Edit: Vân
Ban đêm, Từ Hách dẫn Nguyễn Thời Ý trở về tiểu viện trống gần đó.
Đình viện nơi đây u nhã, cây hoa không được cắt tỉa, mèo rừng dạn dĩ không sợ người, tất cả đều hoang dã.
Bởi vì hạ nhân tận dụng lúc bọn họ chưa vào chùa mà quét dọn phòng ốc, bày giường trải chiếu, thổi lửa nấu cơm, cho nên bây giờ trong viện thoang thoảng mùi thức ăn, khiến con sâu thèm ăn trong bụng người ta phải nhộn nhạo.
Dưới ánh nến lập lòe, bàn ghế giản dị, khay sứ trắng bày rau dại xào nhạt, nấm luộc, cải thái sợi, bánh nướng áp chảo và canh dưa chua; trong căn phòng nơi núi rừng cách xa trần thế ồn ào như thế này, đúng là có phong vị khác hẳn .
Hai người vất vả bôn ba suốt một ngày, giờ gắp thức ăn cho đối phương, bốn mắt nhìn nhau, ở khóe mắt chân mày đều ngập tràn vui mừng giản dị.
Trải qua sống chết, tạm quên danh lợi, lúc này đây bọn họ là tiểu phu thê bình thường nhất thiên địa bao la.
Trong thoáng chốc, Nguyễn Thời Ý nhớ lại, sau khi vụ án thành ngầm nổ ra, nàng từng ở trong trạch viên bên dòng Ly khê, ăn một tô mì Từ Hách tự tay làm, sợi mì thơm mềm hòa cùng canh gà ấm nóng, nàng cũng từng cảm khái như lúc này.
Khác biệt ở chỗ, khi đó nàng vẫn còn do dự, chưa toàn tâm tiếp nạp hắn.
Mà giờ phút này, bọn họ đều hòa hợp cả thể xác lẫn tinh thần.
Từ Hách vẫn miệt mài với món bánh cuốn, hắn nhét đầy nhân, chấm nước chấm, sau đó để vào chén nàng.
“Nguyễn Nguyễn, ta suy đi tính lại, thấy việc Tình Lam đồ trong nhà bị tráo hình như liên quan mật thiết đến vụ án thành ngầm.”
Đây như một lời thức tỉnh người trong mộng.
Nguyễn Thời Ý cụp mắt, thở dài: “Chàng nói có lí. Cẩn thận nghĩ lại, có mấy sự kiện, cứ mỗi lần sắp qua ải thì nhân vật then chốt đột nhiên chết, thủ pháp diệt khẩu khá tương đồng. Ta bị chuyện nhà làm loạn trí, mãi không liên kết được một loạt vụ án này.”
Vị nhũ mẫu Tôn ma ma kia từng xúi giục Mao Đầu hạ độc nàng, sau khi chuyện thành liền biến mất không còn dấu vết.
Sau khi Lại bộ thượng thư Tề Mục sa lưới, vì bảo vệ ấu tử nên từng có ý khai hết dư đảng, ngay đêm đó đau tim mà chết.
Chưa kể đám hung đồ bị truy bắt được khi quét sạch thành ngầm, phần lớn đều tự sát trong lao ngục hoặc trúng độc bỏ mạng.
Nguyễn Thời Ý nhấp một ngụm canh, nhìn miếng dưa xanh biếc chìm nổi trong chén, kí ức mơ hồ nhắc nhở nàng rằng rất nhiều năm trước… hình như có một người không quan trọng cũng chết một cách khó hiểu.
Là ai?
Bỗng nhiên không nhớ nổi.
Tuy lòng đầy tâm sự, nhưng cơn đói vẫn hơn, hai người nhân lúc thức ăn còn nóng, loáng một cái đã ăn sạch.
