“Ngươi nói láo, ta không hề muốn nàng ta làm chuyện đó, dù ta có ngu xuẩn đi chăng nữa thì cũng biết môn chủ Ôn Yến không phải là người mà ai cũng có thể động vào” Trương Tiên Huy vốn chỉ hi vọng có thể cứu lấy con gái mình, nhưng không ngờ Tiểu Thiến vừa mở miệng ra là muốn lấy mạng mình, ông ta luống cuống hét lớn lên.
“Trương đại nhân, trước kia ngài vẫn khen Tiểu Thiến là cô bé thật thà, giờ lại nói tiểu nhân nói láo, tiểu nhân nói láo hồi nào, thân là tâm phúc của Lương Phi nương nương, tại sao tiểu nhân lại có mặt ở Thải Vi Cung của Ôn Yến môn chủ, thuốc độc đó là do chính tay tì nữ Xuân Hạ của nương nương hạ độc, nếu ngài không tin có thể tra hỏi” Đối diện với sự chỉ trích của Trương Tiên Huy, Tiểu Thiến lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Chỉ có điều những lời nàng ta nói lại khiến cho Trương Tiên Huy nhảy dựng lên, mặc kệ chuyện này là thật hay giả, Xuân Hạ chắc chắn sẽ đứng về phía Tiểu Thiến, năm đó ở trong phủ, Tiểu Thiến đã từng cứu mạng Xuân Hạ, hai người họ tình như tỉ muội.
Nhưng ông ta bỗng nhận thức ra một điều khiến bản thân ông ta càng sụp đổ hơn, đó là nếu Tiểu Thiến đã lâu ngày không xuất hiện bên cạnh Lương Phi, vậy thì Xuân Hạ chính là thị nữ túc trực bên cạnh Lương Phi.
“Trương Đại Nhân có cần ta triệu Xuân Hạ đến đây không?” Tống Vĩnh Kỳ tốt bụng hỏi.
“Hoàng thượng, chuyện này, chắc chắn là do đứa con gái phản nghịch của thần tự mình làm chủ, nghiễm nhiên gây ra chuyện ngông cuồng như thế, còn hại đến mạng người. Kẻ làm phụ thân như thần tất nhiên không thể nào bao che được, thần không dạy dỗ con gái không nghiêm, mong hoàng thượng trách tội”
Trương Tiên Huy nghĩ đi nghĩ lại, ông ta không dám đòi lại công đạo gì cho con nữa, nếu giờ ông ta tiếp tục kêu oan, chưa tính đến chuyện Tống Vĩnh Kỳ sẽ không buông tha cho ông, các đại thần trong triều chắc chắn sẽ chỉ trích ông ta, đặc biệt là ngự sử đại phu Lương Khuê - người chuyên trách vạch tội quan lại cũng không còn chung chiến tuyến với mình nữa.
“Hoàng thượng, thần cảm thấy chuyện lần này vẫn còn nhiều uẩn khúc, mong hoàng thượng điều tra kỹ càng, không thể buông tha cho bất kì kẻ tình nghi nào, suy cho cùng thì hiện giờ sự an toàn của Ôn Yến môn chủ vẫn là quan trọng nhất” Sau khi nhận tội xong, Trương Tiên Huy lại tiếp tục lên tiếng.
Trương Tiên Huy muốn rũ sạch tội danh mưu sát Ôn Yến, cũng muốn kẻ đã cắn ngược lại mình là Tiểu Thiến phải chịu sự trừng phạt, suy cho cùng, nếu muốn nghiêm túc điều tra, chắc chắn phải sử dụng cách hành hình bức cung.
Tiểu Thiến quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như dao nhìn về phía Trương Tiên Huy, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng anh minh, nếu có người làm chuyện ác, chắc chắn không chỉ dựa vào 1 2 câu liền có thể thoát tội, có người không quản được con, hoàng thượng không thể bỏ qua chuyện này được, người khác thì thần không biết, nhưng thần ở Thải Vi Cung đã nhiều ngày, Thiên Sơn cô cô chắc chắn sẽ không dễ gì buông tha cho những kẻ đứng đằng sau đâu”
Tiểu Thiến nói xong liền mỉm cười nhìn Trương Tiên Huy, chưa nói đến việc sau lưng nàng ta có sự hậu thuẫn của Ôn Yến với Phi Long Môn, cho dù không có đi chăng nữa, hôm nay nhìn thấy Trương Tiên Huy rơi vào tình cảnh này, nàng ta cũng không ngại đổ thêm dầu vào lửa.
