Oanh!
Khí thế cường đại tăng lên theo từng bước chân của hắn, cuồng phong nổi lên khắp rừng luyện ngục.
Sắc mặt các thành viên tiểu đội luyện ngục đều thay đổi, dưới sự ảnh hưởng của khí thế cường đại này, hô hấp cũng trở nên cực kì khó khăn...
Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao Hỏa văn quả ra đây! Lão giả thu lại ý cười, mặt không biểu tình nhìn nữ tử trước mắt.
Mộ Như Nguyệt ngước nhìn lão giả, ánh mắt lạnh băng: Có bản lĩnh cứ đến mà lấy.
Ha ha! Lão giả cười to hai tiếng, Không tệ, thật không tệ, lão phu đã lâu không gặp được hậu bối can đảm như vậy, đáng tiếc, lão phu không phải loại người biết thương hại người khác, bất luận thế nào, ta nhất quyết đoạt được Hỏa văn quả, nếu ngươi không chịu giao ra, vậy....lão phu cũng chỉ có thể ra tay thôi!
Cuồng phong hóa thành kiếm khí sắc bén đánh úp về phía Mộ Như Nguyệt.
Trong khoảnh khắc này, không khí như ngưng đọng, nữ tử lạnh lùng nhìn kiếm khí đánh tới, không nhanh không chậm giơ tay lên.
Một thanh kiếm lớn đột nhiên xuất hiện trong tay nàng, ngọn lửa đỏ từ chuôi kiếm lan ra, bao trùm cả không gian xung quanh nàng.
Đột nhiên, ngọn lửa đỏ hóa thành một thanh kiếm khổng lồ chém xuống...
Thời khắc đó, núi rừng rung chuyển, cả khu rừng chấn động vài cái....
Lão giả hơi sửng sốt, có lẽ không ngờ Mộ Như Nguyệt có thể chặn được công kích của mình, nhưng như vậy thì sao? Hắn vẫn chưa dùng toàn lực.
Nha đầu, thực lực của ngươi không tồi, thế mà đã là một linh nguyên!
Linh nguyên!
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Mộ Như Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ chấn động sâu sắc, hiển nhiên không ngờ nàng lại là một linh nguyên.
Linh nguyên trẻ tuổi như thế, chẳng lẽ thời tiết luyện ngục sắp thay đổi rồi?
Hừ! Lão giả hừ lạnh, Bất quá, dù ngươi là thiên tài thì cũng phải chết tại đây thôi.
Lúc nói chuyện, khí thế trên người hắn lại tản ra, thân thể chợt lóe nhằm về phía Mộ Như Nguyệt, thời điểm nàng xoay người, bàn tay hắn nổi lên cuồng phong kịch liệt, lần nữa đánh về phía Mộ Như Nguyệt.
Mộ cô nương, cẩn thận!
Ân Phong biến sắc, nhịn không được mở miệng nhắc nhở, ngay tại thời điểm tay lão giả tới gần trước mặt Mộ Như Nguyệt, trên người nàng bắt đầu nổi lên ngọn lửa mãnh liệt, bức hắn lui về sau mấy bước!
Giờ khắc này, sắc mặt lão giả rốt cuộc trở nên nặng nề, không còn khinh thường như lúc đầu nữa.
Vốn nghĩ rằng đối phó với một linh nguyên như ngươi không cần hao tốn bao nhiêu khí lực, bây giờ xem ra, không thể không vận dụng bản lĩnh chân thật...
Hắn cười lạnh, giơ tay lên, một thanh trường kiếm bỗng xuất hiện trong tay hắn.
Y phục bay múa, quanh thân tràn ngập hơi thở quỷ dị.
Nha đầu thúi, ngươi đã nhiều lần tránh thoát công kích của ta, lần này ngươi nhất định phải chết!
Oanh!
Lão giả vung kiếm, cuồng phong mang đất đá, lá cây, nhổ cả cây cối xung quanh cuốn lên không trung thành một mảnh đen đặc...
Thiên địa giờ khắc này ảm đạm thất sắc, giống như tận thế, cơn lốc trên không trung dần dần hình thành một trận gió lốc tựa như có thể phá hủy cả rừng luyện ngục.
