Đan Ngọc... vẫn luôn lợi dụng hắn?
Tại sao ngươi làm vậy?
Rất đơn giản , Đan Ngọc hừ lạnh, Tuy thực lực ta tương đối mạnh nhưng thần giới có quy định không được động thủ với người thường, cho nên ta chỉ có thể mượn lực lượng của ma giới, mà muốn mở cánh cửa ma giới còn cần ngươi trợ giúp, vì vậy ta bất đắc dĩ mới phải lợi dụng ngươi, yên tâm đi, ngươi giúp Đan gia chúng ta, chủ nhân nhất định sẽ hậu tạ ngươi, nàng cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, đến lúc đó ngươi muốn bao nhiêu nữ nhân thì có bấy nhiêu, còn sợ không tìm được thê tử sao?
Sắc mặt Bắc Quân càng thêm tái nhợt, ánh mắt hối hận, bi thống. Đột nhiên, hắn quỳ mạnh xuống đất, ôm đầu thống khổ kêu rên.
Cuối cùng, là hắn hại nàng...
Đan gia?
Phượng hoàng lửa ngây ngẩn, sau đó toàn thân tràn ngập lửa giận: Là người Đan gia viễn cổ, không sai, người đứng sau chuyện này nhất định là Đan gia viễn cổ! Bọn họ vì muốn đoạt đan thư mà làm ra chuyện này, ta nhất quyết không để đan thư của chủ nhân rơi vào tay bọn họ!
Đan gia viễn cổ? Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn phượng hoàng lửa, Đan gia viễn cổ kia là loại người nào?
Cái này... Phượng hoàng lửa hơi ngẩn ra, Nói ra tương đối dài, về sau ta từ từ nói cho ngươi biết, hơn nữa, thương thế của ta chính là do Đan gia viễn cổ gây ra!
Nói đến câu cuối cùng, trong mắt phượng hoàng lửa hiện lên tia hung tàn, thị huyết nhìn chằm chằm vào không trung phía xa...
Có điều, không biết người này có thân phận gì trong Đan gia.
Thực lực của Đan gia viễn cổ quá cường đại, nếu không có quy định của thần giới, chỉ sợ hiện tại người ra tay chính là người Đan gia rồi....
Lúc đó, chủ nhân nhất định khó thoát khỏi cái chết!
Nguyệt Nhi, cẩn thận!
Đột nhiên, một bàn tay kéo nàng vào lòng, đồng thời, một thanh hàn kiếm đâm vào vai trái của nam nhân, máu tươi phun ra như mưa...
Vô Trần!
Mộ Như Nguyệt biến sắc, vội vàng lấy một viên đan dược trong nhẫn không gian ra nhét vào miệng nam nhân, lo lắng hỏi: Chàng không sao chứ?
Đan dược hóa thành một dòng nước chảy xuôi khắp cơ thể, làm vết thương trở nên ấm áp.
Dạ Vô Trần nở nụ cười tà mị: Nếu nàng có thể dùng miệng mớm thuốc cho ta, nói không chừng ta có thể khôi phục nhanh hơn...
Mộ Như Nguyệt đỏ mặt, trừng mắt hắn: Còn có tâm tình nói giỡn, xem ra vết thương cũng không nặng lắm...
Có điều, Mộ Như Nguyệt biết, nếu còn tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ toàn quân bị diệt.
Sắc mặt nàng trầm xuống, trong đầu sàng lọc tất cả các phương pháp nhưng vẫn không biết nên giải quyết tình hình trước mắt thế nào...
Giờ khắc này, khắp đại lục đều rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng, người ma giới từ trong ma đàm không ngừng chạy ra, tạo nên một trận phong ba động trời trên đại lục.
Nếu không nhờ có Mộ Dung Thanh Sơ đưa người thân của Mộ Như Nguyệt đi trước, sợ là bọn họ cũng khó có thể thoát được...
Nhìn nữ tử được Dạ Vô Trần bảo hộ trong lòng, Bắc Quân chậm rãi đứng lên, nhắm mắt lại che đi nỗi đau đớn cùng hối hận.
Giờ khắc này, trong lòng hắn vô cùng hối hận, hối hận hơn bao giờ hết.
Bởi vì hắn sai một ly đi một dặm, cuối cùng lại hại nữ tử đời này hắn yêu nhất!
Mà nàng, là người hắn không nỡ tổn thương nhất trên đời này....
