bang hội mới thành lập, hiện tại đang chiêu binh mãi mã, nghe nói Thông ca anh rất có tài cán, cho nên đặc biệt đến đây mời anh gia nhập bang hội chúng tôi.
Trần Tuấn Long lập tức liền đi thẳng vào vấn đề, hơn nữa khẩu khí không nhỏ.
Chương Nguyên Thông chỉ cảm thấy buồn cười, mình ở Ngũ Hổ Bang là địa vị gì, mình làm đến vị trí giờ này ngày này, chẳng lẽ một câu nói bình thường là có thể thu mua được sao? Hắn ngẩng đầu, hỏi Nam Lang đứng phía sau Trần Tuấn Long:
- Nam Lang, ngươi nói đi, chẳng lẽ vị lão Đại này hắn không biết tôi là người của Ngũ Hổ Bang sao?
Nam lang dường như không nghe thấy, không trả lời, hơn nữa ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Chương Nguyên Thông. Chương Nguyên Thông quả thật có chút tức giận.
- Ha hả, Thông ca, đúng là tôi có biết anh là người của Ngũ Hổ Bang, cho nên mới hẹn anh ra đây nói chuyện.
Trần Tuấn Long vẫn mỉm cười nói:
- Tôi là rất có thành ý.
Hắn cuối cùng nhấn mạnh nói.
- Thực xin lỗi, tôi không có hứng thú!
Chương Nguyên Thông liền lập tức cự tuyệt lời đề nghị của Trần Tuấn Long, sau đó đứng lên nói:
- Nếu như không có chuyện gì nữa, tôi xin cáo từ.
Sau khi nói xong cũng không thèm để ý Trần Tuấn Long và Nam Lang có đồng ý hay không, quay người rời khỏi.
- Nếu muốn để Thím Lưu người đầu bạc tiễn người đầu xanh, vậy ngươi cứ bước ra khỏi cửa này!
Trần Tuấn Long không nhanh không chậm ở đằng sau từ từ nói. Mà lúc này này, tám kẻ mặc đồ đen kia bao vây bốn phía nhìn chằm chằm Chương Nguyên Thông, trong đó có một người cơ thể rắn chắc, người có dáng vẻ tiểu cẩm đầu đang chắn giữa đường, ánh mắt dữ tợn đang theo dõi hắn.
Chương Nguyên Thông hít một hơi khí lạnh, trong lời nói của lão Đại Trần Tuấn Long gì gì đó có hàm ý, không ngờ hét lên tên của mẹ mình, chẳng lẽ... Chương Nguyên Thông không dám tiếp tục nghĩ nữa, xem ra mình hôm nay rất khó bước ra khỏi cánh cửa này.
Chương Nguyên Thông xoay người oán hận nhìn chằm chằm Nam Lang một cái, Nam Lang vẫn với nét mặt không chút cảm xúc, nhưng chỉ là nửa năm không gặp, không ngờ mình lại bị hắn bán đứng.
Chương Nguyên Thông trở lại trước bàn, ổn định tâm tình của mình.
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
- Lúc nãy đã nói với ngươi rồi, những lời đã nói ra tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai, ngươi hẳn là rất rõ ý của tôi!
Trần Tuấn Long bây giờ đã không có cười nữa, cả người hắn lạnh lùng nhìn như đã thay đổi thành một người khác.
- Ngươi muốn giữ lại tôi?
Chương Nguyên Thông nheo nheo đôi mắt, bây giờ địch đông ta ít.
- Giữ lại ngươi không khó!
Trần Tuấn Long lãnh đạm nói:
- Giữ lại Thím Lưu thì sao, còn nhiều điểm trắc trở hơn một chút, tôi vẫn luôn không xuống tay với người già, có điều vì ngươi nói không chừng tôi sẽ phá lệ một lần.
Đây quả thực chính là uy hiếp trắng trợn, hơn nữa nghe ý tứ của Trần Tuấn Long là hắn sẽ ra tay với mẹ mình, Chương Nguyên Thông nắm chặt nắm tay, trán nổi gân xanh, nhìn bộ dạng hắn như sắp nhào lên, còn Trần Tuấn Long đang ngồi không chút sợ sệt.
Chương Nguyên Thông cuối cùng vẫn là miễn cưỡng nhịn lại, đừng nói bây giờ mình không phải là đối thủ của bọn họ, mà là tất cả những uy hiếp với mẹ mình mà Trần Tuấn Long phát ra, hắn không thể không suy nghĩ.
Cả đời này hắn tự nhận thấy người mà hắn có lỗi nhất chính là mẹ hắn, từ nhỏ đã mất bố nên Chương Nguyên Thông rất hiểu chuyện, rất hiếu kính mẫu thân.
Nhưng lúc học cấp ba vì đắc tội với một bạn học, người đó lại là con trai của nhà quyền quý, bởi vì chọc ghẹo một bạn học nữ đã bị Chương Nguyên Thông đánh cho một trận, hắn lợi dụng quan hệ bắt Chương Nguyên Thông đưa vào đồn công an, và bảo những phạm nhân ở trong đó trả thù cho hắn, chờ sau khi bị tra tấn mới thả ra, trường học lại gây thêm áp lực, tuyên bố khai trừ Chương Nguyên Thông.
Chương Nguyên Thông chỉ cảm thấy thế giới này thật không có chân lý, từ đó về sau vò đã mẻ lại sứt, đi theo bọn Ngân Xà và Nam Lang lăn lộn trong hắc đạo, mà mẫu thân hắn lại nhiều lần khuyên bảo, hắn không hề nghe, đã rất khiến cho mẫu thân hắn đau lòng.
Đợi sau khi gia nhập vào Ngũ Hổ Bang, hắn làm việc đắc lực, rất nhanh đã được lão Đại Hổ gia lúc đó xem trọng, về sau còn theo Hổ gia đi mấy chuyến đến tam giác vàng, từ đó đã tiếp xúc với thuốc phiện, đồng thời hắn cũng mất đi tự do thân thể, điều duy nhất mà Chương Nguyên Thông cảm thấy áy náy chính là có lỗi với mẫu thân của hắn.
- Chuyện giang hồ đã giang hồ rồi, có liên quan gì đến mẹ tôi chứ, các ngươi không được đi quấy rối bà ấy!
Chương Nguyên Thông tuy rằng ngoài miệng dường như rất cứng rắn, nhưng kỳ thật ngữ khí của hắn đã mềm đi rất nhiều.
- Ngồi!
Trần Tuấn Long lúc này mới mỉm cười, mời hắn ngồi xuống.
Chương Nguyên Thông thở dài, kéo ghế ngồi xuống.
- Tôi trung thành với Ngũ Hổ Bang, tôi sẽ không gia nhập với các ngươi.
Hắn vừa ngồi xuống đã nói ra một câu như vậy.
- Ha ha...
Trần Tuấn Long ngồi đối diện hắn ngược lại bật cười lên.
- Đều đã là thời đại nào rồi , còn có người trung nghĩa lưỡng toàn như vậy. Ngươi có biết 'Trung nghĩa' bây giờ đáng giá bao nhiêu tiền một cân không? Hử?
Trần Tuấn Long sau khi cười sau lạnh lùng châm chọc nói:
- Thông ca, đừng tưởng rằng ngươi thật vĩ đại, ở trong mắt tôi, 'trung nghĩa' của ngươi không đáng được mấy đồng tiền đâu.
- Ngươi...
Chương Nguyên Thông nghe Trần Tuấn Long chế ngạo như vậy, trên mặt có chút không nhịn được.
- Tam gia của Ngũ Hổ Bang các ngươi đối với ngươi như thế nào chúng tôi đều rất rõ.
Trần Tuấn Long cũng không để cho hắn có lối thoát:
- Ở trong Ngũ Hổ Bang, vĩnh viễn đều là làm ăn gia tộc, Ngũ Hổ Bang do trên dưới gia tộc Phan Thị nắm giữ, ngươi nhiều nhất cũng chỉ là gia nô khác họ, là cái loại nước bọt này bất cứ lúc nào có thể nhổ đi mà thôi. Không có gì đáng để kiêu ngạo, trung thành với một đầu heo, chi bằng trung với bản thân đích thực của ngươi một chút đi.
Trần Tuấn Long biết Tam gia có hơi mập, cố ý nói như vậy.
- Ha ha... Ha ha...
Chương Nguyên Thông sau khi nghe Trần Tuấn Long chế ngạo xong không tức giận mà ngược lại còn bật cười lên, sau đó ngừng và hỏi ngược lại:
- Nếu tôi không thể trung thành với Ngũ Hổ Bang, như vậy cho dù ngươi muốn tôi gia nhập Phi Long Bang gì gì đó của các ngươi, ngươi có thể mong đợi được tôi sẽ trung với ai sao?
- Ha ha... Ha ha...
Trần Tuấn Long cũng là khẩu khí bình thường bật cười, cuối cùng mới trầm giọng nói:
- Ở Phi Long Bang chúng tôi, chúng tôi chỉ trung thành với chính mình, mỗi người cũng đều vì ngày mai của chính mình mà phấn đấu, mỗi người đều có vị trí của riêng mình. Tôi không cần người nào trung thành với tôi, tôi chỉ cần mỗi người tự học cách trung với chính bản thân mình là được rồi!
- Đây là cái lý luận gì thế hả?
Chương Nguyên Thông thầm ngạc nhiên trong bụng.
- Ngươi đã bao lâu chưa từng gặp mẫu thân ngươi ?
Trần Tuấn Long chậm rãi nói:
- Tôi chiều nay mới vừa đi gặp bà về đây, ngươi có biết rằng mỗi ngày Thím Lưu đều rất nhớ thương ngươi, bà giờ tóc đều đã bạc trắng, sống thui thủi một mình, ngươi làm thân phận của người con lại không ở bên cạnh chăm sóc bà. Cổ nhân có câu, trung hiếu bất năng lưỡng toàn, bọn họ đem chữ trung đặt lên hàng đầu, kỳ thật tôi cho rằng đây là sai lầm, phải là 'Hiếu' trung bất năng lưỡng toàn, làm người hiếu thuận mới là quan trọng nhất.
Chương Nguyên Thông trên mặt âm u bất định, nghe xong giảng thuật của Trần Tuấn Long, cũng khiến cho hắn bất giác nhớ tới mẫu thân của mình, Trần Tuấn Long một tay cứng rắn một tay loạn xạ đã khiến cho đáy lòng Chương Nguyên Thông cảm thấy đại loạn.
- Tôi sẽ không gia nhập với các ngươi.
Chương Nguyên Thông khàn khàn tóe ra những lời này, nhưng giọng điệu đã không còn kiên định như vậy nữa rồi.
- Nếu ta gia nhập vào các ngươi, thì tam gia Ngũ Hổ Bang hắn sẽ không bỏ qua của tôi.
Chương Nguyên Thông cuối cùng nói.
- Ngũ Hổ Bang hiện tại lung lay sắp đổ, Tam gia các ngươi tôi thấy hắn cũng kiên trì không được bao lâu nữa đâu, chính hắn cũng đã khó bảo toàn bản thân, còn có ai mà rãnh rỗi để ý tới ngươi nữa chứ.
Trần Tuấn Long cười, điều mà Chương Nguyên Thông băn khoăn chính là cái này.
Quả nhiên, Chương Nguyên Thông nheo mắt.
- Chẳng lẽ những chuyện gần đây của Ngũ Hổ Bang là do các ngươi làm?
Trần Tuấn Long lại lẳng lặng nhìn hắn, thần sắc không thay đổi nói:
- Bây giờ trong đạo ai ai cũng biết, Tân Nghĩa Minh đã quyết định diệt trừ Ngũ Hổ Bang, tin tức như thế đối với những người thạo tin tức như ngươi mà nói, ngươi đừng nói là ngươi không biết đó chứ? Có điều theo như tôi nói, những chuyện ra sức đánh kẻ sa cơ thất thế như vậy, Phi Long Bang chúng tôi rất có nhã hứng đi làm.Trần Tuấn Long trả lời lập lờ thế nào cũng được, khiến cho Chương Nguyên Thông không nắm bắt được điểm thực.
- Cho nên lần này tới tìm ngươi, nhưng thật ra là chỉ cho ngươi một con đường sáng, tự bản thân ngươi nghĩ cho kĩ.
Trần Tuấn Long bắt đầu mồi nhử.
