“Anh tạm thời không cần xen vào chuyện kia.”
“Nhiệm vụ hiện giờ của anh là giúp tôi xác nhận Triệu Lâm trông như thế nào, tốt nhất là có ảnh chụp của anh ta, nếu có thêm địa chỉ hoặc phương thức liên lạc của anh ta nữa thì tính cho anh hoàn thành nhiệm vụ B+.” Giang Tước Nhi nói.
“Lấy ảnh chụp, điện thoại, địa chỉ của Triệu Lâm là tính hoàn thành nhiệm vụ B+?” Hô hấp Gia Cát Bäc Thần hơi dồn dập.
Nhiệm vụ B+ có khen thưởng cực kì phong phú.
Trước đây anh ta phải tốn rất nhiều công sức mới có thể hoàn thành nhiệm vụ cùng loại trong tay Giang Tước Nhi.
Sao lần này lại đơn giản như vậy?
“Nếu có tin tức thì nhớ báo cho tôi biết.” Nói xong, Giang Tước Nhi liền tắt máy.
Cùng lúc đó, Triệu Lâm ra ngoài ăn một bữa thức ăn nhanh. Bây giờ đã là giữa trưa, anh định gọi taxi đi nhà họ Trần.
Vương Thánh Thủ vừa gọi điện thoại cho anh nói là ông
ấy đang trên đường đi.
Triệu Lâm mới đứng ở bên đường chờ xe thì hai chiếc Porsche màu trắng đen trùng hợp dừng bên cạnh anh để chờ đèn đỏ.
Chủ của hai chiếc xe thể thao hạng sang kia chính là Lý Sơ Ảnh và Trần Thi Mạn.
“Triệu Lâm?”
Lý Sơ Ảnh vốn đang đợi đèn đỏ, chợt thấy Triệu Lâm đứng gần xe mình, đầu tiên là sửng sốt, sau đó không nhịn được. bật cười.
Cô và Trần Thi Mạn vừa mới ăn trưa xong thì đã gặp được anh?
Miếu thành nam linh quá đi!
Ngày mai cô phải đi miếu thành nam cảm ơn thần mới được.
“Sơ Ảnh? Trùng hợp thật, sao cô lại ở đây?” Triệu Lâm cũng rất ngạc nhiên, loại gặp nhau ngoài ý muốn này thật là trùng hợp.
“Tôi và Thi Mạn đi miếu thành nam cầu nguyện cho ông nội Thi Mạn. Bọn tôi mới vừa ăn trưa xong. Còn anh thì sao? Hôm nay anh không đi làm hả?” Lý Sơ Ảnh gỡ kính râm xuống, nói ra lý do rồi vội vàng hỏi.
Triệu Lâm nghe bọn họ nói là đi cầu nguyện cho ông n¡ Trần Thi Mạn thì gật nhẹ đầu, thuận miệng nói cho có nói: “Tôi có một số chuyện cần làm nên không đi bệnh viện.”
Lúc này, Trần Thi Mạn cũng thấy Triệu Lâm đứng bên cạnh giao lộ.
Khoảnh khắc nhìn thấy Triệu Lâm, sắc mặt cô ta đột nhiên tái nhợt, trong mắt hiện lên vài phần giận dữ.
Miếu thành nam Trung Châu thị linh ở chỗ nào?
Linh cái quỷ chứ linh!
Mình quỳ ba bức tượng, đốt ba mươi cây nhang, tốn ba vạn tệ, chỉ là vì không muốn gặp người đàn ông trước mắt lần
nào nữa.
Vậy mà chỉ mới đây thôi là đã ngoài ý muốn gặp được anh ta rồi?
Trần Thi Mạn tức muốn hộc máu. Cô ta cảm thấy đời trước mình có thể là thiếu nợ Triệu Lâm, cho nên kiếp này dù đi đâu cũng gặp anh ta.
“Nhiệm vụ hiện giờ của anh là giúp tôi xác nhận Triệu Lâm trông như thế nào, tốt nhất là có ảnh chụp của anh ta, nếu có thêm địa chỉ hoặc phương thức liên lạc của anh ta nữa thì tính cho anh hoàn thành nhiệm vụ B+.” Giang Tước Nhi nói.
“Lấy ảnh chụp, điện thoại, địa chỉ của Triệu Lâm là tính hoàn thành nhiệm vụ B+?” Hô hấp Gia Cát Bäc Thần hơi dồn dập.
Nhiệm vụ B+ có khen thưởng cực kì phong phú.
Trước đây anh ta phải tốn rất nhiều công sức mới có thể hoàn thành nhiệm vụ cùng loại trong tay Giang Tước Nhi.
Sao lần này lại đơn giản như vậy?
“Nếu có tin tức thì nhớ báo cho tôi biết.” Nói xong, Giang Tước Nhi liền tắt máy.
Cùng lúc đó, Triệu Lâm ra ngoài ăn một bữa thức ăn nhanh. Bây giờ đã là giữa trưa, anh định gọi taxi đi nhà họ Trần.
Vương Thánh Thủ vừa gọi điện thoại cho anh nói là ông
ấy đang trên đường đi.
Triệu Lâm mới đứng ở bên đường chờ xe thì hai chiếc Porsche màu trắng đen trùng hợp dừng bên cạnh anh để chờ đèn đỏ.
Chủ của hai chiếc xe thể thao hạng sang kia chính là Lý Sơ Ảnh và Trần Thi Mạn.
“Triệu Lâm?”
Lý Sơ Ảnh vốn đang đợi đèn đỏ, chợt thấy Triệu Lâm đứng gần xe mình, đầu tiên là sửng sốt, sau đó không nhịn được. bật cười.
Cô và Trần Thi Mạn vừa mới ăn trưa xong thì đã gặp được anh?
Miếu thành nam linh quá đi!
Ngày mai cô phải đi miếu thành nam cảm ơn thần mới được.
“Sơ Ảnh? Trùng hợp thật, sao cô lại ở đây?” Triệu Lâm cũng rất ngạc nhiên, loại gặp nhau ngoài ý muốn này thật là trùng hợp.
“Tôi và Thi Mạn đi miếu thành nam cầu nguyện cho ông nội Thi Mạn. Bọn tôi mới vừa ăn trưa xong. Còn anh thì sao? Hôm nay anh không đi làm hả?” Lý Sơ Ảnh gỡ kính râm xuống, nói ra lý do rồi vội vàng hỏi.
Triệu Lâm nghe bọn họ nói là đi cầu nguyện cho ông n¡ Trần Thi Mạn thì gật nhẹ đầu, thuận miệng nói cho có nói: “Tôi có một số chuyện cần làm nên không đi bệnh viện.”
Lúc này, Trần Thi Mạn cũng thấy Triệu Lâm đứng bên cạnh giao lộ.
Khoảnh khắc nhìn thấy Triệu Lâm, sắc mặt cô ta đột nhiên tái nhợt, trong mắt hiện lên vài phần giận dữ.
Miếu thành nam Trung Châu thị linh ở chỗ nào?
Linh cái quỷ chứ linh!
Mình quỳ ba bức tượng, đốt ba mươi cây nhang, tốn ba vạn tệ, chỉ là vì không muốn gặp người đàn ông trước mắt lần
nào nữa.
Vậy mà chỉ mới đây thôi là đã ngoài ý muốn gặp được anh ta rồi?
Trần Thi Mạn tức muốn hộc máu. Cô ta cảm thấy đời trước mình có thể là thiếu nợ Triệu Lâm, cho nên kiếp này dù đi đâu cũng gặp anh ta.
/229
|