“Hoàng thượng, Tiểu Thiến rõ ràng là đang cắn càn bừa bãi, thần bị oan, hoàng thượng, Tiểu Thiến với Xuân Hạ tình như tỉ muội, lời khai của hai người bọn họ...” Trương Tiên Huy không ngờ rằng một câu nói của này thôi cũng có thể dễ dàng rước họa vào thân như thế, ông ta cuống cuồng giải thích, lúc nhìn sang Tiểu Thiến, ánh mắt ngập tràn tức giận.
Tiểu Thiến thì lại mỉm cười khinh miệt, nàng ta cao giọng nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Hoàng thượng, nô tì có thể lấy cái chết ra chứng minh những lời vừa rồi không phải là hồ ngôn loạn ngữ”
Dứt lời, Tiểu Thiến liền lao người về cây cột ở ngay trước mặt, Tống Vĩnh Cung lúc này đang ngồi ngay cạnh cột, vội vàng đứng dậy kéo Tiểu Thiến vào trong lòng, sau khi nàng ta đứng vững lại rồi mới nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng không có nói là không tin cô, hiện giờ, không chỉ có nhân chứng mà vật chứng cũng đủ cả”
Những lời nói nhẹ bẫng của Tống Vĩnh Cung khiến cho Trương Tiên Huy trong nháy mắt như rơi xuống vực thẳm, hóa ra bọn họ bảo vệ Tiểu Thiến đến mức độ này rồi, hóa ra, bọn họ chỉ đang vạch ra cho ông ta một kết cục thảm khốc.
Đầu tiên là chặt mất vây cánh của ông ta, rồi lại dùng tì nữ thân cận bên cạnh Lương Quý phi ra làm nhân chứng, như vậy, ông ta thực dự không còn lí lẽ nào để thoát tội nữa rồi.
Tuy nhiên, tuy nhiên, lí do hạ độc dành cho Ôn Yến quả thật quá vụng về rồi, ai biết được ngày hôm qua Ôn Yến lại xuất cung cơ chứ.
Lúc này, Trương Tiên Huy cảm thấy bản thân vô cùng may mắn vì hôm qua đã ra tay với cặp song sinh kia, nếu không Ôn Yến cũng sẽ không xuất cung.
Trong đầu Trương Tiên Huy bỗng nảy ra một ý nghĩ, giống như ánh mặt trời chiếu rọi vào đáy tim u ám của ông ta vậy, khiến cho ông ta như được hồi sinh từ tuyệt vọng.
“Hoàng thượng, Ôn Yến môn chủ, hoàn toàn không có chuyện trúng độc đâu ạ, ngày hôm qua Ôn Yến môn chủ còn xuất cung đến phủ của Trấn Quốc Vương gia” Trương Tiên Huy cao giọng nói, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ khát máu.
Nếu như Hoàng thượng muốn đối với ông ta, vậy thì chắc chắn đã nắm chắc mọi chuyện trong tay, nhưng đã có một sơ hở cực lớn là Ôn yến đây, ông ta và con gái chắc chắc có thể lật ngược thế cờ.
Nhưng Trương Tiên Huy lại quên mất rằng, Ôn Yến đến phủ của Trấn Quốc Vương gia là vào ban đêm, đa phần đều không có ai biết hành tung của nàng.
Vậy nên ông ta vừa dứt lời, Tống Vĩnh Cung liền mở miệng nói đầu tiên: “Hóa ra Trương Tư Đồ không chỉ muốn trừ khử Ôn Yến, mà ngay cả phủ Trấn Quốc Vương gia cũng nằm trong tầm theo dõi của ngài, bằng không trong Vương phủ có những ai ra vào, ngài còn nắm rõ hơn cả bổn vương đấy”
Những lời nói bình tĩnh này lại khiến dễ dàng quy kết ra một tội tày đình khác, theo lẽ thường, theo dõi hoàng tộc có thể luận vào tội mưu phản.
