Buổi sáng ngày thứ hai, Kinh Mặc cùng đám huynh đệ thổ phỉ của cô bé hùng hùng hổ hổ kéo nhau đến doanh trại Tây Bắc của Đại Lương.
Binh lính canh gác đã quen mặt bọn chúng rồi, mấy đứa này bọn họ đã gặp qua gần hết, mấy ngày gần đây chúng đều mang thư đến đây, còn dám xưng là công chúa, lần nào cũng bị bọn họ đuổi đi. Hôm qua tướng quân nghe tin còn cho người đánh cho chúng một trận, vậy mà không ngờ hôm nay chúng vẫn kéo bè kéo cánh đến.
Trong mắt họ đây chỉ là một lũ điên đến để cho người ta đánh, bọn họ chẳng cần phải bẩm báo lên làm gì.
Họ đều biết rõ bây giờ thánh thượng chỉ có duy nhất một vị công chúa, công chúa vẫn là một đứa trẻ, làm sao có thể rơi vào hang ổ của đám thổ phỉ được chứ, đám người này đúng là ham thăng quan phát tài đến phát điên mất rồi...
“Cút về chỗ các ngươi chui ra đi, để tưóng quân biết được thì các ngươi lại ăn đòn đấy.” Binh sĩ canh gác tốt bụng nhắc nhở đám người, mà không nghĩ rằng bọn chúng không hề nghe lời, sau đó có một tiểu cô nương bước ra.
“Ta chính là Kinh Mặc, bảo tướng quân của các người ra đây gặp ta.” Kinh Mặc ngẩng đầu cao giọng nói với thị vệ kia.
“Ngươi mà là tiểu công chúa sao? Vậy thì ta chính là Hoàng thượng đương triều đấy.” Nhìn thấy Kinh Mặc khoác trên mình bộ quần áo vải, trên mái tóc không có mấy đồ trang sức, người thị vệ không thể thấy tiểu cô nương với đôi mắt sáng ngời trước mặt mình giống với công chúa được.
“Ngươi đi báo cho Trần Nguyên Khánh là bản cung muốn ăn kẹo hồ lô, bảo hắn cút ra đây cho ta ngay lập tức.” Kinh Mặc nghe giọng điệu mỉa mai của thị vệ, khuôn mặt vô cùng khó chịu, trong lòng cô bé cũng trách móc Trần Nguyên Khánh hơn, đúng là tướng sao lính vậy, tướng quân thì hếch mặt lên trời, binh sĩ cũng ngạo mạn hết sức.
“Ngay cả tên húy của tướng quân mà ngươi cũng dám gọi, muốn chết à?” Thị vệ nghe thấy Kinh Mặc nói vậy thì trên mặt đã hiện rõ phần nào sự tức giận, cây thương dài trong tay cũng giơ lên trong lúc hắn nói.
Trần Tử Ham sợ Kinh Mặc bị ức hiếp liền vội vàng chạy lên chắn trước mặt Kinh Mặc, cao giọng nói với thị vệ trước mặt: “Cô ấy thực sự là tiểu công chúa, ngươi dám ra tay với cô ấy sao, muốn chết à?”
Mặc dù Trần Tử Ham không chắc chắn về thân phận của Kinh Mặc, nhưng nhìn vào cách hành xử của cô bé quả thực cũng là không giàu thì sang, tên thị vệ trước mặt này tuyệt đối không được chạm vào cô ấy.
“Trần Tử Ham, mau bảo mấy huynh đệ của ngươi hét lên cho ta, nói rằng thị vệ đánh chết tiểu công chúa rồi.” Kinh Mặc liếc qua Trần Tử Ham, sau đó liền nảy ra ý hay.
“Tiểu tổ tông, người...” Trần Tử Ham không dám tin vào tai mình, Kinh Mặc đang nói năng bậy bạ một cách quang minh chính đại, rõ ràng người ta còn chưa động đến một sợi lông của cô mà nói là đánh chết, vậy nếu như người ta ra tay thật, vậy thì...
