Lưu Vĩnh Triết cầm cặp, vui vẻ rời khỏi lớp học. Tình trạng quả nhiên có chút tiến triển, không uổng công cậu mất cả tối nghiên cứu cái thứ vô bổ kia. Nhìn mặt Hứa Tinh Du rõ ràng đã rung động trước tấm lòng của cậu nha. - Ê, Vĩnh Triết! Đi chơi game không?
- Thôi, mày cứ đi đi. Tao bận rồi.
Bận? Thằng này cũng có lúc bận sao?
Đông Vũ dán ánh mắt nhìn sinh vật là lên người Lưu Vĩnh Triết, khóe môi không ngừng co giật. Lẽ nào, ngồi cạnh con nhỏ tự kỉ chưa lâu, thần kinh thằng này đã bị lây nhiễm rồi ư? Còn nhớ tối qua, nó còn vào thư viện đọc ngôn tình...
- Vĩnh... Vĩnh Triết...
- Hử?
- Mày bị con nhỏ dở hơi kia làm cho phát điên rồi à?
- Đệch! Điên cái đầu mày. Tao đang trong chiến dịch trọng đại.
Trọng đại cái con khỉ. Đó là hành vi quấy rối!
- Chiến dịch gì?
- Dụ dỗ Hứa Tinh Du nói chuyện.
Mặt Đông Vũ thộn ra, ngu ngơ không hiểu. Ngó thằng bạn thân, Lưu Vĩnh Triết không khỏi đắc ý:
- Tao sẽ dụ dỗ con nhỏ đó nói chuyện riêng, để chỗ đó ồn như chợ vỡ luôn, cho thấy Hà biết không gì ngăn cản tao được, khửa khửa...
Điệu cười của Lưu Vĩnh Triết, cho dù đã chơi với nhau từ thời cởi truồng tắm mưa, Đông Vũ vẫn không kìm được mà rùng mình. Quá gian xảo, quá... khốn nạn...
Đông Vũ yếu ớt hỏi:
- Mày nói chuyện một mình cũng được coi là làm ồn mà...
- Dụ cả nhỏ nói chuyện, chiến thắng mới thuyết phục.
...
Tại sao tự dưng thấy thương con nhỏ tự kỉ kia thế nhỉ? Vĩnh Triết, người ta là con gái nhà lành...
------------------------------------------------------------------
- Thôi, mày cứ đi đi. Tao bận rồi.
Bận? Thằng này cũng có lúc bận sao?
Đông Vũ dán ánh mắt nhìn sinh vật là lên người Lưu Vĩnh Triết, khóe môi không ngừng co giật. Lẽ nào, ngồi cạnh con nhỏ tự kỉ chưa lâu, thần kinh thằng này đã bị lây nhiễm rồi ư? Còn nhớ tối qua, nó còn vào thư viện đọc ngôn tình...
- Vĩnh... Vĩnh Triết...
- Hử?
- Mày bị con nhỏ dở hơi kia làm cho phát điên rồi à?
- Đệch! Điên cái đầu mày. Tao đang trong chiến dịch trọng đại.
Trọng đại cái con khỉ. Đó là hành vi quấy rối!
- Chiến dịch gì?
- Dụ dỗ Hứa Tinh Du nói chuyện.
Mặt Đông Vũ thộn ra, ngu ngơ không hiểu. Ngó thằng bạn thân, Lưu Vĩnh Triết không khỏi đắc ý:
- Tao sẽ dụ dỗ con nhỏ đó nói chuyện riêng, để chỗ đó ồn như chợ vỡ luôn, cho thấy Hà biết không gì ngăn cản tao được, khửa khửa...
Điệu cười của Lưu Vĩnh Triết, cho dù đã chơi với nhau từ thời cởi truồng tắm mưa, Đông Vũ vẫn không kìm được mà rùng mình. Quá gian xảo, quá... khốn nạn...
Đông Vũ yếu ớt hỏi:
- Mày nói chuyện một mình cũng được coi là làm ồn mà...
- Dụ cả nhỏ nói chuyện, chiến thắng mới thuyết phục.
...
Tại sao tự dưng thấy thương con nhỏ tự kỉ kia thế nhỉ? Vĩnh Triết, người ta là con gái nhà lành...
------------------------------------------------------------------
/6
|