Khi đưa canh thừa thịt nguội tới hậu viện đút cho mèo, Từ Hách nhìn thê tử đứng lặng dưới ánh trăng, khẽ cười: “Ta còn tưởng ra ngoài sẽ được nàng ngày sủng đêm yêu, mà nàng thì ngược lại, chọn một nơi ở thanh tâm quả dục, cho ăn món ăn thanh tâm quả dục, đến trò chuyện cũng là chủ đề thanh tâm quả dục…”
Nguyễn Thời Ý mắng: “Ta thì không tin chàng thật sự có thể thanh tâm quả dục đâu!”
“Nàng đang dùng chiêu khích tướng ép ta đấy à!”
“Không còn sớm nữa, mau tắm rồi ngủ đi! Trong núi lạnh lắm, chàng đừng có tới làm phiền ta.”
Từ Hách tỏ vẻ tiếc nuối: “Chắc chưa tới mùa đông nàng đã vứt bỏ ta mất. Ta phải nghĩ cách để mình trở thành một chiếc chăn đông ấm hạ mát, bất cứ lúc nào cũng có thể ‘đắp’ trên người nàng mới được.”
Nguyễn Thời Ý sớm đã quen lời nói hạ lưu của hắn, nghe vậy thì bật cười: “Chàng đừng có như năm ngoái, ăn bậy mấy món tính nóng với uống bậy thuốc bổ.”
“Năm ngoái uống chưa có tác dụng, về sau thì chưa chắc.” Hắn cười đầy ẩn ý.
Tất nhiên Nguyễn Thời Ý đoán được ý nghĩa sâu xa trong lời hắn nói, nàng trừng hắn một cái, đôi môi khẽ nhếch, đạp lên ánh trăng sáng dịu, xoay người về phòng nghỉ ngơi.
*************
Ở chùa cổ trong núi hai ngày, Từ Hách quả thật “thanh tâm quả dục”.
Cắt đứt tất cả liên lạc với thế giới bên ngoài, nhàn rỗi dạo núi vẽ tranh, không có gì làm thì hái chút hoa cỏ để cắm.
Núi sông hữu tình, nước trà tuyệt hảo, cuộc sống tạm bợ phu thê làm bạn như quay lại khi con cái chưa ra đời.
Ngày thứ ba, hai người thay phục xanh trang nhã, chỉ mang theo nha hoàn, dắt tay nhau xuống núi, dạo chơi Kinh Giao trấn trong kì tam cửu.
Dưới trời quang vạn dặm, nông hộ tiểu thương tụ tập đến thôn trấn gần chân Tây Sơn đông nghịt.
Quả tươi đầu mùa, tôm cá mới bắt, thịt thà chim muông, thức ăn quà vặt, đồ dùng hàng ngày bày la liệt, tiếng la hét, tiếng nghị luận, tiếng mặc cả thi nhau vang lên.
Nguyễn Thời Ý chọn đồ dùng hàng ngày, Từ Hách thì mua hành dầu trứng bánh, hai người vừa trò chuyện vừa ung dung xuyên qua dòng người đông đúc.
Bọn họ đang tự cảm thán mùi phố chợ nồng đậm thì chợt có một người khách khí tới chào hỏi: “Từ đại nhân, Nguyễn cô nương, không ngờ có thể gặp hai vị quý nhân ở đây.”
Từ Hách ngạc nhiên, thấy người tới tầm trung niên, ăn mặc ngăn nắp sạch sẽ, sau lưng còn có hai tên sai vặt, tay xách bao lớn bao nhỏ.
“Tôn giá* là…?” Nguyễn Thời Ý có chút ấn tượng với người này, nhưng không nhớ nổi đây là ai.
(*) tôn giá: tiếng xưng hô tôn trọng người đối diện
Người nọ bày ra cho nàng xem một tấm lệnh bài khắc “Điểu tước Hàm Vân”: “Tiểu nhân họ Lô, là người mua đồ cho Hàm Vân quận chúa, phụng lệnh quận chúa tới Tây Sơn mua đặc sản bánh lá trúc chưng tuyết, không ngờ vô tình gặp được hai vị… Hai ngày nay, quận chúa còn nhắc đi nhắc lại hai vị mãi!”
