Editor: Tường An
Đêm.
Yến tiệc cực kì ồn ào náo nhiệt, có người mặc dù có thù oán nhưng ở địa bàn của Tôn giả áo xám cũng hữu hảo trò chuyện với nhau.
Có điều, trong lòng bọn họ rốt cuộc nghĩ thế nào thì không ai biết được....
Đột nhiên, tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn đôi nam nữ đang tiến vào, bất giác hơi sửng sốt...
Bởi vì mấy canh giờ trước mới giao phong với Trần Húc ở khách điếm, cho nên hiện giờ các thế lực ở Phong Bắc bình nguyên đều nhận ra hai người, đáy mắt bọn họ đều lộ vẻ khinh thường.
Thì ra là quận chủ Nam Dương quận, học viên của học viện Thần, ngươi không hảo hảo ở học viện học tập, chạy tới Phong Bắc bình nguyên chúng ta làm gì?
Hừ, không biết học viện Thần kia đang làm cái quỷ gì, nhưng lần này bọn họ thật sự phái một thiên tài như vậy tới Phong Bắc bình nguyên chịu chết.
Không sai, nàng quả thật là thiên tài, nhưng cho dù là thiên tài cũng không có khả năng một thân một mình đối kháng với toàn bộ người Phong Bắc bình nguyên...
Mọi người tranh nhau trào phúng, châm chọc.
Trong mắt bọn họ, Phong Bắc bình nguyên là thế giới của cường giả, mà thiên tài và cường giả cách nhau xa lắm...
Học viện Thần phái nàng tới, không phải chịu chết thì là gì?
Sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống, mắt tím âm trầm đảo qua đám người, chẳng qua hắn cũng không tức giận mà chỉ nhàn nhạt cong khóe môi.
Đáy mắt xẹt qua một tia âm trầm.
Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, mang theo hàn ý: Đây chính là khí chất của các thế lực lớn ở Phong Bắc bình nguyên sao? Liên hợp với nhau khi dễ một nữ tử nhu nhược?
Nghe vậy, Trần Nghị nhịn không được đứng lên, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt: Mộ Như Nguyệt, ta hỏi ngươi một câu, chất nhi Trần Húc của ta rốt cuộc có phải bị người của ngươi đánh hay không?
Trần Húc? Mộ Như Nguyệt sửng sốt, buồn cười nói: Hắn bị người ta đánh sao? Không ngờ lại có người ra tay giáo huấn hắn trước ta, xem ra hắn đã trêu chọc không ít người, làm người ta nhìn hắn không vừa mắt...
Ngươi... Trần Nghị xanh mặt, phẫn nộ nói, Ngoài ngươi ra, còn ai sẽ làm chuyện này? Thực lực nam nhân bên cạnh ngươi rất mạnh, ta nghĩ, chuyện của chất nhi ta khẳng định liên quan đến hắn.
Trần Nghị cho rằng mặc kệ có phải bọn họ đánh Trần Húc hay không, đều phải đổ hết lên đầu bọn họ, chỉ có như vậy thì Tôn giả áo xám mới ra tay đối phó mấy người này.
Một thế lực ngoại lai mà thôi, lại dám kiêu ngạo như thế, người của Phong Bắc bình nguyên chúng ta cũng dám đả thương.
Ngươi cho rằng ngươi thu phục được Nam Dương quận thì có thể trở thành người Phong Bắc bình nguyên sao? Trong mắt chúng ta, ngươi vĩnh viễn là người ngoài, không xứng sai khiến chúng ta, càng không có tư cách chia sẻ tài nguyên của Phong Bắc bình nguyên!
Ta khuyên các ngươi một câu, lập tức cút khỏi Phong Bắc bình nguyên, nếu không chúng ta chắc chắn sẽ hợp lực tiêu diệt phủ quận chủ các ngươi! Đến lúc đó dù là học viện Thần cũng không dám báo thù cho các ngươi!
Mọi người ngươi một câu ta một câu liên tiếp nhục mạ, giống như muốn lập tức đuổi bọn họ ra khỏi Phong Bắc bình nguyên, khiến bọn họ cả đời không được bước vào nơi này một bước!
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, khuôn mặt tuyệt sắc vẫn thản nhiên đạm mạc như cũ, cũng không tức giận vì chuyện này...
Phảng phất như cũng không thèm để mấy lời nhục mạ này vào mắt.
Biểu tình bình tĩnh của nàng làm lửa giận trong lòng mọi người càng mãnh liệt hơn....
Đêm.