Trong lòng Trương Tiên Huy lạnh buốt, nhưng lại không có cách nào phản bác lại, ông ta chỉ đành chăm chăm nhìn Tống Vĩnh Cung nói: “Thần chỉ là ngẫu nhiên biết tin, Vương gia nghĩ nhiều rồi, thần với triều đình, với hoàng thượng luôn nhất mực trung thành, tuyệt đối không có suy tính làm phản”
“Ừm, hết mực trung thành đến mức muốn trừ khử môn chủ Phi Long Môn, tuyệt đối không hai lòng đến độ theo dõi nhất cử nhất động của Vương gia” Tiêu Tướng nghe thấy những lời này của Trương Tiên Huy cũng không nhịn được mà lên tiếng châm chọc.
Trương Tiên Huy thấy vậy, vẻ mặt liền biến sắc, ông ta phẫn nộ trợn mắt nhìn Tiêu Tướng.
“Hoàng thượng, thần biết Phi Long Môn quan trọng như thế nào với triều đình, chắc chắn sẽ không làm bất kì chuyện gì tổn hại đến Ôn Yến môn chủ, hôm qua khi biết được Ôn Yến môn chủ ra vào Phi Long Môn cũng là chuyện hết sức trùng hợp, mong hoàng thượng minh giám” Trương Tiên Huy tiếp tục quỳ rạp người xuống, bày ra vẻ mặt thành thật vô tôi, nhưng lại không ngờ là những lời này của ông ta đã sớm lọt vào tai những người có mưu toan...
Đặc biệt là chuyện xảy ra đêm qua có rất ít người biết...
“Vậy thì Trương Tư Không có thể nói cho trẫm biết, sao lại trùng hợp đến mức độ ngươi có thể biết được hành tung của Ôn Yến môn chủ không?” Tống Vĩnh Kỳ nhìn Trương Tiên Huy, nét mặt càng lúc càng lạnh băng.
“Hoàng thượng, tối qua thần có đến phủ Lương đại nhân, nhưng không hiểu sao Lương đại nhân lại không cho lão thần vào phủ, lão thần quanh quẩn ở bên ngoài phủ một hồi lâu, lúc trở về thì cũng đã muộn, lại trùng hợp đi phủ của Trấn Quốc Vương gia, nên mới trông thấy Ôn Yến môn chủ” Trương Tiên Huy cuống cuồng giải thích.
Nét cười trên mặt Tống Vĩnh Kỳ càng lúc càng đậm, nhưng đáy mắt lại ánh lên vẻ hung ác, chuyện đã đến nước này rồi mà Trương Tiên Huy vẫn còn nói dối được.
“Vậy thì Trương đại nhân quanh quẩn cũng đủ lâu đấy nhỉ, lúc Ôn Yến môn chủ đến phủ của ta đã là nửa đêm rồi” Tống Vĩnh Cung không khỏi chế nhạo, hiện giờ bọn họ vẫn chưa biết ai là hung thủ đứng sau vụ ám sát cặp song sinh, nhưng chuyện này chắc chắn có liên quan đến Trương Tiên Huy.
“Thái độ của Lương Ngự sử khiến thần ấm ức, vậy nên có chút...” Trương Tiên Huy lúng túng giải thích, nhưng chưa nói xong thì ông ta cũng nhận ra được là lí do này của mình gượng gạo đến mức nào.
“Hoàng thượng, thần thực sự không làm ra chuyện gì ác độc hết, thần...” Trương Tiên Huy vẫn cố gắng rũ sạch tội danh, tuy rằng ông ta cũng không biết rõ là bản thân mình có thể nào gạt bỏ mọi nghi ngờ hay không.
Mà lúc này đây, Tống Vĩnh Kỳ rõ ràng là không muốn nghe Trương Tiên Huy giảo biện thêm nữa, vừa rồi khi Tống Vĩnh Cung chế nhạo ông ta, Lộ Công công đã truyền tin tức mà người của Phi Long Môn gửi về cho y, y đã biết rõ, kẻ chủ mưu đứng sau vụ sát hại cặp song sinh kia chính là Trương Tiên Huy.
