Nguyệt Nhi!
Dạ Vô Trần biến sắc, lại không kịp ngăn cản.
Cũng may ngân châm không tổn thương Mộ Như Nguyệt, chỉ hơi sượt qua tay nàng, một giọt máu tươi tách một tiếng nhỏ xuống mặt đất...
Pho tượng bỗng phát sáng bao trùm Mộ Như Nguyệt, nàng khẽ nheo mắt lại, khi mở ra thì phát hiện mình đang ở trên chiến trường...
Khói thuốc súng nổi lên bốn phía, trải rộng khắp không trung...
Một nam nhân tuấn lãng như thần đứng giữa chiến trường, tóc đen bay múa, một thân bạch y không nhiễm bụi trần nổi bật giữa chiến trường ác liệt, thần sắc cao ngạo lạnh lùng.
Trong ngực nam nhân ôm một hài tử phấn nộn đáng yêu, không biết hài tử không cảm nhận được hung hiểm trên chiến trường hay là biết nam nhân kia nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt, khuôn mặt ngủ say ngọt ngào.
Dưới ánh nắng, gương mặt non nớt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Là hắn...
Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, nam nhân này rõ ràng chính là pho tượng kia!
Có điều, so với pho tượng, hắn càng khí phách bễ nghễ chúng sinh.
Vô Vong, lần này ngươi trốn không thoát đâu, mau giao đan thư cho chúng ta! Nếu không, ngươi và nữ nhi ngươi nhất định sẽ táng thân nơi này!
Đám người kia phát ra tối hậu thư với nam nhân sừng sững giữa chiến trường, bao vây xung quanh hắn.
Nam nhân cất tiếng cười kiêu ngạo, cuồng vọng: Muốn đan thư? Có bản lĩnh thì tới lấy, chẳng qua, trong cơ thể các ngươi không có huyết mạch của ta, dù lấy được đan thư cũng không thể khế ước...
Oanh!
Nháy mắt, trời đất rung chuyển, chấn động cả chiến trường.
Phía sau nam nhân dần hiện ra một thanh hỏa kiếm, nổi bật trong mắt mọi người....Nhất kiếm phá thiên!
Thời điểm bổ về phía kẻ địch, hỏa kiếm khuếch tán hóa thành vô số ngọn lửa, nháy mắt đã san bằng cả chiến trường...
Trong lòng Mộ Như Nguyệt chấn động, không cách nào dời mắt khỏi bạch y nam tử như thiên thần đứng trong cuồng phong kia.
Cường!
Đúng vậy, nam nhân này quá cường đại, cường đại đến mức khiến nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé, đồng thời cũng hiểu ra, trên đời này còn có những người cường hãn như hắn...
Hơn nữa, không biết vì sao nam nhân này luôn có thứ gì đó lôi kéo nàng, làm nàng bất giác muốn tới gần hắn...
Ngay tại thời điểm Mộ Như Nguyệt muốn vươn tay chạm vào bạch y nam nhân kia, một lực hấp dẫn mãnh liệt chợt xuất hiện, kéo nàng ra khỏi chiến trường...
Nguyệt Nhi, nàng tỉnh?
Mộ Như Nguyệt vừa mở mắt ra liền nhìn thấy dung nhan nam nhân tuấn mỹ.
Hắn cười khẽ, nói: Nàng đã lâm vào ảo cảnh ba tháng...
Ba tháng?
Trong lòng Mộ Như Nguyệt chấn động, vừa rồi nàng chỉ cảm thấy ở chiến trường trong chốc lát, lại không ngờ, đã ba tháng?
Ta không sao , Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhìn Dạ Vô Trần, Vô Trần, chàng đột phá?
Dạ Vô Trần cười tà mị: Trong lúc nàng tiến vào ảo cảnh, vi phu cũng không lãng phí thời gian, vừa tu luyện vừa chờ đợi nàng.
Ân.
Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bạch y không gió tự bay, quanh thân hiện ra một trận gió nhẹ.