Chương Nguyên Thông trầm mặc, tay hắn không ngừng vẽ lung tung trên mặt bàn, nhìn thấy được hắn đang đấu tranh nội tâm kịch liệt. Gần nhất chuyện của Ngũ Hổ Bang thật sự là rất tồi tệ, Hổ gia đã rửa tay gác kiếm rồi cũng bị người ta tiêu diệt, mà bên cớm cũng đang lùng bắt người của Ngũ Hổ Bang với quy mô lớn, các tình huống biểu thị con thuyền lớn của Ngũ Hổ Bang này đã lung lay sắp đổ, bàn tay tội ác đứng phía sau mà trong giang hồ quả thật đang truyền ra đó chính là Tân Nghĩa Minh. Chương Nguyên Thông nhíu mày.
Cuối cùng, chỉ thấy hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Trần Tuấn Long hỏi:
- Nếu như là tôi không gia nhập vào các ngươi, vậy tôi không thể nào bước ra khỏi chỗ này?
- Ha ha... Đây là ngươi nói đó, không phải là tôi nói.
Lời nói của Trần Tuấn Long không phải là trả lời thẳng Chương Nguyên Thông, có điều hắn lại với một bộ mặt "Ngươi biết là tốt rồi".
- Tôi còn muốn suy nghĩ kĩ?
Chương Nguyên Thông nói với Trần Tuấn Long.
- Bao lâu?
Trần Tuấn Long nhíu mày , hắn biết nên gây áp lực như thế nào, đến bây giờ, phải trương trì có độ, Chương Nguyên Thông hẳn là đã dao động, đã đến lúc nên nhường cho hắn chút đường sống.
- Ba ngày.
Chương Nguyên Thông yêu cầu.
- Ngươi chỉ có thời gian một ngày!
Trần Tuấn Long nói như đinh đóng cột.
- Tôi có thể cam đoan với ngươi. Ngươi tới Phi Long Bang chúng tôi, những thứ có được chỉ có thể nhiều hơn so với bên Ngũ Hổ Bang, chứ không có ít hơn. Trung thành với chính mình là tốt, hay trung thành với Ngũ Hổ Bang là tốt, vấn đề đơn giản như vậy không cần tôi dạy cho ngươi, phải không Thông ca?
Chương Nguyên Thông lẳng lặng nhìn Trần Tuấn Long, cuối cùng đứng dậy, xoay người chuẩn bị rời đi.
- Đi thăm mẹ của ngươi đi.
Giọng của Trần Tuấn Long thản nhiên vang lên ở phía sau:
- Một người mỗi ngày đều nhớ đến ngươi đã bạc cả đầu, lại không có người quỳ gối hầu hạ, lẻ loi hiu quạnh, vậy cái 'Trung' đó của ngươi có ích lợi gì?
Chương Nguyên Thông bước hai bước, ngừng lại, trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng bước ra khỏi nhà ăn.
- Lão Đại, anh thấy hắn sẽ gia nhập chúng ta chứ?
Sau khi nhìn thấy Chương Nguyên Thông đi rồi, Nam Lang đã nhịn rất lâu cuối cùng cũng đã nói chuyện.
- Hắn là người thông minh.
Trần Tuấn Long cười.
- Không gia nhập chúng ta, ha ha... bày ra trước mặt hắn cũng chỉ có con đường chết!
Trong lời nói của Trần Tuấn Long hiện ra một dòng sát khí, ngay cả Nam Lang đứng sau lưng hắn cũng rùng mình.
- Tiểu dương dương, là anh.
Trần Tuấn Long mỉm cười, hắn vừa gọi điện được cho Dương Hân.
- Hừ... Có chuyện gì nói mau.
Đầu bên kia điện thoại Dương Hân với một giọng điệu không kiên nhẫn, Trần Tuấn Long cười, Dương Hân có thể nghe điện thoại của mình, điều này tương đương với việc đã bắn cho mình một tín hiệu tốt.
- Bệnh của em đã khá hơn chút nào không?
Trần Tuấn Long quyết định đả kích từ cạnh sườn.
- Cảm ơn sự quan tâm của anh!
Dương Hân ở đầu dây bên kia cơ hồ như đang nói mát.
- Em không chết được đâu.
- Ừm...
Trần Tuấn Long cũng bắt đầu có chút do dự.
- Em... Vậy em đừng có lo “cái đó” nghe?
Hắn vẫn tương đối quan tâm đến "Cái đó" của Dương Hân.
- Anh...
Dương Hân cười có chút xấu hổ.
- Anh hôm đó đối với người ta như vậy, bây giờ còn giả vờ như vậy, không cần lòng tốt giả đó của anh. Hừ... Tự bản thân anh mà ngẫm lại đi, chờ xem em sẽ thu thập anh như thế nào.
Nói đến câu cuối cùng Dương Hân oán hận gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Trần Tuấn Long bật cười khanh khách, nhưng lại không dám biểu lộ ra, mềm giọng dỗ dành cô:
- Tiểu dương dương...dương dương ngoan...
- Em không phải “tiểu dương dương” gì gì đó của anh.
Dương Hân giận dữ.
- Anh không được phép gọi em như vậy, anh là đồ heo bự háo sắc!
- Heo bự háo sắc?
Trần Tuấn Long nhướng mày lên, những người trước đây gọi hắn như vậy chỉ có Quách Uyển Tây, chẳng lẽ, hắc hắc, Trần Tuấn Long lén cười, nói không chừng hai nàng đã lén lút trao đổi rồi.
- Ha ha... Vậy em cũng gọi anh là heo bự háo sắc rồi.
Trần Tuấn Long lại bắt được điểm sơ hở của Dương Hân.
- Em gọi anh như thế thì được, còn anh gọi em là tiểu dương dương thì lại không được, ha ha...
- Khi Dương Hân nghe thấy, Trần Tuấn Long rõ ràng là đang đùa giỡn mình với "Nụ cười - dâm đãng" mà, cô lắc đầu liên tục.
- Hừ... Em nói không được thì là không được.
Trần Tuấn Long cảm thấy rất buồn cười, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn.
- Ừm... Giờ em đang ở đâu?
Trần Tuấn Long đã biết rõ còn cố tình hỏi.
- Còn không phải là cái chuồng heo thúi của anh.
Dương Hân quả nhiên là bị lừa, buột miệng nói ra, cô lập tức ý thức được mình đã nói lỡ lời, nếu đã là chuồng heo thúi kia sao mình còn ở đó, Dương Hân trong lúc nhất thời quá xấu hổ liền dừng lại ở đó.
- Ha ha...
Trần Tuấn Long như bắt được cô.
- Ồ... Ra là thế.
Hắn còn đặc biêtk kéo dài ngữ điệu, làm một bộ dạng rất lý giải.
- Uyển Tây đâu, cô ấy có ở cùng em không?
Trần Tuấn Long bắt đầu nói bóng nói gió.
- Ở nhà bếp nấu mì, tụi em chuẩn bị ăn khuya.
Dương Hân thuận miệng trả lời.
- Ăn khuya?
Trần Tuấn Long giảo hoạt di chuyển hai tròng mắt, bắt đầu đưa ra chủ ý xấu xa.
- Anh vẫn chưa ăn no bữa tối, đói bụng rồi, nói Uyển Tây bảo cô ấy nấu nhiều lên một chút, đợi lát nữa anh về ăn.
Trên khẩu khí có chút ý tứ ra lệnh.
- Ừm...
Dương Hân vô tâm đồng ý hắn, nhưng rất nhanh liền hiểu được lòng dạ xấu xa của con heo bự háo sắc Trần Tuấn Long:
- A... Anh không được phép đến đây, hừ... suýt chút nữa đã bị anh lừa rồi, nơi này không chào đón anh.
Dương Hân có chút phật ý nói.
Kỳ thật là cô âm thầm sợ hãi, Trần Tuấn Long muốn thế nào cô còn không biết rõ sao, bất đắc dĩ hôm trước sau khi cùng hắn cái kia, chỗ đó của mình vẫn còn đau rát, nghe Quách Uyển Tây nói, năng lực phương diện đó của hắn thật mạnh, bản thân mình cũng thấu hiểu rất rõ rồi.
Không ngờ mục đích vĩ đại của mình đã bị Dương Hân vạch trần, Trần Tuấn Long cười ha ha, cũng không tức giận, tiếp tục trêu đùa Dương Hân:
- Ừ... Không chào đón? Anh muốn tìm hiểu một chút đây là tạm thời không chào đón hay là vĩnh viễn không chào đón? Ha hả...
Dương Hân ở đầu bên kia điện thoại quá xấu hổ:
- Không chào đón chính là không chào đón! Em không thèm nghe anh nói nữa, dù sao tối nay anh không được phép trở về, anh cút về ký túc xá của anh đi.
Hoắc, ngữ khí vẫn còn kiên quyết mà, có điều Trần Tuấn Long theo cái từ "Đêm nay" chợt nghe ra có lẽ "Đêm mai" hoan nghênh. Hắn ha hả nở nụ cười dâm, cuối cùng Dương Hân cũng chịu không nổi tiếng cười ấm áp đó của hắn. "Bụp " một tiếng điện thoại cúp máy.
Trần Tuấn Long cười cười lắc đầu, tiện tay đem điện thoại đặt ở đầu xe, nắm chắc tay lái, chạy xe trở về Tinh Long Cư của Minh Châu Hoa Viên.
- Vũ tỷ của em đâu?
Trần Tuấn Long đi vào phòng khách của Tinh Long Cư, Tiểu Mẫn đang nằm nghiêng một mình ở đó, ôm một cái gối , đang nhàm chán xem ti vi.
Nhìn thấy Trần Tuấn Long bước vào, Tiểu Mẫn vẫn bơ phờ.
- Đi thăm Lan tỷ.
- Ồ...
Trần Tuấn Long thấy Tiểu Mẫn dường như không rất phờ phạc liền qua ngồi, Tiểu Mẫn co chân lại, ngẩng mình lên khẽ ngồi thẳng lên.
- Ồ...
Trần Tuấn Long thấy Tiểu Mẫn dường như không rất phờ phạc liền qua ngồi, Tiểu Mẫn co chân lại, ngẩng mình lên khẽ ngồi thẳng lên.
- Đỡ hơn nhiều, sắp ra viện rồi.
Trong lời nói của Tiểu Mẫn có vẻ chán chường, cả người lười biếng.
- Thật không? Khi nào làm thủ tục xuất viện nói cho anh một tiếng, anh đi đón chị ấy.
Trần Tuấn Long giãn tay trên ghế sofa nói.
- Em không biết...
Tiểu Mẫn lắc đầu.
- Tự anh đi hỏi Vũ tỷ đi.
Giọng điệu dường như rất khó chịu.
- Em làm sao vậy?
Trần Tuấn Long cũng chú ý tới tâm tình của cô không được ổn.
- Không có gì?
Tiểu Mẫn ném gối qua ôm, hơi ngồi thẳng dậy.
- Không vui?
Trần Tuấn Long cười.
- Ai chọc cho công chúa Tiểu Mẫn của chúng ta tức giận thế.
- Còn không phải là anh sao!
Tiểu Mẫn rốt cục cũng nói chuyện.
- Bảo Vũ tỷ nhốt người ta buồn chán ở trong nhà, cái gì cũng không thể làm, phiền chết đi được.
Nghe xong Tiểu Mẫn oán giận Trần Tuấn Long nhướng mày kiếm lên.
- Ồ, vậy bình thường công chúa Tiểu Mẫn của chúng ta bận gì thế?
Hắn đây là đang trêu ghẹo cô mà.
Tiểu Mẫn vừa nghe xong đương nhiên không thuận theo:
- Ừm... Long ca, anh đang chê cười người ta.
- Chê cười em để làm gì.
Trần Tuấn Long nghiêm mặt nói:
- Anh đã bảo Vũ tỷ chuẩn bị thành lập công ty rồi, em không nghĩ sẽ đi giúp chị ấy như thế nào à, chẳng lẽ còn muốn chơi cả ngày đến tối mịt, cái gì cũng không làm?
- Cắt...
Tiểu Mẫn nói trắng ra:
- Đã nói là mở ra cái công ty gì gì đó, Vũ tỷ nàng cũng đã bận bịu lâu như vậy, sao vẫn không thấy chị ấy làm ra cái trò gì cả. Em xem ở đâu, còn không bằng để tự em đi làm.
Trần Tuấn Long cười.
- Hoắc... Chẳng lẽ Tiểu Mẫn của chúng ta lại còn có phương kế sách hay thần kỳ? Em cần làm những thứ gì, nói nghe xem thử.