Từ Hách đã từng nghe về món bánh lá trúc chưng tuyết này, muốn làm thì cần phải chọn lá trúc tươi ép lấy nước, lại lấy nước từ danh tuyền ở Tây Sơn để chế biến, vô cùng đặc sắc, nổi tiếng gần xa.
Với tính tình quái gở của Hạ Tiêm Lạc, đặc biệt sai người đi mua ít đồ cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng không phải lúc trước nghe nói… quận chúa và Tề vương kết bạn đi vân du rồi sao?
Nguyễn Thời Ý nhớ rằng hành tung của Diêu Đình Ngọc vẫn còn là câu chuyện bí ẩn, đang buồn phiền không biết đi đâu tìm Hạ Tiêm Lạc, đột nhiên được biết nàng ta chưa đi xa, trong lòng không khỏi sinh mong đợi.
“Xin hỏi Lô chấp sự, quận chúa có ở kinh thành không?”
Người kia cười nói: “Hiện nay quận chúa đang nghỉ ngơi ở tư trạch phía Tây kinh thành, cũng bảo là muốn mời hai vị đến chơi, mà trông thế này… người đến Từ phủ chưa truyền lời được sao? Nếu cô nương không chê thì có thể đi cùng ta.”
Trong mắt Từ Hách bỗng thoáng qua một tia nghi hoặc.
Chấp sự kia lại nói: “Dĩ nhiên, nếu hai vị có chuyện khác phải làm thì ta sẽ tự hồi bẩm, ngày khác lại đến mời. Chẳng qua là… đất hẹp mà khó tìm, vả lại hai ngày nữa quận chúa sẽ đi xa, mong đại nhân và cô nương thứ lỗi.”
Nguyễn Thời Ý một lòng muốn báo cho Hạ Tiêm Lạc biết tình hình liên quan tới Diêu Đình Ngọc.
Nếu đối phương còn để tâm tới tình lang, chịu phái phủ binh truy xét, đồng thời lợi dụng quan hệ hoàng tộc để lật án, có lẽ sẽ thuận lợi hơn Lam Dự Lập âm thầm điều tra nhiều.
“Quận chúa đã có thịnh ý mời thì chúng ta nên sớm lên đường thăm mới phải, tiếc rằng xe ngựa còn ở trên núi, muốn quay lại phải cần chút thời gian, sợ là trễ nải Lô chấp sự.”
“Không sao không sao.” Chấp sự giãn mặt cười, “Nếu hai vị không chê thì ta sẽ lập tức chuẩn bị xe ngựa khác.”
Khoan chưa bàn tới giao hảo, phu thê hai người và Hạ Tiêm Lạc thậm chí còn có chút khúc mắc.
Nhưng sự tình quan trọng, bọn họ không rảnh để ý mấy thứ lễ nghi linh tinh nữa, lập tức lệnh tiểu nha hoàn đưa mấy món đồ vừa mua về núi, chỉ để một mình Trầm Bích lên xe, đi bái kiến Hàm Vân quận chúa.
**********
Nói là tư trạch ở phía Tây kinh thành, nhưng không phải biệt viện trước đây Nguyễn Thời Ý từng tới.
Trên đường xe ngựa vượt núi băng đèo, Nguyễn Thời Ý buồn ngủ, dựa vào vai Từ Hách nghỉ ngơi, lắc lư suốt một giờ mới tới được một tòa viện nằm một mình tựa núi kề sông.
Nơi đây ở ngoài thành Tây bốn mươi dặm, dân cư thưa thớt, trạch viện thanh tĩnh, ẩn giữa núi rừng.