Nhưng mấy ngày này bọn chúng đã được chứng kiến uy lực của tiểu tổ tông, không sợ thủ đoạn của cô ấy thì cũng phải sợ thuốc độc của cô, Kinh Mặc đã nói vậy thì bọn chúng chỉ đành gào lên: “Chết rồi, thị vệ đánh chết tiểu công chúa rồi.”
Mười mấy tên thổ phỉ đều là đám đàn ông mồm to, tất thảy bọn chúng cùng nhau gào lên đúng là inh tai nhức óc.
Mấy người thị vệ nhìn đám thổ phỉ cao giọng hét lên thì nhất thời ngây ra, bọn họ biết rõ mình phải ngăn chúng lại, nhưng bọn họ chỉ có vỏn vẹn mấy người, rõ ràng không phải là đối thủ của lũ thổ phỉ, nhưng nếu cứ để mặc cho bọn chúng gào thét như thế...
“Không được hét, không được hét...”
“Đừng hét, đừng hét nữa mà...”
Nhưng không kịp nữa rồi, không lâu sau đã thu hút không ít người kéo đến hướng ánh mắt về phía đám thổ phỉ đang gào hét khản cả giọng.
Kinh Mặc thấy nhiều người tìm đến như thế, trên mặt liền lộ ra nụ cười đắc ý, cô bé nói với các binh sĩ đang vây quanh: “Bảo tướng quân của các người ra đây, ta là công chúa Kinh Mặc, ta muốn gặp bọn họ.”
Mọi người nhìn Kinh Mặc đi cùng một đám thổ phỉ thì đều cười cợt như đang được xem trò vui vậy, quả đúng như lời thị vệ gác cổng đã nói, chẳng ai tin tiểu công chúa mà Hoàng thượng cưng chiều hết mực lại lưu lạc nơi biên cương giữa Đại Lương và Tử Húc Quốc, vậy nên trong mắt họ, Kinh Mặc và lũ thổ phỉ chính là đám người điên nằm mơ giữa ban ngày.
“Các người chỉ cần nói với Trần Nguyên Khánh, ta thích ăn kẹo hồ lô hắn mua cho ta, chắc chắn hắn sẽ ra gặp ta thôi.” Kinh Mặc bây giờ hết sức buồn phiền. Ngày trước khi ở Kinh Thành cô bé không có thứ gì giống như tín vật mà Trần Nguyên Khánh muốn, nếu không bây giờ cô muốn gặp Trần Nguyên Khánh đã chẳng khó khăn đến thế này rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô bị người ta bắt đến Tử Húc Quốc, những thứ gì có thể dùng để chứng minh thân phận đều đã bị chúng lục soát lấy đi cả rồi, cho dù có tín vật thì cô bé cũng không thể nào mang đến doanh trại này được.
“Các ngươi mau đi đi thì hơn, mấy ngày nay các ngươi bị đuổi bị đánh như thế còn chưa đủ à? Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, chúng ta vẫn phân biệt được đâu là phượng hoàng đâu là gà đấy.” Một binh sĩ cười cợt nhìn Kinh Mặc đang nổi giận đùng đùng, lời hắn nói ra thực sự khiến Kinh Mặc tức giận dậm mạnh chân xuống đất.
“Ngươi mà dám nói thêm một câu nữa ta sẽ bảo phụ hoàng đánh đít các ngươi.” Kinh Mặc được Ôn Yến nuôi dạy rất tốt, cho dù bị người ta sỉ nhục đến vậy thì thứ cô bé nghĩ đến được cũng chỉ là đánh đít người ta, chứ không phải giết người.
“Phụ hoàng ngươi ở đâu cơ? Không phải là vị đang đứng bên cạnh đấy chứ?” Một binh sĩ khác lại cười mỉa mai.
