Editor: Tường An
Mộ Như Nguyệt, ngươi thật sự không muốn rời khỏi Phong Bắc bình nguyên?
Người nói là gia chủ Phương gia, Phương Bình Minh, sắc mặt hắn lãnh trầm nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Mộ Như Nguyệt.
Ngươi không rời đi, nhất định sẽ hối hận! Đến lúc đó, học viện cũng không thể che chở được cho ngươi, cho dù ngươi thu phục được Phong Bắc bình nguyên thì nó cũng không thuộc về ngươi mà sẽ bị học viện đoạt đi, ngươi cần gì phải uổng mạng vì học viện chứ?
Mộ Như Nguyệt cười khẽ, nói: Thứ ta không muốn đưa, không ai có thể cướp được từ tay ta! Cho dù là học viện Thần! Cho nên, Phong Bắc bình nguyên này, Mộ Như Nguyệt ta muốn!
Mọi người chấn động, không ai ngờ Mộ Như Nguyệt lại nói ra những lời kiêu ngạo như vậy...
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng vỗ tay.
Là Tôn giả áo xám!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía thân ảnh áo xám dưới ánh trăng, trong lòng vui sướng, bọn họ đều cho rằng, nữ nhân này xong đời rồi.
Tôn giả áo xám tuyệt đối sẽ không để nàng đoạt đi Phong Bắc bình nguyên.
Mộ Như Nguyệt cau mày, quay đầu nhìn nam nhân áo xám đang đi đến...
Nàng vốn cho rằng Tôn giả áo xám là một lão nhân, nhưng hôm nay xem ra, hắn thật sự quá trẻ tuổi.
Ngoài mái tóc trắng tố cáo tuổi tác của hắn giống như Hoa phu nhân, xa xa nhìn lại hắn giống như một nam tử hơn hai mươi tuổi.
Tốt, rất tốt!
Thanh âm nam nhân trầm thấp khàn khàn lộ ra cảm giác tang thương, thân thể hơi gầy yếu, gương mặt tái nhợt mang ý cười nhạt nhẽo.
Từ lúc xuất hiện, ánh mắt nam nhân kia liền chăm chú nhìn Mộ Như Nguyệt, không biết có phải ảo giác của Mộ Như Nguyệt hay không, ánh mắt kia có chút ý vị không rõ... Tôn giả áo xám, ngươi phải làm chủ cho ta a!
Trần Nghị vội vàng đứng lên, hung hăng trừng mắt Mộ Như Nguyệt: Trước khi yến hội bắt đầu, nữ nhân này đã phái người đánh chất nhi ta, nàng đã phá hỏng quy củ, thỉnh tôn giả làm chủ cho ta!
Đánh người của ngươi? Dạ Vô Trần cười lạnh, Chứng cứ đâu?
Ngươi... Trần Nghị á khẩu.
Ngay cả bản thân Trần Húc cũng không biết là ai động thủ, chứng cứ ở đâu ra? Nhưng mà bất luận thế nào, hắn nhất định phải hắt nước bẩn lên đầu bọn họ...
Tôn giả, ngươi phải tin ta, ta căn bản khinh thường nói dối! Trần Nghị quay sang nhìn Tôn giả áo xám, ánh mắt ủy khuất.
Tôn giả áo xám trầm mặc nửa ngày, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Mộ Như Nguyệt, khàn khàn nói: Ngươi đi theo ta, chỉ một mình ngươi.
Lão đại! hai huynh đệ họ Vương nôn nóng hô lên: Không thể đi a!
Yên tâm, sẽ không có việc gì. Mộ Như Nguyệt lắc đầu, mỉm cười nhìn Tôn giả áo xám, Được, ta đi theo ngươi.
Lão đại!!!
Hai huynh đệ họ Vương nóng nảy, nếu lão đại đi theo hắn, tuyệt đối dữ nhiều lành ít.
Dạ Vô Trần nhíu mày, mắt tím quét về phía Tôn giả áo xám.
Cùng lúc này, ánh mắt Tôn giả áo xám cũng nhìn về phía hắn, thời điểm đối diện với đôi mắt tím kia, tim hắn đột nhiên đập mạnh, đáy mắt xẹt qua một tia chấn động.
Mắt tím? Này... không thể nào.
Hắn vội vàng lắc đầu, phủ định ý nghĩ trong lòng, có điều trước khi rời đi, hắn vẫn nhịn không được nhìn Dạ Vô Trần lần nữa...
