Dạ Vô Trần không nói gì thêm, cũng không hỏi nàng đã thấy cảnh tượng gì trong ảo cảnh, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh, đôi mắt tím ôn nhu nhìn nàng.
Lúc này, trong đầu Mộ Như Nguyệt dần hiện lên cảnh tượng Nhất kiếm phá thiên , ngưng tụ khí thế, bá một tiếng, cửu thiên long viêm kiếm ra khỏi đan thư hiện ra phía sau nàng, thân kiếm bao phủ một ngọn lửa, càng lúc càng lớn...
Nhất kiếm phá thiên!
Oanh!
Cự kiếm vừa chém xuống, mặt đất nứt ra một cái khe, cả sơn động rung chuyển vài cái.
Hô!
Mộ Như Nguyệt thở phào một hơi, chậm rãi mở mắt: Tuy uy lực không bằng một chiêu của Vô Vong tiền bối nhưng ít nhất ta cũng học được chiêu Nhất kiếm phá thiên này...
Hiện tại, dù đối mặt với cường giả thần tướng trung cấp, nàng cũng nắm chắc phần thắng...
Quả trứng muốn nhảy vào lòng Mộ Như Nguyệt, nhưng còn chưa tới gần nàng đã bị một bàn tay to phất một cái, ném bay ra ngoài.
Vô Trần , Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhìn quả trứng đang ủy khuất, nói: Không biết trứng đằng xà thượng cổ này khi nào mới nở, mà vừa rồi Vô Vong tiền bối có nhắn lại, cần phải khế ước với nó mới được.
Đằng xà thượng cổ tựa như hiểu ra điều gì, lập tức bay đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, phát ra tiếng kêu vui mừng...
Một khi đã như vậy, chúng ta liền khế ước đi. Mộ Như Nguyệt nhỏ một giọt máu từ ngón tay vào quả trứng, trong nháy mắt, quả trứng phát sáng, chiếu khắp sơn động.
Rắc!
Một âm thanh thúy vang lên.
Dưới ánh mắt chăm chú của bọn họ, vỏ trứng rốt cuộc nứt ra một khe hở... Nở rồi!
Trong lòng Mộ Như Nguyệt vui vẻ, nhìn chằm chằm đằng xà thượng cổ.
Rồi sau đó, một cái đầu nho nhỏ từ trong quả trứng chui ra, đôi mắt tròn xoe lúng liếng, hưu một tiếng nhảy về phía Mộ Như Nguyệt...
Nhưng lúc nó sắp nhảy vào lòng Mộ Như Nguyệt, một hơi thở âm lãnh từ bên cạnh truyền đến làm nó giật mình sợ hãi ngừng chân, run rẩy nhìn khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm của nam nhân bên cạnh...
Ô ô, nam chủ nhân thật đáng sợ, không biết vì sao, trên người nam nhân này có loại hơi thở làm nó sợ hãi....
Ngươi chính là đằng xà thượng cổ? Mộ Như Nguyệt sờ sờ cái đầu nhỏ của đằng xà, khẽ cười nói, Vậy sau này cứ gọi ngươi là Tiểu Đằng đi, chúng ta phải rời khỏi nơi này, ngươi vào đan thư ngốc một lát đi.
Tiểu Đằng vội vàng lắc lắc đầu, nước mắt lưng tròng chăm chú nhìn Mộ Như Nguyệt.
Nó không muốn đi vào đó đâu...
Tiểu Đằng, ta mang theo ngươi không tiện, cho nên.... Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, nhàn nhạt nói.
Tiểu Đằng nghiêng đầu như tự hỏi lời nàng nói, suy nghĩ nửa khắc, nó liền quấn quanh cổ tay Mộ Như Nguyệt, nếu không nhìn kĩ sẽ nghĩ đó chỉ là một cái vòng tay....
Đi thôi , Mộ Như Nguyệt cũng không quản nó nữa, quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, Chúng ta cũng nên đi thôi...
Trước khi rời đi, nàng tiện tay mang luôn hoàng kim thánh thụ và tất cả linh thạch, chỉ tính sơ qua hai cái rương kia ít nhất có hơn một vạn linh thạch sơ cấp, linh thạch trung cấp cũng có hơn hai ngàn.
Cho nên, lần này xem như thu hoạch lớn.
Thời gian ba tháng cũng không phải quá lâu, trong khoảng thời gian này học viện Thần có tin tức truyền đến cho nên Hoàng Ngọc và Vân Cẩn bất đắc dĩ phải tạm rời khỏi nơi này.