Nhìn thấy Trần Tuấn Long nói chuyện phiếm với mình, quỷ linh tinh Tiểu Mẫn này cũng hưng phấn lên, chỉ thấy hất hất tóc, ánh mắt linh động, ngồi thẳng người, nói với Trần Tuấn Long:
- Long ca, ý kiến của em anh thật sự muốn nghe sao?
Trần Tuấn Long gật gật đầu, một bộ dạng rất chăm chú. Tiểu Mẫn nở nụ cười.
- Muốn em nói à, Long ca, Phi Phụng Bang chúng ta có nhiều sản nghiệp ở Bắc Kinh như vậy, mở mấy quán karaoke, hay sàn nhảy kết tình hữu nghị v.v...đã quá lỗi thời rồi.
- Trước đây em cũng đã nói qua với Lan tỷ rồi. Những ckhu vực sàn nhảy gì gì đó lại không tốt, hơn nữa đã cũ kỹ, đều là trước kia để lại cả, làm sao có thể phát triển tốt được chứ, muốn em nói à, hết thảy đều đóng cửa! Chúng ta chọn một nơi khác tốt hơn đầu tư mở buổi chiếu phim ở một địa điểm, làm ăn như vậy mới có thể tốt thôi.
Trần Tuấn Long ngẫm lại, quả thật cũng đúng, giống như tổng bộ Bách Lạc Môn của Phi Phụng Bang, cũng đã cũ rích rồi.
- Bây giờ là thời đại kinh tế gì ? Là kinh tế của người trẻ tuổi, Bắc Kinh nhiều quần thể thanh niên tiêu phí như vậy, nếu như chúng ta có thể nắm bắt được bọn họ, còn không phải sẽ kiếm được cái khay đầy bát mãn, ha hả, Long ca, anh lại có tiền như vậy, thế nào, đến làm điểm đầu tư thấy thế nào?
Tiểu Mẫn đẩy đẩy cánh tay Trần Tuấn Long.
Trần Tuấn Long cười.
- Không ngờ Tiểu Mẫn chúng ta còn nói được ngọn ngành như thế. Vậy nếu chúng ta không cần sàn nhảy, karaoke này nữa, những tỷ muội khác trong bang sẽ dựa vào cái gì mà sống, bình thường nơi đó nguy hiểm vẫn có chỗ cho bọn họ tránh gió.
- Vậy anh có bao nhiêu tiền có thể lấy ra đầu tư ?
Tiểu Mẫn cười hỏi.
- Ha ha, em muốn bao nhiêu anh cho em bấy nhiêu, có điều em phải nói trước cho anh biết em định làm cái gì?
Trần Tuấn Long đáp.
- Muốn mở sàn nhảy disco a!
Tiểu Mẫn cất cao giọng nói:
- Hiện tại bốc lửa nhất HIGH nhất chính là nhảy disc. Mỗi đêm anh có biết có bao nhiêu người đi sàn nhảy disc không, có biết sàn nhảy disc kinh doanh tốt nhất ở Bắc Kinh là sàn nhảy nào không?
Tiểu Mẫn hỏi Trần Tuấn Long.
Trần Tuấn Long cười cười lắc đầu.
- Là quảng trường disco JJ ở Bắc Kinh, nghe nói JJ bọn họ lần trước kỉ niệm tròn năm năm, đã kiếm lời hơn bảy triệu. Anh thử nghĩ đi, thật lợi hại.
- JJ?
Trần Tuấn Long trong lòng dao động, đây chẳng phải là sàn nhảy disco mà lần trước bọn Lăng Linh đến nhảy đó sao? Nơi đó không tồi, nhưng Trần Tuấn Long cũng không ngờ đến một sàn nhảy disco lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nhìn thấy bộ dạng suy nghĩ của Trần Tuấn Long, Tiểu Mẫn liền cao hứng, kỳ thật bình thường cô tuy rằng ham chơi, nhưng đầu óc cô cũng khá linh hoạt, rất nhiều điểm đều biết quan sát, chỉ có điều trước kia bọn Lan tỷ đều cho cô còn bé, chưa bao giờ cho cô cơ hội để biểu hiện, cho nên Tiểu Mẫn mới có tâm lý phản nghịch lại, thích chống chọi với tất cả mọi người.
Nhưng Trần Tuấn Long lại khác, Tiểu Mẫn phát hiện Trần Tuấn Long đối với mình không tồi, còn luôn nhường nhịn cô, thậm chí có thể nói có chút nuông chiều, cho nên cô càng vui muốn giao lưu với Trần Tuấn Long.
- Ha ha... Long ca, động tâm rồi, anh suy nghĩ đi, một buổi tối gần mười nghìn dòng người ra vào, riêng tiền vé thu vào cửa đã xấp xỉ hơn năm trăm nghìn, hơn nữa còn tiêu xài cho ghế lô, rượu, ăn vặt, đĩa trái cây.v.v..., một đêm thu hơn một triệu là điều chắc chắn luôn. Sống khá giả in tiền mặt a.
Tiểu Mẫn hưng phấn nói.
Trần Tuấn Long ha hả cười:
- Vậy theo như em nói, nếu chúng ta cũng mở sàn nhảy disco thì nhất định là kiếm được tiền rồi?
- Đó là điều đương nhiên!
Tiểu Mẫn nhích lại gần.
- Em dám nói nhất định sẽ kiếm được tiền!
Nhưng Trần Tuấn Long lại liên tục lắc đầu.
- Em không tính đến vốn chúng ta cần phải đầu tư sao? Tài chính, sân bãi, còn có mối quan hệ với các quan chức cấp cao, như là công an, phòng cháy chữa cháy, văn hóa, bộ phận nào không phải trông coi của em sao, những đại gia đó em không nuôi được bọn họ. Tiền không phải dễ kiếm như vậy, ngươi chỉ nhìn thấy được phong cảnh bên ngoài của người khác, nhưng bên dưới người ta đã tốn bao nhiêu công phu thì làm sao mà em biết được.
Trần Tuấn Long bắt đầu giội gáo nước lạnh.
- Ơ... Anh cũng không ủng hộ người ta, mới vừa rồi còn nói muốn nghe ý kiến của người ta, còn nói nguyện ý đầu tư, giờ lại nói không được, vậy không được, Long ca, anh như vậy là đang miễn cưỡng người ta.
Tiểu Mẫn không đành lòng, lắc lắc cánh tay Trần Tuấn Long.
Trần Tuấn Long cười , sau khi suy nghĩ một chút nói:
- Anh thật sự không quen disco, chưa điều tra thì không có quyền lên tiếng, ờ...
Trần Tuấn Long còn suy xét.
Tiểu Mẫn nghe ý tứ của Trần Tuấn Long dường như thật sự có ý tưởng muốn làm một sàn nhảy disco, năng lực lão Đại này cô không hề hoài nghi. Vì thế cao hứng giựt dây nói:
- Long ca, nếu không, đêm nay em dẫn anh đi đến một vài sàn nhảy disco lớn xem thử, anh chẳng phải nói chưa có điều tra qua đó sao, đi xem xem thử anh sẽ biết thị trường này nóng nảy biết bao.
Nghe cô vừa nói như thế Trần Tuấn Long cười.
- Ờ, anh hiểu rồi, ngươi là muốn mượn cớ để ra ngoài chơi phải không?
- Làm gì có.
Tiểu Mẫn nhìn thấy Trần Tuấn Long cười nói mình, kháng nghị nói:
- Em đây chỉ là dẫn anh đi xem học tập, anh không được phép nói lung tung.
Trần Tuấn Long lấy điện thoại cầm tay ra, mặt màn hình hiện đã sắp là 11 giờ đêm rồi, vì thế đưa di động lắc lắc về phía Tiểu Mẫn.
- Đều đã muộn thế này rồi, hay để hôm khác chúng ta lại đi?
- Không được, chính vào lúc này nhân tài mới nhiều. 'Càng khuya càng có cơ' anh biết không hả?
Tiểu Mẫn với bộ dạng của bà cụ non, cô mới vừa nói câu "Càng khuya càng có cơ" còn cố ý biến điệu khẩu âm tiếng Quảng Đông, học âm điệu trong bài hát hát của Lê Minh, bất đắc dĩ cô giả giọng tiếng Quảng Đông lại chạy điệu hết cả .
Trần Tuấn Long lắc đầu, dùng âm tròn của tiếng Việt thuần khiết nói:
- Là 'Càng khuya càng có cơ' chứ!
- A...
Tiểu Mẫn hai mắt trợn tròn, bội phục nhìn Trần Tuấn Long.
- Woa... Long ca, hoá ra anh cũng biết nói tiếng Quảng Đông, tiếng Quảng Đông của anh sao lại có thể nói tốt như vậy chứ.
Cô hâm mộ hất hất cánh tay Trần Tuấn Long:
- Hôm nào anh nhất định phải dạy em đó, em thích học nhất là tiếng Quảng Đông.
Trần Tuấn Long cười, đâu chỉ có mỗi tiếng Việt đâu, chính hắn còn có thể nói được tiếng Phúc Kiến, tiếng người Hẹ, mà ngay cả tiếng Anh, tiếng Nhật còn có tiếng Hàn cũng đều nói được, những kỹ năng ngôn ngữ này có một phần là được đặc biệt huấn luyện, có một phần là lúc hắn làm sát thủ tự học được. Chẳng qua là Trần Tuấn Long cũng sẽ không nói những cái này cho Tiểu Mẫn.
- Được rồi, vậy em đi thay quần áo đi, chúng ta cùng đi ra ngoài chơi một chút.
Trần Tuấn Long cuối cùng cũng đồng ý.
- Yeah!
Tiểu Mẫn vừa hoan hô, vừa nhảy cà tưng quay về phòng thay quần áo, Trần Tuấn Long lắc đầu, cầm lấy di động bấm gọi điện thoại cho Tiểu Vũ. Trong điện thoại Tiểu Vũ nói cô đang vội trở về, Trần Tuấn Long liền nói cho cô biết hắn và Tiểu Mẫn chuẩn bị đi ra ngoài chơi, hỏi cô có muốn đi cùng hay không.
Tiểu Vũ ở đầu bên kia điện thoại nói tối nay hơi mệt chút, tạm thời không muốn đi, thật ra là cô muốn tạo cơ hội cho Tiểu Mẫn và Trần Tuấn Long ở chung với nhau. Trong khoảng thời gian Tiểu Vũ cũng mẫn cảm phát hiện Trần Tuấn Long có vẻ thích thích Tiểu Mẫn, có điều là không thấy Trần Tuấn Long có động tĩnh gì.
Tiểu Mẫn thì không cần nói, Tiểu Vũ sau đó hỏi Tiểu Thanh, Trần Tuấn Long cũng chưa từng làm cái kia với cô ấy, có thể là mấy ngày này Trần Tuấn Long đều bận, hắn vốn không hề trở về Tinh Long Cư.
Kỳ thật Tiểu Vũ cũng muốn tác hợp cho Trần Tuấn Long và Tiểu Mẫn cùng nhau, theo cô thấy, Tiểu Thanh và Tiểu Mẫn công với chính bản thân cô, ba cô gái tổ hợp của Tinh Long Cư nói không chừng còn có thể buộc được trái tim Trần Tuấn Long, Tiểu Vũ có lòng tin này, nhưng đó cũng chỉ là ý tưởng tình nguyện của mình cô.
Cho nên khoảng thời gian trước thấy Tiểu Mẫn thường xuyên chạy ra ngoài chơi với đám bạn của cô, Tiểu Vũ có đi tìm Tiểu Mẫn, ám chỉ nếu có thể khiến cho Trần Tuấn Long nguyện ý giữ cô ở lại Tinh Long Cư, còn quan tâm nhắc đến cô, Tiểu Mẫn sau khi nghe xong tự nhiên cao hứng, tỷ tỷ dài tỷ tỷ ngắn gọi Tiểu Vũ, ngoan ngoãn ở nhà mấy ngày.
Có điều Trần Tuấn Long cũng chưa trở về Tinh Long Cư, Tiểu Mẫn và hắn sao lại có thể phát triển được, cho nên đêm nay Tiểu Vũ không muốn làm bóng đèn, và sau khi hàn huyên với Trần Tuấn Long một lúc cô liền cúp máy.
