Nhu Phi bị người mang đến Sở Thần Hình, ngay cả cốt cách của nàng ta cũng không bằng với cô bé cực kỳ giống với Kinh Mặc.
Trong nửa canh giờ ngắn ngủi, Nhu Phi và công chúa giả liền thú tội.
Thân phận thật sự của Nhu Phi là Ôn An, công chúa không được sủng ái của Tử Húc quốc, cô bé nhỏ là bị người khác thay đổi gương mặt giả trang làm thành Kinh Mặc, mà đối với việc hiện tại Kinh Mặc đang ở đâu bọn họ hoàn toàn không biết cái gì cả. Đối với mưu đồ của Tử Húc quốc, bọn họ lại càng không rõ ràng, Ôn An vẫn luôn khẳng định nhiệm vụ của nàng ta chính là tiến vào hậu cung, tốt nhất là có thể được sủng ái.
Bọn họ hoàn toàn không biết những chuyện còn lại, người của Sở Thần Hình đã dùng hết tất cả các thủ đoạn nhưng mà cũng không đạt được tin tức có tác dụng nào khác, cho nên cũng chỉ có thể bẩm báo lại những lời khai mà ngay cả bọn họ cũng không hài lòng cho Tống Vĩnh Kỳ nghe.
“Hoàng thượng, tiểu công chúa vẫn còn là trẻ con, nếu như mà lần này thật sự bị người ở bên phía Tử Húc quốc bắt đi, không biết là phải chịu bao nhiêu cực khổ. Người suy nghĩ cách đi, nếu như mà Ôn Yến môn chủ không bị hôn mê, bây giờ không biết là người ấy sốt ruột đến cỡ nào.” Lộ công công nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ xem xong tất cả các tư liệu đó thì cả người liền rơi vào trong trầm mặc, liền liếc nhìn mấy lời khai, lúc ông ta nói chuyện, vành mắt cũng đỏ hết cả lên.
“Phân phó cho Lãnh Ninh truyền tin tức cho mật thám ở bên phía Tử Húc quốc, nhanh chóng tìm ra vị trí của Kinh Mặc, cũng nói với Thiên Sơn một tiếng, thế lực của Phi Long Môn ở các nước sâu hơn nhiều hơn so với mật thám của chúng ta.”
“Nếu như tìm được tin tức của Kinh Mặc thì hãy nhớ rằng không được đánh rắn động cỏ, tất cả đều vì sự an toàn của công chúa.”
“Lúc đi truyền tin tức thì nhớ là mang theo điểm tâm trong cung của chúng ta, Kinh Mặc đã rời đi thời gian dài như vậy rồi, chắc chắn sẽ nhớ thức ăn ở nơi này.”
“Y phục cũng phải mang theo nhiều thêm một chút, bây giờ trời đông giá rét, không biết là con bé có bị đông lạnh hay không nữa.”
"..."
Tống Vĩnh Kỳ dặn dò từng cái một, y cố gắng để cho mình lo lắng chu đáo, mặc dù là y biết rất rõ dù y có làm như thế nào cũng không thể thay đổi được vị trí của Ôn Yến ở trong lòng của bọn chúng. Nhưng mà bây giờ Ôn Yến đang hôn mê, cho nên y muốn gánh vác tất cả trách nhiệm của Ôn Yến.
“Hoàng thượng, người không cần phải nói đâu, những thứ này lão thần đều biết hết, người cứ yên tâm, sẽ không để tiểu công chúa phải chịu thiệt thòi.” Lộ công công nghe lời dặn dò của Tống Vĩnh Kỳ, nước mắt ở khóe mắt cũng không nhịn được mà lăn dài, không có người nào hiểu rõ tâm tư của hoàng thượng vào lúc này so với ông ta.
Trong khoảng thời gian Ôn Yến môn chủ hôn mê, y còn phải diệt trừ các phe tạo phản trên triều đình, phải sắp xếp người mà mình tin tưởng vào trong quân đội, còn phải chăm sóc tốt cho hai tiểu chủ tử là Kinh Mặc và Trọng Lâu, còn phải tâm sự cùng với Ôn Yến...
Tất cả những thứ mà y đang làm giống như là vì Ôn Yến, vì chờ lúc Ôn Yến tỉnh dậy thì không cần phải lo lắng.
