Từ ngoài cửa bước vào là một nữ tử một thân bạch y phiêu dật, dung nhan tuyệt sắc, ánh mắt mê hoặc khiến người ta bị cuốn vào, ba nghìn sợi tóc khẽ tung bay trong gió. Nàng xinh đẹp tuyệt trần, khiến người khác hít thở không thông nhưng lại lạnh lùng đến mức người ta không giám nhìn thẳng.
“ Tham kiến Phượng Đan công chúa.” Trừ bỏ hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử và sứ giả, tất cả mọi người đều quỳ xuống hành lễ. Nhưng nàng lại không quan tâm mà cứ thế từng bước đi về phía ghế ngồi bên cạnh Phượng Quân Long.
“ Miễn lễ.” Một lát sau, thanh âm trong trẻo vang lên.
“ Đại tỷ, đã lâu không gặp.” Phượng Ngọc Như hướng mắt về phía Ngọc Diễm nhẹ nhàng nói. Ánh mắt lóe lên tia sáng kì dị.
“ Ừ.” Ngọc Diễm chẳng nói gì mà chỉ gật đầu nhẹ. Toàn bộ đại điện lâm vào không khí quỷ dị.
“Trẫm không ngờ lần này lại có thể may mắn được tiếp đón cùng lúc Thiên Dật Vương, Vân Thái Tử và Dạ Vương như vậy. Nếu có chỗ nào bất tiện các vị sứ giả có thể kiến nghị với trẫm.” Phượng Quân Vũ cất lời đánh tan không khí quỷ dị này.
“Đa tạ Phượng đế.” Đoàn sứ giả chắp tay cảm tạ.
“Hoàng bá bá, Lam Tình muốn vì mọi người hiến vũ.” Phượng Lam Tình bỗng nhiên đứng dậy.
“Hảo. Tài năng vũ của con nổi danh khấp thiên hạ, mỗi lần xêm đều khiến trẫm kinh ngạc, không biết lần này còn có gì kinh ngạc hơn không đây.” Phượng Quân vũ cười lớn.
“Vâng hoàng bá bá, con xin phép đi chuẩn bị.” Nói rồi Phượng Lam Tình lập tức đi ra ngoài.
“Phụ hoàng, Ngọc Như nguyện hiến cầm vì mọi người trong lúc chờ đợi biểu muội.” Phượng Ngọc Như đứng dậy nhẹ nhàng nói. Nếu đã nói về cầm thì trong thiên hạ này nếu Phượng Ngọc Như đúng thứ hai thì ai dám đứng thứ nhất.
“Hảo.” Phượng Ngọc Như bước ra giữa đại điện. Từng ngón tay trắng noãn đặt nhẹ lên những dây đàn. ‘Thiên địa hữu tình’ khúc cầm nhẹ nhàng chậm rãi có lúc dồn dập cứ thế mà đi vào lòng mỗi người. Phượng Ngọc Như một thân lam y khẽ bay trông gió, dung nhan bỗng chốc trở nên diễm lệ. Khúc nhạc vừa dứt, ánh mắt của Phượng Ngọc Như liền hướng về phía người đó, nhưng căn bản người đó lại không nhìn nàng, mặc những tiếng vỗ tay, lời khen vang lên không dứt. Ngọc Như buồn bã trở về chỗ ngồi. Một lát sau, Phượng Lam Tình liền bước vào với bộ vũ y màu hồng phấn.
“Ngọc Như biểu tỷ, tỷ có thể giúp muội không?”
“Hảo.” Phượng Ngọc Như đương nhiên hiểu ý của Phượng Lam Tình mà đem cầm ra.
Phượng Lam Tình nhẹ nhàng nhảy múa trên nền nhạc của Phượng Ngọc Như. Từng độnng tác, từng cái xoay, từng cái nhún đều khiến người ta không thể rời mắt.
Ngọc Diễm ngồi ở phía trên nhíu mày, bản nhạc khi nãy của Phượng Ngọc Như như chất chứa toàn bộ tình cảm của nàng trong đó khiến người ta cảm thấy tâm hồn được thanh thản. Nhưng bản nhạc này lại đối lập hoàn toàn mặc dù kĩ thuật hoàn hảo nhưng tình cảm trong đó lại trống rỗng, y như một chiếc võ rỗng vậy. Rốt cuộc là vì sao mà trong thời gian ngắn như vậy, tâm tình của nàng ta lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy.
