“Theo như thoả thuận, ba triệu!”. Người đàn ông đầu trọc. run rẩy nói.
“Tiần không thành vấn đề, cậu ấy ở đâu?”, Trân Cửu Kỳ cấp bách hỏi.
“Ông mang theo tiền đến tìm tôi, tôi đưa tài liệu của cậu ấy cho ông!”. Giọng nói của người đàn ông đầu trọc gấp gáp.
“Cậu ở đâu?”, Trân Cửu Kỳ hỏi.
“Tôi đến khách sạn Thanh Ca chờ ông”. Tên đàn ông đầu trọc nói.
“Được, bây giờ tôi sẽ mang theo tiền đi sang đó!”, Trần Cửu Kỳ quyết định rất dứt khoát.
“Tìm thấy cậu ấy rồi?”, Trần Long Tượng thấy đã cúp điện thoại thì vội vàng hỏi.
“Tên đầu trọc nói tìm thấy bây giờ tôi đi tìm cậu ta lấy tư liệu!”, Trần Cửu Kỳ quyết định rất dứt khoát.
Sắc mặt Trần Long Tượng mừng rỡ, tảng đá lớn đè ở trong lòng nhiều năm kia thoáng cái như đã dời đi được.
Trên mặt Trần Cửu Kỳ cũng có sự kích động không khống chế được!
Cuối cùng thì cũng đã có thể ăn nói được với anh cả của mình rồi!
Gia Cát Bắc Thần ngồi ở bên cạnh yên lặng quan sát vẻ mặt của hai anh em, không nói gì.
Sau khi hai anh em kích động xong thì đều tự ép bản thân tỉnh táo lại, dù sao vào thời điểm quan trọng này, giải quyết chuyện này trước mới là điều quan trọng nhất
Trần Long Tượng nói: “Nếu đã tìm được cháu trai của lão Bán Tiên, vậy hợp tác giữa chúng ta và cậu Kiều có lẽ có thể tạm dừng được rồi”.
Dù sao Triệu Bán Tiên mới thật sự là Quốc Y Thánh Thủ.
“Bác sĩ Kiều” có lợi hại hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể so sánh với Triệu Bán Tiên hoặc truyền nhân của ông ấy!
Khuôn mặt của Trần Cửu Kỳ lộ ra vẻ do dự: “Vương Thánh "Thủ và nhà họ Lý vì để mời bác sĩ Kiều ra tay, đã phải dùng đến rất nhiều tình nghĩa và những sự hy sinh khác, lúc này nếu như chúng ta để cho đối phương rời đi, có hơi không tốt lắm”.
“Vậy ý của em là?”, Trần Long Tượng hỏi.
“Em cảm thấy, có thể từ chối bác sĩ Kiều, nhưng... tốt nhất vẫn là chờ sau khi em gặp được Triệu Lâm và xác định được y thuật của cậu ấy không tầm thường xong rồi hãy tính! Ngộ nhỡ Lão Bán Tiên không ở, Triệu Lâm cũng không hề được. truyền thừa sự cao siêu của ông lão.
Vậy thì phần lớn chúng ta vẫn phải dựa vào bác sĩ Kiều!
Nhưng nếu chúng ta tìm thấy Lão Bán Tiên.
Hoặc Triệu Lâm được kế thừa sự cao siêu của ông lão
Vậy đến lúc đó từ chối bác sĩ Kiều cũng không sao, chúng †a chỉ cần trả tiền và tâm ý nhiều hơn một chút, nói cho cùng thì đối phương cũng có thể tha thứ cho chúng ta”.
“Như vậy đúng thật là biện pháp ổn thỏa nhất, vậy cứ làm theo những gì anh nói đi!”, Trần Long Tượng cũng cảm thấy biện pháp này là ổn thỏa nhất.
Trần Cửu Kỳ bước chân khập khiễng rời khỏi trang viên nhà họ Trần.
Trần Long Tượng ngồi trên sô pha vui vẻ nhướng mày, không nhịn được tự pha cho mình một ly trà.
Gia Cát Bắc Thần nhìn ra được niềm vui sướng của ông ấy, nói: “Nếu như là Lão Bán Tiên hoặc là truyền nhân của ông ấy ra tay, vậy thì ông cụ chắc chản sẽ được bình an vô sự!”