Dạ Vô Trần biến sắc, lại không kịp ngăn cản.
Cũng may ngân châm không tổn thương Mộ Như Nguyệt, chỉ hơi sượt qua tay nàng, một giọt máu tươi tách một tiếng nhỏ xuống mặt đất...
Pho tượng bỗng phát sáng bao trùm Mộ Như Nguyệt, nàng khẽ nheo mắt lại, khi mở ra thì phát hiện mình đang ở trên chiến trường...
Khói thuốc súng nổi lên bốn phía, trải rộng khắp không trung...
Một nam nhân tuấn lãng như thần đứng giữa chiến trường, tóc đen bay múa, một thân bạch y không nhiễm bụi trần nổi bật giữa chiến trường ác liệt, thần sắc cao ngạo lạnh lùng.
Trong ngực nam nhân ôm một hài tử phấn nộn đáng yêu, không biết hài tử không cảm nhận được hung hiểm trên chiến trường hay là biết nam nhân kia nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt, khuôn mặt ngủ say ngọt ngào.
Dưới ánh nắng, gương mặt non nớt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Là hắn...
Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, nam nhân này rõ ràng chính là pho tượng kia!
Có điều, so với pho tượng, hắn càng khí phách bễ nghễ chúng sinh.
Vô Vong, lần này ngươi trốn không thoát đâu, mau giao đan thư cho chúng ta! Nếu không, ngươi và nữ nhi ngươi nhất định sẽ táng thân nơi này!
Đám người kia phát ra tối hậu thư với nam nhân sừng sững giữa chiến trường, bao vây xung quanh hắn.
Nam nhân cất tiếng cười kiêu ngạo, cuồng vọng: Muốn đan thư? Có bản lĩnh thì tới lấy, chẳng qua, trong cơ thể các ngươi không có huyết mạch của ta, dù lấy được đan thư cũng không thể khế ước...
Oanh!
Nháy mắt, trời đất rung chuyển, chấn động cả chiến trường.
Phía sau nam nhân dần hiện ra một thanh hỏa kiếm, nổi bật trong mắt mọi người....Nhất kiếm phá thiên!
Thời điểm bổ về phía kẻ địch, hỏa kiếm khuếch tán hóa thành vô số ngọn lửa, nháy mắt đã san bằng cả chiến trường...
Trong lòng Mộ Như Nguyệt chấn động, không cách nào dời mắt khỏi bạch y nam tử như thiên thần đứng trong cuồng phong kia.
Cường!
Đúng vậy, nam nhân này quá cường đại, cường đại đến mức khiến nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé, đồng thời cũng hiểu ra, trên đời này còn có những người cường hãn như hắn...
Hơn nữa, không biết vì sao nam nhân này luôn có thứ gì đó lôi kéo nàng, làm nàng bất giác muốn tới gần hắn...
Ngay tại thời điểm Mộ Như Nguyệt muốn vươn tay chạm vào bạch y nam nhân kia, một lực hấp dẫn mãnh liệt chợt xuất hiện, kéo nàng ra khỏi chiến trường...
Nguyệt Nhi, nàng tỉnh?
Mộ Như Nguyệt vừa mở mắt ra liền nhìn thấy dung nhan nam nhân tuấn mỹ.
Hắn cười khẽ, nói: Nàng đã lâm vào ảo cảnh ba tháng...
Ba tháng?
Trong lòng Mộ Như Nguyệt chấn động, vừa rồi nàng chỉ cảm thấy ở chiến trường trong chốc lát, lại không ngờ, đã ba tháng?
Ta không sao , Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhìn Dạ Vô Trần, Vô Trần, chàng đột phá?
Dạ Vô Trần cười tà mị: Trong lúc nàng tiến vào ảo cảnh, vi phu cũng không lãng phí thời gian, vừa tu luyện vừa chờ đợi nàng.
Ân.
Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nhắm mắt lại, bạch y không gió tự bay, quanh thân hiện ra một trận gió nhẹ.
/1551
|