Edit: Vân
Trong lúc song khuyển phấn khích đòi vuốt ve, mọi người ở trong ngoài viện đều ngưng thần nín thở, biểu cảm kinh ngạc của Từ Hách bỗng chuyển thành hơi giận.
Hắn đẩy Đại Mao Nhị Mao ra hai bên, nhìn quanh rồi đi tới trước, tỏ giọng: “Là quận chúa trở về sao?”
Những người khác có chút sững sờ, đợi hắn tới cạnh cửa mới phản ứng được, vội vàng vây kín.
Từ Hách vẫn giả vờ mù mờ không hiểu, vừa nhìn chằm chằm ba người ngoài cửa, vừa che chắn cho Nguyễn Thời Ý ở bên: “Các ngươi cũng là thủ hạ của quận chúa? Sao dắt chó không dùng dây? Làm người khác bị thương thì sao!”
Ba người kia cười nhạt, kẻ cầm đầu nói Hán ngữ không đậm không nhạt: “Ngươi! Trộm đồ chúng ta! Mau mau bó tay… bó tay đi ngủ!”
Nghe đối phương nói nhầm “chịu trói” thành “đi ngủ”, nếu giờ không phải lúc nguy cấp, Từ Hách thật sự không nhịn được cười.
Dù gì, trước đây hắn “đi ngủ” cũng khiến Nguyễn Nguyễn của hắn phải “bó tay”.
Không ngờ, người dị tộc nói nhầm như vậy mà cũng có ý tứ đấy chứ…
Tập trung tinh thần, hắn giả vờ tức giận, hai tai thì lắng nghe tình hình xung quanh.
—— gần đây tạm thời không có ai đến.
Có lẽ đối phương ỷ mình võ công cao cường, dư sức đối phó hắn với hai hạng nữ lưu, nên mới dám mang hai con “Thám hoa lang” đi trước dò xét.
Mày kiếm của hắn giương lên: “Tiểu tặc ở đâu ra? Sao lại bôi nhọ tại hạ trộm cắp! Nhân chứng vật chứng đâu?”
Tất nhiên Nguyễn Thời Ý nhìn ra được, hắn nói Đông nói Tây, mượn cơ hội chu toàn để tìm vị trí có lợi.
Nàng giả vờ thất kinh, vội lôi Trầm Bích ra khỏi viện, sau đó mắng chấp sự đang tiến lên cản trở.
“Hỗn xược! Nếu quận chúa và Tề vương điện hạ biết các ngươi lỗ mãng với khách khứa, cẩn thận không chịu nổi đâu!”
Trông nàng trẻ tuổi mềm yếu, nhưng giữa đôi lông mày lại rõ vẻ không giận mà uy, khí độ phong hoa khiến người ta phải hổ thẹn.
Vì nghe nói Hạ Tiêm Lạc và đường đệ kết giao, nàng thuận miệng nhắc tới “Tề vương”, làm đối phương sợ run một hồi.
—— chuyện Tề vương từng tới cửa phủ thủ phụ cầu hôn Nguyễn cô nương, ai ai cũng biết.
Ai nấy đều chần chừ đắn đo, không biết thân vương tôn quý có còn dị niệm với thiếu nữ xinh đẹp này không.
Đám hạ nhân phụng lệnh lừa tiểu tình lữ đến đây, mục đích chủ yếu là để quan sát “Từ đãi chiếu”, nhưng không biết ý cuối của tôn giả thế nào.
Chấp sự không dám đắc tội Nguyễn Thời Ý, mặc cho nàng kéo nha hoàn đi xuống bậc thang, ngang nhiên đi qua ba tên tộc nhân Nhạn tộc.
Người Nhạn tộc hiển nhiên không hiểu rõ tình hình.
Bọn họ vâng lệnh bắt nam tử mà Thám hoa lang nhận diện, thấy người trong viện có vẻ sợ phiền toái, không dám làm khó hai nữ tử yếu đuối, lập tức rút gậy gộc ra, chặn mục tiêu lại.
