Editor: Tường An
Thật xin lỗi, ta không cố ý!
Bắt gặp ánh mắt âm trầm của nam nhân, Lisa sợ tái mặt, vội vàng đóng cửa phòng, lui ra ngoài.
Lisa, xảy ra chuyện gì vậy?
Y Liên từ trong phòng đi ra, thấy sắc mặt Lisa không bình thường, liền nghi hoặc hỏi.
Đang nói thì thấy cửa phòng Mộ Như Nguyệt bị đẩy ra, một nam nhân tà mị chậm rãi bước ra...
Này... này... Y Liên ngây ngẩn, kinh ngạc trợn tròn mắt, Tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?
Chẳng lẽ tối qua hắn và Nguyệt Nhi cùng chung chăn gối?
Nghĩ đến đây, Y Liên nhìn về phía Mộ Như Nguyệt đi đằng sau nam nhân.
Các ngươi ở đây làm gì? Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.
Là thế này. Y Liên hơi ngẩn ra, nói: Vừa rồi có người tới truyền lời, nói là Chu Mẫn trưởng lão của học viện tìm ngươi.
Chu Mẫn trưởng lão?
Đúng vậy.
Nghe Mộ Như Nguyệt hỏi, Thiên Diệp gật gật đầu, hơi chần chờ nói: Chu Mẫn trưởng lão là sư phụ của Tiêu Vũ...
Lại là nàng ta? Mộ Như Nguyệt cười nhạt, Vậy ta phải nhanh đến xem, hắn tìm ta vì chuyện gì? Dạ Vô Trần nhíu mày, dung nhan tuấn mỹ âm trầm: Muốn ta đi cùng nàng không?
Không cần! Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu, Dù sao hiện tại ta cũng là đệ tử của học viện, hắn sẽ không công khai động thủ với ta, cho nên chàng không cần quá lo lắng.
Dạ Vô Trần khẽ gật đầu: Vậy ta ở bên ngoài chờ nàng, có chuyện gì thì có thể kêu ta...
Lúc này, trong nội phủ trưởng lão, một phu nhân ung dung hoa quý ngồi trên ghế, mắt lạnh nhìn bạch y nữ tử đi từ ngoài vào.
Ngươi chính là Mộ Như Nguyệt? Là tân học viên nổi bật nhất gần đây? Ngón tay Chu Mẫn nhẹ gõ mặt bàn, hơi thở lạnh băng tận xương, toàn thân bao phủ hàn khí.
Có lẽ vì nàng bảo dưỡng tốt cho nên dung nhan không hề già nua mà ngược lại, vô cũng mỹ lệ...
Phải. Mộ Như Nguyệt cười nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Chu Mẫn khẽ nheo mắt, lẳng lặng đánh giá nữ tử trước mắt, thật lâu sau mới lạnh lùng mở miệng: Không tệ, quả thật là hạt giống tốt hiếm có, lần này ta tìm ngươi là có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi.
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt nhìn Chu Mẫn.
Trong học viện chúng ta có một mảnh đất phong , Chu Mẫn hơi ngừng lại một chút, nói tiếp, Mảnh đất phong đó gọi là Phong Bắc bình nguyên, nơi người phải đến tiếp quản chính là Nam Dương quận, hi vọng trong vòng một năm ngươi có thể làm ra thành tích, nếu trong một năm mà vẫn chưa thu phục được Phong Bắc bình nguyên thì sẽ bị xử lý thôi học.
Phong Bắc bình nguyên được xem là nơi tương đối hỗn loạn trong Thần giới, cường giả đông đảo, ngư long hỗn tạp, cũng không thuộc sự quản lý của học viện, trước đây học viện cũng đã từng phái người đến quản lý Phong Bắc bình nguyên nhưng lần nào cũng thất bại...
Cho nên, lúc đồ đệ đến tìm nàng nhờ đối phó Mộ Như Nguyệt, nàng liền nghĩ tới Phong Bắc bình nguyên.
Đến Phong Bắc bình nguyên kia, Mộ Như Nguyệt có thể sống sót hay không còn chưa biết được, bởi vì mấy đệ tử trước kia đều đã chết trong tay những thế lực cường đại ở bình nguyên đó.
Chỉ dựa vào một tân học viên như nàng, sao có thể sống sót? Càng đừng nói đến quản lý toàn bộ bình nguyên...
