“Xin hỏi, Bà Kiều ở đây đúng không? Đây là số nước mà bà ấy đã đặt". Dưới chân tên đầu trọc có để một thùng nước.
“Phải! Đưa cho tôi đi”. Triệu Lâm hiểu nhầm đây là nước do mẹ mình mua.
“Anh là gì của bà ấy?”. Đôi mắt lánh lánh có thần của tên đầu trọc nhìn chăm chăm vào Triệu Lâm, chờ anh trả lời.
“Con trai của bà ấy”. Triệu Lâm nói.
“Phiần anh kí tên vào đây”. Khoé mắt tên đầu trọc co rút lại, đến cả hô hấp cũng có hơi dồn dập, đưa giấy bút ra trước mặt của Triệu Lâm.
Triệu Lâm nhìn bàn tay đưa giấy bút, mày nhíu chặt lại.
Làm một bác sĩ thực tập ở bệnh viện, anh đã gặp qua vô số loại người, mỗi một loại nghề nghiệp thì sẽ có những ký hiệu đặc trưng hoặc ít hoặc nhiều ở trên người.
Ví dụ như nhân viên giao hàng, tay họ sẽ rất thô ráp và khô cứng.
Làn da trên tay của người đàn ông đầu trọc lại quá nhẫn nhụi, đôi tay này rõ ràng là không giống với đôi tay từng làm những việc nặng nhọc.
“Phiền anh ký tên lên đây, tôi còn có đơn hàng khác phải giao". Tên đầu trọc giống như nhận ra điều gì đó thì thúc giục một chút.
Triệu Lâm suy nghĩ một chút, sau khi ký tên xong bèn ôm một thùng nước vào trong phòng.
Nước này cứ để đấy đã! Khi nào mẹ về hãy hỏi xem mẹ có mua không.
Chờ Triệu Lâm trở về phòng, tay cầm giấy bút của tên đàn ông đầu trọc đang run lên vì kích động!
Tuy rằng cái tên Triệu Lâm viết cực kỳ qua loa, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhận ra được hai chữ “Triệu Lâm”.
Là cậu ấy!
Chính là cậu ấy!
Con mẹ nó!
Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!
Người đàn ông đầu trọc mím chặt môi, trong lòng đã nhanh chóng nổi lên sóng to gió lớn, ánh mắt toàn tơ máu tràn ngập sự phấn khởi, nhưng sợ làm kinh động đến Triệu Lâm, anh ta chỉ có thể liều mạng chế trụ lại, điều này cũng làm cho tư thế bước đi của anh ta có vài phần kỳ quái!
Đợi đến khi tên đầu trọc đi tới cổng của tiểu khu, anh ta mới không nhịn được phát ra tiếng cười ha ha, tiếng cười kia cực kì chói tai, ánh mắt của những người qua đường ở xung quanh nhìn về phía anh ta, đều giống như là đang nhìn một người bị điên.
Để tìm được “cậu ấy”.
Anh ta và trợ thủ của mình đã lục tìm gần như toàn bộ cả tỉnh Nam, toàn bộ thành phố Trung Châu!
Nhân lực, tài lực đã tiêu hao của những năm gần đây nhiều không đếm xuể, tuy rằng số tiền này vẫn luôn do nhà họ
Trần chỉ trả!
Nhưng bây giờ cuối cùng đã tìm được người, hẳn có một loại cảm giác đã vượt qua được một trò chơi cực kì khó!
Tay gã đầu trọc run rẩy, gọi cho một số điện thoại.
“Có tiến triển gì chưa?”, Trân Cửu Kỳ ở đầu dây bên kia khẩn trương hỏi.
Người đàn ông đầu trọc hít sâu một hơi nói: “Tìm thấy rồi!"
“Cái gì?”, Trần Cửu Kỳ đột nhiên đứng lên, đồng tử giãn ra.
“Tìm thấy rồi, tôi tìm thấy cậu ấy rồi!”. Giọng của người đàn ông đầu trọc mang theo vài phần kích động.
“Cậu ấy sống ở đâu?”, Trần Cửu Kỳ hô hấp nhanh hơn.
Trần Long Tượng ở bên cạnh nghe được vài chữ lẻ tẻ, ý thức được điều gì đó, tầm nhìn ngưng đọng lại!