Mộ Như Nguyệt, ngươi thật sự không muốn rời khỏi Phong Bắc bình nguyên?
Người nói là gia chủ Phương gia, Phương Bình Minh, sắc mặt hắn lãnh trầm nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Mộ Như Nguyệt.
Ngươi không rời đi, nhất định sẽ hối hận! Đến lúc đó, học viện cũng không thể che chở được cho ngươi, cho dù ngươi thu phục được Phong Bắc bình nguyên thì nó cũng không thuộc về ngươi mà sẽ bị học viện đoạt đi, ngươi cần gì phải uổng mạng vì học viện chứ?
Mộ Như Nguyệt cười khẽ, nói: Thứ ta không muốn đưa, không ai có thể cướp được từ tay ta! Cho dù là học viện Thần! Cho nên, Phong Bắc bình nguyên này, Mộ Như Nguyệt ta muốn!
Mọi người chấn động, không ai ngờ Mộ Như Nguyệt lại nói ra những lời kiêu ngạo như vậy...
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng vỗ tay.
Là Tôn giả áo xám!
Mọi người đồng loạt nhìn về phía thân ảnh áo xám dưới ánh trăng, trong lòng vui sướng, bọn họ đều cho rằng, nữ nhân này xong đời rồi.
Tôn giả áo xám tuyệt đối sẽ không để nàng đoạt đi Phong Bắc bình nguyên.
Mộ Như Nguyệt cau mày, quay đầu nhìn nam nhân áo xám đang đi đến...
Nàng vốn cho rằng Tôn giả áo xám là một lão nhân, nhưng hôm nay xem ra, hắn thật sự quá trẻ tuổi.
Ngoài mái tóc trắng tố cáo tuổi tác của hắn giống như Hoa phu nhân, xa xa nhìn lại hắn giống như một nam tử hơn hai mươi tuổi.
Tốt, rất tốt!
Thanh âm nam nhân trầm thấp khàn khàn lộ ra cảm giác tang thương, thân thể hơi gầy yếu, gương mặt tái nhợt mang ý cười nhạt nhẽo.
Từ lúc xuất hiện, ánh mắt nam nhân kia liền chăm chú nhìn Mộ Như Nguyệt, không biết có phải ảo giác của Mộ Như Nguyệt hay không, ánh mắt kia có chút ý vị không rõ... Tôn giả áo xám, ngươi phải làm chủ cho ta a!
Trần Nghị vội vàng đứng lên, hung hăng trừng mắt Mộ Như Nguyệt: Trước khi yến hội bắt đầu, nữ nhân này đã phái người đánh chất nhi ta, nàng đã phá hỏng quy củ, thỉnh tôn giả làm chủ cho ta!
Đánh người của ngươi? Dạ Vô Trần cười lạnh, Chứng cứ đâu?
Ngươi... Trần Nghị á khẩu.
Ngay cả bản thân Trần Húc cũng không biết là ai động thủ, chứng cứ ở đâu ra? Nhưng mà bất luận thế nào, hắn nhất định phải hắt nước bẩn lên đầu bọn họ...
Tôn giả, ngươi phải tin ta, ta căn bản khinh thường nói dối! Trần Nghị quay sang nhìn Tôn giả áo xám, ánh mắt ủy khuất.
Tôn giả áo xám trầm mặc nửa ngày, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Mộ Như Nguyệt, khàn khàn nói: Ngươi đi theo ta, chỉ một mình ngươi.
Lão đại! hai huynh đệ họ Vương nôn nóng hô lên: Không thể đi a!
Yên tâm, sẽ không có việc gì. Mộ Như Nguyệt lắc đầu, mỉm cười nhìn Tôn giả áo xám, Được, ta đi theo ngươi.
Lão đại!!!
Hai huynh đệ họ Vương nóng nảy, nếu lão đại đi theo hắn, tuyệt đối dữ nhiều lành ít.
Dạ Vô Trần nhíu mày, mắt tím quét về phía Tôn giả áo xám.
Cùng lúc này, ánh mắt Tôn giả áo xám cũng nhìn về phía hắn, thời điểm đối diện với đôi mắt tím kia, tim hắn đột nhiên đập mạnh, đáy mắt xẹt qua một tia chấn động.
Mắt tím? Này... không thể nào.
Hắn vội vàng lắc đầu, phủ định ý nghĩ trong lòng, có điều trước khi rời đi, hắn vẫn nhịn không được nhìn Dạ Vô Trần lần nữa...
/1551
|