Thấy thê tử đã thoát khỏi vòng vây, hai bên xé mặt, Từ Hách cũng lười diễn, đưa tay xách một gã sai vặt lên, ném về phía tên Nhạn tộc đang vọt tới đầu tiên, sau đó thừa cơ đoạt lấy gậy gỗ trong tay chấp sự.
Hai nhóm người luôn phòng bị, vậy mà bị hắn đánh cho bất ngờ, cũng không tưởng tượng nổi chiêu thức hắn lại kì lạ đến vậy, bọn họ hét một tiếng rồi nhất tề xông lên.
Từ Hách thấy người hai phe không dùng đao kiếm, chắc là muốn bắt sống, không dám giết hắn.
Còn sau khi bắt sống sẽ làm gì, nhớ lời Diêu Đình Ngọc từng nói và tin đồn “nữ vương Nhạn tộc bắt người ăn băng liên hút máu”, trong lòng hắn bỗng hoảng sợ.
May thay, bí mật của Nguyễn Thời Ý không có ai biết.
Chẳng lẽ… Diêu Đình Ngọc vì muốn giữ mạng sống nên chỉ khai một mình hắn?
Trong chớp mắt, Từ Hách không kịp suy tính nhiều, tay cầm gậy gỗ đánh về một tên khác, cao giọng gọi: “Đại Mao Nhị Mao! Lên cho ta!”
Đại Mao Nhị Mao nghe tiếng, thân thể kéo căng, lông dựng thẳng, gầm gừ ư hử, sau đó nhào tới cắn một tên mặc áo xám.
Đám người kia vốn đã ít, giờ cả kinh thất sắc, trốn Đông tránh Tây, khiến cho ba tên Nhạn tộc phải trố mắt.
Hẳn bọn họ có nằm mơ cũng không nghĩ tới, một lát trước đây, Từ Hách còn giả vờ không biết song khuyển, cuối cùng lại là người thuần dưỡng bọn chúng!
Đám tôi tớ kia như lâm đại địch, lấy gậy đánh song khuyển, ba người Nhạn tộc thì sợ hãi vạn phần, vội vàng ngăn lại: “Thám hoa lang! Không được làm bị thương!”
Có song khuyển gia nhập, thế lực đơn bạc của Từ Hách bỗng trở nên chiếm thế thượng phong.
Trong hỗn loạn, hắn liên tiếp đánh ngã “hạ nhân phủ quận chúa”, sau đó hợp toàn lực với Đại Mao Nhị Mao đối kháng cao thủ Nhạn tộc.
Một nam tử gầy nhom nhìn về Nguyễn Thời Ý và Trầm Bích đang náy mình sau bụi cây, ánh mắt lộ vẻ hung ác.
Từ Hách phát hiện di chuyển của hắn ta, nhanh chóng ra lệnh: “Nhị Mao! Bảo vệ các nàng!”
Từ lúc nghe hắn gọi tên, Nhị Mao đã sẵn sàng chờ lệnh, thấy tay trái hắn chỉ đến hướng bên ngoài cửa chính, lập tức hiểu ý, cong người nhảy một cái, thân thể như mãnh lang lao thẳng tới người nọ, há mồm cắn vào cổ hắn ta!
Người nọ nghiêng người tránh, lại ăn phải một gậy của Từ Hách, tức thì bể đầu chảy máu.
Nhị Mao nhảy một cái lên cạnh cửa, sau đó xoay người lại, thét một tiếng uy hiếp với người nọ.
Từ Hách đang định ra chưởng với người nọ thì bỗng thấy lực bất tòng tâm, trong lòng thầm kêu không ổn.
Nhất định là… lúc rảnh rỗi ngồi trong phòng khách, hắn và Nguyễn Thời Ý uống nước trà có pha thuốc mê!