Kinh Mặc tức đỏ cả mặt, mặc dù cô bé là công chúa thứ thiệt, nhưng bây giờ lại không có bất cứ thứ gì có thể chứng minh thân phận của bản thân, mà ở doanh trại rộng lớn thế này có đến cả trăm ngàn binh sĩ, thế nhưng trừ Trần Nguyên Khánh, cô bé chẳng hề quen biết một ai cả.
Nhưng Trần Nguyên Khánh làm sao đến gặp cô bé được chứ? Hoặc hắn sẽ nghĩ vị công chúa tìm đến cổng doanh trại này là một tên lừa đảo.
Kinh Mặc vốn dĩ đang tràn đầy tự tin, bây giờ đứng trước những lời nói châm biếm mỉa mai của mọi người, cô bé đột nhiên im lặng hẳn. Cô có chút bối rối, thậm chí cô bé còn nghĩ có nên để đám người Trần Tử Ham đưa mình hồi kinh, nhưng quay về Kinh Thành rồi thì sao, giữa chốn hậu cung rộng lớn, có được mấy người biết đến cô? Phụ hoàng và mẹ chắc chắn sẽ không đích thân đến gặp cô, vì trong thâm cung đã có một kẻ giả mạo.
Cô bé thực sự hy vọng phụ hoàng và mẹ có thể sớm phát hiện ra Kinh Mặc kia là giả mạo, nhưng biết rồi thì sao, bọn họ biết là Tử Húc Quốc giở trò, nhưng tìm đến Tử Húc Quốc thì cũng không tìm được cô.
Kinh Mặc hối hận khi đã trốn khỏi Tử Húc Quốc, nhưng cô lại không đành lòng để phụ hoàng và mẹ bị uy hiếp vì mình.
Đột nhiên Kinh Mặc nắm lấy tay Trần Tử Ham, khẽ động rồi nhẹ giọng nói: “Chúng ta về đi.”
Mấy ngày này Trần Tử Ham đã quen với thủ đoạn của Kinh Mặc, tinh quái như một thiên sứ, nhưng trước giờ chưa bao giờ hắn thấy cô bé khóc, nhìn đứa trẻ non nớt nước mắt đầm đìa làm hắn đau lòng muốn chết.
“Tiểu tổ tông, chúng ta về thôi, bọn họ không nhận ngươi thì ta nhận, sau này ngươi sẽ là con gái của Trần Tử Ham ta, là tiểu công chúa của Trại Xuân Phong chúng ta.” Trần Tử Ham nói rồi ôm lấy Kinh Mặc, nhìn thấy hắn đưa Kinh Mặc đi, đám thổ phỉ vừa nãy còn ầm ĩ bây giờ đã không còn nghe thấy tiếng gì nữa, ngoan ngoãn đi theo sau Trần Tử Ham.
Kinh Mặc không từ chối, vì bây giờ trong lòng cô bé cũng chỉ toàn là tuyệt vọng, hiện tại cô không có cách nào liên hệ được với phụ hoàng và mẹ, cũng không có sức mạnh siêu nhiên, cô không biết mình phải làm gì nữa...
“Kinh Mặc, đúng là người rồi.” Đột nhiên có giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, là giọng của Lý thúc thúc, Kinh Mặc sững sờ, cô bé không dám tin vào tai mình, không phải Lý thúc thúc đang ở trong cung bảo vệ cho mẹ sao? Tại sao có thể xuất hiện ở nơi biên cương này chứ, chắc chắn là tự mình đau lòng đến mức bị ảo giác rồi.
“Các người đứng lại.” Lý Trường An nhìn theo bóng dáng nhỏ bé được ôm trong lòng tên thổ phỉ, đó thực sự là Kinh Mặc thân thương của ông, mặc dù ông không tin Kinh Mặc lại ở nơi này, nhưng đó chắc chắn là Kinh Mặc.
“Sao ngươi bảo dừng lại thì chúng ta phải dừng, các người cứ đợi đấy, đợi đến khi Trại Xuân Phong chúng ta lớn mạnh, đến lúc đó chúng ta sẽ san bằng doanh trại của các ngươi.” Mặc dù Trần Tử Ham từ chối nhưng vẫn quay đầu lại uy hiếp Lý Trường An.
