Bá!
Bá bá bá!
Đúng lúc này, bỗng nhiên có mấy thân ảnh màu đen từ trong ma đàm nhảy ra, toàn thân giống như dính mực, nhìn không ra bộ dạng vốn có...
Ha ha ha!
Nam nhân trung niên cười điên cuồng: Giết đi, các ngươi giết sạch tất cả người trên đại lục này đi! Cho bọn họ chôn cùng nàng! Dù sao người ra tay không phải là ta, bên thần giới cũng sẽ không ai biết những chuyện ta làm...
Ở thần giới có quy định, người của thần giới không thể tùy tiện ra tay với người thường, càng không thể để lộ thân phận của mình trước mặt họ, nếu không sẽ bị các thế lực thần giới liên hợp tru sát.
Chính vì vậy mới đảm bảo nơi này không bị người thần giới hủy diệt...
Nhìn những thân ảnh từ trong ma đàm nhảy ra, nam nhân cười càng thêm điên cuồng: Phỏng chừng vĩnh viễn không ai biết, cánh cửa Ma giới lại ở trong Bắc Ma cung, tuy đây chỉ là ma sơ cấp nhất nhưng cũng đủ để tru sát cả đại lục này...
Giờ khắc này, đám người Tử Thiên Cảnh còn chưa biết nguy cơ sắp đến, đang khẩn trương nhìn chằm chằm hai người đối chiến trên không trung...
Tới...
Đúng lúc này, bên tai truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Mộ Dung Thanh Sơ: Tai ương diệt thế, rốt cuộc đã đến!
Ngoài đôi phu thê này ra, sợ là không ai có thể ngăn cản được.
Mộ Dung Thanh Sơ liễm mắt, hiện lên tia lo lắng, không biết khi nào nàng mới trở về...
Tai ương diệt thế?
Tử Thược sửng sốt, vừa định mở miệng hỏi thì đột nhiên cảm nhận được vô số khí thế lạnh lẽo khuếch tán, toàn thân nàng chấn động, vội vàng quay đầu nhìn về phía xa....
Mấy thân ảnh màu đen lọt vào tầm mắt nàng làm con ngươi nàng co rụt lại.
Này... đây là...
Bán thần, trời ạ, toàn bộ đều là bán thần! Không đúng, các ngươi xem, những người đi đằng trước hình như thực lực còn cao hơn nữa, cao hơn bán thần... Làm sao có thể? Không chỉ Đông Đảo mà Trung Châu mấy vạn năm qua cũng chưa từng có thần xuất hiện!
Võ thần!
Đó là tồn tại cường đại cỡ nào?
Nghe nói thời viễn cổ, có võ thần tồn tại ở thế giới này, nhưng sau đó trải qua một trận đại chiến ma thần kéo dài rất lâu, từ đó về sau, bất luận là ma hay thần đều hoàn toàn biến mất...
Hiện tại, sao có thể xuất hiện nhiều cường giả võ thần như vậy?
Phanh!
Dạ Vô Trần ngăn chặn công kích của Bắc Quân, lui về phía sau vài bước, sau khi nhìn thấy mấy thân ảnh màu đen trải khắp bầu trời phía xa, dung nhan tuấn mỹ trở nên âm trầm.
Chỉ một Bắc Quân, muốn giết cũng cần tốn một khoảng thời gian nhất định, bây giờ lại xuất hiện thêm nhiều bán thần như vậy...
Hắn than nhẹ một tiếng, nở nụ cười nhạt tà mị: Xem ra lần này có chút phiền toái.
Phụ thân!
Đường ca!
Tử Thiên Cảnh nhịn không được hô lên, ánh mắt lo lắng.
Ý cười trên môi Dạ Vô Trần chậm rãi biến mất, hai mắt nhìn chằm chằm đám hắc y đang đến. Không đợi hắn kịp nói gì, Bắc Quân đã cười phá lên.
Ha ha, xem ra hắn đã thành công, Dạ Vô Trần, cho dù thực lực của ngươi hiện tại rất mạnh nhưng hôm nay nhất định là ngày chết của các ngươi!
Oanh!
Khí thế cường hãn từ bốn phương tám hướng tràn tới, bao vây Dạ Vô Trần...
Đúng lúc này, hắn dường như cảm nhận được gì đó, thân thể hơi cứng đờ, chậm rãi xoay người lại...
Bá bá bá!