Lỡ như hắn không gánh nổi thì cứ mặc người ta xẻ thịt, nhưng thê tử xinh đẹp động lòng người của hắn… chẳng phải rơi vào nguy hiểm ư?
Không kịp nghĩ nhiều, hắn liên tục ra ác chiêu, lớn tiếng hô: “Nguyễn Nguyễn! Dẫn theo Nhị Mao rút lui trước!”
Nguyễn Thời Ý không rõ chuyện, có hơi chần chừ, chân không chịu bước.
Từ Hách giục: “Đừng để ý ta! Chạy mau! Mạng sống trước tiên!”
Nguyễn Thời Ý thấy hắn đang chiếm thế thượng phong, đoán tình thế sắp thay đổi, mình mà ở lại sẽ thành gánh nặng cho hắn, bèn cắn răng: “Nhị Mao! Tới đây!”
Nếu nàng thật sự là một tiểu cô nương, nhất định sẽ không bỏ được “vị hôn phu” yêu dấu để nhanh chân chạy.
Nhưng nàng không phải.
Trên vai nàng còn gánh toàn bộ Từ gia.
Hiện giờ, nữ nhi, nữ tế, ngoại tôn nữ và A Lục đều không rõ tung tích, nàng không thể bỏ qua bất cứ cơ hội sống sót nào, cũng không thể bỏ qua bất cứ cơ hội truy xét chân tướng nào.
Phu thê liếc nhau từ xa một cái, không kịp nói câu gì.
Dù ánh mắt chỉ chạm nhau trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, thiên ngôn vạn ngữ tận đáy lòng cũng đã dung hợp từ đó.
Không cần căn dặn, không cần khuyên nhủ, không cần nói lời từ biệt, Từ Hách lấy khí thế vững như Thái Sơn để chặn cửa lại, phòng hung đồ truy kích; Nguyễn Thời Ý lập tức xoay người, xách váy nhấc chân, dẫn một người một chó, chạy theo đường nhỏ vào núi.
*************
Núi rừng vắng vẻ dần hiện ra trước mắt.
Hoa dại màu vàng nhạt điểm xuyết dưới tán cây xanh vàng, mùi âm u len lỏi, thấm vào tim phổi.
Vốn là cảnh đẹp sơn dã, nhưng Nguyễn Thời Ý không có tâm trí nào để ngắm nữa, trong khi Nhị Mao nhận nhiệm vụ dẫn đường thì nàng kéo Trầm Bích cất chân chạy như điên.
Chạy được khoảng thời gian nửa chung trà, nàng mơ hồ hiểu ra vì sao Từ Hách bắt buộc nàng phải rút lui trước.
Nước trà có vấn đề! Hắn kịch đấu với đám người kia, tự biết không thể chống đỡ lâu dài, cho nên mới cố ý để nàng chạy đi tìm đường thoát!
Lòng tràn ngập đau khổ, chân thì dần mất sức.
Nếu trở lại giúp hắn, có khi một tay còn không đưa ra giúp nổi; nếu chọn đi về phía trước, đường núi xa xôi, nàng có thể đi được bao xa?
Trầm Bích phát hiện nàng có chỗ không ổn: “Cô nương, để nô tỳ cõng người, được không?”
“Không…” Nguyễn Thời Ý vừa đi vừa ngẫm nghĩ, “Trầm Bích, mấy người vừa nãy… mượn danh quận chúa mưu hại ta và tiên sinh! Lại hạ độc trong đồ ăn thức uống! Ta, ta sợ là… không chịu được lâu.”
Trầm Bích tuy sợ hãi nhưng vẫn vòng cánh tay nàng khoác qua vai mình, đỡ một nửa sức nặng cho nàng.
“ Trầm Bích nhất định sẽ nghĩ cách đưa người rời khỏi đây!”