Khí thế cường đại tăng lên theo từng bước chân của hắn, cuồng phong nổi lên khắp rừng luyện ngục.
Sắc mặt các thành viên tiểu đội luyện ngục đều thay đổi, dưới sự ảnh hưởng của khí thế cường đại này, hô hấp cũng trở nên cực kì khó khăn...
Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao Hỏa văn quả ra đây! Lão giả thu lại ý cười, mặt không biểu tình nhìn nữ tử trước mắt.
Mộ Như Nguyệt ngước nhìn lão giả, ánh mắt lạnh băng: Có bản lĩnh cứ đến mà lấy.
Ha ha! Lão giả cười to hai tiếng, Không tệ, thật không tệ, lão phu đã lâu không gặp được hậu bối can đảm như vậy, đáng tiếc, lão phu không phải loại người biết thương hại người khác, bất luận thế nào, ta nhất quyết đoạt được Hỏa văn quả, nếu ngươi không chịu giao ra, vậy....lão phu cũng chỉ có thể ra tay thôi!
Cuồng phong hóa thành kiếm khí sắc bén đánh úp về phía Mộ Như Nguyệt.
Trong khoảnh khắc này, không khí như ngưng đọng, nữ tử lạnh lùng nhìn kiếm khí đánh tới, không nhanh không chậm giơ tay lên.
Một thanh kiếm lớn đột nhiên xuất hiện trong tay nàng, ngọn lửa đỏ từ chuôi kiếm lan ra, bao trùm cả không gian xung quanh nàng.
Đột nhiên, ngọn lửa đỏ hóa thành một thanh kiếm khổng lồ chém xuống...
Thời khắc đó, núi rừng rung chuyển, cả khu rừng chấn động vài cái....
Lão giả hơi sửng sốt, có lẽ không ngờ Mộ Như Nguyệt có thể chặn được công kích của mình, nhưng như vậy thì sao? Hắn vẫn chưa dùng toàn lực.
Nha đầu, thực lực của ngươi không tồi, thế mà đã là một linh nguyên!
Linh nguyên!
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Mộ Như Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ chấn động sâu sắc, hiển nhiên không ngờ nàng lại là một linh nguyên.
Linh nguyên trẻ tuổi như thế, chẳng lẽ thời tiết luyện ngục sắp thay đổi rồi?
Hừ! Lão giả hừ lạnh, Bất quá, dù ngươi là thiên tài thì cũng phải chết tại đây thôi.
Lúc nói chuyện, khí thế trên người hắn lại tản ra, thân thể chợt lóe nhằm về phía Mộ Như Nguyệt, thời điểm nàng xoay người, bàn tay hắn nổi lên cuồng phong kịch liệt, lần nữa đánh về phía Mộ Như Nguyệt.
Mộ cô nương, cẩn thận!
Ân Phong biến sắc, nhịn không được mở miệng nhắc nhở, ngay tại thời điểm tay lão giả tới gần trước mặt Mộ Như Nguyệt, trên người nàng bắt đầu nổi lên ngọn lửa mãnh liệt, bức hắn lui về sau mấy bước!
Giờ khắc này, sắc mặt lão giả rốt cuộc trở nên nặng nề, không còn khinh thường như lúc đầu nữa.
Vốn nghĩ rằng đối phó với một linh nguyên như ngươi không cần hao tốn bao nhiêu khí lực, bây giờ xem ra, không thể không vận dụng bản lĩnh chân thật...
Hắn cười lạnh, giơ tay lên, một thanh trường kiếm bỗng xuất hiện trong tay hắn.
Y phục bay múa, quanh thân tràn ngập hơi thở quỷ dị.
Nha đầu thúi, ngươi đã nhiều lần tránh thoát công kích của ta, lần này ngươi nhất định phải chết!
Oanh!
Lão giả vung kiếm, cuồng phong mang đất đá, lá cây, nhổ cả cây cối xung quanh cuốn lên không trung thành một mảnh đen đặc...
Thiên địa giờ khắc này ảm đạm thất sắc, giống như tận thế, cơn lốc trên không trung dần dần hình thành một trận gió lốc tựa như có thể phá hủy cả rừng luyện ngục.
/1551
|