Editor: Tường An
Đương nhiên! Vạn Tử Hằng nhướng mày, tự tin nói: Nàng không giống như những nữ nhân yên chi tục phấn khác, cũng chỉ có nữ nhân như thế mới xứng đôi với ta! Ta tất nhiên sẽ theo đuổi được nàng! Dạ Vô Trần, ngươi nói ta có bao nhiêu phần thắng?
Lúc nói chuyện, Vạn Tử Hằng nhìn qua phía nam nhân đứng trước cửa sổ.
Một thân áo bào tím nhẹ bay trong gió, nam nhân khoanh tay đứng dưới ánh mặt trời, xa xa nhìn lại tựa như mộng ảo, không chân thật.
Hắn không nói lời nào, thân hình chợt lóe lập tức biến mất...
Gia hỏa này rốt cuộc có thân phận gì, mỗi ngày đều thần bí như vậy? Ngay cả lúc khảo thí nhập học cũng giữa đường tách khỏi đội ngũ.
Vạn Tử Hằng nhíu chặt mày, nhìn về hướng Dạ Vô Trần biến mất.
Hơn nữa vừa rồi ta nói chuyện, hắn còn không thèm trả lời, chẳng lẽ là đang ghen ghét ta?
Không sai, nhất định là gia hỏa kia đang ghen tị hắn có cơ hội tiếp cận nàng.
Tuy gia hỏa này lớn lên không tệ nhưng nữ nhân đều rất thực dụng, thích nam nhân tôn quý cường đại, cho đến hiện tại ta vẫn không biết thực lực của nam nhân này rốt cuộc ở cấp bậc nào!
Vạn Tử Hằng tiếc hận lắc lắc đầu, sau đó nhanh quên mất vấn đề này, lại tiếp tục tán gẫu với hai người bạn cùng phòng làm thế nào để theo đuổi nữ nhân...
Trong phòng, Mộ Như Nguyệt vừa ngồi xuống, một thân ảnh liền xuất hiện trước mặt nàng, vươn tay kéo nàng ôm chặt vào ngực.
Vô Trần? Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, Sao chàng lại tới đây?
Nam nhân ôm chặt nàng, bờ môi mỏng phun ra hơi thở nóng bỏng mà ái muội, ngữ khí ủy khuất bất mãn.
Nguyệt Nhi, rốt cuộc đến khi nào nàng mới cho ta một danh phận? Chứng kiến người khác nhìn trộm nàng làm trong lòng vi phu rất khó chịu.
Vô Trần... Mộ Như Nguyệt giật mình, Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Dạ Vô Trần chậm rãi buông nữ tử trong ngực ra, tràn đầy ủy khuất nói: Hôm nay nàng chiến đấu một trận khiến một số người chú ý, còn có người muốn theo đuổi nàng, ta ghen tị, cho nên ta không muốn tiếp tục giả làm người xa lạ với nàng nữa.
Vô...
Lời còn chưa nói xong, Dạ Vô Trần đã hung hăng ngậm lấy môi Mộ Như Nguyệt, ngữ khí như phát tiết: Không chỉ có như thế, ta muốn cho toàn bộ người của học viện này biết, Mộ Như Nguyệt là nữ nhân của ta, bất kì kẻ nào cũng không được nhòm ngó!
Những chuyện khác hắn đều có thể nghe nàng, chỉ có chuyện này hắn không muốn nhượng bộ...
Nguyệt Nhi, ta muốn nàng...
Môi Dạ Vô Trần xẹt qua bên tai Mộ Như Nguyệt, nhẹ giọng nói: Dù sao ở đây không có ai, không bằng chúng ta...
Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ, gia hỏa này hôm nay không biết lại phát điên cái gì, hình như nàng không có làm gì nha...
Chàng cũng đã tới rồi, chẳng lẽ ta lại đuổi chàng đi? Mộ Như Nguyệt bĩu môi, bất đắc dĩ nói.
Lời này tương đương là đồng ý hành vi của Dạ Vô Trần.
Thấy nàng đồng ý, Dạ Vô Trần chậm rãi cởi quần áo hai người, sau đó thật cẩn thận bế nàng đặt lên giường, xoay người đè lên, nhẹ nhàng hôn nữ tử dưới thân...
Hôm sau, nắng sớm vừa lên.
Dạ Vô Trần bị tiếng đẩy cửa đánh thức, mắt tím khẽ mở, nhìn về phía Lisa, có lẽ bởi vì vừa tỉnh ngủ, thanh âm của hắn mang theo vẻ lười biếng.
Cút!
Lisa ngây ngẩn, ngày thường nàng vẫn tùy ý đi vào phòng Nguyệt Nhi, nhưng không ngờ hôm nay lại bắt gặp cảnh hai người trần trụi ngủ cùng giường. Tốt xấu gì nàng cũng là một cô nương chưa từng nói chuyện yêu đương, cho nên thời điểm nhìn thấy cảnh này, mặt nàng lập tức đỏ bừng...