Tiếp đến là màn biểu diễn của thiên hạ đẹ nhất mỹ nhân- Bạch Hoa- Thiên kim tể tướng Phong Ly quốc. Mỹ nhân như hoa như ngọc ôm tàn tì bà nhẹ nhàng cất cao giọng hát, một quang cảnh đẹp đén nghẹt thở.
“Hảo. Quả nhiên là thiên kim Tể Tướng, tài năng hơn người.” Bài hát vừa kết thúc Hoàng Quân Vũ không tiếc lời khen ngợi .
“Tiểu nữ bêu xấu.” Bạch Hoa khẽ cúi đầu cảm tạ.
“ Bạch cô nương quả nhiên là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, không những xinh đẹp mà còn tài năng hơn người.” Hoàng Phủ Ngạn trên tay cầm ly rượi hướng Ngọc Diễm nói: “ Phong Ly quốc toàn những mỹ nhân xinh đẹp, giỏi giang. Phải chăng Phượng Đan công chúa cũng là một bụng tài hoa đi.”
Ngọc Diễm khẽ nhíu mày, muốn nàng biểu diễn ư, chỉ sợ bọn họ không có phúc phần đó.
“ Đúng vậy á! Đại tỷ từ nhỏ đã thông cầm kì thi họa. Muội dã may mắn một lần được nghe đại tỷ cầm, quả thật một lần khó quên.”
Phượng Ngọc Nhi không tiếc đem dầu đổ thêm vào lửa, đắc ý nói. Thực ra nàng biết từ trước đến giờ phụ hoàng chưa từng cho người dạy đại tỷ cầm kì thi họa. Nàng muốn xem lần này đại tỷ xoay sở thế nào.
“ Thì ra là vậy. Chi bằng Phượng Đan công chúa hãy khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt một phen.” Hoàng Phủ Ngạn bày ra vẻ mặt mong chờ nhìn Ngọc Diễm. Ngọc Diễm cười lạnh trong lòng, nàng ta nhìn thấy nàng cầm bao giờ. Muội muội Ngọc Nhi của nàng quả là người nói dối không cần viết nháp đi.
“ Thanh Y, mang cầm của ta đến đây.” Thanh Y theo lời Ngọc Diễm trở về Mẫu Đơn điện.
Thực ra Phượng Ngọc Như không hề biết cầm, kì, thi, họa là đích thân Hoàng Hậu dạy cho Ngọc Diễm. Mà tài năng của hoàng hậu năm đó khuynh diễm thế nào ai mà không biết.
“ Nữ nhân cũng đã biểu diễn tài nghệ rồi, cũng nên đến lượt nam nhân các người phải không?” Câu nói này quả nhiên cuồng vọng. Trong xã hội trọng nam khinh nữ này có nữ nhân nào giám ra lệnh cho nam nhân. Nhưng người này là Phượng Đan công chúa, đường đường là hộ quốc công chúa, quyền lực chỉ thua mỗi hoàng thượng. Người như vậy, kẻ nào có gan giám nói? Bất quá, trong mắt Phượng Đan thì nam nhân cũng như nữ nhân thôi, nàng không bao giờ nhận thiệt về mình. Với lại nếu muốn xem nàng biểu diễn thì họ cũng phải trả phí đi chứ.
“ Hảo. Vì khúc cầm của Phượng Đan công chúa, ta nguyện hiến một khúc tiêu.” Vân Phong cười sảng khoái nói.
“ Tùy Thái tử.” Từ xa, Thanh Y đã mang theo cầm tiến vào. Nhìn thấy cây cầm được khắc họa một bông mẫu đơn đỏ kia, mọi người không khỏi cảm thấy kinh hãi. Mẫu Đơn Cầm – một trong tứ đại nhạc cụ của thiên hạ không ngờ lại nằm trong tay vị hộ quốc công chúa này.
Ngọc Diễm từ đài cao từng bước đi xuống đại điện. Không thấy thì thôi, nếu đã thấy thì nàng sẽ cho họ biết thế nào là kinh diễm thật sự. Phượng Ngọc Nhi nhìn thấy cây cầm kia đến thất thần, trực giác mách bảo nàng rằng kế hoạch của mình sẽ thất bại.
