Mọi người nhất thời ngây dại, ngơ ngác nhìn trận gió lốc khổng lồ trên không trung.
Đây... đây chính là thực lực của cường giả vô thượng? Cường đại, chấn động lòng người như thế, khó trách trên thế giới này có rất nhiều người hướng tới loại lực lượng này...
Thực lực như vậy, đủ phá hủy cả thế giới chỉ trong một sớm một chiều.
Oanh!
Cơn lốc màu đen quét qua, trong lòng mọi người đều sợ hãi nhưng không có cách nào bỏ chạy, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó quét về phía mình...
Thời điểm mọi người cho rằng mình hẳn phải chết, đột nhiên một thân ảnh bạch y lướt qua, xuất hiện trong tầm mắt mọi người...
Vạt áo tung bay tựa như bông tuyết lơ lửng trên không trung.
Cơn lốc màu đen lập tức cắn nuốt thân thể nữ tử, tia sáng chói mắt từ trong cơn lốc bắn ra, mọi người theo bản năng che mắt lại...
Thật lâu sau, ánh sáng tắt đi, mọi người đều quay đầu lại nhìn bạch y nữ tử đứng yên dưới cuồng phong.
Phụt!
Đột nhiên, nàng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể chậm rãi ngã xuống đất...
Con ngươi Lãnh Diễm co rụt lại, hình ảnh nữ tử che chắn trước mặt bọn họ làm trái tim lạnh băng của hắn run sợ.
Bọn họ giúp nàng là vì báo đáp ân cứu mạng của nàng, nhưng hiện tại, nàng lại cứu bọn họ một lần nữa...
Mộ cô nương!
Đám người Ân Phong đồng loạt biến sắc.
Tựa như không ngờ vào thời khắc mấu chốt, Mộ Như Nguyệt lại xả thân cứu giúp... Ha ha! lão giả nhìn Mộ Như Nguyệt ngã trên mặt đất, cười ha ha nói, Ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của ta! Đối địch với ta, chỉ có một kết cục như vậy.
Phanh!
Thời điểm Mộ Như Nguyệt suýt ngã xuống, trường kiếm trong tay nàng mạnh mẽ cắm vào mặt đất, mái tóc rối dán vào gương mặt nàng, mặc dù chật vật như thế cũng không che giấu được một thân phong hoa tuyệt đại.
Không! Không có khả năng!
Lão giả trợn to mắt, một chiêu vừa rồi hắn đã dùng toàn bộ lực lượng, vậy mà nữ nhân này còn chưa chết?
Ngươi đánh đủ chưa? Mộ Như Nguyệt cúi đầu xuống, khóe môi gợi lên nụ cười mỉa mai, Vậy kế tiếp, có phải nên đến lượt ta hay không?
Nàng chống kiếm chậm rãi đứng lên, ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe môi, mỉm cười nhìn về phía lão giả.
Thực lực của ngươi quả thật rất mạnh, cũng được coi là cường đại trong giới vô thượng, bất quá, ta cũng đúng lúc mượn trận đấu này để trưởng thành nhanh hơn.
Thân thể lão giả chấn động, vừa ngước mắt lên, thân ảnh bạch y kia đã đến trước mặt.
Lão giả vội vàng nâng trường kiếm trong tay lên, đang một tiếng, ánh lửa tóe ra, phản chiếu khuôn mặt già nua của hắn.
Hắn nhìn chằm chằm nữ tử tuyệt sắc trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: Ngươi thật sự là cảnh giới linh nguyên?
Một người ở cảnh giới linh nguyên mà có thể sống sót dưới sự công kích toàn lực của hắn, này căn bản là thần thoại!
Cam đoan không giả , Mộ Như Nguyệt cười lạnh, Không thể giết ta là do ngươi không đủ thực lực, mặc dù vậy vẫn khiến ra bị thương không nhẹ, nhưng mà...
Phanh!
Mộ Như Nguyệt dùng sức đẩy một cái, hai người đều lui về phía sau vài bước, nàng lập tức lấy ra một viên đan dược ăn vào, khí thế trên người đột nhiên tăng lên.