Binh lính canh gác đã quen mặt bọn chúng rồi, mấy đứa này bọn họ đã gặp qua gần hết, mấy ngày gần đây chúng đều mang thư đến đây, còn dám xưng là công chúa, lần nào cũng bị bọn họ đuổi đi. Hôm qua tướng quân nghe tin còn cho người đánh cho chúng một trận, vậy mà không ngờ hôm nay chúng vẫn kéo bè kéo cánh đến.
Trong mắt họ đây chỉ là một lũ điên đến để cho người ta đánh, bọn họ chẳng cần phải bẩm báo lên làm gì.
Họ đều biết rõ bây giờ thánh thượng chỉ có duy nhất một vị công chúa, công chúa vẫn là một đứa trẻ, làm sao có thể rơi vào hang ổ của đám thổ phỉ được chứ, đám người này đúng là ham thăng quan phát tài đến phát điên mất rồi...
“Cút về chỗ các ngươi chui ra đi, để tưóng quân biết được thì các ngươi lại ăn đòn đấy.” Binh sĩ canh gác tốt bụng nhắc nhở đám người, mà không nghĩ rằng bọn chúng không hề nghe lời, sau đó có một tiểu cô nương bước ra.
“Ta chính là Kinh Mặc, bảo tướng quân của các người ra đây gặp ta.” Kinh Mặc ngẩng đầu cao giọng nói với thị vệ kia.
“Ngươi mà là tiểu công chúa sao? Vậy thì ta chính là Hoàng thượng đương triều đấy.” Nhìn thấy Kinh Mặc khoác trên mình bộ quần áo vải, trên mái tóc không có mấy đồ trang sức, người thị vệ không thể thấy tiểu cô nương với đôi mắt sáng ngời trước mặt mình giống với công chúa được.
“Ngươi đi báo cho Trần Nguyên Khánh là bản cung muốn ăn kẹo hồ lô, bảo hắn cút ra đây cho ta ngay lập tức.” Kinh Mặc nghe giọng điệu mỉa mai của thị vệ, khuôn mặt vô cùng khó chịu, trong lòng cô bé cũng trách móc Trần Nguyên Khánh hơn, đúng là tướng sao lính vậy, tướng quân thì hếch mặt lên trời, binh sĩ cũng ngạo mạn hết sức.
“Ngay cả tên húy của tướng quân mà ngươi cũng dám gọi, muốn chết à?” Thị vệ nghe thấy Kinh Mặc nói vậy thì trên mặt đã hiện rõ phần nào sự tức giận, cây thương dài trong tay cũng giơ lên trong lúc hắn nói.
Trần Tử Ham sợ Kinh Mặc bị ức hiếp liền vội vàng chạy lên chắn trước mặt Kinh Mặc, cao giọng nói với thị vệ trước mặt: “Cô ấy thực sự là tiểu công chúa, ngươi dám ra tay với cô ấy sao, muốn chết à?”
Mặc dù Trần Tử Ham không chắc chắn về thân phận của Kinh Mặc, nhưng nhìn vào cách hành xử của cô bé quả thực cũng là không giàu thì sang, tên thị vệ trước mặt này tuyệt đối không được chạm vào cô ấy.
“Trần Tử Ham, mau bảo mấy huynh đệ của ngươi hét lên cho ta, nói rằng thị vệ đánh chết tiểu công chúa rồi.” Kinh Mặc liếc qua Trần Tử Ham, sau đó liền nảy ra ý hay.
“Tiểu tổ tông, người...” Trần Tử Ham không dám tin vào tai mình, Kinh Mặc đang nói năng bậy bạ một cách quang minh chính đại, rõ ràng người ta còn chưa động đến một sợi lông của cô mà nói là đánh chết, vậy nếu như người ta ra tay thật, vậy thì...