“ Tham kiến Phượng Đan công chúa.” Trừ bỏ hoàng thượng, hoàng hậu, thái tử và sứ giả, tất cả mọi người đều quỳ xuống hành lễ. Nhưng nàng lại không quan tâm mà cứ thế từng bước đi về phía ghế ngồi bên cạnh Phượng Quân Long.
“ Miễn lễ.” Một lát sau, thanh âm trong trẻo vang lên.
“ Đại tỷ, đã lâu không gặp.” Phượng Ngọc Như hướng mắt về phía Ngọc Diễm nhẹ nhàng nói. Ánh mắt lóe lên tia sáng kì dị.
“ Ừ.” Ngọc Diễm chẳng nói gì mà chỉ gật đầu nhẹ. Toàn bộ đại điện lâm vào không khí quỷ dị.
“Trẫm không ngờ lần này lại có thể may mắn được tiếp đón cùng lúc Thiên Dật Vương, Vân Thái Tử và Dạ Vương như vậy. Nếu có chỗ nào bất tiện các vị sứ giả có thể kiến nghị với trẫm.” Phượng Quân Vũ cất lời đánh tan không khí quỷ dị này.
“Đa tạ Phượng đế.” Đoàn sứ giả chắp tay cảm tạ.
“Hoàng bá bá, Lam Tình muốn vì mọi người hiến vũ.” Phượng Lam Tình bỗng nhiên đứng dậy.
“Hảo. Tài năng vũ của con nổi danh khấp thiên hạ, mỗi lần xêm đều khiến trẫm kinh ngạc, không biết lần này còn có gì kinh ngạc hơn không đây.” Phượng Quân vũ cười lớn.
“Vâng hoàng bá bá, con xin phép đi chuẩn bị.” Nói rồi Phượng Lam Tình lập tức đi ra ngoài.
“Phụ hoàng, Ngọc Như nguyện hiến cầm vì mọi người trong lúc chờ đợi biểu muội.” Phượng Ngọc Như đứng dậy nhẹ nhàng nói. Nếu đã nói về cầm thì trong thiên hạ này nếu Phượng Ngọc Như đúng thứ hai thì ai dám đứng thứ nhất.
“Hảo.” Phượng Ngọc Như bước ra giữa đại điện. Từng ngón tay trắng noãn đặt nhẹ lên những dây đàn. ‘Thiên địa hữu tình’ khúc cầm nhẹ nhàng chậm rãi có lúc dồn dập cứ thế mà đi vào lòng mỗi người. Phượng Ngọc Như một thân lam y khẽ bay trông gió, dung nhan bỗng chốc trở nên diễm lệ. Khúc nhạc vừa dứt, ánh mắt của Phượng Ngọc Như liền hướng về phía người đó, nhưng căn bản người đó lại không nhìn nàng, mặc những tiếng vỗ tay, lời khen vang lên không dứt. Ngọc Như buồn bã trở về chỗ ngồi. Một lát sau, Phượng Lam Tình liền bước vào với bộ vũ y màu hồng phấn.
“Ngọc Như biểu tỷ, tỷ có thể giúp muội không?”
“Hảo.” Phượng Ngọc Như đương nhiên hiểu ý của Phượng Lam Tình mà đem cầm ra.
Phượng Lam Tình nhẹ nhàng nhảy múa trên nền nhạc của Phượng Ngọc Như. Từng độnng tác, từng cái xoay, từng cái nhún đều khiến người ta không thể rời mắt.
Ngọc Diễm ngồi ở phía trên nhíu mày, bản nhạc khi nãy của Phượng Ngọc Như như chất chứa toàn bộ tình cảm của nàng trong đó khiến người ta cảm thấy tâm hồn được thanh thản. Nhưng bản nhạc này lại đối lập hoàn toàn mặc dù kĩ thuật hoàn hảo nhưng tình cảm trong đó lại trống rỗng, y như một chiếc võ rỗng vậy. Rốt cuộc là vì sao mà trong thời gian ngắn như vậy, tâm tình của nàng ta lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy.
