Nơi đó có một thân ảnh bạch y bước nhanh đến, chẳng mấy chốc đã xuất hiện trước mắt hắn...
Ánh mắt Dạ Vô Trần trở nên nhu hòa, khóe môi gợi lên nụ cười nhạt, tôn quý mà tà mị, dễ dàng lay động lòng người...
Ngươi đã trở lại?
Bạch y dừng lại trên không trung, nữ tử nhẹ nhàng nhấp môi, ánh mắt nhìn dung nhan tuấn mỹ phía trước, nhẹ giọng nói: Phải, ta đã trở lại...
Nàng đã trở lại, may mắn, cuối cùng cũng về kịp...
Thanh Sơ, Bạch Trạch, Cảnh Nhi, Tử Thược...
Mộ Như Nguyệt khẽ rũ mắt nhìn những gương mặt quen thuộc, nở nụ cười dịu dàng.
Xem ra, ta trở về vừa đúng lúc...
Lúc nói chuyện, nàng đã quay đầu nhìn về phía Bắc Quân.
Đồng thời, mấy thân ảnh đang bay nhanh đến cũng lọt vào tầm mắt nàng...
Nguyệt Tôn! , ánh mắt Bắc Quân nhu hòa, vươn tay về phía Mộ Như Nguyệt, Đến chỗ ta, ta sẽ bảo hộ ngươi bình an...
Mộ Như Nguyệt cười lạnh: Bắc Quân, ngươi muốn tổn thương người thân và người ta yêu, món nợ này, ta sẽ trả lại cho ngươi!
Thanh âm nữ tử giống như một bàn tay hung hăng xé rách trái tim Bắc Quân, hắn thất vọng buông tay xuống, đau khổ nói: Nguyệt Tôn, ngươi thật sự không hiểu tình cảm ta đối với ngươi sao? Cho dù chết, ngươi cũng muốn chết chung với hắn?
Không , Mộ Như Nguyệt lắc đầu, Ta không chết chung với hắn, cả đời này cũng sẽ không!
Trong lòng Bắc Quân mừng như điên, nhưng lời nói kế tiếp của nữ tử lại như một chậu nước lạnh xối vào đầu hắn, khiến lòng hắn lần nữa tràn ngập thống khổ.
Bởi vì, chúng ta tuyệt đối không chết!
Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu, dung nhan tuyệt mỹ tỏa ra tia sáng kiên định: Chúng ta sẽ sống bên nhau mãi mãi, chứ không chết cùng nhau!
Đúng vậy, các nàng tuyệt đối sẽ không chết! Tu luyện đến cảnh giới cuối cùng sẽ có tuổi thọ vĩnh sinh vĩnh thế. Mà nàng, nguyện ý ở bên hắn đời đời kiếp kiếp....
Ánh mắt Dạ Vô Trần càng thêm nhu hòa, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nữ tử, nhịn không được kéo nàng vào lòng, thanh âm tà mị nhu tình: Nguyệt Nhi, ngươi nói đúng, chúng ta sẽ sống bên nhau mãi mãi!
Hai người vong tình trò chuyện hoàn toàn chọc giận Bắc Quân, hắn ngửa đầu hét to một tiếng, thần sắc dữ tợn, nói: Tất cả lên cho ta, giết Dạ Vô Trần!
Nhưng chúng ma cũng không nghe theo mệnh lệnh của Bắc Quân, đều tru sát cả Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần, đám ma còn lại cũng xông về phía nhóm cường giả vô thượng trong sân Đậu gia, nhất thời máu chảy thành sông, từng người từng người đều ngã trong vũng máu...
Các ngươi làm gì?
Thấy những người đó công kích Mộ Như Nguyệt, Bắc Quân sửng sốt, tức giận nói: Không ai được tổn thương nàng!
Nhưng mà, bọn họ lại giống như không hề nghe thấy lời hắn, vẫn không ngừng công kích...
Đan Ngọc, chuyện này là thế nào? Không phải ngươi đã đáp ứng ta sao? Tại sao muốn tổn thương nàng?
Bắc Quân siết chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh, phẫn nộ ngửa đầu rống lên.
Một lúc lâu sau, trên không trung mới truyền đến tiếng cười cuồng vọng: Bắc Quân, chỉ có thể trách ngươi quá ngu ngốc, ngươi nghĩ tại sao ta muốn giúp ngươi? Chính là vì nữ nhân này, ta phụng mệnh chủ tử tới lấy mạng nàng, cướp đan thư trong tay nàng!
Thân thể Bắc Quân cứng đờ, dung nhan anh tuấn sau chiếc mặt nạ thoáng tái nhợt, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, không dám tin.
