Editor: Tường An
Thiên Diệp nhíu chặt mày, ngữ khí hơi lo lắng sốt ruột: Phong Bắc bình nguyên quá nguy hiểm, nàng lại chỉ là một thần tướng, cho dù trong tay có một đằng xà thượng cổ có thể hạ gục thần vương trong nháy mắt thì cũng rất khí có thể đứng vững gót chân ở đó, chắc sẽ không phải đã gặp nguy hiểm gì chứ?
Y Liên không nói gì nhưng trong mắt cũng lộ vẻ lo lắng, thật lâu sau nàng mới nói: Nguyệt Nhi cát nhân có tự có thiên tướng, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
A!
Đột nhiên có tiếng cười lạnh từ ngoài cửa truyền vào, ba người vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt dữ tợn.
Ánh mắt Thiên Diệp trầm xuống: Ngươi lại tới đây làm gì?
Ta tới báo cho các ngươi biết, ngày mai sẽ tiến hành khảo hạch, nếu có người vắng mặt sẽ bị xử lý thôi học. Tiêu Vũ cười lạnh nói: Có điều, ta nghĩ nàng còn sống hay không cũng chưa biết được...
Ngươi... Thiên Diệp đứng dậy, muốn xông lên.
Y Liên cả kinh, vội vàng bắt được cánh tay Thiên Diệp, nói: Thiên Diệp, ngươi đừng xúc động! Ngươi mà xúc động sẽ trúng bẫy của nàng.
Nghe Y Liên nói vậy, Thiên Diệp tận lực đè nén lửa giận trong lòng, hung hăng trừng mắt nữ tử đáng giận này.
Tiêu Vũ khẽ cau mày, lạnh lùng liếc Y Liên một cái.
Trong ba người này, Y Liên xem như bình tĩnh nhất, nếu không có nàng ta ngăn cản, chỉ sợ Thiên Diệp đã động thủ trước rất nhiều lần rồi.
Như vậy, mình cũng có đủ lý do giết nàng ta...
Vướng bận! Tiêu Vũ mắng một câu, cười lạnh nhìn ba người: Ta cũng hi vọng ngày mai bốn người trong kí túc xá các ngươi đều sẽ xuất hiện, đáng tiếc, nói không chừng không có cơ hội, ha ha ha!
Phong Bắc bình nguyên là nơi nào chứ?
Mộ Như Nguyệt đến đó, tuyệt đối không có khả năng còn sống!
Hai ngày trước sư phụ đã phái người đến Phong Bắc bình nguyên tìm hiểu tin tức, nói vậy, hẳn là mấy ngày nữa sẽ có tin vui truyền đến...
Dứt lời, Tiêu Vũ liền xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt ba người...
Thôi. Y Liên lắc đầu nói: Tất cả chờ Nguyệt Nhi về rồi nói sau.
Oa!
Chịu áp lực suốt một năm trời, Thiên Diệp rốt cuộc nhịn không được nhào vào lòng Y Liên khóc rống lên.
Y Liên, nàng sẽ trở về sao? Đều tại ta hại nàng, nếu không phải vì ta, thầy trò Tiêu Vũ cũng sẽ không đối phó nàng, đến một nơi như Phong Bắc bình nguyên, khả năng nàng còn sống là rất nhỏ.
Trong lòng Y Liên có chút phức tạp nhìn Thiên Diệp khóc rống, tâm đột nhiên trầm xuống, ngữ khí kiên định: Nàng nhất định sẽ trở về!
Mộ Như Nguyệt không ở đây, nàng chính là chỗ dựa của mọi người, nếu ngay cả nàng cũng tin Mộ Như Nguyệt đã chết, vậy hai người kia phải làm sao bây giờ?
Cho nên, bất luận thế nào nàng nhất định phải tiếp tục kiên trì...
Ách, ở đây xảy ra chuyện gì sao?
Đột nhiên, một thanh âm kinh ngạc từ ngoài cửa truyền đến, thanh âm quen thuộc kia làm ba người toàn thân cứng đờ, vẻ mặt không dám tin ngẩng đầu nhìn nữ tử ngoài cửa.
Cái này... Mộ Như Nguyệt thấy vẻ mặt các nàng như vậy, bất giác sờ sờ mặt mình, nghi hoặc hỏi: Trên mặt ta có gì à? Sao các ngươi nhìn ta như vậy?
Loại ánh mắt này làm nàng sởn tóc gáy...
Thiên Diệp nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, trên mặt còn vương nước mắt chưa lau, thậm chí mắt cũng không dám chớp một cái.