Đây... đây chính là thực lực của cường giả vô thượng? Cường đại, chấn động lòng người như thế, khó trách trên thế giới này có rất nhiều người hướng tới loại lực lượng này...
Thực lực như vậy, đủ phá hủy cả thế giới chỉ trong một sớm một chiều.
Oanh!
Cơn lốc màu đen quét qua, trong lòng mọi người đều sợ hãi nhưng không có cách nào bỏ chạy, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó quét về phía mình...
Thời điểm mọi người cho rằng mình hẳn phải chết, đột nhiên một thân ảnh bạch y lướt qua, xuất hiện trong tầm mắt mọi người...
Vạt áo tung bay tựa như bông tuyết lơ lửng trên không trung.
Cơn lốc màu đen lập tức cắn nuốt thân thể nữ tử, tia sáng chói mắt từ trong cơn lốc bắn ra, mọi người theo bản năng che mắt lại...
Thật lâu sau, ánh sáng tắt đi, mọi người đều quay đầu lại nhìn bạch y nữ tử đứng yên dưới cuồng phong.
Phụt!
Đột nhiên, nàng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể chậm rãi ngã xuống đất...
Con ngươi Lãnh Diễm co rụt lại, hình ảnh nữ tử che chắn trước mặt bọn họ làm trái tim lạnh băng của hắn run sợ.
Bọn họ giúp nàng là vì báo đáp ân cứu mạng của nàng, nhưng hiện tại, nàng lại cứu bọn họ một lần nữa...
Mộ cô nương!
Đám người Ân Phong đồng loạt biến sắc.
Tựa như không ngờ vào thời khắc mấu chốt, Mộ Như Nguyệt lại xả thân cứu giúp... Ha ha! lão giả nhìn Mộ Như Nguyệt ngã trên mặt đất, cười ha ha nói, Ngươi tuyệt đối không phải đối thủ của ta! Đối địch với ta, chỉ có một kết cục như vậy.
Phanh!
Thời điểm Mộ Như Nguyệt suýt ngã xuống, trường kiếm trong tay nàng mạnh mẽ cắm vào mặt đất, mái tóc rối dán vào gương mặt nàng, mặc dù chật vật như thế cũng không che giấu được một thân phong hoa tuyệt đại.
Không! Không có khả năng!
Lão giả trợn to mắt, một chiêu vừa rồi hắn đã dùng toàn bộ lực lượng, vậy mà nữ nhân này còn chưa chết?
Ngươi đánh đủ chưa? Mộ Như Nguyệt cúi đầu xuống, khóe môi gợi lên nụ cười mỉa mai, Vậy kế tiếp, có phải nên đến lượt ta hay không?
Nàng chống kiếm chậm rãi đứng lên, ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết máu ở khóe môi, mỉm cười nhìn về phía lão giả.
Thực lực của ngươi quả thật rất mạnh, cũng được coi là cường đại trong giới vô thượng, bất quá, ta cũng đúng lúc mượn trận đấu này để trưởng thành nhanh hơn.
Thân thể lão giả chấn động, vừa ngước mắt lên, thân ảnh bạch y kia đã đến trước mặt.
Lão giả vội vàng nâng trường kiếm trong tay lên, đang một tiếng, ánh lửa tóe ra, phản chiếu khuôn mặt già nua của hắn.
Hắn nhìn chằm chằm nữ tử tuyệt sắc trước mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: Ngươi thật sự là cảnh giới linh nguyên?
Một người ở cảnh giới linh nguyên mà có thể sống sót dưới sự công kích toàn lực của hắn, này căn bản là thần thoại!
Cam đoan không giả , Mộ Như Nguyệt cười lạnh, Không thể giết ta là do ngươi không đủ thực lực, mặc dù vậy vẫn khiến ra bị thương không nhẹ, nhưng mà...
Phanh!
Mộ Như Nguyệt dùng sức đẩy một cái, hai người đều lui về phía sau vài bước, nàng lập tức lấy ra một viên đan dược ăn vào, khí thế trên người đột nhiên tăng lên.
/1551
|