Nhưng mấy ngày này bọn chúng đã được chứng kiến uy lực của tiểu tổ tông, không sợ thủ đoạn của cô ấy thì cũng phải sợ thuốc độc của cô, Kinh Mặc đã nói vậy thì bọn chúng chỉ đành gào lên: “Chết rồi, thị vệ đánh chết tiểu công chúa rồi.”
Mười mấy tên thổ phỉ đều là đám đàn ông mồm to, tất thảy bọn chúng cùng nhau gào lên đúng là inh tai nhức óc.
Mấy người thị vệ nhìn đám thổ phỉ cao giọng hét lên thì nhất thời ngây ra, bọn họ biết rõ mình phải ngăn chúng lại, nhưng bọn họ chỉ có vỏn vẹn mấy người, rõ ràng không phải là đối thủ của lũ thổ phỉ, nhưng nếu cứ để mặc cho bọn chúng gào thét như thế...
“Không được hét, không được hét...”
“Đừng hét, đừng hét nữa mà...”
Nhưng không kịp nữa rồi, không lâu sau đã thu hút không ít người kéo đến hướng ánh mắt về phía đám thổ phỉ đang gào hét khản cả giọng.
Kinh Mặc thấy nhiều người tìm đến như thế, trên mặt liền lộ ra nụ cười đắc ý, cô bé nói với các binh sĩ đang vây quanh: “Bảo tướng quân của các người ra đây, ta là công chúa Kinh Mặc, ta muốn gặp bọn họ.”
Mọi người nhìn Kinh Mặc đi cùng một đám thổ phỉ thì đều cười cợt như đang được xem trò vui vậy, quả đúng như lời thị vệ gác cổng đã nói, chẳng ai tin tiểu công chúa mà Hoàng thượng cưng chiều hết mực lại lưu lạc nơi biên cương giữa Đại Lương và Tử Húc Quốc, vậy nên trong mắt họ, Kinh Mặc và lũ thổ phỉ chính là đám người điên nằm mơ giữa ban ngày.
“Các người chỉ cần nói với Trần Nguyên Khánh, ta thích ăn kẹo hồ lô hắn mua cho ta, chắc chắn hắn sẽ ra gặp ta thôi.” Kinh Mặc bây giờ hết sức buồn phiền. Ngày trước khi ở Kinh Thành cô bé không có thứ gì giống như tín vật mà Trần Nguyên Khánh muốn, nếu không bây giờ cô muốn gặp Trần Nguyên Khánh đã chẳng khó khăn đến thế này rồi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô bị người ta bắt đến Tử Húc Quốc, những thứ gì có thể dùng để chứng minh thân phận đều đã bị chúng lục soát lấy đi cả rồi, cho dù có tín vật thì cô bé cũng không thể nào mang đến doanh trại này được.
“Các ngươi mau đi đi thì hơn, mấy ngày nay các ngươi bị đuổi bị đánh như thế còn chưa đủ à? Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, chúng ta vẫn phân biệt được đâu là phượng hoàng đâu là gà đấy.” Một binh sĩ cười cợt nhìn Kinh Mặc đang nổi giận đùng đùng, lời hắn nói ra thực sự khiến Kinh Mặc tức giận dậm mạnh chân xuống đất.
“Ngươi mà dám nói thêm một câu nữa ta sẽ bảo phụ hoàng đánh đít các ngươi.” Kinh Mặc được Ôn Yến nuôi dạy rất tốt, cho dù bị người ta sỉ nhục đến vậy thì thứ cô bé nghĩ đến được cũng chỉ là đánh đít người ta, chứ không phải giết người.
“Phụ hoàng ngươi ở đâu cơ? Không phải là vị đang đứng bên cạnh đấy chứ?” Một binh sĩ khác lại cười mỉa mai.
Kinh Mặc tức đỏ cả mặt, mặc dù cô bé là công chúa thứ thiệt, nhưng bây giờ lại không có bất cứ thứ gì có thể chứng minh thân phận của bản thân, mà ở doanh trại rộng lớn thế này có đến cả trăm ngàn binh sĩ, thế nhưng trừ Trần Nguyên Khánh, cô bé chẳng hề quen biết một ai cả.