Cô đón taxi về, thật ra khi cô nghe máy thì cũng đã về tới phía dưới của Tinh Long Cư rồi, cô cố ý bảo tài xế lái xe sang bên kia đường chờ, quả nhiên không lâu sau, liền nhìn thấy Trần Tuấn Long cùng Tiểu Mẫn đi xuống. Tiểu Mẫn rất vui vẻ phấn chấn ngồi vào trong xe Trần Tuấn Long, hai người nhanh chóng rời khỏi.
Tiểu Vũ xuống xe sau nhìn bóng dáng bọn họ rời đi thở dài một tiếng, sau đó một mình lên lầu.
Đối với Bắc Kinh ở đâu có sàn nhảy disco náo nhiệt nhất, Tiểu Mẫn rõ như lòng bàn tay. Cô liên tục dẫn Trần Tuấn Long đi dạo vài chỗ chiếu phim tối, đều là những sàn nhảy HIGH nhất, bên trong tiêu xài cái gì cũng có tất, thuốc lắc, bột K, thậm chí thuốc phiện cũng có, khói thuốc mù mịt, lộn tùng phèo, người đến đây gần như đều là tới để chọn chơi sa đọa.
Ở trong một vũ trường đinh tai nhức óc này, Tiểu Mẫn lôi kéo Trần Tuấn Long đi vào trong sàn nhảy, cô rất thích bản nhạc DJ đang phát ra, tiến đến sàn nhảy, thân thể của cô cũng đã không tự chủ được hòa theo âm nhạc sống động cùng tiết tấu, Trần Tuấn Long mỉm cười, cũng uốn vòng eo, và dán vào cơ thểTiểu Mẫn cùng cuồng nhiệt nhảy.
Hai người động tác nóng bỏng, nhất là Tiểu Mẫn, có lúc thậm chí còn nhân cơ hội dán chặt lấy Trần Tuấn Long, dưới chỗ giải phóng dục vọng đã trêu đùa hắn, mà Trần Tuấn Long thì cũng đáp lại cô bằng loại này khiêu khích nhiệt tình này, thỉnh thoảng cùng cô khêu gợi phát sinh tiếp xúc thân thể.
Tiểu Mẫn nhảy rất đẹp, dưới sự cổ vũ của Trần Tuấn Long cô càng phóng túng hơn, dưới tác dụng của âm nhạc hai tay giơ lên cao lắc lư, theo sau vừa lắc lư cái đầu vừa ấn lấy đầu, khiến cho mái tóc dài tung bay giữa vũ trường, cô luôn là điểm sáng trong cả cái sàn nhảy, ngay cả người múa dẫn đầu cũng bị cô vượt xa. Những thanh niên xung quanh đều lần lượt cổ vũ, tiếng huýt sáo thỉnh thoảng vang lên.
Trần Tuấn Long cũng rất thưởng thức nhìn Tiểu Mẫn không kềm chế được trở nên phóng túng, cô đang say sưa với điệu múa nóng bỏng, tư thế uốn lưng mềm mại, đôi ngực nhô cao, dáng người hút hồn, khuôn mặt của thiên sứ, dưới ánh đèn rực rỡ của sân khấu càng tô thêm vẻ đẹp.
Trần Tuấn Long thích sự ngay thẳng và phóng đãng của Tiểu Mẫn, cô bé này có loại bản lĩnh phạm tội mê hoặc người, sẽ khiến cho ngươi bất tri bất giác bị đắm chìm trong mê hoặc đó.
Vẻ đẹp của Tiểu Mẫn cũng đã bị một người đàn ông trung niên ngồi ở lô ghế trên lầu nhìn thấy được.
- A... Sao cô ấy lại ở đây? Ha ha... Ha ha...
Hắn nhận ra Tiểu Mẫn, biết lai lịch của Tiểu Mẫn. Chỉ thấy hắn nở nụ cười dâm đãng vẫy tay, một thuộc hạ đứng sau lưng hắn cúi đầu xuống, hắn nói thầm hai câu, thuộc hạ kia liên tục gật đầu, cuối cùng mang theo hai thuộc hạ nữa xuống lầu, đi thẳng tới chỗ Tiểu Mẫn.
Lúc bọn họ chạy tới khí thế rào rạt, Trần Tuấn Long đã sớm chú ý tới bọn họ, không ngờ bọn họ đến một cái liền cắt đứt Tiểu Mẫn đang khiêu vũ.
- Là tiểu thư Tiểu Mẫn phải không? Ông chủ của chúng tôi có lời mời, ông ấy đang ở trên lầu chờ cô, hãy theo chúng tôi đi một chuyến.
Nói là có lời mời, nhưng lại rất bá đạo, không có một chút đường thoái thoát. Tiểu Mẫn vốn là một cô gái rất cao ngạo, làm sao chịu được cục tức như vậy, "Hừ" một tiếng, liền trốn lưng sau Trần Tuấn Long, tiếp tục lắc lư theo điệu nhạc, không thèm để ý tới bọn họ.
Tên tiểu tử lúc nãy nói chuyện nóng ruột, phải biết rằng nếu việc ông chủ giao cho mình làm mà không làm tốt được, vậy xem như bản thân mình gặp xui xẻo rồi, lập tức cũng không nhiều lời, tiến lên hai bước đưa tay ra kéo Tiểu Mẫn.
- Ây da...
Tên đó đau đớn hét lên, hoá ra tay hắn mới vừa mới thò ra, còn không đụng vào được Tiểu Mẫn, đã bị Trần Tuấn Long đứng trước mặt tóm chặt, sau đó dụng lực vặn một cái, "Răng rắc" một tiếng, cánh tay của hắn đã bị vặn gảy.
Hai tên ngu ngốc đứng phía sau còn không biết chết sống, cũng tiến lên theo. Trần Tuấn chỉ một chưởng đã đánh bọn họ đầu óc choáng váng. Tiểu Mẫn núp sau lưng Trần Tuấn Long giờ mới ló đầu ra, làm mặt quỷ với bọn họ, ba tên kia sau một trận K mới biết được mình không phải là đối thủ của Trần Tuấn Long, đành phải chật vật né ra.
Thấy có người đánh nhau, mọi người trong sàn nhảy đều tránh ra, không ngờ Trần Tuấn Long đã giải quyết bọn họ nhanh như vậy, ở trong môi trường phức tạp như vậy, ai mà chú ý tới những chuyện xảy ra ở đây, mọi người tiếp tục nhảy.
Trần Tuấn Long dẫn Tiểu Mẫn thi theo ba tên xui xẻo đó, chỉ thấy bọn họ lảo đảo chạy lên trên lầu. Trần Tuấn Long và Tiểu Mẫn nhìn nhau cười.
- Có muốn đi theo xem hay không?
Trần Tuấn Long hỏi Tiểu Mẫn.
- Đi! Sao lại không đi?
Tiểu Mẫn vốn là một món hàng thích gây chuyện bẩm sinh, bây giờ lại có Trần Tuấn Long ở bên cạnh, cô còn sợ gì chứ. Vì thế Trần Tuấn Long cười cười, cũng dẫn Tiểu Mẫn đi lên lầu hai.
Tầng hai của sàn nhảy disco này là khu khách quý, ngoài cửa còn có một lễ tân nam đang phục vụ, hắn thấy Trần Tuấn Long đến liền muốn đưa tay ra ngăn lại, còn chưa đợi hắn mở miệng, đã bị Trần Tuấn Long giữ chặt, sau đó thuận tay tiễn hắn qua một bên, tiếp theo đá một chưởng văng hắn bay ra, tên đó bò trên mặt đất giống kiểu “chim nhạn rớt xuống đất chổng mông lên trời”.
Trần Tuấn Long quả thật rất giận dữ, ai dám to gan gây sự với hắn, lúc nãy hắn đang nhảy hăng say với Tiểu Mẫn, thì có mấy tên khốn tới gây chuyện, hắn quyết định sẽ giáo huấn cho ông chủ của bọn chúng một chút mới được.
Lúc Trần Tuấn Long và Tiểu Mẫn đi lên lầu, liền nhìn đến ba tên hầu đó đều ủ rũ đứng trước một cái lô ghế, một người có bộ dạng của một ông chủ đang ngồi hút xì gà, trong lô ghế còn có vài người có chút thân phận và địa vị đang ngồi, phía sau mỗi người đều có người hầu mình, vừa thấy là biết ngay loại người này có tiền.
Tiểu Mẫn vẫn cười tủm tỉm bước lên phía trước, nhưng vừa bước lên nhìn thấy người có bộ dạng là ông chủ đang ngồi trong lô ghế đó liền sững sờ, rụt lại sau lưng Trần Tuấn Long kéo kéo áo hắn nói:
- Long ca, người bên kia là tam gia của Ngũ Hổ Bang, hay là chúng ta đi thôi, đừng đụng đến bọn hắn.
Cô không biết bên Trần Tuấn Long đã bắt đầu đối phó với Ngũ Hổ Bang rồi.
Nghe thấy Tiểu Mẫn nói như thế, Trần Tuấn Long nhướng đôi mày kiếm, không ngờ tối nay lại được tiếp xúc trực tiếp với vị tam gia của Ngũ Hổ Bang, được dịp đi xem hắn là người như thế nào.
- Đừng sợ, có anh ở đây!
Trần Tuấn Long ngẩng đầu tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu Mẫn thấy Trần Tuấn Long không hề sợ tam gia của Ngũ Hổ Bang, cô do dự một chút, cũng bám theo.
Hoá ra Tiểu Mẫn đã sớm biết tam gia Ngũ Hổ Bang vẫn luôn có ý đồ quấy rối cô, trước kia Phi Phụng Bang gặp chuyện không may hắn luôn đưa ra điều kiện với Lan tỷ, bảo Tiểu Mẫn theo hắn, Lan tỷ không đồng ý.
Sau lại liền xảy ra việc Trần Tuấn Long tham gia vào, nghe nói vị tam gia bị cự tuyệt này cảm thấy rất mất mặt, lúc ấy liền buột nói, nói phải động đến Phi Phụng Bang không biết trời cao đất dày đó. Đây là những lời truyền tai nhau giữa các tỷ muội, cũng không biết là thật hay giả, nhưng Tiểu Mẫn rất không muốn nhìn thấy tam gia kia.
Chỉ thấy Trần Tuấn Long lẻ loi một mình, không chút sợ sệt nào đi tới trước lô ghế chỗ, cất cao giọng nói:
- Vừa rồi là vị nào muốn đụng đến người phụ nữ của tôi?
Hắn khiêu khích nhìn mấy người ngồi trên kia. Những người này đều là người từng trải giang hồ, bọn họ tuyệt đối thật không ngờ Trần Tuấn Long dám can đảm một mình tiến qua, vì thế nên chỉ cho là hắn có chút bản lĩnh mà thôi, thuộc hạ của mọi người ở đây nhiều như vậy, chẳng lẽ phải sợ hắn.
Nhân vật chính đêm nay là tam gia Ngũ Hổ Bang, là hắn hẹn mọi người tới đây bàn chuyện, vì thế vài người kia tuy rằng bị Trần Tuấn Long chất vấn, nhưng cũng không tức giận, chờ tam gia ra mặt, tất cả mọi người đều yên lặng theo dõi sự thay đổi tình hình.
Tam gia Ngũ Hổ Bang không nhanh không chậm rít một hơi cuối cùng hết điếu xì gà, sau khi đem tàn thuốc dập tắt vào cái gạt tàn thuốc mới trầm giọng nói:
- Ba người lúc nãy đều là thuộc hạ của tôi, bọn họ là do tôi phái đi. Thế nào, kẻ dám đến khiêu chiến với tôi, tiểu tử ngươi là người đầu tiên!
Hoá ra người trước mắt chính là tam gia của Ngũ Hổ Bang - Phạm Tăng Báo, Trần Tuấn Long quan sát tỉ mỉ hắn một lúc, tam gia với thân hình không cao không thấp, hơi hơi hói đầu, nhưng một vẻ mặt dũng mãnh, nghĩ thấy việc làm lão Đại của một hắc bang lâu như vậy, trên người quả thật có chất khí thế.
- Anh rốt cuộc là ai?
Trần Tuấn Long trước mắt hiện rõ khí phách điềm tĩnh, khiến cho Chương Nguyên Thông có chút chịu không thấu hắn.
- Tôi là đại ca của Phi Long Bang - Trần Tuấn Long!
Trần Tuấn Long mỉm cười nói.
- Phi Long Bang?
Trước kia chưa từng nghe nói qua, Chương Nguyên Thông lắc đầu, hắn cũng đã quen với những người có hình thức bên ngoài rất oách, rất nhanh liền từ trong lúc kinh ngạc ban đầu đã tỉnh táo lại, xem ra đêm nay Nam Lang hẹn mình ra không phải là chuyện đơn giản. Chẳng lẽ là có liên quan đến việc xảy ra thời gian gần đây của Ngũ Hổ Bang.