Ánh mắt Dạ Vô Trần trở nên nhu hòa, khóe môi gợi lên nụ cười nhạt, tôn quý mà tà mị, dễ dàng lay động lòng người...
Ngươi đã trở lại?
Bạch y dừng lại trên không trung, nữ tử nhẹ nhàng nhấp môi, ánh mắt nhìn dung nhan tuấn mỹ phía trước, nhẹ giọng nói: Phải, ta đã trở lại...
Nàng đã trở lại, may mắn, cuối cùng cũng về kịp...
Thanh Sơ, Bạch Trạch, Cảnh Nhi, Tử Thược...
Mộ Như Nguyệt khẽ rũ mắt nhìn những gương mặt quen thuộc, nở nụ cười dịu dàng.
Xem ra, ta trở về vừa đúng lúc...
Lúc nói chuyện, nàng đã quay đầu nhìn về phía Bắc Quân.
Đồng thời, mấy thân ảnh đang bay nhanh đến cũng lọt vào tầm mắt nàng...
Nguyệt Tôn! , ánh mắt Bắc Quân nhu hòa, vươn tay về phía Mộ Như Nguyệt, Đến chỗ ta, ta sẽ bảo hộ ngươi bình an...
Mộ Như Nguyệt cười lạnh: Bắc Quân, ngươi muốn tổn thương người thân và người ta yêu, món nợ này, ta sẽ trả lại cho ngươi!
Thanh âm nữ tử giống như một bàn tay hung hăng xé rách trái tim Bắc Quân, hắn thất vọng buông tay xuống, đau khổ nói: Nguyệt Tôn, ngươi thật sự không hiểu tình cảm ta đối với ngươi sao? Cho dù chết, ngươi cũng muốn chết chung với hắn?
Không , Mộ Như Nguyệt lắc đầu, Ta không chết chung với hắn, cả đời này cũng sẽ không!
Trong lòng Bắc Quân mừng như điên, nhưng lời nói kế tiếp của nữ tử lại như một chậu nước lạnh xối vào đầu hắn, khiến lòng hắn lần nữa tràn ngập thống khổ.
Bởi vì, chúng ta tuyệt đối không chết!
Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu, dung nhan tuyệt mỹ tỏa ra tia sáng kiên định: Chúng ta sẽ sống bên nhau mãi mãi, chứ không chết cùng nhau!
Đúng vậy, các nàng tuyệt đối sẽ không chết! Tu luyện đến cảnh giới cuối cùng sẽ có tuổi thọ vĩnh sinh vĩnh thế. Mà nàng, nguyện ý ở bên hắn đời đời kiếp kiếp....
Ánh mắt Dạ Vô Trần càng thêm nhu hòa, ngón tay thon dài vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nữ tử, nhịn không được kéo nàng vào lòng, thanh âm tà mị nhu tình: Nguyệt Nhi, ngươi nói đúng, chúng ta sẽ sống bên nhau mãi mãi!
Hai người vong tình trò chuyện hoàn toàn chọc giận Bắc Quân, hắn ngửa đầu hét to một tiếng, thần sắc dữ tợn, nói: Tất cả lên cho ta, giết Dạ Vô Trần!
Nhưng chúng ma cũng không nghe theo mệnh lệnh của Bắc Quân, đều tru sát cả Mộ Như Nguyệt và Dạ Vô Trần, đám ma còn lại cũng xông về phía nhóm cường giả vô thượng trong sân Đậu gia, nhất thời máu chảy thành sông, từng người từng người đều ngã trong vũng máu...
Các ngươi làm gì?
Thấy những người đó công kích Mộ Như Nguyệt, Bắc Quân sửng sốt, tức giận nói: Không ai được tổn thương nàng!
Nhưng mà, bọn họ lại giống như không hề nghe thấy lời hắn, vẫn không ngừng công kích...
Đan Ngọc, chuyện này là thế nào? Không phải ngươi đã đáp ứng ta sao? Tại sao muốn tổn thương nàng?
Bắc Quân siết chặt nắm đấm, trán nổi gân xanh, phẫn nộ ngửa đầu rống lên.
Một lúc lâu sau, trên không trung mới truyền đến tiếng cười cuồng vọng: Bắc Quân, chỉ có thể trách ngươi quá ngu ngốc, ngươi nghĩ tại sao ta muốn giúp ngươi? Chính là vì nữ nhân này, ta phụng mệnh chủ tử tới lấy mạng nàng, cướp đan thư trong tay nàng!
Thân thể Bắc Quân cứng đờ, dung nhan anh tuấn sau chiếc mặt nạ thoáng tái nhợt, trong mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc, không dám tin.
/1551
|