Thật xin lỗi, ta không cố ý!
Bắt gặp ánh mắt âm trầm của nam nhân, Lisa sợ tái mặt, vội vàng đóng cửa phòng, lui ra ngoài.
Lisa, xảy ra chuyện gì vậy?
Y Liên từ trong phòng đi ra, thấy sắc mặt Lisa không bình thường, liền nghi hoặc hỏi.
Đang nói thì thấy cửa phòng Mộ Như Nguyệt bị đẩy ra, một nam nhân tà mị chậm rãi bước ra...
Này... này... Y Liên ngây ngẩn, kinh ngạc trợn tròn mắt, Tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?
Chẳng lẽ tối qua hắn và Nguyệt Nhi cùng chung chăn gối?
Nghĩ đến đây, Y Liên nhìn về phía Mộ Như Nguyệt đi đằng sau nam nhân.
Các ngươi ở đây làm gì? Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt hỏi.
Là thế này. Y Liên hơi ngẩn ra, nói: Vừa rồi có người tới truyền lời, nói là Chu Mẫn trưởng lão của học viện tìm ngươi.
Chu Mẫn trưởng lão?
Đúng vậy.
Nghe Mộ Như Nguyệt hỏi, Thiên Diệp gật gật đầu, hơi chần chờ nói: Chu Mẫn trưởng lão là sư phụ của Tiêu Vũ...
Lại là nàng ta? Mộ Như Nguyệt cười nhạt, Vậy ta phải nhanh đến xem, hắn tìm ta vì chuyện gì? Dạ Vô Trần nhíu mày, dung nhan tuấn mỹ âm trầm: Muốn ta đi cùng nàng không?
Không cần! Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu, Dù sao hiện tại ta cũng là đệ tử của học viện, hắn sẽ không công khai động thủ với ta, cho nên chàng không cần quá lo lắng.
Dạ Vô Trần khẽ gật đầu: Vậy ta ở bên ngoài chờ nàng, có chuyện gì thì có thể kêu ta...
Lúc này, trong nội phủ trưởng lão, một phu nhân ung dung hoa quý ngồi trên ghế, mắt lạnh nhìn bạch y nữ tử đi từ ngoài vào.
Ngươi chính là Mộ Như Nguyệt? Là tân học viên nổi bật nhất gần đây? Ngón tay Chu Mẫn nhẹ gõ mặt bàn, hơi thở lạnh băng tận xương, toàn thân bao phủ hàn khí.
Có lẽ vì nàng bảo dưỡng tốt cho nên dung nhan không hề già nua mà ngược lại, vô cũng mỹ lệ...
Phải. Mộ Như Nguyệt cười nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Chu Mẫn khẽ nheo mắt, lẳng lặng đánh giá nữ tử trước mắt, thật lâu sau mới lạnh lùng mở miệng: Không tệ, quả thật là hạt giống tốt hiếm có, lần này ta tìm ngươi là có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi.
Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt nhìn Chu Mẫn.
Trong học viện chúng ta có một mảnh đất phong , Chu Mẫn hơi ngừng lại một chút, nói tiếp, Mảnh đất phong đó gọi là Phong Bắc bình nguyên, nơi người phải đến tiếp quản chính là Nam Dương quận, hi vọng trong vòng một năm ngươi có thể làm ra thành tích, nếu trong một năm mà vẫn chưa thu phục được Phong Bắc bình nguyên thì sẽ bị xử lý thôi học.
Phong Bắc bình nguyên được xem là nơi tương đối hỗn loạn trong Thần giới, cường giả đông đảo, ngư long hỗn tạp, cũng không thuộc sự quản lý của học viện, trước đây học viện cũng đã từng phái người đến quản lý Phong Bắc bình nguyên nhưng lần nào cũng thất bại...
Cho nên, lúc đồ đệ đến tìm nàng nhờ đối phó Mộ Như Nguyệt, nàng liền nghĩ tới Phong Bắc bình nguyên.
Đến Phong Bắc bình nguyên kia, Mộ Như Nguyệt có thể sống sót hay không còn chưa biết được, bởi vì mấy đệ tử trước kia đều đã chết trong tay những thế lực cường đại ở bình nguyên đó.
Chỉ dựa vào một tân học viên như nàng, sao có thể sống sót? Càng đừng nói đến quản lý toàn bộ bình nguyên...
/1551
|