Nhưng mà kết quả đã sớm bày ở trước mắt của bọn họ, chỉ là bọn họ không đồng ý thừa nhận.
“Ôn Yến, thật sự xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt cho nữ nhi của chúng ta, nàng yên tâm đi, đây là lần đầu tiên cũng là một lần cuối cùng, ta sẽ để những người gây tổn thương cho con gái của chúng ta phải trả một cái giá đắt.” Tống Vĩnh Kỳ nói lời cam đoan ở bên tai của Ôn Yến, trong mắt chính là sự chắc chắn.
Trước đó y vẫn luôn luôn nói với Ôn Yến sau này sẽ tốt thôi, hãy chờ ta, cho ta thời gian để chứng minh lời nói của mình. Hiện tại sau khi trải qua một lần thiếu chút nữa mất đi, y cũng không còn tiếp tục muốn nói chuyện sau này và cũng không muốn để cho Ôn Yến phải chờ đợi mình.
Ôn Yến vẫn nằm đó yên tĩnh như cũ, gương mặt tái nhợt ngủ say giống như là tuyết lạnh trong mùa đông, làm cho người ta có thích cũng không dám chạm vào.
Lúc này Tống Vĩnh Kỳ có làm như thế nào cũng không nghĩ đến tiểu cô nương mà y đang lo lắng không thôi đã trốn thoát từ trong tay của bọn giam giữ, vì có ngân lượng nên có thể sống sót, cô bé thậm chí còn tự mình xông vào trong sơn trại, cuối cùng đã thành công thu phục được thổ phỉ ở bên trong.
Sau khi Kinh Mặc thu phục được sơn trại thì đã từ bỏ ý định tự mình đi đến quân doanh tìm bọn người Trần Nguyên Khánh, cô bé để cho người ta đưa tin cho Trần Nguyên Khánh nói là mình đang ở biên doanh, nhưng mà thư đưa ra ngoài lại giống như mò kim dưới đáy biển, lại không có tin tức.
“Ngày mai ta lại gửi một bức thư đến đó nữa, ta cũng không tin là Trần Nguyên Khánh ngay cả thư của ta mà cũng không thèm nhìn!” Nhìn gương mặt uể oải của người đưa thư, trên gương mặt non nớt của Kinh Mặc đều là biểu cảm không kiên nhẫn.
“Tiểu tổ tông à, chúng ta vẫn nên đừng đưa thư nữa, ngày nào chúng ta cũng bị đánh hết, nếu như mà còn bị đánh như vậy nữa thì cái mông của các huynh đệ cũng bị nở hoa rồi, cũng không còn cách đi săn thịt rừng cho người nữa đâu.” Nhị đương gia sơn trại, trước kia chính là đại đương gia, Trần Đại Ham nghe thấy lời nói của Kinh Mặc nhanh chóng mở miệng khuyên ngăn.
“Sao vậy, săn thịt rừng cho ta là làm các người phải chịu thiệt à?” Lúc nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kinh Mặc trở nên lạnh lẽo, nhìn bộ dạng muốn nổi giận của cô bé, trong nháy mắt Trần Đại Ham liền thay đổi sắc mặt, rất là cung kính mà nói với Kinh Mặc: “Không thiệt thòi không thiệt thòi, tiểu tổ tông người muốn chúng tôi cải tà quy chính, chúng tôi rất thích ăn thịt rừng, hương vị thịt rừng thật sự không tệ, nhưng mà..."
“Biết ta đối xử tốt với các người là được rồi, ngươi cũng không cần phải lo lắng các huynh đệ đói bụng đâu, ta đã đồng ý đến lúc đó sẽ sắp xếp cho các ngươi vào quân chính quy, ta đã nói thì sẽ làm được.” Đây chính là hứa hẹn lúc trước Kinh Mặc đã cho các huynh đệ khi "nhập bọn".
Lúc trước bọn họ nghe thấy lời hứa hẹn này thì đều đồng loạt rạo rực, bởi vì bọn họ vào rừng làm cướp cũng chỉ vì muốn cơm no áo mặc, trở thành binh sĩ thì vấn đề cơm no sẽ được giải quyết đầu tiên, nhưng mà sự hưng phấn và hy vọng của bọn họ cũng trở nên yếu ớt giống như là những phong thư chìm trong đáy biển của Kinh Mặc.