“Phải! Đưa cho tôi đi”. Triệu Lâm hiểu nhầm đây là nước do mẹ mình mua.
“Anh là gì của bà ấy?”. Đôi mắt lánh lánh có thần của tên đầu trọc nhìn chăm chăm vào Triệu Lâm, chờ anh trả lời.
“Con trai của bà ấy”. Triệu Lâm nói.
“Phiần anh kí tên vào đây”. Khoé mắt tên đầu trọc co rút lại, đến cả hô hấp cũng có hơi dồn dập, đưa giấy bút ra trước mặt của Triệu Lâm.
Triệu Lâm nhìn bàn tay đưa giấy bút, mày nhíu chặt lại.
Làm một bác sĩ thực tập ở bệnh viện, anh đã gặp qua vô số loại người, mỗi một loại nghề nghiệp thì sẽ có những ký hiệu đặc trưng hoặc ít hoặc nhiều ở trên người.
Ví dụ như nhân viên giao hàng, tay họ sẽ rất thô ráp và khô cứng.
Làn da trên tay của người đàn ông đầu trọc lại quá nhẫn nhụi, đôi tay này rõ ràng là không giống với đôi tay từng làm những việc nặng nhọc.
“Phiền anh ký tên lên đây, tôi còn có đơn hàng khác phải giao". Tên đầu trọc giống như nhận ra điều gì đó thì thúc giục một chút.
Triệu Lâm suy nghĩ một chút, sau khi ký tên xong bèn ôm một thùng nước vào trong phòng.
Nước này cứ để đấy đã! Khi nào mẹ về hãy hỏi xem mẹ có mua không.
Chờ Triệu Lâm trở về phòng, tay cầm giấy bút của tên đàn ông đầu trọc đang run lên vì kích động!
Tuy rằng cái tên Triệu Lâm viết cực kỳ qua loa, nhưng mơ hồ vẫn có thể nhận ra được hai chữ “Triệu Lâm”.
Là cậu ấy!
Chính là cậu ấy!
Con mẹ nó!
Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!
Người đàn ông đầu trọc mím chặt môi, trong lòng đã nhanh chóng nổi lên sóng to gió lớn, ánh mắt toàn tơ máu tràn ngập sự phấn khởi, nhưng sợ làm kinh động đến Triệu Lâm, anh ta chỉ có thể liều mạng chế trụ lại, điều này cũng làm cho tư thế bước đi của anh ta có vài phần kỳ quái!
Đợi đến khi tên đầu trọc đi tới cổng của tiểu khu, anh ta mới không nhịn được phát ra tiếng cười ha ha, tiếng cười kia cực kì chói tai, ánh mắt của những người qua đường ở xung quanh nhìn về phía anh ta, đều giống như là đang nhìn một người bị điên.
Để tìm được “cậu ấy”.
Anh ta và trợ thủ của mình đã lục tìm gần như toàn bộ cả tỉnh Nam, toàn bộ thành phố Trung Châu!
Nhân lực, tài lực đã tiêu hao của những năm gần đây nhiều không đếm xuể, tuy rằng số tiền này vẫn luôn do nhà họ
Trần chỉ trả!
Nhưng bây giờ cuối cùng đã tìm được người, hẳn có một loại cảm giác đã vượt qua được một trò chơi cực kì khó!
Tay gã đầu trọc run rẩy, gọi cho một số điện thoại.
“Có tiến triển gì chưa?”, Trân Cửu Kỳ ở đầu dây bên kia khẩn trương hỏi.
Người đàn ông đầu trọc hít sâu một hơi nói: “Tìm thấy rồi!"
“Cái gì?”, Trần Cửu Kỳ đột nhiên đứng lên, đồng tử giãn ra.
“Tìm thấy rồi, tôi tìm thấy cậu ấy rồi!”. Giọng của người đàn ông đầu trọc mang theo vài phần kích động.
“Cậu ấy sống ở đâu?”, Trần Cửu Kỳ hô hấp nhanh hơn.
Trần Long Tượng ở bên cạnh nghe được vài chữ lẻ tẻ, ý thức được điều gì đó, tầm nhìn ngưng đọng lại!
/229
|