“Chỉ có thể nói, cứ hy vọng đi! Đây là tin tức tốt trong một năm trở lại đây rồi”. Trân Long Tượng nói.
“Haizz, vậy xem ra kế tiếp không còn chuyện của tôi nữa rồi”. Gia Cát Bắc Thần tự nói.
Trần Long Tượng đẩy chén nước trà đã được pha xong sang trước mặt anh ta, cười nói: “Bác sĩ Gia Cát sao có thể nói như vậy? Nhà họ Trần chúng tôi còn nhiều chỗ cần phải nhờ vả ông!”
Sau khi Gia Cát Bắc Thần nói chuyện một lúc với Trần Long Tượng xong bèn ra khỏi trang viên nhà họ Trần, sau khi đi đến một chỗ không người.
Lúc này mới lấy từ trong túi quần áo của mình ra chiếc điện thoại Nokia.
Lại gọi điện thoại đi.
Một lát sau, điện thoại gọi lại.
“Nói đi”. Giọng nói dễ nghe của Giang Tước Nhi vang lên.
“Nhà họ Trần đã tìm thấy Triệu Lâm rồi, hình như Trần Cửu Kỳ đang trên đường đi đón đối phương!”, Gia Cát Bắc Thần lời ít ý nhiều.
“Tìm thấy rồi sao?”. Giọng nói của Giang Tước Nhi có chút kinh ngạc.
Tối qua vẫn còn nói có lẽ phải tìm được.
Nhưng nhà họ Trần đã tìm một năm trời rồi mà vẫn không có tin tức, hôm nay thì tốt rồi, vừa mới sáng sớm đã có tin tức.
“Đúng vậy! Thượng chủ, tôi cảm thấy... tôi chỉ sợ không thể hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì sự xuất hiện của bác sĩ Kiều và nhà họ Triệu, khiến cho tình cảnh của tôi có hơi gượng gạo.
Tôi không giúp được nhà họ Trần thì không có cách nào tiến lại gần hơn với bọn họ
Như thế này...... Tôi sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ mà anh đã giao”.
Gia Cát Bắc Thần lộ vẻ khó xử, cẩn thận nói.
“Tiần không thành vấn đề, cậu ấy ở đâu?”, Trân Cửu Kỳ cấp bách hỏi.
“Ông mang theo tiền đến tìm tôi, tôi đưa tài liệu của cậu ấy cho ông!”. Giọng nói của người đàn ông đầu trọc gấp gáp.
“Cậu ở đâu?”, Trân Cửu Kỳ hỏi.
“Tôi đến khách sạn Thanh Ca chờ ông”. Tên đàn ông đầu trọc nói.
“Được, bây giờ tôi sẽ mang theo tiền đi sang đó!”, Trần Cửu Kỳ quyết định rất dứt khoát.
“Tìm thấy cậu ấy rồi?”, Trần Long Tượng thấy đã cúp điện thoại thì vội vàng hỏi.
“Tên đầu trọc nói tìm thấy bây giờ tôi đi tìm cậu ta lấy tư liệu!”, Trần Cửu Kỳ quyết định rất dứt khoát.
Sắc mặt Trần Long Tượng mừng rỡ, tảng đá lớn đè ở trong lòng nhiều năm kia thoáng cái như đã dời đi được.
Trên mặt Trần Cửu Kỳ cũng có sự kích động không khống chế được!
Cuối cùng thì cũng đã có thể ăn nói được với anh cả của mình rồi!
Gia Cát Bắc Thần ngồi ở bên cạnh yên lặng quan sát vẻ mặt của hai anh em, không nói gì.
Sau khi hai anh em kích động xong thì đều tự ép bản thân tỉnh táo lại, dù sao vào thời điểm quan trọng này, giải quyết chuyện này trước mới là điều quan trọng nhất
Trần Long Tượng nói: “Nếu đã tìm được cháu trai của lão Bán Tiên, vậy hợp tác giữa chúng ta và cậu Kiều có lẽ có thể tạm dừng được rồi”.
Dù sao Triệu Bán Tiên mới thật sự là Quốc Y Thánh Thủ.
“Bác sĩ Kiều” có lợi hại hơn nữa, cũng tuyệt đối không thể so sánh với Triệu Bán Tiên hoặc truyền nhân của ông ấy!