Hắn quyết định đợi Trần Tuấn Long mở miệng trước.
- Đúng vậy, Phi Long Bang!
Trần Tuấn Long mỉm cười.
- Chúng tôi là một bang hội mới thành lập, hiện tại đang chiêu binh mãi mã, nghe nói Thông ca anh rất có tài cán, cho nên đặc biệt đến đây mời anh gia nhập bang hội chúng tôi.
Trần Tuấn Long lập tức liền đi thẳng vào vấn đề, hơn nữa khẩu khí không nhỏ.
Chương Nguyên Thông chỉ cảm thấy buồn cười, mình ở Ngũ Hổ Bang là địa vị gì, mình làm đến vị trí giờ này ngày này, chẳng lẽ một câu nói bình thường là có thể thu mua được sao? Hắn ngẩng đầu, hỏi Nam Lang đứng phía sau Trần Tuấn Long:
- Nam Lang, ngươi nói đi, chẳng lẽ vị lão Đại này hắn không biết tôi là người của Ngũ Hổ Bang sao?
Nam lang dường như không nghe thấy, không trả lời, hơn nữa ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Chương Nguyên Thông. Chương Nguyên Thông quả thật có chút tức giận.
- Ha hả, Thông ca, đúng là tôi có biết anh là người của Ngũ Hổ Bang, cho nên mới hẹn anh ra đây nói chuyện.
Trần Tuấn Long vẫn mỉm cười nói:
- Tôi là rất có thành ý.
Hắn cuối cùng nhấn mạnh nói.
- Thực xin lỗi, tôi không có hứng thú!
Chương Nguyên Thông liền lập tức cự tuyệt lời đề nghị của Trần Tuấn Long, sau đó đứng lên nói:
- Nếu như không có chuyện gì nữa, tôi xin cáo từ.
Sau khi nói xong cũng không thèm để ý Trần Tuấn Long và Nam Lang có đồng ý hay không, quay người rời khỏi.
- Nếu muốn để Thím Lưu người đầu bạc tiễn người đầu xanh, vậy ngươi cứ bước ra khỏi cửa này!
Trần Tuấn Long không nhanh không chậm ở đằng sau từ từ nói. Mà lúc này này, tám kẻ mặc đồ đen kia bao vây bốn phía nhìn chằm chằm Chương Nguyên Thông, trong đó có một người cơ thể rắn chắc, người có dáng vẻ tiểu cẩm đầu đang chắn giữa đường, ánh mắt dữ tợn đang theo dõi hắn.
Chương Nguyên Thông hít một hơi khí lạnh, trong lời nói của lão Đại Trần Tuấn Long gì gì đó có hàm ý, không ngờ hét lên tên của mẹ mình, chẳng lẽ... Chương Nguyên Thông không dám tiếp tục nghĩ nữa, xem ra mình hôm nay rất khó bước ra khỏi cánh cửa này.
Chương Nguyên Thông xoay người oán hận nhìn chằm chằm Nam Lang một cái, Nam Lang vẫn với nét mặt không chút cảm xúc, nhưng chỉ là nửa năm không gặp, không ngờ mình lại bị hắn bán đứng.
Chương Nguyên Thông trở lại trước bàn, ổn định tâm tình của mình.
- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?
- Lúc nãy đã nói với ngươi rồi, những lời đã nói ra tôi không muốn nhắc lại lần thứ hai, ngươi hẳn là rất rõ ý của tôi!
Trần Tuấn Long bây giờ đã không có cười nữa, cả người hắn lạnh lùng nhìn như đã thay đổi thành một người khác.
- Ngươi muốn giữ lại tôi?
Chương Nguyên Thông nheo nheo đôi mắt, bây giờ địch đông ta ít.
- Giữ lại ngươi không khó!
Trần Tuấn Long lãnh đạm nói:
- Giữ lại Thím Lưu thì sao, còn nhiều điểm trắc trở hơn một chút, tôi vẫn luôn không xuống tay với người già, có điều vì ngươi nói không chừng tôi sẽ phá lệ một lần.
Đây quả thực chính là uy hiếp trắng trợn, hơn nữa nghe ý tứ của Trần Tuấn Long là hắn sẽ ra tay với mẹ mình, Chương Nguyên Thông nắm chặt nắm tay, trán nổi gân xanh, nhìn bộ dạng hắn như sắp nhào lên, còn Trần Tuấn Long đang ngồi không chút sợ sệt.
Chương Nguyên Thông cuối cùng vẫn là miễn cưỡng nhịn lại, đừng nói bây giờ mình không phải là đối thủ của bọn họ, mà là tất cả những uy hiếp với mẹ mình mà Trần Tuấn Long phát ra, hắn không thể không suy nghĩ.
Cả đời này hắn tự nhận thấy người mà hắn có lỗi nhất chính là mẹ hắn, từ nhỏ đã mất bố nên Chương Nguyên Thông rất hiểu chuyện, rất hiếu kính mẫu thân.
Nhưng lúc học cấp ba vì đắc tội với một bạn học, người đó lại là con trai của nhà quyền quý, bởi vì chọc ghẹo một bạn học nữ đã bị Chương Nguyên Thông đánh cho một trận, hắn lợi dụng quan hệ bắt Chương Nguyên Thông đưa vào đồn công an, và bảo những phạm nhân ở trong đó trả thù cho hắn, chờ sau khi bị tra tấn mới thả ra, trường học lại gây thêm áp lực, tuyên bố khai trừ Chương Nguyên Thông.
Chương Nguyên Thông chỉ cảm thấy thế giới này thật không có chân lý, từ đó về sau vò đã mẻ lại sứt, đi theo bọn Ngân Xà và Nam Lang lăn lộn trong hắc đạo, mà mẫu thân hắn lại nhiều lần khuyên bảo, hắn không hề nghe, đã rất khiến cho mẫu thân hắn đau lòng.
Đợi sau khi gia nhập vào Ngũ Hổ Bang, hắn làm việc đắc lực, rất nhanh đã được lão Đại Hổ gia lúc đó xem trọng, về sau còn theo Hổ gia đi mấy chuyến đến tam giác vàng, từ đó đã tiếp xúc với thuốc phiện, đồng thời hắn cũng mất đi tự do thân thể, điều duy nhất mà Chương Nguyên Thông cảm thấy áy náy chính là có lỗi với mẫu thân của hắn.
- Chuyện giang hồ đã giang hồ rồi, có liên quan gì đến mẹ tôi chứ, các ngươi không được đi quấy rối bà ấy!
Chương Nguyên Thông tuy rằng ngoài miệng dường như rất cứng rắn, nhưng kỳ thật ngữ khí của hắn đã mềm đi rất nhiều.
- Ngồi!
Trần Tuấn Long lúc này mới mỉm cười, mời hắn ngồi xuống.
Chương Nguyên Thông thở dài, kéo ghế ngồi xuống.
- Tôi trung thành với Ngũ Hổ Bang, tôi sẽ không gia nhập với các ngươi.
Hắn vừa ngồi xuống đã nói ra một câu như vậy.
- Ha ha...
Trần Tuấn Long ngồi đối diện hắn ngược lại bật cười lên.
- Đều đã là thời đại nào rồi , còn có người trung nghĩa lưỡng toàn như vậy. Ngươi có biết 'Trung nghĩa' bây giờ đáng giá bao nhiêu tiền một cân không? Hử?
Trần Tuấn Long sau khi cười sau lạnh lùng châm chọc nói:
- Thông ca, đừng tưởng rằng ngươi thật vĩ đại, ở trong mắt tôi, 'trung nghĩa' của ngươi không đáng được mấy đồng tiền đâu.
- Ngươi...
Chương Nguyên Thông nghe Trần Tuấn Long chế ngạo như vậy, trên mặt có chút không nhịn được.
- Tam gia của Ngũ Hổ Bang các ngươi đối với ngươi như thế nào chúng tôi đều rất rõ.
Trần Tuấn Long cũng không để cho hắn có lối thoát:
- Ở trong Ngũ Hổ Bang, vĩnh viễn đều là làm ăn gia tộc, Ngũ Hổ Bang do trên dưới gia tộc Phan Thị nắm giữ, ngươi nhiều nhất cũng chỉ là gia nô khác họ, là cái loại nước bọt này bất cứ lúc nào có thể nhổ đi mà thôi. Không có gì đáng để kiêu ngạo, trung thành với một đầu heo, chi bằng trung với bản thân đích thực của ngươi một chút đi.
Trần Tuấn Long biết Tam gia có hơi mập, cố ý nói như vậy.
- Ha ha... Ha ha...
Chương Nguyên Thông sau khi nghe Trần Tuấn Long chế ngạo xong không tức giận mà ngược lại còn bật cười lên, sau đó ngừng và hỏi ngược lại:
- Nếu tôi không thể trung thành với Ngũ Hổ Bang, như vậy cho dù ngươi muốn tôi gia nhập Phi Long Bang gì gì đó của các ngươi, ngươi có thể mong đợi được tôi sẽ trung với ai sao?
- Ha ha... Ha ha...
Trần Tuấn Long cũng là khẩu khí bình thường bật cười, cuối cùng mới trầm giọng nói:
- Ở Phi Long Bang chúng tôi, chúng tôi chỉ trung thành với chính mình, mỗi người cũng đều vì ngày mai của chính mình mà phấn đấu, mỗi người đều có vị trí của riêng mình. Tôi không cần người nào trung thành với tôi, tôi chỉ cần mỗi người tự học cách trung với chính bản thân mình là được rồi!
- Đây là cái lý luận gì thế hả?
Chương Nguyên Thông thầm ngạc nhiên trong bụng.
- Ngươi đã bao lâu chưa từng gặp mẫu thân ngươi ?
Trần Tuấn Long chậm rãi nói:
- Tôi chiều nay mới vừa đi gặp bà về đây, ngươi có biết rằng mỗi ngày Thím Lưu đều rất nhớ thương ngươi, bà giờ tóc đều đã bạc trắng, sống thui thủi một mình, ngươi làm thân phận của người con lại không ở bên cạnh chăm sóc bà. Cổ nhân có câu, trung hiếu bất năng lưỡng toàn, bọn họ đem chữ trung đặt lên hàng đầu, kỳ thật tôi cho rằng đây là sai lầm, phải là 'Hiếu' trung bất năng lưỡng toàn, làm người hiếu thuận mới là quan trọng nhất.
Chương Nguyên Thông trên mặt âm u bất định, nghe xong giảng thuật của Trần Tuấn Long, cũng khiến cho hắn bất giác nhớ tới mẫu thân của mình, Trần Tuấn Long một tay cứng rắn một tay loạn xạ đã khiến cho đáy lòng Chương Nguyên Thông cảm thấy đại loạn.
- Tôi sẽ không gia nhập với các ngươi.
Chương Nguyên Thông khàn khàn tóe ra những lời này, nhưng giọng điệu đã không còn kiên định như vậy nữa rồi.
- Nếu ta gia nhập vào các ngươi, thì tam gia Ngũ Hổ Bang hắn sẽ không bỏ qua của tôi.
Chương Nguyên Thông cuối cùng nói.
- Ngũ Hổ Bang hiện tại lung lay sắp đổ, Tam gia các ngươi tôi thấy hắn cũng kiên trì không được bao lâu nữa đâu, chính hắn cũng đã khó bảo toàn bản thân, còn có ai mà rãnh rỗi để ý tới ngươi nữa chứ.
Trần Tuấn Long cười, điều mà Chương Nguyên Thông băn khoăn chính là cái này.
Quả nhiên, Chương Nguyên Thông nheo mắt.
- Chẳng lẽ những chuyện gần đây của Ngũ Hổ Bang là do các ngươi làm?
Trần Tuấn Long lại lẳng lặng nhìn hắn, thần sắc không thay đổi nói:
- Bây giờ trong đạo ai ai cũng biết, Tân Nghĩa Minh đã quyết định diệt trừ Ngũ Hổ Bang, tin tức như thế đối với những người thạo tin tức như ngươi mà nói, ngươi đừng nói là ngươi không biết đó chứ? Có điều theo như tôi nói, những chuyện ra sức đánh kẻ sa cơ thất thế như vậy, Phi Long Bang chúng tôi rất có nhã hứng đi làm.Trần Tuấn Long trả lời lập lờ thế nào cũng được, khiến cho Chương Nguyên Thông không nắm bắt được điểm thực.