Đương nhiên! Vạn Tử Hằng nhướng mày, tự tin nói: Nàng không giống như những nữ nhân yên chi tục phấn khác, cũng chỉ có nữ nhân như thế mới xứng đôi với ta! Ta tất nhiên sẽ theo đuổi được nàng! Dạ Vô Trần, ngươi nói ta có bao nhiêu phần thắng?
Lúc nói chuyện, Vạn Tử Hằng nhìn qua phía nam nhân đứng trước cửa sổ.
Một thân áo bào tím nhẹ bay trong gió, nam nhân khoanh tay đứng dưới ánh mặt trời, xa xa nhìn lại tựa như mộng ảo, không chân thật.
Hắn không nói lời nào, thân hình chợt lóe lập tức biến mất...
Gia hỏa này rốt cuộc có thân phận gì, mỗi ngày đều thần bí như vậy? Ngay cả lúc khảo thí nhập học cũng giữa đường tách khỏi đội ngũ.
Vạn Tử Hằng nhíu chặt mày, nhìn về hướng Dạ Vô Trần biến mất.
Hơn nữa vừa rồi ta nói chuyện, hắn còn không thèm trả lời, chẳng lẽ là đang ghen ghét ta?
Không sai, nhất định là gia hỏa kia đang ghen tị hắn có cơ hội tiếp cận nàng.
Tuy gia hỏa này lớn lên không tệ nhưng nữ nhân đều rất thực dụng, thích nam nhân tôn quý cường đại, cho đến hiện tại ta vẫn không biết thực lực của nam nhân này rốt cuộc ở cấp bậc nào!
Vạn Tử Hằng tiếc hận lắc lắc đầu, sau đó nhanh quên mất vấn đề này, lại tiếp tục tán gẫu với hai người bạn cùng phòng làm thế nào để theo đuổi nữ nhân...
Trong phòng, Mộ Như Nguyệt vừa ngồi xuống, một thân ảnh liền xuất hiện trước mặt nàng, vươn tay kéo nàng ôm chặt vào ngực.
Vô Trần? Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, Sao chàng lại tới đây?
Nam nhân ôm chặt nàng, bờ môi mỏng phun ra hơi thở nóng bỏng mà ái muội, ngữ khí ủy khuất bất mãn.
Nguyệt Nhi, rốt cuộc đến khi nào nàng mới cho ta một danh phận? Chứng kiến người khác nhìn trộm nàng làm trong lòng vi phu rất khó chịu.
Vô Trần... Mộ Như Nguyệt giật mình, Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Dạ Vô Trần chậm rãi buông nữ tử trong ngực ra, tràn đầy ủy khuất nói: Hôm nay nàng chiến đấu một trận khiến một số người chú ý, còn có người muốn theo đuổi nàng, ta ghen tị, cho nên ta không muốn tiếp tục giả làm người xa lạ với nàng nữa.
Vô...
Lời còn chưa nói xong, Dạ Vô Trần đã hung hăng ngậm lấy môi Mộ Như Nguyệt, ngữ khí như phát tiết: Không chỉ có như thế, ta muốn cho toàn bộ người của học viện này biết, Mộ Như Nguyệt là nữ nhân của ta, bất kì kẻ nào cũng không được nhòm ngó!
Những chuyện khác hắn đều có thể nghe nàng, chỉ có chuyện này hắn không muốn nhượng bộ...
Nguyệt Nhi, ta muốn nàng...
Môi Dạ Vô Trần xẹt qua bên tai Mộ Như Nguyệt, nhẹ giọng nói: Dù sao ở đây không có ai, không bằng chúng ta...
Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ, gia hỏa này hôm nay không biết lại phát điên cái gì, hình như nàng không có làm gì nha...
Chàng cũng đã tới rồi, chẳng lẽ ta lại đuổi chàng đi? Mộ Như Nguyệt bĩu môi, bất đắc dĩ nói.
Lời này tương đương là đồng ý hành vi của Dạ Vô Trần.
Thấy nàng đồng ý, Dạ Vô Trần chậm rãi cởi quần áo hai người, sau đó thật cẩn thận bế nàng đặt lên giường, xoay người đè lên, nhẹ nhàng hôn nữ tử dưới thân...
Hôm sau, nắng sớm vừa lên.
Dạ Vô Trần bị tiếng đẩy cửa đánh thức, mắt tím khẽ mở, nhìn về phía Lisa, có lẽ bởi vì vừa tỉnh ngủ, thanh âm của hắn mang theo vẻ lười biếng.
Cút!
Lisa ngây ngẩn, ngày thường nàng vẫn tùy ý đi vào phòng Nguyệt Nhi, nhưng không ngờ hôm nay lại bắt gặp cảnh hai người trần trụi ngủ cùng giường. Tốt xấu gì nàng cũng là một cô nương chưa từng nói chuyện yêu đương, cho nên thời điểm nhìn thấy cảnh này, mặt nàng lập tức đỏ bừng...
/1551
|