Khuôn mặt của Trần Cửu Kỳ lộ ra vẻ do dự: “Vương Thánh "Thủ và nhà họ Lý vì để mời bác sĩ Kiều ra tay, đã phải dùng đến rất nhiều tình nghĩa và những sự hy sinh khác, lúc này nếu như chúng ta để cho đối phương rời đi, có hơi không tốt lắm”.
“Vậy ý của em là?”, Trần Long Tượng hỏi.
“Em cảm thấy, có thể từ chối bác sĩ Kiều, nhưng... tốt nhất vẫn là chờ sau khi em gặp được Triệu Lâm và xác định được y thuật của cậu ấy không tầm thường xong rồi hãy tính! Ngộ nhỡ Lão Bán Tiên không ở, Triệu Lâm cũng không hề được. truyền thừa sự cao siêu của ông lão.
Vậy thì phần lớn chúng ta vẫn phải dựa vào bác sĩ Kiều!
Nhưng nếu chúng ta tìm thấy Lão Bán Tiên.
Hoặc Triệu Lâm được kế thừa sự cao siêu của ông lão
Vậy đến lúc đó từ chối bác sĩ Kiều cũng không sao, chúng †a chỉ cần trả tiền và tâm ý nhiều hơn một chút, nói cho cùng thì đối phương cũng có thể tha thứ cho chúng ta”.
“Như vậy đúng thật là biện pháp ổn thỏa nhất, vậy cứ làm theo những gì anh nói đi!”, Trần Long Tượng cũng cảm thấy biện pháp này là ổn thỏa nhất.
Trần Cửu Kỳ bước chân khập khiễng rời khỏi trang viên nhà họ Trần.
Trần Long Tượng ngồi trên sô pha vui vẻ nhướng mày, không nhịn được tự pha cho mình một ly trà.
Gia Cát Bắc Thần nhìn ra được niềm vui sướng của ông ấy, nói: “Nếu như là Lão Bán Tiên hoặc là truyền nhân của ông ấy ra tay, vậy thì ông cụ chắc chản sẽ được bình an vô sự!”
“Chỉ có thể nói, cứ hy vọng đi! Đây là tin tức tốt trong một năm trở lại đây rồi”. Trân Long Tượng nói.
“Haizz, vậy xem ra kế tiếp không còn chuyện của tôi nữa rồi”. Gia Cát Bắc Thần tự nói.
Trần Long Tượng đẩy chén nước trà đã được pha xong sang trước mặt anh ta, cười nói: “Bác sĩ Gia Cát sao có thể nói như vậy? Nhà họ Trần chúng tôi còn nhiều chỗ cần phải nhờ vả ông!”
Sau khi Gia Cát Bắc Thần nói chuyện một lúc với Trần Long Tượng xong bèn ra khỏi trang viên nhà họ Trần, sau khi đi đến một chỗ không người.
Lúc này mới lấy từ trong túi quần áo của mình ra chiếc điện thoại Nokia.
Lại gọi điện thoại đi.
Một lát sau, điện thoại gọi lại.
“Nói đi”. Giọng nói dễ nghe của Giang Tước Nhi vang lên.
“Nhà họ Trần đã tìm thấy Triệu Lâm rồi, hình như Trần Cửu Kỳ đang trên đường đi đón đối phương!”, Gia Cát Bắc Thần lời ít ý nhiều.
“Tìm thấy rồi sao?”. Giọng nói của Giang Tước Nhi có chút kinh ngạc.
Tối qua vẫn còn nói có lẽ phải tìm được.
Nhưng nhà họ Trần đã tìm một năm trời rồi mà vẫn không có tin tức, hôm nay thì tốt rồi, vừa mới sáng sớm đã có tin tức.
“Đúng vậy! Thượng chủ, tôi cảm thấy... tôi chỉ sợ không thể hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì sự xuất hiện của bác sĩ Kiều và nhà họ Triệu, khiến cho tình cảnh của tôi có hơi gượng gạo.
Tôi không giúp được nhà họ Trần thì không có cách nào tiến lại gần hơn với bọn họ
Như thế này...... Tôi sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ mà anh đã giao”.
Gia Cát Bắc Thần lộ vẻ khó xử, cẩn thận nói.
/229
|