- Cho nên lần này tới tìm ngươi, nhưng thật ra là chỉ cho ngươi một con đường sáng, tự bản thân ngươi nghĩ cho kĩ.
Trần Tuấn Long bắt đầu mồi nhử.
Chương Nguyên Thông trầm mặc, tay hắn không ngừng vẽ lung tung trên mặt bàn, nhìn thấy được hắn đang đấu tranh nội tâm kịch liệt. Gần nhất chuyện của Ngũ Hổ Bang thật sự là rất tồi tệ, Hổ gia đã rửa tay gác kiếm rồi cũng bị người ta tiêu diệt, mà bên cớm cũng đang lùng bắt người của Ngũ Hổ Bang với quy mô lớn, các tình huống biểu thị con thuyền lớn của Ngũ Hổ Bang này đã lung lay sắp đổ, bàn tay tội ác đứng phía sau mà trong giang hồ quả thật đang truyền ra đó chính là Tân Nghĩa Minh. Chương Nguyên Thông nhíu mày.
Cuối cùng, chỉ thấy hắn ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Trần Tuấn Long hỏi:
- Nếu như là tôi không gia nhập vào các ngươi, vậy tôi không thể nào bước ra khỏi chỗ này?
- Ha ha... Đây là ngươi nói đó, không phải là tôi nói.
Lời nói của Trần Tuấn Long không phải là trả lời thẳng Chương Nguyên Thông, có điều hắn lại với một bộ mặt "Ngươi biết là tốt rồi".
- Tôi còn muốn suy nghĩ kĩ?
Chương Nguyên Thông nói với Trần Tuấn Long.
- Bao lâu?
Trần Tuấn Long nhíu mày , hắn biết nên gây áp lực như thế nào, đến bây giờ, phải trương trì có độ, Chương Nguyên Thông hẳn là đã dao động, đã đến lúc nên nhường cho hắn chút đường sống.
- Ba ngày.
Chương Nguyên Thông yêu cầu.
- Ngươi chỉ có thời gian một ngày!
Trần Tuấn Long nói như đinh đóng cột.
- Tôi có thể cam đoan với ngươi. Ngươi tới Phi Long Bang chúng tôi, những thứ có được chỉ có thể nhiều hơn so với bên Ngũ Hổ Bang, chứ không có ít hơn. Trung thành với chính mình là tốt, hay trung thành với Ngũ Hổ Bang là tốt, vấn đề đơn giản như vậy không cần tôi dạy cho ngươi, phải không Thông ca?
Chương Nguyên Thông lẳng lặng nhìn Trần Tuấn Long, cuối cùng đứng dậy, xoay người chuẩn bị rời đi.
- Đi thăm mẹ của ngươi đi.
Giọng của Trần Tuấn Long thản nhiên vang lên ở phía sau:
- Một người mỗi ngày đều nhớ đến ngươi đã bạc cả đầu, lại không có người quỳ gối hầu hạ, lẻ loi hiu quạnh, vậy cái 'Trung' đó của ngươi có ích lợi gì?
Chương Nguyên Thông bước hai bước, ngừng lại, trầm mặc một hồi, cuối cùng cũng bước ra khỏi nhà ăn.
- Lão Đại, anh thấy hắn sẽ gia nhập chúng ta chứ?
Sau khi nhìn thấy Chương Nguyên Thông đi rồi, Nam Lang đã nhịn rất lâu cuối cùng cũng đã nói chuyện.
- Hắn là người thông minh.
Trần Tuấn Long cười.
- Không gia nhập chúng ta, ha ha... bày ra trước mặt hắn cũng chỉ có con đường chết!
Trong lời nói của Trần Tuấn Long hiện ra một dòng sát khí, ngay cả Nam Lang đứng sau lưng hắn cũng rùng mình.
- Tiểu dương dương, là anh.
Trần Tuấn Long mỉm cười, hắn vừa gọi điện được cho Dương Hân.
- Hừ... Có chuyện gì nói mau.
Đầu bên kia điện thoại Dương Hân với một giọng điệu không kiên nhẫn, Trần Tuấn Long cười, Dương Hân có thể nghe điện thoại của mình, điều này tương đương với việc đã bắn cho mình một tín hiệu tốt.
- Bệnh của em đã khá hơn chút nào không?
Trần Tuấn Long quyết định đả kích từ cạnh sườn.
- Cảm ơn sự quan tâm của anh!
Dương Hân ở đầu dây bên kia cơ hồ như đang nói mát.
- Em không chết được đâu.
- Ừm...
Trần Tuấn Long cũng bắt đầu có chút do dự.
- Em... Vậy em đừng có lo “cái đó” nghe?
Hắn vẫn tương đối quan tâm đến "Cái đó" của Dương Hân.
- Anh...
Dương Hân cười có chút xấu hổ.
- Anh hôm đó đối với người ta như vậy, bây giờ còn giả vờ như vậy, không cần lòng tốt giả đó của anh. Hừ... Tự bản thân anh mà ngẫm lại đi, chờ xem em sẽ thu thập anh như thế nào.
Nói đến câu cuối cùng Dương Hân oán hận gần như là nghiến răng nghiến lợi.
Trần Tuấn Long bật cười khanh khách, nhưng lại không dám biểu lộ ra, mềm giọng dỗ dành cô:
- Tiểu dương dương...dương dương ngoan...
- Em không phải “tiểu dương dương” gì gì đó của anh.
Dương Hân giận dữ.
- Anh không được phép gọi em như vậy, anh là đồ heo bự háo sắc!
- Heo bự háo sắc?
Trần Tuấn Long nhướng mày lên, những người trước đây gọi hắn như vậy chỉ có Quách Uyển Tây, chẳng lẽ, hắc hắc, Trần Tuấn Long lén cười, nói không chừng hai nàng đã lén lút trao đổi rồi.
- Ha ha... Vậy em cũng gọi anh là heo bự háo sắc rồi.
Trần Tuấn Long lại bắt được điểm sơ hở của Dương Hân.
- Em gọi anh như thế thì được, còn anh gọi em là tiểu dương dương thì lại không được, ha ha...
- Khi Dương Hân nghe thấy, Trần Tuấn Long rõ ràng là đang đùa giỡn mình với "Nụ cười - dâm đãng" mà, cô lắc đầu liên tục.
- Hừ... Em nói không được thì là không được.
Trần Tuấn Long cảm thấy rất buồn cười, chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn.
- Ừm... Giờ em đang ở đâu?
Trần Tuấn Long đã biết rõ còn cố tình hỏi.
- Còn không phải là cái chuồng heo thúi của anh.
Dương Hân quả nhiên là bị lừa, buột miệng nói ra, cô lập tức ý thức được mình đã nói lỡ lời, nếu đã là chuồng heo thúi kia sao mình còn ở đó, Dương Hân trong lúc nhất thời quá xấu hổ liền dừng lại ở đó.
- Ha ha...
Trần Tuấn Long như bắt được cô.
- Ồ... Ra là thế.
Hắn còn đặc biêtk kéo dài ngữ điệu, làm một bộ dạng rất lý giải.
- Uyển Tây đâu, cô ấy có ở cùng em không?
Trần Tuấn Long bắt đầu nói bóng nói gió.
- Ở nhà bếp nấu mì, tụi em chuẩn bị ăn khuya.
Dương Hân thuận miệng trả lời.
- Ăn khuya?
Trần Tuấn Long giảo hoạt di chuyển hai tròng mắt, bắt đầu đưa ra chủ ý xấu xa.
- Anh vẫn chưa ăn no bữa tối, đói bụng rồi, nói Uyển Tây bảo cô ấy nấu nhiều lên một chút, đợi lát nữa anh về ăn.
Trên khẩu khí có chút ý tứ ra lệnh.
- Ừm...
Dương Hân vô tâm đồng ý hắn, nhưng rất nhanh liền hiểu được lòng dạ xấu xa của con heo bự háo sắc Trần Tuấn Long:
- A... Anh không được phép đến đây, hừ... suýt chút nữa đã bị anh lừa rồi, nơi này không chào đón anh.
Dương Hân có chút phật ý nói.
Kỳ thật là cô âm thầm sợ hãi, Trần Tuấn Long muốn thế nào cô còn không biết rõ sao, bất đắc dĩ hôm trước sau khi cùng hắn cái kia, chỗ đó của mình vẫn còn đau rát, nghe Quách Uyển Tây nói, năng lực phương diện đó của hắn thật mạnh, bản thân mình cũng thấu hiểu rất rõ rồi.
Không ngờ mục đích vĩ đại của mình đã bị Dương Hân vạch trần, Trần Tuấn Long cười ha ha, cũng không tức giận, tiếp tục trêu đùa Dương Hân:
- Ừ... Không chào đón? Anh muốn tìm hiểu một chút đây là tạm thời không chào đón hay là vĩnh viễn không chào đón? Ha hả...
Dương Hân ở đầu bên kia điện thoại quá xấu hổ:
- Không chào đón chính là không chào đón! Em không thèm nghe anh nói nữa, dù sao tối nay anh không được phép trở về, anh cút về ký túc xá của anh đi.
Hoắc, ngữ khí vẫn còn kiên quyết mà, có điều Trần Tuấn Long theo cái từ "Đêm nay" chợt nghe ra có lẽ "Đêm mai" hoan nghênh. Hắn ha hả nở nụ cười dâm, cuối cùng Dương Hân cũng chịu không nổi tiếng cười ấm áp đó của hắn. "Bụp " một tiếng điện thoại cúp máy.
Trần Tuấn Long cười cười lắc đầu, tiện tay đem điện thoại đặt ở đầu xe, nắm chắc tay lái, chạy xe trở về Tinh Long Cư của Minh Châu Hoa Viên.
- Vũ tỷ của em đâu?
Trần Tuấn Long đi vào phòng khách của Tinh Long Cư, Tiểu Mẫn đang nằm nghiêng một mình ở đó, ôm một cái gối , đang nhàm chán xem ti vi.
Nhìn thấy Trần Tuấn Long bước vào, Tiểu Mẫn vẫn bơ phờ.
- Đi thăm Lan tỷ.
- Ồ...
Trần Tuấn Long thấy Tiểu Mẫn dường như không rất phờ phạc liền qua ngồi, Tiểu Mẫn co chân lại, ngẩng mình lên khẽ ngồi thẳng lên.
- Ồ...
Trần Tuấn Long thấy Tiểu Mẫn dường như không rất phờ phạc liền qua ngồi, Tiểu Mẫn co chân lại, ngẩng mình lên khẽ ngồi thẳng lên.
- Đỡ hơn nhiều, sắp ra viện rồi.
Trong lời nói của Tiểu Mẫn có vẻ chán chường, cả người lười biếng.
- Thật không? Khi nào làm thủ tục xuất viện nói cho anh một tiếng, anh đi đón chị ấy.
Trần Tuấn Long giãn tay trên ghế sofa nói.
- Em không biết...
Tiểu Mẫn lắc đầu.
- Tự anh đi hỏi Vũ tỷ đi.
Giọng điệu dường như rất khó chịu.
- Em làm sao vậy?
Trần Tuấn Long cũng chú ý tới tâm tình của cô không được ổn.
- Không có gì?
Tiểu Mẫn ném gối qua ôm, hơi ngồi thẳng dậy.
- Không vui?
Trần Tuấn Long cười.
- Ai chọc cho công chúa Tiểu Mẫn của chúng ta tức giận thế.
- Còn không phải là anh sao!
Tiểu Mẫn rốt cục cũng nói chuyện.
- Bảo Vũ tỷ nhốt người ta buồn chán ở trong nhà, cái gì cũng không thể làm, phiền chết đi được.
Nghe xong Tiểu Mẫn oán giận Trần Tuấn Long nhướng mày kiếm lên.
- Ồ, vậy bình thường công chúa Tiểu Mẫn của chúng ta bận gì thế?
Hắn đây là đang trêu ghẹo cô mà.
Tiểu Mẫn vừa nghe xong đương nhiên không thuận theo:
- Ừm... Long ca, anh đang chê cười người ta.
- Chê cười em để làm gì.
Trần Tuấn Long nghiêm mặt nói:
- Anh đã bảo Vũ tỷ chuẩn bị thành lập công ty rồi, em không nghĩ sẽ đi giúp chị ấy như thế nào à, chẳng lẽ còn muốn chơi cả ngày đến tối mịt, cái gì cũng không làm?
- Cắt...