Nhưng Trần Nguyên Khánh làm sao đến gặp cô bé được chứ? Hoặc hắn sẽ nghĩ vị công chúa tìm đến cổng doanh trại này là một tên lừa đảo.
Kinh Mặc vốn dĩ đang tràn đầy tự tin, bây giờ đứng trước những lời nói châm biếm mỉa mai của mọi người, cô bé đột nhiên im lặng hẳn. Cô có chút bối rối, thậm chí cô bé còn nghĩ có nên để đám người Trần Tử Ham đưa mình hồi kinh, nhưng quay về Kinh Thành rồi thì sao, giữa chốn hậu cung rộng lớn, có được mấy người biết đến cô? Phụ hoàng và mẹ chắc chắn sẽ không đích thân đến gặp cô, vì trong thâm cung đã có một kẻ giả mạo.
Cô bé thực sự hy vọng phụ hoàng và mẹ có thể sớm phát hiện ra Kinh Mặc kia là giả mạo, nhưng biết rồi thì sao, bọn họ biết là Tử Húc Quốc giở trò, nhưng tìm đến Tử Húc Quốc thì cũng không tìm được cô.
Kinh Mặc hối hận khi đã trốn khỏi Tử Húc Quốc, nhưng cô lại không đành lòng để phụ hoàng và mẹ bị uy hiếp vì mình.
Đột nhiên Kinh Mặc nắm lấy tay Trần Tử Ham, khẽ động rồi nhẹ giọng nói: “Chúng ta về đi.”
Mấy ngày này Trần Tử Ham đã quen với thủ đoạn của Kinh Mặc, tinh quái như một thiên sứ, nhưng trước giờ chưa bao giờ hắn thấy cô bé khóc, nhìn đứa trẻ non nớt nước mắt đầm đìa làm hắn đau lòng muốn chết.
“Tiểu tổ tông, chúng ta về thôi, bọn họ không nhận ngươi thì ta nhận, sau này ngươi sẽ là con gái của Trần Tử Ham ta, là tiểu công chúa của Trại Xuân Phong chúng ta.” Trần Tử Ham nói rồi ôm lấy Kinh Mặc, nhìn thấy hắn đưa Kinh Mặc đi, đám thổ phỉ vừa nãy còn ầm ĩ bây giờ đã không còn nghe thấy tiếng gì nữa, ngoan ngoãn đi theo sau Trần Tử Ham.
Kinh Mặc không từ chối, vì bây giờ trong lòng cô bé cũng chỉ toàn là tuyệt vọng, hiện tại cô không có cách nào liên hệ được với phụ hoàng và mẹ, cũng không có sức mạnh siêu nhiên, cô không biết mình phải làm gì nữa...
“Kinh Mặc, đúng là người rồi.” Đột nhiên có giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, là giọng của Lý thúc thúc, Kinh Mặc sững sờ, cô bé không dám tin vào tai mình, không phải Lý thúc thúc đang ở trong cung bảo vệ cho mẹ sao? Tại sao có thể xuất hiện ở nơi biên cương này chứ, chắc chắn là tự mình đau lòng đến mức bị ảo giác rồi.
“Các người đứng lại.” Lý Trường An nhìn theo bóng dáng nhỏ bé được ôm trong lòng tên thổ phỉ, đó thực sự là Kinh Mặc thân thương của ông, mặc dù ông không tin Kinh Mặc lại ở nơi này, nhưng đó chắc chắn là Kinh Mặc.
“Sao ngươi bảo dừng lại thì chúng ta phải dừng, các người cứ đợi đấy, đợi đến khi Trại Xuân Phong chúng ta lớn mạnh, đến lúc đó chúng ta sẽ san bằng doanh trại của các ngươi.” Mặc dù Trần Tử Ham từ chối nhưng vẫn quay đầu lại uy hiếp Lý Trường An.
/642
|