Đúng lúc này, bỗng nhiên có mấy thân ảnh màu đen từ trong ma đàm nhảy ra, toàn thân giống như dính mực, nhìn không ra bộ dạng vốn có...
Ha ha ha!
Nam nhân trung niên cười điên cuồng: Giết đi, các ngươi giết sạch tất cả người trên đại lục này đi! Cho bọn họ chôn cùng nàng! Dù sao người ra tay không phải là ta, bên thần giới cũng sẽ không ai biết những chuyện ta làm...
Ở thần giới có quy định, người của thần giới không thể tùy tiện ra tay với người thường, càng không thể để lộ thân phận của mình trước mặt họ, nếu không sẽ bị các thế lực thần giới liên hợp tru sát.
Chính vì vậy mới đảm bảo nơi này không bị người thần giới hủy diệt...
Nhìn những thân ảnh từ trong ma đàm nhảy ra, nam nhân cười càng thêm điên cuồng: Phỏng chừng vĩnh viễn không ai biết, cánh cửa Ma giới lại ở trong Bắc Ma cung, tuy đây chỉ là ma sơ cấp nhất nhưng cũng đủ để tru sát cả đại lục này...
Giờ khắc này, đám người Tử Thiên Cảnh còn chưa biết nguy cơ sắp đến, đang khẩn trương nhìn chằm chằm hai người đối chiến trên không trung...
Tới...
Đúng lúc này, bên tai truyền đến thanh âm nhàn nhạt của Mộ Dung Thanh Sơ: Tai ương diệt thế, rốt cuộc đã đến!
Ngoài đôi phu thê này ra, sợ là không ai có thể ngăn cản được.
Mộ Dung Thanh Sơ liễm mắt, hiện lên tia lo lắng, không biết khi nào nàng mới trở về...
Tai ương diệt thế?
Tử Thược sửng sốt, vừa định mở miệng hỏi thì đột nhiên cảm nhận được vô số khí thế lạnh lẽo khuếch tán, toàn thân nàng chấn động, vội vàng quay đầu nhìn về phía xa....
Mấy thân ảnh màu đen lọt vào tầm mắt nàng làm con ngươi nàng co rụt lại.
Này... đây là...
Bán thần, trời ạ, toàn bộ đều là bán thần! Không đúng, các ngươi xem, những người đi đằng trước hình như thực lực còn cao hơn nữa, cao hơn bán thần... Làm sao có thể? Không chỉ Đông Đảo mà Trung Châu mấy vạn năm qua cũng chưa từng có thần xuất hiện!
Võ thần!
Đó là tồn tại cường đại cỡ nào?
Nghe nói thời viễn cổ, có võ thần tồn tại ở thế giới này, nhưng sau đó trải qua một trận đại chiến ma thần kéo dài rất lâu, từ đó về sau, bất luận là ma hay thần đều hoàn toàn biến mất...
Hiện tại, sao có thể xuất hiện nhiều cường giả võ thần như vậy?
Phanh!
Dạ Vô Trần ngăn chặn công kích của Bắc Quân, lui về phía sau vài bước, sau khi nhìn thấy mấy thân ảnh màu đen trải khắp bầu trời phía xa, dung nhan tuấn mỹ trở nên âm trầm.
Chỉ một Bắc Quân, muốn giết cũng cần tốn một khoảng thời gian nhất định, bây giờ lại xuất hiện thêm nhiều bán thần như vậy...
Hắn than nhẹ một tiếng, nở nụ cười nhạt tà mị: Xem ra lần này có chút phiền toái.
Phụ thân!
Đường ca!
Tử Thiên Cảnh nhịn không được hô lên, ánh mắt lo lắng.
Ý cười trên môi Dạ Vô Trần chậm rãi biến mất, hai mắt nhìn chằm chằm đám hắc y đang đến. Không đợi hắn kịp nói gì, Bắc Quân đã cười phá lên.
Ha ha, xem ra hắn đã thành công, Dạ Vô Trần, cho dù thực lực của ngươi hiện tại rất mạnh nhưng hôm nay nhất định là ngày chết của các ngươi!
Oanh!
Khí thế cường hãn từ bốn phương tám hướng tràn tới, bao vây Dạ Vô Trần...
Đúng lúc này, hắn dường như cảm nhận được gì đó, thân thể hơi cứng đờ, chậm rãi xoay người lại...
/1551
|