Thậm chí là trong số bọn họ đã có rất nhiều người bắt đầu kích động, chuẩn bị tiếp tục cướp bóc. Dù sao thì thổ phỉ cũng chính là dựa vào ăn cướp để sinh sống, không cướp bóc thì làm cái gì bây giờ?
“Phong thư này để ngày mai tự tay ta đưa đến, để ta xem xem có phải là Trần Nguyên Khánh ăn gan hùm mật báo hay không, cũng dám không nhận thư của ta nữa.” Kinh Mặc bất mãn oán trách trong lòng, đã sớm làm xong dự định.
“Tiểu tổ tông, ngày mai vẫn để ta đi một chuyến đi, người da thịt mềm mại, nếu như mà bị đánh rồi...” Nghĩ đến mấy cây gậy rơi ở trên mông của mình đều không hề lưu tình chút nào, trong lòng của Trần Đại Ham cũng đầy căm phẫn.
“Không cần đâu, trái lại ta cũng thật sự muốn xem xem rốt cuộc là Trần Nguyên Khánh đang làm cái gì, đến lúc đó hắn có không nhận thư cũng không sao hết, ở trong quân đội ta vẫn còn có người quen.” Bởi vì biết Trần Đại Ham là vì muốn bảo vệ cho mình, trong lòng của Kinh Mặc được ủ ấm, cho nên lại càng kiên quyết muốn đi hơn nữa.
“Vậy đến lúc đó để ta che chở cho người, nếu như tướng quân đó muốn đánh vào mông của người, vậy thì người phải chạy nhanh lên, đến lúc đó ta sẽ cản lại cho người cho.” Nhìn gương mặt thành thật mềm mại của cô gái nhỏ, Trần Đại Ham có hơi dao động, hắn nhẹ giọng dặn dò giống như Kinh Mặc là hài tử làm cho người khác không bớt lo của nhà hắn.
Mặc dù là Trần Đại Ham vào rừng làm cướp là bởi vì cuộc sống, nhưng mà trong lòng cũng biết rất rõ ràng tiểu tổ tông từng hạ dược làm người trong sơn trại ngất xỉu, thông minh cơ trí, có vẻ như là hài tử của gia tộc lớn, cộng thêm việc cô bé làm việc rất có kỷ cương, làm cho suy nghĩ này của hắn càng vững vàng hơn.
Hắn biết rất rõ ràng ước pháp tam chương Kinh Mặc đã cho bọn họ, không cho bọn họ quấy nhiễu dân chúng, nhưng thực ra đó là bởi vì để cho bọn họ cải chính, cũng là muốn tốt cho bọn họ.
Cô bé này thật sự đang cân nhắc cho bọn họ, nam nhân như hắn càng phải nên bảo vệ cẩn thận cô bé nhỏ này.
“Yên tâm đi, lá gan dám đánh ta của bọn họ vẫn còn chưa được sinh ra đâu, nếu như mà ai trong số bọn họ dám đụng đến một sợi tóc của ta, ta đảm bảo là đầu của bọn họ sẽ phải lau sàn nhà.” Kinh Mặc biết là Trần Đại Ham đang lo lắng cho mình, cộng với việc đều là người một nhà với nhau, mặc dù là cô bé không nói rõ thân phận của mình, nhưng mà cũng để cho người ta hiểu được cô bé không phải là người dễ trêu chọc.
“Tiểu tổ tông nhà ta đương nhiên là lợi hại nhất rồi, Trần Đại Ham tin người, vậy thì ngày mai người cứ đến quân doanh đùa nghịch uy phong đi, đến lúc đó ta cũng sẽ dẫn theo các huynh đệ đi cùng, nếu như xảy ra chuyện..."
Nhìn ra được Kinh Mặc cũng không cảm thấy sẽ có chuyện bất trách, nhưng mà tất cả mọi người đều đang quan tâm mình, cô bé cũng vui vẻ cho bọn họ đi cùng để Trần Nguyên Khánh nhìn thấy được bọn họ bảo vệ cho cô bé, đến lúc đó con đường tòng quân của bọn họ cũng sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
Trong nửa canh giờ ngắn ngủi, Nhu Phi và công chúa giả liền thú tội.