“Trương đại nhân, trước kia ngài vẫn khen Tiểu Thiến là cô bé thật thà, giờ lại nói tiểu nhân nói láo, tiểu nhân nói láo hồi nào, thân là tâm phúc của Lương Phi nương nương, tại sao tiểu nhân lại có mặt ở Thải Vi Cung của Ôn Yến môn chủ, thuốc độc đó là do chính tay tì nữ Xuân Hạ của nương nương hạ độc, nếu ngài không tin có thể tra hỏi” Đối diện với sự chỉ trích của Trương Tiên Huy, Tiểu Thiến lại có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Chỉ có điều những lời nàng ta nói lại khiến cho Trương Tiên Huy nhảy dựng lên, mặc kệ chuyện này là thật hay giả, Xuân Hạ chắc chắn sẽ đứng về phía Tiểu Thiến, năm đó ở trong phủ, Tiểu Thiến đã từng cứu mạng Xuân Hạ, hai người họ tình như tỉ muội.
Nhưng ông ta bỗng nhận thức ra một điều khiến bản thân ông ta càng sụp đổ hơn, đó là nếu Tiểu Thiến đã lâu ngày không xuất hiện bên cạnh Lương Phi, vậy thì Xuân Hạ chính là thị nữ túc trực bên cạnh Lương Phi.
“Trương Đại Nhân có cần ta triệu Xuân Hạ đến đây không?” Tống Vĩnh Kỳ tốt bụng hỏi.
“Hoàng thượng, chuyện này, chắc chắn là do đứa con gái phản nghịch của thần tự mình làm chủ, nghiễm nhiên gây ra chuyện ngông cuồng như thế, còn hại đến mạng người. Kẻ làm phụ thân như thần tất nhiên không thể nào bao che được, thần không dạy dỗ con gái không nghiêm, mong hoàng thượng trách tội”
Trương Tiên Huy nghĩ đi nghĩ lại, ông ta không dám đòi lại công đạo gì cho con nữa, nếu giờ ông ta tiếp tục kêu oan, chưa tính đến chuyện Tống Vĩnh Kỳ sẽ không buông tha cho ông, các đại thần trong triều chắc chắn sẽ chỉ trích ông ta, đặc biệt là ngự sử đại phu Lương Khuê - người chuyên trách vạch tội quan lại cũng không còn chung chiến tuyến với mình nữa.
“Hoàng thượng, thần cảm thấy chuyện lần này vẫn còn nhiều uẩn khúc, mong hoàng thượng điều tra kỹ càng, không thể buông tha cho bất kì kẻ tình nghi nào, suy cho cùng thì hiện giờ sự an toàn của Ôn Yến môn chủ vẫn là quan trọng nhất” Sau khi nhận tội xong, Trương Tiên Huy lại tiếp tục lên tiếng.
Trương Tiên Huy muốn rũ sạch tội danh mưu sát Ôn Yến, cũng muốn kẻ đã cắn ngược lại mình là Tiểu Thiến phải chịu sự trừng phạt, suy cho cùng, nếu muốn nghiêm túc điều tra, chắc chắn phải sử dụng cách hành hình bức cung.
Tiểu Thiến quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như dao nhìn về phía Trương Tiên Huy, nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng anh minh, nếu có người làm chuyện ác, chắc chắn không chỉ dựa vào 1 2 câu liền có thể thoát tội, có người không quản được con, hoàng thượng không thể bỏ qua chuyện này được, người khác thì thần không biết, nhưng thần ở Thải Vi Cung đã nhiều ngày, Thiên Sơn cô cô chắc chắn sẽ không dễ gì buông tha cho những kẻ đứng đằng sau đâu”
Tiểu Thiến nói xong liền mỉm cười nhìn Trương Tiên Huy, chưa nói đến việc sau lưng nàng ta có sự hậu thuẫn của Ôn Yến với Phi Long Môn, cho dù không có đi chăng nữa, hôm nay nhìn thấy Trương Tiên Huy rơi vào tình cảnh này, nàng ta cũng không ngại đổ thêm dầu vào lửa.