Bức tường trắng vừa được chà sáp nến khá mới, mái ngói có màu xanh ảm đạm, mang phong cách cao quý cổ xưa, mặt thú làm bằng đồng đỏ được dùng trang trí cửa son, thể hiện thân phận quý trọng của chủ nhà.
Nguyễn Thời Ý thấy hoa lá trong vườn tươi rốt, đình các được sắp đặt rất có hàm nghĩa, phỏng đoán cái gọi là “đi xa” của Hạ Tiêm Lạc chỉ để tránh tai mắt người đời, tĩnh tâm an thai mà thôi.
Hai phu thê được người dẫn vào phòng khách, bày trí trong đó lấy trang nhã tinh tế làm chủ đạo, không có chút mị tục phức tạp nào, trong không khí lại có mùi hơi mốc, không ngửi được huân hương Hạ Tiêm Lạc thường dùng.
Nguyễn Thời Ý chỉ cho rằng người có thai không tiện tiếp xúc với nhiều hương liệu, bèn không nghĩ ngợi gì nữa, vừa thưởng thức trà bánh vừa kiên nhẫn chờ đợi quận chúa triệu kiến.
Thời gian nửa nén hương trôi qua, ở nơi thanh nhã giữa núi, ngoại trừ hai, ba tên nam dịch lui tới bên ngoài, không thấy có hộ vệ, thị tỳ, ma ma nào cả.
Trong lòng Từ Hách sinh nghi, nói với một tên sai vặt: “Nếu quận chúa bận việc quan trọng thì chúng ta cũng không tiện quấy rầy, nên cáo từ thôi.”
“Đại nhân, hôm nay quận chúa nổi hứng xuống lưng chừng núi du ngoạn, sau giờ Ngọ nhất định sẽ trở về, mong hai vị đợi thêm một chút.” Gã sai vặt cười cười rồi quay ra cửa, gọi người bưng thức ăn tới nhiều hơn.
Nguyễn Thời Ý nhìn kĩ từng đĩa thức ăn, có đủ loại thịt hun khói, kẹo sơn tra, mứt hạnh, quá nửa là những món ăn vặt không hợp cho người mang thai, thầm thấy không ổn.
Từ Hách thì chú ý tên trông như là kẻ hầu thấp hèn này, nhịp bước vững vàng, hô hấp ổn định, hiển nhiên là người có võ!
Hai người không tiện công khai thảo luận, sau khi nhìn nhau, trong mắt chứa toàn sự cảnh giác.
Kể từ đó, hai người cốc chén chạm môi mà không uống nửa giọt, điểm tâm dính miệng rồi rơi vào tay áo.
Ngồi thêm nửa khắc, Từ Hách không đổi sắc mặt, cười nói với Nguyễn Thời Ý: “Ngồi mãi cũng nhàm chán, chúng ta dạo quanh một vòng đi? Nơi này cảnh đẹp thật…”
Gã sai vặt lập tức đi theo: “Để tiểu nhân dẫn đường.”
Nguyễn Thời Ý bình thản đi ra trước viện, giả vờ hỏi hồn nhiên: “Không biết quận chúa đến chỗ nào ở lưng chừng núi? Hay là chúng ta thử vận may một chút, xem có thể tình cờ gặp không?”
Từ Hách phụ họa: “Khu vực này sơn minh thủy tú, vừa tản bộ vừa chờ cũng không tệ.”
Chấp sự thấy hai người như muốn đi ra ngoài liền cười gượng gạo: “Xem thời gian thì chắc quận chúa sắp trở lại rồi! Chỉ tại tiểu nhân tình cờ gặp quý nhân, chưa kịp bẩm báo, khiến hai vị phải chờ lâu, thật áy náy quá!”
“Hai ta đi một vòng trước cửa thôi.” Từ Hách mặc kệ hắn ta giữ thế nào cũng đi thẳng về phía cửa.
Trầm Bích ở bên ngoài cũng nhắm mắt theo đuôi, luôn sát bên người Nguyễn Thời Ý.