Tiểu Mẫn nói trắng ra:
- Đã nói là mở ra cái công ty gì gì đó, Vũ tỷ nàng cũng đã bận bịu lâu như vậy, sao vẫn không thấy chị ấy làm ra cái trò gì cả. Em xem ở đâu, còn không bằng để tự em đi làm.
Trần Tuấn Long cười.
- Hoắc... Chẳng lẽ Tiểu Mẫn của chúng ta lại còn có phương kế sách hay thần kỳ? Em cần làm những thứ gì, nói nghe xem thử.
Nhìn thấy Trần Tuấn Long nói chuyện phiếm với mình, quỷ linh tinh Tiểu Mẫn này cũng hưng phấn lên, chỉ thấy hất hất tóc, ánh mắt linh động, ngồi thẳng người, nói với Trần Tuấn Long:
- Long ca, ý kiến của em anh thật sự muốn nghe sao?
Trần Tuấn Long gật gật đầu, một bộ dạng rất chăm chú. Tiểu Mẫn nở nụ cười.
- Muốn em nói à, Long ca, Phi Phụng Bang chúng ta có nhiều sản nghiệp ở Bắc Kinh như vậy, mở mấy quán karaoke, hay sàn nhảy kết tình hữu nghị v.v...đã quá lỗi thời rồi.
- Trước đây em cũng đã nói qua với Lan tỷ rồi. Những ckhu vực sàn nhảy gì gì đó lại không tốt, hơn nữa đã cũ kỹ, đều là trước kia để lại cả, làm sao có thể phát triển tốt được chứ, muốn em nói à, hết thảy đều đóng cửa! Chúng ta chọn một nơi khác tốt hơn đầu tư mở buổi chiếu phim ở một địa điểm, làm ăn như vậy mới có thể tốt thôi.
Trần Tuấn Long ngẫm lại, quả thật cũng đúng, giống như tổng bộ Bách Lạc Môn của Phi Phụng Bang, cũng đã cũ rích rồi.
- Bây giờ là thời đại kinh tế gì ? Là kinh tế của người trẻ tuổi, Bắc Kinh nhiều quần thể thanh niên tiêu phí như vậy, nếu như chúng ta có thể nắm bắt được bọn họ, còn không phải sẽ kiếm được cái khay đầy bát mãn, ha hả, Long ca, anh lại có tiền như vậy, thế nào, đến làm điểm đầu tư thấy thế nào?
Tiểu Mẫn đẩy đẩy cánh tay Trần Tuấn Long.
Trần Tuấn Long cười.
- Không ngờ Tiểu Mẫn chúng ta còn nói được ngọn ngành như thế. Vậy nếu chúng ta không cần sàn nhảy, karaoke này nữa, những tỷ muội khác trong bang sẽ dựa vào cái gì mà sống, bình thường nơi đó nguy hiểm vẫn có chỗ cho bọn họ tránh gió.
- Vậy anh có bao nhiêu tiền có thể lấy ra đầu tư ?
Tiểu Mẫn cười hỏi.
- Ha ha, em muốn bao nhiêu anh cho em bấy nhiêu, có điều em phải nói trước cho anh biết em định làm cái gì?
Trần Tuấn Long đáp.
- Muốn mở sàn nhảy disco a!
Tiểu Mẫn cất cao giọng nói:
- Hiện tại bốc lửa nhất HIGH nhất chính là nhảy disc. Mỗi đêm anh có biết có bao nhiêu người đi sàn nhảy disc không, có biết sàn nhảy disc kinh doanh tốt nhất ở Bắc Kinh là sàn nhảy nào không?
Tiểu Mẫn hỏi Trần Tuấn Long.
Trần Tuấn Long cười cười lắc đầu.
- Là quảng trường disco JJ ở Bắc Kinh, nghe nói JJ bọn họ lần trước kỉ niệm tròn năm năm, đã kiếm lời hơn bảy triệu. Anh thử nghĩ đi, thật lợi hại.
- JJ?
Trần Tuấn Long trong lòng dao động, đây chẳng phải là sàn nhảy disco mà lần trước bọn Lăng Linh đến nhảy đó sao? Nơi đó không tồi, nhưng Trần Tuấn Long cũng không ngờ đến một sàn nhảy disco lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy.
Nhìn thấy bộ dạng suy nghĩ của Trần Tuấn Long, Tiểu Mẫn liền cao hứng, kỳ thật bình thường cô tuy rằng ham chơi, nhưng đầu óc cô cũng khá linh hoạt, rất nhiều điểm đều biết quan sát, chỉ có điều trước kia bọn Lan tỷ đều cho cô còn bé, chưa bao giờ cho cô cơ hội để biểu hiện, cho nên Tiểu Mẫn mới có tâm lý phản nghịch lại, thích chống chọi với tất cả mọi người.
Nhưng Trần Tuấn Long lại khác, Tiểu Mẫn phát hiện Trần Tuấn Long đối với mình không tồi, còn luôn nhường nhịn cô, thậm chí có thể nói có chút nuông chiều, cho nên cô càng vui muốn giao lưu với Trần Tuấn Long.
- Ha ha... Long ca, động tâm rồi, anh suy nghĩ đi, một buổi tối gần mười nghìn dòng người ra vào, riêng tiền vé thu vào cửa đã xấp xỉ hơn năm trăm nghìn, hơn nữa còn tiêu xài cho ghế lô, rượu, ăn vặt, đĩa trái cây.v.v..., một đêm thu hơn một triệu là điều chắc chắn luôn. Sống khá giả in tiền mặt a.
Tiểu Mẫn hưng phấn nói.
Trần Tuấn Long ha hả cười:
- Vậy theo như em nói, nếu chúng ta cũng mở sàn nhảy disco thì nhất định là kiếm được tiền rồi?
- Đó là điều đương nhiên!
Tiểu Mẫn nhích lại gần.
- Em dám nói nhất định sẽ kiếm được tiền!
Nhưng Trần Tuấn Long lại liên tục lắc đầu.
- Em không tính đến vốn chúng ta cần phải đầu tư sao? Tài chính, sân bãi, còn có mối quan hệ với các quan chức cấp cao, như là công an, phòng cháy chữa cháy, văn hóa, bộ phận nào không phải trông coi của em sao, những đại gia đó em không nuôi được bọn họ. Tiền không phải dễ kiếm như vậy, ngươi chỉ nhìn thấy được phong cảnh bên ngoài của người khác, nhưng bên dưới người ta đã tốn bao nhiêu công phu thì làm sao mà em biết được.
Trần Tuấn Long bắt đầu giội gáo nước lạnh.
- Ơ... Anh cũng không ủng hộ người ta, mới vừa rồi còn nói muốn nghe ý kiến của người ta, còn nói nguyện ý đầu tư, giờ lại nói không được, vậy không được, Long ca, anh như vậy là đang miễn cưỡng người ta.
Tiểu Mẫn không đành lòng, lắc lắc cánh tay Trần Tuấn Long.
Trần Tuấn Long cười , sau khi suy nghĩ một chút nói:
- Anh thật sự không quen disco, chưa điều tra thì không có quyền lên tiếng, ờ...
Trần Tuấn Long còn suy xét.
Tiểu Mẫn nghe ý tứ của Trần Tuấn Long dường như thật sự có ý tưởng muốn làm một sàn nhảy disco, năng lực lão Đại này cô không hề hoài nghi. Vì thế cao hứng giựt dây nói:
- Long ca, nếu không, đêm nay em dẫn anh đi đến một vài sàn nhảy disco lớn xem thử, anh chẳng phải nói chưa có điều tra qua đó sao, đi xem xem thử anh sẽ biết thị trường này nóng nảy biết bao.
Nghe cô vừa nói như thế Trần Tuấn Long cười.
- Ờ, anh hiểu rồi, ngươi là muốn mượn cớ để ra ngoài chơi phải không?
- Làm gì có.
Tiểu Mẫn nhìn thấy Trần Tuấn Long cười nói mình, kháng nghị nói:
- Em đây chỉ là dẫn anh đi xem học tập, anh không được phép nói lung tung.
Trần Tuấn Long lấy điện thoại cầm tay ra, mặt màn hình hiện đã sắp là 11 giờ đêm rồi, vì thế đưa di động lắc lắc về phía Tiểu Mẫn.
- Đều đã muộn thế này rồi, hay để hôm khác chúng ta lại đi?
- Không được, chính vào lúc này nhân tài mới nhiều. 'Càng khuya càng có cơ' anh biết không hả?
Tiểu Mẫn với bộ dạng của bà cụ non, cô mới vừa nói câu "Càng khuya càng có cơ" còn cố ý biến điệu khẩu âm tiếng Quảng Đông, học âm điệu trong bài hát hát của Lê Minh, bất đắc dĩ cô giả giọng tiếng Quảng Đông lại chạy điệu hết cả .
Trần Tuấn Long lắc đầu, dùng âm tròn của tiếng Việt thuần khiết nói:
- Là 'Càng khuya càng có cơ' chứ!
- A...
Tiểu Mẫn hai mắt trợn tròn, bội phục nhìn Trần Tuấn Long.
- Woa... Long ca, hoá ra anh cũng biết nói tiếng Quảng Đông, tiếng Quảng Đông của anh sao lại có thể nói tốt như vậy chứ.
Cô hâm mộ hất hất cánh tay Trần Tuấn Long:
- Hôm nào anh nhất định phải dạy em đó, em thích học nhất là tiếng Quảng Đông.
Trần Tuấn Long cười, đâu chỉ có mỗi tiếng Việt đâu, chính hắn còn có thể nói được tiếng Phúc Kiến, tiếng người Hẹ, mà ngay cả tiếng Anh, tiếng Nhật còn có tiếng Hàn cũng đều nói được, những kỹ năng ngôn ngữ này có một phần là được đặc biệt huấn luyện, có một phần là lúc hắn làm sát thủ tự học được. Chẳng qua là Trần Tuấn Long cũng sẽ không nói những cái này cho Tiểu Mẫn.
- Được rồi, vậy em đi thay quần áo đi, chúng ta cùng đi ra ngoài chơi một chút.
Trần Tuấn Long cuối cùng cũng đồng ý.
- Yeah!
Tiểu Mẫn vừa hoan hô, vừa nhảy cà tưng quay về phòng thay quần áo, Trần Tuấn Long lắc đầu, cầm lấy di động bấm gọi điện thoại cho Tiểu Vũ. Trong điện thoại Tiểu Vũ nói cô đang vội trở về, Trần Tuấn Long liền nói cho cô biết hắn và Tiểu Mẫn chuẩn bị đi ra ngoài chơi, hỏi cô có muốn đi cùng hay không.
Tiểu Vũ ở đầu bên kia điện thoại nói tối nay hơi mệt chút, tạm thời không muốn đi, thật ra là cô muốn tạo cơ hội cho Tiểu Mẫn và Trần Tuấn Long ở chung với nhau. Trong khoảng thời gian Tiểu Vũ cũng mẫn cảm phát hiện Trần Tuấn Long có vẻ thích thích Tiểu Mẫn, có điều là không thấy Trần Tuấn Long có động tĩnh gì.
Tiểu Mẫn thì không cần nói, Tiểu Vũ sau đó hỏi Tiểu Thanh, Trần Tuấn Long cũng chưa từng làm cái kia với cô ấy, có thể là mấy ngày này Trần Tuấn Long đều bận, hắn vốn không hề trở về Tinh Long Cư.
Kỳ thật Tiểu Vũ cũng muốn tác hợp cho Trần Tuấn Long và Tiểu Mẫn cùng nhau, theo cô thấy, Tiểu Thanh và Tiểu Mẫn công với chính bản thân cô, ba cô gái tổ hợp của Tinh Long Cư nói không chừng còn có thể buộc được trái tim Trần Tuấn Long, Tiểu Vũ có lòng tin này, nhưng đó cũng chỉ là ý tưởng tình nguyện của mình cô.
Cho nên khoảng thời gian trước thấy Tiểu Mẫn thường xuyên chạy ra ngoài chơi với đám bạn của cô, Tiểu Vũ có đi tìm Tiểu Mẫn, ám chỉ nếu có thể khiến cho Trần Tuấn Long nguyện ý giữ cô ở lại Tinh Long Cư, còn quan tâm nhắc đến cô, Tiểu Mẫn sau khi nghe xong tự nhiên cao hứng, tỷ tỷ dài tỷ tỷ ngắn gọi Tiểu Vũ, ngoan ngoãn ở nhà mấy ngày.