“Hoàng thượng, Tiểu Thiến rõ ràng là đang cắn càn bừa bãi, thần bị oan, hoàng thượng, Tiểu Thiến với Xuân Hạ tình như tỉ muội, lời khai của hai người bọn họ...” Trương Tiên Huy không ngờ rằng một câu nói của này thôi cũng có thể dễ dàng rước họa vào thân như thế, ông ta cuống cuồng giải thích, lúc nhìn sang Tiểu Thiến, ánh mắt ngập tràn tức giận.
Tiểu Thiến thì lại mỉm cười khinh miệt, nàng ta cao giọng nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Hoàng thượng, nô tì có thể lấy cái chết ra chứng minh những lời vừa rồi không phải là hồ ngôn loạn ngữ”
Dứt lời, Tiểu Thiến liền lao người về cây cột ở ngay trước mặt, Tống Vĩnh Cung lúc này đang ngồi ngay cạnh cột, vội vàng đứng dậy kéo Tiểu Thiến vào trong lòng, sau khi nàng ta đứng vững lại rồi mới nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng không có nói là không tin cô, hiện giờ, không chỉ có nhân chứng mà vật chứng cũng đủ cả”
Những lời nói nhẹ bẫng của Tống Vĩnh Cung khiến cho Trương Tiên Huy trong nháy mắt như rơi xuống vực thẳm, hóa ra bọn họ bảo vệ Tiểu Thiến đến mức độ này rồi, hóa ra, bọn họ chỉ đang vạch ra cho ông ta một kết cục thảm khốc.
Đầu tiên là chặt mất vây cánh của ông ta, rồi lại dùng tì nữ thân cận bên cạnh Lương Quý phi ra làm nhân chứng, như vậy, ông ta thực dự không còn lí lẽ nào để thoát tội nữa rồi.
Tuy nhiên, tuy nhiên, lí do hạ độc dành cho Ôn Yến quả thật quá vụng về rồi, ai biết được ngày hôm qua Ôn Yến lại xuất cung cơ chứ.
Lúc này, Trương Tiên Huy cảm thấy bản thân vô cùng may mắn vì hôm qua đã ra tay với cặp song sinh kia, nếu không Ôn Yến cũng sẽ không xuất cung.
Trong đầu Trương Tiên Huy bỗng nảy ra một ý nghĩ, giống như ánh mặt trời chiếu rọi vào đáy tim u ám của ông ta vậy, khiến cho ông ta như được hồi sinh từ tuyệt vọng.
“Hoàng thượng, Ôn Yến môn chủ, hoàn toàn không có chuyện trúng độc đâu ạ, ngày hôm qua Ôn Yến môn chủ còn xuất cung đến phủ của Trấn Quốc Vương gia” Trương Tiên Huy cao giọng nói, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ khát máu.
Nếu như Hoàng thượng muốn đối với ông ta, vậy thì chắc chắn đã nắm chắc mọi chuyện trong tay, nhưng đã có một sơ hở cực lớn là Ôn yến đây, ông ta và con gái chắc chắc có thể lật ngược thế cờ.
Nhưng Trương Tiên Huy lại quên mất rằng, Ôn Yến đến phủ của Trấn Quốc Vương gia là vào ban đêm, đa phần đều không có ai biết hành tung của nàng.
Vậy nên ông ta vừa dứt lời, Tống Vĩnh Cung liền mở miệng nói đầu tiên: “Hóa ra Trương Tư Đồ không chỉ muốn trừ khử Ôn Yến, mà ngay cả phủ Trấn Quốc Vương gia cũng nằm trong tầm theo dõi của ngài, bằng không trong Vương phủ có những ai ra vào, ngài còn nắm rõ hơn cả bổn vương đấy”
Những lời nói bình tĩnh này lại khiến dễ dàng quy kết ra một tội tày đình khác, theo lẽ thường, theo dõi hoàng tộc có thể luận vào tội mưu phản.