Chấp sự và gã sai vặt nháy mắt với nhau, mặt thoáng thấy lo lắng, điều này càng chứng minh nghi kị trong lòng hai người Từ Nguyễn là đúng.
—— lời mời lần này nhất định có bẫy!
Đúng là Hạ Tiêm Lạc hẹn bọn họ tới sao? Sợ rằng… không phải!
Phu thê theo bản năng dắt đối phương, cùng tỏ vẻ lỗi lạc, ngẩng đầu bước ra cửa viện rộng mở, còn không quên luôn miệng khen ngợi bố trí núi đá.
Những người khác muốn ngăn mà không dám cản, chỉ ôn tồn khuyên giải: “Hai vị chê chúng ta chiêu đãi không chu toàn sao? Sau khi quận chúa về sẽ phạt nặng mất!”
Từ Hách mỉm cười: “Đừng nghĩ nhiều, chúng ta xưa nay không chịu ngồi yên, tùy ý đi dạo một chút thôi.”
Hắn nghĩ thầm, đầu tiên phải ra khỏi tiểu viện yên tĩnh này đã, rồi mượn cớ vào rừng đi dạo, sau đó chờ cơ hội đánh ngã đám hạ nhân này, như vậy tốt hơn trực tiếp động thủ trong viện nhiều.
Nào ngờ vừa bước ra khỏi cổng trong, hai chiếc bóng đen trắng lập tức vọt thẳng tới, hơi thở hơi hổn hển bổ nhào tới Từ Hách!
Từ Hách hoảng hốt định tránh.
Đến khi thấy rõ là Đại Mao và Nhị Mao thì sợ ngây người.
Đại Mao Nhị Mao hưng phấn lè lưỡi, bốn chân trước đồng thời bám lên vạt áo hắn, thân thể to lớn giãy giụa liên tục, kêu ăng ẳng.
Con mắt ti hí lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ và kích động khi được gặp lại, bọn chúng không ngừng liếm hắn.
Nguyễn Thời Ý thừa dịp song khuyển không quấn lấy mình bèn chạy ra cửa viện, bỗng thấy một chiếc xe ngựa mới dừng ở ngoài.
Ba tên có vóc người to lớn bước xuống xe, mặt mũi hung tợn, bọn họ ngắm nghía nàng với cái nhìn chẳng mấy hay ho.
Chuyện gì đang xảy ra thế này!
Đại Mao Nhị Mao… Không phải theo nhà Xích Nguyệt vương về Xích Nguyệt quốc rồi ư?
Tại sao bỗng xuất hiện ở nơi được cho là tư trạch của Hàm Vân quận chúa?
Minh Sơ đâu? Thu Trừng đâu? A Lục đâu?
Mấy nam nhân có tướng mạo thô kệch này là ai?
Một luồng khí lạnh như sương tuyết ngày đông xộc từ lòng bàn chân nàng lên, nhanh chóng ăn mòn qua lớp da, thấm vào máu thịt.
Khi còn ở kinh thành, song khuyển chỉ mới biểu hiện thân mật với ba người từng ăn băng liên và hạt băng liên là Từ Hách, Nguyễn Thời Ý và Diêu Đình Ngọc.
Sở dĩ bọn chúng chịu gần gũi A Lục, thứ nhất bởi vì nó chỉ là một đứa trẻ hoạt bát, không gây nguy hiểm gì; thứ hai vì A Lục xuất hiện lúc bọn chúng đói nhất, sau đó sớm chiều sống chung, còn lấy đủ loại thức ăn ngon nuôi dưỡng hết lòng…
Sau một năm, dưới sự chỉ dẫn của Từ Hách, Đại Mao Nhị Mao dần dần thân cận với người Từ gia, nhưng nhất định sẽ không tùy tiện bị người lạ lừa đi!