Tiếp đến là màn biểu diễn của thiên hạ đẹ nhất mỹ nhân- Bạch Hoa- Thiên kim tể tướng Phong Ly quốc. Mỹ nhân như hoa như ngọc ôm tàn tì bà nhẹ nhàng cất cao giọng hát, một quang cảnh đẹp đén nghẹt thở.
“Hảo. Quả nhiên là thiên kim Tể Tướng, tài năng hơn người.” Bài hát vừa kết thúc Hoàng Quân Vũ không tiếc lời khen ngợi .
“Tiểu nữ bêu xấu.” Bạch Hoa khẽ cúi đầu cảm tạ.
“ Bạch cô nương quả nhiên là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, không những xinh đẹp mà còn tài năng hơn người.” Hoàng Phủ Ngạn trên tay cầm ly rượi hướng Ngọc Diễm nói: “ Phong Ly quốc toàn những mỹ nhân xinh đẹp, giỏi giang. Phải chăng Phượng Đan công chúa cũng là một bụng tài hoa đi.”
Ngọc Diễm khẽ nhíu mày, muốn nàng biểu diễn ư, chỉ sợ bọn họ không có phúc phần đó.
“ Đúng vậy á! Đại tỷ từ nhỏ đã thông cầm kì thi họa. Muội dã may mắn một lần được nghe đại tỷ cầm, quả thật một lần khó quên.”
Phượng Ngọc Nhi không tiếc đem dầu đổ thêm vào lửa, đắc ý nói. Thực ra nàng biết từ trước đến giờ phụ hoàng chưa từng cho người dạy đại tỷ cầm kì thi họa. Nàng muốn xem lần này đại tỷ xoay sở thế nào.
“ Thì ra là vậy. Chi bằng Phượng Đan công chúa hãy khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt một phen.” Hoàng Phủ Ngạn bày ra vẻ mặt mong chờ nhìn Ngọc Diễm. Ngọc Diễm cười lạnh trong lòng, nàng ta nhìn thấy nàng cầm bao giờ. Muội muội Ngọc Nhi của nàng quả là người nói dối không cần viết nháp đi.
“ Thanh Y, mang cầm của ta đến đây.” Thanh Y theo lời Ngọc Diễm trở về Mẫu Đơn điện.
Thực ra Phượng Ngọc Như không hề biết cầm, kì, thi, họa là đích thân Hoàng Hậu dạy cho Ngọc Diễm. Mà tài năng của hoàng hậu năm đó khuynh diễm thế nào ai mà không biết.
“ Nữ nhân cũng đã biểu diễn tài nghệ rồi, cũng nên đến lượt nam nhân các người phải không?” Câu nói này quả nhiên cuồng vọng. Trong xã hội trọng nam khinh nữ này có nữ nhân nào giám ra lệnh cho nam nhân. Nhưng người này là Phượng Đan công chúa, đường đường là hộ quốc công chúa, quyền lực chỉ thua mỗi hoàng thượng. Người như vậy, kẻ nào có gan giám nói? Bất quá, trong mắt Phượng Đan thì nam nhân cũng như nữ nhân thôi, nàng không bao giờ nhận thiệt về mình. Với lại nếu muốn xem nàng biểu diễn thì họ cũng phải trả phí đi chứ.
“ Hảo. Vì khúc cầm của Phượng Đan công chúa, ta nguyện hiến một khúc tiêu.” Vân Phong cười sảng khoái nói.
“ Tùy Thái tử.” Từ xa, Thanh Y đã mang theo cầm tiến vào. Nhìn thấy cây cầm được khắc họa một bông mẫu đơn đỏ kia, mọi người không khỏi cảm thấy kinh hãi. Mẫu Đơn Cầm – một trong tứ đại nhạc cụ của thiên hạ không ngờ lại nằm trong tay vị hộ quốc công chúa này.
Ngọc Diễm từ đài cao từng bước đi xuống đại điện. Không thấy thì thôi, nếu đã thấy thì nàng sẽ cho họ biết thế nào là kinh diễm thật sự. Phượng Ngọc Nhi nhìn thấy cây cầm kia đến thất thần, trực giác mách bảo nàng rằng kế hoạch của mình sẽ thất bại.
/5
|