“Ngươi nghe ta nói đã.” Nguyễn Thời Ý cố sức đứng vững, “Lưng chừng núi có mấy hộ nông gia, lúc trước… nhìn thấy xe ngựa của chúng ta, ánh mắt rất tò mò… Theo ta đoán, mấy người này hẳn là dân bản xứ. Ngươi, ngươi cầm tiền bạc… mau đi kiếm chút đồ ăn, thay quần áo khác mặc, bây giờ xuống núi cầu cứu ngay!”
“Chuyện này…”
“Đừng lề mề nữa.” Nguyễn Thời Ý mò một cái ngọc ấn trong ngực ra, “Mang theo tín vật Từ gia, phàm là nơi có thôn trấn, quán trà, cửa hàng văn cụ, tửu lâu, quán cờ… nhất định sẽ có chỗ Từ gia làm ăn. Ngươi đừng nên nói chi tiết, cẩn thận gặp kẻ cấu kết với côn đồ! Ngoài ra hãy tìm người hỗ trợ, nghĩ cách đưa tin về kinh thành, để thủ phụ đại nhân phái người cứu giúp…”
“Vậy người… người làm thế nào?” Trầm Bích vô cùng sốt ruột.
“Ta, ta chỉ biết cản trở đường ngươi chạy, chi bằng tìm một chỗ bí mật ẩn thân, chống đỡ được lúc nào thì hay lúc ấy.”
“Nhưng ở đây quá nguy hiểm! Nói không chừng còn có dã thú qua lại…”
Nguyễn Thời Ý cũng vạn lần không muốn một mình ở lại chốn hoang vu hẻo lánh thế này.
Nhưng nàng biết rõ, hành động cầu viện phải thật nhanh nhẹn, người đi có sức khỏe dồi dào, để nha hoàn đi gọi cứu binh sẽ không gây chú ý, vậy đỡ hơn hai người cùng bị bắt nhiều.
“Đừng trì hoãn, đi mau!” Nàng đẩy Trầm Bích một cái, “Ta có Nhị Mao đi cùng!”
Trầm Bích rưng rưng nhìn nàng một hồi, sau đó lau nước mắt, bịn rịn quay người, do dự xong, nàng ta liền chạy hết sức về phía trước.
Nguyễn Thời Ý dần thấy tay chân bủn rủn, sợ chạy nữa sẽ ngã ngục ven đường, đang lúc bí, nàng hơi cúi xuống, sờ đầu Nhị Mao.
“Nhị Mao, người vừa nãy mang ngươi tới… là kẻ xấu! ‘Kẻ xấu’ ngươi biết không? Bọn họ bắt nạt ta, bắt nạt chủ nhân ngươi, đợi bắt xong chúng ta, chắc sẽ ăn ngươi và Đại Mao…”
Nhị Mao cái hiểu cái không, song cũng nhìn ra nàng và Từ Hách vì bọn chúng mà rơi vào hiểm cảnh, lập tức thấp giọng “ư ư” nhận sai, sau đó dùng sức cọ mạnh nàng.
Nguyễn Thời Ý lại nói: “Ta phải tìm một chỗ trốn đây, nói không chừng sẽ ngủ… Ngươi phải trông chừng ta, nhất định, nhất định có chuyện gì cũng đừng bỏ ta lại… Đợi về nhà, ta cho ngươi ăn kẹo, có được không?”
Nàng cố chống đỡ chút sức lực, vạch một bụi cỏ ra, bước về hướng có dòng suối theo trí nhớ.
Nhị Mao thực sự rất nghe lời, luôn theo sát bên cạnh, lúc nàng vọc nước suối uống như điên, mong làm loãng dược vật trong cơ thể thì nó giúp nàng tìm một chỗ hơi lõm ở vách núi, có thể che nắng che mưa để ẩn náu.
Nguyễn Thời Ý không biết Từ Hách đã an toàn thoát thân hay chưa, cũng không biết đối phương có viện binh tới giúp không, nhưng mà hiện tại nàng chưa bị ai truy lùng.
Nếu Trầm Bích hết thảy thuận lợi, tìm được người đáng tin tới giúp, nhanh nhất cũng phải hơn nửa canh giờ.