Có điều Trần Tuấn Long cũng chưa trở về Tinh Long Cư, Tiểu Mẫn và hắn sao lại có thể phát triển được, cho nên đêm nay Tiểu Vũ không muốn làm bóng đèn, và sau khi hàn huyên với Trần Tuấn Long một lúc cô liền cúp máy.
Cô đón taxi về, thật ra khi cô nghe máy thì cũng đã về tới phía dưới của Tinh Long Cư rồi, cô cố ý bảo tài xế lái xe sang bên kia đường chờ, quả nhiên không lâu sau, liền nhìn thấy Trần Tuấn Long cùng Tiểu Mẫn đi xuống. Tiểu Mẫn rất vui vẻ phấn chấn ngồi vào trong xe Trần Tuấn Long, hai người nhanh chóng rời khỏi.
Tiểu Vũ xuống xe sau nhìn bóng dáng bọn họ rời đi thở dài một tiếng, sau đó một mình lên lầu.
Đối với Bắc Kinh ở đâu có sàn nhảy disco náo nhiệt nhất, Tiểu Mẫn rõ như lòng bàn tay. Cô liên tục dẫn Trần Tuấn Long đi dạo vài chỗ chiếu phim tối, đều là những sàn nhảy HIGH nhất, bên trong tiêu xài cái gì cũng có tất, thuốc lắc, bột K, thậm chí thuốc phiện cũng có, khói thuốc mù mịt, lộn tùng phèo, người đến đây gần như đều là tới để chọn chơi sa đọa.
Ở trong một vũ trường đinh tai nhức óc này, Tiểu Mẫn lôi kéo Trần Tuấn Long đi vào trong sàn nhảy, cô rất thích bản nhạc DJ đang phát ra, tiến đến sàn nhảy, thân thể của cô cũng đã không tự chủ được hòa theo âm nhạc sống động cùng tiết tấu, Trần Tuấn Long mỉm cười, cũng uốn vòng eo, và dán vào cơ thểTiểu Mẫn cùng cuồng nhiệt nhảy.
Hai người động tác nóng bỏng, nhất là Tiểu Mẫn, có lúc thậm chí còn nhân cơ hội dán chặt lấy Trần Tuấn Long, dưới chỗ giải phóng dục vọng đã trêu đùa hắn, mà Trần Tuấn Long thì cũng đáp lại cô bằng loại này khiêu khích nhiệt tình này, thỉnh thoảng cùng cô khêu gợi phát sinh tiếp xúc thân thể.
Tiểu Mẫn nhảy rất đẹp, dưới sự cổ vũ của Trần Tuấn Long cô càng phóng túng hơn, dưới tác dụng của âm nhạc hai tay giơ lên cao lắc lư, theo sau vừa lắc lư cái đầu vừa ấn lấy đầu, khiến cho mái tóc dài tung bay giữa vũ trường, cô luôn là điểm sáng trong cả cái sàn nhảy, ngay cả người múa dẫn đầu cũng bị cô vượt xa. Những thanh niên xung quanh đều lần lượt cổ vũ, tiếng huýt sáo thỉnh thoảng vang lên.
Trần Tuấn Long cũng rất thưởng thức nhìn Tiểu Mẫn không kềm chế được trở nên phóng túng, cô đang say sưa với điệu múa nóng bỏng, tư thế uốn lưng mềm mại, đôi ngực nhô cao, dáng người hút hồn, khuôn mặt của thiên sứ, dưới ánh đèn rực rỡ của sân khấu càng tô thêm vẻ đẹp.
Trần Tuấn Long thích sự ngay thẳng và phóng đãng của Tiểu Mẫn, cô bé này có loại bản lĩnh phạm tội mê hoặc người, sẽ khiến cho ngươi bất tri bất giác bị đắm chìm trong mê hoặc đó.
Vẻ đẹp của Tiểu Mẫn cũng đã bị một người đàn ông trung niên ngồi ở lô ghế trên lầu nhìn thấy được.
- A... Sao cô ấy lại ở đây? Ha ha... Ha ha...
Hắn nhận ra Tiểu Mẫn, biết lai lịch của Tiểu Mẫn. Chỉ thấy hắn nở nụ cười dâm đãng vẫy tay, một thuộc hạ đứng sau lưng hắn cúi đầu xuống, hắn nói thầm hai câu, thuộc hạ kia liên tục gật đầu, cuối cùng mang theo hai thuộc hạ nữa xuống lầu, đi thẳng tới chỗ Tiểu Mẫn.
Lúc bọn họ chạy tới khí thế rào rạt, Trần Tuấn Long đã sớm chú ý tới bọn họ, không ngờ bọn họ đến một cái liền cắt đứt Tiểu Mẫn đang khiêu vũ.
- Là tiểu thư Tiểu Mẫn phải không? Ông chủ của chúng tôi có lời mời, ông ấy đang ở trên lầu chờ cô, hãy theo chúng tôi đi một chuyến.
Nói là có lời mời, nhưng lại rất bá đạo, không có một chút đường thoái thoát. Tiểu Mẫn vốn là một cô gái rất cao ngạo, làm sao chịu được cục tức như vậy, "Hừ" một tiếng, liền trốn lưng sau Trần Tuấn Long, tiếp tục lắc lư theo điệu nhạc, không thèm để ý tới bọn họ.
Tên tiểu tử lúc nãy nói chuyện nóng ruột, phải biết rằng nếu việc ông chủ giao cho mình làm mà không làm tốt được, vậy xem như bản thân mình gặp xui xẻo rồi, lập tức cũng không nhiều lời, tiến lên hai bước đưa tay ra kéo Tiểu Mẫn.
- Ây da...
Tên đó đau đớn hét lên, hoá ra tay hắn mới vừa mới thò ra, còn không đụng vào được Tiểu Mẫn, đã bị Trần Tuấn Long đứng trước mặt tóm chặt, sau đó dụng lực vặn một cái, "Răng rắc" một tiếng, cánh tay của hắn đã bị vặn gảy.
Hai tên ngu ngốc đứng phía sau còn không biết chết sống, cũng tiến lên theo. Trần Tuấn chỉ một chưởng đã đánh bọn họ đầu óc choáng váng. Tiểu Mẫn núp sau lưng Trần Tuấn Long giờ mới ló đầu ra, làm mặt quỷ với bọn họ, ba tên kia sau một trận K mới biết được mình không phải là đối thủ của Trần Tuấn Long, đành phải chật vật né ra.
Thấy có người đánh nhau, mọi người trong sàn nhảy đều tránh ra, không ngờ Trần Tuấn Long đã giải quyết bọn họ nhanh như vậy, ở trong môi trường phức tạp như vậy, ai mà chú ý tới những chuyện xảy ra ở đây, mọi người tiếp tục nhảy.
Trần Tuấn Long dẫn Tiểu Mẫn thi theo ba tên xui xẻo đó, chỉ thấy bọn họ lảo đảo chạy lên trên lầu. Trần Tuấn Long và Tiểu Mẫn nhìn nhau cười.
- Có muốn đi theo xem hay không?
Trần Tuấn Long hỏi Tiểu Mẫn.
- Đi! Sao lại không đi?
Tiểu Mẫn vốn là một món hàng thích gây chuyện bẩm sinh, bây giờ lại có Trần Tuấn Long ở bên cạnh, cô còn sợ gì chứ. Vì thế Trần Tuấn Long cười cười, cũng dẫn Tiểu Mẫn đi lên lầu hai.
Tầng hai của sàn nhảy disco này là khu khách quý, ngoài cửa còn có một lễ tân nam đang phục vụ, hắn thấy Trần Tuấn Long đến liền muốn đưa tay ra ngăn lại, còn chưa đợi hắn mở miệng, đã bị Trần Tuấn Long giữ chặt, sau đó thuận tay tiễn hắn qua một bên, tiếp theo đá một chưởng văng hắn bay ra, tên đó bò trên mặt đất giống kiểu “chim nhạn rớt xuống đất chổng mông lên trời”.
Trần Tuấn Long quả thật rất giận dữ, ai dám to gan gây sự với hắn, lúc nãy hắn đang nhảy hăng say với Tiểu Mẫn, thì có mấy tên khốn tới gây chuyện, hắn quyết định sẽ giáo huấn cho ông chủ của bọn chúng một chút mới được.
Lúc Trần Tuấn Long và Tiểu Mẫn đi lên lầu, liền nhìn đến ba tên hầu đó đều ủ rũ đứng trước một cái lô ghế, một người có bộ dạng của một ông chủ đang ngồi hút xì gà, trong lô ghế còn có vài người có chút thân phận và địa vị đang ngồi, phía sau mỗi người đều có người hầu mình, vừa thấy là biết ngay loại người này có tiền.
Tiểu Mẫn vẫn cười tủm tỉm bước lên phía trước, nhưng vừa bước lên nhìn thấy người có bộ dạng là ông chủ đang ngồi trong lô ghế đó liền sững sờ, rụt lại sau lưng Trần Tuấn Long kéo kéo áo hắn nói:
- Long ca, người bên kia là tam gia của Ngũ Hổ Bang, hay là chúng ta đi thôi, đừng đụng đến bọn hắn.
Cô không biết bên Trần Tuấn Long đã bắt đầu đối phó với Ngũ Hổ Bang rồi.
Nghe thấy Tiểu Mẫn nói như thế, Trần Tuấn Long nhướng đôi mày kiếm, không ngờ tối nay lại được tiếp xúc trực tiếp với vị tam gia của Ngũ Hổ Bang, được dịp đi xem hắn là người như thế nào.
- Đừng sợ, có anh ở đây!
Trần Tuấn Long ngẩng đầu tiếp tục đi về phía trước.
Tiểu Mẫn thấy Trần Tuấn Long không hề sợ tam gia của Ngũ Hổ Bang, cô do dự một chút, cũng bám theo.
Hoá ra Tiểu Mẫn đã sớm biết tam gia Ngũ Hổ Bang vẫn luôn có ý đồ quấy rối cô, trước kia Phi Phụng Bang gặp chuyện không may hắn luôn đưa ra điều kiện với Lan tỷ, bảo Tiểu Mẫn theo hắn, Lan tỷ không đồng ý.
Sau lại liền xảy ra việc Trần Tuấn Long tham gia vào, nghe nói vị tam gia bị cự tuyệt này cảm thấy rất mất mặt, lúc ấy liền buột nói, nói phải động đến Phi Phụng Bang không biết trời cao đất dày đó. Đây là những lời truyền tai nhau giữa các tỷ muội, cũng không biết là thật hay giả, nhưng Tiểu Mẫn rất không muốn nhìn thấy tam gia kia.
Chỉ thấy Trần Tuấn Long lẻ loi một mình, không chút sợ sệt nào đi tới trước lô ghế chỗ, cất cao giọng nói:
- Vừa rồi là vị nào muốn đụng đến người phụ nữ của tôi?
Hắn khiêu khích nhìn mấy người ngồi trên kia. Những người này đều là người từng trải giang hồ, bọn họ tuyệt đối thật không ngờ Trần Tuấn Long dám can đảm một mình tiến qua, vì thế nên chỉ cho là hắn có chút bản lĩnh mà thôi, thuộc hạ của mọi người ở đây nhiều như vậy, chẳng lẽ phải sợ hắn.
Nhân vật chính đêm nay là tam gia Ngũ Hổ Bang, là hắn hẹn mọi người tới đây bàn chuyện, vì thế vài người kia tuy rằng bị Trần Tuấn Long chất vấn, nhưng cũng không tức giận, chờ tam gia ra mặt, tất cả mọi người đều yên lặng theo dõi sự thay đổi tình hình.
Tam gia Ngũ Hổ Bang không nhanh không chậm rít một hơi cuối cùng hết điếu xì gà, sau khi đem tàn thuốc dập tắt vào cái gạt tàn thuốc mới trầm giọng nói:
- Ba người lúc nãy đều là thuộc hạ của tôi, bọn họ là do tôi phái đi. Thế nào, kẻ dám đến khiêu chiến với tôi, tiểu tử ngươi là người đầu tiên!
Hoá ra người trước mắt chính là tam gia của Ngũ Hổ Bang - Phạm Tăng Báo, Trần Tuấn Long quan sát tỉ mỉ hắn một lúc, tam gia với thân hình không cao không thấp, hơi hơi hói đầu, nhưng một vẻ mặt dũng mãnh, nghĩ thấy việc làm lão Đại của một hắc bang lâu như vậy, trên người quả thật có chất khí thế.
/98
|