Trong lòng Trương Tiên Huy lạnh buốt, nhưng lại không có cách nào phản bác lại, ông ta chỉ đành chăm chăm nhìn Tống Vĩnh Cung nói: “Thần chỉ là ngẫu nhiên biết tin, Vương gia nghĩ nhiều rồi, thần với triều đình, với hoàng thượng luôn nhất mực trung thành, tuyệt đối không có suy tính làm phản”
“Ừm, hết mực trung thành đến mức muốn trừ khử môn chủ Phi Long Môn, tuyệt đối không hai lòng đến độ theo dõi nhất cử nhất động của Vương gia” Tiêu Tướng nghe thấy những lời này của Trương Tiên Huy cũng không nhịn được mà lên tiếng châm chọc.
Trương Tiên Huy thấy vậy, vẻ mặt liền biến sắc, ông ta phẫn nộ trợn mắt nhìn Tiêu Tướng.
“Hoàng thượng, thần biết Phi Long Môn quan trọng như thế nào với triều đình, chắc chắn sẽ không làm bất kì chuyện gì tổn hại đến Ôn Yến môn chủ, hôm qua khi biết được Ôn Yến môn chủ ra vào Phi Long Môn cũng là chuyện hết sức trùng hợp, mong hoàng thượng minh giám” Trương Tiên Huy tiếp tục quỳ rạp người xuống, bày ra vẻ mặt thành thật vô tôi, nhưng lại không ngờ là những lời này của ông ta đã sớm lọt vào tai những người có mưu toan...
Đặc biệt là chuyện xảy ra đêm qua có rất ít người biết...
“Vậy thì Trương Tư Không có thể nói cho trẫm biết, sao lại trùng hợp đến mức độ ngươi có thể biết được hành tung của Ôn Yến môn chủ không?” Tống Vĩnh Kỳ nhìn Trương Tiên Huy, nét mặt càng lúc càng lạnh băng.
“Hoàng thượng, tối qua thần có đến phủ Lương đại nhân, nhưng không hiểu sao Lương đại nhân lại không cho lão thần vào phủ, lão thần quanh quẩn ở bên ngoài phủ một hồi lâu, lúc trở về thì cũng đã muộn, lại trùng hợp đi phủ của Trấn Quốc Vương gia, nên mới trông thấy Ôn Yến môn chủ” Trương Tiên Huy cuống cuồng giải thích.
Nét cười trên mặt Tống Vĩnh Kỳ càng lúc càng đậm, nhưng đáy mắt lại ánh lên vẻ hung ác, chuyện đã đến nước này rồi mà Trương Tiên Huy vẫn còn nói dối được.
“Vậy thì Trương đại nhân quanh quẩn cũng đủ lâu đấy nhỉ, lúc Ôn Yến môn chủ đến phủ của ta đã là nửa đêm rồi” Tống Vĩnh Cung không khỏi chế nhạo, hiện giờ bọn họ vẫn chưa biết ai là hung thủ đứng sau vụ ám sát cặp song sinh, nhưng chuyện này chắc chắn có liên quan đến Trương Tiên Huy.
“Thái độ của Lương Ngự sử khiến thần ấm ức, vậy nên có chút...” Trương Tiên Huy lúng túng giải thích, nhưng chưa nói xong thì ông ta cũng nhận ra được là lí do này của mình gượng gạo đến mức nào.
“Hoàng thượng, thần thực sự không làm ra chuyện gì ác độc hết, thần...” Trương Tiên Huy vẫn cố gắng rũ sạch tội danh, tuy rằng ông ta cũng không biết rõ là bản thân mình có thể nào gạt bỏ mọi nghi ngờ hay không.
Mà lúc này đây, Tống Vĩnh Kỳ rõ ràng là không muốn nghe Trương Tiên Huy giảo biện thêm nữa, vừa rồi khi Tống Vĩnh Cung chế nhạo ông ta, Lộ Công công đã truyền tin tức mà người của Phi Long Môn gửi về cho y, y đã biết rõ, kẻ chủ mưu đứng sau vụ sát hại cặp song sinh kia chính là Trương Tiên Huy.
/642
|