Thân phận thật sự của Nhu Phi là Ôn An, công chúa không được sủng ái của Tử Húc quốc, cô bé nhỏ là bị người khác thay đổi gương mặt giả trang làm thành Kinh Mặc, mà đối với việc hiện tại Kinh Mặc đang ở đâu bọn họ hoàn toàn không biết cái gì cả. Đối với mưu đồ của Tử Húc quốc, bọn họ lại càng không rõ ràng, Ôn An vẫn luôn khẳng định nhiệm vụ của nàng ta chính là tiến vào hậu cung, tốt nhất là có thể được sủng ái.
Bọn họ hoàn toàn không biết những chuyện còn lại, người của Sở Thần Hình đã dùng hết tất cả các thủ đoạn nhưng mà cũng không đạt được tin tức có tác dụng nào khác, cho nên cũng chỉ có thể bẩm báo lại những lời khai mà ngay cả bọn họ cũng không hài lòng cho Tống Vĩnh Kỳ nghe.
“Hoàng thượng, tiểu công chúa vẫn còn là trẻ con, nếu như mà lần này thật sự bị người ở bên phía Tử Húc quốc bắt đi, không biết là phải chịu bao nhiêu cực khổ. Người suy nghĩ cách đi, nếu như mà Ôn Yến môn chủ không bị hôn mê, bây giờ không biết là người ấy sốt ruột đến cỡ nào.” Lộ công công nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ xem xong tất cả các tư liệu đó thì cả người liền rơi vào trong trầm mặc, liền liếc nhìn mấy lời khai, lúc ông ta nói chuyện, vành mắt cũng đỏ hết cả lên.
“Phân phó cho Lãnh Ninh truyền tin tức cho mật thám ở bên phía Tử Húc quốc, nhanh chóng tìm ra vị trí của Kinh Mặc, cũng nói với Thiên Sơn một tiếng, thế lực của Phi Long Môn ở các nước sâu hơn nhiều hơn so với mật thám của chúng ta.”
“Nếu như tìm được tin tức của Kinh Mặc thì hãy nhớ rằng không được đánh rắn động cỏ, tất cả đều vì sự an toàn của công chúa.”
“Lúc đi truyền tin tức thì nhớ là mang theo điểm tâm trong cung của chúng ta, Kinh Mặc đã rời đi thời gian dài như vậy rồi, chắc chắn sẽ nhớ thức ăn ở nơi này.”
“Y phục cũng phải mang theo nhiều thêm một chút, bây giờ trời đông giá rét, không biết là con bé có bị đông lạnh hay không nữa.”
"..."
Tống Vĩnh Kỳ dặn dò từng cái một, y cố gắng để cho mình lo lắng chu đáo, mặc dù là y biết rất rõ dù y có làm như thế nào cũng không thể thay đổi được vị trí của Ôn Yến ở trong lòng của bọn chúng. Nhưng mà bây giờ Ôn Yến đang hôn mê, cho nên y muốn gánh vác tất cả trách nhiệm của Ôn Yến.
“Hoàng thượng, người không cần phải nói đâu, những thứ này lão thần đều biết hết, người cứ yên tâm, sẽ không để tiểu công chúa phải chịu thiệt thòi.” Lộ công công nghe lời dặn dò của Tống Vĩnh Kỳ, nước mắt ở khóe mắt cũng không nhịn được mà lăn dài, không có người nào hiểu rõ tâm tư của hoàng thượng vào lúc này so với ông ta.
Trong khoảng thời gian Ôn Yến môn chủ hôn mê, y còn phải diệt trừ các phe tạo phản trên triều đình, phải sắp xếp người mà mình tin tưởng vào trong quân đội, còn phải chăm sóc tốt cho hai tiểu chủ tử là Kinh Mặc và Trọng Lâu, còn phải tâm sự cùng với Ôn Yến...
Tất cả những thứ mà y đang làm giống như là vì Ôn Yến, vì chờ lúc Ôn Yến tỉnh dậy thì không cần phải lo lắng.