Yến tiệc cực kì ồn ào náo nhiệt, có người mặc dù có thù oán nhưng ở địa bàn của Tôn giả áo xám cũng hữu hảo trò chuyện với nhau.
Có điều, trong lòng bọn họ rốt cuộc nghĩ thế nào thì không ai biết được....
Đột nhiên, tất cả mọi người đồng loạt quay đầu nhìn đôi nam nữ đang tiến vào, bất giác hơi sửng sốt...
Bởi vì mấy canh giờ trước mới giao phong với Trần Húc ở khách điếm, cho nên hiện giờ các thế lực ở Phong Bắc bình nguyên đều nhận ra hai người, đáy mắt bọn họ đều lộ vẻ khinh thường.
Thì ra là quận chủ Nam Dương quận, học viên của học viện Thần, ngươi không hảo hảo ở học viện học tập, chạy tới Phong Bắc bình nguyên chúng ta làm gì?
Hừ, không biết học viện Thần kia đang làm cái quỷ gì, nhưng lần này bọn họ thật sự phái một thiên tài như vậy tới Phong Bắc bình nguyên chịu chết.
Không sai, nàng quả thật là thiên tài, nhưng cho dù là thiên tài cũng không có khả năng một thân một mình đối kháng với toàn bộ người Phong Bắc bình nguyên...
Mọi người tranh nhau trào phúng, châm chọc.
Trong mắt bọn họ, Phong Bắc bình nguyên là thế giới của cường giả, mà thiên tài và cường giả cách nhau xa lắm...
Học viện Thần phái nàng tới, không phải chịu chết thì là gì?
Sắc mặt Dạ Vô Trần trầm xuống, mắt tím âm trầm đảo qua đám người, chẳng qua hắn cũng không tức giận mà chỉ nhàn nhạt cong khóe môi.
Đáy mắt xẹt qua một tia âm trầm.
Mộ Như Nguyệt nở nụ cười, mang theo hàn ý: Đây chính là khí chất của các thế lực lớn ở Phong Bắc bình nguyên sao? Liên hợp với nhau khi dễ một nữ tử nhu nhược?
Nghe vậy, Trần Nghị nhịn không được đứng lên, nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt: Mộ Như Nguyệt, ta hỏi ngươi một câu, chất nhi Trần Húc của ta rốt cuộc có phải bị người của ngươi đánh hay không?
Trần Húc? Mộ Như Nguyệt sửng sốt, buồn cười nói: Hắn bị người ta đánh sao? Không ngờ lại có người ra tay giáo huấn hắn trước ta, xem ra hắn đã trêu chọc không ít người, làm người ta nhìn hắn không vừa mắt...
Ngươi... Trần Nghị xanh mặt, phẫn nộ nói, Ngoài ngươi ra, còn ai sẽ làm chuyện này? Thực lực nam nhân bên cạnh ngươi rất mạnh, ta nghĩ, chuyện của chất nhi ta khẳng định liên quan đến hắn.
Trần Nghị cho rằng mặc kệ có phải bọn họ đánh Trần Húc hay không, đều phải đổ hết lên đầu bọn họ, chỉ có như vậy thì Tôn giả áo xám mới ra tay đối phó mấy người này.
Một thế lực ngoại lai mà thôi, lại dám kiêu ngạo như thế, người của Phong Bắc bình nguyên chúng ta cũng dám đả thương.
Ngươi cho rằng ngươi thu phục được Nam Dương quận thì có thể trở thành người Phong Bắc bình nguyên sao? Trong mắt chúng ta, ngươi vĩnh viễn là người ngoài, không xứng sai khiến chúng ta, càng không có tư cách chia sẻ tài nguyên của Phong Bắc bình nguyên!
Ta khuyên các ngươi một câu, lập tức cút khỏi Phong Bắc bình nguyên, nếu không chúng ta chắc chắn sẽ hợp lực tiêu diệt phủ quận chủ các ngươi! Đến lúc đó dù là học viện Thần cũng không dám báo thù cho các ngươi!
Mọi người ngươi một câu ta một câu liên tiếp nhục mạ, giống như muốn lập tức đuổi bọn họ ra khỏi Phong Bắc bình nguyên, khiến bọn họ cả đời không được bước vào nơi này một bước!
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, khuôn mặt tuyệt sắc vẫn thản nhiên đạm mạc như cũ, cũng không tức giận vì chuyện này...
Phảng phất như cũng không thèm để mấy lời nhục mạ này vào mắt.
Biểu tình bình tĩnh của nàng làm lửa giận trong lòng mọi người càng mãnh liệt hơn....
/1551
|