Tại sao ngươi làm vậy?
Rất đơn giản , Đan Ngọc hừ lạnh, Tuy thực lực ta tương đối mạnh nhưng thần giới có quy định không được động thủ với người thường, cho nên ta chỉ có thể mượn lực lượng của ma giới, mà muốn mở cánh cửa ma giới còn cần ngươi trợ giúp, vì vậy ta bất đắc dĩ mới phải lợi dụng ngươi, yên tâm đi, ngươi giúp Đan gia chúng ta, chủ nhân nhất định sẽ hậu tạ ngươi, nàng cũng chỉ là một nữ nhân mà thôi, đến lúc đó ngươi muốn bao nhiêu nữ nhân thì có bấy nhiêu, còn sợ không tìm được thê tử sao?
Sắc mặt Bắc Quân càng thêm tái nhợt, ánh mắt hối hận, bi thống. Đột nhiên, hắn quỳ mạnh xuống đất, ôm đầu thống khổ kêu rên.
Cuối cùng, là hắn hại nàng...
Đan gia?
Phượng hoàng lửa ngây ngẩn, sau đó toàn thân tràn ngập lửa giận: Là người Đan gia viễn cổ, không sai, người đứng sau chuyện này nhất định là Đan gia viễn cổ! Bọn họ vì muốn đoạt đan thư mà làm ra chuyện này, ta nhất quyết không để đan thư của chủ nhân rơi vào tay bọn họ!
Đan gia viễn cổ? Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn phượng hoàng lửa, Đan gia viễn cổ kia là loại người nào?
Cái này... Phượng hoàng lửa hơi ngẩn ra, Nói ra tương đối dài, về sau ta từ từ nói cho ngươi biết, hơn nữa, thương thế của ta chính là do Đan gia viễn cổ gây ra!
Nói đến câu cuối cùng, trong mắt phượng hoàng lửa hiện lên tia hung tàn, thị huyết nhìn chằm chằm vào không trung phía xa...
Có điều, không biết người này có thân phận gì trong Đan gia.
Thực lực của Đan gia viễn cổ quá cường đại, nếu không có quy định của thần giới, chỉ sợ hiện tại người ra tay chính là người Đan gia rồi....
Lúc đó, chủ nhân nhất định khó thoát khỏi cái chết!
Nguyệt Nhi, cẩn thận!
Đột nhiên, một bàn tay kéo nàng vào lòng, đồng thời, một thanh hàn kiếm đâm vào vai trái của nam nhân, máu tươi phun ra như mưa...
Vô Trần!
Mộ Như Nguyệt biến sắc, vội vàng lấy một viên đan dược trong nhẫn không gian ra nhét vào miệng nam nhân, lo lắng hỏi: Chàng không sao chứ?
Đan dược hóa thành một dòng nước chảy xuôi khắp cơ thể, làm vết thương trở nên ấm áp.
Dạ Vô Trần nở nụ cười tà mị: Nếu nàng có thể dùng miệng mớm thuốc cho ta, nói không chừng ta có thể khôi phục nhanh hơn...
Mộ Như Nguyệt đỏ mặt, trừng mắt hắn: Còn có tâm tình nói giỡn, xem ra vết thương cũng không nặng lắm...
Có điều, Mộ Như Nguyệt biết, nếu còn tiếp tục như vậy, bọn họ sẽ toàn quân bị diệt.
Sắc mặt nàng trầm xuống, trong đầu sàng lọc tất cả các phương pháp nhưng vẫn không biết nên giải quyết tình hình trước mắt thế nào...
Giờ khắc này, khắp đại lục đều rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng, người ma giới từ trong ma đàm không ngừng chạy ra, tạo nên một trận phong ba động trời trên đại lục.
Nếu không nhờ có Mộ Dung Thanh Sơ đưa người thân của Mộ Như Nguyệt đi trước, sợ là bọn họ cũng khó có thể thoát được...
Nhìn nữ tử được Dạ Vô Trần bảo hộ trong lòng, Bắc Quân chậm rãi đứng lên, nhắm mắt lại che đi nỗi đau đớn cùng hối hận.
Giờ khắc này, trong lòng hắn vô cùng hối hận, hối hận hơn bao giờ hết.
Bởi vì hắn sai một ly đi một dặm, cuối cùng lại hại nữ tử đời này hắn yêu nhất!
Mà nàng, là người hắn không nỡ tổn thương nhất trên đời này....
/1551
|