Nhưng mà kết quả đã sớm bày ở trước mắt của bọn họ, chỉ là bọn họ không đồng ý thừa nhận.
“Ôn Yến, thật sự xin lỗi vì đã không bảo vệ tốt cho nữ nhi của chúng ta, nàng yên tâm đi, đây là lần đầu tiên cũng là một lần cuối cùng, ta sẽ để những người gây tổn thương cho con gái của chúng ta phải trả một cái giá đắt.” Tống Vĩnh Kỳ nói lời cam đoan ở bên tai của Ôn Yến, trong mắt chính là sự chắc chắn.
Trước đó y vẫn luôn luôn nói với Ôn Yến sau này sẽ tốt thôi, hãy chờ ta, cho ta thời gian để chứng minh lời nói của mình. Hiện tại sau khi trải qua một lần thiếu chút nữa mất đi, y cũng không còn tiếp tục muốn nói chuyện sau này và cũng không muốn để cho Ôn Yến phải chờ đợi mình.
Ôn Yến vẫn nằm đó yên tĩnh như cũ, gương mặt tái nhợt ngủ say giống như là tuyết lạnh trong mùa đông, làm cho người ta có thích cũng không dám chạm vào.
Lúc này Tống Vĩnh Kỳ có làm như thế nào cũng không nghĩ đến tiểu cô nương mà y đang lo lắng không thôi đã trốn thoát từ trong tay của bọn giam giữ, vì có ngân lượng nên có thể sống sót, cô bé thậm chí còn tự mình xông vào trong sơn trại, cuối cùng đã thành công thu phục được thổ phỉ ở bên trong.
Sau khi Kinh Mặc thu phục được sơn trại thì đã từ bỏ ý định tự mình đi đến quân doanh tìm bọn người Trần Nguyên Khánh, cô bé để cho người ta đưa tin cho Trần Nguyên Khánh nói là mình đang ở biên doanh, nhưng mà thư đưa ra ngoài lại giống như mò kim dưới đáy biển, lại không có tin tức.
“Ngày mai ta lại gửi một bức thư đến đó nữa, ta cũng không tin là Trần Nguyên Khánh ngay cả thư của ta mà cũng không thèm nhìn!” Nhìn gương mặt uể oải của người đưa thư, trên gương mặt non nớt của Kinh Mặc đều là biểu cảm không kiên nhẫn.
“Tiểu tổ tông à, chúng ta vẫn nên đừng đưa thư nữa, ngày nào chúng ta cũng bị đánh hết, nếu như mà còn bị đánh như vậy nữa thì cái mông của các huynh đệ cũng bị nở hoa rồi, cũng không còn cách đi săn thịt rừng cho người nữa đâu.” Nhị đương gia sơn trại, trước kia chính là đại đương gia, Trần Đại Ham nghe thấy lời nói của Kinh Mặc nhanh chóng mở miệng khuyên ngăn.
“Sao vậy, săn thịt rừng cho ta là làm các người phải chịu thiệt à?” Lúc nói chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn của Kinh Mặc trở nên lạnh lẽo, nhìn bộ dạng muốn nổi giận của cô bé, trong nháy mắt Trần Đại Ham liền thay đổi sắc mặt, rất là cung kính mà nói với Kinh Mặc: “Không thiệt thòi không thiệt thòi, tiểu tổ tông người muốn chúng tôi cải tà quy chính, chúng tôi rất thích ăn thịt rừng, hương vị thịt rừng thật sự không tệ, nhưng mà..."
“Biết ta đối xử tốt với các người là được rồi, ngươi cũng không cần phải lo lắng các huynh đệ đói bụng đâu, ta đã đồng ý đến lúc đó sẽ sắp xếp cho các ngươi vào quân chính quy, ta đã nói thì sẽ làm được.” Đây chính là hứa hẹn lúc trước Kinh Mặc đã cho các huynh đệ khi "nhập bọn".
Lúc trước bọn họ nghe thấy lời hứa hẹn này thì đều đồng loạt rạo rực, bởi vì bọn họ vào rừng làm cướp cũng chỉ vì muốn cơm no áo mặc, trở thành binh sĩ thì vấn đề cơm no sẽ được giải quyết đầu tiên, nhưng mà sự hưng phấn và hy vọng của bọn họ cũng trở nên yếu ớt giống như là những phong thư chìm trong đáy biển của Kinh Mặc.