Có thể khiến bọn chúng rời khỏi Từ Minh Sơ, Thu Trừng và A Lục, chỉ còn một khả năng.
—— Thám hoa lang gặp được chủ nhân chân chính.
**********
Từ Hách cũng nghĩ giống vậy.
Khó trách Diêu Đình Ngọc từng nói —— nếu không muốn rước họa vào thân, tốt nhất nên lặng lẽ giết bọn chúng.
Nhưng Từ Hách cảm động vì song khuyển đào hắn ra khỏi tuyết, lại bảo vệ che chở hắn, tránh bị người Nhạn tộc phát hiện trong tuyết cốc, cho nên không hạ thủ được; sau này, song khuyển phát huy vai trò cực kì quan trọng trong vụ án thành ngầm, dẫn đám người Hồng Lãng Nhiên tới chỗ tổ tôn hắn, thậm chí vào lúc ngàn cân treo sợi tóc còn nhào tới cứu hắn một mạng!
Bọn chúng như con dao hai lưỡi, có thể cứu hắn, nhưng cũng có thể giết hắn!
Đảo mắt nhìn thấy đám người xung quanh mình đang giấu vẻ không vui, Từ Hách chợt hiểu, hôm nay bọn họ “tình cờ” gặp gỡ dưới trấn, mượn lí do “Hàm Vân quận chúa hẹn gặp”, thịnh tình mời mọc, yên tâm chờ đợi… tất cả đều là bẫy.
Có người biết phu thê bọn họ khổ tâm giấu giếm bí mật, lấy cớ này dò xét!
Là Diêu Đình Ngọc cung khai sao? Hay có nguyên nhân khác?
Người Xích Nguyệt quốc đồng hành với song khuyển liệu có rơi vào tay địch không?
Ai đã mượn danh nghĩa Hạ Tiêm Lạc để bày ra cái bẫy này?
Chẳng lẽ, Nguyễn Thời Ý ngậm đắng nuốt cay chịu đựng cả đời, chờ Từ Hách thức tỉnh từ giấc ngủ ba mươi năm dưới băng tuyết, ngàn dặm về kinh, vắt óc tìm kế cố gắng vãn hồi tình cảm từ thê tử, thế mà chỉ có thể bên nhau thời gian ngắn ngủi vậy sao?
Giờ phút này, Từ Hách rất muốn tàn nhẫn đập bể đầu song khuyển, bế Nguyễn Thời Ý chạy ra khỏi cửa.
Nhưng mặt hai bọn chúng là tràn đầy mong đợi nhiệt tình, toét mõm cười như nhặt được chí bảo, sớm đã quăng người tới cùng ra sau đầu.
Trong lòng hắn không nỡ.
Ánh mắt những người khác đều tập trung vào hắn, Đại Mao Nhị Mao chỉ nhảy nhót với một mình hắn, hắn bỗng nảy ra một suy nghĩ.
Có thể… Nguyễn Thời Ý sẽ có một lối rẽ khác?
Hắn chưa từng quên, vào lần gặp đầu tiên, Diêu Đình Ngọc từng nói —— “Thám hoa lang” loại thuần chính là loại chó trân quý ở Nhạn tộc, nếu giết thì phải đền mạng. Nếu không đến mức nguy cấp sống chết, người Nhạn tộc tuyết không dám đả thương.
Đã như vậy, sao không dốc toàn lực?
Tác giả có lời muốn nói:
Hình như vẫn có tiểu khả ái không để ý tới vì sao Đại Mao Nhị Mao vừa nghe tiếng “hươu kêu” liền lập tức chạy ra ngoài.
Chương 98 có đề cập tới, nữ vương có một cây còi đặc chế từ xương, chuyên dùng để triệu tập Thám hoa lang.
Tuy nữ vương không đích thân huấn luyện Thám hoa lang, nhưng ở mặt ý nghĩa nào đó thì vẫn là chủ nhân chân chính của bọn chúng.
/120
|