Lúc này, trong đầu Mộ Như Nguyệt dần hiện lên cảnh tượng Nhất kiếm phá thiên , ngưng tụ khí thế, bá một tiếng, cửu thiên long viêm kiếm ra khỏi đan thư hiện ra phía sau nàng, thân kiếm bao phủ một ngọn lửa, càng lúc càng lớn...
Nhất kiếm phá thiên!
Oanh!
Cự kiếm vừa chém xuống, mặt đất nứt ra một cái khe, cả sơn động rung chuyển vài cái.
Hô!
Mộ Như Nguyệt thở phào một hơi, chậm rãi mở mắt: Tuy uy lực không bằng một chiêu của Vô Vong tiền bối nhưng ít nhất ta cũng học được chiêu Nhất kiếm phá thiên này...
Hiện tại, dù đối mặt với cường giả thần tướng trung cấp, nàng cũng nắm chắc phần thắng...
Quả trứng muốn nhảy vào lòng Mộ Như Nguyệt, nhưng còn chưa tới gần nàng đã bị một bàn tay to phất một cái, ném bay ra ngoài.
Vô Trần , Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhìn quả trứng đang ủy khuất, nói: Không biết trứng đằng xà thượng cổ này khi nào mới nở, mà vừa rồi Vô Vong tiền bối có nhắn lại, cần phải khế ước với nó mới được.
Đằng xà thượng cổ tựa như hiểu ra điều gì, lập tức bay đến trước mặt Mộ Như Nguyệt, phát ra tiếng kêu vui mừng...
Một khi đã như vậy, chúng ta liền khế ước đi. Mộ Như Nguyệt nhỏ một giọt máu từ ngón tay vào quả trứng, trong nháy mắt, quả trứng phát sáng, chiếu khắp sơn động.
Rắc!
Một âm thanh thúy vang lên.
Dưới ánh mắt chăm chú của bọn họ, vỏ trứng rốt cuộc nứt ra một khe hở... Nở rồi!
Trong lòng Mộ Như Nguyệt vui vẻ, nhìn chằm chằm đằng xà thượng cổ.
Rồi sau đó, một cái đầu nho nhỏ từ trong quả trứng chui ra, đôi mắt tròn xoe lúng liếng, hưu một tiếng nhảy về phía Mộ Như Nguyệt...
Nhưng lúc nó sắp nhảy vào lòng Mộ Như Nguyệt, một hơi thở âm lãnh từ bên cạnh truyền đến làm nó giật mình sợ hãi ngừng chân, run rẩy nhìn khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm của nam nhân bên cạnh...
Ô ô, nam chủ nhân thật đáng sợ, không biết vì sao, trên người nam nhân này có loại hơi thở làm nó sợ hãi....
Ngươi chính là đằng xà thượng cổ? Mộ Như Nguyệt sờ sờ cái đầu nhỏ của đằng xà, khẽ cười nói, Vậy sau này cứ gọi ngươi là Tiểu Đằng đi, chúng ta phải rời khỏi nơi này, ngươi vào đan thư ngốc một lát đi.
Tiểu Đằng vội vàng lắc lắc đầu, nước mắt lưng tròng chăm chú nhìn Mộ Như Nguyệt.
Nó không muốn đi vào đó đâu...
Tiểu Đằng, ta mang theo ngươi không tiện, cho nên.... Mộ Như Nguyệt khẽ cau mày, nhàn nhạt nói.
Tiểu Đằng nghiêng đầu như tự hỏi lời nàng nói, suy nghĩ nửa khắc, nó liền quấn quanh cổ tay Mộ Như Nguyệt, nếu không nhìn kĩ sẽ nghĩ đó chỉ là một cái vòng tay....
Đi thôi , Mộ Như Nguyệt cũng không quản nó nữa, quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, Chúng ta cũng nên đi thôi...
Trước khi rời đi, nàng tiện tay mang luôn hoàng kim thánh thụ và tất cả linh thạch, chỉ tính sơ qua hai cái rương kia ít nhất có hơn một vạn linh thạch sơ cấp, linh thạch trung cấp cũng có hơn hai ngàn.
Cho nên, lần này xem như thu hoạch lớn.
Thời gian ba tháng cũng không phải quá lâu, trong khoảng thời gian này học viện Thần có tin tức truyền đến cho nên Hoàng Ngọc và Vân Cẩn bất đắc dĩ phải tạm rời khỏi nơi này.
/1551
|