Trong lúc này, việc nàng có thể làm chỉ là cố hết sức giữ tỉnh táo, bảo vệ mình thật tốt và chờ cứu viện.
Xem thái độ của người Nhạn tộc, cho dù Từ Hách có rơi vào tay địch cũng sẽ không mất mạng ngay, ít nhất sẽ đợi được đến khi dược vật hết công hiệu, nữ vương Nhạn tộc đến thẩm vấn.
Nàng mệt mỏi nhắm mắt, tuy nhiên, tay vẫn nắm chặt đá nhọn, dùng đau đớn để nhắc nhở bản thân phải luôn cẩn trọng.
Đang lúc mơ hồ, trong đầu nàng bỗng xuất hiện một giấc mộng dài.
Khi đó, Từ Hách dẫn theo A Lục và song khuyển xuất du, nàng chờ lâu không có tin tức, sau đó đột nhiên mơ thấy hắn vì song khuyển mà bại lộ, bị Diêu Đình Ngọc bắt đi hiến tặng cho nữ vương Nhạn tộc.
Trong mộng, nữ vương mang khuôn mặt của Hạ Tiêm Lạc, sau khi tiến hành một loạt nghi thức thần bí thì giết chết Từ Hách…
Giữa lúc mơ màng, mộng ảo và hiện thực xuất hiện đan xen khiến nàng thấp thỏm khó chịu.
Cây cỏ xanh um vì ánh nắng chiếu nghiêng mà thêm một tầng vàng kim, chờ đợi một chút mà nàng cảm thấy như nửa đời đằng đẵng vừa mới trôi qua.
Nhị Mao thường ngày vẫn thích chơi đùa, giờ lại bỏ cơ hội tốt xuống suối nghịch nước, co rúc bên người nàng, còn đặt cằm lên bụng nàng, thỉnh thoảng vểnh tai lên nghe tiếc chim chóc hoảng sợ bay lên và tiếng cá khẽ quẫy nước.
Nguyễn Thời Ý tĩnh tâm để cảm nhận xem có tiếng người ở xa không —— hình như Từ Hách không thể thoát khỏi trạch viện, còn Trầm Bích… hay là bị trì hoãn?
Màn trời ảm đạm dần dần hạ xuống.
Khi Nhị Mao bất ngờ bật dậy, định sủa báo hiệu thì Nguyễn Thời Ý cũng ngọ nguậy ngồi dậy, cố nhấn nó lại.
“Suỵt…”
Nàng chợt nhận ra, nếu dã thú tới đây, Nhị Mao có thể đuổi; nhưng nếu là người Nhạn tộc, Nhị Mao ngược lại sẽ vạch trần mối quan hệ giữa nàng với băng liên!
Thoáng nghe thấy tiếng đối thoại, tim nàng đập càng mạnh, đầu váng mắt hoa, nàng xé một miếng váy xanh nhạt, cột vào vòng cổ con chó, cố ghé vào tai Nhị Mao.
“Nhị Mao ngoan, đi tìm… đại ca ca!”
Nàng đoán Lam Dự Lập và Từ Thịnh sẽ vì tìm tung tích Diêu Đình Ngọc mà đến Tây Bắc kinh thành, có lẽ không cách đây quá xa; nàng dùng gấm màu mình và Từ Hách hay mặc buộc vào vòng cổ Nhị Mao, nếu hai vị tiểu bối đủ cảnh giác, nhất định sẽ biết có chuyện phát sinh bất ngờ.
Nhị Mao nghiêng đầu quan sát nàng, mắt xanh tràn ngập hoang mang.
“Tìm đại ca ca… cứu chúng ta! Phải cẩn thận! Không được chạy theo người khác!”
Nguyễn Thời Ý nghe tiếng gậy gộc gõ vào bụi cỏ phát ra, chỉ lặp lại lời một lần, sau đó tỏ ý bảo Nhị Mao đi vòng.