Thiên Diệp nhíu chặt mày, ngữ khí hơi lo lắng sốt ruột: Phong Bắc bình nguyên quá nguy hiểm, nàng lại chỉ là một thần tướng, cho dù trong tay có một đằng xà thượng cổ có thể hạ gục thần vương trong nháy mắt thì cũng rất khí có thể đứng vững gót chân ở đó, chắc sẽ không phải đã gặp nguy hiểm gì chứ?
Y Liên không nói gì nhưng trong mắt cũng lộ vẻ lo lắng, thật lâu sau nàng mới nói: Nguyệt Nhi cát nhân có tự có thiên tướng, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
A!
Đột nhiên có tiếng cười lạnh từ ngoài cửa truyền vào, ba người vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một khuôn mặt dữ tợn.
Ánh mắt Thiên Diệp trầm xuống: Ngươi lại tới đây làm gì?
Ta tới báo cho các ngươi biết, ngày mai sẽ tiến hành khảo hạch, nếu có người vắng mặt sẽ bị xử lý thôi học. Tiêu Vũ cười lạnh nói: Có điều, ta nghĩ nàng còn sống hay không cũng chưa biết được...
Ngươi... Thiên Diệp đứng dậy, muốn xông lên.
Y Liên cả kinh, vội vàng bắt được cánh tay Thiên Diệp, nói: Thiên Diệp, ngươi đừng xúc động! Ngươi mà xúc động sẽ trúng bẫy của nàng.
Nghe Y Liên nói vậy, Thiên Diệp tận lực đè nén lửa giận trong lòng, hung hăng trừng mắt nữ tử đáng giận này.
Tiêu Vũ khẽ cau mày, lạnh lùng liếc Y Liên một cái.
Trong ba người này, Y Liên xem như bình tĩnh nhất, nếu không có nàng ta ngăn cản, chỉ sợ Thiên Diệp đã động thủ trước rất nhiều lần rồi.
Như vậy, mình cũng có đủ lý do giết nàng ta...
Vướng bận! Tiêu Vũ mắng một câu, cười lạnh nhìn ba người: Ta cũng hi vọng ngày mai bốn người trong kí túc xá các ngươi đều sẽ xuất hiện, đáng tiếc, nói không chừng không có cơ hội, ha ha ha!
Phong Bắc bình nguyên là nơi nào chứ?
Mộ Như Nguyệt đến đó, tuyệt đối không có khả năng còn sống!
Hai ngày trước sư phụ đã phái người đến Phong Bắc bình nguyên tìm hiểu tin tức, nói vậy, hẳn là mấy ngày nữa sẽ có tin vui truyền đến...
Dứt lời, Tiêu Vũ liền xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt ba người...
Thôi. Y Liên lắc đầu nói: Tất cả chờ Nguyệt Nhi về rồi nói sau.
Oa!
Chịu áp lực suốt một năm trời, Thiên Diệp rốt cuộc nhịn không được nhào vào lòng Y Liên khóc rống lên.
Y Liên, nàng sẽ trở về sao? Đều tại ta hại nàng, nếu không phải vì ta, thầy trò Tiêu Vũ cũng sẽ không đối phó nàng, đến một nơi như Phong Bắc bình nguyên, khả năng nàng còn sống là rất nhỏ.
Trong lòng Y Liên có chút phức tạp nhìn Thiên Diệp khóc rống, tâm đột nhiên trầm xuống, ngữ khí kiên định: Nàng nhất định sẽ trở về!
Mộ Như Nguyệt không ở đây, nàng chính là chỗ dựa của mọi người, nếu ngay cả nàng cũng tin Mộ Như Nguyệt đã chết, vậy hai người kia phải làm sao bây giờ?
Cho nên, bất luận thế nào nàng nhất định phải tiếp tục kiên trì...
Ách, ở đây xảy ra chuyện gì sao?
Đột nhiên, một thanh âm kinh ngạc từ ngoài cửa truyền đến, thanh âm quen thuộc kia làm ba người toàn thân cứng đờ, vẻ mặt không dám tin ngẩng đầu nhìn nữ tử ngoài cửa.
Cái này... Mộ Như Nguyệt thấy vẻ mặt các nàng như vậy, bất giác sờ sờ mặt mình, nghi hoặc hỏi: Trên mặt ta có gì à? Sao các ngươi nhìn ta như vậy?
Loại ánh mắt này làm nàng sởn tóc gáy...
Thiên Diệp nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, trên mặt còn vương nước mắt chưa lau, thậm chí mắt cũng không dám chớp một cái.
/1551
|