Thậm chí là trong số bọn họ đã có rất nhiều người bắt đầu kích động, chuẩn bị tiếp tục cướp bóc. Dù sao thì thổ phỉ cũng chính là dựa vào ăn cướp để sinh sống, không cướp bóc thì làm cái gì bây giờ?
“Phong thư này để ngày mai tự tay ta đưa đến, để ta xem xem có phải là Trần Nguyên Khánh ăn gan hùm mật báo hay không, cũng dám không nhận thư của ta nữa.” Kinh Mặc bất mãn oán trách trong lòng, đã sớm làm xong dự định.
“Tiểu tổ tông, ngày mai vẫn để ta đi một chuyến đi, người da thịt mềm mại, nếu như mà bị đánh rồi...” Nghĩ đến mấy cây gậy rơi ở trên mông của mình đều không hề lưu tình chút nào, trong lòng của Trần Đại Ham cũng đầy căm phẫn.
“Không cần đâu, trái lại ta cũng thật sự muốn xem xem rốt cuộc là Trần Nguyên Khánh đang làm cái gì, đến lúc đó hắn có không nhận thư cũng không sao hết, ở trong quân đội ta vẫn còn có người quen.” Bởi vì biết Trần Đại Ham là vì muốn bảo vệ cho mình, trong lòng của Kinh Mặc được ủ ấm, cho nên lại càng kiên quyết muốn đi hơn nữa.
“Vậy đến lúc đó để ta che chở cho người, nếu như tướng quân đó muốn đánh vào mông của người, vậy thì người phải chạy nhanh lên, đến lúc đó ta sẽ cản lại cho người cho.” Nhìn gương mặt thành thật mềm mại của cô gái nhỏ, Trần Đại Ham có hơi dao động, hắn nhẹ giọng dặn dò giống như Kinh Mặc là hài tử làm cho người khác không bớt lo của nhà hắn.
Mặc dù là Trần Đại Ham vào rừng làm cướp là bởi vì cuộc sống, nhưng mà trong lòng cũng biết rất rõ ràng tiểu tổ tông từng hạ dược làm người trong sơn trại ngất xỉu, thông minh cơ trí, có vẻ như là hài tử của gia tộc lớn, cộng thêm việc cô bé làm việc rất có kỷ cương, làm cho suy nghĩ này của hắn càng vững vàng hơn.
Hắn biết rất rõ ràng ước pháp tam chương Kinh Mặc đã cho bọn họ, không cho bọn họ quấy nhiễu dân chúng, nhưng thực ra đó là bởi vì để cho bọn họ cải chính, cũng là muốn tốt cho bọn họ.
Cô bé này thật sự đang cân nhắc cho bọn họ, nam nhân như hắn càng phải nên bảo vệ cẩn thận cô bé nhỏ này.
“Yên tâm đi, lá gan dám đánh ta của bọn họ vẫn còn chưa được sinh ra đâu, nếu như mà ai trong số bọn họ dám đụng đến một sợi tóc của ta, ta đảm bảo là đầu của bọn họ sẽ phải lau sàn nhà.” Kinh Mặc biết là Trần Đại Ham đang lo lắng cho mình, cộng với việc đều là người một nhà với nhau, mặc dù là cô bé không nói rõ thân phận của mình, nhưng mà cũng để cho người ta hiểu được cô bé không phải là người dễ trêu chọc.
“Tiểu tổ tông nhà ta đương nhiên là lợi hại nhất rồi, Trần Đại Ham tin người, vậy thì ngày mai người cứ đến quân doanh đùa nghịch uy phong đi, đến lúc đó ta cũng sẽ dẫn theo các huynh đệ đi cùng, nếu như xảy ra chuyện..."
Nhìn ra được Kinh Mặc cũng không cảm thấy sẽ có chuyện bất trách, nhưng mà tất cả mọi người đều đang quan tâm mình, cô bé cũng vui vẻ cho bọn họ đi cùng để Trần Nguyên Khánh nhìn thấy được bọn họ bảo vệ cho cô bé, đến lúc đó con đường tòng quân của bọn họ cũng sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
/642
|