Dòng suối chảy xiết che giấu tiếng chân đạp cỏ của nó rất tốt.
Không có trượng phu bảo vệ, không có nha hoàn bầu bạn, không có Nhị Mao canh phòng, nàng bị dược vật khống chế, xụi lơ vô lực, không cách nào tưởng tượng nổi mình sẽ rơi vào tình cảnh đáng sợ nào.
Bóng tối tử vong theo sát ánh nắng đang lùi dần, lặng lẽ bao trùm khắp tầng không.
Không sao, nàng từng chết một lần rồi, đã biết cảm giác kia.
Đáng tiếc… lần này, trượng phu vẫn không thể ở bên cùng nàng.
Nghĩ đến đây, nàng chợt thấy hối hận, nếu ở lại cạnh hắn, liệu nàng sẽ bớt tiếc nuối hơn một chút?
Đúng như dự đoán, tiếng bước chân dần ép tới gần, trầm ổn có lực, miệng những kẻ đến thì thào tiếng dị tộc.
Nguyễn Thời Ý lặng lẽ đưa tay phải lên đỡ đầu, sẵn sàng rút cây trâm trên đầu ra bất cứ lúc nào.
Đó là cây trâm Từ Hách đặc chế cho nàng, ở giữa có khảm trân châu lớn hoàng đế ban tặng, bóng loáng lấp lánh, hào quang chói mắt.
Ba tấc bên trong có giấu lưỡi thép bén nhọn, dù không giết được địch nhân thì cũng đủ để nàng khỏi bị làm nhục.
Lúc hắn tặng nàng từng nói, mong đời này kiếp này nàng sẽ không phải sử dụng bộ phận ngầm.
Không ngờ, cuối cùng lại đi đến nước này.
Khép đôi mắt lại, nàng giả vờ rơi vào trạng thái bất tỉnh nhân sự, hòng làm địch nhân lơ là.
“Ở đây! Ở đây!” Một giọng nam khàn khàn hô to, “Nữ nhân kia ở đây!”
Lén nhìn qua kẽ hở của đôi mắt khép hờ, nàng thấy người có khẩu âm kì lạ kia mặc một bộ đồ bó sát màu đen, lưng đeo loan đao, quả thật là sát thủ Nhạn tộc.
Lòng bàn tay Nguyễn Thời Ý toát một lớp mồ hôi mỏng, nàng thầm nghĩ nếu đối phương tới ôm hoặc kéo nàng, nàng nên rút trâm ra như thế nào, nên đâm vào mắt hay vào cổ…
Không ngờ người nọ vừa tới gần hai bước thì đã bị người ở phía xa ngăn lại: “Khoan đã! Xin đừng động đến nàng!”
Nguyễn Thời Ý kinh ngạc, nghe thấy giọng trầm thấp quen thuộc, cả người thoáng chốc như rơi vào hồ băng, chìm xuống vực sâu không đáy.
Tiếng lục soát khắp nơi dừng lại, thay vào đó là tiếng đạp lá xúm đến đây.
Từng tiếng như giẫm vào lòng nàng.
Chỉ cảm thấy có bàn tay ấm áp chạm vào trán, sau đó ấn vào nhân trung, tựa như muốn đánh thức nàng.
Nàng không thể nào nghĩ tiếp nên thu dọn cục diện này ra sao, đành quyết định lấy tĩnh chế động, tiếp tục giả vờ bất tỉnh.
“Chắc chắn chỉ uống Nhuyễn tô tán chứ?” Giọng trầm thấp truy hỏi.
“Pha vào trong nước trà, khoảng sáu giờ sau sẽ tự giải…” Một tên Nhạn tộc đáp, “Mau đưa đi, nghe nữ vương xử trí!”
Giọng trầm thấp quen thuộc kia truyền từ không gian mờ ảo tới, vừa khuyên bảo vừa lộ vẻ kiên định rõ ràng.
“Vị này là người nhà tại hạ, xin hãy giao nàng cho ta.”
/120
|